Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-261
Chương 261
Chương261: Mục Gia Tôi, Không Thiều.
“Đúng rồi, tiền và nhà bà cho tôi, tôi không thể nhận được, hôm nay ra ngoài không mang theo, lần sau hẹn gặp tôi trả lại cho bà.” Cô dùng giọng điệu bình tĩnh thể hiện sự xa cách.
Trần Hàm cười một cách cứng ngắc: “Đã qua lâu như vậy rồi, con nên nhận đi. Không giấu gì con, bây giờ Khương Nghiên Nghiên lười biếng ở nhà mẹ không đi, ăn mặc chỉ tiêu, còn có tiền tiêu vặt cũng phải ngửa tay ra xin mẹ, con trả lại tiền và nhà cho mẹ, con bé cũng sẽ lấy đi mất. Đời này mẹ cho con bé đủ rồi, mới khiến con bé hình thành tật xáu há miệng chờ sung rụng, mẹ sẽ không cho con bé bắt kì thứ gì nữa, con giữ lại đi.” Ôn Ngôn không ngờ rằng Khương Nghiên Nghiên lại làm được đến mức này, Khương Nghiên Nghiên đã trưởng thành, còn suốt ngày lười biếng ở nhà mẹ đẻ đã li hôn như đứa trẻ to đầu, đơn giản chính là cảm thấy Trần Hàm không công bằng, bây giờ Khương gia đã bị phá sản, e rằng không chỉ có Khương Nghiên Nghiên ở chỗ Trần Hàm, mà Khương Quân Thành cũng mặt dày đi theo.
Cô nhấp một ngụm nước trái cây: “Vậy tôi giữ hộ bà, lúc nào tiện thì bà lấy về. Mục gia tôi, không thiếu.” Trần Hàm không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại lộ ra vẻ tán thưởng: “Có chút khí chất của Mục phu nhân rồi đó, nêu như trước đây con có cỗ khí chất này, vậy thì tốt biết máy. Những thứ mẹ cho con, nêu con không cần, vậy thì cứ khuyên góp đi, Mục Đình Sâm giúp đỡ nhiều người như vậy rồi, con cũng nên phu xướng phụ tùy(*). Mẹ còn có việc, không làm phiền con nữa, hôm khác có thời gian chúng ta lại gặp nhau.” (*) Phu xướng phụ tùy: Chồng định làm gì, vợ cũng làm theo.
Ôn Ngôn không giữ người, thấy Trần Hàm mua cà phê và bánh ngọt xong rồi mới rời đi, Trần Mộng Dao không khỏi chua xót: “Mục gia tôi không thiếu”, khẩu khí thật lớn, nếu mẹ mình cho mình tiền cho mình nhà, mình nằm mơ cũng cười.” Ôn Ngôn không nói chuyện, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Trần Mộng Dao nhìn bánh ngọt tráng miệng trong tay thuận miệng nói: “Nếu cậu thật sự muốn làm cái gì đó, không bằng mở một tiệm đồ ngọt xem sao?” Ôn Ngôn thoáng ngắn ra, sau đó đơi mắt sáng lên: “Có thể thử được đó! Mình đã từng nghiên cứu về bánh ngọt, vốn cho rằng khá đơn giản, nhưng có khá nhiều con đường. Nếu cậu muốn cùng làm với mình, mình sẽ bắt đầu từ hôm nay, về nhà mình sẽ học cách làm bánh ngọt, đợi mình mò mẫm ra rồi, liền có thể suy nghĩ đến chuyện mở cửa hàng!” Không ngờ rằng chỉ với câu nói thuận miệng như vậy liền làm nên chuyện, Trần Mộng Dao còn có chút không theo kịp: “Cậu nói là thật sao? Mở cửa hàng rất vất vả đó, giai đoạn đầu chỉ có hai chúng ta, mệt lên mệt xuống còn chưa chắc có lợi nhuận, cậu có kiên trì đến cùng được không? Mình sợ đến lúc đó Mục Đình Sâm nhà cậu xót cậu, không cho cậu làm nữa, cậu thì vẫn có thẻ tiếp tục làm Mục phu nhân của cậu, vậy mình không phải là bị gạt sang một bên, làm một mình sao?” Ôn Ngôn tràn đây tự tin: “Cậu ít nhắc đến anh ấy đi, cậu còn nhìn thấy được tương lai anh ấy xót mình cơ đấy, mình nhất định sẽ kiên trì đến cùng, không phải cậu cũng có Triển Trì sao? Được rồi, mình về trước đây, trước tiên học cách làm bánh ngọt cơ bản, làm xong đưa cho cậu thử “độc”!” Trần Mộng Dao nghe xong chạy còn nhanh hơn cô: “Thôi xong rồi, bảo Mục Đình Sâm nhà cậu đi mà thử, mình không muốn chết!” Buổi tối, Mục Đình Sâm từ công ty trở về, vừa vào cửa liền ngửi thấy mùi thứ gì đó bị nướng cháy.
Lông mày anh chọt nhíu chặt lại: “Má Lưu, thứ gì cháy vậy? Khó ngửi muốn chết đi được!” Má Lưu vội vàng từ trong bếp đi ra: “Thiếu gia…
không phải tôi, là phu nhân… con bé học cách làm điểm tâm, bánh ngọt gì gì đó, tôi khuyên cũng khuyên không được, cả buổi chiều không biết cháy bao nhiêu cái rồi.” Dây thần kinh của anh giật thót lên máy lần, bước nhanh lên lầu, đóng chặt cửa phòng ngủ mới ngăn cách được mùi cháy khét nồng nặc.
Đợi anh tắm xong bước ra, Ôn Ngôn đang bưng một đĩa bánh ngọt có màu sắc hình dáng quái dị đợi anh: “Có muốn thử không? Tôi làm cả buổi chiều mới làm ra được một chiếc ổn ổn như này đấy.” Anh vô thức siết chặt khăn tắm quanh eo, trong mắt sâu thẳm tràn đầy sự cự tuyệt: ‘Đây mà coi là ổn ổn sao? Tôi không ăn, em bảo người khác thử đi.” Cô sớm đoán được sẽ có kết cục như thế này, nhưng vẫn có chút mất mát: “Má Lưu và chú Lâm tôi đưa cho mỗi người một phần rồi, cái này là để lại cho anh đó… không ăn thì thôi, để lát nữa tôi ăn tối là được rồi.” Anh nhắm mắt lại, nghiền răng nghiến lợi nói: “Mang qua đây!” Cô vui mừng khôn xiết, dùng thìa nhỏ xúc đưa lên miệng anh, sự kháng cự trong lòng anh hiện rõ lên trên mặt, quỷ mới biết anh làm sao anh hé miệng được. Khoảnh khắc ăn vào, một mùi vô cùng kì lạ bùng nổ trong vị giác, sắc mặt anh cũng theo đó mà trở nên phức tạp, khó khăn lắm mới nuốt xuống, thấy ánh mắt mong đợi của cô, anh nghẹt thở hồi lâu mới thốt ra được một câu: “Em… em cho ớt vào bánh ngọt à?” Cô sốt sắng gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, bánh ngọt không nhất thiết phải là ngọt mà, thi thoảng phải sáng tạo một chút, chỉ cần ăn ngon là được đúng không? Tôi và Dao Dao chuẩn bị mở tiệm bánh ngọt, tôi còn cần phải luyện tập nhiều. Anh cảm thấy mùi vị như thế nào?” Anh khó khăn xê dịch bước chân đến chiếc ghế trước cửa số sát đất ngồi xuống, rút ra một điều thuốc, sau đó lại run rây đặt xuống: “Tôi chỉ tiền, mời một đầu bếp bánh ngọt hàng đầu cho em, em phụ trách trông cửa hàng là được rồi…” Để được anh hết lòng ủng hộ, cô chủ động giúp anh châm thuốc: “Muốn hút thì cứ hút đi, không sao đâu! Anh mau nói mùi vị như thế nào đi, có khó ăn như vậy không? Tôi muốn tự mình mở cửa hàng, tự mình làm, không muốn tiêu nhiều tiền như vậy đề thuê người khác.”
Chương261: Mục Gia Tôi, Không Thiều.
“Đúng rồi, tiền và nhà bà cho tôi, tôi không thể nhận được, hôm nay ra ngoài không mang theo, lần sau hẹn gặp tôi trả lại cho bà.” Cô dùng giọng điệu bình tĩnh thể hiện sự xa cách.
Trần Hàm cười một cách cứng ngắc: “Đã qua lâu như vậy rồi, con nên nhận đi. Không giấu gì con, bây giờ Khương Nghiên Nghiên lười biếng ở nhà mẹ không đi, ăn mặc chỉ tiêu, còn có tiền tiêu vặt cũng phải ngửa tay ra xin mẹ, con trả lại tiền và nhà cho mẹ, con bé cũng sẽ lấy đi mất. Đời này mẹ cho con bé đủ rồi, mới khiến con bé hình thành tật xáu há miệng chờ sung rụng, mẹ sẽ không cho con bé bắt kì thứ gì nữa, con giữ lại đi.” Ôn Ngôn không ngờ rằng Khương Nghiên Nghiên lại làm được đến mức này, Khương Nghiên Nghiên đã trưởng thành, còn suốt ngày lười biếng ở nhà mẹ đẻ đã li hôn như đứa trẻ to đầu, đơn giản chính là cảm thấy Trần Hàm không công bằng, bây giờ Khương gia đã bị phá sản, e rằng không chỉ có Khương Nghiên Nghiên ở chỗ Trần Hàm, mà Khương Quân Thành cũng mặt dày đi theo.
Cô nhấp một ngụm nước trái cây: “Vậy tôi giữ hộ bà, lúc nào tiện thì bà lấy về. Mục gia tôi, không thiếu.” Trần Hàm không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại lộ ra vẻ tán thưởng: “Có chút khí chất của Mục phu nhân rồi đó, nêu như trước đây con có cỗ khí chất này, vậy thì tốt biết máy. Những thứ mẹ cho con, nêu con không cần, vậy thì cứ khuyên góp đi, Mục Đình Sâm giúp đỡ nhiều người như vậy rồi, con cũng nên phu xướng phụ tùy(*). Mẹ còn có việc, không làm phiền con nữa, hôm khác có thời gian chúng ta lại gặp nhau.” (*) Phu xướng phụ tùy: Chồng định làm gì, vợ cũng làm theo.
Ôn Ngôn không giữ người, thấy Trần Hàm mua cà phê và bánh ngọt xong rồi mới rời đi, Trần Mộng Dao không khỏi chua xót: “Mục gia tôi không thiếu”, khẩu khí thật lớn, nếu mẹ mình cho mình tiền cho mình nhà, mình nằm mơ cũng cười.” Ôn Ngôn không nói chuyện, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Trần Mộng Dao nhìn bánh ngọt tráng miệng trong tay thuận miệng nói: “Nếu cậu thật sự muốn làm cái gì đó, không bằng mở một tiệm đồ ngọt xem sao?” Ôn Ngôn thoáng ngắn ra, sau đó đơi mắt sáng lên: “Có thể thử được đó! Mình đã từng nghiên cứu về bánh ngọt, vốn cho rằng khá đơn giản, nhưng có khá nhiều con đường. Nếu cậu muốn cùng làm với mình, mình sẽ bắt đầu từ hôm nay, về nhà mình sẽ học cách làm bánh ngọt, đợi mình mò mẫm ra rồi, liền có thể suy nghĩ đến chuyện mở cửa hàng!” Không ngờ rằng chỉ với câu nói thuận miệng như vậy liền làm nên chuyện, Trần Mộng Dao còn có chút không theo kịp: “Cậu nói là thật sao? Mở cửa hàng rất vất vả đó, giai đoạn đầu chỉ có hai chúng ta, mệt lên mệt xuống còn chưa chắc có lợi nhuận, cậu có kiên trì đến cùng được không? Mình sợ đến lúc đó Mục Đình Sâm nhà cậu xót cậu, không cho cậu làm nữa, cậu thì vẫn có thẻ tiếp tục làm Mục phu nhân của cậu, vậy mình không phải là bị gạt sang một bên, làm một mình sao?” Ôn Ngôn tràn đây tự tin: “Cậu ít nhắc đến anh ấy đi, cậu còn nhìn thấy được tương lai anh ấy xót mình cơ đấy, mình nhất định sẽ kiên trì đến cùng, không phải cậu cũng có Triển Trì sao? Được rồi, mình về trước đây, trước tiên học cách làm bánh ngọt cơ bản, làm xong đưa cho cậu thử “độc”!” Trần Mộng Dao nghe xong chạy còn nhanh hơn cô: “Thôi xong rồi, bảo Mục Đình Sâm nhà cậu đi mà thử, mình không muốn chết!” Buổi tối, Mục Đình Sâm từ công ty trở về, vừa vào cửa liền ngửi thấy mùi thứ gì đó bị nướng cháy.
Lông mày anh chọt nhíu chặt lại: “Má Lưu, thứ gì cháy vậy? Khó ngửi muốn chết đi được!” Má Lưu vội vàng từ trong bếp đi ra: “Thiếu gia…
không phải tôi, là phu nhân… con bé học cách làm điểm tâm, bánh ngọt gì gì đó, tôi khuyên cũng khuyên không được, cả buổi chiều không biết cháy bao nhiêu cái rồi.” Dây thần kinh của anh giật thót lên máy lần, bước nhanh lên lầu, đóng chặt cửa phòng ngủ mới ngăn cách được mùi cháy khét nồng nặc.
Đợi anh tắm xong bước ra, Ôn Ngôn đang bưng một đĩa bánh ngọt có màu sắc hình dáng quái dị đợi anh: “Có muốn thử không? Tôi làm cả buổi chiều mới làm ra được một chiếc ổn ổn như này đấy.” Anh vô thức siết chặt khăn tắm quanh eo, trong mắt sâu thẳm tràn đầy sự cự tuyệt: ‘Đây mà coi là ổn ổn sao? Tôi không ăn, em bảo người khác thử đi.” Cô sớm đoán được sẽ có kết cục như thế này, nhưng vẫn có chút mất mát: “Má Lưu và chú Lâm tôi đưa cho mỗi người một phần rồi, cái này là để lại cho anh đó… không ăn thì thôi, để lát nữa tôi ăn tối là được rồi.” Anh nhắm mắt lại, nghiền răng nghiến lợi nói: “Mang qua đây!” Cô vui mừng khôn xiết, dùng thìa nhỏ xúc đưa lên miệng anh, sự kháng cự trong lòng anh hiện rõ lên trên mặt, quỷ mới biết anh làm sao anh hé miệng được. Khoảnh khắc ăn vào, một mùi vô cùng kì lạ bùng nổ trong vị giác, sắc mặt anh cũng theo đó mà trở nên phức tạp, khó khăn lắm mới nuốt xuống, thấy ánh mắt mong đợi của cô, anh nghẹt thở hồi lâu mới thốt ra được một câu: “Em… em cho ớt vào bánh ngọt à?” Cô sốt sắng gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, bánh ngọt không nhất thiết phải là ngọt mà, thi thoảng phải sáng tạo một chút, chỉ cần ăn ngon là được đúng không? Tôi và Dao Dao chuẩn bị mở tiệm bánh ngọt, tôi còn cần phải luyện tập nhiều. Anh cảm thấy mùi vị như thế nào?” Anh khó khăn xê dịch bước chân đến chiếc ghế trước cửa số sát đất ngồi xuống, rút ra một điều thuốc, sau đó lại run rây đặt xuống: “Tôi chỉ tiền, mời một đầu bếp bánh ngọt hàng đầu cho em, em phụ trách trông cửa hàng là được rồi…” Để được anh hết lòng ủng hộ, cô chủ động giúp anh châm thuốc: “Muốn hút thì cứ hút đi, không sao đâu! Anh mau nói mùi vị như thế nào đi, có khó ăn như vậy không? Tôi muốn tự mình mở cửa hàng, tự mình làm, không muốn tiêu nhiều tiền như vậy đề thuê người khác.”