Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-552
Chương 553: Anh ta sẽ không đến đâu
Nghĩ đến Kính Thiếu Khanh, cô liền phản bác lại: “Mới không phải như vậy! Đi thì đi, ăn thì ăn. Nhưng mà tôi nói trước, anh trả tiền. Tiền lương của tôi ít muốn chết, tiền thuê nhà mỗi tháng cũng mắc lắm đấy…”
Diệp Quân Tước cười một cái: “Lên xe đi.”
An Nhã không quen biết Diệp Quân Tước nên vô cùng ngượng ngạo, Trần Mộng Dao lại còn nhét cô vào dãy ghế sau ngồi cùng Diệp Quân Tước nên cô càng không được thoải mái.
Vị trí mà Trần Mộng Dao đang ngồi là ghế phó, người đang điều khiển xe là A Dịch. Cô đã từng gặp qua A Dịch vài lần rồi nên thuận miệng chào hỏi: “Hello! Lại gặp nhau rồi.”
A Dịch lịch sự cong môi cười với cô một cái sau đó tiếp tục tập trung lái xe.
Diệp Quân Tước không nói gì nhiều và những người trên xe cũng thế, cho nên bầu không khí vô cùng yên tĩnh. Cuối cùng vẫn là Trần Mộng Dao nêu vấn đề trước: “Định đi đâu ăn vậy?
Con người của tôi thích có qua có lại, không thể lúc nào cũng để anh mời được, để tôi mời lại anh nên tốt nhất đừng ăn món quá đắt tiền đấy, tôi mời không nỗi đâu. Thật ra tôi không thích qua lại với những người giàu có như anh, chưa gì thì sự chênh lệch về kinh tế đã làm tôi khó xử rồi.”
Diệp Quân Tước cười nhẹ: “Người có tiền mới không tính toán những điều nhỏ nhặt này, cô cũng không cần phải so đo như vậy. Đợi một lát cô sẽ biết sẽ đi đâu, chắc cô cũng đến đó nhiều lần rồi.”
Đúng thế, Trần Mộng Dao rất nhanh đã biết được điểm đến ở đâu… đó là nhà hàng Bạch Thủy Loan.
Dựa theo cảnh vật càng ngày càng quen thuộc trên đường đi, trong lòng cô cũng dần nổi lên một cảm giác khó chịu: “Diệp Quân Tước, anh có tình làm vậy đúng không? Anh mang tôi đến đây làm gì?”
Chiếc xe dừng lại ở chỗ đậu xe ven đường, với sự hỗ trợ của A Dịch, Diệp Quân Tước xuống xe rồi ngồi vào xe lăn: “Tôi tưởng cô thích mùi vị món ăn của nơi này nên không cân nhắc những nơi khác. Cô và Kính Thiếu Khanh chia tay nhau cũng chẳng phải vì hận thù to tát gì, chỉ là đến đây ăn một bữa cơm thôi, vì sao cô phải suy nghĩ nhiều để bản thân thêm phiền?”
Trần Mộng Dao bị hỏi đến á khẩu, cũng đúng thôi, cứ cho rằng cô thích mùi vị món ăn nơi này thì cần gì phải quan tâm đến chủ nhà hàng là ai chứ? Chưa kể hôm nay là ngày thứ Hai, Kính Thiếu Khanh sẽ không xuất hiện ở nhà hàng này. Đương nhiên ngoại trừ trường hợp Kính Thiếu Khanh tan ca rồi dẫn theo em gái nào đó đến đây ăn cơm.
An Nhã lén lút kéo tay của Trần Mộng Dao: “Dao Dao… cô không vui thì chúng ta đừng vào trong nữa nhé?”
Trần Mộng Dao nhìn Diệp Quân Tước đang đi phía trước một cái, cô dừng một chút rồi nói: “Đi thôi, không sao đâu.”
Lý do cô không muốn đến đây là vì lần trước bắt gặp Kính Thiếu Khanh đi cùng một người phụ nữ khác, lúc đó Hạ Lam cũng có mặt. Tình huống lúc đó ít nhiều gì cũng có chút khó xử và… nghiêm trọng. Cô phải thoát khỏi nỗi ám ảnh về anh, Ôn Ngôn đã từng nói với cô rằng trái đất này bé lắm, cúi đầu không thấy nhưng ngước lên sẽ bắt gặp.
Có lẽ vì Diệp Quân Tước ngồi xe lăn tiến vào nên những thực khách xung quanh đều dồn mắt về phía anh ta. Thế mà Diệp Quân Tước vẫn bình thản như không có gì, giống như đã quen với những ánh mắt này từ lâu. Vả lại, bàn ăn mà anh ta đặt trước là bàn ăn ở đại sảnh chứ không phải phòng ăn riêng, anh ta hầu như không quan tâm đến ánh mắt của người khác và cũng không có ý định che giấu khiếm khuyết của mình.
Sau khi ngồi xuống, A Dịch đưa thực đơn cho Trần Mộng Dao: “Phái nữ trước.”
Trần Mộng Dao và An Nhã tùy ý gọi hai món rồi đưa thực đơn cho Diệp Quân Tước: “Đây.”
Diệp Quân Tước chỉ vào hai món, A Dịch tiếp ý rồi giao lại thực đơn cho bồi bàn, còn không quên dặn dò vài câu. Xong xuôi, Diệp Quân Tước hỏi: “Hoa mà tôi tặng cô ra sao rồi? Loại hoa An. lề DA 0 0n R V ĐC sảng ây mỏng manh quá, tôi chăm sóc đên mệt cả người.
Trần Mộng Dao cười trả lời: “Tôi cũng không biết trồng hoa nên giao cho các chị em của tôi chăm sóc rồi. Anh yên tâm, ý chí sống của nó khá mạnh nên chưa chết được, ít nhất trước mắt là vậy.”
An Nhã nhút nhát cúi thấp đầu: “Ông nội tôi rất thích trồng hoa, tôi và ông từng chăm sóc nhiều năm nên biết một chút.”
Diệp Quân Tước cũng không để tâm ai là người chăm sóc cho cây hoa, anh chỉ nói: “Đợi hoa nở, tôi sẽ nói cho cô nghe một bí mật.”
Trần Mộng Dao nói đùa: “Ý là cây hoa chết rồi thì không nói cho tôi biết bí mật nữa?”
Diệp Quân Tước không trả lời, sau đó A Dịch tiến lên rót thêm nước.
Trong lúc ăn cơm, Trần Mộng Dao sẽ bắt giác ngắng đầu nhìn về phía cửa của đại sảnh, tất nhiên vì cô sợ Kính Thiếu Khanh sẽ đột ngột xuất hiện. Không biết vì sao, dù hai người đã chia tay nhưng cô luôn sợ rằng Kính Thiếu Khanh sẽ hiểu lầm giữa cô và Diệp Quân Tước có mối quan hệ mờ ám…
Đây cũng là điểm yếu của cô, phải trắng đen rõ ràng, không được chịu trách nhiệm cho những việc vốn không có thật.
“Đừng nhìn nữa, Kính Thiếu Khanh sẽ không đến đâu. Anh ta đang đi “0 Độ” với người phụ nữ khác rồi.” Diệp Quân Tước đột nhiên mở miệng.
Trần Mộng Dao sững người, tất nhiên cô biết 0 Độ là một nơi như thế nào rồi, đó là một quán bar…
Sau khi biết Kính Thiếu Khanh sẽ không xuất hiện ở nơi này, cô mới thở ra nhẹ nhõm nhưng đồng thời cũng có chút thất vọng.
Cô vẫn cố bờ như không để tâm, cô không muốn bị người khác phát hiện: “Sao anh biết? Không lẽ anh còn cho điều tra hành tung của anh ấy?”
Diệp Quân Tước không hề che giấu: “Chỉ sợ cô đến đây ăn không được an tâm nên bỏ chút công sức chuẩn bị thôi.”
Trong lòng Trần Mộng Dao lại nổi lên cảm giác kỳ lạ. Cái tên này tiếp cận cô vì mục đích gì? Anh ta có tình quan tâm và năm lần bảy lượt mời cô ăn cơm, xem ra không hề đơn giản…
Lần trước ở trang viên của Diệp gia cô đã từng hỏi nhưng lại bị chặn lời, lần này cô nhắc lại: “Tại sao anh lại quan tâm chuyện của tôi đến vậy? Thường thì một người đàn ông mà nhiệt tình với một người phụ nữ nghĩa là có ý tứ đặc biệt, tôi không nghĩ anh là người sẽ nhìn trúng dạng phụ nữ đã đính hôn với người khác. Lúc anh tiếp cận tôi thì tôi vẫn chưa hủy hôn, thế nên anh có nên nói rõ với tôi không? Nếu không thì tôi ăn cũng không an tâm, sợ là sau này sẽ không thể cùng anh dùng cơm nữa.
Tôi thích thành thật với nhau hơn.”
Diệp Quân Tước chăm chú nhìn cô một lúc, có vẻ anh ta không ngờ đến cô lại thẳng thắn như vậy: “Nếu cô muốn biết đến vậy thì tôi có thể nói với cô, cứ làm theo lời cô mà thành thật với nhau. Nhưng mà… tôi cảm thấy chúng ta nên nói riêng với nhau thì tốt hơn, cô thấy sao?”
Trần Mộng Dao nhìn nhìn An Nhã và A Dịch, cô biết lần này vẫn không thể có được câu trả lời. Vả lại thảo luận về vấn đề này trong hoàn cảnh hiện tại cũng không được tốt lắm, nếu như người ta không hề có ý đó với cô thì chẳng phải cô đã quá tự luyến sao? Như vậy thật khó xử…
“Được, đừng có thử ngăn cản tôi nữa đấy…”
Bữa ăn sắp kết thúc thì A Dịch bỗng nhiên đứng dậy đi ra ngoài bắt máy, lúc trở về còn ghé sát vào tai của Diệp Quân Tước nói nhỏ điều gì đó.
Biểu cảm trên mặt Diệp Quân Tước không có biến hóa lớn gì, anh ta rất tự nhiên nói với Trần Mộng Dao: “Làm phiền các cô lát sau tự bắt xe về rồi. Tôi có chuyện gấp cần xử lý. Tôi đã thanh toán rồi nên đi trước đây. Tạm biệt.”
Trần Mộng Dao định mở miệng nói tạm biệt thì Diệp Quân Tước lại nói tiếp: “Lát sau liên lạc qua điện thoại.”
Cô dừng lại. Chắc anh ta sẽ không nghĩ rằng cô đang gắp gáp muốn biết được lý do tiếp cận cô của anh ta đó chứ? Đã nói là sẽ liên lạc riêng, cô mới không để tâm việc phải chờ đợi thêm một lúc.
Nghĩ đến Kính Thiếu Khanh, cô liền phản bác lại: “Mới không phải như vậy! Đi thì đi, ăn thì ăn. Nhưng mà tôi nói trước, anh trả tiền. Tiền lương của tôi ít muốn chết, tiền thuê nhà mỗi tháng cũng mắc lắm đấy…”
Diệp Quân Tước cười một cái: “Lên xe đi.”
An Nhã không quen biết Diệp Quân Tước nên vô cùng ngượng ngạo, Trần Mộng Dao lại còn nhét cô vào dãy ghế sau ngồi cùng Diệp Quân Tước nên cô càng không được thoải mái.
Vị trí mà Trần Mộng Dao đang ngồi là ghế phó, người đang điều khiển xe là A Dịch. Cô đã từng gặp qua A Dịch vài lần rồi nên thuận miệng chào hỏi: “Hello! Lại gặp nhau rồi.”
A Dịch lịch sự cong môi cười với cô một cái sau đó tiếp tục tập trung lái xe.
Diệp Quân Tước không nói gì nhiều và những người trên xe cũng thế, cho nên bầu không khí vô cùng yên tĩnh. Cuối cùng vẫn là Trần Mộng Dao nêu vấn đề trước: “Định đi đâu ăn vậy?
Con người của tôi thích có qua có lại, không thể lúc nào cũng để anh mời được, để tôi mời lại anh nên tốt nhất đừng ăn món quá đắt tiền đấy, tôi mời không nỗi đâu. Thật ra tôi không thích qua lại với những người giàu có như anh, chưa gì thì sự chênh lệch về kinh tế đã làm tôi khó xử rồi.”
Diệp Quân Tước cười nhẹ: “Người có tiền mới không tính toán những điều nhỏ nhặt này, cô cũng không cần phải so đo như vậy. Đợi một lát cô sẽ biết sẽ đi đâu, chắc cô cũng đến đó nhiều lần rồi.”
Đúng thế, Trần Mộng Dao rất nhanh đã biết được điểm đến ở đâu… đó là nhà hàng Bạch Thủy Loan.
Dựa theo cảnh vật càng ngày càng quen thuộc trên đường đi, trong lòng cô cũng dần nổi lên một cảm giác khó chịu: “Diệp Quân Tước, anh có tình làm vậy đúng không? Anh mang tôi đến đây làm gì?”
Chiếc xe dừng lại ở chỗ đậu xe ven đường, với sự hỗ trợ của A Dịch, Diệp Quân Tước xuống xe rồi ngồi vào xe lăn: “Tôi tưởng cô thích mùi vị món ăn của nơi này nên không cân nhắc những nơi khác. Cô và Kính Thiếu Khanh chia tay nhau cũng chẳng phải vì hận thù to tát gì, chỉ là đến đây ăn một bữa cơm thôi, vì sao cô phải suy nghĩ nhiều để bản thân thêm phiền?”
Trần Mộng Dao bị hỏi đến á khẩu, cũng đúng thôi, cứ cho rằng cô thích mùi vị món ăn nơi này thì cần gì phải quan tâm đến chủ nhà hàng là ai chứ? Chưa kể hôm nay là ngày thứ Hai, Kính Thiếu Khanh sẽ không xuất hiện ở nhà hàng này. Đương nhiên ngoại trừ trường hợp Kính Thiếu Khanh tan ca rồi dẫn theo em gái nào đó đến đây ăn cơm.
An Nhã lén lút kéo tay của Trần Mộng Dao: “Dao Dao… cô không vui thì chúng ta đừng vào trong nữa nhé?”
Trần Mộng Dao nhìn Diệp Quân Tước đang đi phía trước một cái, cô dừng một chút rồi nói: “Đi thôi, không sao đâu.”
Lý do cô không muốn đến đây là vì lần trước bắt gặp Kính Thiếu Khanh đi cùng một người phụ nữ khác, lúc đó Hạ Lam cũng có mặt. Tình huống lúc đó ít nhiều gì cũng có chút khó xử và… nghiêm trọng. Cô phải thoát khỏi nỗi ám ảnh về anh, Ôn Ngôn đã từng nói với cô rằng trái đất này bé lắm, cúi đầu không thấy nhưng ngước lên sẽ bắt gặp.
Có lẽ vì Diệp Quân Tước ngồi xe lăn tiến vào nên những thực khách xung quanh đều dồn mắt về phía anh ta. Thế mà Diệp Quân Tước vẫn bình thản như không có gì, giống như đã quen với những ánh mắt này từ lâu. Vả lại, bàn ăn mà anh ta đặt trước là bàn ăn ở đại sảnh chứ không phải phòng ăn riêng, anh ta hầu như không quan tâm đến ánh mắt của người khác và cũng không có ý định che giấu khiếm khuyết của mình.
Sau khi ngồi xuống, A Dịch đưa thực đơn cho Trần Mộng Dao: “Phái nữ trước.”
Trần Mộng Dao và An Nhã tùy ý gọi hai món rồi đưa thực đơn cho Diệp Quân Tước: “Đây.”
Diệp Quân Tước chỉ vào hai món, A Dịch tiếp ý rồi giao lại thực đơn cho bồi bàn, còn không quên dặn dò vài câu. Xong xuôi, Diệp Quân Tước hỏi: “Hoa mà tôi tặng cô ra sao rồi? Loại hoa An. lề DA 0 0n R V ĐC sảng ây mỏng manh quá, tôi chăm sóc đên mệt cả người.
Trần Mộng Dao cười trả lời: “Tôi cũng không biết trồng hoa nên giao cho các chị em của tôi chăm sóc rồi. Anh yên tâm, ý chí sống của nó khá mạnh nên chưa chết được, ít nhất trước mắt là vậy.”
An Nhã nhút nhát cúi thấp đầu: “Ông nội tôi rất thích trồng hoa, tôi và ông từng chăm sóc nhiều năm nên biết một chút.”
Diệp Quân Tước cũng không để tâm ai là người chăm sóc cho cây hoa, anh chỉ nói: “Đợi hoa nở, tôi sẽ nói cho cô nghe một bí mật.”
Trần Mộng Dao nói đùa: “Ý là cây hoa chết rồi thì không nói cho tôi biết bí mật nữa?”
Diệp Quân Tước không trả lời, sau đó A Dịch tiến lên rót thêm nước.
Trong lúc ăn cơm, Trần Mộng Dao sẽ bắt giác ngắng đầu nhìn về phía cửa của đại sảnh, tất nhiên vì cô sợ Kính Thiếu Khanh sẽ đột ngột xuất hiện. Không biết vì sao, dù hai người đã chia tay nhưng cô luôn sợ rằng Kính Thiếu Khanh sẽ hiểu lầm giữa cô và Diệp Quân Tước có mối quan hệ mờ ám…
Đây cũng là điểm yếu của cô, phải trắng đen rõ ràng, không được chịu trách nhiệm cho những việc vốn không có thật.
“Đừng nhìn nữa, Kính Thiếu Khanh sẽ không đến đâu. Anh ta đang đi “0 Độ” với người phụ nữ khác rồi.” Diệp Quân Tước đột nhiên mở miệng.
Trần Mộng Dao sững người, tất nhiên cô biết 0 Độ là một nơi như thế nào rồi, đó là một quán bar…
Sau khi biết Kính Thiếu Khanh sẽ không xuất hiện ở nơi này, cô mới thở ra nhẹ nhõm nhưng đồng thời cũng có chút thất vọng.
Cô vẫn cố bờ như không để tâm, cô không muốn bị người khác phát hiện: “Sao anh biết? Không lẽ anh còn cho điều tra hành tung của anh ấy?”
Diệp Quân Tước không hề che giấu: “Chỉ sợ cô đến đây ăn không được an tâm nên bỏ chút công sức chuẩn bị thôi.”
Trong lòng Trần Mộng Dao lại nổi lên cảm giác kỳ lạ. Cái tên này tiếp cận cô vì mục đích gì? Anh ta có tình quan tâm và năm lần bảy lượt mời cô ăn cơm, xem ra không hề đơn giản…
Lần trước ở trang viên của Diệp gia cô đã từng hỏi nhưng lại bị chặn lời, lần này cô nhắc lại: “Tại sao anh lại quan tâm chuyện của tôi đến vậy? Thường thì một người đàn ông mà nhiệt tình với một người phụ nữ nghĩa là có ý tứ đặc biệt, tôi không nghĩ anh là người sẽ nhìn trúng dạng phụ nữ đã đính hôn với người khác. Lúc anh tiếp cận tôi thì tôi vẫn chưa hủy hôn, thế nên anh có nên nói rõ với tôi không? Nếu không thì tôi ăn cũng không an tâm, sợ là sau này sẽ không thể cùng anh dùng cơm nữa.
Tôi thích thành thật với nhau hơn.”
Diệp Quân Tước chăm chú nhìn cô một lúc, có vẻ anh ta không ngờ đến cô lại thẳng thắn như vậy: “Nếu cô muốn biết đến vậy thì tôi có thể nói với cô, cứ làm theo lời cô mà thành thật với nhau. Nhưng mà… tôi cảm thấy chúng ta nên nói riêng với nhau thì tốt hơn, cô thấy sao?”
Trần Mộng Dao nhìn nhìn An Nhã và A Dịch, cô biết lần này vẫn không thể có được câu trả lời. Vả lại thảo luận về vấn đề này trong hoàn cảnh hiện tại cũng không được tốt lắm, nếu như người ta không hề có ý đó với cô thì chẳng phải cô đã quá tự luyến sao? Như vậy thật khó xử…
“Được, đừng có thử ngăn cản tôi nữa đấy…”
Bữa ăn sắp kết thúc thì A Dịch bỗng nhiên đứng dậy đi ra ngoài bắt máy, lúc trở về còn ghé sát vào tai của Diệp Quân Tước nói nhỏ điều gì đó.
Biểu cảm trên mặt Diệp Quân Tước không có biến hóa lớn gì, anh ta rất tự nhiên nói với Trần Mộng Dao: “Làm phiền các cô lát sau tự bắt xe về rồi. Tôi có chuyện gấp cần xử lý. Tôi đã thanh toán rồi nên đi trước đây. Tạm biệt.”
Trần Mộng Dao định mở miệng nói tạm biệt thì Diệp Quân Tước lại nói tiếp: “Lát sau liên lạc qua điện thoại.”
Cô dừng lại. Chắc anh ta sẽ không nghĩ rằng cô đang gắp gáp muốn biết được lý do tiếp cận cô của anh ta đó chứ? Đã nói là sẽ liên lạc riêng, cô mới không để tâm việc phải chờ đợi thêm một lúc.