Chương 150: Cô gái, buổi tối gặp
Tô Lương Mạt nhanh chóng lái xe vào gara, rút chìa khóa ra rồi lại lên lầu.
Xe của người đàn ông ở ngay sau xe cô, lúc cô tiến vào thang máy anh vừa vặn đang xuống xe, Tô Lương Mạt xoay tròn cái chìa khóa trong tay, hai mắt nhìn chằm chằm phím số không ngừng tăng lên, lúc cửa thang máy 'đinh' mở ra, cô dựa thẳng tắp cả người vào tường thang máy, sải bước đi ra ngoài.
Gần như trong nháy mắt lúc cô mở cửa đóng cửa, người đàn ông cũng liền lên đến tầng trên cùng nơi cô ở.
Tô Lương Mạt ném chìa khóa lên đầu tủ, một hồi tiếng chuông cửa truyền đến, cô tạm dừng động tác cởi áo khoác trên tay, đi tới trước cửa, cầm lấy điện thoại trên tường, phía trên màn hình hiện lên khuôn mặt người đàn ông, "Alo?"
"Mở cửa."
"Không mở."
"Mau lên."
"Tiên sinh anh đi nhầm chỗ rồi, đây là nhà tôi."
"Lương Mạt."
"Mau trở về đi, bây giờ cảnh sát đang theo rất chặt."
"Tô Tô."
Tô Lương Mạt vẫn không có ý định muốn mở, "Đủ rồi đó?"
"Tên cảnh sát kia bây giờ đang ở phía dưới."
"Anh biết mà vẫn đến?" Tô Lương Mạt không khỏi kinh hô, thật sự điên rồi.
"Anh muốn nhìn em một chút, ôm em một cái, ở bên ngoài cũng không có tiện." Giọng điệu người đàn ông lộ rõ gấp gáp, lại xòe tay đập đập cửa, "Mở cửa."
"Anh vẫn nên mau chóng rời đi đi, Vệ Tắc bám theo anh sát như vậy, anh nghĩ xem, lỡ như bị anh ấy bắt được anh đang xuất hiện ở nhà em đây, cho dù anh có mười cái miệng cũng không giải thích được." Tô Lương Mạt biết rõ tính tình Vệ Tắc, niềm tin duy nhất của hắn chính là bắt lấy Chiêm Đông Kình, đưa anh ra trước pháp luật, hễ là chuyện có thể rơi vào trong tay Vệ Tắc trở thành điểm yếu, Tô Lương Mạt đều sẽ tận lực tránh đi.
"Hắn nhất thời sẽ không lên đây, ít nhất phải xác định anh ở trong nhà em, nắm đầy đủ chắc chắn mới xuất hiện."
Người đàn ông đè thấp giọng nói, "Nếu không mở, anh không đảm bảo lát nữa hàng xóm của em có tới mắng em không."
Tô Lương Mạt nhìn đồng hồ, đã khuya rồi.
Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là cúp điện thoại, đưa tay mở cửa.
Cửa còn chưa hoàn toàn mở hẳn, liền bị một cổ ngoại lực dùng sức đẩy, trước mắt tối sầm, người đàn ông trở tay dập cửa chính lại, hai tay anh giữ lấy mặt Tô Lương Mạt, chuyển chân một cái, đem cô áp lên trên ván cửa, lời trong miệng cô vẫn chưa thể nói ra, nụ hôn lưu luyến mà triền miên liền quấn lấy cô, Tô Lương Mạt không biết làm thế nào, nâng tay lên nắm giữ cổ người đàn ông. Anh lại nhẹ nhàng tránh đi một cái, hai tay dùng sức nhéo sau lưng cô.
Thân thể hai người thân mật khăng khít, gần như không có một chút khe hở, nụ hôn của anh mãnh liệt mà cuồng dã, cũng làm cô chống đỡ không được, quân lính tan rã, Tô Lương Mạt không khỏi 'ưm' một tiếng, tay người đàn ông ở phía sau lại khẽ buông lỏng, dùng đầu ngón tay cởi bỏ cúc áo của cô, lòng bàn tay lướt qua da thịt non mềm, cái cảm xúc này thiếu chút nữa làm anh không kiềm chế được.
Tô Lương Mạt vòng chặt hai tay quanh cổ người đàn ông, anh dẫn dắt cô, bước chân lảo đảo nghiêng ngã muốn đi về phía phòng ngủ.
Tô Lương Mạt kịp thời tỉnh táo lại, cô mở hai mắt ra, đưa tay đè lại đầu vai người đàn ông, "Không được, nói không chừng Vệ Tắc sắp sửa lên đây rồi."
"Cái kẻ này thật đáng ghét, chuyện nam nữ hoan ái hắn còn muốn quản à?"
"Nhưng chính là vì có anh ấy ở trong, mấy vở tuồng của anh mới có thể càng hát càng đặc sắc không phải sao? Vệ Tắc càng nóng nảy muốn chứng minh anh là Chiêm Đông Kình, anh ngược lại có thể mau chóng ngồi lên thân phận Tô tiên sinh thực sự, như vậy cũng có lợi cho anh sớm ngày ngồi vững vàng ở Ngự Châu lần nữa bắt đầu căn cơ, nói cho cùng, cái đầm nước này trộn lẫn càng đục, anh ngược lại càng dễ dàng thờ ơ, em cuối cùng cũng hiểu đạo lý nước quá trong ắt không có cá."
Người đàn ông kéo cao khóe môi lương bạc, hai mắt dán chặt lên cái miệng nhỏ nhắn khẽ đóng mở của Tô Lương Mạt, chỉ chờ cô đem những lời muốn nói nói hết ra, ý cười trong mắt người đàn ông lúc này càng thêm đậm, nhiệt khí anh thở ra phun đốt bên cánh môi Tô Lương Mạt, "Từ lúc em mở miệng, anh chỉ muốn hôn em," Ngón tay anh ở trên cánh môi đỏ thắm của cô mơn trớn một lần lại một lần, "phụ nữ nói thật là nhiều, chắc phải hôn đến khi em nói cũng không nói ra hơi."
Nói xong, môi mỏng liền che kín miệng Tô Lương Mạt.
Anh cạy răng cô ra, hơi thở triền miên quấn quít, tay người đàn ông cũng đẩy áo ngực của cô ra, thật muốn ở trong phòng khách liền nhóm một mồi lửa này hung hăng cháy bùng lên, trong tim, trong thâm thể, mỗi tế bào đều hoàn toàn sôi trào, Tô Lương Mạt nhón chân lên, anh đưa hai tay nhấc lên một cái, làm chân của cô vọt lên treo lơ lừng.
Toàn bộ điểm tựa của cô lúc này chống đỡ trên thân người đàn ông, hôn môi xong rồi, anh chôn mặt trên cổ cô, gặm cắn cần cổ cô từng cái một, cô không chịu nổi ngứa ngáy, "Được rồi..."
Giọng điệu thì thầm giống hệt như con mèo con nỉ non.
"Như vậy là được rồi?" Người đàn ông xoa xoa chân cô, "Nói thật xem, khoảng thời gian này có nhớ anh không."
"Tiên sinh, anh là ai chứ, bảo tôi nhớ anh."
Người đàn ông ác ý dùng sức bóp một phát, "Nói xem, chỗ nào nhớ anh?"
Anh khẽ lùi ra sau một bước, nửa người trên Tô Lương Mạt bởi vì mất đi điểm tựa, bắt đầu từ trên tường trượt xuống, cô muốn co hai chân lại, nhưng chân vẫn còn bị người đàn ông khống chế treo lơ lửng giửa trời, cả người sắp rơi xuống dưới rồi, "Nhớ anh, còn có thể nhớ thế nào nữa, tất nhiên là trong lòng nhớ rồi."
"Vậy sao?" Đầu ngón tay anh ở trên chân cô vẽ vài vòng, "Thân thể thì sao?"
"Cũng nhớ."
"Chỗ nào nhớ?"
Tô Lương Mạt khó khăn chống đỡ, "Anh muốn chỗ nào nhớ thì chỗ đó liền nhớ, mau bỏ em xuống, mệt quá."
Người đàn ông dứt khoát dùng hai tay bóp mông cô, "Chỗ này có nhớ không?"
"Nhớ, đều nhớ cả."
Người đàn ông thỏa mãn khẽ câu dẫn ý cười, vùi mặt vào trước ngực Tô Lương Mạt, cắn cúc áo lông của cô, từng cái từng cái hướng lên trên.
Tô Lương Mạt vân vê vành tai của anh, "Đừng làm rộn, thời gian sau này còn nhiều mà."
Bàn tay anh trượt vào trong lưng quần cô, Tô Lương Mạt thấy nhồn nhột, bắt đầu vũng vẫy một hồi, cả người thiếu chút nữa té xuống, người đàn ông đúng lúc bắt lấy, hai tay ôm chặt cô.
Cánh cửa chống đỡ phía sau đột nhiên truyền đến tiếng chuông cửa thánh thót, chói tai mà bén bọn, dọa Tô Lương Mạt giật nảy cả người một cái.
Cô đè tay lên bả vai người đàn ông, "Có người."
"Nhất định là tên cảnh sát kia."
Vệ Tắc không nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì, dứt khoát đưa tay đập cửa, "Lương Mạt, Lương Mạt!"
Tô Lương Mạt kéo thẳng lưng, một chân rơi xuống đất, hoàn hồn rồi lúc này mới mở miệng, "Ai vậy?"
"Là anh, Vệ Tắc."
Tô Lương Mạt ra hiệu người đàn ông đừng nói chuyện, "Trễ thế này rồi, có chuyện gì không?"
"Có tiện để anh vào không?"
"Có chuyện gì hôm khác nói đi."
Vệ Tắc chống tay lên cửa chính, "Anh nhìn thấy Chiêm Đông Kình đi vào tòa nhà này."
Tô Lương Mạt nghiêng đầu liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, "Anh nói là Chiêm Đông Kình?"
"Đúng."
Tô Lương Mạt cách một cánh cửa tiếp tục đặt câu hỏi, "Vậy anh tìm được anh ta rồi sao?"
"Vẫn chưa."
"Vệ Tắc, em thật sự rất mệt, mới nằm lên giường chuẩn bị đi ngủ, có chuyện gì ngày mai nói tiếp đi, huống hồ chuyện Chiêm Đông Kình em không muốn xen vào nữa."
"Hắn không tới tìm em sao?" Vệ Tắc thử mở miệng.
Thái độ Tô Lương Mạt kiên quyết, "Không có."
Vệ Tắc gần như là một đường đi theo Tô tiên sinh đến, cho dù không tận mắt thấy anh vào phòng Tô Lương Mạt, nhưng quả thực là vào tòa nhà này rồi, không cần đoán cũng có thể biết anh đến tìm ai.
Vệ Tắc đứng ở ngoài cửa, Tô Lương Mạt không chịu mở, hắn lại không có cách nào, "Được, vậy em chú ý an toàn, anh đi đây."
"Ừ."
Tô Lương Mạt xuyên qua mắt mèo nhìn ra phía ngoài, thấy Vệ Tắc rời đi rồi hướng về phía thang máy mà tới.
Cô nặng nề thở ra một hơi, hung hăng trừng mắt nhìn sang người đàn ông bên cạnh, "Anh nên biết bây giờ là thời điểm mấu chốt, cảnh sát với Mạc Thanh bên kia cắn anh chặt như vậy, anh lại còn ngoan ngoãn đưa tới cửa cho bọn họ."
"Không, em sai rồi," Ngón tay người đàn ông khẽ ngắt lên chóp mũi cô một cái, "anh là đưa tới cửa cho em."
Tô Lương Mạt hướng tay về phía tay cầm cánh cửa, "Tranh thủ thời gian Vệ Tắc rời đi, anh nhanh đi đi."
Người đàn ông đè tay cô lại, "Đi cái gì mà đi, em cho rằng vài ba câu của em có thể khiến Vệ Tắc thật sự tin? Mũi của tên đó so với lỗ mũi chó còn thính hơn, lúc này khẳng định đang trốn ở góc nào đó, đặc biệt chờ anh ra ngoài."
"Anh đã biết rõ lại còn đến."
"Anh là tới giải thích với em."
Tô Lương Mạt nhìn qua mắt mèo quan sát tình hình bên ngoài, nghe được lời người đàn ông nói, tự nhiên đáp lại, "Giải thích cái gì?"
"Chuyện Đường Khả nói chỗ đó của anh có vết bớt." Tiếng hít thở của người đàn ông tràn ra ngay bên tai cô, Tô Lương Mạt muốn thối lui, lúc này mới phát hiện thân thể đã bị anh đè lại một lần nữa.
Anh buồn cười nhìn chằm chằm gương mặt từ từ ửng đỏ của cô, ngay tiếp theo bên tai cũng nhẹ nhàng tràn ra màu hồng phấn, khóe miệng của anh phun ra một câu, làm Tô Lương Mạt bị vây ở trong ngực mình đều khẽ co rúm cả người lại, "Em nói, phải là động tác như thế nào mới có thể nhìn thấy nơi kín đáo như vậy?"
"Lời này hỏi Đường Khả ấy?"
Người đàn ông vòng hai tay ra sau lưng cô cấu một cái, không nói hai lời chặn ngang ôm lấy cô đi vào trong phòng, ban tay nhỏ bé của Tô Lương Mạt nắm thành quả đấm hướng lên đầu vai ánh đấm tới.
Người đàn ông vừa đi vừa nói, "Đi đi đi, đi vào nhìn thử cho đàng hoàng rõ ràng."
***
Vệ Tắc là không đi, an vị ở trong xe bên ngoài tiểu khu, hắn mở rộng cửa sổ xe, đốt điếu thuốc nhìn về phía tầng trên cùng chỗ Tô Lương Mạt.
Phòng tắm sáng đèn, không bao lâu, bóng tối kia liền trốn vào trong tầm mắt, hoàn toàn chìm vào đêm đen.
Vệ Tắc ở bên ngoài canh giữ suốt một đêm.
Hôm sau, hắn nhớ rõ chỉ nằm ở trên tay lái một lát, Vệ Tắc xoa xoa khóe mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này, điện thoại trong túi quần vang lên, hắn nhìn cũng không nhìn trực tiếp nhận điện.
"Ông xã."
Vệ Tắc không có đáp lời, "Có chuyện gì không?"
"Tối hôm qua anh không về nhà, là làm nhiệm vụ sao?"
"Ừ."
"Nhiệm vụ gì."
Trong ngữ khí Vệ Tắc không giấu được hết mệt mỏi, cũng lười phải giải thích cho có lệ, "Gọi điện cho anh rốt cuộc có chuyện gì? Không phải là đã nói với em, lúc làm nhiệm vụ ít liên lạc thôi sao?"
"Em chỉ là thấy anh cả đêm không về, em lo cho anh."
"Anh không sao? Tắt máy đây."
Vệ Tắc cất điện thoại lại.
***
Tô Lương Mạt mệt mỏi kiệt sức, một cánh tay thò ra bên ngoài chăn mỏng, cô sờ sờ bên cạnh, chăn mền vẫn còn ấm.
Mặc bộ đồ ngủ đi ra ngoài, cô vẫn còn buồn ngủ đứng tựa trước cửa, hương thơm bữa sáng không thể chờ đợi được chui vào giữa cánh mũi, cô đạp dép đi vào phòng ăn.
Cảnh tượng đập vào mắt, cũng làm cô không khỏi dừng bước chân.
Người đàn ông đưa lưng về phía cô đứng trước bàn ăn, áo sơ mi trắng tinh, ống tay áo vén lên đến chỗ khủy tay, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ rơi thẳng vào trong, tràn đầy đầu vai người đàn ông, Tô Lương Mạt cắm hai tay vào túi áo, nghiêng đầu nhìn.
Anh dùng thìa khuấy khuấy cháo trong nồi, mùi vị đó liền tỏa ra thêm nồng đậm.
Vầng sáng màu vàng kim làm nền, vai rộng eo hẹp kết hợp với khung xương thân hình này, không trách được luôn luôn có phụ nữ si mê anh.
Tô Lương Mạt tiến lên vài bước, nhìn xem hộp thức ăn trải đầy trên bàn, "Anh cũng quá lãng phí đi?"
Bên cạnh, xếp chồng mấy cái hộp có in dấu nhà hàng năm sao cao cấp.
Người đàn ông gắp lên một đũa thức ăn đưa đến bên môi cô, "Rửa mặt chưa đấy?"
"Rửa rồi." Cô há miệng cắn một miếng, đột nhiên nhớ tới cái gì, hai tay khép căng vạt áo ngủ trước ngực, "Ai cho anh tối hôm qua không mang mũ?"
"Chỗ của em không phải không có sao?"
"Em mới từ chỗ của Thụy chuyển ra đây, hơn nữa sao em phải chuẩn bị thứ đó."
Người đàn ông đưa tay kéo cô vào trong ngực, "Nếu là mang thai càng tốt, cứ sinh ra."
Hai chân Tô Lương Mạt lúc này vẫn mềm nhũn, cô vươn tay nắm bả vai người đàn ông, "Trời cũng sáng rồi, anh nhanh đi đi."
"Đừng chứ, cho em ăn no rồi liền vội vàng đuổi anh đi."
Tô Lương Mạt hướng lên đầu vai anh gõ nhẹ, "Làm sao giống như thực biến thành người khác vậy?"
Bàn tay anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, "Trước kia không cảm thấy, nhưng bây giờ thật sự đã nhận thức sâu sắc, mỗi sáng sớm thức dậy liền nhìn thấy khuôn mặt vẫn còn ngủ say của em, cho dù là mệt mỏi cũng được, chưa thỏa mãn dục vọng cũng được..."
Tô Lương Mạt cười khì ra tiếng, "Anh mới chưa thỏa mãn dục vọng."
Bầu không khí tình cảm thật tốt, người đàn ông lại tiếp tục, "Anh nghĩ, vị trí cao hơn nữa, quyền lực lớn hơn nữa, đều không bằng khi anh tỉnh dậy nhìn thấy bên gối gương mặt quen thuộc làm anh nhẹ nhõm thanh thản này."
Tô Lương Mạt tựa mặt lên đầu vai người đàn ông, tầm mắt không khỏi quét qua mấy thứ đồ đóng hộp sau lưng kia, "Đợi chút," Cô đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, lui người lại mở miệng, "đồ là anh đặt từ khách sạn?"
"Ừ."
"Vậy nhân viên giao hàng kia chắc chắn cũng thấy mặt anh."
"Sao vậy?"
"Không phải anh nói cảnh sát có lẽ vẫn còn ở gần đây sao?"
Tô tiên sinh hướng hai tay lên bả vai Tô Lương Mạt, "Nhìn em hoảng sợ kìa, cho dù có bắt được anh ở đây, thì có thể chứng minh được gì?"
"Đông Kình."
Người đàn ông nhìn vào đáy mắt cô, "Nói lỡ miệng, sai một lần phạt một lần."
***
Vệ Tắc không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cửa lớn, thấy một nhân viên mặc đồng phục đi ra, Vệ Tắc nhảy xuống xe tiến lên, vừa móc ra thẻ xác nhận danh tính bản thân.
"Cảnh sát, tôi chỉ là đến đưa điểm tâm thôi."
"Vừa nãy lúc đi vào, chuyện tôi bảo cậu lưu tâm thế nào rồi?"
Tên nhân viên còn cầm danh sách trong tay, "Trong phòng 1004 không có người nào khác, ký tên cũng là phụ nữ," Hắn đưa danh sách cho Vệ Tắc xem, "Anh xem, tên là Tô Lương Mạt."
Vệ Tắc đưa tay nhận lấy nhìn một cái, lại nhíu mày.
Vệ Tắc đối với chữ viết của Tô Lương Mạt rất quen thuộc, chữ ký màu đen này dưới ngòi bút rồng bay phượng múa cứng cáp hữu lực, cũng không phải của Tô Lương Mạt.
Vệ Tắc quét tầm mắt sắc bén về phía tên nhân viên kia, "Cậu nói đều là thật?"
"Đương nhiên là thật"
Vệ Tắc không khỏi nhìn về phía tòa nhà, "Được."
Tên nhân viên lấy lại đơn hàng, đi về phía chỗ đậu xe ven đường.
Đóng cửa xe, thấy bóng lưng Vệ Tắc đi vào khu nhà càng lúc càng xa, hắn mới móc từ trong túi quần ra một xấp tiền.
Đây là người đàn ông bên trong cho hắn.
***
Tô Lương Mạt nhanh chóng vào phòng thay xong quần áo, thức ăn cũng ăn qua loa vài miếng, lôi kéo cánh tay người đàn ông đi ra ngoài, "Phòng ngừa vạn nhất."
Hai người đi ra khỏi phòng đứng chờ thang máy, Tô Lương Mạt nhìn hai bên, một cái thang máy đang đi lên, một cái khác vừa vặn đi xuống.
Sau khi đi lên 12 tầng lầu, dừng ở tầng trên chỗ hai người.
Tô Lương Mạt cùng người đàn ông lần lượt đi vào, cùng lúc đó, gần như là trong giây lát thang máy khép lại, Vệ Tắc bên kia cũng đi lên.
Hắn bước nhanh đi tới nhấn chuông cửa, nhưng bên trong không có chút động tĩnh.
Kỳ thật Vệ Tắc còn chưa có suy nghĩ kỹ càng, nếu như hắn là dùng lập trường của một cảnh sát, rõ ràng, cho dù chứng minh Tô tiên sinh tối qua là qua đêm ở chỗ Tô Lương Mạt, cũng không có cách nào nói anh ta là Chiêm Đông Kình. Chỉ có thể khiến nghi ngờ của hắn có được căn cứ chính xác sâu hơn một bước mà thôi, nhưng nếu như không phải vậy, hắn còn có thể có lập trường gì?
Hắn xoa xoa đầu mấy cái, Tô Lương Mạt không mở cửa, Vệ Tắc nâng đồng hồ lên vừa nhìn, quay đầu lại nhìn thang máy, hắn chạy tới cực nhanh đè lại nút đi xuống, lúc Vệ Tắc đi vào thang máy xuống bãi đỗ xe tầng một, từ xa liền nhìn thấy thân ảnh Tô Lương Mạt với người đàn ông đi cùng nhau.
Vệ Tắc lại bước nhanh đến phía trước, "Lương Mạt."
Tô Lương Mạt nghe thấy âm thanh này, cố tự trấn định, vội vàng rút tay đang bị người đàn ông nắm ra.
"Vệ Tắc, sao anh lại ở đây?"
Hai mắt Vệ Tắc nhìn chòng chọc người đàn ông trước mặt, "Vị Tô tiên sinh này thì sao, sao hắn lại ở đây?"
"Cảnh sát Vệ, không phải cậu ở bên ngoài canh giữ cả đêm chứ?"
Vệ Tắc không có khăng khăng anh là Chiêm Đông Kình nữa, "Lương Mạt, hắn có làm khó em không?"
Tô Lương Mạt lắc đầu, "Bọn em chỉ là tình cờ gặp nhau."
"Tôi nói cô ấy sớm muộn gì cũng là phụ nữ của tôi, cảnh sát Vệ, chuyện tán tỉnh yêu đương chắc không cần xin phép cậu chứ?"
"Chiêm Đông Kình, trên đời này sẽ có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, tối hôm qua tôi liên tục theo dõi bên trong tiểu khu này, là tận mắt thấy anh đi vào, cho đến sáng nay anh rời đi, đừng nói với tôi là anh không có ở lại đây."
Người đàn ông đưa mắt nhìn nhìn, thấy Vệ Tắc rất có điệu bộ che chở Tô Lương Mạt, anh một tay kéo Tô Lương Mạt đến bên cạnh, "Cảnh sát có phải ngay cả chuyện người khác lên giường sinh con cũng quản hay không?"
"Tô tiên sinh," Tô Lương Mạt tùy thời lạnh mặt đi, chọn thời điểm thích hợp nhất, trở mặt với người đàn ông tối hôm qua còn triền miên đến tận xương này, "xin anh nói chuyện tự trọng một chút, đừng nói những lời làm người khác hiểu lầm."
Sau đó cô lại hướng tầm mắt về phía Vệ Tắc, "Vệ Tắc, anh cũng không cần thiết bám theo em nữa, em quả thực tình cờ đụng phải anh ta, em không biết tại sao anh ta lại ở trong cái tiểu khu này."
"Có cần anh cho người bảo vệ em hai bốn tiếng liên tục không?"
Tô Lương Mạt rủ tầm mắt xuống, "Không cần, Vệ Tắc, thật ra cứ nói rõ ra hết đi, anh vẫn luôn nhận định anh ta là Chiêm Đông Kình, cũng luôn nhận định em đang phối hợp với anh ta diễn trò, nhưng mà tùy anh nghĩ thế nào, nếu anh có chứng cứ, bây giờ anh dẫn anh ta đi, em tuyệt đối không nói thêm một câu."
Khẩu khí dọa người hùng hồn như vậy, đúng là đã từng cùng Chiêm Đông Kình giống nhau như đúc.
Trong mắt Vệ Tắc đầy tia máu, Tô tiên sinh thì một bộ dáng tinh thần sảng khoái, anh rướn thẳng người lên, "Thôi, không giỡn các người nữa, cảnh sát Vệ, tôi muốn theo đuổi phụ nữ rất bình thường đúng chứ," Nói rồi, anh từ trong túi móc ra chiếc thẻ ra vào, "căn hộ trên lầu Tô tiểu thư, là tôi mới mua."
Tô Lương Mạt cũng giật mình, chỉ là không biểu hiện ra ngoài.
Vệ Tắc cầm lấy thẻ ra vào, khuôn mặt trong nháy mắt biến thành màu xanh.
Tô tiên sinh lấy thẻ lại, anh chỉ chỉ chiếc xe gần đó, "Tôi với Tô tiểu thư vừa vặn cùng đi một chiếc thang máy, cho nên mới thuận đường."
Tô Lương Mạt không để lại dấu vết trừng mắt với anh, cô vốn cứ thấy kỳ quái, chỉ dựa vào tính cảnh giác tỷ mỷ của Chiêm Đông Kình, không thể nào đặt mình vào tình trạng nguy hiểm bất cứ lúc nào, không nghĩ tới anh đã sớm lưu lại đường lui cho mình, thậm chí ngay cả cô cũng không nói.
Cũng đúng, nếu cô sớm biết, nói không chừng tối hôm qua liền đuổi anh trở về rồi.
Hai ngón tay Chiêm Đông Kình kẹp thẻ ra vào hướng về phía Tô Lương Mạt giơ lên, sau đó khều khều cằm của cô, "Cô gái, buổi tối gặp."
Bình luận facebook