Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1156-1160
Chương 1156:
Mục Tỉnh Ngôn từ chối động tác giúp đỡ hành lý của Kính Thiếu Khanh: “Không sao đâu, con tự làm được, bên trong đó là quà cho mọi người, không quá nặng. Bố Kính, dường như bố vẫn chưa già đi, so với lúc con đi thì bố không có thay đổi một chút nào cả. Dì với Nhiễm Nhiễm đâu?”
Kính Thiếu Khanh cảm thấy đứa nhỏ hiểu chuyện rồi, không còn khăng khăng muốn giúp xách đồ nữa: “Đang ở bên trong chờ con về ăn cơm, con đã trở về rồi. Tiểu Phàm cũng sắp tới rồi, lần sau ba người các con lại có thể cùng nhau tụ tập rôi.”
Mục Tỉnh Ngôn cười không nói gì, bước vào phòng, trong chốc lát, Kính Thiếu Khanh như có ảo giác, như thể Mục Đình Sâm đang đứng trước mặt anh, có quá nhiều nét của Mục Đình Sâm trên người Mục Tinh Ngôn Mu, đặc biệt là bóng lưng, gần như được tạc ra từ một khuôn.
Nghe thấy động tĩnh, Nhiễm Nhiễm như một cơn gió từ trên lầu đi xuống, trong tâm trí đã chuẩn bị ra đủ cảnh gặp gỡ. Nhưng khi gặp Mục Tỉnh Ngôn, cô lại nhát gan, kịp thời dừng lại ngượng nghịu nhỏ giọng hỏi: “Anh cả, bây giờ ăn cơm chứ?”
Mục Tinh Ngôn gật đầu: “Ừ, anh đi rửa tay đã.”
Khi anh vào nhà vệ sinh, Trần Mộng Dao cầm lấy bàn tay của con gái mình: “Mẹ nói con ở trong phòng nửa ngày làm cái gì, hoá ra là để trang điểm sao, còn nữa vừa nãy con nũng na nũng nịu là cái trò ma quỷ gì? Anh cả từ nhỏ đã lớn lên cùng con, còn có thể không biết tính cách của con như thế nào sao?”
Kính Tiêu Nhiễm không vừa lòng lầm bằm trong miệng, ánh mắt luôn liếc về hướng nhà vệ sinh, lúc Mục Tinh Ngôn đi ra, cô lại không dám nhìn nữa, lúc ăn cơm cũng chỉ toàn cúi đầu.
Trên bàn ăn, Trần Mộng Dao hỏi: “Đoàn Tử, con có qua Mỹ gặp bó mẹ con không?”
Đã lâu không có ai gọi biệt danh của cậu, Mục Tinh Ngôn khó hiểu cảm thấy có chút không quen: “Dì à, con đã 22 tuổi rồi, dì gọi con là Đoàn Tử có phù hợp không? Con không qua Mỹ, con không có thời gian.”
Không có thời gian, ba từ này, nghe xong trong lòng liền có nỗi đau không thể giải thích được.
Kể từ khi Mục Đình Sâm đưa Ôn Ngôn qua Mỹ, hầu hết chuyện của công ty đều giao cho Kính Thiếu Khanh, Kính Thiếu Khanh vừa quản lý Mục thị vừa quản lý Kính thị, thực sự là quá sức mệt mỏi. Mục Tinh Ngôn luôn để ý, từ nhỏ, cậu đã rất hiểu chuyện, học cái gì cũng rất chăm chỉ nỗ lực, năm lớp 11 liền chủ động muốn đi Pháp du học, chỉ vì để sớm có thể trở về tiếp quản sự nghiệp gia đình, có thể giúp Kính Thiếu Khanh giảm bớt mệt mỏi.
Tất nhiên cậu không có thời gian để đi Mỹ thăm Mục Đình Sâm và Ôn Ngôn, thời gian của cậu bị sắp xếp đầy ắp, đến thời gian nghỉ ngơi hàng ngày cũng được kiểm soát rất chặt chẽ, không lệch một phút một giây nào, vì vậy cậu và bố mẹ ruột của mình đã mười chín năm không gặp nhau rồi.
Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh im lặng sau khi nghe điều này. Vì Ôn Ngôn bị tai nạn năm đó nên Mục Tinh Ngôn từ nhỏ đã phải chịu quá nhiều áp lực. Họ muốn cho con mình một môi trường ám áp và thư giãn, nhưng thực tế là không thể, Mục gia chỉ có một người thừa kế là con một như vậy, sớm muộn gì mọi gánh nặng cũng sẽ đè nặng lên đôi vai non nớt của cậu.
Sự im lặng đột ngột khiến Kính Tiêu Nhiễm tò mò ngắng đầu lên, nhưng cô lại bắt gặp đôi mắt cười của Mục Tinh Ngôn.
Chương 1157:
Hai má cô đỏ lên, luống cuống cúi đầu xuống, trong lồng ngực giống như có hươu con hoạt bát đang không ngừng chạy nhảy.
Từ nhỏ đến lớn xung quanh đều có người nói rằng cô và Mục Tinh Ngôn là một cặp, lúc nhỏ không hề để ý qua, bời vì không hiểu chuyện, thêm vào đó Mục Đình Sâm lại rất quan tâm cô, dàn dần cô đã ngầm đồng ý cách nói này, loại nhận thức đó, cứ như vậy mà ngày càng ăn sâu bén rễ trong tim cô.
Bây giờ đã trưởng thành rồi, đột nhiên nhớ lại những chuyện lúc nhỏ, cô lại bắt đầu cảm thấy không tự nhiên.
Không thể phủ nhận, Mục Tinh Ngôn đã trưởng thành rồi, cũng trở nên đẹp trai hơn, cậu kế thừa những ưu điểm ngoại hình của cả Mục Đình Sâm và Ôn Ngôn, mắt sâu, mũi cao, đường nét khuôn mặt hoàn mỹ, còn có một đường cong cơ thể gần như hoàn hảo, làn da trắng không tì vết, ngón tay cũng thon dài, khớp tay đều rõ ràng, khiến cô không thể ngăn được lòng đố ky mà cầm chắc đũa trong tay!
Khi cậu đến Pháp, cậu vẫn có một chút non nớt. Lúc đó, cô vẫn là đứa nhóc không hiểu chuyện, nhiều năm trôi qua, đôi vai cậu đã rộng hơn, cô hiểu, bọn họ đều đã lớn, không còn như nhỏ khi lúc tất cả cùng nằm trên một chiếc giường thì thầm nói chuyện nữa, cậu cũng sẽ không nhẹ nhàng an ủi cô hay hôn hai má cô một cách tự nhiên nữa.
Ăn cơm xong, Trần Mộng Dao thu xếp để Mục Tinh Ngôn đi xem phòng, nghỉ ngơi sớm một chút.
Kính Tiêu Nhiễm có chút mong đợi, bởi vì phòng của cậu là do cô trang trí, cô hiểu rất rõ cậu yêu thích cái gì, muốn nghe thấy lời khen ngợi của cậu.
Không ngờ tới Mục Tỉnh Ngôn lại nói: “Con sẽ không ở lại đây, con phải quay về Mục trạch. Đã lâu không trở về rồi, bây giờ phải chuyển về thôi, bố Kính, dì, con cảm ơn sự chăm sóc của hai người suốt bao năm qua, bây giờ con đã trưởng thành rồi, con cần phải chăm sóc hai người rồi.”
Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh hai mặt nhìn nhau, bọn họ đều nghĩ rằng Mục Tinh Ngôn trở về sẽ tiếp tục ở lại nhà họ, không nghĩ tới lại đột nhiên tách ra như này.
Khó chịu nhất đương nhiên là Kính Tiêu Nhiễm, Mục Tinh Ngôn thậm chí còn không tới xem căn phòng cô đã vì cậu mà sắp xếp.
Cô đang muốn kháng nghị thì đột nhiên chuông điện thoại của Mục Tinh Ngôn vang lên, trong nháy mắt cậu lấy điện thoại ra nghe máy, cô rõ ràng nhìn thấy chữ hiển thị trên màn hình điện thoại là Tiểu Nhiên, đó chắc chắn là tên con gái, còn ghi chú thân thiết như vậy, cô há miệng thở dốc, nhưng cuối cùng thì một chữ cũng không nói ra.
Nhận điện thoại xong, Mục Tinh Ngôn nói lời tạm biệt liền rời đi.
Kính Tiêu Nhiễm như quả cà bị sương đánh, trở về phòng nằm trên giường không hề nhúc nhích.
Trong đầu không ngừng hiện ra tên Tiểu Nhiên kia, lẽ nào những năm qua ở Pháp, Mục Tinh Ngôn đã có bạn gái rồi!
Càng nghĩ càng cảm thấy bất an, cô quả quyết gọi video cho anh trai ruột Kính Tinh Phàm, chuông vang một hồi lâu sau, hình ảnh mới hiện ra, Kính Tinh Phàm khuôn mặt đẹp trai khí thế bừng bừng cầm điện thoại di động lên, mặt đầy ghét bỏ nói: “Làm sao? Anh đang rất bận, có chuyện thì nói có rắm thì phóng.”
Kính Tiêu Nhiễm sớm đã quen với sự ghét bỏ từ nhỏ đến lớn của anh trai ruột, cũng đã miễn dịch rồi: “Em hỏi anh, có phải là anh cả ở Pháp có bạn gái rồi không?”
Kính Tinh Phàm trừng mắt bất mãn: “Anh làm sao mà biết? Anh ở Anh còn anh ấy ở Pháp, anh ấy cũng không thể có chuyện gì đều kể hết cho anh? Làm sao? Phát hiện ra chuyện gì? Không phải sao? Em không phải thực sự coi anh ấy con rễ nuôi từ bé chứ? Nhà mình làm gì có chuyện có khả năng nuôi con rễ từ bé họ Mục được.”
Kính Tiêu Nhiễm nói: “Kính Tinh Phàm, anh chính là con chó, một ngày không cắn người khác liền không chịu được! Có bản lĩnh thì cả đời này anh đừng trở về nữa!”
Gào xong cô trực tiếp ngắt video, nói đến cũng lạ, dáng vẻ Mục Tinh Ngôn đẹp trai có thể khiến tim cô đập thình thịch, nhưng anh trai ruột cô Kính Tỉnh Phàm cho dù có đẹp trai bao nhiêu, cô cũng có thể đem mặt anh vứt trên đất mà hung hăng chà xát, cái tên đó khiến cô hận đến nghiến răng nghiền lợi, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn chán ghét như Vậy.
Chương 1158:
Cũng bởi vì cái người con gái chưa từng gặp mặt tên là *Tiểu Nhiên” kia, cả đêm Kính Tiêu Nhiễm đều không ngủ ngon giấc.
Sáng sớm hôm sau, cô đang ngủ đến nướng vui vẻ, đột nhiên bị bàn tay Trần Mộng Dao đánh thức.
Cô mơ mơ màng màng nhảy dựng lên: “Làm gì thế mẹ?
Rốt cuộc con có phải con ruột của mẹ không thế? Ngày ngày đánh ngày ngày đánh, người cũng sắp bị mẹ đánh cho xấu đi rồi!”
Trần Mộng Dao liếc mắt nhìn dáng vẻ con gái của mình lôi thôi lếch thếch, mặc áo ngủ lỏng lỏng lẻo lẻo, đầu tóc rối bời xoã tung, nếu không phải đó còn có thể nhìn khuôn mặt, cô cũng không dám thừa nhận đây là con gái của mình. Cô tức giận nói: “Mau cút dậy đưa sủi cảo cho anh trai con đi, mẹ dậy thật sớm tự tay gói, những năm này nó ở nước ngoài khẳng định không được ăn đồ trong nhà, con nhanh chóng chút đi!”
Vừa nghe đến sắp đi tìm Mục Tinh Ngôn, Kính Tiêu Nhiễm ngủ gật cũng tỉnh: “Mẹ không nói sớm… Con dạy ngay đây.”
Sau khi chuẩn bị một trận, Kính Tiêu Nhiễm lặp đi lặp lại đứng trước tấm gương xác nhận mình “hoàn mỹ vô khuyết”, mới xách hộp đồ ăn giữ ấm đựng sủi cảo lên xuất phát.
Cô cô ý chọn xe thể thao màu trắng trong nhà xe của mình, cô thích màu trắng, điểm ấy giống như Mục Tinh Ngôn.
Đến Mục trạch, cô trực tiếp nhắn mật mã cửa lớn rồi tiền vào, tới đây cô giống như tới nhà mình vậy.
Những năm này Mục trạch không người ở, chỉ để lại hai người hầu trông coi căn nhà, cho nên có vẻ tương đối quạnh quẽ, má Lưu và Lâm quản gia cũng lần lượt qua đời ở năm mười chín, toàn bộ Mục trạch im ắng.
Sau khi vào cửa cô phát hiện ra có một đôi giày của con gái, từ kiểu xem ra, chân nhỏ nhắn xinh xắn hơn so với cô, đó nhát định là một cô gái dáng người nhỏ nhắn thon thả.
Trong lòng cô lập tức hồi hộp, Mục Tinh Ngôn không chỉ có bạn gái, còn đem người về? Hèn chỉ nhất định không ở nhà cô, nhất định đòi quay về…
Cô đột nhiên không biết có lên đi lên lầu tìm anh hay không, nhỡ đâu thấy cái gì không nên thấy thì sao?
Cô nghĩ đến lời anh trai Kính Tinh Phàm nói tối qua, hoàn toàn chính xác, Kính gia cô nuôi không nỗi con rễ nuôi từ bé họ Mục, Mục Tinh Ngôn lớn lên trong nhà cô không sai, nhưng mọi chuyện của cậu, không phải chuyện cô có thể chỉ phối.
Cô yên lặng đi đến phòng khách ngồi xuống, đem hộp giữ ấm ôm trong lòng, nhưng cái chờ đợi này, liền chờ đến mười một giờ.
Mục Tinh Ngôn xuống lầu lúc tóc còn ướt, xem ra vừa tắm qua.
Phát giác được phòng khách có người, bước chân cậu dừng một chút: “Nhiễm Nhiễm? Em tới lúc nào thế? Tại sao không gọi anh? Ngại quá… anh vừa về nước lệch múi giờ, thức dậy hơi muộn một chút.”
Kính Tiêu Nhiễm trầm trầm nói: “Không sao, em đến đưa sủi cảo nóng cho anh, cũng đã nguội lạnh rồi. Mẹ em dậy thật sớm chuyên tâm gói sủi cảo cho anh…”
Vì đưa tới cho anh, đến bây giờ cô cũng chưa ăn gì.
Lúc cô đứng dạy tiến vào phòng bếp không phát hiện Mục Tinh Ngôn đi theo, đột nhiên nghĩ đến hôm nay mặc váy, muốn tìm, sợ bị làm bẩn.
Lúc cô bỗng nhiên quay người, vội vàng không kịp chuẩn bị va vào trong ngực cậu, mùi sữa tắm thơm thơm của anh đạp vào người, còn kèm theo mùi thơm cơ thể của cậu, trong lúc nhất thời làm cô quên đi cái mũi đau cỡ nào…
Mục Tinh Ngôn bắt lấy cô theo quán tính nghiêng về sau, cúi đầu xích lại gần hỏi: “Không bị đụng đau chứ?”
Hô hấp của cậu vầy vào trên hai gò má cô, mang theo mùi bạc hà thơm ngát, cô có chút lâng lâng, ánh mắt tự nhiên mà vậy rơi vào nơi có thể đụng… xương quai xanh của cậu: “Đau…”
Đột nhiên, cánh môi mềm mại chạm đến chóp mũi tinh xảo của cô: “Lần sau cẩn thận một chút, đừng lỗ mãng như thế, anh ở ngay phía sau em em không phát hiện ra sao?
Anh muốn nói để cho anh tự làm đi, vừa vặn anh đói. Chờ anh ăn xong sủi cảo của dì rồi đưa em ra ngoài ăn cơm được không?”
Chương 1159:
Nhịp tim Kính Tiêu Nhiễm nhanh đến mức giống như là muốn nhảy ra ngoài vậy, thoáng có chút bối rối đẩy anh ra: “Được! Tự anh làm đi, em đi vòng vòng, nhìn xem hoa cỏ trong sân có cần tưới nước hay không!”
Con ngươi Mục Tinh Ngôn nhanh chóng lướt qua một vòng cảm xúc không dễ phát giác: “Ừ… Nhiễm Nhiễm, em cao hon rồi, cũng đã trưởng thành.”
Kính Tiêu Nhiễm cũng không cẩn thận suy xét ý tứ trong lời nói của cậu, cũng không quay đầu lại nói: “Đều nhiều năm không gặp, không phải anh cũng cao đến em với không tới sao? Đừng lề mề nữa, nhanh chóng làm đồ ăn đi.”
Đi đến trong sân, cô mới thở phào nhẹ nhõm, hóa ra con người cách biệt quá lâu tình cảm cũng sẽ thay đổi, từ lúc mới bắt đầu hành vi thân mật đến giữ giữ kẽ, từ có thể tùy ý nói đùa đến nho nhã lễ độ, đây đều không thể nghi ngờ đều là dạng hiện rõ cảm giác khoảng cách giữa người với người.
Nghĩ đến cái hôn vừa rồi của cậu, lòng cô rối loạn, lúc trước cô không chỉ không né tránh, còn ở trong ngực cậu vung vầy một lát, nhưng hiện thực là, máy năm khoảng cách, thật sự đã để cho đồ vật lặng lẽ thay đổi.
Chờ Mục Tinh Ngôn hâm nóng xong sủi cảo, Kính Tiêu Nhiễm kiên trì đi vào trông coi cậu ăn, đây là mẹ của cô Trần Mộng Dao bàn giao, muốn nhìn Mục Tinh Ngôn ăn xong, còn muốn hỏi cậu hương vị thế nào, nếu không phải trở về không bàn giao được ngon hay không, cô mới không làm chuyện ngu xuẩn như thế.
Thấy mắt cô nhìn chằm chằm vào đĩa sủi cảm, Mục Tinh Ngôn hào phóng đem đũa của mình cho cô ăn: “Ăn chút?
Cũng đúng, gần trưa rồi, em hẳn là cũng đói bụng, là anh không tốt, để em đợi lâu như vậy, chắc là em đã tới từ sáng rồi.”
Kính Tiêu Nhiễm vội vàng vẫy tay: “Em không đói bụng em không đói bụng, anh nhanh ăn đi, mẹ em nói em phải nhìn anh ăn xong. Đúng rồi, trong nhà còn có người khác đúng không? Anh không hỏi cô ấy có ăn hay không à?”
Mục Tinh Ngôn rất tự nhiên đáp: “Không cần phải để ý đến, cô ấy không thích ăn sủi cảo, chờ chút nữa bảo mẫu sẽ nấu cơm cho cô ấy.”
Nụ cười trên mặt Kính Tiêu Nhiễm trở nên có chút miễn cưỡng, lời nói đã đến đây, cậu còn không chịu thả một chút tin tức xem “cô ấy” là ai sao? Coi như chuyện thông gia từ bé lức trước đều là trò đò, nhưng bọn họ cùng sinh sống nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không tính là người thân sao?
Tận đến khi đi ra ngoài, cậu cũng không có nhắc đến chuyện của cô gái kia, đương nhiên cô gái kia cũng không đi từ trên lầu xuống.
Trên đường đi đến nhà hàng, Kính Tiêu Nhiễm thăm dò nói: “Vừa ăn sủi cảo, anh cũng không đói, không cần đưa em đi ăn cơm, em tự tùy tiện ăn chút gì đó là được rồi.”
Mục Tinh Ngôn vừa lái xe, vừa quay đầu nhìn cô một cái: “Anh đúng là không đói, nhưng em đói mà, cùng em ăn cơm là chuyện anh nên làm, em muốn ăn đi? Anh đưa em đi”
Kính Tiêu Nhiễm không nghĩ tới muốn ăn cái gì, hiện tại trong đầu cô toàn là hình ảnh đôi giày của cô gái kia: “Tùy.
đi Mục Tinh Ngôn đang muốn nói chuyện, điện thoại đột nhiên vang lên, là Mục Đình Sâm ở Mỹ gọi tới.
Cậu đeo tai nghe Bluetooth lên, ngữ khí thoáng có chút cứng nhắc: “Alo?”
Trong điện thoại truyền ra giọng nói lạnh lẽo của Mục Đình Sâm: “Trở về rồi? Có đến Kính gia trước không? Đây là quy củ, đừng để bố dạy nữa. Còn có, người con gái con mang về kia, tự mình xử lý tốt đi, bố không có sức suốt ngày quản chuyện của con.”
Mục Tinh Ngôn hơi nhíu mày: “Không có sức quản thì đừng có quản, đến cú điện thoại này đều là dư thừa, chuyện của con chính con biết nên làm như thế nào. Cúp đây.
Nói xong cậu trực tiếp cúp điện thoại, nhưng lông mày nhíu lại vẫn không giãn ra.
Kính Tiêu Nhiễm không hẳn là người không biết nhìn sắc mặt, tò mò hỏi: “Là chú Mục gọi tới sao? Chú nói cái gì thế?”
Chương 1160:
Đến khi gặp đèn đỏ, Mục Tinh Ngôn dừng xe, nhìn về phía dòng xe cộ bên ngoài: “Không có gì, nói nhảm máy lời mà anh không thích nghe.”
Quan hệ của cậu và Mục Đình Sâm từ nhỏ đã không tốt lắm, “từ nhỏ” là chỉ sau khi ba tuổi.
Dù sao nhiều năm như vậy chỉ là liên lạc điện thoại, quan hệ bố con có thân thiết cơ nào, cũng sẽ sinh ra ngăn cách.
Lúc cuộc sống cảm thấy khó khăn, cậu cho tới bây giờ.
đều là tự mình một mình giải quyết, ròng rã mười chín năm, Mục Đình Sâm làm hết trách nhiệm của người chồng, nhưng không làm hết trách nhiệm của người bó.
Những chuyện này cậu đều dùng tất cả khả năng đi tìm hiểu, nhưng cậu cũng không dễ dàng giống vậy, không cùng sống với nhau, cho nên không có cách nào hoàn toàn lý giải cho nhau.
Đến một nhà hàng hàng đồ Tây, lúc chọn món, Mục Tinh Ngôn gọi rượu vang, Kính Tiêu Nhiễm thì gọi nước trái cây.
Nhìn cậu bưng ly rượu tinh tế chậm rãi thưởng thức, Kính Tiêu Nhiễm hỏi: “Anh, anh học uống rượu lúc nào thế?”
Mục Tinh Ngôn thản nhiên nói: “Em không biết thì thôi đi, mấy năm này ở Pháp anh không phải một mình ở lại, bố anh phái người trông coi anh, dạy anh quy củ, dạy anh làm sao quản lý công ty. Bây giờ trỏ về, có thể thoáng nhẹ nhõm mắy ngày.”
Kính Tiêu Nhiễm cũng chẳng suy nghĩ gì nữa những thứ này, dù sao cũng là Mục gia, Mục Đình Sâm có ở xa, cũng sẽ trông coi đứa con trai duy nhất này.
Cô gật gật đầu, bưng nước trái cây lên nhấp một miếng, không chú ý tới ánh mắt Mục Tinh Ngôn ở trên người cô.
Cô hỏi: “Em mười chín tuổi rồi đúng không? Sinh nhật năm nay, anh có thể tham dự r: Cô kinh ngạc ngắng đầu: “Lúc trước anh không nhớ rõ sinh nhật em, là giả vờ sao?”
Cậu cười không đáp, bỗng nhiên dừng một chút, hỏi: “Có bạn trai gì chưa?”
Khóe miệng Kính Tiêu Nhiễm giật giật một cái: “Bạn trai là cái gì? Có thể ăn không? Mẹ em không cho em yêu đương trước cô nghiệp, bà ấy muốn em với anh…” Nói đến đây, mặt cô đỏ lên, vội vàng ngậm miệng lại.
Ý cười trong coi ngươi của Mục Tinh Ngôn đậm lên mấy phần: “Phải không? Bà ấy có có dự định như thế này? Em thấy thế nào?”
Cô không hiểu: “Em cảm thấy? Cảm thấy cái gì?”
Thân thể của cậu hơi nghiêng về phía trước, mắt không chớp nhìn chằm chằm cô: “Cảm thấy anh với em, có thể có gì đó không?”
Nghĩ đến người con gái tên “Tiểu Nhiên” kia, con ngươi Kính Tiêu Nhiễm thõng xuống, cô nghĩ, nhất định là cậu đang nói đùa: “Anh à, anh đừng trêu em nữa, đây chỉ là trò đùa thôi, không thể coi là thật. Con người mẹ em anh cũng biết, bà Ấy nói chuyện chẳng qua không suy nghĩ nhiều, một trò đùa mà đùa nhiều năm như vậy, cũng đủ có chấp.”
Mục Tinh Ngôn không nói chuyện, nhìn về phía khác.
Tính cách Kính Tiêu Nhiễm cực kỳ giống Trần Mộng Dao, tùy tiện, cô không nhìn thấu trong lòng của cậu đang suy nghĩ gì, bầu không khí lập tức nguội xuống.
Ăn cơm xong, cô chủ động nói tạm biệt: “Anh vừa về chắc là còn bề bộn nhiều việc, chút nữa đến công ty hay về nhà? Anh đến công ty, để tự bắt rồi lái xe về, nếu anh về nhà, em liền thuận đường cùng anh về, xe em còn đang ở nhà anh mà.”
Mục Tinh Ngôn nói: ‘Ngày mai rồi đến công ty, trên tay của anh còn có chút việc phải xử lý, về nhà, cùng đi đi. Đúng rồi, chuyển lời cho bố Kính và dì giúp anh, buổi tối anh sẽ qua đó ăn cơm.”
Kính Tiêu Nhiễm lập tức vui vẻ ra mặt: “Vẫn là người một nhà tụ chung náo nhiệt chứ? Nhìn anh mặt ngoài thích bộ dáng an tính, kỳ thật nội tâm cũng khát vọng cùng người nhà tụ tập mà, khi còn bé anh luôn ghét bỏ em ồn ào, không phải cũng suốt ngày mang em theo bên cạnh sao?
Yên tâm, em nói bồ buổi tối làm những món anh thích ăn, những năm này anh ở nước ngoài khẳng định chưa được ăn đồ ngon hơn.”
Mục Tỉnh Ngôn từ chối động tác giúp đỡ hành lý của Kính Thiếu Khanh: “Không sao đâu, con tự làm được, bên trong đó là quà cho mọi người, không quá nặng. Bố Kính, dường như bố vẫn chưa già đi, so với lúc con đi thì bố không có thay đổi một chút nào cả. Dì với Nhiễm Nhiễm đâu?”
Kính Thiếu Khanh cảm thấy đứa nhỏ hiểu chuyện rồi, không còn khăng khăng muốn giúp xách đồ nữa: “Đang ở bên trong chờ con về ăn cơm, con đã trở về rồi. Tiểu Phàm cũng sắp tới rồi, lần sau ba người các con lại có thể cùng nhau tụ tập rôi.”
Mục Tỉnh Ngôn cười không nói gì, bước vào phòng, trong chốc lát, Kính Thiếu Khanh như có ảo giác, như thể Mục Đình Sâm đang đứng trước mặt anh, có quá nhiều nét của Mục Đình Sâm trên người Mục Tinh Ngôn Mu, đặc biệt là bóng lưng, gần như được tạc ra từ một khuôn.
Nghe thấy động tĩnh, Nhiễm Nhiễm như một cơn gió từ trên lầu đi xuống, trong tâm trí đã chuẩn bị ra đủ cảnh gặp gỡ. Nhưng khi gặp Mục Tỉnh Ngôn, cô lại nhát gan, kịp thời dừng lại ngượng nghịu nhỏ giọng hỏi: “Anh cả, bây giờ ăn cơm chứ?”
Mục Tinh Ngôn gật đầu: “Ừ, anh đi rửa tay đã.”
Khi anh vào nhà vệ sinh, Trần Mộng Dao cầm lấy bàn tay của con gái mình: “Mẹ nói con ở trong phòng nửa ngày làm cái gì, hoá ra là để trang điểm sao, còn nữa vừa nãy con nũng na nũng nịu là cái trò ma quỷ gì? Anh cả từ nhỏ đã lớn lên cùng con, còn có thể không biết tính cách của con như thế nào sao?”
Kính Tiêu Nhiễm không vừa lòng lầm bằm trong miệng, ánh mắt luôn liếc về hướng nhà vệ sinh, lúc Mục Tinh Ngôn đi ra, cô lại không dám nhìn nữa, lúc ăn cơm cũng chỉ toàn cúi đầu.
Trên bàn ăn, Trần Mộng Dao hỏi: “Đoàn Tử, con có qua Mỹ gặp bó mẹ con không?”
Đã lâu không có ai gọi biệt danh của cậu, Mục Tinh Ngôn khó hiểu cảm thấy có chút không quen: “Dì à, con đã 22 tuổi rồi, dì gọi con là Đoàn Tử có phù hợp không? Con không qua Mỹ, con không có thời gian.”
Không có thời gian, ba từ này, nghe xong trong lòng liền có nỗi đau không thể giải thích được.
Kể từ khi Mục Đình Sâm đưa Ôn Ngôn qua Mỹ, hầu hết chuyện của công ty đều giao cho Kính Thiếu Khanh, Kính Thiếu Khanh vừa quản lý Mục thị vừa quản lý Kính thị, thực sự là quá sức mệt mỏi. Mục Tinh Ngôn luôn để ý, từ nhỏ, cậu đã rất hiểu chuyện, học cái gì cũng rất chăm chỉ nỗ lực, năm lớp 11 liền chủ động muốn đi Pháp du học, chỉ vì để sớm có thể trở về tiếp quản sự nghiệp gia đình, có thể giúp Kính Thiếu Khanh giảm bớt mệt mỏi.
Tất nhiên cậu không có thời gian để đi Mỹ thăm Mục Đình Sâm và Ôn Ngôn, thời gian của cậu bị sắp xếp đầy ắp, đến thời gian nghỉ ngơi hàng ngày cũng được kiểm soát rất chặt chẽ, không lệch một phút một giây nào, vì vậy cậu và bố mẹ ruột của mình đã mười chín năm không gặp nhau rồi.
Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh im lặng sau khi nghe điều này. Vì Ôn Ngôn bị tai nạn năm đó nên Mục Tinh Ngôn từ nhỏ đã phải chịu quá nhiều áp lực. Họ muốn cho con mình một môi trường ám áp và thư giãn, nhưng thực tế là không thể, Mục gia chỉ có một người thừa kế là con một như vậy, sớm muộn gì mọi gánh nặng cũng sẽ đè nặng lên đôi vai non nớt của cậu.
Sự im lặng đột ngột khiến Kính Tiêu Nhiễm tò mò ngắng đầu lên, nhưng cô lại bắt gặp đôi mắt cười của Mục Tinh Ngôn.
Chương 1157:
Hai má cô đỏ lên, luống cuống cúi đầu xuống, trong lồng ngực giống như có hươu con hoạt bát đang không ngừng chạy nhảy.
Từ nhỏ đến lớn xung quanh đều có người nói rằng cô và Mục Tinh Ngôn là một cặp, lúc nhỏ không hề để ý qua, bời vì không hiểu chuyện, thêm vào đó Mục Đình Sâm lại rất quan tâm cô, dàn dần cô đã ngầm đồng ý cách nói này, loại nhận thức đó, cứ như vậy mà ngày càng ăn sâu bén rễ trong tim cô.
Bây giờ đã trưởng thành rồi, đột nhiên nhớ lại những chuyện lúc nhỏ, cô lại bắt đầu cảm thấy không tự nhiên.
Không thể phủ nhận, Mục Tinh Ngôn đã trưởng thành rồi, cũng trở nên đẹp trai hơn, cậu kế thừa những ưu điểm ngoại hình của cả Mục Đình Sâm và Ôn Ngôn, mắt sâu, mũi cao, đường nét khuôn mặt hoàn mỹ, còn có một đường cong cơ thể gần như hoàn hảo, làn da trắng không tì vết, ngón tay cũng thon dài, khớp tay đều rõ ràng, khiến cô không thể ngăn được lòng đố ky mà cầm chắc đũa trong tay!
Khi cậu đến Pháp, cậu vẫn có một chút non nớt. Lúc đó, cô vẫn là đứa nhóc không hiểu chuyện, nhiều năm trôi qua, đôi vai cậu đã rộng hơn, cô hiểu, bọn họ đều đã lớn, không còn như nhỏ khi lúc tất cả cùng nằm trên một chiếc giường thì thầm nói chuyện nữa, cậu cũng sẽ không nhẹ nhàng an ủi cô hay hôn hai má cô một cách tự nhiên nữa.
Ăn cơm xong, Trần Mộng Dao thu xếp để Mục Tinh Ngôn đi xem phòng, nghỉ ngơi sớm một chút.
Kính Tiêu Nhiễm có chút mong đợi, bởi vì phòng của cậu là do cô trang trí, cô hiểu rất rõ cậu yêu thích cái gì, muốn nghe thấy lời khen ngợi của cậu.
Không ngờ tới Mục Tỉnh Ngôn lại nói: “Con sẽ không ở lại đây, con phải quay về Mục trạch. Đã lâu không trở về rồi, bây giờ phải chuyển về thôi, bố Kính, dì, con cảm ơn sự chăm sóc của hai người suốt bao năm qua, bây giờ con đã trưởng thành rồi, con cần phải chăm sóc hai người rồi.”
Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh hai mặt nhìn nhau, bọn họ đều nghĩ rằng Mục Tinh Ngôn trở về sẽ tiếp tục ở lại nhà họ, không nghĩ tới lại đột nhiên tách ra như này.
Khó chịu nhất đương nhiên là Kính Tiêu Nhiễm, Mục Tinh Ngôn thậm chí còn không tới xem căn phòng cô đã vì cậu mà sắp xếp.
Cô đang muốn kháng nghị thì đột nhiên chuông điện thoại của Mục Tinh Ngôn vang lên, trong nháy mắt cậu lấy điện thoại ra nghe máy, cô rõ ràng nhìn thấy chữ hiển thị trên màn hình điện thoại là Tiểu Nhiên, đó chắc chắn là tên con gái, còn ghi chú thân thiết như vậy, cô há miệng thở dốc, nhưng cuối cùng thì một chữ cũng không nói ra.
Nhận điện thoại xong, Mục Tinh Ngôn nói lời tạm biệt liền rời đi.
Kính Tiêu Nhiễm như quả cà bị sương đánh, trở về phòng nằm trên giường không hề nhúc nhích.
Trong đầu không ngừng hiện ra tên Tiểu Nhiên kia, lẽ nào những năm qua ở Pháp, Mục Tinh Ngôn đã có bạn gái rồi!
Càng nghĩ càng cảm thấy bất an, cô quả quyết gọi video cho anh trai ruột Kính Tinh Phàm, chuông vang một hồi lâu sau, hình ảnh mới hiện ra, Kính Tinh Phàm khuôn mặt đẹp trai khí thế bừng bừng cầm điện thoại di động lên, mặt đầy ghét bỏ nói: “Làm sao? Anh đang rất bận, có chuyện thì nói có rắm thì phóng.”
Kính Tiêu Nhiễm sớm đã quen với sự ghét bỏ từ nhỏ đến lớn của anh trai ruột, cũng đã miễn dịch rồi: “Em hỏi anh, có phải là anh cả ở Pháp có bạn gái rồi không?”
Kính Tinh Phàm trừng mắt bất mãn: “Anh làm sao mà biết? Anh ở Anh còn anh ấy ở Pháp, anh ấy cũng không thể có chuyện gì đều kể hết cho anh? Làm sao? Phát hiện ra chuyện gì? Không phải sao? Em không phải thực sự coi anh ấy con rễ nuôi từ bé chứ? Nhà mình làm gì có chuyện có khả năng nuôi con rễ từ bé họ Mục được.”
Kính Tiêu Nhiễm nói: “Kính Tinh Phàm, anh chính là con chó, một ngày không cắn người khác liền không chịu được! Có bản lĩnh thì cả đời này anh đừng trở về nữa!”
Gào xong cô trực tiếp ngắt video, nói đến cũng lạ, dáng vẻ Mục Tinh Ngôn đẹp trai có thể khiến tim cô đập thình thịch, nhưng anh trai ruột cô Kính Tỉnh Phàm cho dù có đẹp trai bao nhiêu, cô cũng có thể đem mặt anh vứt trên đất mà hung hăng chà xát, cái tên đó khiến cô hận đến nghiến răng nghiền lợi, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn chán ghét như Vậy.
Chương 1158:
Cũng bởi vì cái người con gái chưa từng gặp mặt tên là *Tiểu Nhiên” kia, cả đêm Kính Tiêu Nhiễm đều không ngủ ngon giấc.
Sáng sớm hôm sau, cô đang ngủ đến nướng vui vẻ, đột nhiên bị bàn tay Trần Mộng Dao đánh thức.
Cô mơ mơ màng màng nhảy dựng lên: “Làm gì thế mẹ?
Rốt cuộc con có phải con ruột của mẹ không thế? Ngày ngày đánh ngày ngày đánh, người cũng sắp bị mẹ đánh cho xấu đi rồi!”
Trần Mộng Dao liếc mắt nhìn dáng vẻ con gái của mình lôi thôi lếch thếch, mặc áo ngủ lỏng lỏng lẻo lẻo, đầu tóc rối bời xoã tung, nếu không phải đó còn có thể nhìn khuôn mặt, cô cũng không dám thừa nhận đây là con gái của mình. Cô tức giận nói: “Mau cút dậy đưa sủi cảo cho anh trai con đi, mẹ dậy thật sớm tự tay gói, những năm này nó ở nước ngoài khẳng định không được ăn đồ trong nhà, con nhanh chóng chút đi!”
Vừa nghe đến sắp đi tìm Mục Tinh Ngôn, Kính Tiêu Nhiễm ngủ gật cũng tỉnh: “Mẹ không nói sớm… Con dạy ngay đây.”
Sau khi chuẩn bị một trận, Kính Tiêu Nhiễm lặp đi lặp lại đứng trước tấm gương xác nhận mình “hoàn mỹ vô khuyết”, mới xách hộp đồ ăn giữ ấm đựng sủi cảo lên xuất phát.
Cô cô ý chọn xe thể thao màu trắng trong nhà xe của mình, cô thích màu trắng, điểm ấy giống như Mục Tinh Ngôn.
Đến Mục trạch, cô trực tiếp nhắn mật mã cửa lớn rồi tiền vào, tới đây cô giống như tới nhà mình vậy.
Những năm này Mục trạch không người ở, chỉ để lại hai người hầu trông coi căn nhà, cho nên có vẻ tương đối quạnh quẽ, má Lưu và Lâm quản gia cũng lần lượt qua đời ở năm mười chín, toàn bộ Mục trạch im ắng.
Sau khi vào cửa cô phát hiện ra có một đôi giày của con gái, từ kiểu xem ra, chân nhỏ nhắn xinh xắn hơn so với cô, đó nhát định là một cô gái dáng người nhỏ nhắn thon thả.
Trong lòng cô lập tức hồi hộp, Mục Tinh Ngôn không chỉ có bạn gái, còn đem người về? Hèn chỉ nhất định không ở nhà cô, nhất định đòi quay về…
Cô đột nhiên không biết có lên đi lên lầu tìm anh hay không, nhỡ đâu thấy cái gì không nên thấy thì sao?
Cô nghĩ đến lời anh trai Kính Tinh Phàm nói tối qua, hoàn toàn chính xác, Kính gia cô nuôi không nỗi con rễ nuôi từ bé họ Mục, Mục Tinh Ngôn lớn lên trong nhà cô không sai, nhưng mọi chuyện của cậu, không phải chuyện cô có thể chỉ phối.
Cô yên lặng đi đến phòng khách ngồi xuống, đem hộp giữ ấm ôm trong lòng, nhưng cái chờ đợi này, liền chờ đến mười một giờ.
Mục Tinh Ngôn xuống lầu lúc tóc còn ướt, xem ra vừa tắm qua.
Phát giác được phòng khách có người, bước chân cậu dừng một chút: “Nhiễm Nhiễm? Em tới lúc nào thế? Tại sao không gọi anh? Ngại quá… anh vừa về nước lệch múi giờ, thức dậy hơi muộn một chút.”
Kính Tiêu Nhiễm trầm trầm nói: “Không sao, em đến đưa sủi cảo nóng cho anh, cũng đã nguội lạnh rồi. Mẹ em dậy thật sớm chuyên tâm gói sủi cảo cho anh…”
Vì đưa tới cho anh, đến bây giờ cô cũng chưa ăn gì.
Lúc cô đứng dạy tiến vào phòng bếp không phát hiện Mục Tinh Ngôn đi theo, đột nhiên nghĩ đến hôm nay mặc váy, muốn tìm, sợ bị làm bẩn.
Lúc cô bỗng nhiên quay người, vội vàng không kịp chuẩn bị va vào trong ngực cậu, mùi sữa tắm thơm thơm của anh đạp vào người, còn kèm theo mùi thơm cơ thể của cậu, trong lúc nhất thời làm cô quên đi cái mũi đau cỡ nào…
Mục Tinh Ngôn bắt lấy cô theo quán tính nghiêng về sau, cúi đầu xích lại gần hỏi: “Không bị đụng đau chứ?”
Hô hấp của cậu vầy vào trên hai gò má cô, mang theo mùi bạc hà thơm ngát, cô có chút lâng lâng, ánh mắt tự nhiên mà vậy rơi vào nơi có thể đụng… xương quai xanh của cậu: “Đau…”
Đột nhiên, cánh môi mềm mại chạm đến chóp mũi tinh xảo của cô: “Lần sau cẩn thận một chút, đừng lỗ mãng như thế, anh ở ngay phía sau em em không phát hiện ra sao?
Anh muốn nói để cho anh tự làm đi, vừa vặn anh đói. Chờ anh ăn xong sủi cảo của dì rồi đưa em ra ngoài ăn cơm được không?”
Chương 1159:
Nhịp tim Kính Tiêu Nhiễm nhanh đến mức giống như là muốn nhảy ra ngoài vậy, thoáng có chút bối rối đẩy anh ra: “Được! Tự anh làm đi, em đi vòng vòng, nhìn xem hoa cỏ trong sân có cần tưới nước hay không!”
Con ngươi Mục Tinh Ngôn nhanh chóng lướt qua một vòng cảm xúc không dễ phát giác: “Ừ… Nhiễm Nhiễm, em cao hon rồi, cũng đã trưởng thành.”
Kính Tiêu Nhiễm cũng không cẩn thận suy xét ý tứ trong lời nói của cậu, cũng không quay đầu lại nói: “Đều nhiều năm không gặp, không phải anh cũng cao đến em với không tới sao? Đừng lề mề nữa, nhanh chóng làm đồ ăn đi.”
Đi đến trong sân, cô mới thở phào nhẹ nhõm, hóa ra con người cách biệt quá lâu tình cảm cũng sẽ thay đổi, từ lúc mới bắt đầu hành vi thân mật đến giữ giữ kẽ, từ có thể tùy ý nói đùa đến nho nhã lễ độ, đây đều không thể nghi ngờ đều là dạng hiện rõ cảm giác khoảng cách giữa người với người.
Nghĩ đến cái hôn vừa rồi của cậu, lòng cô rối loạn, lúc trước cô không chỉ không né tránh, còn ở trong ngực cậu vung vầy một lát, nhưng hiện thực là, máy năm khoảng cách, thật sự đã để cho đồ vật lặng lẽ thay đổi.
Chờ Mục Tinh Ngôn hâm nóng xong sủi cảo, Kính Tiêu Nhiễm kiên trì đi vào trông coi cậu ăn, đây là mẹ của cô Trần Mộng Dao bàn giao, muốn nhìn Mục Tinh Ngôn ăn xong, còn muốn hỏi cậu hương vị thế nào, nếu không phải trở về không bàn giao được ngon hay không, cô mới không làm chuyện ngu xuẩn như thế.
Thấy mắt cô nhìn chằm chằm vào đĩa sủi cảm, Mục Tinh Ngôn hào phóng đem đũa của mình cho cô ăn: “Ăn chút?
Cũng đúng, gần trưa rồi, em hẳn là cũng đói bụng, là anh không tốt, để em đợi lâu như vậy, chắc là em đã tới từ sáng rồi.”
Kính Tiêu Nhiễm vội vàng vẫy tay: “Em không đói bụng em không đói bụng, anh nhanh ăn đi, mẹ em nói em phải nhìn anh ăn xong. Đúng rồi, trong nhà còn có người khác đúng không? Anh không hỏi cô ấy có ăn hay không à?”
Mục Tinh Ngôn rất tự nhiên đáp: “Không cần phải để ý đến, cô ấy không thích ăn sủi cảo, chờ chút nữa bảo mẫu sẽ nấu cơm cho cô ấy.”
Nụ cười trên mặt Kính Tiêu Nhiễm trở nên có chút miễn cưỡng, lời nói đã đến đây, cậu còn không chịu thả một chút tin tức xem “cô ấy” là ai sao? Coi như chuyện thông gia từ bé lức trước đều là trò đò, nhưng bọn họ cùng sinh sống nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không tính là người thân sao?
Tận đến khi đi ra ngoài, cậu cũng không có nhắc đến chuyện của cô gái kia, đương nhiên cô gái kia cũng không đi từ trên lầu xuống.
Trên đường đi đến nhà hàng, Kính Tiêu Nhiễm thăm dò nói: “Vừa ăn sủi cảo, anh cũng không đói, không cần đưa em đi ăn cơm, em tự tùy tiện ăn chút gì đó là được rồi.”
Mục Tinh Ngôn vừa lái xe, vừa quay đầu nhìn cô một cái: “Anh đúng là không đói, nhưng em đói mà, cùng em ăn cơm là chuyện anh nên làm, em muốn ăn đi? Anh đưa em đi”
Kính Tiêu Nhiễm không nghĩ tới muốn ăn cái gì, hiện tại trong đầu cô toàn là hình ảnh đôi giày của cô gái kia: “Tùy.
đi Mục Tinh Ngôn đang muốn nói chuyện, điện thoại đột nhiên vang lên, là Mục Đình Sâm ở Mỹ gọi tới.
Cậu đeo tai nghe Bluetooth lên, ngữ khí thoáng có chút cứng nhắc: “Alo?”
Trong điện thoại truyền ra giọng nói lạnh lẽo của Mục Đình Sâm: “Trở về rồi? Có đến Kính gia trước không? Đây là quy củ, đừng để bố dạy nữa. Còn có, người con gái con mang về kia, tự mình xử lý tốt đi, bố không có sức suốt ngày quản chuyện của con.”
Mục Tinh Ngôn hơi nhíu mày: “Không có sức quản thì đừng có quản, đến cú điện thoại này đều là dư thừa, chuyện của con chính con biết nên làm như thế nào. Cúp đây.
Nói xong cậu trực tiếp cúp điện thoại, nhưng lông mày nhíu lại vẫn không giãn ra.
Kính Tiêu Nhiễm không hẳn là người không biết nhìn sắc mặt, tò mò hỏi: “Là chú Mục gọi tới sao? Chú nói cái gì thế?”
Chương 1160:
Đến khi gặp đèn đỏ, Mục Tinh Ngôn dừng xe, nhìn về phía dòng xe cộ bên ngoài: “Không có gì, nói nhảm máy lời mà anh không thích nghe.”
Quan hệ của cậu và Mục Đình Sâm từ nhỏ đã không tốt lắm, “từ nhỏ” là chỉ sau khi ba tuổi.
Dù sao nhiều năm như vậy chỉ là liên lạc điện thoại, quan hệ bố con có thân thiết cơ nào, cũng sẽ sinh ra ngăn cách.
Lúc cuộc sống cảm thấy khó khăn, cậu cho tới bây giờ.
đều là tự mình một mình giải quyết, ròng rã mười chín năm, Mục Đình Sâm làm hết trách nhiệm của người chồng, nhưng không làm hết trách nhiệm của người bó.
Những chuyện này cậu đều dùng tất cả khả năng đi tìm hiểu, nhưng cậu cũng không dễ dàng giống vậy, không cùng sống với nhau, cho nên không có cách nào hoàn toàn lý giải cho nhau.
Đến một nhà hàng hàng đồ Tây, lúc chọn món, Mục Tinh Ngôn gọi rượu vang, Kính Tiêu Nhiễm thì gọi nước trái cây.
Nhìn cậu bưng ly rượu tinh tế chậm rãi thưởng thức, Kính Tiêu Nhiễm hỏi: “Anh, anh học uống rượu lúc nào thế?”
Mục Tinh Ngôn thản nhiên nói: “Em không biết thì thôi đi, mấy năm này ở Pháp anh không phải một mình ở lại, bố anh phái người trông coi anh, dạy anh quy củ, dạy anh làm sao quản lý công ty. Bây giờ trỏ về, có thể thoáng nhẹ nhõm mắy ngày.”
Kính Tiêu Nhiễm cũng chẳng suy nghĩ gì nữa những thứ này, dù sao cũng là Mục gia, Mục Đình Sâm có ở xa, cũng sẽ trông coi đứa con trai duy nhất này.
Cô gật gật đầu, bưng nước trái cây lên nhấp một miếng, không chú ý tới ánh mắt Mục Tinh Ngôn ở trên người cô.
Cô hỏi: “Em mười chín tuổi rồi đúng không? Sinh nhật năm nay, anh có thể tham dự r: Cô kinh ngạc ngắng đầu: “Lúc trước anh không nhớ rõ sinh nhật em, là giả vờ sao?”
Cậu cười không đáp, bỗng nhiên dừng một chút, hỏi: “Có bạn trai gì chưa?”
Khóe miệng Kính Tiêu Nhiễm giật giật một cái: “Bạn trai là cái gì? Có thể ăn không? Mẹ em không cho em yêu đương trước cô nghiệp, bà ấy muốn em với anh…” Nói đến đây, mặt cô đỏ lên, vội vàng ngậm miệng lại.
Ý cười trong coi ngươi của Mục Tinh Ngôn đậm lên mấy phần: “Phải không? Bà ấy có có dự định như thế này? Em thấy thế nào?”
Cô không hiểu: “Em cảm thấy? Cảm thấy cái gì?”
Thân thể của cậu hơi nghiêng về phía trước, mắt không chớp nhìn chằm chằm cô: “Cảm thấy anh với em, có thể có gì đó không?”
Nghĩ đến người con gái tên “Tiểu Nhiên” kia, con ngươi Kính Tiêu Nhiễm thõng xuống, cô nghĩ, nhất định là cậu đang nói đùa: “Anh à, anh đừng trêu em nữa, đây chỉ là trò đùa thôi, không thể coi là thật. Con người mẹ em anh cũng biết, bà Ấy nói chuyện chẳng qua không suy nghĩ nhiều, một trò đùa mà đùa nhiều năm như vậy, cũng đủ có chấp.”
Mục Tinh Ngôn không nói chuyện, nhìn về phía khác.
Tính cách Kính Tiêu Nhiễm cực kỳ giống Trần Mộng Dao, tùy tiện, cô không nhìn thấu trong lòng của cậu đang suy nghĩ gì, bầu không khí lập tức nguội xuống.
Ăn cơm xong, cô chủ động nói tạm biệt: “Anh vừa về chắc là còn bề bộn nhiều việc, chút nữa đến công ty hay về nhà? Anh đến công ty, để tự bắt rồi lái xe về, nếu anh về nhà, em liền thuận đường cùng anh về, xe em còn đang ở nhà anh mà.”
Mục Tinh Ngôn nói: ‘Ngày mai rồi đến công ty, trên tay của anh còn có chút việc phải xử lý, về nhà, cùng đi đi. Đúng rồi, chuyển lời cho bố Kính và dì giúp anh, buổi tối anh sẽ qua đó ăn cơm.”
Kính Tiêu Nhiễm lập tức vui vẻ ra mặt: “Vẫn là người một nhà tụ chung náo nhiệt chứ? Nhìn anh mặt ngoài thích bộ dáng an tính, kỳ thật nội tâm cũng khát vọng cùng người nhà tụ tập mà, khi còn bé anh luôn ghét bỏ em ồn ào, không phải cũng suốt ngày mang em theo bên cạnh sao?
Yên tâm, em nói bồ buổi tối làm những món anh thích ăn, những năm này anh ở nước ngoài khẳng định chưa được ăn đồ ngon hơn.”
Bình luận facebook