Chương 152: Nhị lão công của Tô Lương Mạt
('Lão công' tức là 'ông xã', 'Nhị lão công' có thể hiểu theo kiểu 'ông xã thứ hai' hay đại loại thế, cơ mà vì sao chương này lại có tiêu đề như vậy mời các nàng đọc sẽ rõ, cảnh báo uống thuốc trợ tim trước khi đọc vì độ 'bỉ ổi' của 'Kình biến thái' chương này không nhẹ đâu, mà chị Mạt theo ảnh lâu ngày cũng bị lây lun rồi, hic hic, khổ cái thân già tui...)
***
Tô Lương Mạt chống hai tay lên mép bàn, "Em thấy anh điên thật rồi."
Ý thức được tay người đàn ông đang vén mép váy của cô lên, Tô Lương Mạt kéo căng hai chân lại, "Trong phòng em có máy quay phim."
"Vậy sao?" Anh sáp lại gần vẫn là cắn vành tai của cô, "Camera trong phòng em ai dám xem? Nếu người khác thật sự xem được, cũng hay, anh thích kích thích như vậy."
"Anh thực không buông ra?"
Anh cọ cọ lên cần cổ Tô Lương Mạt, "Nói cho em biết một tin tức."
"Tin gì?"
"Vệ Tắc bây giờ đang cực lực tìm một người, nghe nói là bác cả của anh, một khi tìm được sẽ dẫn ông ấy trở về Ngự Châu làm giám định DNA với anh. Đến lúc đó, đoán chừng em muốn vành tai chạm tóc mai với anh cũng không được nữa."
Tô Lương Mạt đang nghĩ hết biện pháp tiêu hóa cái tin tức này, "Bác cả của anh?"
"Ừ," Người đàn ông nỉ non một tiếng, anh ghé môi mỏng vào bên tai Tô Lương Mạt, "nếu như bị người ta chứng minh anh chính là Chiêm Đông Kình, Lương Mạt, em liền bị định tội rồi."
"Làm sao anh biết chuyện này?"
"Cảnh sát có thể sắp xếp người nằm vùng bên cạnh anh, anh sao không thể ở giữa bọn họ lôi kéo người của mình, em cho rằng, tất cả mọi người đều giống như Vệ Tắc, giữ gìn cương trực công chính, anh thấy hắn chính là một tên đần, chờ sau này khi bị kẻ khác kéo xuống ngựa sẽ biết?"
Tô Lương Mạt lúc này mới ý thức tới tính nghiêm trọng của sự việc, "Sao trước giờ em chưa từng nghe anh nhắc tới, anh vẫn còn một bác cả."
Người đàn ông vòng hai tay quanh eo cô, "Nói thật, trước giờ anh cũng không biết."
Tô Lương Mạt xoay người, cùng anh đối mặt, "Vậy bây giờ phải làm sao? Nếu ngay cả anh cũng không biết, xem ra tin tức này cũng là có người cố ý tiết lộ cho Vệ Tắc, một khi bác cả anh bị đưa về..."
Người trước mặt thở dài, "Cho nên, thừa dịp bây giờ anh vẫn chưa có chuyện gì, em nên chiều ý anh hết mọi mặt, anh nghĩ muốn cái gì em phải tận lực thỏa mãn anh, không được để anh có nửa điểm nuối tiếc, hiểu không?"
Tô Lương Mạt cắn chặt môi dưới nhìn anh, "Em là thật sự lo cho anh."
Anh kề lại gần ở trên miệng cô nhẹ hôn, "Anh lúc này cũng là thấp thỏm phập phồng, không có cách nào tĩnh tâm được, em giúp anh một chút?"
"Giúp thế nào? Hay là em có thể tìm Vệ Tắc hỏi thử xem..."
Cánh tay người đàn ông hướng bên eo cô nhấc lên một cái, sải bước hướng phía giường lớn bên trong đi tới, "Chính là giúp thế này."
Cặp chân Tô Lương Mạt bay lên không, hai tay không thể không bám lấy đầu vai người đàn ông, anh ôm cô cũng ngã nhào xuống chiếc giường kia, người đàn ông xòe bàn tay ra rồi lại xoa xoa, "Hôm nào đổi cái giường lớn hơn vào đây."
"1m8 còn chưa đủ sao?"
"Đương nhiên không đủ, sau này anh muốn khiến em hai phần ba thời gian đều ở trên giường."
Tô Lương Mạt cảm giác thấy trên người nặng nề, ý cười trong mắt bị ánh đèn trên trần nhà tùy ý trải ra, "Đáng ghét."
"Là đáng ghét hay là yêu thích?"
Trong nháy mắt này, Tô Lương Mạt cảm thấy hạnh phúc lớn nhất của con người cũng không gì hơn cái này, mỗi ngày nghe người mình yêu nói với mình những lời yêu thương khác nhau, không phải giả tạo, là chân chân thật thật, tinh tế và cảm động.
Ngón tay người đàn ông gạt mở váy của cô, bàn tay xoa vuốt lên trên, Tô Lương Mạt đè cổ tay anh lại, "Đừng, vẫn nên về nhà rồi nói đi?"
"Nhịn không được."
"Sao lại nhịn không được?" Tô Lương Mạt không khỏi bồi thêm một câu, "Cũng không phải động vật, ở đâu cũng không nhịn được?"
"Không phải là anh nhịn không được," Người đàn ông nói rồi, nhấc tay của cô lên một cái, "em với Nhị lão công của em thương lượng một chút, nếu nó đồng ý rút lui, anh lập tức không nói hai lời liền đứng lên."
"Em!"
Tô Lương Mạt thấy ý cười trong khóe mắt người đàn ông càng lúc càng rõ rệt, tay của cô bị kéo xuống, chạm đến thứ nào đó được gọi là 'Nhị lão công'.
"Này, lão Nhị ngươi tránh ra, mang theo Đại ca của ngươi đi nhanh lên đi."
Người đàn ông ngậm vành tai của cô, "Không cho phép gọi lão Nhị, phải gọi là Nhị lão công."
Lão Nhị lão Nhị, đều khiến anh nhớ đến cái tên Lưu Giản kia.
Tô Lương Mạt đưa tay vân vê khuôn mặt người đàn ông, "Da mặt của anh sao có thể dày đến loại trình độ này?"
"Bây giờ nói với anh cái gì cũng nói không thông, đi tìm Nhị lão công của em đi."
Anh nắm tay cô, mở năm ngón tay của Tô Lương Mạt ra nhéo nhéo lên.
Tô Lương Mạt kinh hãi hét lên, "Chiêm Đông Kình, anh là tên lưu manh khốn kiếp!"
Cửa phòng ngủ đột nhiên bị người từ bên ngoài đẩy ra, một cô gái tiến vào đứng sựng tại chỗ, căn phòng là có hiệu quả cách âm, vừa rồi người đàn ông đá lên cửa một cái cũng chưa kịp khóa trái, lúc cô hét tên cái tên 'Chiêm Đông Kình', người ngoài cửa vừa vặn tiên vào. Tô Lương Mạt giật mình đẩy người đàn ông trước ngực một cái, "Ai?"
"Tô, Tô tỷ."
Cô gái trước cửa tiến thoái lưỡng nan, do dự một lúc chỉ có thể run rẩy hai chân tiến đến, "Em, là em."
Tô Lương Mạt gấp rút đứng dậy, Chiêm Đông Kình đưa mắt nhìn ra ngoài, cô gái chạm đến tầm mắt của anh liền vội vàng cúi đầu xuống.
Sắc mặt Tô Lương Mạt hiện lên tái nhợt mất tự nhiên, "Trước khi đi vào không biết phải gõ cửa à?"
Cô gần như là gầm lên một tiếng, cô gái trẻ bị dọa đến run lẩy bẩy, "Xin, xin lỗi."
Tô Lương Mạt thở hổn hển, nắm chặt bàn tay rủ xuống bên người, cô ngẩng đầu nhìn sang Chiêm Đông Kình bên cạnh, ánh mắt người đàn ông âm trầm, áo sơ mi trắng vì vừa rồi lôi kéo, có một góc thò ra bên ngoài lưng quần, thần sắc như vậy, cùng với vừa rồi tưởng chừng như hai người khác nhau.
Tô Lương Mạt giơ tay lên vuốt trán, "Cô là vào đây từ lúc nào?"
"Vừa mới vào, em muốn hỏi chị chuyện doanh thu rượu một chút, em cái gì cũng không nhìn thấy, cũng không nghe thấy cái gì cả."
Vội vã phủi bỏ như vậy, nếu nói thật không nghe thấy, Tô Lương Mạt làm sao tin được.
Chiêm Đông Kình liếc mắt nhìn cô ta, Tô Lương Mạt nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, bí mật lớn như vậy bị cô ta nghe thấy, cô gái cũng bị hù dọa không nhẹ, "Thật xin lỗi quấy rầy đến hai người, lúc trước, lúc trước em cũng không có gõ cửa, cho nên..."
Tô Lương Mạt cùng mấy chị em trong này ngày thường cũng quan hệ rất tốt, cho nên dần dà, có đôi khi một người không để ý liền đẩy cửa đi vào, chủ yếu là lúc Tô Lương Mạt vốn dĩ đang ở một mình trong phòng nghỉ, hoặc là khi trước cửa treo thẻ bài 'không làm phiền', ai biết hôm nay bên ngoài chẳng có gì sất, đẩy mạnh một cái liền thấy được một màn nóng bỏng như vậy?
Nếu chỉ là nhìn thấy cảnh thân mật thì thôi đi, mấu chốt, còn nghe thấy ba chữ 'Chiêm Đông Kình' rất trọng yếu này.
Sắc mặt Tô Lương Mạt căng thẳng, "Vừa rồi cô có nghe tôi gọi ba chữ Chiêm Đông Kình hay không?"
"Không có, không có."
Cho dù đánh chết cô ta cũng không dám thừa nhận.
Tô Lương Mạt thở dài một hơi, "Hình như là tôi đem Tô tiên sinh trở thành Chiêm Đông Kình rồi," Nói xong, đưa tay dùng sức đẩy người đàn ông, "đêm nay uống quá nhiều rượu rồi, các người đều đi ra ngoài đi."
"Vâng." Cô gái gật đầu, vội vã quay người, cũng không quay đầu lại chạy ra ngoài.
Chiêm Đông Kình dựa lên mép bàn, nhìn về phía cánh cửa một lần nữa bị nặng nề khép lại kia, "Em cứ như vậy thả cô ta đi?"
"Nếu không còn có thể làm sao?"
Người đàn ông vòng hai tay trước ngực, "Giết đi."
"Không, không được." Tô Lương Mạt không chút do dự cắt đứt lời người đàn ông, "Những người này đều là Thụy vất vả tìm kiếm đưa về, các cô ấy không chết trong tay người khác, lại bảo em ra tay?"
"Nhưng em nên biết rõ, nếu lời này truyền ra bên ngoài..."
Tô Lương Mạt cũng biết hậu quả, giữa hai đầu mày cô dâng lên bực bội, "Em sẽ khiến cô ấy im lặng."
Không thấy người đàn ông nói gì nữa, Tô Lương Mạt đứng thẳng dậy, ánh mắt cấp bách, "Anh yên tâm, em sẽ không để cô ấy tiết lộ chuyện này ra ngoài một chữ, huống hồ cô ấy là người bên này của em, tuyệt đối không có khả năng phản bội em."
Chiêm Đông Kình nhìn thấy lo lắng nơi đáy mắt cô, anh biết, cô là sợ anh động thủ sau lưng cô.
Thấy anh không biểu lộ thái độ, Tô Lương Mạt nóng nảy, "Việc này cũng không thể trách người khác, ai bảo anh đi vào trắng trợn, bao nhiêu người nhìn anh chòng chọc, cũng không phải anh không biết..."
"Phải phải phải," Chiêm Đông Kình thấy cô gấp đến độ khuôn mặt đỏ rần, cũng không trêu chọc cô nữa, nâng mặt Tô Lương Mạt lên để cho cô đứng sát cạnh mình, "Nghe thấy thì đã nghe thấy rồi, nói ra cũng chẳng sao cả, Vệ Tắc không phải suốt ngày đều nói anh là Chiêm Đông Kình đấy thôi, không có chứng cứ cũng đều là nói suông mà thôi."
"Thật không?" Tô Lương Mạt ngẫm nghĩ lại một chút, cảm thấy chuyện quả thực không có nghiêm trọng như cô tưởng tượng.
"Nhưng cái họa này là do em bổ đầu vào, em phải chịu trách nhiệm."
Tô Lương Mạt trừng mắt anh, "Em với lão Nhị nhà anh đã thương lượng xong rồi."
"Oh, thương lượng thế nào?"
"Em nói nếu nó không nghe lời, còn dám rục rịch, em liền dùng sức đánh lên đầu nó." Tô Lương Mạt cong ngón trỏ lên, làm động tác cốc đầu.
Chiêm Đông Kình không cần nghĩ cũng biết sẽ đau nhức thế nào.
Anh kéo tay Tô Lương Mạt qua, đem ngón trỏ của cô kéo thẳng ra rồi tinh tế vuốt ve, "Em muốn đánh đầu của nó, cũng phải chờ lúc đầu của nó ngẩng lên mới đánh được, đúng không?"
Cô phải đi, anh đưa tay giữ chặt cánh tay cô, "Buổi tối cùng nhau về nhà."
"Không được, quá rõ ràng."
Tô Lương Mạt vung tay Chiêm Đông Kình một cái, cũng không quay đầu lại ra ngoài, nhìn thân anh cô mở cửa rời đi, Chiêm Đông Kình vén khóe miệng cười cười, xem tình cảnh này, sao lại giống như anh đang bám lấy cô.
Sau khi Tô Lương Mạt rời khỏi đây, rất dễ dàng liền tìm được cô gái vừa rồi xông vào phòng nghỉ.
Cô gái kia đang không ngừng đổ rượu vào trong miệng, Tô Lương Mạt ngồi lên trên cái ghế cao bên cạnh cô ấy, cô gái quay đầu vừa nhìn, một ngụm rượu sắc đến nỗi hồi lâu không nói ra lời.
Tô Lương Mạt hướng phía sau lưng cô ấy vỗ nhẹ vài cái, "Mỹ Hỷ, sao lại ở đây uống rượu một mình?"
Cô gái hướng ra đằng sau cô nhìn nhìn, "Không có, chỉ là cảm thấy có chút trống trải."
"Không phải là em muốn tìm tôi hỏi chuyện doanh thu rượu sao?"
"A? Dạ, nhưng mà nếu đêm nay chị không có thời gian, hôm khác cũng được, không vội, không vội."
"Không vội, em còn xông vào phòng nghỉ của tôi?" Trong ngữ điệu của Tô Lương Mạt giống như mang theo vài phần ý tứ đùa giỡn, lại nhìn thấy trên mặt Mỹ Hỉ một hồi kinh hoảng, Tô Lương Mạt cầm lấy đơn rượu bên cạnh nghịch nghịch, "Đúng rồi Mỹ Hỉ, em có một em gái, không kém em trai tôi bao nhiêu đúng không?"
"Em gái em tám tuổi."
"Vậy sao," Tô Lương Mạt một tay chống dưới cằm, "tôi nghe Thụy nói, em gái của em là do em nuôi?"
"Đúng vậy, ba mẹ em đều là nông dân, là em đem em gái một mình đến Ngự Châu, em muốn để cho con bé được tiếp nhận giáo dục ở thành phố lớn, hy vọng cả nhà em đều đặt trên người con bé..." Mỹ Hỉ nhớ đến em gái, trên mặt tràn đầy vui vẻ, nhưng nói được một nửa, đột nhiên lại nhớ tới cái gì hoảng sợ trợn to hai mắt, "Tô tỷ, em thật sự, em thật sự không nghe thấy gì cả, em chắc chắc sẽ không nói ra bên ngoài, chị tin em, hơn nữa em còn có một đứa em gái, em, em thật không nhìn thấy bất kỳ người nào ở trong phòng nghỉ của chị."
Mỹ Hỉ nói năng hoàn toàn lộn xộn, Tô Lương Mạt đưa tay cầm cổ tay cô ấy, "Tôi không có ý gì khác, chỉ là chợt nhớ tới, thuận miệng hỏi một câu thôi."
Tay Mỹ Hỉ lạnh như băng, sắc mặt cũng khó coi, Tô Lương Mạt cười cười, "Chuyện doanh thu rượu hôm nào đến hỏi tôi, đừng uống quá nhiều rượu, trở về dọa hư trẻ con."
"Vâng."
Tô Lương Mạt đứng dậy rời đi.
Mỹ Hỉ nâng ly rượu lên, suy nghĩ một chút, không có uống nữa.
Tô Lương Mạt đi trên hành lang, có thể nghe thấy tiếng giày cao gót của mình cô độc mà cao vút đạp lên trên mặt đất cứng rắn, cô không phải là muốn uy hiếp, chỉ là để chắc chắn một bước, không thể không làm như vậy
Lòng người khó dò, ai cũng không có cách nào dự liệu được.
Vô thức, đi đến trước phòng bao lúc nãy của Chiêm Đông Kình với Lưu Giản, tầm mắt buông thỏng nhìn đến đôi giày da màu đen bóng loáng, cô ngẩng đầu lên, thấy Lưu Giản tựa trước cửa, "Nghĩ cái gì, nhập tâm như vậy?"
Tô Lương Mạt kinh ngạc nhìn anh một hồi lâu, "Anh chuẩn bị đi à?"
"Ừ."
Cô hình như là nghe lầm, giống như từ trong giọng nói của người đàn ông cảm giác được chút cô đơn đè nén, Tô Lương Mạt nhìn chằm chằm sắc mặt anh, "Lưu Giản, hình như anh uống nhiều rồi."
"Uống nhiều uống ít, một buổi tối còn không phải như vậy mà qua sao?" Lưu Giản đứng thẳng dậy, Tô Lương Mạt nghe thấy trên người anh đầy mùi rượu, "Em cho người đưa anh về nhé."
"Không cần, anh tự mình về được."
Tô Lương Mạt vẫn là đỡ lấy, dìu anh đi ra ngoài, "Nếu anh còn như vậy, sau này em liền cấm các cô ấy rót rượu cho anh."
Cô đỡ Lưu Giản đi ra ngoài Ngu Nhạc Thành, hôm nay anh có đem theo tài xế, từ xa đã nhìn thấy người đàn ông kia chạy tới, trong giây lát đưa tay tiếp nhận Lưu Giản, Lưu Giản nắm chặt cổ tay Tô Lương Mạt một cái, "Lương Mạt, có đôi khi nghĩ lại, anh thật sự cảm thấy hối hận."
Tô Lương Mạt không nói gì nhìn anh chằm chằm.
"Em nói nếu như lúc đó anh không buông tay em ra, hôm nay sẽ là cảnh tượng như thế nào?"
Tô Lương Mạt không có cách nào tưởng tượng được, ngón tay Lưu Giản rất dùng sức, siết chặt một đoạn da thịt của cô, cả bàn tay trong nhát mắt tràn ra huyết sắc, "Bỏ đi, cũng đã như vậy rồi, nghĩ lại còn có ý nghĩa gì nữa."
Tô Lương Mạt với anh cách nhau rất gần, có thể nhìn thấy bi thương chảy dưới đáy mắt anh, nói cho cùng, vẫn là chưa có buông ra, Lưu Giản bình tĩnh nhìn cô một lúc lâu, lại cẩn thận kéo Tô Lương Mạt vào trong ngực, giống như sợ làm đau cô, "Thật ra anh biết, nếu vẫn cứ tiếp tục trói em bên người, hai chúng ta chỉ sẽ càng khó chịu hơn bây giờ, anh cũng biết lựa chọn của bản thân là đúng, nhưng trong lòng có đôi khi khó tránh khỏi nghĩ không thông, thật sự nghĩ không thông."
Tâm tình Tô Lương Mạt cũng theo đó bị đè nén, sau lưng cảm giác thấy có chút khác thường, mặt của cô từ đầu vai Lưu Giản nâng lên nhìn sang, Chiêm Đông Kình liền đứng trước cửa lớn Ngu Nhạc Thành, khuôn mặt ẩn hiện trong bóng tối, nhìn không thấy rõ thần sắc trên mặt, Tô Lương Mạt khẽ mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn không có lời nào để nói.
Xe chạy nhanh đến bên cạnh, Chiêm Đông Kình đi ra ngoài vài bước, nhận lấy cái chìa khóa đồng thời hướng sang Tô Lương Mạt bên này liếc nhìn lại lần nữa, lúc này cô là thấy rõ ràng, đáy mắt người đàn ông hàm chứa tức giận cùng đùa cợt, ngay cả khóe miệng cũng nâng lên phác họa nụ cười lạnh lẽo cô quá mức quen thuộc.
Lưu Giản chắc cũng là thấy được, liền lập tức buông cánh tay ôm Tô Lương Mạt ra.
Chiêm Đông Kình ngồi vào trong xe, một hồi âm thanh oanh tạc truyền đến, xe hơi giống như mũi tên rời cung, gào thét mà đi, động tác vung đuôi xe kia vừa gấp gáp vừa mãnh liệt, một chút cũng không có suy nghĩ liệu có mang đến tai họa cho mấy chiếc xe đậu bên cạnh hay không.
Tô Lương Mạt thu hồi tầm mắt, Lưu Giản thở dài, cũng không nói gì thêm, xoay người theo tài xế rời đi.
Từ Ngu Nhạc Thành trở về, cũng đã quá khuya rồi, trên đường cái hiếm khi có một chiếc xe chạy qua.
Lúc Tô Lương Mạt đang đợi đèn xanh đèn đỏ, vô tình nhìn thấy một tiệm trái cây còn mở cửa, cô dừng xe lại ven đường, thấy có một gian anh đào đóng hộp bày biện ở vị trí làm người ta dễ chú ý.
Cô chọn lấy một hộp, dù sao không phải là anh đào đúng mùa, không dám mua nhiều.
Trả tiền xong trở về, vào bãi đậu xe tiểu khu, Tô Lương Mạt mang theo hộp anh đào lên lầu, trong thang máy cũng chỉ có một mình cô, cô cũng đã sớm quen thanh lạnh như vậy, đi lên tầng trên, cô bắt đầu tìm chìa khóa trong túi xách, nhưng tìm một vòng, lại căn bản không có thẻ ra vào hay cả chìa khóa.
Tô Lương Mạt lúc này mới nhớ tới, lúc ra ngoài là Chiêm Đông Kình khóa cửa.
Cô nhìn đồng hồ, lúc này anh nhất định đã trở về.
Tô Lương Mạt ở ngoài cửa do dự một lúc, vẫn là có ý định đi lên trên lầu.
Bấm nút thang máy đi lên tầng mười một, cửa là đóng kín, Tô Lương Mạt đi đến trước cửa, không chút nghĩ ngợi đưa tay ấn chuông.
Cũng không bao lâu, có thể nghe thấy bên trong truyền đến tiến bước chân.
Cửa bị kéo ra, Chiêm Đông Kình vừa mới tắm rửa, mặc bộ đồ ngủ, đầu vai vắt cái khăn tắm, lợi dụng ưu thế thân hình cao lớn của anh nhìn xuống cô.
Tô Lương Mạt bị một chút hơi ấm ở bên trong tràn ra kích thích, "Em tới lấy chìa khóa của em."
"Chìa khóa của em sao lại ở chỗ anh?"
"Buổi sáng lúc đóng cửa, anh không có cầm sao?"
"Không có."
Tô Lương Mạt đau đầu không thôi, chẳng lẽ cái chìa khóa đã bị khóa trái trong phòng rồi?
Cánh tay Chiêm Đông Kình chống lên khung cửa, ánh mắt rơi xuống, nhìn thấy thứ Tô Lương Mạt mang theo trong tay.
Tô Lương Mạt vừa mệt vừa buồn ngủ, nhà lại không thể về, Chiêm Đông Kình lại không mở miệng cho cô đi vào, cô đứng trước cửa một hồi lâu, chỉ đành phải nhấc chân, "Oh, vậy em trở lại Ngu Nhạc Thành tìm tiếp."
Mắt thấy cô xoay người rời đi, Chiêm Đông Kình cau mày kiếm lại, "Đợi chút."
Anh tiến lên cầm lấy anh đào trong tay cô, sau đó đi vào trong nhà, "Lúc đi vào đóng cửa lại."
Tô Lương Mạt đi vào theo, Chiêm Đông Kình đưa tay chuyển đến trước mặt cô, "Đi rửa đi."
Tô Lương Mạt nhận lấy hộp anh đào kia, đi về phía phòng bếp.
Căn hộ ở đây đều được bài trí giống nhau, khác biệt duy nhất, cô là thuê, còn anh là mua.
Cảm giác này giống như đi trong căn nhà ở dưới lầu của cô, Tô Lương Mạt quen cửa quen nẻo đi vào phòng bếp, bắt đầu rửa trái cây.
Chiêm Đông Kình ngồi trong phòng khách, đợi cô bưng đĩa trái cây đi đến, ánh mắt anh cứ như vậy móc thẳng lên người cô lướt từ trên xuống dưới, "Anh đây chỉ có một cái giường, đêm nay em định trú ở đâu?"
Tô Lương Mạt không có giải thích chuyện Lưu Giản, cô cảm thấy đến một bước ngày hôm nay, nếu như Chiêm Đông Kình không cách nào lý giải được thậm chí còn cho rằng tình cảm còn lại của bọn họ vẫn chưa xong, vậy cô nói cái gì cũng vô dụng.
Tô Lương Mạt đưa cái khay cho anh, "Vậy anh ngủ giường, em ngủ sofa."
Chiêm Đông Kình không có nhận lấy, "Đi tắm trước đi."
"Em không có quần áo thay."
Người đàn ông đứng dậy kéo cô vào phòng ngủ chính, đẩy phòng thay quần áo ra rồi, chỉ vào một dãy quần áo xếp bên trong, "Đây là số của em, hoàn toàn chỉ thuộc về một mình em."
"Anh chuẩn bị khi nào vậy?"
"Sau này, nơi anh ở, chỉ cần có anh, chắc chắc sẽ có em, bởi vì nơi chúng ta cùng ở, chính là nhà của chúng ta."
Tô Lương Mạt nghe nói như vậy, nơi cổ họng khẽ cuộn, chóp mũi không khỏi chua xót, có vài lời nói một cái liền có thể đâm vào trong lòng người, Chiêm Đông Kình không phải là chọn những lời cô thích mà nói, mà là nói những lời đến bây giờ mới phát hiện hiểu ra một chút, cho dù có chút trễ, cũng chưa tính là muộn.
Anh cầm một bộ đồ ngủ cho cô, "Đi tắm đi ."
Tô Lương Mạt nhận lấy, nhẹ gật đầu rồi đi vào phòng tắm.
Đợi cô tắm rửa xong đi đến trước gương, mới phát hiện trọn một bộ sản phẩm kem dưỡng da đều là nhãn hiệu cô dùng thường ngày, kể cả bàn chải đánh răng với kem đánh răng cùng cái cốc, toàn bộ đều giống nhau như đúc, ngay cả màu sắc cũng không sai biệt.
Tô Lương Mạt không khỏi mỉm cười, chùi đi mặt kính mờ mịt, nhìn thấy một gương mặt đang kéo môi cười chúm chím, thần sắc rạng rỡ.
Cô rửa mặt xong, mặc đồ ngủ kéo cửa ra ngoài.
Trong phòng ngủ thế nhưng đen nhánh một mảnh, Tô Lương Mạt định bật đèn, chỉ thấy có bóng người thoáng hiện lên, đèn trong phòng tắm cũng lập tức bị tắt nốt.
Cánh tay bị người ta giữ chặt, Tô Lương Mạt đứng nguyên tại chỗ, "Bật đèn đi, em không thấy đường."
Chiêm Đông Kình dắt tay cô đi về hướng trước giường, đầu tóc Tô Lương Mạt đã sấy khô một nửa, người đàn ông ngồi bên mép giường, để cho cô ngồi lên đùi của mình, ngón tay anh xuyên qua mái tóc của cô, "Sau này chuyện Ngu Nhạc Thành bên kia cố gắng giao cho đám của Thụy, về sớm một chút."
"Về sớm cũng không có việc gì làm."
"Sao lại không có việc gì làm? Anh muốn ăn cơm em tự tay nấu." Một tay Chiêm Đông Kình ôm eo Tô Lương Mạt, "Chúng ta cũng nên có cảm giác một gia đình rồi."
"Nếu em ở nhà làm cơm cho anh rồi, anh có về không."
"Về, đương nhiên về, buổi tối anh chỉ ở bên cạnh em, đâu cũng không đi nữa."
Tô Lương Mạt tựa đầu lên người anh, "Chiêm Đông Kình, trước kia anh vốn chưa bao giờ biết nói những lời thế này, nhưng mà em thích anh như bây giờ, như vậy mới khiến em có cảm giác anh là con người bằng xương bằng thịt, ít nhất khiến em hiểu được sau khi em trao ra rồi, là có thể được anh đáp lại."
Chiêm Đông Kình chợt đem cô ném lên giường, "Em thử cái giường này xem, anh cố ý thiết kế đấy."
Tô Lương Mạt xòe hai tay ra, "Có gì khác chứ?"
"Theo các chuyện gia y tế cho rằng, giường nước hoàn toàn phù hợp với đường cong sinh lý của thân thể con người, bất luận thay đổi tư thế ngủ nào, cũng có thể khiến cho nệm dán sát lấy cơ thể người ta..."
Tô Lương Mạt nghe vào trong lỗ tai, những lời này lại tràn đầy màu sắc cùng hương vị tình ái, cho dù cái này có lẽ là từ lời quảng cáo của chuyên gia, chỉ là đổi miệng người nói, hương vị liền khác nhau.
Chiêm Đông Kình từng chút hôn lên khóe miệng cô, Tô Lương Mạt quay mặt thở gấp, "Anh nói, sẽ không có tiếng động chứ?"
"Hở?"
Người đàn ông chăm chú chôn mặt trước ngực cô.
Tô Lương Mạt chiếu theo đầu anh đẩy nhẹ một cái, "Thay đổi tư thế, sẽ có tiếng động à?"
Người đàn ông khẽ cười ra tiếng, "Sao em không hỏi anh, nằm trên giường nước liệu có bị say sóng hay không?"
Tô Lương Mạt hướng bả vai anh đánh xuống, "Anh cho em là đứa con nít ba tuổi chắc."
"Đúng rồi."
"Gì?"
Nghe thấy giọng điệu anh nghiêm trọng, Tô Lương Mạt cũng không khỏi nghiêm túc, Chiêm Đông Kình chôn mặt trên cần cổ cô, "Hôm nay em nói muốn đánh đầu nó, anh thương lượng với nó cả buổi, lúc đầu nó là nhất quyết không đồng ý, anh khuyên can mãi, cũng coi như nể mặt anh, vừa rồi nó mới miễn cưỡng đồng ý."
Ở phương diện không biết xấu hổ này, Tô Lương Mạt vĩnh viễn chậm hơn Chiêm Đông Kình nửa nhịp.
"Nhưng mà nó có một điều kiện, nó nói muốn gõ đầu cũng được, nhưng em không được động thủ, phải để cho 'em gái' của em động thủ."
"Cái gì chứ?" Tô Lương Mạt lúc ấy chỉ thuận miệng nói, lúc này là thật không nhớ ra được, còn thốt ra một câu, "em không có em gái, em chỉ có một đứa em trai là Tô Trạch đây."
Chiêm Đông Kình ở bên tai cô bắt đầu cười, ngay tiếp thep đến lồng ngực đè nặng cô cũng đều đang run rẩy, "Vậy được thôi, em với Nhị lão công của em thương lượng lại thử xem."
Trong đầu Tô Lương Mạt xẹt ngang qua một tia sét, nổ tung làm cô ngoài khét trong mềm.
Bình luận facebook