Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-692
Chương 693: Sau lưng có ai bày mưu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời khắc thân thể hòa lại làm một, anh không tự chủ được ngửa đầu hưởng thụ, hoàn toàn phơi bày cần cỗ bóng loáng gợi cảm. Trần Mộng Dao nửa nằm sắp trên người anh, cô vùi đầu vào hõm vai anh mà thở gấp. Mười ngón đan xen thật chặt, bàn tay đeo nhẫn cưới của anh trông càng đẹp hơn. Kính Thiếu Khanh không dám cử động vì anh sợ sẽ xảy ra sự cố. Có trời mới biết anh muốn quên hết tất cả để giành thế chủ động đến mức nào, anh thật muốn đè cô dưới thân rồi dày vò theo ý mình… Cô giơ bàn tay đang nắm tay anh lên, ngắm nhìn: “Em dùng nhẫn cưới khóa anh lại rồi, sau này anh không được nhìn những người phụ nữ khác nữa. Một lần cũng không được.”
Anh ôm lấy cô từ đằng sau, bàn tay lớn nắm chặt lấy tay cô: “Có em rồi thì anh còn phải nhìn những người phụ nữ khác sao? Anh đã không nhìn từ lâu rồi. Chúng ta ngủ thôi, ngày mai anh đưa em đi kiểm tra thai sản.”
Cô quay mặt sang hôn lên trán anh: “Em cảm thấy bảo bảo động đậy rồi.”
Anh hơi ngạc nhiên, lần đầu tiên cô nói rằng cảm nhận được máy thai: “Từ khi nào thế?”
Cô có chút xấu hỗ: “Khi nãy…”
Anh khẽ cười, xoa xoa bụng cô: “Do mẹ của con tham ăn, không liên quan đến bố.”
Ngày hôm sau, tại Mục trạch. Bởi vì thời tiết trở lạnh nên Tiểu Đoàn Tử cứ liên tục chảy mũi và ho. Ôn Ngôn cân nhắc có nên xin nghỉ một ngày để mang Tiểu Đoàn Tử đến bệnh viện hay không, nhưng lại lo lắng liên lục xin nghỉ phép sẽ để lại ấn tượng không tốt trong lòng cấp trên. Nhìn bộ dáng khó xử của cô, Mục Đình Sâm đại khái đoán ra được cô đang nghĩ gì: “Em đi làm trước đi, để anh đưa con đi bệnh viện. Sáng nay anh không có việc bận.”
Trong lòng cô có chút áy náy: “So với công việc thì Tiểu Đoàn Tử quan trọng hơn. Em có thể xin nghỉ phép một ngày nữa, anh đừng miễn cưỡng.”
Mục Đình Sâm vừa thắt cà-vạt vừa nhìn cô: “Anh nào có miễn cưỡng? Không nên miễn cưỡng là em mới đúng, vừa nhậm chức không bao lâu mà liên tục xin nghỉ phép thì không tốt đâu.Nếu là anh thì anh cũng không thích nhân viên như vậy. Em đi đi, anh chở Tiểu Đoàn Tử đi bệnh viện ngay.”
Cô cười ấm áp: “Vậy được rồi, em đi trước đây. Anh nhớ đeo khẩu trang mới vào bệnh viện đấy, mùi này nhiều người cảm cúm lắm. Chắc chắn trong khoa nhi có nhiều đứa bé cảm lạnh và ho, đừng để Tiểu Đoàn Tử còn chưa khỏe mà anh lại nhiễm bệnh đấy.”
Dặn dò xong cô quay người định rời đi, thế nhưng Kính Thiếu Khanh đã nhanh tay kéo cô lại. Anh nhìn chằm chằm bờ môi của cô, chua chát nói: “Tại sao lại đánh màu son đỏ như vậy?
Bôi đi.”
Cô ù ù cạc cạc: “Đỏ lắm sao? Nhạt lắm mà, nhân viên nữ ở công ty em đều trang điểm, em không trang điểm thì không hay.Môi đỏ một chút thì sắc mặt sẽ tươi tỉnh hơn mà. Anh đùng lo chuyện này nữa, em có nói thì anh cũng không hiểu thôi.”
Anh không chịu: “Em không bôi thì đừng ra khỏi cửa nữa.”
Cô không còn cách nào với anh, đành đi vào nhà vệ sinh bôi đi lớp son đỏ nhưng mà lại cảm thấy môi hơi khô. Cô chỉ có thể thoa một chút son môi: “Vậy được rồi chứ? Cuối cùng anh đang để bụng chuyện gì vậy?”
