Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1166-1170
Chương 1166:
Cô ta cố ý nhắc đến chuyện kia, mục đích là kích thích áy náy trong lòng Mục Tinh Ngôn.
Mục Tinh Ngôn bát đắc dĩ thở dài, sắc mặt không đổi tránh tay của cô ta ra: “Tôi không nghĩ như vậy, tôi biết cô không phải là vì tiền… bỏ đi, chuyện này sau này rồi nói, tôi phải nghỉ ngơi, ngày mai phải dậy sớm.”
Cô ta biết việc quan trọng nhất của cậu bây giờ là tiếp quản công ty, cho nên xung phong nhận việc: “Em đi chung với anh, nhất định có chỗ em có thể giúp anh. Bây.
giờ anh trở về, nhất định là thiếu nhân lực, tính em là một người, em không cần tiền lương!”
Mục Tinh Ngôn hoàn toàn đang thiếu nhân lực, chỉ là cậu lo thân thể của cô ta không trụ được: “Bây giờ cô nghỉ ngơi cho tốt đi, đến khi cô có thể làm việc, tôi sắp xếp cho cô một chức vị là được.”
Cô ta cũng coi như là danh giáo tài hoa nước Pháp, tài hoa đương nhiên là có, đầy đủ có tư cách tiền vào Mục thị, cộng thêm một mình cô ta đi theo cậu về nước, về công về tư, cho một công việc cũng không có gì quá đáng.
An Nhiên thấy thái độ của cậu không kiên quyết, tiếp tục kiên trì nói: “Em có thẻ, hiện tại liền có thể, anh biết trạng thân cơ thể của em, chỉ cần uống thuốc đúng hạn không vận động dữ dội là không sao, anh đồng ý em đi mà…”
Nhìn bộ dáng của cô ta, không đồng ý là sẽ không bỏ qua, vì ứng phó, Mục Tỉnh Ngôn chỉ có thể đáp ứng trước xuống, nhưng mà cũng nói cho cô ta biết, không cần miễn cưỡng.
Ngày thứ hai, An Nhiên mặt mày tỏa sáng, dậy thật sớm, đổi lại đã sớm chuẩn bị xong trang phục nghề nghiệp, còn trang điểm tỉnh xảo, tóc dài buộc đuôi ngựa, nhìn qua không có dáng vẻ ốm yếu ngày xưa, thanh xuân tịnh lệ, không khỏi để cho người ta hai mắt tỏa sáng.
Hôm nay là ngày đầu tiên Mục Tinh Ngôn chính thức đến công ty, tâm tình cũng không tệ: “Xen ra tâm trạng của cô cũng không tệ, đi thôi, đừng đến muộn.”
An Nhiên ngọt ngào cười một tiếng, đi lên trước khoác cánh tay của cậu: “Anh ngửi xem thơm không, em xịt nước hoa, là lọ anh tặng em.”
Cậu có chút không quen cử chỉ thân mật thế này với người khác, rút tay ra cánh tay khôi phục đạm mạc: “Lái xe đang đợi, nhanh đi thôi.
An Nhiên cũng không có để ý, dù sao cậu thế này, cô cũng sớm quen rồi.
Cô ta biết, hào môn giống như Mục gia không dễ tiến vào, cô ta không quyền không thế, nghèo khó như tẩy, chỉ có thể dựa vào năng lực cá nhân, nửa năm trước ngẫu nhiên gặp cậu đã cho cô ta cô hội tốt để tới gần, cô ta phải thật nắm chắc, triệt để xa cách xa quá khứ, hướng tới cuộc sống tốt, phương diện tài hoa, cô ta là có tự tin.
Đến công ty, tiến vào văn phòng chủ tịch, An Nhiên có chút trợn tròn mắt, đây cũng không phải là một mình cô ta và Mục Tinh Ngôn, một đám người đã sớm chờ lấy trong văn phòng.
Hôm nay là ngày đầu tiên Mục Tinh Ngôn chính thức đến công ty, cho nên người Kính gia và Diệp gia hai nhà đều tới, Trần Mộng Dao và Kính Tiêu Nhiễm vô ý thức nhìn về An Nhiên phía sau lưng Mục Tỉnh Ngôn, trong lòng đã sáng tỏ, đây chính là “chủ nhân” hai cuộc điện thoại gọi Mục Tỉnh Ngôn đi.
Không thể phủ nhận, dáng dấp An Nhiên rất xinh đẹp, dáng người cao gầy, xương quai xanh lộ ra rất đẹp, khuôn mặt tinh xảo, một thân trang phục nghề nghiệp màu trắng lộ ra nhẹ nhàng khoan khoái trường thành, nhưng Trần Mộng Dao chính là nhìn cô ta không vừa mắt, không quan tâm có hay không quan tâm, cảm giác đầu tiên, chính là chán ghét!
Mục Tinh Ngôn cùng đám người bắt chuyện qua về sau liền muốn đi vào chủ đề chính bàn chuyện công ty, Diệp Tâm Nhuế ngồi ở ghế sa lon đột nhiên giơ tay lên: “Đợi chút, anh cũng không giới thiệu người anh mang đến là ai sao?”
Mục Tỉnh Ngôn biết tính tình của người em họ này, nhẫn nại giới thiệu nói: “Đây là bạn học ở Pháp của anh, An Nhiên, tạm thời tới công ty làm việc. Nhuếề Nhuế, em đừng phá chuyện nữa.”
Chương 1167:
An Nhiên hướng về phía đám người mỉm cười: “Về sau xin chiếu cố nhiều hơn.”
Diệp Tâm Nhuế cũng không thích bộ dáng này, khinh thường nhai kẹo cao su, thuận tiện còn thổi một cái bong bóng lớn: “Cô tới được đây đều dựa vào bản lĩnh, sao có thể dựa vào người khác chiếu có? Hiện tại chúng ta phải họp, người không có phận sự mời đi ra ngoài.”
An Nhiên cảm nhận được địch ý đến từ Diệp Tâm Nhué, cố nén xấu hồ quay người đi ra.
Khúc Thanh Ca đưa tay chọc chọc gáy của con gái: “Con làm gì thế? Đó là bạn học của anh con, đừng có không lịch sự như thế.”
Diệp Tâm Nhuế xem thường: “Vốn chính là thế mà, chúng ta mở cuộc họp gia đình, cô ta ở đây làm gì.”
Trần Mộng Dao mừng thầm trong lòng, còn không có đến phiên cô biểu đạt không vui, Diệp Tâm Nhué liền giúp cô thuận miệng, cô là càng xem cô gái này càng cảm thấy thích, hiềm khích nhiều năm trước với Diệp Quân Tước cũng tan thành mây khói: “Nhuế Nhuê, buổi tối đến nhà dì ăn cơm đi?”
Diệp Tâm Nhuế giơ cái ký hiện OK: “Được, ăn cơm xong con và Nhiễm Nhiễm đi dạo phó, gần đây bị bố con nhốt trong nhà cháu sắp buồn bực đến phát điên rồi.”
Diệp Quân Tước nghe được: “Nếu con nghe lời còn phải nhốt con sao? Được rồi, nói chuyện chính sự đi.”
Cửa ban đóng lại ròng rã ba giờ, An Nhiên ở ngoài đời ba giờ.
Trong nội tâm cô ta có rất nhiều ủy khuất và không vui, thế nhưng chỉ có thể chịu đựng như thề.
Người không phòng làm việc, không ai là người cô ta có thể chọc vào, chuyện duy nhất cô ta phải làm, chính là nắm được Mục Tinh Ngôn, hung hăng đánh mặt tất cả mọi người!
Mãi mới chờ đến lúc đến lúc cửa lần nữa mở ra, người đầu tiên ra lại là Mục Tinh Ngôn và Diệp Tâm Nhué, Diệp Tâm Nhuế còn thân mật kéo cánh tay Mục Tỉnh Ngôn.
An Nhiên cảm thấy một màn này vô cùng chướng mắt, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Diệp Tâm Nhuế liền nhắc nhở: “Chúng ta sắp đi ra ngoài ăn cơm, không phải hôm nay cô bắt đầu công việc ở đây sao? Vậy liền đi đến nhà ăn nhân viên đi, đồ ăn ở đó rất tốt.”
An Nhiên ra vẻ ủy khuất nhìn về phía Mục Tinh Ngôn, Mục Tinh Ngôn nhíu nhíu mày, nói: “Đi đi, sớm muộn cũng phải quen.”
An Nhiên đương nhiên không muốn bị xa lánh như thé, thấp giọng nói: “Em không biết đường…”
Diệp Tâm Nhuế buông cánh tay Mục Tinh Ngôn ra, đi lên trước nói: “Không biết đường không sao, tôi dẫn cô đi.”
An Nhiên cắn răng, cố giả khuôn mặt tươi cười: “Được, cảm ơn.”
Hai người trước vào thang máy, chờ không có người bên ngoài, Diệp Tâm Nhuế tức giận hỏi: “Nghe nói cô ở Mục trạch? Cô thật là có chút bản lãnh.”
An Nhiên cười nhạt một tiếng: “Cũng vậy, có thể hỏi một chút vì sao cô có địch ý với tôi không? Chúng ta mới lần đầu tiên gặp mặt mà thôi, hình như cô không thích tôi.
Diệp Tâm Nhuế từ trước đến nay không thích cùng người khác nói đại đạo lý, sẽ chỉ dùng cách trực tiếp nhất kích thích: “Cảm giác của cô sai rồi, đây không phải là địch ý, là ghét bỏ. Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được, toàn thân cao thấp của cô cộng lại còn không cao quý bằng một cái vòng tai của tôi, không phải người của một thế giới, sao có thể tụ cùng một chỗ?
Nhân sinh quan giá trị quan đều không giống đúng không?
Tôi không biết nguyên nhân gì để Mục Tinh Ngôn đem cô về nhà, cô cũng đừng sỉ tâm vọng tưởng, anh ấy là con trai độc nhất Mục gia, người con gái của anh ấy, tuyệt đối không có khả năng là người đầy bụi đất như cô.”
An Nhiên cười lạnh một tiếng: “Không phải bố anh ấy cũng cưới đứa cô nhi sao? Ai không biết mẹ anh ấy là cô nhi được Mục gia thu dưỡng? Trên thế giới này, không có việc gì là không thể nào, lời nói đừng bảo đảm.”
Thần sắc Diệp Tâm Nhuề lạnh xuống: “Cô biết mình đang nói cái gì không? Điên rồi sao? Cô xứng so với mẹ anh ấy? Mẹ anh ấy đúng là được Mục gia thu dưỡng từ nhỏ không sai, nhưng là lúc trước Ôn gia cũng là gia đình giàu có, thiên kim danh viện nhỏ và loại chim sẻ nhỏ bé như cô là hai loại khác nhau, hiểu không? Những này khẳng định không phải chính miệng Mục Tỉnh Ngôn nói cho cô, xem ra cô còn bỏ khá nhiều công sức mà, vậy cô có biết, anh ấy có vị hôn thê rồi không?”
Chương 1168:
Trái tim An Nhiên chấn động, nhưng khuôn mặt cô ta vẫn bình tĩnh: “Ò? Vậy sao? Ai? Cô?”
Diệp Tâm Nhuế sắp nói tục thì cửa thang máy đột nhiên mở ra, những người từ tầng khác bước vào.
Cả hai ngầm giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cho đến khi ra khỏi thang máy, Diệp Tâm Nhuế lạnh mặt chỉ về một hướng: “Căn tin ở đẳng kia, tôi sẽ không đưa cô đến đó, lợn có thể tự tìm thấy vị trí của chúng.”
An Nhiên khiêu khích nói: “Xem ra một người được gọi là thiên kim danh viện như cô cũng không có tư chất gì, ở trong mắt cô, những người tới nhà ăn đều là heo sao? Vậy thì tôi không đi đâu, kẻo ngồi không đúng chỗ, tôi cứ ra ngoài ăn đại là được, làm phiền cô dẫn đường rồi.”
Nói xong cô ta quay lưng bỏ đi.
Vì đâu mà Diệp Tâm Nhuế phải chịu nỗi uất ức mà từ nhỏ đến lớn cô đều không phải chịu như vậy chứ? Nếu không phải mẹ Khúc Thanh Ca khi đến đây bảo cô phải hiểu chuyện, không gây chuyện thì cô đã tát cô ta mắt rồi.
Khi cô đang tức đến phát điên, Mục Tinh Ngôn và nhóm người của cậu cũng đến đây.
Cô tức giận bước tới kéo Mục Tỉnh Ngôn sang một bên, nói với giọng mà chỉ hai người họ có thể nghe thấy: “Nếu anh dám nói với người phụ nữ đó em là em họ của anh, em sẽ đánh chết anh”
Mục Tinh Ngôn giật giật khoé miệng: “Em muốn làm gì?”
Cô nghiến răng nghiền lợi: “Mặc kệ đi, dù thế nào cũng không được nói, em ghét cô ta!”
Mục Tinh Ngôn không nói lời nào, cậu biết tính khí của cô là như thế nào, người Diệp gia không ai dễ trêu. Mặc dù những năm này cậu lớn lên ở Kính gia, nhưng Diệp Quân Tước với tư cách là một người chú cũng đã giúp đỡ cậu rất nhiều, đi du học cũng là Diệp Quân Tước đích thân đưa cậu đi, nên cậu vẫn thích cô em họ này, khi còn nhỏ cũng chơi với nhau không ít.
Diệp Tâm Nhuế cùng lắm là có chút kiêu ngạo, làm việc theo ý mình, chứ không quá ác liệt.
Sau bữa cơm, Kính gia và Diệp gia rời đi riêng, Mục Tinh Ngôn thì quay trở lại công ty một mình.
Nên bàn giao gì Kính Thiếu Khanh đã bàn giao cho cậu, nếu có gì không giải quyết được, cứ gọi điện hỏi là được, sớm muốn gì anh cũng phải tự mình đảm đương, hồi đó bố cậu là Mục Đình Sâm năm mười tám tuổi đã trở thành chủ tịch của Mục thị, so với bố, cậu cảm thấy mình dở hơn rất nhiều.
Sau khi trở lại văn phòng ngồi xuống được một lúc, có tiếng gõ cửa vang lên. Cậu không thèm nhìn lên, nhìn vào tập tài liệu phiền phức trên tay, nói: “Vào đi.”
Là An Nhiên mở cửa bước vào.
Cô ta chủ yếu là đi theo thư ký để thực tập, chuẩn bị tiếp nhận đời tiếp theo, cô ta biết mình nên làm gì, đầu tiên là pha cho Mục Tinh Ngôn một tách cà phê, sau đó nhân cơ hội hỏi: “Cô gái xinh đẹp hôm nay là ai vậy?”
Mục Tinh Ngôn không quan tâm đến chuyện khác, thuận miệng hỏi: “Ai?”
Cô ta cũng không thể nói quá rõ ràng: “Là người đã rất ân cần đưa em đến nhà ăn đấy.”
Mục Tinh Ngôn đột nhiên nghĩ đến lời nói của Diệp Tâm Nhuế, nhấp một ngụm cà phê, nói: “Em ấy… bố em ấy là cổ đông của Mục thị, chúng tôi đã chơi với nhau từ nhỏ.
Sao thế?”
An Nhiên lắc đầu: “Không có gì, chỉ cảm thấy cô ấy rất tốt bụng, muốn kết bạn.”
Mục Tinh Ngôn gật đầu, không định nói thêm nữa, cho dù muốn nói Diệp Tâm Nhuế là em họ của cậu thì cũng không thể giải thích được, suy cho cùng, Diệp Quân Tước đã sớm không còn là con hoang của Mục gia như trước nữa, chỉ có vài người trong gia đình biết được mối quan hệ này, khiến cho mọi người đều biết sẽ chỉ có phiền phức mà thôi.
Một lúc sau, An Nhiên mới lấy hết can đảm hỏi nữa: “Cô ấy nói anh đã có hôn thê rồi? Nghe giọng điệu của cô ấy, có phải vị hôn thê là cô ấy không?”
Mục Tinh Ngôn trở nên cứng đờ, khuôn mặt lúc trắng lúc xanh: “Sao cô lại nghe lời một cô nhóc điên vậy? Không thể nào.”
Ai mà kết hôn với Diệp Tâm Nhuế thì chính là người không may mắn! Có một ông bố vợ quyền lực như vậy, cả đời này cũng phải bị đè bẹp!
An Nhiên cười thầm trong lòng: “Thật sao? Là cô ấy đùa à?”
Chương 1169:
Vì công việc, cậu hơi cáu kỉnh: “Cô ấy không hoàn toàn nói đùa, tôi có hôn thê, nhưng không phải cô ấy mà thôi.
Cô nên làm gì thì làm đó đi, tôi còn có việc phải làm.”
Sự phấn khích vừa rồi tan biến trong tích tắc, An Nhiên như thể đột nhiên bị dội một gáo nước lạnh, vào ngày hè nóng nực lại cảm tháy lạnh buốt hơn gấp nhiều lần.
Cô ta ở chung một mái nhà với cậu đã nửa năm, vậy mà lại không biết cậu đã có vị hôn thê!
Cậu nói Kính Tiểu Nhiễm là em gái của cậu, và Diệp Tâm Nhuế cũng không phải là vị hôn thê của cậu, vậy thì rốt cuộc ai mới là vị hôn thê của cậu?
Với sự nghỉ ngờ, cô ta không cam lòng rời khỏi văn phòng, cô ta biết Mục Tỉnh Ngôn không thích bị quấy rầy khi đang làm việc, vừa rồi cô ta cũng được tính là hơi “vượt giới hạn” một chút rồi. Cô ta không được khơi dậy sự chán ghét của cậu, cậu là cây cỏ cứu mạng duy nhất của cô ta!
Vì cả hai cùng sống trong Mục trạch nên buổi tối khi tan làm, họ đương nhiên cũng quay về cùng nhau.
Mỗi lần như vậy, An Nhiên đều rất vui, vì được hưởng sự đối xử từ chủ nhân như cậu, cũng không ai ngăn cản cô ta ngồi cạnh cậu, cô ta thích khoảng thời gian chỉ có hai người bọn họ.
Trên đường về, cô ta muốn tiếp tục hỏi thăm về vị hôn thê của cậu, nhưng thấy cậu quá mệt mỏi, từ khi lên xe đã nhắm mắt tĩnh dưỡng nên cô ta cũng không nói nên lời.
Trở lại Mục trạch, Mục Tinh Ngôn đi thẳng trở về phòng, dì bảo mẫu cầm thuốc đến cho An Nhiên: “An Nhiên tiểu thư, đã đến giờ uống thuốc rồi, trong ngày cô có uống thuốc đúng giờ không? Đừng quên đó.”
An Nhiên cười, thân mật nói: “Con biết rồi, cảm ơn dì An đã lo lắng cho con.”
Uống thuôc xong, An Nhiên kéo dì An đi đến phòng của mình: “Dì An, họ của chúng ta đều là An, đây là duyên số đấy, ngay từ lần đầu nhìn thấy dì, con đã cảm thấy dì rất tốt bụng.”
Dì An cũng có một cô con gái lớn trong nhà, vì vậy bà thích An Nhiên đến độ không chịu được: “Dì cũng vậy, dì cảm thấy con là một cô gái đáng yêu. Sắp muộn rồi, dì đi chuẩn bị bữa tối rồi sẽ gọi con sau.”
An Nhiên gật đầu, như là lơ đãng mà hỏi: “Dì An, dì có biết gì về vị hôn thê của A Ngôn không?”
Những năm gần đây, Mục Tinh Ngôn không lớn lên trong Mục trạch, dì An chỉ là một người bảo mẫu quản gia, không biết chỉ tiết, nhưng cũng nghe nói qua một chút: “Chuyện này dì không rõ lắm, tiểu thiếu gia sống trong Kính gia từ nhỏ. Nhưng nghe nói người nhà hai bên đã nói chuyện thông gia từ bé, chính là đại tiểu thư Kính gia lần trước đến nhà, con không có xuống lầu, chắc là không nhìn thấy. Dì cảm thấy hai người họ rất xứng đôi, cùng nhau lớn lên, tiểu thiếu gia cũng rất che chở cho cô em gái này, gia cảnh cũng phù hợp.”
Quay tới quay lui vẫn là Kính Tiểu Nhiễm sao?
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, giọng nói lớn của Kính Tiểu Nhiễm từ dưới lầu vang lên: “Dì ơi! Dì à, dì đâu rồi?”
Di An vội vàng đồng ý xuống nhà: “Tôi ở đây, thưa đại tiểu thư, sao đột nhiên cô lại qua đây? Cô ăn gì chưa?”
Kính Tiểu Nhiễm lấy ra một hộp cách nhiệt từ trong túi xách: “Chúng con ăn rồi, đây là món sườn xào chua ngọt của bố con làm cho anh trai, anh ấy thích ăn món này, vẫn còn nóng nè.”
Diệp Tâm Nhuế cũng đi cùng tới, từ lúc bước vào cô đã ngửi thấy mùi nước hoa của An Nhiên, vẻ mặt không vui: “Nhiễm Nhiễm, chắc anh ấy đang ở trong phòng, em đem lên cho anh ấy đi, từ khi hai người về nước, hai người còn chưa nói chuyện nghiêm túc lần nào, em đừng đi mua sắm với chị, để chị đi với An Nhiên, dù sao cô ta cũng “nhàn rỗi không có chuyện gì làm”.
Với ánh mắt của Diệp Tâm Nhué, Kính Tiểu Nhiễm liền hiểu ý, lè lưỡi: “Được thôi, em sẽ mang lên trước.”
Chương 1170:
Nhìn thấy cô đi lên lầu, trong lòng Diệp Tâm Nhuế cũng có tính toán: “Di ơi, dì mau đi làm đồ ăn đi, An Nhiên ở đâu vậy ạ? Con sẽ đi tìm cô ấy.”
Bà gật đầu đáp: “Con bé đang ở trền, tôi đi trước, các bạn trẻ các cô cứ chơi đi.”
Diệp Tâm Nhuề bước tới cửa phòng An Nhiên gõ cửa, An Nhiên đã nghe thấy động tĩnh từ lâu, cô ta cố ý đóng kín cửa không ra: “Có việc gì sao?”
Diệp Tâm Nhuế không khách khí mà đẩy cửa đi vào: “Tất nhiên là có việc rồi, đi thôi, đi mua sắm với tôi, tôi mời cơm tối, cô muốn ăn gì thì ăn cái đó.”
An Nhiên biết Diệp Tâm Nhuế không phải kẻ vô dụng, mối quan hệ của họ không đủ tốt đến mức có thể đi mua sắm và đi ăn cùng nhau: “Khụ khụ… tôi không được khỏe, không thể đi cùng cô, cô nên đi với người khác thì hơn.”
Mục đích của Diệp Tâm Nhuế là không muốn để An Nhiên ở lại làm bóng đèn, tha thế nào được chứ? Trực tiếp túm lấy cô ta: “Ôi, từ xưa đến nay, người không tập thể dục thường xuyên mới dễ bị ốm, nghe nói sức khỏe cô không tốt, chắc là thiếu tập thể dục, tôi sẽ cùng cô tập thể dục nhé.”
Đúng thật là thân thể An Nhiên gầy yếu, làm sao có thể chịu được sự giằng co của Diệp Tâm Nhuế? Giãy dụa đến mức đỏ mặt tía tai, dưới tình thế cấp bách thì kêu lên: “Chờ một chút! Ít nhất để tôi thay quần áo một chút được không?”
Diệp Tâm Nhuế buông tay, nhưng không định ra ngoài.
An Nhiên hỏi: “Cô muốn ở lại xem tôi thay quần áo?”
Diệp Tâm Nhuế ưỡn ngực: “Cô có tôi cũng có, cần phải xấu hỗ sao? Cũng không phải là tôi chưa thấy bao giờ, nhanh lên, đừng cao su giờ nữa.”
An Nhiên cực kỳ không tình nguyện mà quay lưng về phía Diệp Tâm Nhuế bắt đầu thay quần áo, cô ta biết tại sao Diệp Tâm Nhuế nhất định phải kéo cô ta ra ngoài, cô ta từ chối cũng vô ích, với tính tình của Diệp Tâm Nhué, cô nhất định sẽ cưỡng ép lôi cô ta ra ngoài, nếu cô ta trở mặt thì dù trong mắt ai cũng là không biết tốt xấu, cho nên cô ta chỉ có thể đi theo trước, sau đó tìm cơ hội cho Diệp Tâm Nhuế một trận!
Khi cô ta đang xuất thần, Diệp Tâm Nhuế đột nhiên nắm lấy phần thịt ở ngực cô ta: “Cô phát triển tốt thật đấy! Nhìn trên người không có nhiều thịt, không ngờ lại là thâm tàng bất lậu, ngực này sẽ không phải là nâng đó chứ?”
An Nhiên vội vàng nhảy ra: “Cô làm gì đấy? Cô cũng biết tôi là quỷ nghèo, làm gì có đi nâng ngực chứ? Đừng bày trò nữa. Tôi thay xong rồi, đi thôi.”
Khi đi ngang qua cửa phòng của Mục Tinh Ngôn, An Nhiên nín thở, vô thức muốn nghe rõ động tĩnh bên trong, lúc này, cậu và Kính Tiểu Nhiễm đang làm gì?
Nghe thấy tiếng cười yếu ớt của Mục Tinh Ngôn từ bên trong khiến cô ta cau mày, cậu cười thế này từ bao giờ vậy? Dù là du học Pháp hay sống chung một mái nhà với cô ta nửa năm, cậu cũng chưa bao giờ cười như thế này…
Trong phòng, Kính Tiểu Nhiễm vẫn đang nói về những chuyện thú vị của mình ở trường, Mục Tinh Ngôn rất nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng xen vào một câu.
Trò chuyện một lúc, Kính Tiểu Nhiễm nhận được “tin nhắn bí mật của Diệp Tâm Nhuế, chỉ có một chữ cái: “OK.”
Có nghĩa là ở chỗ cô nàng ngáng đường đã xử lý xong, cô đặt điện thoại xuống, liếc nhìn Mục Tinh Ngôn, trong mắt lộ ra một chút ngại ngùng: “Anh à… anh có thể quay lại thật là tốt, tận dụng kỳ nghỉ hè trước khi nhập học, em có thể chơi với anh vài ngày nữa, khi bắt đầu học, sẽ không có nhiều thời gian ở bên nhau như vậy nữa.”
Mục Tinh Ngôn vươn tay bóp chóp mũi nhỏ của cô, đôi mắt đầy cưng chiều: “Sao có thể được chứ? Em không cần sống trong trường, anh có thể đưa đón em mỗi ngày, em muốn gặp nhau lúc nào thì gặp nhau lúc đó. Ngược lại là nha đầu nhà em… tại sao anh cảm thấy kể từ khi anh quay lại em liền trở nên kì lạ nhỉ? Dường như không còn…
dính anh như trước nữa.”
Đôi má của Kính Tiểu Nhiễm hơi ửng hồng: “Đây không phải là… em đã lớn rồi sao? Nếu em còn dính anh như lúc nhỏ thì không tốt lắm đâu mà đúng không? Anh không sợ: em đeo anh quá, anh không kiếm được bạn gái sao?”
Cô ta cố ý nhắc đến chuyện kia, mục đích là kích thích áy náy trong lòng Mục Tinh Ngôn.
Mục Tinh Ngôn bát đắc dĩ thở dài, sắc mặt không đổi tránh tay của cô ta ra: “Tôi không nghĩ như vậy, tôi biết cô không phải là vì tiền… bỏ đi, chuyện này sau này rồi nói, tôi phải nghỉ ngơi, ngày mai phải dậy sớm.”
Cô ta biết việc quan trọng nhất của cậu bây giờ là tiếp quản công ty, cho nên xung phong nhận việc: “Em đi chung với anh, nhất định có chỗ em có thể giúp anh. Bây.
giờ anh trở về, nhất định là thiếu nhân lực, tính em là một người, em không cần tiền lương!”
Mục Tinh Ngôn hoàn toàn đang thiếu nhân lực, chỉ là cậu lo thân thể của cô ta không trụ được: “Bây giờ cô nghỉ ngơi cho tốt đi, đến khi cô có thể làm việc, tôi sắp xếp cho cô một chức vị là được.”
Cô ta cũng coi như là danh giáo tài hoa nước Pháp, tài hoa đương nhiên là có, đầy đủ có tư cách tiền vào Mục thị, cộng thêm một mình cô ta đi theo cậu về nước, về công về tư, cho một công việc cũng không có gì quá đáng.
An Nhiên thấy thái độ của cậu không kiên quyết, tiếp tục kiên trì nói: “Em có thẻ, hiện tại liền có thể, anh biết trạng thân cơ thể của em, chỉ cần uống thuốc đúng hạn không vận động dữ dội là không sao, anh đồng ý em đi mà…”
Nhìn bộ dáng của cô ta, không đồng ý là sẽ không bỏ qua, vì ứng phó, Mục Tỉnh Ngôn chỉ có thể đáp ứng trước xuống, nhưng mà cũng nói cho cô ta biết, không cần miễn cưỡng.
Ngày thứ hai, An Nhiên mặt mày tỏa sáng, dậy thật sớm, đổi lại đã sớm chuẩn bị xong trang phục nghề nghiệp, còn trang điểm tỉnh xảo, tóc dài buộc đuôi ngựa, nhìn qua không có dáng vẻ ốm yếu ngày xưa, thanh xuân tịnh lệ, không khỏi để cho người ta hai mắt tỏa sáng.
Hôm nay là ngày đầu tiên Mục Tinh Ngôn chính thức đến công ty, tâm tình cũng không tệ: “Xen ra tâm trạng của cô cũng không tệ, đi thôi, đừng đến muộn.”
An Nhiên ngọt ngào cười một tiếng, đi lên trước khoác cánh tay của cậu: “Anh ngửi xem thơm không, em xịt nước hoa, là lọ anh tặng em.”
Cậu có chút không quen cử chỉ thân mật thế này với người khác, rút tay ra cánh tay khôi phục đạm mạc: “Lái xe đang đợi, nhanh đi thôi.
An Nhiên cũng không có để ý, dù sao cậu thế này, cô cũng sớm quen rồi.
Cô ta biết, hào môn giống như Mục gia không dễ tiến vào, cô ta không quyền không thế, nghèo khó như tẩy, chỉ có thể dựa vào năng lực cá nhân, nửa năm trước ngẫu nhiên gặp cậu đã cho cô ta cô hội tốt để tới gần, cô ta phải thật nắm chắc, triệt để xa cách xa quá khứ, hướng tới cuộc sống tốt, phương diện tài hoa, cô ta là có tự tin.
Đến công ty, tiến vào văn phòng chủ tịch, An Nhiên có chút trợn tròn mắt, đây cũng không phải là một mình cô ta và Mục Tinh Ngôn, một đám người đã sớm chờ lấy trong văn phòng.
Hôm nay là ngày đầu tiên Mục Tinh Ngôn chính thức đến công ty, cho nên người Kính gia và Diệp gia hai nhà đều tới, Trần Mộng Dao và Kính Tiêu Nhiễm vô ý thức nhìn về An Nhiên phía sau lưng Mục Tỉnh Ngôn, trong lòng đã sáng tỏ, đây chính là “chủ nhân” hai cuộc điện thoại gọi Mục Tỉnh Ngôn đi.
Không thể phủ nhận, dáng dấp An Nhiên rất xinh đẹp, dáng người cao gầy, xương quai xanh lộ ra rất đẹp, khuôn mặt tinh xảo, một thân trang phục nghề nghiệp màu trắng lộ ra nhẹ nhàng khoan khoái trường thành, nhưng Trần Mộng Dao chính là nhìn cô ta không vừa mắt, không quan tâm có hay không quan tâm, cảm giác đầu tiên, chính là chán ghét!
Mục Tinh Ngôn cùng đám người bắt chuyện qua về sau liền muốn đi vào chủ đề chính bàn chuyện công ty, Diệp Tâm Nhuế ngồi ở ghế sa lon đột nhiên giơ tay lên: “Đợi chút, anh cũng không giới thiệu người anh mang đến là ai sao?”
Mục Tỉnh Ngôn biết tính tình của người em họ này, nhẫn nại giới thiệu nói: “Đây là bạn học ở Pháp của anh, An Nhiên, tạm thời tới công ty làm việc. Nhuếề Nhuế, em đừng phá chuyện nữa.”
Chương 1167:
An Nhiên hướng về phía đám người mỉm cười: “Về sau xin chiếu cố nhiều hơn.”
Diệp Tâm Nhuế cũng không thích bộ dáng này, khinh thường nhai kẹo cao su, thuận tiện còn thổi một cái bong bóng lớn: “Cô tới được đây đều dựa vào bản lĩnh, sao có thể dựa vào người khác chiếu có? Hiện tại chúng ta phải họp, người không có phận sự mời đi ra ngoài.”
An Nhiên cảm nhận được địch ý đến từ Diệp Tâm Nhué, cố nén xấu hồ quay người đi ra.
Khúc Thanh Ca đưa tay chọc chọc gáy của con gái: “Con làm gì thế? Đó là bạn học của anh con, đừng có không lịch sự như thế.”
Diệp Tâm Nhuế xem thường: “Vốn chính là thế mà, chúng ta mở cuộc họp gia đình, cô ta ở đây làm gì.”
Trần Mộng Dao mừng thầm trong lòng, còn không có đến phiên cô biểu đạt không vui, Diệp Tâm Nhué liền giúp cô thuận miệng, cô là càng xem cô gái này càng cảm thấy thích, hiềm khích nhiều năm trước với Diệp Quân Tước cũng tan thành mây khói: “Nhuế Nhuê, buổi tối đến nhà dì ăn cơm đi?”
Diệp Tâm Nhuế giơ cái ký hiện OK: “Được, ăn cơm xong con và Nhiễm Nhiễm đi dạo phó, gần đây bị bố con nhốt trong nhà cháu sắp buồn bực đến phát điên rồi.”
Diệp Quân Tước nghe được: “Nếu con nghe lời còn phải nhốt con sao? Được rồi, nói chuyện chính sự đi.”
Cửa ban đóng lại ròng rã ba giờ, An Nhiên ở ngoài đời ba giờ.
Trong nội tâm cô ta có rất nhiều ủy khuất và không vui, thế nhưng chỉ có thể chịu đựng như thề.
Người không phòng làm việc, không ai là người cô ta có thể chọc vào, chuyện duy nhất cô ta phải làm, chính là nắm được Mục Tinh Ngôn, hung hăng đánh mặt tất cả mọi người!
Mãi mới chờ đến lúc đến lúc cửa lần nữa mở ra, người đầu tiên ra lại là Mục Tinh Ngôn và Diệp Tâm Nhué, Diệp Tâm Nhuế còn thân mật kéo cánh tay Mục Tỉnh Ngôn.
An Nhiên cảm thấy một màn này vô cùng chướng mắt, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Diệp Tâm Nhuế liền nhắc nhở: “Chúng ta sắp đi ra ngoài ăn cơm, không phải hôm nay cô bắt đầu công việc ở đây sao? Vậy liền đi đến nhà ăn nhân viên đi, đồ ăn ở đó rất tốt.”
An Nhiên ra vẻ ủy khuất nhìn về phía Mục Tinh Ngôn, Mục Tinh Ngôn nhíu nhíu mày, nói: “Đi đi, sớm muộn cũng phải quen.”
An Nhiên đương nhiên không muốn bị xa lánh như thé, thấp giọng nói: “Em không biết đường…”
Diệp Tâm Nhuế buông cánh tay Mục Tinh Ngôn ra, đi lên trước nói: “Không biết đường không sao, tôi dẫn cô đi.”
An Nhiên cắn răng, cố giả khuôn mặt tươi cười: “Được, cảm ơn.”
Hai người trước vào thang máy, chờ không có người bên ngoài, Diệp Tâm Nhuế tức giận hỏi: “Nghe nói cô ở Mục trạch? Cô thật là có chút bản lãnh.”
An Nhiên cười nhạt một tiếng: “Cũng vậy, có thể hỏi một chút vì sao cô có địch ý với tôi không? Chúng ta mới lần đầu tiên gặp mặt mà thôi, hình như cô không thích tôi.
Diệp Tâm Nhuế từ trước đến nay không thích cùng người khác nói đại đạo lý, sẽ chỉ dùng cách trực tiếp nhất kích thích: “Cảm giác của cô sai rồi, đây không phải là địch ý, là ghét bỏ. Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được, toàn thân cao thấp của cô cộng lại còn không cao quý bằng một cái vòng tai của tôi, không phải người của một thế giới, sao có thể tụ cùng một chỗ?
Nhân sinh quan giá trị quan đều không giống đúng không?
Tôi không biết nguyên nhân gì để Mục Tinh Ngôn đem cô về nhà, cô cũng đừng sỉ tâm vọng tưởng, anh ấy là con trai độc nhất Mục gia, người con gái của anh ấy, tuyệt đối không có khả năng là người đầy bụi đất như cô.”
An Nhiên cười lạnh một tiếng: “Không phải bố anh ấy cũng cưới đứa cô nhi sao? Ai không biết mẹ anh ấy là cô nhi được Mục gia thu dưỡng? Trên thế giới này, không có việc gì là không thể nào, lời nói đừng bảo đảm.”
Thần sắc Diệp Tâm Nhuề lạnh xuống: “Cô biết mình đang nói cái gì không? Điên rồi sao? Cô xứng so với mẹ anh ấy? Mẹ anh ấy đúng là được Mục gia thu dưỡng từ nhỏ không sai, nhưng là lúc trước Ôn gia cũng là gia đình giàu có, thiên kim danh viện nhỏ và loại chim sẻ nhỏ bé như cô là hai loại khác nhau, hiểu không? Những này khẳng định không phải chính miệng Mục Tỉnh Ngôn nói cho cô, xem ra cô còn bỏ khá nhiều công sức mà, vậy cô có biết, anh ấy có vị hôn thê rồi không?”
Chương 1168:
Trái tim An Nhiên chấn động, nhưng khuôn mặt cô ta vẫn bình tĩnh: “Ò? Vậy sao? Ai? Cô?”
Diệp Tâm Nhuế sắp nói tục thì cửa thang máy đột nhiên mở ra, những người từ tầng khác bước vào.
Cả hai ngầm giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cho đến khi ra khỏi thang máy, Diệp Tâm Nhuế lạnh mặt chỉ về một hướng: “Căn tin ở đẳng kia, tôi sẽ không đưa cô đến đó, lợn có thể tự tìm thấy vị trí của chúng.”
An Nhiên khiêu khích nói: “Xem ra một người được gọi là thiên kim danh viện như cô cũng không có tư chất gì, ở trong mắt cô, những người tới nhà ăn đều là heo sao? Vậy thì tôi không đi đâu, kẻo ngồi không đúng chỗ, tôi cứ ra ngoài ăn đại là được, làm phiền cô dẫn đường rồi.”
Nói xong cô ta quay lưng bỏ đi.
Vì đâu mà Diệp Tâm Nhuế phải chịu nỗi uất ức mà từ nhỏ đến lớn cô đều không phải chịu như vậy chứ? Nếu không phải mẹ Khúc Thanh Ca khi đến đây bảo cô phải hiểu chuyện, không gây chuyện thì cô đã tát cô ta mắt rồi.
Khi cô đang tức đến phát điên, Mục Tinh Ngôn và nhóm người của cậu cũng đến đây.
Cô tức giận bước tới kéo Mục Tỉnh Ngôn sang một bên, nói với giọng mà chỉ hai người họ có thể nghe thấy: “Nếu anh dám nói với người phụ nữ đó em là em họ của anh, em sẽ đánh chết anh”
Mục Tinh Ngôn giật giật khoé miệng: “Em muốn làm gì?”
Cô nghiến răng nghiền lợi: “Mặc kệ đi, dù thế nào cũng không được nói, em ghét cô ta!”
Mục Tinh Ngôn không nói lời nào, cậu biết tính khí của cô là như thế nào, người Diệp gia không ai dễ trêu. Mặc dù những năm này cậu lớn lên ở Kính gia, nhưng Diệp Quân Tước với tư cách là một người chú cũng đã giúp đỡ cậu rất nhiều, đi du học cũng là Diệp Quân Tước đích thân đưa cậu đi, nên cậu vẫn thích cô em họ này, khi còn nhỏ cũng chơi với nhau không ít.
Diệp Tâm Nhuế cùng lắm là có chút kiêu ngạo, làm việc theo ý mình, chứ không quá ác liệt.
Sau bữa cơm, Kính gia và Diệp gia rời đi riêng, Mục Tinh Ngôn thì quay trở lại công ty một mình.
Nên bàn giao gì Kính Thiếu Khanh đã bàn giao cho cậu, nếu có gì không giải quyết được, cứ gọi điện hỏi là được, sớm muốn gì anh cũng phải tự mình đảm đương, hồi đó bố cậu là Mục Đình Sâm năm mười tám tuổi đã trở thành chủ tịch của Mục thị, so với bố, cậu cảm thấy mình dở hơn rất nhiều.
Sau khi trở lại văn phòng ngồi xuống được một lúc, có tiếng gõ cửa vang lên. Cậu không thèm nhìn lên, nhìn vào tập tài liệu phiền phức trên tay, nói: “Vào đi.”
Là An Nhiên mở cửa bước vào.
Cô ta chủ yếu là đi theo thư ký để thực tập, chuẩn bị tiếp nhận đời tiếp theo, cô ta biết mình nên làm gì, đầu tiên là pha cho Mục Tinh Ngôn một tách cà phê, sau đó nhân cơ hội hỏi: “Cô gái xinh đẹp hôm nay là ai vậy?”
Mục Tinh Ngôn không quan tâm đến chuyện khác, thuận miệng hỏi: “Ai?”
Cô ta cũng không thể nói quá rõ ràng: “Là người đã rất ân cần đưa em đến nhà ăn đấy.”
Mục Tinh Ngôn đột nhiên nghĩ đến lời nói của Diệp Tâm Nhuế, nhấp một ngụm cà phê, nói: “Em ấy… bố em ấy là cổ đông của Mục thị, chúng tôi đã chơi với nhau từ nhỏ.
Sao thế?”
An Nhiên lắc đầu: “Không có gì, chỉ cảm thấy cô ấy rất tốt bụng, muốn kết bạn.”
Mục Tinh Ngôn gật đầu, không định nói thêm nữa, cho dù muốn nói Diệp Tâm Nhuế là em họ của cậu thì cũng không thể giải thích được, suy cho cùng, Diệp Quân Tước đã sớm không còn là con hoang của Mục gia như trước nữa, chỉ có vài người trong gia đình biết được mối quan hệ này, khiến cho mọi người đều biết sẽ chỉ có phiền phức mà thôi.
Một lúc sau, An Nhiên mới lấy hết can đảm hỏi nữa: “Cô ấy nói anh đã có hôn thê rồi? Nghe giọng điệu của cô ấy, có phải vị hôn thê là cô ấy không?”
Mục Tinh Ngôn trở nên cứng đờ, khuôn mặt lúc trắng lúc xanh: “Sao cô lại nghe lời một cô nhóc điên vậy? Không thể nào.”
Ai mà kết hôn với Diệp Tâm Nhuế thì chính là người không may mắn! Có một ông bố vợ quyền lực như vậy, cả đời này cũng phải bị đè bẹp!
An Nhiên cười thầm trong lòng: “Thật sao? Là cô ấy đùa à?”
Chương 1169:
Vì công việc, cậu hơi cáu kỉnh: “Cô ấy không hoàn toàn nói đùa, tôi có hôn thê, nhưng không phải cô ấy mà thôi.
Cô nên làm gì thì làm đó đi, tôi còn có việc phải làm.”
Sự phấn khích vừa rồi tan biến trong tích tắc, An Nhiên như thể đột nhiên bị dội một gáo nước lạnh, vào ngày hè nóng nực lại cảm tháy lạnh buốt hơn gấp nhiều lần.
Cô ta ở chung một mái nhà với cậu đã nửa năm, vậy mà lại không biết cậu đã có vị hôn thê!
Cậu nói Kính Tiểu Nhiễm là em gái của cậu, và Diệp Tâm Nhuế cũng không phải là vị hôn thê của cậu, vậy thì rốt cuộc ai mới là vị hôn thê của cậu?
Với sự nghỉ ngờ, cô ta không cam lòng rời khỏi văn phòng, cô ta biết Mục Tỉnh Ngôn không thích bị quấy rầy khi đang làm việc, vừa rồi cô ta cũng được tính là hơi “vượt giới hạn” một chút rồi. Cô ta không được khơi dậy sự chán ghét của cậu, cậu là cây cỏ cứu mạng duy nhất của cô ta!
Vì cả hai cùng sống trong Mục trạch nên buổi tối khi tan làm, họ đương nhiên cũng quay về cùng nhau.
Mỗi lần như vậy, An Nhiên đều rất vui, vì được hưởng sự đối xử từ chủ nhân như cậu, cũng không ai ngăn cản cô ta ngồi cạnh cậu, cô ta thích khoảng thời gian chỉ có hai người bọn họ.
Trên đường về, cô ta muốn tiếp tục hỏi thăm về vị hôn thê của cậu, nhưng thấy cậu quá mệt mỏi, từ khi lên xe đã nhắm mắt tĩnh dưỡng nên cô ta cũng không nói nên lời.
Trở lại Mục trạch, Mục Tinh Ngôn đi thẳng trở về phòng, dì bảo mẫu cầm thuốc đến cho An Nhiên: “An Nhiên tiểu thư, đã đến giờ uống thuốc rồi, trong ngày cô có uống thuốc đúng giờ không? Đừng quên đó.”
An Nhiên cười, thân mật nói: “Con biết rồi, cảm ơn dì An đã lo lắng cho con.”
Uống thuôc xong, An Nhiên kéo dì An đi đến phòng của mình: “Dì An, họ của chúng ta đều là An, đây là duyên số đấy, ngay từ lần đầu nhìn thấy dì, con đã cảm thấy dì rất tốt bụng.”
Dì An cũng có một cô con gái lớn trong nhà, vì vậy bà thích An Nhiên đến độ không chịu được: “Dì cũng vậy, dì cảm thấy con là một cô gái đáng yêu. Sắp muộn rồi, dì đi chuẩn bị bữa tối rồi sẽ gọi con sau.”
An Nhiên gật đầu, như là lơ đãng mà hỏi: “Dì An, dì có biết gì về vị hôn thê của A Ngôn không?”
Những năm gần đây, Mục Tinh Ngôn không lớn lên trong Mục trạch, dì An chỉ là một người bảo mẫu quản gia, không biết chỉ tiết, nhưng cũng nghe nói qua một chút: “Chuyện này dì không rõ lắm, tiểu thiếu gia sống trong Kính gia từ nhỏ. Nhưng nghe nói người nhà hai bên đã nói chuyện thông gia từ bé, chính là đại tiểu thư Kính gia lần trước đến nhà, con không có xuống lầu, chắc là không nhìn thấy. Dì cảm thấy hai người họ rất xứng đôi, cùng nhau lớn lên, tiểu thiếu gia cũng rất che chở cho cô em gái này, gia cảnh cũng phù hợp.”
Quay tới quay lui vẫn là Kính Tiểu Nhiễm sao?
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, giọng nói lớn của Kính Tiểu Nhiễm từ dưới lầu vang lên: “Dì ơi! Dì à, dì đâu rồi?”
Di An vội vàng đồng ý xuống nhà: “Tôi ở đây, thưa đại tiểu thư, sao đột nhiên cô lại qua đây? Cô ăn gì chưa?”
Kính Tiểu Nhiễm lấy ra một hộp cách nhiệt từ trong túi xách: “Chúng con ăn rồi, đây là món sườn xào chua ngọt của bố con làm cho anh trai, anh ấy thích ăn món này, vẫn còn nóng nè.”
Diệp Tâm Nhuế cũng đi cùng tới, từ lúc bước vào cô đã ngửi thấy mùi nước hoa của An Nhiên, vẻ mặt không vui: “Nhiễm Nhiễm, chắc anh ấy đang ở trong phòng, em đem lên cho anh ấy đi, từ khi hai người về nước, hai người còn chưa nói chuyện nghiêm túc lần nào, em đừng đi mua sắm với chị, để chị đi với An Nhiên, dù sao cô ta cũng “nhàn rỗi không có chuyện gì làm”.
Với ánh mắt của Diệp Tâm Nhué, Kính Tiểu Nhiễm liền hiểu ý, lè lưỡi: “Được thôi, em sẽ mang lên trước.”
Chương 1170:
Nhìn thấy cô đi lên lầu, trong lòng Diệp Tâm Nhuế cũng có tính toán: “Di ơi, dì mau đi làm đồ ăn đi, An Nhiên ở đâu vậy ạ? Con sẽ đi tìm cô ấy.”
Bà gật đầu đáp: “Con bé đang ở trền, tôi đi trước, các bạn trẻ các cô cứ chơi đi.”
Diệp Tâm Nhuề bước tới cửa phòng An Nhiên gõ cửa, An Nhiên đã nghe thấy động tĩnh từ lâu, cô ta cố ý đóng kín cửa không ra: “Có việc gì sao?”
Diệp Tâm Nhuế không khách khí mà đẩy cửa đi vào: “Tất nhiên là có việc rồi, đi thôi, đi mua sắm với tôi, tôi mời cơm tối, cô muốn ăn gì thì ăn cái đó.”
An Nhiên biết Diệp Tâm Nhuế không phải kẻ vô dụng, mối quan hệ của họ không đủ tốt đến mức có thể đi mua sắm và đi ăn cùng nhau: “Khụ khụ… tôi không được khỏe, không thể đi cùng cô, cô nên đi với người khác thì hơn.”
Mục đích của Diệp Tâm Nhuế là không muốn để An Nhiên ở lại làm bóng đèn, tha thế nào được chứ? Trực tiếp túm lấy cô ta: “Ôi, từ xưa đến nay, người không tập thể dục thường xuyên mới dễ bị ốm, nghe nói sức khỏe cô không tốt, chắc là thiếu tập thể dục, tôi sẽ cùng cô tập thể dục nhé.”
Đúng thật là thân thể An Nhiên gầy yếu, làm sao có thể chịu được sự giằng co của Diệp Tâm Nhuế? Giãy dụa đến mức đỏ mặt tía tai, dưới tình thế cấp bách thì kêu lên: “Chờ một chút! Ít nhất để tôi thay quần áo một chút được không?”
Diệp Tâm Nhuế buông tay, nhưng không định ra ngoài.
An Nhiên hỏi: “Cô muốn ở lại xem tôi thay quần áo?”
Diệp Tâm Nhuế ưỡn ngực: “Cô có tôi cũng có, cần phải xấu hỗ sao? Cũng không phải là tôi chưa thấy bao giờ, nhanh lên, đừng cao su giờ nữa.”
An Nhiên cực kỳ không tình nguyện mà quay lưng về phía Diệp Tâm Nhuế bắt đầu thay quần áo, cô ta biết tại sao Diệp Tâm Nhuế nhất định phải kéo cô ta ra ngoài, cô ta từ chối cũng vô ích, với tính tình của Diệp Tâm Nhué, cô nhất định sẽ cưỡng ép lôi cô ta ra ngoài, nếu cô ta trở mặt thì dù trong mắt ai cũng là không biết tốt xấu, cho nên cô ta chỉ có thể đi theo trước, sau đó tìm cơ hội cho Diệp Tâm Nhuế một trận!
Khi cô ta đang xuất thần, Diệp Tâm Nhuế đột nhiên nắm lấy phần thịt ở ngực cô ta: “Cô phát triển tốt thật đấy! Nhìn trên người không có nhiều thịt, không ngờ lại là thâm tàng bất lậu, ngực này sẽ không phải là nâng đó chứ?”
An Nhiên vội vàng nhảy ra: “Cô làm gì đấy? Cô cũng biết tôi là quỷ nghèo, làm gì có đi nâng ngực chứ? Đừng bày trò nữa. Tôi thay xong rồi, đi thôi.”
Khi đi ngang qua cửa phòng của Mục Tinh Ngôn, An Nhiên nín thở, vô thức muốn nghe rõ động tĩnh bên trong, lúc này, cậu và Kính Tiểu Nhiễm đang làm gì?
Nghe thấy tiếng cười yếu ớt của Mục Tinh Ngôn từ bên trong khiến cô ta cau mày, cậu cười thế này từ bao giờ vậy? Dù là du học Pháp hay sống chung một mái nhà với cô ta nửa năm, cậu cũng chưa bao giờ cười như thế này…
Trong phòng, Kính Tiểu Nhiễm vẫn đang nói về những chuyện thú vị của mình ở trường, Mục Tinh Ngôn rất nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng xen vào một câu.
Trò chuyện một lúc, Kính Tiểu Nhiễm nhận được “tin nhắn bí mật của Diệp Tâm Nhuế, chỉ có một chữ cái: “OK.”
Có nghĩa là ở chỗ cô nàng ngáng đường đã xử lý xong, cô đặt điện thoại xuống, liếc nhìn Mục Tinh Ngôn, trong mắt lộ ra một chút ngại ngùng: “Anh à… anh có thể quay lại thật là tốt, tận dụng kỳ nghỉ hè trước khi nhập học, em có thể chơi với anh vài ngày nữa, khi bắt đầu học, sẽ không có nhiều thời gian ở bên nhau như vậy nữa.”
Mục Tinh Ngôn vươn tay bóp chóp mũi nhỏ của cô, đôi mắt đầy cưng chiều: “Sao có thể được chứ? Em không cần sống trong trường, anh có thể đưa đón em mỗi ngày, em muốn gặp nhau lúc nào thì gặp nhau lúc đó. Ngược lại là nha đầu nhà em… tại sao anh cảm thấy kể từ khi anh quay lại em liền trở nên kì lạ nhỉ? Dường như không còn…
dính anh như trước nữa.”
Đôi má của Kính Tiểu Nhiễm hơi ửng hồng: “Đây không phải là… em đã lớn rồi sao? Nếu em còn dính anh như lúc nhỏ thì không tốt lắm đâu mà đúng không? Anh không sợ: em đeo anh quá, anh không kiếm được bạn gái sao?”
Bình luận facebook