• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Người Yêu Cũ Là Tên Cầm Thú (1 Viewer)

  • Người Yêu Cũ Là Tên Cầm Thú - Chương 19



Trên làn da rắn chắc của người đàn ông có lưu lại dấu ấn rất bắt mắt, hai hàm răng in hằn rõ mồn một, sâu hoắm ghim sâu vào da thịt, đôi chỗ vết lõm còn rỉ ra máu tơ.


Chu Tử Hạ bất lực, tức giận mà cố gắng đấm mạnh vào cơ ngực tráng kiện của anh.


“Tên Vương Bát Đản.”


“Tên cầm thú.”


“Anh mau chết đi! Chết đi!”


Anh mặc kệ cho cô đánh mình, động tác của cô anh chỉ coi nhưng muỗi cắn mà thôi.


“Em hận anh… hận anh…”


“Anh dám bức em… cả đời này em sẽ không tha thứ cho anh.”


“Anh dám cuồng bạo em, nếu như việc đó xảy ra với em, em tuyệt đối không tha cho anh.”


Hàn Cao Lãng ôm thân thể mệt lả vẫn cỗ vùng vẫy của Chu Tử Hạ vào lòng mà ôm chặt lấy.


“Nếu như việc đó xảy ra, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”


Anh hiểu cô đang nhắc đến việc gì.


Cô đang sợ bản thân mình sẽ dính, lần đầu chơi lớn nhỡ đâu lại trúng đích, như vậy chẳng phải anh hời rồi sao.
Chu Tử Hạ nhất quyết không chịu, cô lắc đầu mà từ chối: “Không đời nào! Anh là tên vô sỉ! Tên vô sỉ như anh sẽ không bao giờ chịu trách nhiệm! Chơi chán thì vứt bỏ, đồ đáng ghét!”


Móng tay hơi nhọn của cô cấu chặt lấy da thịt của Hàn Cao Lãng đến rỉ máu, miệng vẫn uất ức than trách.


Giả thiết được đặt ra, nếu như cô mềm lòng khuất phục thì liệu rằng sau này anh tiếp tục bỏ rơi cô nữa không?


À phải rồi, hai tháng trước anh đã tặng cho cô một cú sốc tinh thần rồi, hai tháng sau anh lại tặng thêm cho cô một cú sốc cả về thể xác lẫn linh hồn.


Anh nói anh sẽ chịu trách nhiệm với cô ư? Chu Tử Hạ chỉ biết cười khổ trong lòng, cái gì mà chịu trách nhiệm cơ chứ? Toàn là những lời bịa đặt cho suông mà thôi, còn thực hiện hay không thì phải tuỳ thuộc vào tâm trạng của anh.
Nằm gọn vào trong lồng ngực bao phủ hơi thở nam tính của đàn ông, chẳng hiểu sao Chu Tử Hạ muốn khóc thật lớn.


Tại sao cô lại yêu anh đến điên cuồng để rồi anh tạt lại cô một gáo nước lạnh.


Có phải khi yêu con gái thường hay mộng tưởng, đến khi chia tay người đau đơn nhất cũng chỉ mình con gái sao?


Giây phút này cứ như chậm lại, Chu Tử Hạ càng nghe rõ nhịp đập tim trong lồng ngực của anh, cô lại lặng lẽ đưa tay lên ôm lấy ngực mình, nơi con tim yếu đuối đang đập loạn nhịp.


Thình thịch… thình thịch…


Vẫn là nhịp tim như thường lệ, nhưng cảm giác có thứ gì khác lạ…


Tim của cô đập loạn nhịp, tim của anh cũng đập loạn nhịp.


Lẽ nào hai con tim đã thấu hiểu được cảm giác của nhau, cùng chung một nhịp đập mãnh liệt…


Anh vẫn còn yêu cô?


Hay chỉ là do cô cảm nhận sai?
“Tại sao anh lại làm chuyện đó với em?”


Cái chuyện chăn gối này đáng lý ra phải tìm người phù hợp. Hai tháng trước anh đi với người con gái ăn vận đẹp đẽ hơn cô, liệu rằng cô gái ấy có còn không?


Hay là cô gái ấy cũng chỉ là thứ đồ chơi qua tay của anh?


Đã có bao nhiêu cô gái nhà lành đã được anh ngắm nhìn qua?


Và cô là người thứ bao nhiêu?


Nhưng anh từng nói, cô là người lấy đi lần đầu tiên của anh. Câu nói này liệu có nghe xuôi tai không?


Hay cũng chỉ là lời nói nguỵ biện?


“Vì em là người phụ nữ của tôi.”


Hàn Cao Lãng đáp lại lời nghi vấn của cô, đồng thời bế cô ngồi dậy. Anh giúp cô lau đi những giọt mồ hôi còn thẫm đẫm trên vầng trán, vuốt ve đôi môi sưng phù vì những nụ hôn khát tình.


“Anh đừng có vô lý đến vậy, đã có bao cô gái bị anh lừa lên giường rồi chứ?!”
Anh im lặng không nói gì chỉ khẽ mỉm cười, nụ cười ấy giống hệt như nụ cười mà Chu Tử Hạ đã nhìn qua vào hai tháng trước.


Nụ cười khiến cho bao nữ giới phải si tình, luôn gieo hy vọng được làm người phụ nữ của anh.


Nhìn vào nụ cười ấy Chu Tử Hạ cảm thấy chạnh lòng.


Cô cũng không hiểu vì sao trong lòng mình lại dấy lên cơn ghen nhất thường. Có phải vì anh không dành nụ cười ấy cho cô hưởng thụ đầu tiên sao?


Chu Tử Hạ hít một ngụm không khí nóng rực của cảnh tình còn tồn động vào trong lồng ngực đến trấn tĩnh tâm can của mình, cô hỏi anh.


“Tại sao đêm qua em lại ở đây?”


Cô nghi ngờ mà hỏi thêm: “Có phải là do anh sắp đặt không? Nếu phải thì tại sao chứ? Tại sao lại vấy bẩn cơ thể của em?”


Hàn Cao Lãng vuốt tấm lưng trần khiến cho Chu Tử Hạ cảm thấy nhột. Cô vặn vẹo cơ thể đã dính bụi trần, được bảo phủ hàng ngàn vết hồng mờ ám, thân trước của cô cọ sát với cơ ngực rắn chắc của người đàn ông.
“Nếu như tôi nói muốn em thì em có cho tôi không?”


Vừa hỏi Hàn Cao Lãng vừa vùi mặt vào hõm vai của Chu Tử Hạ, hàm răng của anh khẽ nghiến mặt tạo ra dấu ấn đỏ chót.


“Anh đừng có mà mơ.”


Chu Tử Hạ giật nảy mình, khẽ kêu đau mà khước từ câu hỏi của anh.


Hàn Cao Lãng cười lạnh một cái, nói: “Đó là lý do vì sao tôi lại thích hành động trong đêm tối.”


Chu Tử Hạ cứng họng, toàn thân sững sờ đứng hình mất mười giây, mãi đến phút chót cô mới mở miệng ra nói được.


“Anh… liêm sỉ anh để ở đâu rồi?”


Con người gì mà chẳng có chút liêm sỉ gì cả, nói đến thế rồi mà mặt trơ trán bóng, chẳng tiếp thu việc chính gì cả.


Chu Tử Hạ chỉ biết chửi thầm anh trong đáy lòng mình.


Tên cầm thú!


Hàn Cao Lãng, anh đúng là một tên bỉ ổn!


Tại sao anh lại không giải thích chuyện hai tháng trước anh cắm sừng tôi, bắt cá hai tay cơ chứ?
Tại sao anh lại không hỏi tôi vì lý do gì mà chia tay?


Hay là anh đang giả vờ ngây ngô, tưởng tộ là đứa không biết chuyện?


Im lặng không có nghĩa là người ta không biết, mà người ta đã biết thì tốt nhất đừng nên che giấu sự thật làm gì. Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lồi ra, việc anh cắm sừng tôi sớm muộn gì tôi cũng sẽ vật trần anh.


Hàn Cao Lãng khẽ nhếch môi lên để lộ nụ cười gian tà.


“Liêm sỉ ư?”


“Tôi làm gì có liêm sỉ! Nó đã bị đánh mất kể từ khi gặp em rồi.”


Khi ngày anh gặp cô, trong lòng anh dâng lên khao khát muốn có được cô.


Khi có được cô rồi anh lại muốn cô làm của riêng mình.


Mỗi khi vào giờ tan học, anh thường đứng ở phía xa ngắm nhìn cô. Thấy cô ngày ngày tan học đều cười nói trao đổi vui vẻ mới bạn học khác.


Nữ thì anh cảm thấy chạnh lòng nhưng khi nhìn cô nói chuyện vui vẻ với học sinh nam khác mà trong lòng anh dấy lên cơn ghen tuông. Hận nỗi không thể nào trừng phạt mèo hoang nhỉ kia được.
Nhưng anh lại biết một điều rằng khi ấy cô gái đang trong tuổi vị thành niên, anh không thế bảo bức hiếp một cô gái chưa đủ mười tám tuổi được.


Những lần ấy anh chỉ biết cắn răng nhẫn nhịn, khi về chỉ biết ngâm mình vào trong nước lại để làm giảm bớt đi cảm giác căng cứng ở dưới hạ thể.


Để rồi vào một ngày anh công tác ở bên nước Anh được hai ngày bỗng nhiên cô gái lại nhắn tin cho anh, không một lý do nào đòi chia tay.


Trên làn da rắn chắc của người đàn ông có lưu lại dấu ấn rất bắt mắt, hai hàm răng in hằn rõ mồn một, sâu hoắm ghim sâu vào da thịt, đôi chỗ vết lõm còn rỉ ra máu tơ.


Chu Tử Hạ bất lực, tức giận mà cố gắng đấm mạnh vào cơ ngực tráng kiện của anh.


“Tên Vương Bát Đản.”


“Tên cầm thú.”


“Anh mau chết đi! Chết đi!”


Anh mặc kệ cho cô đánh mình, động tác của cô anh chỉ coi nhưng muỗi cắn mà thôi.


“Em hận anh… hận anh…”


“Anh dám bức em… cả đời này em sẽ không tha thứ cho anh.”


“Anh dám cuồng bạo em, nếu như việc đó xảy ra với em, em tuyệt đối không tha cho anh.”


Hàn Cao Lãng ôm thân thể mệt lả vẫn cỗ vùng vẫy của Chu Tử Hạ vào lòng mà ôm chặt lấy.


“Nếu như việc đó xảy ra, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”


Anh hiểu cô đang nhắc đến việc gì.


Cô đang sợ bản thân mình sẽ dính, lần đầu chơi lớn nhỡ đâu lại trúng đích, như vậy chẳng phải anh hời rồi sao.
Chu Tử Hạ nhất quyết không chịu, cô lắc đầu mà từ chối: “Không đời nào! Anh là tên vô sỉ! Tên vô sỉ như anh sẽ không bao giờ chịu trách nhiệm! Chơi chán thì vứt bỏ, đồ đáng ghét!”


Móng tay hơi nhọn của cô cấu chặt lấy da thịt của Hàn Cao Lãng đến rỉ máu, miệng vẫn uất ức than trách.


Giả thiết được đặt ra, nếu như cô mềm lòng khuất phục thì liệu rằng sau này anh tiếp tục bỏ rơi cô nữa không?


À phải rồi, hai tháng trước anh đã tặng cho cô một cú sốc tinh thần rồi, hai tháng sau anh lại tặng thêm cho cô một cú sốc cả về thể xác lẫn linh hồn.


Anh nói anh sẽ chịu trách nhiệm với cô ư? Chu Tử Hạ chỉ biết cười khổ trong lòng, cái gì mà chịu trách nhiệm cơ chứ? Toàn là những lời bịa đặt cho suông mà thôi, còn thực hiện hay không thì phải tuỳ thuộc vào tâm trạng của anh.
Nằm gọn vào trong lồng ngực bao phủ hơi thở nam tính của đàn ông, chẳng hiểu sao Chu Tử Hạ muốn khóc thật lớn.


Tại sao cô lại yêu anh đến điên cuồng để rồi anh tạt lại cô một gáo nước lạnh.


Có phải khi yêu con gái thường hay mộng tưởng, đến khi chia tay người đau đơn nhất cũng chỉ mình con gái sao?


Giây phút này cứ như chậm lại, Chu Tử Hạ càng nghe rõ nhịp đập tim trong lồng ngực của anh, cô lại lặng lẽ đưa tay lên ôm lấy ngực mình, nơi con tim yếu đuối đang đập loạn nhịp.


Thình thịch… thình thịch…


Vẫn là nhịp tim như thường lệ, nhưng cảm giác có thứ gì khác lạ…


Tim của cô đập loạn nhịp, tim của anh cũng đập loạn nhịp.


Lẽ nào hai con tim đã thấu hiểu được cảm giác của nhau, cùng chung một nhịp đập mãnh liệt…


Anh vẫn còn yêu cô?


Hay chỉ là do cô cảm nhận sai?
“Tại sao anh lại làm chuyện đó với em?”


Cái chuyện chăn gối này đáng lý ra phải tìm người phù hợp. Hai tháng trước anh đi với người con gái ăn vận đẹp đẽ hơn cô, liệu rằng cô gái ấy có còn không?


Hay là cô gái ấy cũng chỉ là thứ đồ chơi qua tay của anh?


Đã có bao nhiêu cô gái nhà lành đã được anh ngắm nhìn qua?


Và cô là người thứ bao nhiêu?


Nhưng anh từng nói, cô là người lấy đi lần đầu tiên của anh. Câu nói này liệu có nghe xuôi tai không?


Hay cũng chỉ là lời nói nguỵ biện?


“Vì em là người phụ nữ của tôi.”


Hàn Cao Lãng đáp lại lời nghi vấn của cô, đồng thời bế cô ngồi dậy. Anh giúp cô lau đi những giọt mồ hôi còn thẫm đẫm trên vầng trán, vuốt ve đôi môi sưng phù vì những nụ hôn khát tình.


“Anh đừng có vô lý đến vậy, đã có bao cô gái bị anh lừa lên giường rồi chứ?!”
Anh im lặng không nói gì chỉ khẽ mỉm cười, nụ cười ấy giống hệt như nụ cười mà Chu Tử Hạ đã nhìn qua vào hai tháng trước.


Nụ cười khiến cho bao nữ giới phải si tình, luôn gieo hy vọng được làm người phụ nữ của anh.


Nhìn vào nụ cười ấy Chu Tử Hạ cảm thấy chạnh lòng.


Cô cũng không hiểu vì sao trong lòng mình lại dấy lên cơn ghen nhất thường. Có phải vì anh không dành nụ cười ấy cho cô hưởng thụ đầu tiên sao?


Chu Tử Hạ hít một ngụm không khí nóng rực của cảnh tình còn tồn động vào trong lồng ngực đến trấn tĩnh tâm can của mình, cô hỏi anh.


“Tại sao đêm qua em lại ở đây?”


Cô nghi ngờ mà hỏi thêm: “Có phải là do anh sắp đặt không? Nếu phải thì tại sao chứ? Tại sao lại vấy bẩn cơ thể của em?”


Hàn Cao Lãng vuốt tấm lưng trần khiến cho Chu Tử Hạ cảm thấy nhột. Cô vặn vẹo cơ thể đã dính bụi trần, được bảo phủ hàng ngàn vết hồng mờ ám, thân trước của cô cọ sát với cơ ngực rắn chắc của người đàn ông.
“Nếu như tôi nói muốn em thì em có cho tôi không?”


Vừa hỏi Hàn Cao Lãng vừa vùi mặt vào hõm vai của Chu Tử Hạ, hàm răng của anh khẽ nghiến mặt tạo ra dấu ấn đỏ chót.


“Anh đừng có mà mơ.”


Chu Tử Hạ giật nảy mình, khẽ kêu đau mà khước từ câu hỏi của anh.


Hàn Cao Lãng cười lạnh một cái, nói: “Đó là lý do vì sao tôi lại thích hành động trong đêm tối.”


Chu Tử Hạ cứng họng, toàn thân sững sờ đứng hình mất mười giây, mãi đến phút chót cô mới mở miệng ra nói được.


“Anh… liêm sỉ anh để ở đâu rồi?”


Con người gì mà chẳng có chút liêm sỉ gì cả, nói đến thế rồi mà mặt trơ trán bóng, chẳng tiếp thu việc chính gì cả.


Chu Tử Hạ chỉ biết chửi thầm anh trong đáy lòng mình.


Tên cầm thú!


Hàn Cao Lãng, anh đúng là một tên bỉ ổn!


Tại sao anh lại không giải thích chuyện hai tháng trước anh cắm sừng tôi, bắt cá hai tay cơ chứ?
Tại sao anh lại không hỏi tôi vì lý do gì mà chia tay?


Hay là anh đang giả vờ ngây ngô, tưởng tộ là đứa không biết chuyện?


Im lặng không có nghĩa là người ta không biết, mà người ta đã biết thì tốt nhất đừng nên che giấu sự thật làm gì. Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lồi ra, việc anh cắm sừng tôi sớm muộn gì tôi cũng sẽ vật trần anh.


Hàn Cao Lãng khẽ nhếch môi lên để lộ nụ cười gian tà.


“Liêm sỉ ư?”


“Tôi làm gì có liêm sỉ! Nó đã bị đánh mất kể từ khi gặp em rồi.”


Khi ngày anh gặp cô, trong lòng anh dâng lên khao khát muốn có được cô.


Khi có được cô rồi anh lại muốn cô làm của riêng mình.


Mỗi khi vào giờ tan học, anh thường đứng ở phía xa ngắm nhìn cô. Thấy cô ngày ngày tan học đều cười nói trao đổi vui vẻ mới bạn học khác.


Nữ thì anh cảm thấy chạnh lòng nhưng khi nhìn cô nói chuyện vui vẻ với học sinh nam khác mà trong lòng anh dấy lên cơn ghen tuông. Hận nỗi không thể nào trừng phạt mèo hoang nhỉ kia được.
Nhưng anh lại biết một điều rằng khi ấy cô gái đang trong tuổi vị thành niên, anh không thế bảo bức hiếp một cô gái chưa đủ mười tám tuổi được.


Những lần ấy anh chỉ biết cắn răng nhẫn nhịn, khi về chỉ biết ngâm mình vào trong nước lại để làm giảm bớt đi cảm giác căng cứng ở dưới hạ thể.


Để rồi vào một ngày anh công tác ở bên nước Anh được hai ngày bỗng nhiên cô gái lại nhắn tin cho anh, không một lý do nào đòi chia tay.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom