• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Người vợ câm của Tiêu tổng (4 Viewers)

  • Chương 201-203

Chương 201: Mình và Dự An sinh cùng một ngày

Nhất Niệm đột nhiên mở to hai mắt đẫm lệ: “Thật sao? Sao chú biết? Chú nói dối…”

“Con gái đều giống bố, cháu xinh đẹp đáng yêu như thế, chắc chắn bố cháu cũng là người rất đẹp trai, chú chưa từng gạt ai cả, cũng sẽ không gạt Nhất Niệm”.

Nhất Niệm nghe Tiêu Định Bân nói thế, cuối cùng vẫn tin lời anh, nức nở khóc: “Con nhớ bố… tại sao bố không cần Nhất Niệm chứ? Là do Nhất Niệm không ngoan sao?”

Nhìn thấy cô bé khóc, đáy lòng Tiêu Định Bân nhói đau như bị kim đâm vào tim, không kìm được vươn tay ôm cô bé vào lòng: “Ngoan, cháu đừng khóc! Sao bố cháu lại nỡ bỏ rơi cháu chứ, có lẽ bố đang gặp chuyện khó khăn gì đó, tạm thời không thể quay lại thôi…”

Nhất Niệm nằm trên vai anh, vừa khóc vừa lắc đầu: “Mẹ cháu chưa từng kể về bố, Nhất Niệm chẳng biết gì cả, bố không cần Nhất Niệm và mẹ rồi…”

Nghe cô bé khóc không thành tiếng, Tiêu Định Bân chỉ cảm thấy tim mình sắp bị bóp nát, Tiêu Dự An đứng ở một bên, mắt cũng đỏ ửng, suy cho cùng tâm trí của một đứa trẻ vẫn còn trong sáng, cho dù trước đó cậu bé có trưởng thành và thận trọng thế nào, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ mới bốn tuổi.

“Bố”, Tiêu Dự An bỗng nói, cậu bé bước đến trước, giơ tay lên lau nước mắt trên mặt Nhất Niệm: “Bố làm bố của Nhất Niệm đi, con không để ý gì đâu”.

Nhất Niệm đang khóc, bỗng nghe Tiêu Dự An nói thế thì không khỏi sửng sốt.

Cô bé khóc đến mức đôi mắt rưng rưng ướt át, miệng hơi há ra như là ngạc nhiên đến khiếp sợ, dần dần hoà làm một với khuôn mặt đã khắc sâu trong ký ức của anh.

Anh vẫn còn nhớ đêm hôm ấy, hình như vẫn chưa chuyển đến căn nhà ở núi Hoa Nguyệt.

Vì anh và Tiêu Tiêu xảy ra mâu thuẫn không thể hòa giải, lòng dạ rối bời nên một mình đến vườn phía sau.

Sau đó gặp được cô đang ở trong vườn.

Anh hung hăng quở trách cô một trận rồi cũng không quan tâm đến vẻ hoảng sợ và chẳng biết làm sao của cô mà cưỡng hôn cô.

Khoảnh khắc anh hôn lên môi, cô cũng trợn tròn đôi mắt hạnh ngân ngấn nước như thế, vừa bất an vừa hoảng sợ.

Tiêu Định Bân càng ôm chặt Nhất Niệm.

Anh không phải là người giàu lòng bác ái, trong số họ hàng của nhà họ Tiêu có rất nhiều đứa trẻ cũng trạc tuổi Dự An, dù giữa họ có quan hệ huyết thống nhưng anh cũng không có quá nhiều tình cảm với chúng. Mấy năm nay, tất cả sự kiên nhẫn và tình yêu thương vô bờ bến của anh dường như đều được trao cho Dự An, nhưng bây giờ cô bé mềm mại, đáng yêu khiến anh quý mến này lại là ngoại lệ.

Lần đầu tiên anh nhìn thấy cô bé thì đã cảm thấy thích cô bé, tận đáy lòng muốn thân cận với cô bé.

Một người trước giờ có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, không thích đụng chạm vào người khác nhất như anh lại không hề phản cảm hay không thích với việc tiếp xúc với cô bé.

Bây giờ nhìn bộ dáng khóc đến mức đau lòng của cô bé, anh cũng cảm thấy tim mình đau nhói.

Lúc trước cảm giác này cũng chỉ từng xuất hiện với Dự An.

Là vì mẹ của cô bé sao?

Vì mẹ của cô bé làm anh nhớ đến A Kiều đã qua đời, dường như trong lòng cũng cảm thấy đau xót và thương tiếc cho hai mẹ con họ.

“Bố?”, Tiêu Dự An lại kéo góc áo Tiêu Định Bân, mong đợi nhìn anh.

Nhất Niệm cũng hơi bất an, nhưng đáy mắt lại niềm ước ao, mím chặt đôi môi nhỏ nhắn.

Tiêu Định Bân suýt nữa gật đầu, nhưng chuyện này không phải là chuyện nhỏ, Nhất Niệm vẫn có mẹ.

“Dự An, Nhất Niệm có bố của bạn ấy, nếu mấy ngày nữa, bố của bạn ấy trở về thì sao?”

Tiêu Dự An không nói gì nhưng ánh mắt nhìn Nhất Niệm lại hiện lên vẻ đau lòng.

Nhất Niệm cũng cúi đầu xuống, lông mi dài còn vương lại vài giọt nước mắt, chậm rãi rơi xuống theo tiếng nghẹn ngào của cô bé.

“Nhất Niệm...”, Tiêu Định Bân xót xa không thôi, đưa tay muốn lau nước mắt cho cô bé, nhưng Nhất Niệm đã vùng ra khỏi vòng tay anh, lùi lại một bước: “Chú Tiêu, cháu muốn mẹ”.

“Vậy chú và Dự An đưa cháu về nhé”.

Tiêu Định Bân vươn tay ra muốn nắm tay Nhất Niệm nhưng Nhất Niệm lại giấu bàn tay nhỏ ra sau lưng, tránh đi.

“Nhất Niệm…”

“Chú Tiêu, chú chỉ là bố của Dự An, không phải bố của cháu…”

Nhất Niệm ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Định Bân, nước mắt lã chã rơi: “Nếu chú đối xử quá tốt với Nhất Niệm, Nhất Niệm sẽ trở nên tham lam…”

“Nhất Niệm…”, Tiêu Định Bân không thể chịu đựng được nữa, ôm chặt Nhất Niệm vào lòng: “Cháu có thể coi chú Tiêu là bố của mình, chú Tiêu cũng sẽ yêu thương cháu như yêu thương Dự An vậy”.

“Thật sao ạ?”

“Thật chứ”.

“Lúc sinh nhật Nhất Niệm, chú Tiêu có thể đến chúc mừng sinh nhật Nhất Niệm không?”

“Đương nhiên là được, hơn nữa chú Tiêu còn sẽ chuẩn bị thật nhiều quà cho Nhất Niệm”.

“Tốt quá, sinh nhật cháu ngay tháng sau, vừa lúc là nghỉ hè, mẹ cháu nói có thể tổ chức party sinh nhật cho cháu”.

“Sinh nhật của Dự An cũng vào tháng sau…”

“Sinh nhật con là ngày chín tháng bảy”, Tiêu Dự An nói.

“Cháu cũng sinh ngày chín tháng bảy nha!”, Nhất Niệm vui vẻ nhảy cẫng lên: “Mình và Dự An sinh cùng ngày rồi!”

“Trùng hợp thế, hai đứa bằng tuổi, cùng tháng cùng ngày sinh, vừa gặp thân thiết như bạn lâu năm, xem ra hai đứa thật sự rất có duyên. Đến lúc đó chú sẽ bàn với mẹ cháu để cho hai đứa tổ chức sinh nhật cùng nhau nhé!”, Tiêu Định Bân cũng cảm thấy rất thần kỳ, bây giờ xem ra hai đứa trẻ vừa gặp đã hợp với nhau, hóa ra đó thực sự là duyên phận cho ông trời sắp đặt.

“Tốt quá, tốt quá…”, Nhất Niệm hoàn toàn quên mất chuyện đau lòng vừa rồi, vui vẻ nhảy cẫng lên.

Ngay cả Tiêu Dự An trước giờ không thể hiện cảm xúc cũng lộ ra ý cười.



Dư Tiêu Tiêu mất hồn ngồi trên sofa, sắc mặt Triệu Như hơi tái nhưng bình tĩnh hơn Dư Tiêu Tiêu.

Bà ta cũng xem như đã trải qua nhiều sóng gió, chướng ngại lớn nhỏ gì cũng đều vượt qua mà không gặp nguy hiểm gì, bà ta tin chắc lần này mình cũng sẽ vượt qua nguy hiểm.

Chẳng phải trước kia ra tay thất bại thôi sao? Cho dù có chết thật rồi được hồi sinh cũng chẳng có gì giỏi giang cả, cùng lắm là chết lần nữa là được thôi.

“Con sợ cái gì, người nên sợ là cô ta”.

Triệu Như cười nhạo, lại nhìn Dư Văn Xương: “Lúc trước tôi bảo ông tự đi kiểm tra, ông nói ông đi rồi, đây là kết quả của ông đấy à?”

Dư Văn Xương buồn bực cúi đầu hút thuốc, trong mắt lại lộ ra vẻ hung tàn: “Bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi! Không thể để con ranh đê tiện và nghiệt chủng do nó sinh ra tồn tại, nhân lúc nhà họ Tiêu chưa biết chuyện, giải quyết nó đi”.

“Trước kia nó là con gái của ông, Tô Tẩm bị ông bóp nắn trong tay, chúng ta mới có thể dễ dàng khống chế, bây giờ ông lấy cái gì đe dọa được nó? Giết nó? Nếu lần này không thành công, nó đến nhà họ Tiêu vạch trần chúng ta, cả ba đừng ai mong sống được”.

Triệu Như tức giận đập bàn, nếu biết sớm hơn, bà ta đã tự mình đến biệt viện để tận mắt kiểm tra hai thi thể, Dư Văn Xương đã bị rượu làm cho choáng váng, chẳng thể tin tưởng ông ta được.
Chương 202: Biểu cảm phong phú, diễn xuất tốt thật đấy!

“Không thể để cho nhà họ Tiêu biết được tất cả những chuyện trong quá khứ, càng không thể để cho Định Bân biết! Mẹ, mẹ hãy giúp con với..”.



Dư Tiêu Tiêu nắm chặt cánh tay của Triệu Như, toàn thân cô ta run rẩy không ngừng.



Nếu như trước kia chỉ là phỏng đoán, thì bây giờ, cô ta đã đã tin đến 80%.



Dư Kiều chưa chết, đứa con gái trong cặp song sinh long phượng trong bụng cô cũng được sinh ra một cách thuận lợi!



Hai mẹ con họ đã trở lại đây, họ muốn đòi lại tất cả những gì đã từng bị cô ta lấy mất.



“Con tỉnh táo lên đi! Sợ cái gì chứ!”. Triệu Như khẽ giọng trách mắng: “Không phải nó dẫn theo cả con gái về đây sao?”



Triệu Như cười khẩy một tiếng: “Bốn năm trước, chúng ta đã nắm trong tay 'mạng sống' của Tô Tẩm, bốn năm sau, chúng ta cũng sẽ nắm giữ 'mạng sống' của con gái bà ta trong tay. Dù cô ta có bản lĩnh như thế nào, thì cũng sẽ phải ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của chúng ta thôi”.



“Mẹ... ý mẹ là lợi dụng con gái của cô ta?”



Hai mắt Dư Tiêu Tiêu bỗng sáng bừng lên, đúng vậy, cô ta còn sợ cái gì, hiện tại cô ta có địa vị, có thân phận, cùng lắm là chuyện bốn năm trước lại tái hiện lần nữa, có gì phải sợ chứ?



Triệu Như nhìn ra biển cả mênh mông vô tận bên ngoài cửa sổ: “Bây giờ chúng ta đang ở trên cùng một chiếc thuyền, ông trời cũng đang giúp chúng ta. Nếu cô ta biết điều, thu dọn hành lý, ngoan ngoãn rời đi, không bao giờ xuất hiện nữa, thì giữ lại cho cô ta một mạng cũng coi như là để tích đức. Nhưng nếu cô ta không chịu..”.



“Đúng thế, biển cả rộng lớn như vậy, hai người sống sờ sờ mà rơi xuống đó, e là cũng sẽ bị cá ăn sạch cả xương thôi”.



Dư Văn Xương dập tắt tàn thuốc vào trong gạt tàn, trong đôi mắt đục ngầu kia hiện lên ánh nhìn hung ác man rợ.



Vì vinh hoa phú quý, một bước lên mây, trên tay ông ta đã nhuốm không ít máu, nên ông ta cũng chẳng bận tâm, nếu có phải nhuốm máu thêm một nữa.



“Còn nữa, Tiêu Tiêu, con nhất định phải nghĩ cách gần gũi với đứa trẻ Dự An kia. Dù sao thì nó cũng là con trai của con, cũng là hy vọng duy nhất của tương lai nhà họ Dư chúng ta, cũng như nửa đời sau của con. Bây giờ nó mới bốn tuổi, nhân lúc nó con nhỏ, phải nhanh chóng giải quyết vấn đề này, chờ đến khi nó lớn hơn một chút, có lẽ sẽ càng khó khăn phức tạp hơn”



Triệu Như lại dặn dò một lần nữa, Dư Tiêu Tiêu cắn chặt răng: “Con biết rồi, con sẽ tìm cách”.



Khi Dư Tiêu Tiêu trở lại khoang cao nhất của du thuyền, Tiêu Định Bân đã ăn trưa cùng hai đứa trẻ, bây giờ đang xử lý công việc trong phòng sách.



Tống Kiều thì đang trông Tiêu Dự An và Nhất Niệm chơi Rubik trong phòng khách.



Thấy Dư Tiêu Tiêu trở về, Tống Kiều vội vàng đứng dậy, lễ phép nói: “Mợ chủ, cô đã về rồi ạ”.



Dư Tiêu Tiêu khẽ mỉm cười, nhìn Nhất Niệm với ánh nhìn đầy tò mò, khi bắt gặp đôi mắt hạnh nhân sáng trong, đen láy của cô bé, tim Dư Tiêu Tiêu khẽ đập thình thịch.



Hơn nữa, cảnh tượng con bé đáng ghét này và Tiêu Dự An ngồi chơi cùng nhau hòa thuận đến mức bất ngờ, chỉ sợ người nào không biết, nhìn thấy sẽ nghĩ chúng là một cặp anh em song sinh.



“Ô, cô bé này là ai vậy?”



Dư Tiêu Tiêu điều chỉnh lại tâm trạng, hỏi một câu hỏi.



Tống Kiều vội vàng nói: “Là bạn thân ở trường của cậu chủ tên là Tô Nhất Niệm, cậu chủ rất thích chơi với cô bé”.



Trên mặt Dư Tiêu Tiêu làm ra vẻ tò mò: “Thật sao? Chuyện này hiếm thấy đó, Dự An của chúng ta từ nhỏ chưa từng thích ai, cũng không thích chơi cùng các bạn nhỏ khác”.



Dư Tiêu Tiêu vừa nói, vừa chậm rãi đi về phía trước, rồi lại nhìn kỹ Nhất Niệm một cái: “Trông xinh xắn đáng yêu ghê, chẳng trách Dự An lại thích”.



“Chào dì ạ”. Mặc dù Nhất Niệm cảm thấy ánh mắt của dì này nhìn mình có gì đó rất lạ, nhưng cô bé vẫn ngoan ngoãn đứng dậy, lễ phép chào hỏi.



Tiêu Dự An nãy giờ vẫn đang chơi không ngừng tay đột nhiên dừng lại, cậu bé ngước mắt liếc nhìn Dư Tiêu Tiêu một cái, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, không hề có chút ấm áp nào.



Tuy rằng Dư Tiêu Tiêu đã quen nhìn vẻ mặt này của cậu bé, nhưng bị cậu bé nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng như vậy, trong lòng cô ta vẫn khẽ run lên.



Từ đáy lòng không khỏi chửi thầm, quả nhiên là đứa con từ trong bụng con tiện nhân Dư Kiều chui nha, trời sinh đã thích đối đầu với cô ta!



Tiêu Dự An liếc nhìn cô ta, đặt khối Rubik trong tay xuống, kéo theo Nhất Niệm rồi quay người bước ra ngoài.



“Tiêu Dự An, chúng ta làm gì thế?”



Nhất Niệm hơi chút khó hiểu, Tống Kiều cũng vội vàng đi theo: “Cậu chủ, cậu muốn đi ra ngoài sao?”



Tiêu Dự An khẽ gật đầu, chỉ về phía boong tàu bên ngoài cửa sổ, Tống Kiều vội vàng nói: “Được, tôi đi cùng cậu, trên boong tàu có thuyền viên đang câu tôm hùm đó, cậu và Nhất Niệm có thể đi xem một chút..”.



“Dừng lại”. Dư Tiêu Tiêu hơi nheo mắt lại, nhìn bóng lưng Tiêu Dự An: “Tiêu Dự An, mẹ đang nói chuyện với con, con không nghe thấy sao?”



“Mợ chủ…”, Tống Kiều có chút bất an: “Cô cũng biết đấy cậu chủ vẫn luôn như vậy”.

“Vậy sao? Tôi thấy, không phải nó rất thân thiết với cô bé này với cái người lòng dạ khó lường không biết từ đâu chui ra đó sao”.



Dư Tiêu Tiêu cười khẩy một tiếng: “Tống Kiều, cậu lui ra chỗ khác đi, đây là chuyện riêng của nhà họ Tiêu chúng tôi, cậu là người ngoài, đừng nhúng tay vào”.



“Mợ chủ…”



“Còn về phía Định Bân, tôi sẽ đích thân nói với anh ấy, đi ra ngoài đi”. Dư Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn Tống Kiều một cái: “Lời của mợ Tiêu, không phải cậu cũng không nghe đấy cứ, trợ lý Tống?”



Tống Kiều không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời đi.



“Tiêu Dự An...”. Nhất Niệm cảm thấy có chút sợ hãi khó tả, từ khi sinh ra cô bé đã lớn lên trong một gia đình vô cùng thân thiện hòa thuận, cô bé cũng chưa từng thấy đứa trẻ nào lại xa cách với mẹ mình như vậy.



Hơn nữa, người mẹ này của Dự An, lần đầu tiên nhìn thấy, cô bé đã có cảm giác không được thoải mái.



Tiêu Dự An nắm tay cô bé hơi siết chặt, như muốn an ủi, Nhất Niệm cũng theo bản năng trốn sau lưng Tiêu Dự An.



Dư Tiêu Tiêu nhìn hai khuôn mặt có phần giống nhau ở trước mặt, trong một khoảnh khắc nào đó, cô ta thực sự rất muốn xé xác hai đứa thấp hèn này thành từng mảnh, khiến chúng biến mất hoàn toàn không để lại dấu vết gì trên thế giới này.



Cửa sổ đang mở một nửa, gió biển mát lạnh thổi vào, chiếc váy dài trên người Dư Tiêu Tiêu khẽ tung bay theo gió, trông mềm mại thướt tha một cách khó tả.



Thế nhưng biểu cảm trên khuôn mặt hơi tái nhợt của cô ta lại chẳng ấm áp chút nào.



“Dự An!”



Dư Tiêu Tiêu khẽ hạ giọng xuống, hơi khom người chìa tay về phía cậu bé: “Dự An, đến bên cạnh mẹ được không?”



Tiêu Dự An đứng yên tại chỗ, hàng lông mi đen dày hơi cụp xuống, che khuất đi đôi mắt sáng xinh đẹp của cậu bé, khuôn mặt nhỏ nhắn thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng, bình tĩnh, không có một chút biểu cảm nào.



“Dự An, tâm trạng mẹ không tốt, hơn nữa từ khi mẹ chuyển ra khỏi nhà ở Hoa Nguyệt Sơn, đã lâu rồi mẹ chưa được gặp con... Mẹ rất nhớ con”.



Dư Tiêu Tiêu vừa nói, bên trong hốc mắt, những giọt nước mắt cũng dần lăn xuống: “Cho dù con có không thích mẹ đi chăng nữa, thì con vẫn là con do mẹ sinh ra, con đã sống trong bụng mẹ chín tháng mười ngày, là cục thịt được cắt ra từ người mẹ mà, Dự An…”



Dư Tiêu Tiêu chậm rãi tiến lên hai bước, “Hai ngày nữa, thuyền sẽ cập bến, cha con sẽ lại đưa mẹ đi về biệt viện, mẹ sẽ lại không thể gặp con, Dự An à...”



“Tiêu Dự An, cậu mau qua đó đi, mẹ cậu đang khóc kìa…”. Tiếng khóc, lời nói của Dư Tiêu Tiêu vô cùng lay động lòng người, Nhất Niệm vừa nghe thôi đã thấy trong lòng đau nhói, vội vàng khẽ đẩy Tiêu Dự An.



Tiêu Dự An từ từ ngước mắt lên, nhìn Dư Tiêu Tiêu trước mặt.



Mẹ hình như gầy đi một chút, khuôn mặt vốn dĩ rất xinh đẹp cũng hiện lên vẻ phờ phạc tiều tụy, cậu bé không hề ghét mẹ mình, chỉ là cậu không có cách nào có thể gần gũi mẹ mình được mà thôi.
Chương 203 : Điều tra mọi thứ về Tô Kiều

Nhưng nhìn dáng vẻ của cô ta lúc này, Tiêu Dự An cơ hồ có chút buồn bã.

“Dự An, phải làm thế nào mới khiến con để ý đến mẹ…”

Dư Tiêu Tiêu che mặt thấp giọng khóc.

“Tiêu Dự An, cậu không thể đối xử với mẹ như vậy, đây là mẹ của cậu, đứa trẻ nào cũng phải yêu thương bảo vệ mẹ của mình!”

Khuôn mặt nhỏ của Nhất Niệm đanh lại, cô bé cảm thấy Tiêu Dự An làm vậy là không đúng, rất là sai!

Tiếng khóc của Dư Tiêu Tiêu càng lớn hơn, cô ta nức nở vô cùng đáng thương.

“Đừng khóc nữa!”, Tiêu Dự An đột nhiên nói, Dư Tiêu Tiêu ngừng khóc, cô ta ngước đôi mắt ướt nhòe nhìn Tiêu Dự An: “Dự An?”

Mặt Tiêu Dự An vẫn không đổi sắc, nhưng vẫn đưa tay lên lau nước mắt cho Dư Tiêu Tiêu: “Buổi tối con muốn ăn thịt bò”.

Dư Tiêu Tiêu như thể không ngờ được Tiêu Dự An sẽ thay đổi thái độ, toàn thân phấn khích đến mức gần như không nói nên lời, mãi cho đến khi Tiêu Dự An nắm tay Nhất Niệm tiến ra cửa, cô ta mới vui vẻ đáp lại: “Ôi chao, được rồi, buổi tối mẹ sẽ làm thịt bò cho con, tự tay mẹ sẽ làm…”

Tiêu Dự An không nói thêm lời nào, mở cửa đi ra ngoài.

Nhất Niệm lại quay đầu cười tít mắt với Dư Tiêu Tiêu, ngọt ngào nói: “Tạm biệt dì!”

Cánh cửa đóng lại, nét vui mừng trên mặt Dư Tiêu Tiêu cũng dần thu lại.

Mẹ nói không sai, cho dù tính cách Tiêu Dự An có kì quái và trưởng thành đến đâu thì nó vẫn chỉ là đứa trẻ bốn tuổi, chỉ cần cô ta dụng tâm, chắc chắn sẽ có khả năng thay đổi thế cục này.

Dư Tiêu Tiêu quay đầu nhìn phòng bếp, có lẽ tối nay sẽ làm mỳ thịt bò cho Tiêu Dự An, đây là một cơ hội hiếm có.



Tiêu Định Bân tắt video trước mặt, ngẩng đầu nhìn Giang Nguyên: “Tối qua bị ngắt điện khoảng hai mươi phút, từ camera giám sát cho thấy không có người thứ ba bước vào phòng tôi trong vòng hai mươi phút đó”.

Giang Nguyên gật đầu: “Chính xác là vậy, chúng tôi đã kiểm tra kĩ tất cả camera giám sát dẫn lên tầng 2, vào khoảng thời gian đó, xác thực không có ai ra vào”.

Tiêu Định Bân khẽ gật đầu, sau hai mươi phút đồng hồ, Giang Nguyên, Tống Kiều cùng những người khác đã nhanh chóng lao vào phòng, anh vẫn còn đang ngủ thiếp đi trên tấm thảm.

Giang Nguyên cẩn thận quan sát mới phát hiện khóe miệng anh có vết máu, ban đầu anh còn nghĩ do đột ngột mất điện nên khiến bệnh cũ tái phát, sau đó không cẩn thận bị thương, nhưng sau khi bác sĩ Du kiểm tra lại cẩn thận, lại không phát hiện vết thương nào trên người anh, trên miệng cũng không hề bị thương.

“Giang Nguyên, cậu có còn nhớ lần xảy ra sự cố ở quán bar vào bốn năm trước không?”

“Tôi đương nhiên còn nhớ”.

“Lúc các cậu tìm thấy tôi ở quán bar, có phải cũng giống như đêm hôm trước không?”

Giang Nguyên gật đầu: “Đúng vậy”.

Tiêu Định Bân từ từ đứng dậy: “Nhưng đêm qua trong phòng tôi, ngoại trừ Dự An, cũng chỉ có Tô Kiều”.

Giang Nguyên đột nhiên ngẩng đầu, là cấp dưới đáng tin cậy nhất của Tiêu Định Bân, anh ta đương nhiên biết mọi thứ liên quan đến Tiêu Định Bân, sự cố ở quán bar bốn năm trước, mấy người thân cận bọn họ đều biết, là mợ Tiêu bây giờ - trước kia là cô Dư đã cứu cậu chủ.

Tuy bây giờ Tiêu Định Bân đã có thể phục hồi lại bình thường, nhưng cũng không thể quên được việc mợ chủ đã liều mạng truyền máu cứu cậu chủ trong những năm đó.

“Cậu đi điều tra cô Tô Kiều đó một chút!” Tiêu Định Bân nhìn Giang Nguyên: “Không cần vội, bất cứ việc gì cũng phải điều tra từng bước cẩn thận”.

Tim Giang Nguyên đập như đánh trống, lập tức đáp lời: “Vâng”.



Đến giờ ăn tối, Tống Kiều đưa hai đứa nhỏ trở về, Nhất Niệm còn xách theo một cái xô nhỏ đựng tôm hùm, là do đoàn thủy thủ thấy họ đứng trên boong tàu xem đánh bắt tôm hùm đã tặng cho họ.

Tống Kiều gọi điện cho Dư Kiều, nói rằng đợi sau khi ăn tối xong sẽ đưa Nhất Niệm về.

Nhìn xô tôm hùm này, hai đứa trẻ đều không nỡ ăn, Tống Kiều đành tìm một cái bể cá thả chúng ở trong đó, Nhất Niệm cầm một chiếc lưới nhỏ bắt tôm hùm, chơi rất vui vẻ, Dự An đối với loại trò chơi trẻ con này không mấy hứng thú, nhưng thấy Nhất Niệm chơi vui, cậu cũng chơi cùng với cô bé.

Dư Tiêu Tiêu cho đầu bếp về nghỉ ngơi, còn mình thì ở nhà bếp làm mỳ thịt bò, lúc Tiêu Định Bân về, liền thấy một khung cảnh rất đẹp mắt.

“Mỳ thịt bò đã làm xong, các con đi rửa tay trước rồi ra ăn”.

Dư Tiêu Tiêu từ trong nhà bếp ló đầu ra nói với hai đứa nhỏ.

Vừa dứt lời, đã nhìn thấy Tiêu Định Bân, Dư Tiêu Tiêu giật thót, lập tức tỏ vẻ hơi sợ hãi nói: “Định Bân, anh về rồi… là Dự An nói muốn ăn thịt bò em làm, nên em mới cho đầu bếp nghỉ…”

Tiêu Định Bân có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu.

Dư Tiêu Tiêu lúc này mới thả lỏng đôi chút “Vậy em đi cắt thịt bò…”

Lúc hai đứa nhỏ trở lại nhà ăn sau khi đã rửa tay, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Dư Tiêu Tiêu phát ra từ trong bếp, Tiêu Định Bân đứng dậy đi vào bếp, Nhất Niệm cũng kéo Dự An chạy vào.

Tay Dư Tiêu Tiêu chảy rất nhiều máu, ngay cả chiếc khăn dùng để bụm vết thương cũng ướt sũng.

“Dự An… mẹ cậu chảy máu rồi!”, Nhất Niệm sợ hãi không dám nhìn, Tiêu Dự An mím môi, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Khi Tiêu Định Bân khử trùng và băng bó tay cho cô ta, vẻ mặt của Tiêu Dự An rất nghiêm túc, cho đến khi vết thương của Dư Tiêu Tiêu ngừng chảy máu, cậu bé mới thả lỏng.

“Mấy ngày tới đừng làm gì hết, vết thương khá sâu, đừng đụng vào nước…”

“Mỳ làm sắp nấu xong rồi…”, Dư Tiêu Tiêu mắt ửng đỏ nhìn Tiêu Định Bân: “Khó khăn lắm Dự An mới muốn ăn mỳ em làm, để em nấu cho xong đã…”

Cô ta nói xong muốn đứng dậy, Tiêu Định Bân lại giữ lại: “Nghỉ ngơi một lúc đi, để anh làm”.

“Nhưng mà Dự An…”, Dư Tiêu Tiêu cúi thấp đầu, từng giọt nước mắt rơi xuống: “Có phải em rất vô dụng, ngay cả làm một bát mỳ thịt bò cũng để cắt vào tay… Em thực sự không phải là người mẹ tốt…”

Một bàn tay nhỏ nhắn khẽ lau đi giọt nước mắt trên mặt cô ta, Dư Tiêu Tiêu kinh ngạc ngẩng đầu, “Dự An…”

“Đừng khóc!”

Dư Tiêu Tiêu ôm cậu bé vào trong lòng: “Được, được, mẹ không khóc, không khóc…”

Dường như Tiêu Dự An vẫn chưa quen với sự gần gũi như vậy, hơi vùng vẫy một chút, nhưng cuối cùng, Dư Tiêu Tiêu vẫn ôm chặt cậu bé.



Ngày thứ ba, chiếc du thuyền khổng lồ bắt đầu hành trình trở về.

Những vị khách trên tàu có chút tiếc nuối, suy cho cùng, ba ngày vừa rồi là thời gian nhàn rỗi hiếm có, trên du thuyền có đủ loại phương tiện giải trí, môn cờ vua mà nam giới yêu thích, đua ngựa, đấu trường thể thao… đều thuộc hạng cao cấp nhất, còn có khu làm đẹp cho phụ nữ, các cửa hàng boutique sang trọng cao cấp, hàng loạt nhà hàng năm sao đẳng cấp quốc tế, muốn gì có nấy, nói đơn giản nó giống như một thiên đường biển di động.

Trong ba ngày qua Lâm Gia Nam cũng không hề quay lại phòng của Dư Kiều, lúc nói chuyện điện thoại, Dư Kiều cũng không hỏi han đến những vấn đề cá nhân của cô ấy.

Ban ngày Nhất Niệm hầu như đều sẽ đến chơi cùng Dự An, Dư Kiều quả thực có rất nhiều thời gian rảnh rỗi.

Đến ngày thứ ba khi trở về, Dư Kiều ăn xong bữa sáng, Tống Kiều đón Nhất Niệm đi, cô lại không vội rời đi mà đứng hóng gió biển trên boong tàu một lúc, đang tính rời đi thì có một thanh niên rất đẹp trai đã ngăn cô lại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom