• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều Full dịch (173 Viewers)

  • Chương 1176-1180

Chương 1176:



Diệp Tâm Nhuế biết Mục Tinh Ngôn từng hôn Kính Tiêu Nhiễm, trong lòng nắm chắc, tự nhiên phát ngôn bừa bãi: “Đó là đương nhiên, từ nhỏ định thông gia từ bé, vừa vặn hai người trưởng thành cũng có ý này, không phải không thể tốt hơn sao? Tôi thấy bệnh của cô cả đời không lành được, hai người bọn họ có lẽ là chờ Nhiễm Nhiễm tốt nghiệp sẽ kết hôn, cô vẫn là sớm dọn đi về nước Pháp một chút đi. Cô yên tâm, cô đã cứu Mục Tinh Ngôn, trên vấn đề tiền bạc, anh ấy sẽ không keo kiệt.”



An Nhiên rất muốn khống chế lại cảm xúc không vui trong lòng, nhưng cảm xúc vẫn quá lớn, biểu hiện ra ngoài, cô ta bỗng nhiên tránh tay Diệp Tâm Nhuế ra, Diệp Tâm Nhuế ngơ ngác một chút: “Cô có bệnh à?”



An Nhiên lấy lại tinh thần hít sâu một hơi: “Thật xin lỗi…



vừa nãy tôi có chút không thoải mái, không phải cố ý hắt cô ra, tự tôi có thể đi được, không cần đỡ, cảm ơn.”



Diệp Tâm Nhuế cầu còn không được, cho tới bây giờ chỉ có người khác hầu hạ cô, cô mới không muốn hầu hạ đóa hoa “kỳ dị” này.



Trở lại Mục trạch, Diệp Tâm Nhuề thay đổi thái độ bắt bẻ đối với An Nhiên, chủ động ra đề nghị tối muốn ngủ chung, lấy danh nghĩa buỏi tối thuận tiện chăm sóc.



An Nhiên đương nhiên không vui: “Không cần, tôi không sao, không cần cô chăm sóc, huống chỉ cô là đại tiểu thư Diệp gia, tôi chỉ là một kẻ bạc mệnh nhỏ nhoi, thật sự không cần.”



Diệp Tâm Nhuềé kéo lại cánh tay của cô ta: “Ây yo, cô đang nói cái gì thế? Mặc dù cô nói đều là đúng, nhưng tôi cảm thấy người người đều là bình đẳng, huống chỉ cô là cùng tôi dạo phố mới xảy ra chuyện, trong lòng tôi băn khoăn, sợ cô ban đêm xảy ra vấn đề, cho nên vẫn là tôi trông coi cô ngủ đi, hai ta ngủ một chỗ ngủ. Thời gian không còn sớm, đi thôi, đi tắm rửa.”



An Nhiên bị Diệp Tâm Nhuế không nói lời gì lôi trở lại gian phòng, từ đầu tới đuôi Mục Tinh Ngôn không có liếc nhìn cô ta một cái, ánh mắt cậu, từ đầu đến cuối đều ở trên người Kính Tiêu Nhiễm.



Kính Tiêu Nhiễm đêm nay cũng ngủ lại ở Mục trạch, cô ta đứng ngồi không yên, cũng ngủ không được, cô ta không biết Kính Tiêu Nhiễm đến cùng có phải ngủ cùng phòng với Mục Tinh Ngôn hay không, muốn đi ra ngoài xem xét một phen, hét lần này tới lần khác có Diệp Tâm Nhuế làm rối, tức giận đến nỗi suýt làm cô ta ngất đi, chỉ cần cô ta muốn đi ra khỏi cửa phòng, Diệp Tâm Nhuế đều sẽ hỏi cô ta muốn làm gì, giúp cô ta đi làm, rõ ràng không cho phép cô ta bước ra nửa bước.



Cô ta không cách nào, chỉ có thể làm bộ đi ngủ, trốn ở trong chăn vụng trộm gửi tin nhắn cho Mục Tinh Ngôn: “A Ngôn, em không quen ngủ cùng với người khác, em không ngủ được, anh có thể để Tâm Nhuế đổi sang phòng khác không? Em không dám nói trực tiếp với cô ấy, sợ cô ấy hiểu lầm.”



Gửi đi xong tin nhắn, cô ta đưa điện thoại di động nắm thật chặt trong tay, chờ mong Mục Tinh Ngôn trả lời, bình thường lúc này, cậu đều đã nằm trên giường, trông thấy tin nhắn của cô ta, nhát định cậu sẽ trả lời.



Thế nhưng là lần này, đợi đã lâu, cũng không có bắt cứ động tĩnh gì, cô ta biết, Kính Tiêu Nhiễm nhất định chín phần mười là ngủ ở gian phòng Mục Tinh Ngôn, cho nên cậu mới không có thời gian để ý tới cô.



1627870603820.png




Nhìn hình bóng cô bận rộn, Mục Tinh Ngôn cả mặt như có điều gì suy nghĩ: “Đồ của anh rất nhiều, néu muốn sắp xếp toàn bộ, chắc là tốn thời gian không nhỏ, đã không còn sớm, bằng không đi ngủ trước? Ngày mai lại làm đi.”
Chương 1077:



Kính Tiêu Nhiễm nghe thấy lời của cậu, nhưng động tác trên tay cũng không có dừng lại, động tác trên tay cô có chút rối bời: “Không… Không cần, hiện tại em có thể sắp xếp tôt, anh đi ngủ trước đi. Đúng rồi, tôi nay em ngủ ở đâu? Nhiều gian phòng như vậy, em nhờ dì An giúp em sắp xếp một gian đi.”



Mục Tinh Ngôn đi lên trước ngồi xuống, kéo cổ tay của cô lại, một cái tay khác, đóng vali hành lý lại: “Ngủ ở chỗ anh ở đây, đừng sắp xếp nữa.”



Kính Tiêu Nhiễm nghi ngờ mình nghe lầm, ngốc trệ nhìn giường lớn của cậu một chút, không hiểu cảm thấy tay cậu đang cầm tay cô có chút nóng lên: “Cái này… anh đang nói đùa chứ? Mặc dù chúng ta khi còn bé cũng thường xuyên ngủ chung, thế nhưng là chúng ta bây giờ đều đã lớn rồi, không tốt lắm đâu?”



Cậu nghiêm mặt nói: “Anh không có nói đùa.”



Cô luống cuống một chút, lại nghĩ tới những lời kia Diệp Tâm Nhuế nói, anh trai cô không thể quen thuộc hơn, trong lòng lại cất một dã thú sao?



Lúc cô đang ngây người, Mục Tinh Ngôn nửa đầy nửa kéo.



cô đi tới trước giường: “Được rồi, ngủ thôi, anh tắt đèn đây.



Vừa mới dút lời, gian phòng liền phủ một màu đen nghịt, cô vô ý đưa tay níu lại góc áo của cậu: “Vẫn là để em đến phòng khách đi.”



Trong bóng đêm cậu nhẹ nhàng hôn lấy môi cô, giữa răng môi thơm ngọt của cô để cậu lưu luyến quên về, cậu đã sớm muốn làm như vậy, chỉ tiếc lúc cậu rời đến nước Pháp cô còn quá nhỏ, mà bây giờ, cô đã trưởng thành, rất nhiều chuyện lúc trước không thể làm, hiện tại, đều có thẻ thử.



Cậu có cảm giác có gì đó bị trói buộc trong thân thể đang chậm rãi thoát ra, nhưng cậu không muốn ngăn cản, ngược lại muốn phóng túng.



Người con gái cậu bảo vệ nhiều năm như vậy, chỉ có thể thuộc về một mình cậu.



Đột nhiên, Kính Tiêu Nhiễm thở nhẹ một tiếng, đẩy Mục Tinh Ngôn ra, lui về sau máy bước.



Cảm giác không sai, tay cậu vừa đụng vào ngực cô?



Hiện tại cô mới hoàn toàn tin tưởng Diệp Tâm Nhuế là đúng, đàn ông quả nhiên đều như thế, cô chỉ muốn cho cậu hôn, cô không ngờ lại tiền đến càng sâu như vậy!



Cô không nhận ra, thân thể Mục Tinh Ngôn cứng đờ, lập tức nhẹ giọng dụ dỗ nói: “Thế nào? Em… đang sợ anh sao? Hay là, em không thích anh?”



Hai tay Kính Tiêu Nhiễm phòng bị che ở trước ngực, khe khẽ lắc đầu, cố gắng giả giọng điệu như nhẹ nhõm: “Không… Không phải… em chỉ là có chút bị hù dọa, quá đột ngột. Ha ha… Làm anh em nhiều năm như vậy, em còn chưa chuẩn bị kỹ đi đến một bước này!”



Mục Tinh Ngôn cất bước tới gần cô, đưa tay giơ cằm của cô lên: “Hửm? Phải không? Anh coi là… em từ nhỏ đã nên giác ngộ em là người phụ nữ của anh, hóa ra chỉ có mình anh nghĩ vậy sao? Em không thiếu anh trai, anh cũng không muốn làm anh trai em. Anh trở về ngoại trừ do tiếp quản công ty, còn có… “tiếp quản” em.”



Đầu óc Kính Tiêu Nhiễm cũng không tích là đặc biệt linh hoạt, hết lần này tới lần khác còn đang phân tích từng đoạn, cô ngơ ngác đứng ở nguyên chỗ cũ không biết làm sao, gian phòng bên trong đều là hơi thỏ của cậu, đến sơ mi trắng trên người cô mặc cũng là của cậu, tất cả đều lộ ra vẻ quá mức mập mờ…



Cậu lần nữa hôn lên môi của cô, lần này cô quyết định chắc chắn, không nghĩ muốn trốn tránh nữa.



Mặc dù mấy năm không gặp mặt như thế, lúc cậu vừa trở về cảm giác có chút lạnh nhạt, nhưng không thể phủ nhận, cô vẫn luôn chờ đợi cậu trở về, không biết có phải đây là nguyên nhân Kính Tỉnh Phàm từ nhỏ đã ghét bỏ cô hay không, cô nhớ Mục Tinh Ngôn còn nhiều hơn anh trai ruột của mình.



Lúc biết cậu sắp trở về, đừng nhắc đến chuyện cô vui vẻ cỡ nào, đên ngủ mơ cũng là mơ thây cậu.


Chương 1178:

Cô chưa từng yêu đương, không hiểu cái gì gọi là thích, nhưng cô có thể xác định một chút, cô thích cảm giác ở cùng cậu, thích được cậu bảo vệ từ nhỏ đến lớn, đến bây.

giờ cậu trở nên có chút bá đạo và “hư hỏng”, cô cũng không bài xích, ngược lại có loại rung động kỳ diệu.

Không biết là làm sao lăn đến trên giường, giữa hô hấp xen lẫn, ngoại trừ một bước cuối cùng, trình tự khác, bọn họ đều làm.

Trước bước phía sau nhất, Mục Tinh Ngôn đột nhiên ngừng lại, giúp cô đắp kín chăn mỏng: “Ngủ đi, ngủ ngon.”

Cô còn chưa lấy lại tinh thần từ trong bầu không khí, không biết tại sao cậu lại im bặt dừng lại, cô cũng không tiện hỏi, cô rõ ràng đấu tranh tinh thần rất lâu mới thuận theo…

Hôm sau, lúc Kính Tiêu Nhiễm tỉnh lại, Mục Tinh Ngôn đã sớm đến công ty.

Cô nhìn thời gian, đã hơn mười giờ sáng, cô còn cảm giác chưa tỉnh ngủ, dù sao tối hôm qua… Kích thích như vậy, đối với cô mà nói quá kích thích, cả đêm trong đầu cô đều loạn lên, nhất là lúc ngủ Mục Tinh Ngôn đã không thành thật giống khi còn bé như vậy, trong giấc mộng hai tay anh sẽ động vào người cô, giống như ôm cô hơn nửa đêm, cô có thể ngủ được mới lạ.

Đến cùng là tuổi trẻ nhiệt huyết dâng trào, cậu đụng cô một cái, đầu óc cô liền chập mạch.

Vừa muốn rời giường, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, cô chột dạ nhảy xuống giường tranh thủ thời gian thay quần áo của mình, tối hôm qua đã để dì An giặt giúp cô.

Mở cửa, đứng ở cửa chính là Diệp Tâm Nhuế, xem ra cô cũng vừa tỉnh ngủ, còn ngáp một cái: “Mục Tinh Ngôn đi rồi? Tối qua hai người thành rồi? Đừng nói cho chị là cái gì cũng không xảy ra, chị thế nhưng là hi sinh mình một đêm giúp em tiếp cận tình địch đấy.”

Mặt Kính Tiêu Nhiễm không khống chế được mà đỏ lên: “Nói mò gì đó? Em đi rửa mặt, chờ chút nữa thu dọn xong rồi em mời chị đi ăn cơm, An Nhiên còn ở đây không? Nếu là cô ấy không đến công ty thì gọi cô ấy cùng đi đi.”

Diệp Tâm Nhuế nhéch miệng: *Ở đây, hôm qua té xỉu, hôm nay đoán chừng còn yếu ớt, Mục Tinh Ngôn không gọi cô ta cùng đến công ty. Không đi vừa tốt, đi thì hai người lại ở cùng một chỗ trên đường đi, ngẫm lại liền không thoải mái. Lại nói, hai người thật sự không có gì sao?”

Kính Tiêu Nhiễm mềm nhữn trừng cô một chút: “Trong đầu chị đều là tư tưởng xấu xa, em không thèm nghe chị nữa, em đi rửa mặt!”

Diệp Tâm Nhuế không tin tà, đuồi theo cô vào nhà vệ sinh.

Trời không phụ người có lòng, rốt cục cũng bị cô tìm thấy một dấu hôn, ngay dưới tai Kính Tiêu Nhiễm, làn da trắng nõn để dấu hôn lộ ra vô cùng đột nhiên.

Cô phá lên cười: “Ha ha ha, em còn giấu chị, đều sớm hung ác đến thế rồi, còn nói không làm cái gì? Chị đã sớm nói cho em biết đàn ông đều giống nhau, giờ em tin chưa?”

Kính Tiêu Nhiễm bị cô chọc đến thẹn không chịu được, vẫy vầy nước lạnh về hướng cô: “Chị ra chỗ khác đi, đừng cười, có gì đáng cười đâu? Chị chỉ có miệng lợi hại, chị đến giờ vẫn còn nụ hôn đầu đúng không?”

Diệp Tâm Nhuế lập tức thu hồi vẻ cười: “Không ngờ em biết đâm trúng chỗ đau của người khác như thế, nếu không phải bố chị quản nghiêm, chị qua một năm đã để ông ấy làm ông ngoại rồi! Đều do ông ấy, chị đến tay con trai có nhiệt độ thế nào còn không biết, chị đã hai mươi rồi!

Ông ấy còn không cho chị ra nước ngoài du học, nói trời cao hoàng đề xa không xen vào được, năm đó sao ông ấy và mẹ chị không sinh thêm một người chứ? Tắt cả lực chú ý đều đặt trên người chị, chị quá khổ rồi.”

Cao ốc tập đoàn Mục thị, văn phòng chủ tịch.

Kính Thiếu Khanh vội vàng đẩy cửa vào: “Tinh Ngôn!”

Mục Tinh Ngôn thả văn kiện trong tay xuống ngước mắt lên nhìn: “Bố Kính, sao thế?”

Sắc mặt Kính Thiếu Khanh phức tạp, nhẫn nhịn thật lâu mới phun ra một câu: “Mẹ con tỉnh rồi!”
Chương 1179:

Mục Tỉnh Ngôn bỗng nhiên ngơ ngắn, cậu chờ tin tức này, chờ mười chín năm, đến mức về sau đều dần dần chết lặng, không còn ý nghĩ xa xỉ này nữa, đột nhiên nghe được tin tức này, trong lúc nhất thời trong lòng cậu ngũ vị tạp trần.



Qua nửa ngày, cậu mới thì thào mà hỏi: “Vậy… họ dự định bao giờ về?”



Kính Thiếu Khanh đi lên trước trấn an vỗ vỗ bờ vai của cậu: “Mẹ con vừa tỉnh, khẳng định phải chậm rãi trước, giấc ngủ này chính là mười chín năm, chờ khôi phục một chút đi. Mười chín năm, cũng gần bằng đấy thời gian, bây giờ con cần phải quản lý công ty thật tốt, thế mới không phụ kỳ vọng của bố con đối với con.”



Mục Tinh Ngôn không nói chuyện, nếu như Ôn Ngôn không xảy ra chuyện, những năm này của cậu, cũng không cần sống mệt mỏi như vậy đúng không?



Hơn một tháng về sau, Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm trở về nước.



Bởi vì ngủ quá lâu, cơ năng cơ thể Ôn Ngôn không hoàn toàn khôi phục, dẫn đến chỉ có thể tạm thời dựa vào xe lăn. Quá trình khôi phục tiếp theo cũng dài dằng dặc, nhưng mà có thể tỉnh lại, đã là kết quả tốt nhất.



Lúc xuống máy bay lúc, cô hít sâu máy hơi, thành thị đã lâu không gặp, cuối cùng cũng trở về!



Chính vào giữa hè, Mục Đình Sâm quan tâm đưa cô mũ đội và kính râm, thấp người nói bên tai cô: “Chúng ta về nhà, lập tức có thể thấy con trai rồi, em có vui không?”



Trải qua mười chín năm thay đổi, thành thị biến hóa cũng không nhỏ, cô nhìn xem tất cả đều cảm thấy lạ lẫm, nhưng mừng rỡ trong lòng là thật: “Đương nhiên vui vẻ, Đình Sâm, con đã cao gần như anh rồi đúng không? Con đều đã lớn rồi… Em nhiều năm như vậy đều không có hoàn thành trách nhiệm làm mẹ, có thể con sẽ không thân với em hay không? Sẽ ghét em không?”



Mục Đình Sâm an ủi: “Sẽ không, con biết em vì sao không thể hoàn thành trách nhiệm, sẽ không trách em. Đi thôi, chúng ta về nhà.”



Trở về trên xe, Ôn Ngôn ngoại trừ nhìn phong cảnh dọc đường, cũng nhìn Mục Đình Sâm.



Anh trông chừng cô mười chín năm, anh… già thật rồi, dù còn chưa thấy tóc trắng, thế nhưng là trong mắt đã nhiều tầng quế nguyệt tang thương. Trái lại là cô, có lẽ là một mực ngủ mê man, ngược lại là không thay đổi gì, còn dung mạo lúc trước, tuổi tác hai người chênh lệch rõ ràng.



Cô thiếu chút nữa là không thể gặp được anh rồi.



Loại cảm giác mát rồi lại được kia, làm cho cô thời thời khắc khắc đều sợ hãi.



Cô tựa đầu vào vai anh, nhẹ giọng thì thầm: “Về sau, chúng ta luôn sinh sống ở đây, sẽ không rời đi nữa.”



Mục Đình Sâm nắm chặt tay của cô: “Ừ, cũng không tiếp tục đi nữa. Con trai đã trưởng thành, công ty có con phụ trách, về sau anh bồi em đi xung quanh một chút, em muốn làm cái gì đều có thể, anh muốn bù lại hết mười chín năm thiếu sót, đều bù lại.”



Lái xe về Mục trạch, tất cả mọi người đã chờ ở cửa chính.



Ôn Ngôn sau khi kích động lại có chút nhát gan không dám xuống xe, ngoại trừ những khuôn mặt cũ quen thuộc, còn có thật nhiều gương mặt lạ lẫm đối với cô. Năm đó mấy đứa nhóc kia, đều đã trưởng thành rồi, thay đổi vóc dáng.



Trong đám người quét mắt một vòng, tầm mắt của cô rơi vào trên người Mục Tỉnh Ngôn, hai đầu lông mày kia với Mục Đình Sâm giống nhau đến máy phần, để cô kết luận đây chính là Tiểu Đoàn Tử.



Mục Đình Sâm bề cô lên xe lăn: “Trần Mộng Dao bọn họ khẳng định em nhớ kỹ, bên kia chính là con gái Diệp gia, Nhuế Nhuế, còn có Nhiễm Nhiễm, con của chúng ta hẳn là em nhận ra.”



Ôn Ngôn không biết nên nói cái gì, chỉ là gật đầu, nước mắt nhanh chóng đảo quanh trong hốc mắt.



Diệp Tâm Nhuế tiến lên gọi: “Chú, dì, hoan nghênh về nhà.”



Kính Tiêu Nhiễm thấy thế cũng đi tới trước: “Dì, bố Mục.



Hoan nghênh trở về.”
Chương 1180:



Ôn Ngôn nắm lấy tay hai cô gái nhỏ cười nói: “Ừ! Chỉ chớp mắt các con đều lớn như vậy rồi, đều rất xinh đẹp, Nhiễm Nhiễm, anh của con đâu? Đứa nhóc Tinh Phàm kia chưa về nước sao?”



Kính Tiêu Nhiễm vừa nghe đến tên của Kính Tinh Phàm liền không nhịn được bĩu môi: “Vốn dĩ anh ấy nói nửa tháng trước về, không biết đi đâu đã đi, không quan tâm anh ấy, anh ấy cứ như thề. Thời tiết nóng như vậy, chúng ta đi vào trước đi?”



Ôn Ngôn nhẹ gật đầu, mắt khẩn trương nhìn Mục Tinh Ngôn, từ đầu tới cuối nó đều không tiến lên nói chuyện với cô, là trong lòng đang trách cô sao? Cô và Mục Đình Sâm ở nước Mỹ ngây người mười chín năm, một mình con nhất định trôi qua rất vất vả đúng không?



Đến phòng khách, cô đột nhiên chú ý tới An Nhiên, liền hỏi: “Nhuế Nhué, đây là em gái của con sao?”



Diệp Tâm Nhuế vội vàng phủ nhận: “Không phải ạ, cô ấy là bạn học của anh, tên An Nhiên, quen biết ở nước Pháp, ở tạm trong nhà. Nhà chúng con chỉ một mình con, mẹ con không có sinh lần hai.”



An Nhiên luôn bị xem là không khí không thẻ tiền lên chào hỏi: “Chào dì, xin lỗi, cháu làm phiền rồi.”



Ôn Ngôn mim môi cười cười, không nói lời khách sáo gì, ngược lại nhìn về phía Mục Tinh Ngôn: “Tiểu Đoàn Tử, những năm này, vất vả con rồi, cũng vất vả bó Kính và dì của con.”



Mục Tinh Ngôn nhìn cô, bình tĩnh nói: “Con không vắt vả, sinh ở Mục gia, vốn là hẳn là thế này, con sớm đã có giác ngộ. Mọi người đi xa về chắc cũng có mệt mỏi, con để dì An đi dọn dẹp phòng ở.”



Nói xong, anh quay người muốn lên lâu, Mục Đình Sâm đột nhiên lên tiếng gọi: “Mục Tinh Ngôn.”



Bước chân anh dừng lại: “Có chuyện gì sao? Bó…”



Mục Đình Sâm trầm giọng nói: “Con ở đây nói chuyện với mẹ đi, chuyện khác để bó.”



Đây là giọng điệu ra lệnh.



An Nhiên tĩnh nhìn tất cả, cảm thấy có chút không hiểu thấu, tất cả mọi người là lạ, cô ta vốn cho là cô ta biết tất cả mọi thứ liên quan tới Mục Tỉnh Ngôn, cho tới hôm nay cô ta mới phát hiện, còn có rất nhiều chuyện cô ta không biết. Ví như Mục Tinh Ngôn nói cho cô Diệp Tâm Nhuế chỉ là thanh mai trúc mã phổ thông, Mục, Diệp hai nhà chỉ là quan hệ cổ đông hợp tác, nhưng mới rồi Diệp Tâm Nhuế lại gọi Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm là chú và dì.



Đương nhiên, chuyện cô ta không biết còn nhiều ở đằng Sau.



Buổi tối người của cả một nhà ăn cơm, chỉ một mình cô ta là người ngoài, làm thế nào cũng cảm thấy dư thừa.



Trần Mộng Dao mượn cơ hội tại bàn ăn nhắc đến chuyện thông gia từ bé: “Tiểu Ngôn, bây giờ cậu cũng tỉnh lại, con trai con gái chúng ta đều lớn rồi, có phải là nên nói nói chuyện khác?”



Ôn Ngôn cười nhìn về phía Mục Tinh Ngôn: “Xem ý của bọn trẻ đi, mình không có vấn đề, chỉ cần hai người bọn nó vui lòng, mình cũng vui.”



Kính Tiêu Nhiễm cúi thấp đầu làm bộ xúc cơm, nhiều người ở đây như vậy, cô có chút ngại.



Mục Tinh Ngôn ngược lại là không có thẹn thùng, ngược lại ngay thẳng nói: “Con thấy có thể, con rất thích Nhiễm Nhiễm.”



An Nhiên bấu khăn trài bản ở dưới, mộng đẹp cô ta mơ.



ước nửa năm, cứ như vậy vỡ vụn, hơn nửa năm ở chung, Mục Tỉnh Ngôn vậy mà một chút xíu động tâm với cô ta cũng không có!



Trần Mộng Dao hết sức vui vẻ: “Mình cảm thấy con gái của mình cũng thật thích lắm, nếu không định ngày đề hai đứa nó đính hôn trước? Chờ nhà Nhiễm Nhiễm nhà mình tốt nghiệp rồi kết hôn!”



Ôn Ngôn nhẹ gật đầu: “Được, cơ thể mình không tiện, để Đình Sâm chuẩn bị đi, mọi người cũng để tâm một chút, đây là đại hỉ sự.”



Kính Tiêu Nhiễm cảm giác giống như đang nằm mơ, đột nhiên chung thân đại sự đều bị quyết định, cô còn đang rơi vào sương mù chưa lấy lại tinh thần.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom