• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhã Ái Thành Tính (1 Viewer)

  • Chương 148

Chương 154: Chứng minh anh là Chiêm Đông Kình
Tô Lương Mạt nghe vậy, giật nảy người, "Đông Kình, ông ấy là bác cả của anh."
"Nhưng lại là người muốn mạng của anh, không phải sao?" Thân ảnh người đàn ông bao phủ trong bóng tối, chỉ còn những đường nét bị ánh trăng mờ ảo rọi vào khiến Tô Lương Mạt có thể nhìn rõ hơn một chút, cô gật đầu, điểm này cô không thể không thừa nhận.
Chiêm Đông Kình liếc nhìn đồng hồ, cầm tay Tô Lương Mạt, "Đi thôi."
Hai người vội vã đi xuống lầu, may mà trước khi đến đã thay chiếc xe khác, bằng không dừng trắng trợn ngay trước cửa lớn như vậy, nhất định không tránh khỏi bị Vệ Tắc tóm được.
Tô Lương Mạt ngồi vào ghế lái phụ, Chiêm Đông Kình đánh tay lái một cái liền lái xe rời đi xa, sau khi dừng lại ở một chỗ kín đáo, anh bắt đầu gọi điện thoại sắp xếp.
Tô Lương Mạt nhìn thấy nghe thấy đều là những chuyện thấy mà phát hoảng, hai tay cô cứng nhắc rủ xuống đặt trên đầu gối, rất nhanh, Chiêm Đông Kình cất điện thoại lại, Tô Lương Mạt ngẩng đầu nhìn anh, lại thấy anh mắt anh dán thẳng về phía nào đó không rõ.
Tô Lương Mạt nắm chặt tay anh.
Từ chỗ này có thể nhìn thấy động tĩnh trước cửa lớn viện an dưỡng cách đó không xa.
Cũng không lâu lắm, Vệ Tắc chỉ đạo người khiêng người đàn ông ngồi trên xe lăn xuống, chủ nhiệm Vương cố gắng ngăn cản, "Xin lỗi, tình trạng bệnh nhân như vậy vẫn chưa thích hợp xuất viện, huống hồ ông ấy không có người thân, viện an dưỡng chúng tôi không có cách nào chịu được trách nhiệm này."
Vệ Tắc mở cửa xe, nâng cánh tay người đàn ông lên sau đó nhét ông ấy vào ghế lái phụ, hắn tự mình dập mạnh cửa xe, "Điểm này chủ nhiệm Vương không cần lo lắng, nếu cảnh sát muốn tìm nhân chứng, chúng tôi tuyệt đối sẽ đảm bảo an toàn cho ông ta."
Chủ nhiệm Vương thấy thế, thực sự không còn cách nào, chỉ đành chịu.
Vệ Tắc là đơn độc đến đây, bởi vì cấp trên rõ ràng đã cấm hắn điều tra thêm nữa, hắn cài dây an toàn cho Chiêm Tùng Đình, phát động cơ rồi nhanh chóng rời khỏi trại an dưỡng.
Từ lúc hắn nhìn thấy Chiêm Tùng Đình, Vệ Tắc liền biết lần này sẽ không lại là công dã tràng nữa.
Vụ án của Chiêm Tùng Niên với Chiêm Đông Kình hắn liên tục theo đến bây giờ, tướng mạo ngũ quan của hai người họ không cần nhớ lại cũng có thể lẻn vào trong đầu hắn bất cứ lúc nào, tay hắn nắm vô lăng bởi vì kích động mà gân xanh kéo căng, "Ông biết Chiêm Tùng Niên với Chiêm Đông Kình đúng chứ? Ông là bị đưa vào viện an dưỡng từ khi nào?"
Cánh tay người đàn ông run rẩy, không nói lời nào.
Vệ Tắc cũng không thấy nhụt chí, người cũng tìm ra được rồi, còn sợ gì nữa?
Xe cấp tốc chạy nhanh về phía trước, Chiêm Đông Kình kéo cửa sổ xe lại, người ở phía ngoài vốn cũng không thể nhìn rõ anh và Tô Lương Mạt ngồi trong ghế lái, có vài đoạn đường không dễ đi, gập ghềnh uốn lượn, thỉnh thoảng rung lắc cũng khiển trái tim Tô Lương Mạt theo đó nảy lên, cô nhìn thấy khẩu súng tùy thân của Chiêm Đông Kình mang theo rồi.
Chiêm Đông Kình đánh tay lái một cái, xe cà qua sát xe của Vệ Tắc mà vượt lên, Chiêm Tùng Đình ngồi trên ghế lái phụ nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, vẻ mặt vẫn đờ đẫn như cũ, bộ dáng kia giống hệt như những người già mắc chứng mất trí mà Tô Lương Mạt thường thấy trên tivi.
Cô ngước mắt lên lần nữa nhìn Chiêm Đông Kình.
Ánh mắt của cô cùng người đàn ông trong kính chiếu hậu chạm nhau, sắc mặt anh cũng hết sức nghiêm trọng, "Lương Mạt, em có gì muốn nói với anh phải không?"
Tô Lương Mạt nhìn động tác anh chạm đến khẩu súng.
Cô lắc lắc đầu, lại cắn chặt răng, một tay nắm tay vịn, Chiêm Đông Kình làm gì cô cũng sẽ không ngăn cản.
Người đàn ông vung tay lái, ngón tay giữ chặt súng.
Phía trước ngay gần đó có một con đường mòn, đột nhiên, mấy chiếc xe vọt tới nhảy ra, Vệ Tắc thắm mắng một câu, hắn dẫm mạnh lên chân ga, xe của hắn bị kẹp ở giữa không cách nào tăng tốc lên phía trước được, Chiêm Đông Kình hạ cửa sổ xe xuống một chút.
Vệ Tắc lơ đãng liếc mắt qua, có thể nhìn thấy đường nét sống mũi cao ngất của người đàn ông.
Hần gần như có thể kết luận người trong xe chính là Chiêm Đông Kình.
Hắn một tay rút súng, Chiêm Đông Kình thả chậm tay lái, hai chiếc xe chạy song song, khẩu súng anh nắm trong tay chỉa ra ngoài, chỉ cần động một chút, có thể đưa người ngồi trên ghế lái phụ vào chỗ chết.
Vệ Tắc gấp đến độ cấp tốc đánh tay lái, tiếc rằng chiếc xe phía trước không chịu tránh ra, hắn trong lúc cấp bách chỉ có thể lái xe đâm tới, tiếng va chạm đặc biệt vang dội, trước chặn sau đánh lại thủy chung không có cách nào phá được vòng vây.
Chiêm Đông Kình kéo mở chốt an toàn.
Lúc này, Chiêm Tùng Đình ngồi bên cạnh ghế lái đưa mắt nhìn ra phía ngoài.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Tô Lương Mạt nhìn thấy toàn thân Chiêm Đông Kình cứng ngắc, ánh mắt như vậy rơi lên trên người ông ta, lại hiện ra gương mặt giống hệt Chiêm Tùng Niên, Tô Lương Mạt thấy anh thu tay lại, sau đó một lần nữa kéo cửa sổ xe lên.
Anh kéo tay lái, xe nhanh chóng rời đi.
Chiêm Đông Kình vừa gọi điện thoại, "Dừng lại đi, toàn bộ rút về."
Tô Lương Mạt cái gì cũng không hỏi, tốc độ xe Chiêm Đông Kình rất nhanh, gần như không chậm lại được nữa.
Từ viện an dưỡng trở lại Ngự Châu, dọc đường, Chiêm Đông Kình cũng không có mở miệng nói một chữ, xe rất nhanh đi vào một bãi đất trống.
Chiêm Đông Kình dừng hẳn rồi, sau đó chôn mặt giữa vô lăng.
Tô Lương Mạt thấy thế, nghiêng người sang, đặt hai tay lên đầu vai người đàn ông, "Đông Kình."
"Anh không xuống tay được, anh nhìn thấy ánh mắt của ông ta, anh nghĩ, có lẽ ông ta không phải là bác cả của anh..."
Chiêm Đông Kình biết, anh là tự mình lừa mình, nếu như không phải là bác cả của anh, anh càng có lý do để giết ông ta, một người không có quan hệ có khả năng làm hỏng mọi việc, dường như không cần anh phải suy xét có nên ra tay không.
Tô Lương Mạt có thể hiểu được tâm tình của anh, cô tựa mặt ở trên lưng anh, "Nếu anh ra tay, em không ngăn cản anh, nhưng mà anh không có động thủ, nếu như Mạc Thanh nói đúng là sự thật, ông ấy chính là người thân duy nhất của anh trên đời này."
Chiêm Đông Kình ngồi dậy, vòng tay ôm lấy eo Tô Lương Mạt kéo cô vào lòng, "Nếu như anh không ra tay, sau này anh cũng sẽ không hối hận, chỉ là theo chân bọn họ vẫn còn một trận chiến ác liệt phải đánh."
"Không sao cả, bao nhiêu gian khổ đều vượt qua được hết, em cũng không tin chúng ta lại gặp khó khăn ngay trên chính bản thân chúng ta."
Chiêm Đông Kình đưa tay vuốt ve sau lưng cô, "Phải."
***
Vệ Tắc cuối cùng vẫn bình an đưa Chiêm Tùng Đình về Ngự Châu, Mạc Thanh đã chạy đến đồn cảnh sát ngay lập tức.
Vệ Tắc sắp xếp người đưa bà ta đi gặp Chiêm Tùng Đình, Mạc Thanh vẫn đứng nguyên một chỗ không nhúc nhích, "Tôi không muốn bị ông ta nhìn thấy mặt."
"Vì sao?"
"Tôi không biết ông ta có nhận ra tôi hay không, nhưng dù sao cũng là tôi cho người đi tìm ông ta đối chất với Đông Kình, nếu như tôi ra mặt, lỡ như ông ta..."
Vệ Tắc cầm tài liệu trong tay, "Thật ra bà không không cần thiết phải lo lắng, tôi thấy dáng vẻ ông ta, chắc không thể nói rõ ràng sự tình."
"Ông ta bị làm sao?"
"Liệt nửa người, công thêm não bộ từng bị chấn thương, những vấn đề tôi hỏi qua, ông ta một câu cũng không trả lời."
"Oh," Mạc Thanh đáp nhẹ một tiếng, cũng có chút thất thần, "nói như vậy, ông ta nhất định không nhận ra tôi."
"Chiêm phu nhân, xin mời."
"Cảnh sát Vệ, tôi vẫn kiên trì thỉnh cầu của tôi, hy vọng cậu có thể hiểu."
Vệ Tắc suy nghĩ một chút, "Được rồi, bà đi theo tôi."
Mạc Thanh đi theo Vệ Tắc lên phía trên, cách một cánh cửa kính khổng lồ, bên trong có một người đàn ông ngồi xe lăn, Mạc Thanh đến gần rồi nhìn kỹ, Vệ Tắc ở bên cạnh nói, "Yên tâm, ông ta không thể nhìn thấy chúng ta."
Đầu Chiêm Tùng Đình nghiêng sang một bên, Mạc Thanh chỉ là nhìn thoáng qua, vội vàng quay lưng lại, trong giọng nói lộ ra kinh hoảng vội vã, "Đúng, là ông ta."
Vệ Tắc kỳ quái nhìn bà ta, "Bà chắc chắn? Không cần nhìn kỹ lại sao?"
"Tôi chắc chắn, tôi chắc chắn," Bà ta không ngừng lặp lại, "thật ra không cần tôi xác nhận cậu cũng có thể nhìn ra được, nếu như không phải anh em ruột thịt, có thể giống nhau như vậy sao?"
"Bây giờ ông ta không có cách nào mở miệng được, cũng chỉ có thể do bà đảm nhiệm làm nhân chứng, nếu như có thể khiến ông ta xác nhận quan hệ của ông ta với Chiêm Đông Kình, chờ có kết quả giám định DNA, thì càng dễ xử lý."
Mạc Thanh len lén nghiêng đầu liếc nhìn, thấy tầm mắt của người đàn ông giống như không hề chớp mắt rơi lên trên mặt bà ta, bà ta gấp rút che giấu hoảng loạn trên mặt, "Cảnh sát Vệ, tôi có thể đi được chưa?"
"Được rồi, bên này."
***
Mấy ngày nay, Tô Lương Mạt đều không yên lòng, Vệ Tắc bên kia tất nhiên đang tùy thời hành động, giống như là đang chôn một quả bom vô hình trong lòng cô, có khả năng phát nổ bất kỳ lúc nào.
Phập phồng lo sợ như vậy qua hai ngày.
Tô Lương Mạt ở nhà nhận được điện thoại của Chiêm Đông Kình.
Cô gấp đến độ lập tức bật dậy, "Cái gì, đến đồn cảnh sát?"
"Ừ, bên kia nói là có kết quả giám định DNA."
Tô Lương Mạt nắm chặt điện thoại, "Nói thế nào?"
"Phải đến mới biết được," Chiêm Đông Kình cũng là sợ cô lo lắng, "bây giờ cảnh sát đến đây rồi, em cũng đừng vội, anh tắt máy đây."
"Alo!Alo!" Tô Lương Mạt hướng trong loa điện thoại hô mấy tiếng, chỉ nghe thấy bên trong truyền tới âm thanh 'tút tút', cô vội vàng ném điện thoại lên trên ghế sofa xoay người đi ra ngoài.
Cô đứng trên cầu thang, có thể nghe thấy động tĩnh truyền đến từ phía trên.
Tô Lương Mạt lại tới trước thang máy.
Hai chiếc thang máy cô đều nhấn nút đi xuống.
Một chiếc trong đó xuống trước, bên trong cũng không có người, Tô Lương Mạt đi sang cái bên kia.
Rất nhanh, chiếc thang máy bên này cũng xuống.
Tô Lương Mạt khẩn trương nghe thấy 'đinh' một tiếng, cửa mở ra, đập vào mắt đầu tiên là gương mặt anh tuấn kia của Chiêm Đông Kình, hai bên đều có cảnh sát coi chừng, Vệ Tắc thì đứng dựa vào trước cửa.
Tô Lương Mạt giả vờ giật mình hoảng hốt.
Chiêm Đông Kình phản ứng trước tiên, "Hi! Người đẹp, đi đâu vậy?"
Tô Lương Mạt trừng mắt với anh, Vệ Tắc duỗi tay giữ phím, "Không vào sao?"
"Vệ Tắc, đây là đang làm gì vậy?"
"Bọn anh đã tìm được đầy đủ chứng cứ, chứng minh hắn chính là Chiêm Đông Kình, bây giờ dẫn hắn trở về điều tra."
Ánh mắt Tô Lương Mạt từ trên mặt Chiêm Đông Kình xoay một vòng, "Oh, thì ra anh ta đúng thật là Chiêm Đông Kình."
"Nếu tôi thật sự là Chiêm Đông Kình, có phải cô đã là phụ nữ của tôi rồi không?"
"Đàng hoàng một chút!" Vệ Tắc quay đầu hét lên, Tô Lương Mạt vốn là muốn bước chân vào nhưng lại thu lại, "Em vẫn nên đi chuyến sau thì hơn."
"Cảnh sát Vệ, thật ra cô ấy là đến xem tôi đấy, chúng tôi đã ở với nhau rồi."
Vệ Tắc nghe vậy, buông lỏng động tác trong tay, "Vậy được, Lương Mạt, hôm khác anh lại hẹn em nói chuyện."
Tô Lương Mạt gật gật đầu, nỗ lực vén lên độ cong nơi khóe miệng.
Cửa thang máy lần nữa chậm rãi khép lại trước mắt, cô nhìn thấy động tác Chiêm Đông Kình mấp máy miệng, hình như là đang nói, "Anh không sao, đừng lo lắng."
Ánh mắt Tô Lương Mạt mang theo ướt ý cay xè, rốt cuộc phải chịu đựng cuộc sống phập phồng lo sợ như vậy thêm bao lâu nữa?
Vệ Tắc cũng chú ý tới thần sắc Tô Lương Mạt, hắn đã không phân biệt được rõ ràng, người con gái hắn yêu sâu sắc này, câu nào là thật câu nào là giả, chuyện Tô tiên sinh chính là Chiêm Đông Kình, đến cuối cùng cô có biết chân tướng hay không.
Cửa thang máy hoàn toàn khép lại, Tô Lương Mạt giật mình, đưa tay sờ lên hướng khe cửa, nhưng đã sớm không nhìn thấy gương mặt người đàn ông ở đó nữa.
Vệ Tắc nhìn chằm chằm phím số không ngừng giảm xuống, trong lòng chỉ mặc niệm một câu: Chiêm Đông Kình, lần này cho dù ngươi có chắp cánh, cũng đừng mong chạy ra khỏi đồn cảnh sát nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom