Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-217
Chương 217
Chương 217: Chúng Ta Ly Hôn Đi.
Cùng nhau buồn, cùng nhau cười, cũng kiên định ngay cả trong những việc như không có con. Trần Mộng Dao đã làm tất cả những gì mà một người bạn có thể làm.
Trái tim lạnh lẽo của Ôn Ngôn lại ấm lên: “Dao Dao…
cảm ơn cậu, mình ổn, chỉ là mình cảm thấy hơi khó chịu. Cậu đến thật tốt, nói chuyện với cậu mình thấy rất vui. Dao Dao, mình muốn ly hôn. Nếu Mục Đình Sâm không muốn, vậy mình phải làm gì mới có thể rời đi?”
Đúng vậy, cô chuẩn bị ly hôn, mấy ngày nay ở trong bệnh viện, cô đã tính toán rõ ràng, trong lòng cô không thể vượt qua rào cản này, hơn nữa cô không thể có con, việc này cũng đồng nghĩa với việc nhà họ Mục không có người kế vị, Mục Đình Sâm cũng không thể cả đời không có con, không thể có chuyện Mục gia không có người thừa kế. Cô chẳng buồn nghĩ đến những điều khủng khiếp mình sẽ phải đối mặt trong tương lai, thà bỏ đi cho xong, dù sao cô cũng
Chưa từng nghĩ sẽ ở trong Mục trạch cả đời, Mục trạch này
đã là một nhà tù lộng lẫy đối với cô.
Trần Mộng Dao không ngạc nhiên chút nào, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cậu nói chuyện với Mục Đình Sâm trước đi, nếu anh ta không đồng ý, cứ làm thủ tục pháp lý, buộc ly hôn. Lúc ly hôn cậu muốn gì?”
Ôn Ngôn lắc đầu: “Mình không muốn gì cả, cứ đi như vậy thôi, mình vốn là được anh ấy nhận nuôi, mình đã nợ anh áy rất nhiều, mình không muốn lấy đi bất kỳ thứ gì của Mục gia. Chỉ có thể đi làm thủ tục pháp lý sao? Nhưng mình cảm thấy… với anh ấy không có ích gì nhiều, bỏ đi, để mình nói chuyện với anh ấy trước.” Trần Mộng Dao hoàn toàn không hiểu suy nghĩ của cô: “Tại sao lại là vô ích? Anh ta ngoại tình, Khương Nghiên Nghiên cũng thật ác liệt. Cậu hiện tại không thể sinh con cũng bởi vì Khương Nghiên Nghiên đã hại cậu, cũng không thể tránh khỏi có liên quan đến anh ta, chẳng lẽ Khương Nghiên Nghiên có thể nhắm vào cậu chỉ bằng như vậy thôi sao? Mình không phải đang châm ngòi ly gián giữa vợ chồng cậu, mình thực sự cảm thấy cậu đã quá mệt mỏi. Chỉ cần cậu có được bằng chứng về việc anh ta ngoại tình, khả năng
ly hôn thông qua các thủ tục pháp lý cũng còn khá cao, nhưng nếu như tình huống này xảy ra, danh tiếng của anh ta nhất định sẽ bốc mùi.” Ôn Ngôn không đồng ý với cách làm này: “Điều mình không muốn trải qua nhất là làm thủ tục xét xử, cũng không muốn tìm kiếm bằng chứng về việc anh ấy ngoại tình như cậu đã nói. mình chỉ muốn ly hôn. mình không muốn tới mức phải trở mặt anh ấy, chứ đừng nói đến việc hủy hoại danh tiếng. Ý định ly hôn ban đầu của mình không phải vì hận thù hay gì đó mà chỉ là… để giải tỏa. Cậu hiểu ý mình muốn nói gì không?”
Trần Mộng Dao gật gù như gà mỏ thóc: “Mình hiểu mình hiểu, có lẽ là như vậy, không có gì đau buồn hơn là chết tâm, khi cậu đã đến mức chỉ muốn ra đi, không muốn bắt cứ thứ gì khác, dù chỉ là một thân một mình, bỏ lại tất cả, điều cậu muốn chỉ là ra đi, hận không quan trọng, yêu cũng không quan trọng nữa, mình nói vậy có đúng không?”
Ôn Ngôn không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ khẽ thở dài.
Buổi trưa Trân Mộng Dao ở lại cùng ăn cơm, mặc dù cô không hài lòng với Mục Đình Sâm vì Ôn Ngôn nhưng cô sẽ không thể hiện ra, mọi người đều là người lớn, chuyện của vợ chồng người ta, tư cách là bạn thân, cô chỉ nói chuyện riêng với người bạn thân nhất của mình, sẽ không làm khó mọi người bằng cách bày ra ngoài mặt nên không khí trên bàn tiệc vẫn rất hài hòa.
Điện thoại di động đổ chuông đột ngột khiến Trần Mộng Dao gần như nhảy dựng lên, nhìn thấy chính là Kính Thiếu Khanh gọi, cô trở nên bối rối, lúc ra ngoài đã quên xin nghỉ, lúc này ông chủ đích thân gọi điện hỏi thăm. Cô nhấc máy, trả lời cuộc gọi: “Xin lỗi, tôi đang ở Mục trạch. Tôi đến nhìn Tiểu Ngôn. Tôi quên xin nghỉ phép. Đây được tính là bỏ bê công việc nhỉ, cần phải bị trừ tiền.” Bên kia điện thoại, Kính Thiếu Khanh bát lực đứng bên cạnh văn phòng trống trải của cô, hộp cơm tinh xảo trong tay dường như trở thành dư thừa: “Lần sau nhớ xin nghỉ, nếu không sẽ bị trừ lương, lần này thì coi như bỏ đi.” Nói xong liền cúp điện thoại, cầm hộp
cơm trở về văn phòng.
Trần Mộng Dao thở phào nhẹ nhõm, cô trở lại phòng ăn, Ôn Ngôn hỏi: “Sao thế?”
Cô cười toe toét: “Không có gì đâu, lúc nãy mình đến gặp cậu quên xin phép, Kính Thiếu Khanh gọi điện cho mình hỏi mình thôi.” Mục Đình Sâm ngước mắt lên nhìn hai người phụ nữ, không nói lời nào.
Sau bữa ăn, Ôn Ngôn không muốn Trần Mộng Dao chậm trễ nên bảo cậu ấy đi làm trở lại. Đưa tiễn Trần Mộng Dao xong, cô gõ cửa phòng Mục Đình Sâm, nghe thấy sự cho phép của anh từ bên trong, cô đẩy cửa bước vào: “Tôi muốn nói chuyện với anh.” Mục Đình Sâm đang ngồi trên ghế trước cửa sổ kiểu Pháp đọc sách, anh nghe thấy giọng cô thì hơi ngạc nhiên, quay mặt lại nhìn cô: “Ừm… em nói đi.” Cô hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm để nói: “Chúng ta ly hôn đi.”
Những ngón tay anh đang cầm cuốn sách đột nhiên siết chặt: “Tại sao2” Bây giờ đã bắt đầu, mũi tên đã trên dây rồi, không bắn thì không được. Dù cô có lo lắng đến đâu, cô cũng phải nói ra: “Tôi lười nói lại những việc tôi đã nói trước đây, tình hình hiện tại là tôi không thể có con được nữa, Mục gia của anh không có người thừa kế là chuyện không thể, ly hôn là tốt cho cả anh và tôi.
Ngoài ra, tôi muốn được tự do, sống một cuộc sống yên bình, chỉ khi tôi rời khỏi Mục gia, tôi mới cảm thấy tôi vẫn đang sống.” Anh đặt cuốn sách trên tay xuống, cân nhắc kỹ lời nói của cô, rồi một lúc sau mới nói: “Nếu không thể sinh đứa trẻ, vậy thì cứ nhận nuôi một đứa là được rồi. Đối với tự do mà em mong muốn, tôi có thể cho em ra ngoài một năm rưỡi, nhưng ly hôn là không thể, đây đã là ranh giới cuối cùng rồi.”
Chương 217: Chúng Ta Ly Hôn Đi.
Cùng nhau buồn, cùng nhau cười, cũng kiên định ngay cả trong những việc như không có con. Trần Mộng Dao đã làm tất cả những gì mà một người bạn có thể làm.
Trái tim lạnh lẽo của Ôn Ngôn lại ấm lên: “Dao Dao…
cảm ơn cậu, mình ổn, chỉ là mình cảm thấy hơi khó chịu. Cậu đến thật tốt, nói chuyện với cậu mình thấy rất vui. Dao Dao, mình muốn ly hôn. Nếu Mục Đình Sâm không muốn, vậy mình phải làm gì mới có thể rời đi?”
Đúng vậy, cô chuẩn bị ly hôn, mấy ngày nay ở trong bệnh viện, cô đã tính toán rõ ràng, trong lòng cô không thể vượt qua rào cản này, hơn nữa cô không thể có con, việc này cũng đồng nghĩa với việc nhà họ Mục không có người kế vị, Mục Đình Sâm cũng không thể cả đời không có con, không thể có chuyện Mục gia không có người thừa kế. Cô chẳng buồn nghĩ đến những điều khủng khiếp mình sẽ phải đối mặt trong tương lai, thà bỏ đi cho xong, dù sao cô cũng
Chưa từng nghĩ sẽ ở trong Mục trạch cả đời, Mục trạch này
đã là một nhà tù lộng lẫy đối với cô.
Trần Mộng Dao không ngạc nhiên chút nào, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cậu nói chuyện với Mục Đình Sâm trước đi, nếu anh ta không đồng ý, cứ làm thủ tục pháp lý, buộc ly hôn. Lúc ly hôn cậu muốn gì?”
Ôn Ngôn lắc đầu: “Mình không muốn gì cả, cứ đi như vậy thôi, mình vốn là được anh ấy nhận nuôi, mình đã nợ anh áy rất nhiều, mình không muốn lấy đi bất kỳ thứ gì của Mục gia. Chỉ có thể đi làm thủ tục pháp lý sao? Nhưng mình cảm thấy… với anh ấy không có ích gì nhiều, bỏ đi, để mình nói chuyện với anh ấy trước.” Trần Mộng Dao hoàn toàn không hiểu suy nghĩ của cô: “Tại sao lại là vô ích? Anh ta ngoại tình, Khương Nghiên Nghiên cũng thật ác liệt. Cậu hiện tại không thể sinh con cũng bởi vì Khương Nghiên Nghiên đã hại cậu, cũng không thể tránh khỏi có liên quan đến anh ta, chẳng lẽ Khương Nghiên Nghiên có thể nhắm vào cậu chỉ bằng như vậy thôi sao? Mình không phải đang châm ngòi ly gián giữa vợ chồng cậu, mình thực sự cảm thấy cậu đã quá mệt mỏi. Chỉ cần cậu có được bằng chứng về việc anh ta ngoại tình, khả năng
ly hôn thông qua các thủ tục pháp lý cũng còn khá cao, nhưng nếu như tình huống này xảy ra, danh tiếng của anh ta nhất định sẽ bốc mùi.” Ôn Ngôn không đồng ý với cách làm này: “Điều mình không muốn trải qua nhất là làm thủ tục xét xử, cũng không muốn tìm kiếm bằng chứng về việc anh ấy ngoại tình như cậu đã nói. mình chỉ muốn ly hôn. mình không muốn tới mức phải trở mặt anh ấy, chứ đừng nói đến việc hủy hoại danh tiếng. Ý định ly hôn ban đầu của mình không phải vì hận thù hay gì đó mà chỉ là… để giải tỏa. Cậu hiểu ý mình muốn nói gì không?”
Trần Mộng Dao gật gù như gà mỏ thóc: “Mình hiểu mình hiểu, có lẽ là như vậy, không có gì đau buồn hơn là chết tâm, khi cậu đã đến mức chỉ muốn ra đi, không muốn bắt cứ thứ gì khác, dù chỉ là một thân một mình, bỏ lại tất cả, điều cậu muốn chỉ là ra đi, hận không quan trọng, yêu cũng không quan trọng nữa, mình nói vậy có đúng không?”
Ôn Ngôn không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ khẽ thở dài.
Buổi trưa Trân Mộng Dao ở lại cùng ăn cơm, mặc dù cô không hài lòng với Mục Đình Sâm vì Ôn Ngôn nhưng cô sẽ không thể hiện ra, mọi người đều là người lớn, chuyện của vợ chồng người ta, tư cách là bạn thân, cô chỉ nói chuyện riêng với người bạn thân nhất của mình, sẽ không làm khó mọi người bằng cách bày ra ngoài mặt nên không khí trên bàn tiệc vẫn rất hài hòa.
Điện thoại di động đổ chuông đột ngột khiến Trần Mộng Dao gần như nhảy dựng lên, nhìn thấy chính là Kính Thiếu Khanh gọi, cô trở nên bối rối, lúc ra ngoài đã quên xin nghỉ, lúc này ông chủ đích thân gọi điện hỏi thăm. Cô nhấc máy, trả lời cuộc gọi: “Xin lỗi, tôi đang ở Mục trạch. Tôi đến nhìn Tiểu Ngôn. Tôi quên xin nghỉ phép. Đây được tính là bỏ bê công việc nhỉ, cần phải bị trừ tiền.” Bên kia điện thoại, Kính Thiếu Khanh bát lực đứng bên cạnh văn phòng trống trải của cô, hộp cơm tinh xảo trong tay dường như trở thành dư thừa: “Lần sau nhớ xin nghỉ, nếu không sẽ bị trừ lương, lần này thì coi như bỏ đi.” Nói xong liền cúp điện thoại, cầm hộp
cơm trở về văn phòng.
Trần Mộng Dao thở phào nhẹ nhõm, cô trở lại phòng ăn, Ôn Ngôn hỏi: “Sao thế?”
Cô cười toe toét: “Không có gì đâu, lúc nãy mình đến gặp cậu quên xin phép, Kính Thiếu Khanh gọi điện cho mình hỏi mình thôi.” Mục Đình Sâm ngước mắt lên nhìn hai người phụ nữ, không nói lời nào.
Sau bữa ăn, Ôn Ngôn không muốn Trần Mộng Dao chậm trễ nên bảo cậu ấy đi làm trở lại. Đưa tiễn Trần Mộng Dao xong, cô gõ cửa phòng Mục Đình Sâm, nghe thấy sự cho phép của anh từ bên trong, cô đẩy cửa bước vào: “Tôi muốn nói chuyện với anh.” Mục Đình Sâm đang ngồi trên ghế trước cửa sổ kiểu Pháp đọc sách, anh nghe thấy giọng cô thì hơi ngạc nhiên, quay mặt lại nhìn cô: “Ừm… em nói đi.” Cô hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm để nói: “Chúng ta ly hôn đi.”
Những ngón tay anh đang cầm cuốn sách đột nhiên siết chặt: “Tại sao2” Bây giờ đã bắt đầu, mũi tên đã trên dây rồi, không bắn thì không được. Dù cô có lo lắng đến đâu, cô cũng phải nói ra: “Tôi lười nói lại những việc tôi đã nói trước đây, tình hình hiện tại là tôi không thể có con được nữa, Mục gia của anh không có người thừa kế là chuyện không thể, ly hôn là tốt cho cả anh và tôi.
Ngoài ra, tôi muốn được tự do, sống một cuộc sống yên bình, chỉ khi tôi rời khỏi Mục gia, tôi mới cảm thấy tôi vẫn đang sống.” Anh đặt cuốn sách trên tay xuống, cân nhắc kỹ lời nói của cô, rồi một lúc sau mới nói: “Nếu không thể sinh đứa trẻ, vậy thì cứ nhận nuôi một đứa là được rồi. Đối với tự do mà em mong muốn, tôi có thể cho em ra ngoài một năm rưỡi, nhưng ly hôn là không thể, đây đã là ranh giới cuối cùng rồi.”