Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Người Yêu Cũ Là Tên Cầm Thú - Chương 27
Nếu như con trưởng không làm việc duy trì nòi giống thì có thể để con trai thứ cũng được. Để thằng em trai thay anh kế thừa dòng họ, còn thằng anh thì mặc cho muốn lấy ai thì lấy.
Những đêm qua khi bà đến thăm con trai mình như mọi khi, đợi anh đã quá mười giờ đêm thì chưa thấy anh thò mặt về nhà.
Trong lòng dấy lên vẻ bất an, bà liền hỏi trợ lý thì mới biết rằng con trai mình đã đến khách sạn.
Hàn phu nhân lúc đó còn đứng hình mất vài giây, cứ ngỡ tại mình do vấn đề tuổi tác mà nghe nhầm, liền gặng hỏi lại trợ lý.
“Trợ lý Tôn, cậu nói thật cứ? Lãng nhà ta đã đến khách sạn? Đi cùng với ai?”
Trợ lý Tôn lúc này đang đứng trong tư thế kính cẩn, thân trên hơi gập về phía trước.
“Thưa phu nhân, thiếu gia nói có việc cần phải giải quyết. Theo như những gì mà bà yêu cầu, tôi đã theo dõi mọi hành động của thiếu gia, biết được thiếu gia vào phòng 303, tầng số bảy tại khách sạn Dạ Kình.”
Hàn phu nhân đứng ngồi không yên, lúc thì đứng dậy lúc thì ngồi xuống ghế sofa, trong lòng dấy lên cơn hy vọng.
“Ai, vấn đề ta cần hỏi là con trai ta đi với ai!”
“Dạ… là cùng với một người phụ nữ!”
Trợ lý Tôn vừa nói dứt lời thì Hàn phu nhân đã cười lớn, tiếng cười đó thể hiện cho sự vui mừng khôn xiết đến tột độ.
“Mẹ à, con đang bận, lát về thưa chuyện với mẹ sau.”
Hàn Cao Lãng đang định bắt mắt thì bị mẹ mình ngăn chặn.
[Này này, cấm được ngắt máy. ]
[ Bao giờ con định kiếm cho mẹ một nàng dây đây?]
Hàn Cao Lãng dat day hai bên thái dương, nói: “Mẹ có thể đề cập đến vấn đề khác được không? Câu hỏi của mẹ tính ám ảnh con đến bao giờ vậy?”
Đầu dây bên kia lại truyền đến giọng nói ấy cùng với tiếng đóng sầm cửa xe.
[Nếu con không kiếm được thì để mẹ kiếm vợ hộ con. Nhà có hai thằng con trai đã qua tuổi hai lăm mà chẳng có thằng nào chịu kiếm cho mẹ nàng dâu, cho mẹ được ẵm cháu.]
Hàn Cao Lãng cau mày mà nói: “Con không mượn! Chuyện lấy vợ là việc của con, mẹ không cần phải nhúng tay vào.”
Đáp lại lời nói của anh chỉ là một âm thanh ngắt kết nối. Hàn Cao Lãng giận giữ quăng điện thoại về vị trí cũ, đưa ánh mắt giận dữ nhìn về phía Chu Tử Hạ đang cuộn tròn trong chăn.
“A… anh… anh tính làm gì?”
Hàn phu nhân ngồi lên chiếc xe sang trọng, tay cất đi chiếc điện thoại trong chiếc túi xách hàng hiệu, trên người mặc bộ sườn xám màu tối, trên ngực có thêu tay một đoá hoa hồng liễu. Gương mặt trạc tuổi trung niên của bà ẩn náu dưới chiếc mũ van đen, che đi vẻ đẹp vốn có của mình.
“Đến khách sạn Dạ Kình!”
Tài xế lái xe nhận lệnh từ phía bà, ngay lập tức chuyển động vô lăng xe, bánh xe từ từ lăn tròn trên mặt đường cao tốc.
Hàn phu nhân kiếc nhìn cảnh cảnh vật ngoài đường đang chạy vụt đi trong tầm mắt của mình, trong lòng bà mừng thầm.
“Để xem lần này con giấu cô gái đó kĩ đến mức nào, bằng mọi giá mẹ sẽ gặp được con dâu tương lai của mình.”
Nói thầm trong cuống họng, Hàn phu nhân mỉm cười. Tài xế thi thoảng liếc nhìn nét mặt khác thường của bà qua gương chiếu hậu.
Lúc này Hàn Cao Lãng sán lại gần cô gái đang cuộn tròn trong chăn, ánh mắt anh mang sắc khí đằng đằng, hệt như là ánh mắt của thú giữ ngắm nhìn con mồi nhỏ.
“Em nghĩ thế nào?”
Chu Tử Hạ ngây thơ vô tội cuộn mình trong chăn, vẻ mặt cô lộ rõ sự ngơ ngác, không hiểu đối phương là đang có ý gì với mình.
Anh ấy nói cái gì cơ? Ý anh ta là sao? Nghĩ về vấn đề gì cơ chứ? Trên đầu cô lúc này chỉ hiện lên vô số dấu chấm hỏi công thêm nét mặt khó hiểu.
Chu Tử Hạ lắp bắp nói, khi nói cô suýt cắn vào lưỡi mấy lần, ánh mắt trong tình thế đề phòng.
“Này… anh… anh đây… là có ý gì…”
Hàn Cao Lãng ngày tiến lại gần cô hơn, trên khoé môi hiện rõ nụ cười của tên háo sắc, đưa tay ra trực tiếp lôi cô khỏi tấm mền.
“A…”
Nếu như con trưởng không làm việc duy trì nòi giống thì có thể để con trai thứ cũng được. Để thằng em trai thay anh kế thừa dòng họ, còn thằng anh thì mặc cho muốn lấy ai thì lấy.
Những đêm qua khi bà đến thăm con trai mình như mọi khi, đợi anh đã quá mười giờ đêm thì chưa thấy anh thò mặt về nhà.
Trong lòng dấy lên vẻ bất an, bà liền hỏi trợ lý thì mới biết rằng con trai mình đã đến khách sạn.
Hàn phu nhân lúc đó còn đứng hình mất vài giây, cứ ngỡ tại mình do vấn đề tuổi tác mà nghe nhầm, liền gặng hỏi lại trợ lý.
“Trợ lý Tôn, cậu nói thật cứ? Lãng nhà ta đã đến khách sạn? Đi cùng với ai?”
Trợ lý Tôn lúc này đang đứng trong tư thế kính cẩn, thân trên hơi gập về phía trước.
“Thưa phu nhân, thiếu gia nói có việc cần phải giải quyết. Theo như những gì mà bà yêu cầu, tôi đã theo dõi mọi hành động của thiếu gia, biết được thiếu gia vào phòng 303, tầng số bảy tại khách sạn Dạ Kình.”
Hàn phu nhân đứng ngồi không yên, lúc thì đứng dậy lúc thì ngồi xuống ghế sofa, trong lòng dấy lên cơn hy vọng.
“Ai, vấn đề ta cần hỏi là con trai ta đi với ai!”
“Dạ… là cùng với một người phụ nữ!”
Trợ lý Tôn vừa nói dứt lời thì Hàn phu nhân đã cười lớn, tiếng cười đó thể hiện cho sự vui mừng khôn xiết đến tột độ.
“Mẹ à, con đang bận, lát về thưa chuyện với mẹ sau.”
Hàn Cao Lãng đang định bắt mắt thì bị mẹ mình ngăn chặn.
[Này này, cấm được ngắt máy. ]
[ Bao giờ con định kiếm cho mẹ một nàng dây đây?]
Hàn Cao Lãng dat day hai bên thái dương, nói: “Mẹ có thể đề cập đến vấn đề khác được không? Câu hỏi của mẹ tính ám ảnh con đến bao giờ vậy?”
Đầu dây bên kia lại truyền đến giọng nói ấy cùng với tiếng đóng sầm cửa xe.
[Nếu con không kiếm được thì để mẹ kiếm vợ hộ con. Nhà có hai thằng con trai đã qua tuổi hai lăm mà chẳng có thằng nào chịu kiếm cho mẹ nàng dâu, cho mẹ được ẵm cháu.]
Hàn Cao Lãng cau mày mà nói: “Con không mượn! Chuyện lấy vợ là việc của con, mẹ không cần phải nhúng tay vào.”
Đáp lại lời nói của anh chỉ là một âm thanh ngắt kết nối. Hàn Cao Lãng giận giữ quăng điện thoại về vị trí cũ, đưa ánh mắt giận dữ nhìn về phía Chu Tử Hạ đang cuộn tròn trong chăn.
“A… anh… anh tính làm gì?”
Hàn phu nhân ngồi lên chiếc xe sang trọng, tay cất đi chiếc điện thoại trong chiếc túi xách hàng hiệu, trên người mặc bộ sườn xám màu tối, trên ngực có thêu tay một đoá hoa hồng liễu. Gương mặt trạc tuổi trung niên của bà ẩn náu dưới chiếc mũ van đen, che đi vẻ đẹp vốn có của mình.
“Đến khách sạn Dạ Kình!”
Tài xế lái xe nhận lệnh từ phía bà, ngay lập tức chuyển động vô lăng xe, bánh xe từ từ lăn tròn trên mặt đường cao tốc.
Hàn phu nhân kiếc nhìn cảnh cảnh vật ngoài đường đang chạy vụt đi trong tầm mắt của mình, trong lòng bà mừng thầm.
“Để xem lần này con giấu cô gái đó kĩ đến mức nào, bằng mọi giá mẹ sẽ gặp được con dâu tương lai của mình.”
Nói thầm trong cuống họng, Hàn phu nhân mỉm cười. Tài xế thi thoảng liếc nhìn nét mặt khác thường của bà qua gương chiếu hậu.
Lúc này Hàn Cao Lãng sán lại gần cô gái đang cuộn tròn trong chăn, ánh mắt anh mang sắc khí đằng đằng, hệt như là ánh mắt của thú giữ ngắm nhìn con mồi nhỏ.
“Em nghĩ thế nào?”
Chu Tử Hạ ngây thơ vô tội cuộn mình trong chăn, vẻ mặt cô lộ rõ sự ngơ ngác, không hiểu đối phương là đang có ý gì với mình.
Anh ấy nói cái gì cơ? Ý anh ta là sao? Nghĩ về vấn đề gì cơ chứ? Trên đầu cô lúc này chỉ hiện lên vô số dấu chấm hỏi công thêm nét mặt khó hiểu.
Chu Tử Hạ lắp bắp nói, khi nói cô suýt cắn vào lưỡi mấy lần, ánh mắt trong tình thế đề phòng.
“Này… anh… anh đây… là có ý gì…”
Hàn Cao Lãng ngày tiến lại gần cô hơn, trên khoé môi hiện rõ nụ cười của tên háo sắc, đưa tay ra trực tiếp lôi cô khỏi tấm mền.
“A…”
Bình luận facebook