Mục Đình Sâm không lên tiếng. Anh mới không nói cho cô biết rằng anh không yên tâm, anh chỉ muốn giấu cô ở bên mình để không cho tên đàn ông nào có cơ hội ngắm nhìn cô. Thế mà anh vẫn phải chiều theo ý cô để cô ra ngoài làm việc làm lòng anh có biết bao nhiêu lo lắng. Sau khi Ôn Ngôn đi mắt, anh dẫn theo má Lưu và Tiểu Đoàn Tử đến bệnh viện. Lúc dừng xe thì bọn họ bắt gặp Trần Mộng Dao đến khám thai sản, Kính Thiếu Khanh vươn tay ra xoa xoa mặt nhỏ của Tiểu Đoàn Tử: “Nhóc con, cảm lạnh rồi sao? Nhìn xem, nước mũi đều chảy ra cả rồi, bố của nhóc mắc bệnh thích sạch sẽ mà không ghét bỏ nhóc. Xem ra hai người là bố con ruột rồi.”
Mục Đình Sâm lấy khăn giấy ra giúp Tiểu Đoàn Tử lau nước mũi: “Hai người đến làm kiểm tra à? Tôi qua bên khoa nhị, không thuận đường nên tôi đi trước đây.”
Trần Mộng Dao muốn bề Tiểu Đoàn Tử một chút, nhưng tiếc ẳ thay bụng cô đã có chút lớn nên không thuận tiện cho lắm: “Tạm biệt Tiểu Đoàn Tử, cuối tuần dì sẽ đến chơi chung với con.”
Đi đến khoa thai sản, Trần Mộng Dao đã đói đến khó chịu: “Lần trước bác sĩ có nói rằng làm kiểm tra không được ăn sáng, em sắp đói chết luôn rồi.”
Cô gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, A Trạch là thuộc hạ thân cận của Diệp Quân Tước, chỉ là em không hiểu tại sao hai người họ lại ở bên nhau. An Nhã chỉ nói với em từng gặp qua A Trạch hai ba lần thôi, hai người họ chưa thân đến mức sinh con đấy chứ?”
Phát hiện to lớn này khiến Kính Thiếu Khanh ý thực được chuyện này không hề đơn giản. Lúc trước A Nhã mang thai rồi vu khống anh còn làm lớn chuyện. Bây giờ anh biết được đứa con trong bụng An Nhã có thể là đứa con của A Trạch – thuộc hạ của Diệp Quân Tước, vậy có nghĩa là người bày mưu phía sau lưng An Nhã chính là Diệp Quân Tước?
Trần Mộng Dao cũng mơ hồ nghĩ ra điều gì đó nhưng cô không dám khẳng định. Cô không mấy tự tin vào chỉ số IQ của mình.Để có thể xác nhận thêm, cô ôm theo bụng bầu đi đến phía của An Nhã và A Trạch. Lúc cô đến gần, An Nhã nhìn thấy cô rồi, sắc mặt lập tức căng thẳng: “Mộng Dao…”
Cô không nhìn A Trạch mà trực tiếp hỏi An Nhã: “Đứa bé trong bụng cô là của A Trạch?”
An Nhã không trả lời, vô phương ứng phối nhìn sang A Trạch.A Trạch kéo An Nhã về phía sau rồi nói: “Của tôi.”
Trần Mộng Dao chau mày hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì? Nếu như vậy thì tại sao lúc trước lại nói là con của Kính Thiếu Khanh? An Nhã, hôm nay cô phải nói rõ ràng với tôi!”
An Nhã níu chặt góc áo của A Trạch như một chú thỏ sợ hãi, dè dặt không dám lên tiếng. A Trạch nhìn Kính Thiếu Khanh một cái rồi nói: “Không có gì để nói cả, tôi và cô ấy ở bên nhau thôi. Cô ấy lấy đứa bé trong bụng để làm chuyện sai trái đã là chuyện của quá khứ rồi. Hai người không thể bỏ qua chuyện này được sao?”
Kính Thiếu Khanh lạnh lùng: “Không ai trong chúng tôi truy cứu cô ta cả, chỉ là muốn hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra. Nếu đứa bé là của cậu thì tại sao cô ta lại đỗ vỏ lên người tôi? Hay nói đúng hơn… phía sau lưng có ai bày mưu?”
An Nhã vội vã nói: “Không có! Lúc trước tôi và A Trạch chỉ là ngoài ý muốn, sau khi phát hiện mang thai thì tôi không nói cho ai biết cả. Lúc đó tôi thích anh nên mới làm ra chuyện như vậy.Tôi xin lỗi, đều là lỗi của tôi, tôi biết lỗi rồi. Bây giờ tôi và A Trạch ở bên nhau và anh ấy cũng là bố ruột của đứa bé trong bụng, vì vậy hai người đừng suy đoán nữa. Không có ai bày mưu đặt kế cả, là vì tôi ganh tị Mộng Dao mà thôi!”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời khắc thân thể hòa lại làm một, anh không tự chủ được ngửa đầu hưởng thụ, hoàn toàn phơi bày cần cỗ bóng loáng gợi cảm. Trần Mộng Dao nửa nằm sắp trên người anh, cô vùi đầu vào hõm vai anh mà thở gấp. Mười ngón đan xen thật chặt, bàn tay đeo nhẫn cưới của anh trông càng đẹp hơn. Kính Thiếu Khanh không dám cử động vì anh sợ sẽ xảy ra sự cố. Có trời mới biết anh muốn quên hết tất cả để giành thế chủ động đến mức nào, anh thật muốn đè cô dưới thân rồi dày vò theo ý mình… Cô giơ bàn tay đang nắm tay anh lên, ngắm nhìn: “Em dùng nhẫn cưới khóa anh lại rồi, sau này anh không được nhìn những người phụ nữ khác nữa. Một lần cũng không được.”
Anh ôm lấy cô từ đằng sau, bàn tay lớn nắm chặt lấy tay cô: “Có em rồi thì anh còn phải nhìn những người phụ nữ khác sao? Anh đã không nhìn từ lâu rồi. Chúng ta ngủ thôi, ngày mai anh đưa em đi kiểm tra thai sản.”
Cô quay mặt sang hôn lên trán anh: “Em cảm thấy bảo bảo động đậy rồi.”
Anh hơi ngạc nhiên, lần đầu tiên cô nói rằng cảm nhận được máy thai: “Từ khi nào thế?”
Cô có chút xấu hỗ: “Khi nãy…”
Anh khẽ cười, xoa xoa bụng cô: “Do mẹ của con tham ăn, không liên quan đến bố.”
Ngày hôm sau, tại Mục trạch. Bởi vì thời tiết trở lạnh nên Tiểu Đoàn Tử cứ liên tục chảy mũi và ho. Ôn Ngôn cân nhắc có nên xin nghỉ một ngày để mang Tiểu Đoàn Tử đến bệnh viện hay không, nhưng lại lo lắng liên lục xin nghỉ phép sẽ để lại ấn tượng không tốt trong lòng cấp trên. Nhìn bộ dáng khó xử của cô, Mục Đình Sâm đại khái đoán ra được cô đang nghĩ gì: “Em đi làm trước đi, để anh đưa con đi bệnh viện. Sáng nay anh không có việc bận.”
Trong lòng cô có chút áy náy: “So với công việc thì Tiểu Đoàn Tử quan trọng hơn. Em có thể xin nghỉ phép một ngày nữa, anh đừng miễn cưỡng.”
Mục Đình Sâm vừa thắt cà-vạt vừa nhìn cô: “Anh nào có miễn cưỡng? Không nên miễn cưỡng là em mới đúng, vừa nhậm chức không bao lâu mà liên tục xin nghỉ phép thì không tốt đâu.Nếu là anh thì anh cũng không thích nhân viên như vậy. Em đi đi, anh chở Tiểu Đoàn Tử đi bệnh viện ngay.”
Cô cười ấm áp: “Vậy được rồi, em đi trước đây. Anh nhớ đeo khẩu trang mới vào bệnh viện đấy, mùi này nhiều người cảm cúm lắm. Chắc chắn trong khoa nhi có nhiều đứa bé cảm lạnh và ho, đừng để Tiểu Đoàn Tử còn chưa khỏe mà anh lại nhiễm bệnh đấy.”
Dặn dò xong cô quay người định rời đi, thế nhưng Kính Thiếu Khanh đã nhanh tay kéo cô lại. Anh nhìn chằm chằm bờ môi của cô, chua chát nói: “Tại sao lại đánh màu son đỏ như vậy?
Bôi đi.”
Cô ù ù cạc cạc: “Đỏ lắm sao? Nhạt lắm mà, nhân viên nữ ở công ty em đều trang điểm, em không trang điểm thì không hay.Môi đỏ một chút thì sắc mặt sẽ tươi tỉnh hơn mà. Anh đùng lo chuyện này nữa, em có nói thì anh cũng không hiểu thôi.”
Anh không chịu: “Em không bôi thì đừng ra khỏi cửa nữa.”
Cô không còn cách nào với anh, đành đi vào nhà vệ sinh bôi đi lớp son đỏ nhưng mà lại cảm thấy môi hơi khô. Cô chỉ có thể thoa một chút son môi: “Vậy được rồi chứ? Cuối cùng anh đang để bụng chuyện gì vậy?”
Mục Đình Sâm không lên tiếng. Anh mới không nói cho cô biết rằng anh không yên tâm, anh chỉ muốn giấu cô ở bên mình để không cho tên đàn ông nào có cơ hội ngắm nhìn cô. Thế mà anh vẫn phải chiều theo ý cô để cô ra ngoài làm việc làm lòng anh có biết bao nhiêu lo lắng. Sau khi Ôn Ngôn đi mắt, anh dẫn theo má Lưu và Tiểu Đoàn Tử đến bệnh viện. Lúc dừng xe thì bọn họ bắt gặp Trần Mộng Dao đến khám thai sản, Kính Thiếu Khanh vươn tay ra xoa xoa mặt nhỏ của Tiểu Đoàn Tử: “Nhóc con, cảm lạnh rồi sao? Nhìn xem, nước mũi đều chảy ra cả rồi, bố của nhóc mắc bệnh thích sạch sẽ mà không ghét bỏ nhóc. Xem ra hai người là bố con ruột rồi.”
Mục Đình Sâm lấy khăn giấy ra giúp Tiểu Đoàn Tử lau nước mũi: “Hai người đến làm kiểm tra à? Tôi qua bên khoa nhị, không thuận đường nên tôi đi trước đây.”
Trần Mộng Dao muốn bề Tiểu Đoàn Tử một chút, nhưng tiếc ẳ thay bụng cô đã có chút lớn nên không thuận tiện cho lắm: “Tạm biệt Tiểu Đoàn Tử, cuối tuần dì sẽ đến chơi chung với con.”
Đi đến khoa thai sản, Trần Mộng Dao đã đói đến khó chịu: “Lần trước bác sĩ có nói rằng làm kiểm tra không được ăn sáng, em sắp đói chết luôn rồi.”
Cô gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, A Trạch là thuộc hạ thân cận của Diệp Quân Tước, chỉ là em không hiểu tại sao hai người họ lại ở bên nhau. An Nhã chỉ nói với em từng gặp qua A Trạch hai ba lần thôi, hai người họ chưa thân đến mức sinh con đấy chứ?”
Phát hiện to lớn này khiến Kính Thiếu Khanh ý thực được chuyện này không hề đơn giản. Lúc trước A Nhã mang thai rồi vu khống anh còn làm lớn chuyện. Bây giờ anh biết được đứa con trong bụng An Nhã có thể là đứa con của A Trạch – thuộc hạ của Diệp Quân Tước, vậy có nghĩa là người bày mưu phía sau lưng An Nhã chính là Diệp Quân Tước?
Trần Mộng Dao cũng mơ hồ nghĩ ra điều gì đó nhưng cô không dám khẳng định. Cô không mấy tự tin vào chỉ số IQ của mình.Để có thể xác nhận thêm, cô ôm theo bụng bầu đi đến phía của An Nhã và A Trạch. Lúc cô đến gần, An Nhã nhìn thấy cô rồi, sắc mặt lập tức căng thẳng: “Mộng Dao…”
Cô không nhìn A Trạch mà trực tiếp hỏi An Nhã: “Đứa bé trong bụng cô là của A Trạch?”
An Nhã không trả lời, vô phương ứng phối nhìn sang A Trạch.A Trạch kéo An Nhã về phía sau rồi nói: “Của tôi.”
Trần Mộng Dao chau mày hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì? Nếu như vậy thì tại sao lúc trước lại nói là con của Kính Thiếu Khanh? An Nhã, hôm nay cô phải nói rõ ràng với tôi!”
An Nhã níu chặt góc áo của A Trạch như một chú thỏ sợ hãi, dè dặt không dám lên tiếng. A Trạch nhìn Kính Thiếu Khanh một cái rồi nói: “Không có gì để nói cả, tôi và cô ấy ở bên nhau thôi. Cô ấy lấy đứa bé trong bụng để làm chuyện sai trái đã là chuyện của quá khứ rồi. Hai người không thể bỏ qua chuyện này được sao?”
Kính Thiếu Khanh lạnh lùng: “Không ai trong chúng tôi truy cứu cô ta cả, chỉ là muốn hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra. Nếu đứa bé là của cậu thì tại sao cô ta lại đỗ vỏ lên người tôi? Hay nói đúng hơn… phía sau lưng có ai bày mưu?”
An Nhã vội vã nói: “Không có! Lúc trước tôi và A Trạch chỉ là ngoài ý muốn, sau khi phát hiện mang thai thì tôi không nói cho ai biết cả. Lúc đó tôi thích anh nên mới làm ra chuyện như vậy.Tôi xin lỗi, đều là lỗi của tôi, tôi biết lỗi rồi. Bây giờ tôi và A Trạch ở bên nhau và anh ấy cũng là bố ruột của đứa bé trong bụng, vì vậy hai người đừng suy đoán nữa. Không có ai bày mưu đặt kế cả, là vì tôi ganh tị Mộng Dao mà thôi!”