• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều Full dịch (152 Viewers)

  • Chương 1141-1150

Chương 1141:



Mục Đình Sâm run giọng nói: “Tìm… giao phó xuống dưới, cho dù như thế nào cũng phải tìm được cô ấy, không tiếc bất cứ giá nào, mặc kệ sống chết, tôi cũng phải tìm được cô ấy!”



Bắt kể sự thật như thế nào, bông tai và chữ viết đều khiến phòng thủ Mục Đình Sâm bị phá vỡ.



Anh lo nghĩ, đêm không thể ngủ được, một lần phải nhờ.



vào thuốc mới có thể duy trì cảm xúc bình thường.



Anh càng ngày càng sợ về nhà, chỉ cần bước vào Mục trạch, anh liền không thể không đối mặt với sự thật Ôn Ngôn đã không còn ở đây, anh sợ Tiêu Đoàn Tử hỏi mẹ đi đâu, tiềm thức anh muốn tránh được tất cả những chuyện này.



Chuyện bông tai anh trước tiên nói không có cho Kính Thiếu Khanh cùng Trần Mộng Dao, Diệp Quân Tước cũng không biết.



Sau khi Ôn Ngôn xảy ra chuyện, Diệp Quân Tước và Khúc Thanh Ca cũng luôn hỗ trợ tìm kiếm, anh sợ trong đó có người tin sự thật Ôn Ngôn đã chết, khuyên anh buông tha.



Vào đêm khuya, ánh đèn của toàn bộ tòa nhà Tập đoàn Mục thị đều tối tăm, chỉ có văn phòng của anh vẫn sáng sủa như trước.



Anh nhịn không được cằm lấy bông tai quan sát cần thận, phảng phát phía trên còn dư lại hơi ấm của Ôn Ngôn, nhưng trên thực tế, chỉ có cảm giác kim loại lạnh như băng.



Đó là một bông tai kim cương đơn giản, mặt dây chuyên, là phong cách mà cô luôn thích.



Không biết có phải sinh ra ảo giác hay không, anh mơ hồ nhìn thấy trên bông tai tựa hồ khắc chữ gì, loại bông tai đắt tiền này khi chế tạo sẽ khắc chữ rất bình thường, nhưng đều là chữ cái hoặc số về trọng lượng kim cương và thể loại, bình thường sẽ không xuất hiện chữ Hán.



Anh tìm kính lúp, đem bông tai lấy đến nơi có đủ ánh sáng cần thận kiểm tra, vừa nhìn thấy thì khiếp sợ lại thở phào nhẹ nhõm, trên bông tai bị người cố ý khắc một chữ Hán!



Chữ cực nhỏ đó, cực kỳ khó phát hiện, nhìn xung quanh chữ, thủ pháp khắc chữ có lẽ không chuyên nghiệp, cho nên cho dù dùng máy khắc cơ học, chữ cũng không hoàn mỹ lắm.



Đó là một chữ “Nam”, chữ này tương ứng với ai, trong lòng anh biết rõ.



Chỉ là cũng có rất nhiều nghi hoặc lặng lẽ sinh ra, là Quý Á Nam làm sao?



Không phải Quý Á Nam đã chết rồi sao?



1141-1-manh-the.jpg




Những thứ này bây giờ cũng không quan trọng, quan trọng là, biết Ôn Ngôn là ai bắt cóc, biết Ôn Ngôn còn sống!



Anh không kiềm chế được trong lòng mừng như điên, lấy điện thoại di động ra gọi cho Kính Thiếu Khanh.



Vì chuyện Ôn Ngôn, những ngày này Kính Thiếu Khanh cũng không ngủ ngon, hôm nay thật vất vả mới đi ngủ sớm nghỉ ngơi một lát, đã bị điện thoại đánh thức.



Tháy Mục Đình Sâm gọi tới, anh cũng không dám qua loa, vừa nhận điện thoại vừa đứng dậy từ trên giường mặc quần áo: “Đình Sâm? Có tin tức gì phải không? Tôi bây giờ lập tức đi qua…”



Mục Đình Sâm trầm giọng nói: “Quý Á Nam chưa chết, dẫn theo Ôn Ngôn đi, chính là cậu ta!”



Cơn buồn ngủ của Kính Thiếu Khanh đi hơn phân nửa: “Cái gì? Cậu không phải đang nằm mơ chứ? Quý Á Nam ế mọi người đều biết chuyện, cậu xác định không phải là cậu phỏng đoán? Đình Sâm… Tôi biết Ôn Ngôn xảy ra chuyện cậu rất khó chịu, nhưng chuyện này cậu phải có căn cứ?”
Chương 1142:



Trần Mộng Dao đang ngủ say ở một bên bị đánh thức, cô mơ mơ màng màng hỏi: “Tiểu Ngôn có tin tức sao… Em với anh cùng đi!”



Kính Thiếu Khanh nhìn mí mắt cô cũng không chống đỡ được, thuận tay giúp cô che chăn: “Không sao, em ngủ đi, anh đi là được, anh đi xem bên Đình Sâm, em ngủ thật ngon, còn phải trông các con, chuyện Ôn Ngôn em đừng lo lăng.”



Cúp điện thoại, Kính Thiếu Khanh chạy tới tòa nhà tập đoàn Mục thị, lái xe một lát, người cũng hoàn toàn tỉnh táo: “Đình Sâm, Quý Á Nam thật sự chưa chết?”



Mục Đình Sâm đưa bông tai cho anh: “Hôm nay có người nặc danh gửi tới, là bông tai Ôn Ngôn đeo lúc mắt tích, bông tai này là tôi mua cho cô ấy, lúc mua ở trên khẳng định không có chữ Hán, mà bây giờ sau khi gửi về, phía trên có thêm chữ “Nam”. Đồng thời cùng lúc gửi tới còn có một tờ giấy, tôi mang cho cậu xem.”



Kính Thiếu Khanh tiếp nhận bông tai cẩn thận dùng kính lúp xem xét một lát, xác nhận đó chính là chữ “Nam, lại nhìn chữ, anh rốt cục tin: “Quý Á Nam người này… không phải từ mới bắt đầu cậu ta liền có chủ ý chứ? Vì mang Ôn Ngôn đi, cậu ta không tiếc buông tha tất cả chết giả, cậu ta điên rồi sao? Quý gia chỉ có một đứa con trai như cậu ta, về sau không thể quang minh chính đại kính hiếu cùng tiếp quản sản nghiệp Quý gia, rốt cuộc trong đầu cậu ta đang suy nghĩ cái gì vậy? Cậu ta muốn đem Ôn Ngôn giấu nghiêm ngặt, vậy nhất định không có khả năng ở lại Đề Đô, thậm chí ngay cả trong nước cũng không dám ngây người, quá điên cuồng.”



So với tuyệt vọng bặt vô âm tín trước đó, hiện tại biểu hiện Mục Đình Sâm buông lỏng không ít: “Bất kể là vì sao, khẳng định Quý Á Nam sẽ không làm tổn thương Ôn Ngôn, vậy có nghĩa là Ôn Ngôn còn sống, còn rất tốt, chúng ta chỉ cần tìm được cô ấy là được rồi. Điều này đã tốt hơn nhiều so với kết quả tôi mong đợi. Từ giờ trở đi, chú ý nhiều hơn đến các sân bay lớn, dù sao chỉ cần có thể đi đường, đều phải nhìn chằm chằm, tôi không tin cậu ta có thể cắm cánh từ dưới mí mắt tôi bay đi!”



Kính Thiếu Khanh vỗ vỗ bả vai anh: “Quý Á Nam là người đã “chết”, muốn mang Ôn Ngôn rời khỏi nơi này khẳng định sẽ không nhanh như vậy, cho dù cậu ta có vội vàng, cũng nhất định vẫn còn ở trong nước, yên tâm, tôi sẽ bảo người nhìn chằm chằm, hiện tại biết Ôn Ngôn còn sống, cuối cùng cậu cũng có thể ngủ ngon rồi? Đừng chịu đựng như vậy, Ôn Ngôn không có ở đây, cậu lại không về nhà, thì Tiểu Đoàn Tử rất đáng thương. Đồng ý với tôi, tối nay trở về ngủ một giác thật ngon, có cái gì sáng dậy rồi rõ. Tôi sẽ sắp xếp cho người canh chừng suốt đêm, cậu không cần phải lo lắng.”



Mục Đình Sâm nhìn chằm chằm Kính Thiếu Khanh hai giây, nói: “Cám ơn cậu, Thiếu Khanh, lúc này chuyện của công ty tôi không phân thân ra được, may nhờ có cậu giúp tôi.”



Nhất thời cả người Kính Thiếu Khanh nổi da gà: “Cậu nói những cái này cùng tôi làm gì? Chuyện lớn như vậy, tôi có thể mặc kệ sao? Nói đi cũng phải nói lại, lời nói khách sáo của cậu thích hợp với Diệp Quân Tước, tuy rằng cậu ta không lên tiếng, nhưng vẫn luôn hỗ trợ, tôi liên lạc riêng với cậu ta máy lần, hiện tại rõ đầu đuôi sự việc, lát nữa tôi còn phải tìm cậu ta. Giữa chúng ta cậu khỏi làm điều này, khiến cho tôi không được tự nhiên.”



Mục Đình Sâm không lên tiếng, nhưng trong lòng đối với Diệp Quân Tước ít nhiều cũng có chút cảm kích, tuy rằng hai người vẫn không hợp, ít nhất bây giờ Khúc Thanh Ca gọi anh là anh trai, anh cũng không phải là không thích như vậy.



Ngày hôm sau, ở biệt thự.



Sắc mặt Quý Á Nam vội vàng hấp tấp vào cửa, dặn dò bà lãovài câu, bà lão liền bắt đầu giúp Ôn Ngôn thu dọn hành lý.



Kỳ thật Ôn Ngôn ở chỗ này không có bao nhiêu thứ, lúc tới mặc một bộ quần áo trắng, bà lão chỉ cần giúp cô thu dọn thêm máy bộ quần áo mà thôi.
Chương 1143:



Chia Rẽ Biết Quý Á Nam muốn dẫn cô đi, cô có chút hoảng laonj; “Tôi sẽ không đi theo anh!”



Quý Á Nam nhìn cô một cái, không nói gì.



Anh ta vừa nhận được tin tức, người của Mục Đình Sâm canh chừng vào các sân bay, anh ta nhất định phải nhanh chóng hành động, cho dù tạm thời không đi được, anh ta cũng phải mang theo Ôn Ngôn dời đi.



Anh ta nghi ngờ Kha Trăn phản bội anh ta, nếu không sao Mục Đình Sâm lại nghĩ đến việc phong tỏa sân bay?



Chỉ có thể là biết anh ta chưa chết, là anh ta mang Ôn Ngôn đi!



Rất nhanh, bà lão thu dọn hành lý thỏa đáng: “Tiên sinh, đều thu dọn xong rồi.”



Quý Á Nam gật đầu một cái: “Bà đi ra ngoài đợi, tôi lập tức đi ra.”



Bà lão đáp một tiếng, mang theo hành lý đi ra ngoài trước.



Hiện tại chỉ còn lại hai người Ôn Ngôn cùng Quý Á Nam, tình cảm lúc trước Ôn Ngôn đối với Quý Á Nam đã sớm biến mắt, lạnh giọng chát vần: “Rốt cuộc phải như thế nào anh mới chịu buông tha cho tôi? Tôi cho tới bây giờ đều chưa tùng nghĩ tới trêu chọc anh!”



Quý Á Nam không chút hoang mang lấy ra một chai thuốc và một ống tiêm: “Em muốn tự mình đi với tôi hay dùng phương thức này? Tôi tôn trọng mong muốn của em nhiều nhất có thẻ.”



Ôn Ngôn không biết chai thuốc trong tay anh ta là gì, nhưng nhất định là giống như thuốc mê trước đó có thể làm cho cô ngủ thiếp đi, cô không muốn mặc cho người định đoạt, tỉnh táo ít nhất còn có thể tìm cơ hội chạy trốn.



Cô cau mày nói: “Tôi sẽ tự đi, không làm phiền anh tốn nhiều công sức như vậy.”



Nghe xong, Quý Á Nam cắt thuốc vào: “Vậy thì tốt, đi theo tôi, chúng ta chuyển sang nơi khác, chuẩn bị tùy thời ra nước ngoài.”



Đến bên ngoài, ánh mặt trời có chút chói mắt, Ôn Ngôn hơi nheo mắt quan sát tất cả chung quanh, vẫn không tìm được bắt kỳ chỉ tiết quen thuộc nào, nơi này rốt cuộc là ở đâu?



Quý Á Nam thúc giục cô nhanh lên xe một chút, cô bần thần một lúc, đột nhiên, một chiếc xe lái tới, trong nháy mắt cô dấy lên hy vọng, ý niệm cầu cứu dâng lên trong đầu, nhưng chờ chiếc xe đó lái gần, cô mới phát hiện là Kha Trăn, hy vọng cũng theo đó tan vỡ.



Chờ xe Kha Trăn dừng lại, sắc mặt Quý Á Nam khẽ biến đổi, chỉ có anh ta rõ ràng, hiện tại Kha Trăn đã không còn đứng trên cùng một chiên tuyến với anh ta nữa rồi.



Thấy dáng vẻ bọn họ chuẩn bị rời đi, Kha Trăn có chút nghỉ hoặc hỏi: “A Nam, cậu muốn dẫn cô ấy đi đâu?”



Quý Á Nam không vạch trần lớp “giấy mỏng” cuối cùng giữa hai người, bất động thanh sắc nói: “Phải mau chóng đi rồi, cậu biết đáy, thời gian càng dài, càng có nhiều nguy hiểm.”



Kha Trăn nhạy bén nhận ra Quý Á Nam có ý tránh khỏi vấn đề của anh ta, không chịu nói cho anh ta biết nơi bọn họ sắp dừng chân: “A Nam… cậu đây là, ngay cả tôi cũng đề phòng sao? Ngay từ đầu chính là tôi giúp cậu, đến bây giò cậu lại nghi ngờ tôi?”



Ánh mắt Quý Á Nam khẽ thu liễm: “Không, tôi không nghỉ ngờ cậu, chỉ là không muốn liên lụy đến cậu mà thôi, cậu đã giúp tôi nhiều như vậy, còn bỏ công việc, nợ cậu, tôi sẽ trả lại. Cậu về đi, tôi phải đi rồi.”



Kha Trăn nhìn về phía Ôn Ngôn, trong lòng cũng hiểu rõ, là anh ta khắc chữ trên bông tai của Ôn Ngôn, tâm tư Mục Đình Sâm nhạy bén, khẳng định nhìn thấy, cho nên mới canh chừng sân bay, hiện tại Quý Á Nam cái gì cũng đoán được, không chịu tin anh ta nữa.



Anh ta quả thật không cần phải xen vào nữa, mặc kệ cuối cùng Mục Đình Sâm có thể tìm được Ôn Ngôn hay không, đó cũng không phải chuyện anh ta nên quan tâm.



Ôn Ngôn nghe thấy không hiểu gì cả, không phải quan hệ của hai người này vẫn vô cùng mật thiết sao?



Làm sao lại giống như nảy sinh chia rẽ?



Chẳng lẽ là bởi vì chuyện cô bảo Kha Trăn giúp mang bông tai đến Mục Đình Sâm?



Không kịp suy nghĩ, Quý Á Nam đưa cô lên xe, trước khi xe khởi động, Kha Trăn đột nhiên nói: “A Nam, hiện tại người của Mục Đình Sâm đã canh chừng vào các sân bay.



và tất cả lối vào, cậu phải cẩn thận, tôi sẽ không tiễn cậu.”
Chương 1144:



Tôi Không Thể Không Có Em Quý Á Nam thản nhiên “ừ” một tiếng.



Ôn Ngôn lại chắn động về thể xác và tinh thần, cô luôn cảm thấy lời này của Kha Trăn là đối với cô, sao Mục Đình Sâm lại nghĩ đến việc canh chừng vào các sân bay và tất cả lối vào?



Nếu chỉ đơn giản là nghĩ rằng cô chỉ là bị bắt cóc, những kẻ bắt cóc hoặc là muốn tiền, hoặc là muốn mạng của cô, chắc chắn sẽ không đưa cô đi bộ đường dài ra nước ngoài hoặc các thành phố quá xa khác!



Lúc này cô mới kịp phản ứng được vì sao Quý Á Nam và Kha Trăn cái gì không đúng, nhất định là Kha Trăn giúp cô đưa bông tai cho Mục Đình Sâm tiết lộ cái gì…



Khi cô muốn mở cửa sổ xe ra nhìn vẻ mặt Kha Trăn, Quý Á Nam đột nhiên đưa tay đóng cửa sổ xe của cô lại: “Hơi nóng, bật điều hòa đi.”



Cô cúi người lạnh lùng nói: “Tránh xa tôi ra! Hiện tại tôi nhìn thấy anh cả người đều không thoải mái!”



Thân thể Quý Á Nam cứng đò, lại rất nhanh khôi phục bình thường.



Ôn Ngôn hiện tại đối với anh ta biểu lộ ra chán ghét là không thể tránh khỏi, tuy rằng điều này rất đau đớn với anh ta, nhưng anh ta tin đây chỉ là tạm thời, chờ rời khỏi nơi này, anh ta sẽ đối xử tốt gấp đôi với cô, anh ta tin lâu ngày sinh tình, cũng tin anh ta chấp nhất không sai.



Chờ đến khi lái xe đến thành phó, Ôn Ngôn mới phát hiện, kỳ thật cô vẫn luôn ở đề đô, chỉ là vị trí biệt thự tương đối vắng vẻ mà thôi.



Càng như vậy, cô càng cảm thấy bi ai, rõ ràng người ngày nhớ đêm mong ở ngay dưới mí mắt, lại không thể gặp mặt.



Cửa sổ xe của Quý Á Nam trải qua xử lý đặc thù, từ bên trong có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh vật bên ngoài, nhưng từ bên ngoài, lại không nhìn thấy bên trong.



Thậm chí trên đường còn đi ngang qua tòa nhà tập đoàn Mục thị, không biết là chỉ có một con đường phải đi qua hay là Quý Á Nam cố ý mà thôi, trong vài giây ngắn ngủi khi xe đi ngang qua tòa nhà tập đoàn Mục thị, hô hấp của cô đều là bất động.



Cho đến khi chiếc xe lái xa, cũng không nhìn thấy tòa nhà cao tầng nỗi bật đó, cảm xúc của Ôn Ngôn sụp đỏ: “Dừng lại! Dừng xe lại!”



Quý Á Nam thờ ơ: “Đừng làm loạn.”



Cô điên rồ thò người về phía trước quấy rầy người lái xe, chiếc xe bắt đầu lái xe bất thường trên đường, lắc trái và phải, Quý Á Nam mạnh mẽ giữ cô lại: “Đừng náo loạn nữa! Phải, tôi cố ý đi đường này, chính là muốn cho em biết, cho dù chúng ta ở dưới mí mắt Mục Đình Sâm, anh ta cũng không tìm được em, em dẹp ý niệm này đi!”



Ôn Ngôn hung hăng cắn vào mu bàn tay anh ta, trong mắt cô tàn nhẫn như muốn xé máu thịt của anh ta ra!



Quý Á Nam bị đau, nhưng không né tránh, mặc cho cô cắn như vậy, thẳng đến khi máu tươi nhuộm đỏ bờ môi cô..



Chờ cô buông răng sụp đổ khóc ra tiếng khóc, anh ta mới thử an ủi cô: “Chỉ cần em có thể vui vẻ, đối xử với tôi như thế nào cũng được, quên anh ta đi, tôi không thể không có em..”



Ôn Ngoan run giọng nói: “Anh không thể không có tôi, cho nên tước đoạt quyền tự do của tôi sao? Anh đây chỉ là ích kỷ muốn chiếm làm của riêng! Tôi cũng không thể không có Mục Đình Sâm, không thể không có con trai tôi, tôi cầu xin anh… thả tôi ra… tôi cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới trêu chọc anh…”



Quý Á Nam mím môi không lên tiếng, anh ta không biết nên làm gì, anh ta không có khả năng đáp ứng lời cầu xin của cô, anh ta cũng sợ loại ngày không có cô, cho dù cô chưa từng thuộc về anh ta…



Sau khi lái xe ít nhất ba giờ, dừng lại ở một sân bay không quá lớn, sân bay này không có chuyền bay ra nước ngoài, có thể thấy được, Quý Á Nam muốn đi thành phố khác trước, sau đó bay ra nước ngoài.



Thông tin tài liệu của Ôn Ngôn một khi để lại dấu vết ở đây, khẳng định sẽ sớm bị Mục Đình Sâm phát hiện, cho.



nên sau khi đến các thành phó khác, không có thời gian đặt chân, sẽ trực tiếp bay ra nước ngoài.
Chương 1145:



Nơi này đương nhiên cũng bị người của Mục Đình Sâm theo dõi, chỉ là sân bay tương đối nhỏ, sắp xếp không nhiều người mà thôi.



Trước khi xuống xe, Quý Á Nam đeo kính râm và khẩu trang, đương nhiên, cũng chuẩn bị cho Ôn Ngôn.



Ôn Ngôn không chịu đeo, cũng không chịu xuống xe, anh ta sớm đã có dự liệu, đem lọ thuốc cùng ống tiêm giao cho bà lão ngồi cạnh tài xế: “Tôi đi xuống trước, lát nữa các người dẫn cô ấy tới đây, cẩn thận chút.”



Khi Quý Á Nam xuống xe đi vào sân bay, tài xế hút thuốc vào ống tiêm, chuẩn bị tiêm cho Ôn Ngôn.



Ôn Ngôn đương nhiên thà chết không theo: “Đừng chạm vào tôi!”



Bà lão lật đến ghế sau để giữ cô: “Ôn tiểu thư, đừng giãy dụa, nếu không người bị tội là cô, đâm nhằm còn phải lặp đi lặp lại lần nữa. Thuốc này chỉ khiến cô ngủ một giấc, không có nhiều tác dụng phụ.”



Điều khiến Ôn Ngôn kinh ngạc chính là, bà lão rõ ràng đã lớn tuổi, sức lực lại lớn đến kỳ lạ, hoàn toàn ngoài dự liệu của cô.



Dưới sự kìm kẹp của bà lão và người lái xe, ống tiêm đâm Vào cánh tay cô.



Cô không để ý đau đớn mà giãy dụa, cơ hồ dùng khí lực toàn thân, kim châm cũng rút ra, còn trầy xước làn da của cô, thấy đỏ.



Lái xe vừa nhìn thấy đầu đầy mồ hôi: “Ôn tiểu thư, cô đừng làm khó chúng tôi được không? Cô như vậy lát nữa chúng tôi giải thích với Quý tiên sinh như thế nào? Nếu cô làm thế lần nữa, tôi sẽ động tay thật.”



Ôn Ngôn gắt một cái: “Các người cùng bọn buôn người khác nhau ở chỗ nào? Khốn kiếp!”



Tài xế bị mắng cũng không trả lời, lúc trước Quý Á Nam đã dặn dò, không thể quá thô bạo, nhưng cứ tiếp tục như: vậy, thuốc không tiêm được, anh ta cũng không quan tâm nhiều như vậy, cắn răng dùng đầu gối đè cánh tay Ôn Ngôn.



Lần này mặc cho Ôn Ngôn giãy dụa như thế nào, cũng vô ích, thuốc đều tiêm vào thân thể cô.



Bởi vì trước đó đã có tiền đề tiêm quá liều thuốc, cho nên lần này không dám tiêm quá nhiều cho Ôn Ngôn, nhưng những liều lượng này, đủ để cô ngủ thiếp đi trong vài phút ngắn ngủi.



Tố chất thân thể Ôn Ngôn không đặc biệt tốt, trong vòng nửa phút liền cảm giác được khó chịu.



Bà lão và tài xế thấy vậy, rốt cục thả cô ra, sau đó lẳng lặng chờ đợi chỉ thị tiếp theo của Quý Á Nam.



Bên kia, Quý Á Nam cầm giấy tờ tùy thân đi làm thủ tục chuyến bay, nhân viên sân bay yêu cầu anh ta tháo kính râm và khẩu trang ra, anh ta nhìn xung quanh, xác nhận không có người khả nghi gì, mới tháo kính râm và khẩu trang xuống trong vài giây ngắn ngủi, lại nhanh chóng đeo Vào.



Nhân viên công tác mặt không thay đổi thao tác máy tính, sau đó xin lỗi nói với anh ta: “Xin lỗi, thưa anh, máy tính của chúng tôi ở đây xảy ra chút trục trặc, không có cách nào để xử lý, xin vui lòng chờ một chút, tôi báo cho nhân viên kỹ thuật đến để sửa chữa.”



Quý Á Nam nghi ngờ đã bị người của Mục Đình Sâm theo dõi, nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi: “Cần bao lâu?”



Nhân viên công tác suy nghĩ một lát, cho đại khái thời gian: “Khoảng hai mươi phút, thời gian này đã xảy ra tình huồng tương tự, rất nhanh sẽ sửa xong, mang đến bát tiện cho anh xin anh thông cảm, chờ trong chốc lát.”



Quý Á Nam không kiên nhẫn giơ cổ tay lên nhìn đồng hò, hiện tại đi sân bay khác đã không còn kịp, hai mươi phút này, anh ta không muốn đợi cũng phải đợi, hẳn là Mục Đình Sâm không phát hiện ra anh ta ở đây nhanh như vậy, cho dù phát hiện, Mục Đình Sâm cũng không có khả năng ở gần, dẫn theo người chạy tới.



Mấy người đặt ở chỗ này, anh ta tùy tiện có thể bỏ rơi.



Anh ta đánh giá thấp năng lực làm việc của Mục Đình Sâm, ngay khi anh ta đi tới quầy, nhân viên công tác đã nhận được tin ngăn cản của Mục Đình Sâm.



Hơn nữa vừa may, Mục Đình Sâm ở gần đó, anh sớm đoán Quý Á Nam sẽ đến sân bay, sẽ không trắng trợn trực tiếp đi đến sân bay quốc tế, sau khi biết Ôn Ngôn bị Quý Á Nam dẫn đi, anh liền bỏ lại chuyện của công ty tự mình bắt tay vào làm..
Chương 1146:



Trên đường tới sân bay, Mục Đình Sâm không ngừng thúc giục Trần Nặc lái nhanh hơn một chút, sắp tìm được Ôn Ngôn rồi, sắp có thể khiến cô trở lại bên cạnh anh rồi…



Nhưng không giống nguyện vọng, nửa đường kẹt xe, kẹt vô cùng, trừ khi có thể bay.



Trần Nặc nóng nảy không chịu nổi: “Thiếu gia, phía trước hình như xảy ra tai nạn xe cô, kẹt rồi, trong chốc lát sợ là không thông được, phía sau cũng nhiều xe như vậy, bây giờ chúng ta không đi được, phải làm sao bây giờ?”



Mục Đình Sâm tức giận đến thay đổi sắc mặt, tự mình xuống xe kiểm tra tình huống tắc nghẽn một chút, quả thật là không đi được, ít nhất phải chặn hơn hai mươi phút, anh không chờ nỗi!



Quý Á Nam xuất hiện ở sân bay liền cho thấy Ôn Ngôn nhất định cũng ở đây, người anh nhớ nhung vạn lần ở phía trước, anh có lý do gì dừng chân không tiến lên?



Anh xắn tay áo lên nới lỏng cà vạt của mình.



Trần Nặc thấy vậy kỳ quái hỏi: “Thiếu gia, cậu muốn làm gì?



Mục Đình Sâm hít sâu một hơi: “Dùng chân đi ra khỏi khu vực tắc nghẽn, sau đó đi xe qua, bằng không thì sao? Anh không cần phải đi theo, lái xe qua sau.”



Trần Nặc ngắng đầu nhìn mặt trời trên không: “Thiếu gia…



nóng như vậy, cậu sẽ bị say nắng.”



Mục Đình Sâm không nói gì, cắt bước về dòng xe cộ phía trước.



Cả đời này anh chưa từng chạy như vậy, không lưu lại chút sức, ra sức tiến về phía trước, cho dù cảm giác đổ mồ hôi đầm đìa làm cho anh chán ghét nhát.



Cuối cùng, đến phía trước dòng xe cộ.



Không nhìn thấy sĩ quan, anh cản một chiếc xe tư nhân, tháo đồng hồ trên cổ tay đưa cho chủ xe tư nhân: “Đưa tôi đến sân bay, ngay phía trước cái kia, dùng tốc độ nhanh nhất, hóa đơn phạt tính cho tôi!”



Chủ xe tư nhân ngay từ đầu còn có chút nghỉ vấn, sau khi đánh giá anh vài lần, vững tin anh không phải giàu thì cũng có quyền thế, chiếc đồng hồ này có thể đáng giá không ít tiền, lúc này mới buông lá gan ra dùng tốc độ nhanh nhất lái về phía trước.



Nhìn qua kỹ năng lái xe của chủ xe không tệ, còn có nhàn rỗi trò chuyện với Mục Đình Sâm: “Tiên sinh, anh sốt ruột như vậy là đi làm gì chứ? Sân bay này nhỏ như vậy, sao anh không đến sân bay lớn? Đi đâu cũng thuận tiện một chút, đoạn đường vừa rồi phía sau thường xuyên kẹt xe, rất nhiều người cũng không muốn tới bên này.”



Mục Đình Sâm không có tâm tư tán gẫu, chỉ nói: ‘Lái xe của anh, nhìn tốt phía trước, tôi không có thời gian!”



Chủ xe phẫn nộ ngậm miệng lại, gắt gao giãm ga xuống cùng, nếu không phải gặp Mục Đình Sâm, anh ta cũng sẽ không cảm nhận được loại cảm giác thỏa thích chạy nhanh không sợ giấy phạt.



Sân bay.



Quý Á Nam chờ đến không kiên nhẫn, ngắn ngủi hai mươi phút giống như dày vò thật lớn, khiến anh ta đứng ngồi không yên.



Anh ta vẫn nhìn chằm chằm kỹ thuật viên sân bay sửa chữa máy móc, nhìn qua không giống giở trò bịp bợp kéo dài thời gian, anh ta muốn khuyên chính mình nên thư giãn tâm trí, chỉ cần có thể mang Ôn Ngôn rời khỏi nơi này, về sau liền cao chạy xa bay, biển rộng mặc cá nhảy, nhưng anh ta cũng bình tĩnh không được, luôn cảm thấy có chuyện ngoài ý muốn xảy ra…



Trong lúc chờ đợi, anh ta muốn trở lại xe xem tình huống của Ôn Ngôn, vừa đi tới cửa sân bay, liền thấy cửa xe dừng ở bên ngoài mở ra, bà lão cùng Ôn Ngôn không biết tung tích, chỉ có tài xế đứng trước xe hút thuốc.



Anh ta hoảng hốt, ngay lập tức đi lên trước chất vấn: “Người đâu? Bọn họ đi đâu rồi?”



Tài xế vội vàng bỏ điều thuốc trong tay, cẩn thận nói: “Vừa rồi… tôi cứ theo phân phó của ngài tiêm thuốc cho Ôn tiểu thư, không biết là chuyện gì xảy ra, cô ấy choáng váng buồn nôn, tôi cũng không thể để cô ấy nôn ở trong xe Vội vàng bà lão đưa cô ấy đến nhà vệ sinh rồi. Bọn họ vừa mới đi chưa được mấy phút, phỏng chừng tác dụng của thuốc đến nhanh, nên ngất xỉu, hay là tôi đi xem xem?”
Chương 1147:



Quý Á Nam muốn tự mình đi kiểm tra, lại sợ máy móc bên sân bay đột nhiên sửa chữa xong có thể làm thủ tục, chỉ có thể cau mày nói: “Mau đi nhanh về, đừng xảy ra sự có, cô ấy thông minh hơn anh tưởng tượng, nếu để cô ấy chạy, tôi sẽ không để yên cho anh!”



Người lái xe cúi người gật đầu đảm bảo nhiều lần, vội vã đến nhà vệ sinh bên kia, chưa đến noi, thấy bà lão chạy ra một mình: “Không hay rồi! Người không tháy rồi!”



Trong đầu người lái xe “ong” một tiếng: “Cái gì? Cô ta đứng cũng không vững rồi, làm thế nào lại không thấy? Bà đã tìm chưa?”



Bà lão nhìn xung quanh: “Tôi vẫn coi chừng, trong nhà vệ sinh khó chịu đến hoảng hốt, tôi thấy cô ấy vẫn còn nôn mủửa, liền đi ra, sẽ không đến một phút, tôi trở về người đã không thấy tăm hơi, tôi đã tìm khắp nơi, hẳn là cô ấy chạy không xa, không chừng đã ngã xuống nơi nào rồi, nhưng chính là không tìm thấy người, thật sự là gặp quỷ rồi!”



Người lái xe bình tĩnh lại, nói: “Phân chia tìm kiếm, nếu không nhanh chóng tìm thấy, chúng ta chịu không nỗi, cô ta nhất định đi không xa, thời gian này không sai biệt lắm đã ngã xuống, đừng để bị phát hiện, đến lúc đó sẽ gặp rắc rối, thì chúng ta sẽ không còn ngày thấy ánh sáng, tại sao bất cần như thế?”



Bọn họ không biết, Ôn Ngôn ở góc cách đó không xa nhìn bọn họ, cô thực sự chạy không xa, thuốc làm cho tầm mắt của cô dần dần mơ hò, vì không để cho mình ngã xuống, cô vẫn dùng bông tai không ngừng xẹt trong lòng bàn tay, không biết cắt bao nhiêu lần, sớm máu tươi đầm đìa, hiện tại chỉ có đau đớn có thể khiến cô tỉnh táo.



Lấy sự thông minh của Quý Á Nam, tủy tiện tìm một người qua đường cầu cứu không thực tế, anh ta luôn có thể nghĩ biện pháp trơn tru vượt qua, cô không chống đỡ được quá lâu, một khi hôn mê, chỉ có thể nghe theo mệnh, phải dùng biện pháp đáng tin cậy.



Chờ bà lão cùng tài xế phân công nhau đi tìm cô, cô nhân cơ hội chạy về phía bên kia đường, cô xuất hiện tình huống ù tai, nghe không rõ tất cả âm thanh chung quanh, bên tai chỉ còn lại động tĩnh hỗn loạn, ù ù vang, nhiều lần suýt nữa bị xe đụng phải, may mà cuối cùng an toàn đến đối diện.



Cũng chính vào lúc này, tài xế phát hiện ra cô, dùng tốc độ cực nhanh đuổi theo cô.



Cô cắn răng, chui vào một khách sạn trước mặt, quây lễ tân muốn hỏi cô cái gì, cô cũng không nghe rõ, trạng thái hiện tại của cô ngay cả giải thích mình bị bắt cóc cũng không làm được, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, đó chính là “chạy”!



Cô vội vã xông vào thang máy và nhấn nút ở tầng cao nhất.



May mắn thay, trong khoảng thời gian này không phải là giờ cao điểm của khách sạn, thang máy không có người nào.



Lúc thang máy đi lên, cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa thả lỏng, trước mắt chính là bóng tối đánh tới, trong nháy.



mắt sắp ngã xuống, cô hung hăng cắn đứt đầu lưỡi, mùi máu tanh trong miệng lan tràn ra, biện pháp này rất hữu dụng, để cô tạm thời có thể tiếp tục tỉnh táo.



Người lái xe không đuổi được thang máy, chỉ có thể leo cầu thang đuỏi theo, anh ta không biết Ôn Ngôn nhấn nút tầng thứ máy, sợ cô nửa chừng trở về tầng thứ nhất, chỉ có thể kiên trì gọi điện thoại cho Quý Á Nam: “Quý tiên sinh, người chạy, ở khách sạn đối diện đường, bây giờ cô ấy đang ở trong thang máy, lập tức có thể bắt được cô ấy, tôi đang leo cầu thang đuổi theo cô ấy, tôi sợ cô ấy trở về lầu một. Thật không biết làm sao cô ấy có thể chống đỡ được đến bây giờ, liều lượng ấy đổi lại là tôi cũng đã sớm ngủ rồi!”



Không đợi tài xế nói xong, Quý Á Nam đã xông về phía khách sạn, anh ta liền biết sẽ không thuận lợi như vậy, vẫn là quá xem thường Ôn Ngôn rồi.



Cô gái này, ở trong mắt anh ta cho tới bây giờ đều không giống cô gái khác, đây là lại cho anh ta một cái “kinh ngạc vui mừng”.
Chương 1148:



Ôn Ngôn không quay lại lầu một. Cô không nghĩ tới chuyện này nữa, khi thang máy lên đến tầng cao nhát, lúc đi ra, cô thấy có thang bộ, thang máy trực tiếp không tới được nên cô leo lên cầu thang.



Chỉ còn lại một bậc cầu thang, dẫn lên tầng thượng của khách sạn, khách sạn này không phải là khách sạn hạng sao, tầng thượng chỉ là một chút hoa cỏ tượng trưng, không phải là một cảnh quan đặc biệt đẹp mắt.



Cô không đường lui rồi, và cô cũng không biết phải làm gì tiếp theo…



Cô bước đến lan can nhìn xuống, gió mang theo hơi nóng hất tung mái tóc lắm tắm mồ hôi của cô, bên dưới là xe cộ và người đi bộ đã trở nên vô cùng nhỏ bé. Không ai biết cô đang đánh cược mạng sống của mình, không ai để ý tới cô đang chạy trồn…



Ngay sau đó, tài xế đuổi theo, nhìn thấy cô đứng bên lan can, anh ta sửng sót: “Ôn… Ôn tiểu thư… tôi không đuổi theo cô nữa, cô mau lại đây đi… ở đó nguy hiểm lắm!”



Ôn Ngôn nhắm mắt bịt tai cho đến khi Quý Á Nam xuất hiện.



Cô lắm bẩm: “Ở đây cao như vậy, nhảy xuống chắc chắn sẽ chết rồi? Quý Á Nam… tôi đã nói rồi… có chết tôi cũng không đi với anh, tôi sẽ không để cho Mục Đình Sâm không tìm thấy tôi, anh ấy sẽ phát điên…”



Quý Á Nam không biết Mục Đình Sâm sẽ phát điên hay không, vào lúc này, chính anh ta mới là người sắp phát điên.



Anh ta sợ tới mức giọng nói run run: “Đừng làm bậy… lại đây, lại đây tôi sẽ để em đi, được không? Tôi sẽ không ép em đi cùng tôi nữa… mau tới đây!”



Ôn Ngôn không những không rời khỏi lan can mà còn giãm lên: “Tôi sẽ không tin anh nữa. Chỉ cần nghĩ đến sau này không được gặp anh ấy nữa, với tôi mà nói thì nó giống như địa ngục vậy, từng phút từng giây đều là đau khổ. Nếu anh có được tôi rồi, anh sẽ không chấp nhặt nữa. Nhưng còn tôi và Đình Sâm của tôi thì sao… còn tôi và con của anh ấy thì sao…”



Con ngươi của Quý Á Nam dần dần mắt đi màu sắc, trong phút chốc anh ta liền hối hận.



Kha Trăn đã từng thuyết phục anh ta nói với anh ta rằng Ôn Ngôn yêu Mục Đình Sâm nhiều như thế nào, và khuyên anh ta đừng có chấp nữa, sẽ không có kết quả.



Anh ta không nghe, anh ta tin chắc rằng chỉ cần Ôn Ngôn bị bắt đi, quãng đời còn lại anh ta sẽ có thể sưởi ấm cho cô, giết chết hận thù của cô, và có đủ thời gian để cô yêu anh ta. Bây giờ xem ra là không thể, cô sẽ không cho anh ta cơ hội mang cô đi.



Sau một hồi im lặng, anh ta lẫm bẩm: “Em xuống dưới đi, anh sẽ thả em đi, anh thê…”



Ôn Ngôn không nghe thấy anh ta đang nói cái gì, chỉ thấy hai môi anh ta mắp máy, sau đó tầm mắt của cô bị rơi vào.



vùng bóng tối, thân thể không tự chủ được mà ngã xuống lầu!



Rốt cuộc thì cô cũng đã đạt đến giới hạn. Trong đầu cô bây giờ hiện ra là từng từng chút từng chút một hình ảnh giữa cô và Mục Đình Sâm suốt bao năm qua, không hề nghe thấy tiếng gào thét điên cuồng của Quý Á Nam ở đây. Quý Á Nam nhảy vọt lên lao về phía trước với tốc độ nhanh nhất, ôm lấy Ôn Ngôn một cách chính xác, hai người cùng nhau ngã xuống dưới. Anh ta biết mình đang làm gì, đầu óc rất sáng suốt, dù sao anh ta cũng đã là “người chết” rồi, vì cô mà lại thực sự chết thêm một lần thì có sao?



Anh ta đã mong chờ cái ôm này rất lâu rồi, đến giờ phút này, anh ta mới thực sự được trọn vẹn. Anh ta hoàn toàn buông bỏ và chấp nhận số phận của mình rồi.



Lúc này, Ôn Ngôn đã hoàn toàn bắt tỉnh. Anh ta ôm chặt cô trong vòng tay, trái tim anh bình yên hơn bao giờ hết…



Khi Mục Đình Sâm đuổi đến nơi, cửa sân bay vô cùng vắng vẻ.



Không đợi đến khi anh bước vào, tiếng ồn và đám đông bên kia đường đã thu hút sự chú ý của anh.



Trong lòng anh chợt lo lắng, ma xui quỷ khiến bước những bước chân nặng nhọc, chậm chạp tới gần, thuận theo khoảng cách càng ngày càng gần, giọng nói bàn tán của đám đông cũng lọt vào tai anh.
Chương 1149:



“Tại sao lại rơi từ trên xuống thế kia? Một nam một nữ, ôm nhau ngã xuống, đều chết hết rồi phải không?”



“Thê thảm quá… không biết có cứu được không, ngã xuống từ độ cao như vậy…”



Từng lời nói đối với Mục Đình Sâm, giống như một lưỡi dao sắc bén, không chút thương tiếc mà đâm điên đảo trong ngực anh. Nhất thời, đến cả hô hấp anh cũng cảm thấy khó khăn.



Anh hy vọng sự nhốn nháo này chỉ là Quý Á Nam cố tình tạo ra để thu hút sự chú ý của anh. Khi nhìn thấy mái tóc đen bị nhuốm trong vũng máu, anh dừng bước lại, tuyệt vọng giống như con mãnh thú và dòng nước lũ, điên cuồng cuốn tới.



€) con mãnh thú và dòng nước lũ ví với tai hoạ ghê gớm.



Đám đông người xem không dám lại gần mà tạo thành vòng tròn bao xung quanh. Khi anh vừa bước vào khoảng đất trồng trong vòng tròn thì có người túm lấy anh: “Ngã thảm như vậy anh tới gần làm cái gì? Bị dính máu sẽ đen đủi lắm đấy?”



Anh hắt tay người kia ra, bước tới và ngồi xổm xuống, ra sức kéo tay Quý Á Nam ra khỏi người Ôn Ngôn.



Anh cực kỳ ghét cô bị người đàn ông khác ôm, dù cho Quý Á Nam đã ngã xuống vô cùng thê thảm, anh vẫn muốn đấm anh ta một lần nữa.



Tắt cả đều là do Quý Á Nam, nếu không phải anh ta, Ôn Ngôn sẽ không chết!



Anh phớt lờ những ánh mắt kỳ lạ và những lời thì thầm to nhỏ của người qua đường, ôm Ôn Ngôn vào lòng, giọng nói khàn khàn đầy đau khổ: “Ngôn Ngôn… anh đến đưa em về đây rồi… chúng ta về nhà thôi…”



Mặt cô tái nhợt đến mức anh không thể cảm nhận được nhịp thở hay nhịp tim của cô.



Anh hồi hận là vào buổi sáng khi cô đi dự đám tang, tại sao anh lại không ngăn cản cô? Anh nghĩ mình hiểu cô đã đủ nhiều và nên tôn trọng mong muốn của cô, nhưng đôi khi ích kỷ cũng chính là sự cứu vãn, phải không?



Anh đã ích kỷ với cô nhiều năm như vậy, tại sao lại lơ là một lần như vậy?



Khi Trần Nặc chạy đến, tài xế và bà lão đưa đến đều đã biến mắt không thấy bóng dáng đâu.



Nhìn thấy cảnh này, chân của Trần Nặc mềm nhũn ra, suýt nữa quỳ xuống: “Thiếu gia… xe cấp cứu sắp đến rồi…”



Mục Đình Sâm ôm Ôn Ngôn không nhúc nhích. Liệu xe cấp cứu đến rồi có thể cứu Ôn Ngôn được không? Cô có thể mở mắt trở lại không? Đối với anh, chuyện này giống như trời sập xuống, vô tri vô giác, nước mắt anh rơi trên gò má trắng bệch của Ôn Ngôn. Bao nhiêu năm qua, anh chưa từng rơi nước mắt. Anh nghĩ mình đã đủ mạnh mẽ rồi…



Ba ngày sau, vụ án Quý Á Nam bị bắt cóc giết con tin do Kính Thiếu Khanh cung cấp chứng cứ đã biết chân tướng rõ ràng, tắt cả đều do Quý Á Nam tự biên tự diễn, tất nhiên, Quý Á Nam cũng đã chết rồi, thi thể rơi từ trên tầng cao xuống chính là bằng chứng.



Người của Quý gia sau khi nhận được tin tức này, có lẽ đã có lần thống khổ đầu làm chăn nệm, lần này, bọn họ lại không có động tĩnh gì, xem ra chính là sáng suốt muốn bảo vệ chính mình.



Nhưng làm sao Mục Đình Sâm sẽ bỏ qua cho bọn họ?



Mẹ Quý từ sớm đã gửi thư cho Kha Trăn nói về sự thật Quý Á Nam chưa chết, thậm chí ở tang lễ còn che dấu để cho người của Quý Á Nam bắt cóc Ôn Ngôn, lúc Mục Đình Sâm muốn rời đi, bà ta còn cố ý kéo dài thời gian, những điều này với Mục Đình Sâm mà nói, đều là những hành động không thể tha thứ.



Mục Đình Sâm qua loa dùng thủ đoạn, cũng đã làm cho người của Quý gia không có cách nào đem thi thể của Quý Á Nam về hỏa táng an táng, trực tiếp bố trí ổn thoả ngay tại nhà xác.



Rất nhanh sau đó, Quý gia không thể ngồi yên được nữa, không thể không tìm tới cửa đau khổ cầu xin.



Đó là một buổi sáng trời trong nắng ấm, Mục Đình Sâm ngồi ở bàn làm việc cùng với Tiểu Đoàn Tử hí hoáy chơi trò chơi xếp gỗ.



Sau khi biết bố mẹ của Quý Á Nam tới, đến một chút mí mắt anh cũng không nâng lên, nhàn nhạt nói: “Bảo bọn họ vào đi.”
Chương 1150:



Sau khi Đới Duy dẫn người vào trong, anh thậm chí còn dặn dò pha trà mời khách, trên mặt bày ra nét phong khinh vân đạm, giống như là chưa từng có chuyện gì xảy ra, những cũng chính vì sự bình tĩnh này, làm cho bó mẹ của Quý Á Nam bị dọa sợ mắt mật, trong lòng người đàn ông này đang nghĩ cái gì, bọn họ không thể đoán ra được.



Người mở miệng trước là mẹ Quý: “Mục tổng, tôi biết đây là lỗi của con trai tôi, nhưng mà… người cũng đã chết rồi, tôi thành khẩn cầu xin cậu, trả lại thi thể của nó cho chúng tôi được không? Chỉ cần cậu giao trả thi thể của nó lại cho chúng tôi, cậu bảo chúng tôi làm gì đều được hết.”



Khoé môi Mục Đình Sâm nhéch lên một nụ cười lạnh: “Một câu biết sai liền có thể thay đổi được mọi thứ sao? Vợ của tôi vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, khi nào tỉnh lại cũng vẫn chưa biết, muốn thay đổi như thế nào? Các người muốn đem thi thể của Quý Á Nam đi cũng không phải là không được…”



Anh cố tình không nói hết câu, nửa úp nửa mở…



Vừa thấy có hy vọng, mẹ Quý liền vội vàng hỏi:”Cậu muốn tôi làm thế nào?”



Anh không lập tức trả lời, quét mắt tới bức tường thuỷ tinh cách đó không xa, rồi mới không chút đếm xỉa nói: “Loại độ dày này, không ngăn cản được một người một lòng muốn chết. Con trai bà đã hại vợ tôi thành thế này, làm sao có thể như này mà quên đi? Tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi cũng không ép bức bà, cho dù bà không làm như vậy, nhiều nhất cũng chỉ là vứt con trai bà ở nơi đồng không mông quạnh, chỉ là thi thể mà thôi, không có gì quan trọng cả, đúng không? Nhắc nhở một chút, đây là tầng thứ 46, không có đường sống.”



Đáy mắt của mẹ Quý hiện ra sợ hãi, sắc mặt trở nên trắng bệch.



Mẹ Quý lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Lẽ nào phải dùng tới phương thức ngươi chết ta sống để giải quyết sao? Tôi có thể hai tay đem tất cả của Quý gia dâng tặng cậu, chỉ cần cậu trả lại thi thể con trai tôi, lẽ nào những thứ này còn chưa được sao?”



Mục Đình Sâm cười đầy khinh miệt: “Tôi thiếu chút tiền đó sao? Bà có phải quá coi thường tôi không? Các người có nói cho tôi biết trước khi vợ tôi bị ngã từ trên cao xuống thì đã xảy ra chuyện gì không? Lúc đó, có ai hỏi qua ý kiến tôi và bàn bạc với tôi chưa? Các người đều đã như vậy, hà cớ gì đòi hỏi tôi nhân từ?”



Nói xong, anh nhìn về mẹ Quý: “Bà mới vừa rồi không phải nói là chỉ cần đem thi thể con trai bà trả lại cho bà, bảo bà làm cái gì cũng được sao? Chỉ có con đường duy nhất này thôi, bà tự mình cân nhắc đi.”



Mẹ Quý hít một hơi sâu, như là đưa ra một quyết định trọng đại: “Chỉ cần một mình tôi nhảy xuống là được đúng không? Cho dù tính là một mạng đền một mạng, nhưng Ôn Ngôn vẫn chưa chết.”



Mục Đình Sâm nắm tay lại thành quyền, anh không muốn thất lễ trước mặt của Tiểu Đoàn Tử, rất nhanh khôi phục lại bình thường: “Tôi không có độc ác như vậy, ai nhảy các người có thể cùng nhau bàn bạc, dù có mệnh sống tiếp hay không cũng không quan trọng, để xem vận may của các người.”



Nơi này có lẽ cao gấp hai lần so với khách sạn nơi mà Ôn Ngôn và Quý Á Nam ngã xuống, tất nhiên sẽ không còn đường sống.



Mẹ Quý run rẩy đi tới bự tường thuỷ tinh, bố Quý liền giữ lấy bà ta: “Bà làm cái gì vậy? Để tôi nhảy xuống.”



Mẹ Quý lắc lắc đầu, trong lòng bà ta biết rõ, từ đầu đến cuối, đều là bà ta âm thầm lén lút giúp Quý Á Nam thực hiện kế hoạch, nếu như bà ta không chết thì Mục Đình Sâm cũng sẽ không chịu để yên: “Để tôi cho, phần mộ của tôi sẽ nằm ở bên cạnh phần mộ của A Nam, như vậy nó sẽ không cô đơn nữa… Quý gia không thể không có ông, đều là dựa vào ông mà chống đ.”



Mục Đình Sâm không có tâm tình để xem những tình cảnh phiến tình như này, lúc Ôn Ngôn rơi từ trên cao xuống, phải tuyệt vọng đến nhường nào? Bọn họ làm thế nào biết được, lúc anh nhìn thấy Ôn Ngôn nằm trong vũng máu, đau đớn muốn chết đến chừng nào?



Theo động tĩnh của tiếng ” bịch” rất lớn, Mục Đình Sâm che mắt của Tiểu Đoàn Tử lại, bên tai là tiếng bố Quý đau đớn khóc lóc kêu gào.



Tiểu Đoàn Tử hiếu kỳ hỏi: “Bố, họ làm sao thế?”



Mục Đình Sâm dịu dàng trả lời: “Không sao cả, chỉ là sống quá đau khổ rồi, muốn giải thoát mà thôi, không liên quan gì tới chúng ta.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom