• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Người Yêu Cũ Là Tên Cầm Thú (2 Viewers)

  • Người Yêu Cũ Là Tên Cầm Thú - Chương 28



Chu Tử Hạ chưa kịp phản ứng sự việc đã bị anh thô lỗ kéo ra, ngay sau đó cô liền thấy cơ thể mình bổng lên, rồi từ từ đáp xuống trên cơ bụng sáu múi của người đàn ông.


Tư thế lúc này rơi vào cảnh ngượng ngùng, Chu Tử Hạ nằm trên, còn Hàn Cao Lãng nằm ở dưới. Vật cứng của anh vẫn ngẩng cao từ thuở dư vị hoan ái ban nãy, cọ sát vào sống lưng của cô khiến cho cô rùng mình, trong lòng dấy lên vẻ nghi ngờ.


“Cuộc gọi vừa nãy, em đã nghe hết rồi chứ?”


“Nghe… nghe cái gì cơ?”


Chu Tử Hạ giả vờ bản thân mình không nghe thấy gì nhưng thực chất suốt từ đầu đến cuối cô đều nghe rõ cuộc thoại của hai bên. Nhưng cô dù có chết cũng không nói ra rằng bản thân mình nghe thấy, chỉ sợ anh gây áp lực cho cô mà thôi.


“Bé con, em con giả vờ ngây thơ sao?”


Hàn Cao Lãng cười nhạt, vừa nói anh vừa vuốt ve đôi môi anh đào tươi mềm của cô gái, vừa ướt át mà vừa căng mọng.


Chu Tử Hạ không dám nhìn thẳng vào sâu đôi mắt khát tình ấy, cô đánh ánh mắt sang một bên. Tư thế này quá là ngượng ngùng đối với cô, đã thế cả hai người không có một mảnh vải che thân.


“Anh…”


Dù rất muốn nói nhưng Chu Tử Hạ không biết bản thân mình phải nói gì, rất muốn nói nhưng lý trí của cô lại bị vùi tắt chỉ vì từng đầu ngón tay của anh đang mơn man du ngoại trên cơ thể cô.


“Mẹ anh cần một nàng dâu.”


Giọng nói trầm khàn đầy dục vọng của anh cất lên mang theo luồng khí quyến rũ, thao túng lấy thần trí cùng với mạch cảm xúc của cô gái, khiến cho cô không thể nào vùng vẫy thoát ra khỏi được sự cám dỗ nặng nề ấy.


Chu Tử Hạ sững sờ mất mười giây, nhưng ngay sau đó cô vẫn nhận thức ra thân phận thực tại của mình. Lời nói của anh hệt như một mảnh thuỷ tinh vỡ vụn đâm sâu vào con tim của cô, khiến cho cô vừa cảm thấy vui mừng nhưng lại cảm thấy ân hận.


Ân hận vì điều gì cơ chứ?


Cái thân phận con dâu đó có gì liên quan đến một cô gái trẻ tuổi như cô đâu.


Cô vừa mới bước sang tuổi mười tám, một độ tuổi mang vẻ đẹp thuần khiết trong sáng. Nhưng sự thuần khiết ấy đã sớm bị vấy đục chỉ sau một đêm, giờ đây chỉ là một tấm thân cũ kĩ không còn mới toanh như thuở trước.


Vả lại giờ đây anh với cô đã có sẵn định nghĩa trong đầu, hai người chỉ là người yêu cũ, chỉ tình cờ gặp lại trong tình huống bất đắc dĩ này.


Còn người phụ nữ ấy thì sao? Cái người ngày đó mà mắt cô trông thấy, tim đập chân run, lòng đau như cắt nước mắt hoen nhoè trên khoé mi khi thấy anh cưng chiều cô ấy?


Cái cảm giác đớn đau ấy dù có qua năm tháng cũng không thể nào phai mờ được.


“Mẹ anh cần kiếm một nàng dâu anh nói với em làm cái gì?”


Vì lý do gì cơ chứ? Hay là anh đang động đến vết thương đã hằn sâu trong người cô?


Trái tim cô không thể nào quên đi được anh, chắc chắn không thể quên đi được.


Vào thời điểm bốn tháng trước, cô đã mở cửa trái tim để đón nhận tình cảm của anh. Thiết nghĩ rằng mối tình đầu của mình sẽ lâu dài, bền vững nhưng sợi duyên tình mà ông Tơ và bà Nguyệt se duyên nhưng mối tình đó chỉ vẻn vẹn có sáu mười ngày.


Và cũng chính ngày ấy cô đã ngậm ngùi đóng cửa trái tim, không cho bất cứ một nam giới nào lôi kéo được tình cảm.


Là vì cô sợ, sợ một lần nữa sa ngã vào vết xe đổ ngày đó.


Nghe cô gái nói vậy, sắc mặt anh tối sầm lại. Bản tính hồ ly háo sắc đã hiện hữu, anh cười gian tà một cái, hai tay buông xuống đặt bên eo của cô, dùng lực khẽ nhấc bổng cố lên.


“A… đừng… Lãng… đừng mà…”


Hành động của anh khiến cho Chu Tử Hạ hoảng hốt, hai tay theo quán tính mà đặt lên cơ ngực rắn chắc của anh, đầu cô lắc lia lịa muốn phản kháng.


Không được, vừa nãy đã làm rồi…


Cô không thể nào chịu nổi hình thức tra tấn của người yêu cũ, nó khiến cho lý trí của cô mơ hồ, không nhận thức ra hiện tại thực hà, mà xung quay chỉ bao phủ một tầng sương của buổi hoan ái.


“Tiểu yêu tinh, em chẳng thành thật chút nào.”


Chu Tử Hạ chưa kịp phản ứng sự việc đã bị anh thô lỗ kéo ra, ngay sau đó cô liền thấy cơ thể mình bổng lên, rồi từ từ đáp xuống trên cơ bụng sáu múi của người đàn ông.


Tư thế lúc này rơi vào cảnh ngượng ngùng, Chu Tử Hạ nằm trên, còn Hàn Cao Lãng nằm ở dưới. Vật cứng của anh vẫn ngẩng cao từ thuở dư vị hoan ái ban nãy, cọ sát vào sống lưng của cô khiến cho cô rùng mình, trong lòng dấy lên vẻ nghi ngờ.


“Cuộc gọi vừa nãy, em đã nghe hết rồi chứ?”


“Nghe… nghe cái gì cơ?”


Chu Tử Hạ giả vờ bản thân mình không nghe thấy gì nhưng thực chất suốt từ đầu đến cuối cô đều nghe rõ cuộc thoại của hai bên. Nhưng cô dù có chết cũng không nói ra rằng bản thân mình nghe thấy, chỉ sợ anh gây áp lực cho cô mà thôi.


“Bé con, em con giả vờ ngây thơ sao?”


Hàn Cao Lãng cười nhạt, vừa nói anh vừa vuốt ve đôi môi anh đào tươi mềm của cô gái, vừa ướt át mà vừa căng mọng.


Chu Tử Hạ không dám nhìn thẳng vào sâu đôi mắt khát tình ấy, cô đánh ánh mắt sang một bên. Tư thế này quá là ngượng ngùng đối với cô, đã thế cả hai người không có một mảnh vải che thân.


“Anh…”


Dù rất muốn nói nhưng Chu Tử Hạ không biết bản thân mình phải nói gì, rất muốn nói nhưng lý trí của cô lại bị vùi tắt chỉ vì từng đầu ngón tay của anh đang mơn man du ngoại trên cơ thể cô.


“Mẹ anh cần một nàng dâu.”


Giọng nói trầm khàn đầy dục vọng của anh cất lên mang theo luồng khí quyến rũ, thao túng lấy thần trí cùng với mạch cảm xúc của cô gái, khiến cho cô không thể nào vùng vẫy thoát ra khỏi được sự cám dỗ nặng nề ấy.


Chu Tử Hạ sững sờ mất mười giây, nhưng ngay sau đó cô vẫn nhận thức ra thân phận thực tại của mình. Lời nói của anh hệt như một mảnh thuỷ tinh vỡ vụn đâm sâu vào con tim của cô, khiến cho cô vừa cảm thấy vui mừng nhưng lại cảm thấy ân hận.


Ân hận vì điều gì cơ chứ?


Cái thân phận con dâu đó có gì liên quan đến một cô gái trẻ tuổi như cô đâu.


Cô vừa mới bước sang tuổi mười tám, một độ tuổi mang vẻ đẹp thuần khiết trong sáng. Nhưng sự thuần khiết ấy đã sớm bị vấy đục chỉ sau một đêm, giờ đây chỉ là một tấm thân cũ kĩ không còn mới toanh như thuở trước.


Vả lại giờ đây anh với cô đã có sẵn định nghĩa trong đầu, hai người chỉ là người yêu cũ, chỉ tình cờ gặp lại trong tình huống bất đắc dĩ này.


Còn người phụ nữ ấy thì sao? Cái người ngày đó mà mắt cô trông thấy, tim đập chân run, lòng đau như cắt nước mắt hoen nhoè trên khoé mi khi thấy anh cưng chiều cô ấy?


Cái cảm giác đớn đau ấy dù có qua năm tháng cũng không thể nào phai mờ được.


“Mẹ anh cần kiếm một nàng dâu anh nói với em làm cái gì?”


Vì lý do gì cơ chứ? Hay là anh đang động đến vết thương đã hằn sâu trong người cô?


Trái tim cô không thể nào quên đi được anh, chắc chắn không thể quên đi được.


Vào thời điểm bốn tháng trước, cô đã mở cửa trái tim để đón nhận tình cảm của anh. Thiết nghĩ rằng mối tình đầu của mình sẽ lâu dài, bền vững nhưng sợi duyên tình mà ông Tơ và bà Nguyệt se duyên nhưng mối tình đó chỉ vẻn vẹn có sáu mười ngày.


Và cũng chính ngày ấy cô đã ngậm ngùi đóng cửa trái tim, không cho bất cứ một nam giới nào lôi kéo được tình cảm.


Là vì cô sợ, sợ một lần nữa sa ngã vào vết xe đổ ngày đó.


Nghe cô gái nói vậy, sắc mặt anh tối sầm lại. Bản tính hồ ly háo sắc đã hiện hữu, anh cười gian tà một cái, hai tay buông xuống đặt bên eo của cô, dùng lực khẽ nhấc bổng cố lên.


“A… đừng… Lãng… đừng mà…”


Hành động của anh khiến cho Chu Tử Hạ hoảng hốt, hai tay theo quán tính mà đặt lên cơ ngực rắn chắc của anh, đầu cô lắc lia lịa muốn phản kháng.


Không được, vừa nãy đã làm rồi…


Cô không thể nào chịu nổi hình thức tra tấn của người yêu cũ, nó khiến cho lý trí của cô mơ hồ, không nhận thức ra hiện tại thực hà, mà xung quay chỉ bao phủ một tầng sương của buổi hoan ái.


“Tiểu yêu tinh, em chẳng thành thật chút nào.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom