Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-751
Chương 752: Phải trị cái tật xâu này của anh
Có lẽ Mục Đình Sâm tưởng là cô đã ngủ rồi, lúc đi vào vẫn còn đang nói chuyện điện thoại, không hề để ý đến việc phải tránh né: “Tôi không cần biết cô dùng thủ đoạn gì, cô cứ việc gây rắc rồi cho tôi đi, vậy thì cứ tiếp tục đấu tiếp, tôi không phải là loại đàn ông tùy tiện như cô nghĩ.”
Nghe giọng nói lạnh lùng kèm theo cả phẫn nộ của anh, Ôn Ngôn không khỏi ngừng bút vẽ lại, ngắng đầu lên nhìn anh.
Sắc mặt của Mục Đình Sâm liền thay đổi khi bốn mắt nhìn nhau, anh lập tức cúp thẳng điện thoại: “Sao em vẫn chưa ngủ? Ở phòng khách làm gì thế này?”
Cô thu dọn lại mấy bản thảo còn đang vẽ dở: “Đợi anh chứ sao, anh nói chuyện điện thoại với ai vậy? Nghe có vẻ rất tức giận thì phải…”
Đáy mắt anh ánh lên vẻ mệt mỏi: “Không có chuyện gì đâu, anh đi tắm đã, em ngủ sớm đi.”
Trong lòng Ôn Ngôn có chút khó chịu, những lời anh nói khi nói chuyện điện thoại cô đều đã nghe thấy hết, trực giác cho cô biết đầu dây bên kia nhất định là một người phụ nữ, anh thì lại không hề muốn nói đến, cô chỉ là muốn hiểu thêm về anh mà thôi, muốn biết anh đang phải trải qua những gì, đây chẳng phải là điều mà vợ chồng cùng chia sẻ với nhau sao? Cô chán ghét cái cảm giác có ngăn cách này.
Trong lúc Mục Đình Sâm đi tắm, cô thì đứng bên ngoài nhà tắm đợi, nhất định phải hỏi ra được chút gì đó.
Thói quen trong cuộc sống không cần dốc hết tâm sức đi tìm hiểu, chỉ cần ở với nhau một thời gian dài thì tự nhiên cũng sẽ quen thuộc, bình thường anh tắm sẽ mắt khoảng nửa tiếng, nhưng ngày hôm nay, thời gian bị kéo dài ra mười phút, điều này càng khiến cô khẳng định là anh đã gặp phải phiền phức nào đó, thế nên mới bắt bình thường như thé.
Nghe tiếng nước bên trong đã dừng lại, sau đó là cửa nhà tắm mở ra, cô nói thẳng thừng: “Em muốn biết lúc nãy anh nói chuyện điện thoại với ai?”
Mục Đình Sâm ngắn người ra: “Muộn quá rồi, không nói đến chuyện này nữa có được không? Ngày mai công ty anh còn có việc, phải đi ngủ sớm.”
Ôn Ngôn cau mày lại, bắt đầu cảm thấy bực bội. Sáng này anh nói đợi đến tối… Kết quả là giờ như con cá chết ươn, trước đấy là vì anh phải đi công tác, bọn họ đã có đến hơn nửa tháng không ở cùng nhau rồi. Đương nhiên, điểm quan trọng nhất là cô ghét anh chuyện gì cũng ngậm chặt miệng, không chịu nói gì với cô!
Cô đanh mặt lại tự mình đi về giường nằm xuống, có lúc cô cảm thấy anh quá gia trưởng, vẫn coi cô là một cô nhóc, chuyện gì cũng không hề nói với cô, cô cũng nên trị cái tật xấu này của anh mới được.
Cảm nhận được là cô không vui, Mục Đình Sâm hạ giọng dỗ dành: “Sao thế? Anh thật sự là mệt thôi, cũng không có gì giấu em đâu.”
Cô không nói gì, còn nằm dịch sát ra mép giường, như là muốn vạch ranh giới với anh vậy.
Mục Đình Sâm không còn cách nào khác, lau khô tóc xong rồi mới nằm lên giường: “Đừng giận dỗi nữa, ngủ đi nào.”
Nói xong thì không thấy anh có động tĩnh gì nữa, Ôn Ngôn mới phát hiện ra là anh đã ngủ rồi. Cô cáu đến mức muốn đạp cho anh một phát, nhưng lại kìm lại, thích nói thì nói, không nói cô cũng chẳng mong muốn biết nữa!
Sáng hôm sau cô tỉnh dậy thì Mục Đình Sâm vẫn còn đang ngủ, cô không muốn làm phiền Lâm quản gia đã lớn tuổi thế rồi mà vẫn phải đưa cô đi làm từ sáng sớm, thế nên quyết định tự mình bắt xe đi, Trần Nặc không biết đã đi xem mắt thế nào rồi, đến giò vẫn chưa về.
Lúc cô đi bộ ra đến đầu đường thì đột nhiên nhìn thấy xe của Đường Xán, xe của anh ta quá bắt mắt, nhìn qua là nhớ được ngay.
Cô còn tưởng rằng nhà của Đường Xán cũng ở gần đây, cũng không nghĩ nhiều, dù gì cũng gặp mặt, phải chào hỏi là điều đương nhiên, có chút phiền phức, dứt khoát đi vòng qua. Ai ngờ Đường Xán kéo cửa kính xuống vẫy tay với cô: “Qua đây đi, cùng đi làm, tôi tiện đường đưa cô đi luôn!”
Đứng ở bên đường, cô không nhìn rõ vẻ mặt của Đường Xán như thế noà, trong lòng thì cảm thấy rối bời, sao cái người này cứ như cắm chốt vậy cơ chứ?
Người ta đã chào hỏi vậy rồi, cô cũng không tiện nói gì, chậm chạm leo lên xe: “Sao anh lại ở đây?”
Đường Xán nhìn cô cười đầy ngụ ý: “Nếu tôi nói là tôi cố tình đến đây đợi cô, thì liệu cô có nhảy xuống xe luôn không?”
Ôn Ngôn đặt tay lên tay kéo cửa xe, Đường Xán nhường mày đắc ý nói: “Khóa cửa rồi, không xuống được đâu, cô ngoan ngoãn ngồi đấy đi. Đùa thôi, tôi làm gì mà rảnh rỗi đến mức cố tình đến đây để đưa đón cô chứ hả? Tôi ở gần đây, nghĩ là thời điểm này chắc cô cũng phải đi làm nên tiện thể thôi.”
Nghe vậy, Ôn Ngôn mới bỏ tay ra: “Tiện đường thì tốt, đi thôi, ở công ty tôi còn có cả đống việc chưa làm xong, không giống anh, có thể tự do muốn đi làm lúc nào cũng được.”
Đường Xán liền hỏi: “Cô là Mục phu nhân, không phải lo chuyện cơm ăn áo mặc, kể cả ngày ngày ăn chơi trác táng cũng đủ để cô tiêu mấy đời rồi, sao vẫn phải đến công ty kiếm chút tiền cỏn con ấy làm gì? Cô có muốn đi làm thì cũng phải đến công ty nhà mình chứ? Lẽ nào Mục Đình Sâm lại không đưa tiền cho cô tiêu?”
Mặc dù vì chuyện tối qua mà trong lòng Ôn Ngôn vẫn còn oán giận nhưng cũng không vì thế mà đi nói xấu Mục Đình Sâm được: “Không phải, anh ấy rất tốt với tôi, là tôi không muốn dựa vào anh ấy nuôi, tự mình động tay sẽ có cơm ăn áo ấm, lẽ nào lại không tốt sao? Cuộc sống ăn bừa nằm chờ chết thì quá là nhàm chán.”
Đường Xán nhìn cô với ánh mắt có thêm chút không bình thường nữa: “Cô quả là không giống với những người phụ nữ bình thường khác, người ta cầu còn không có được cuộc sống giàu sang phú quý, còn trong mắt cô thì giống như là gánh nặng vậy. Đúng rồi, buổi tối công ty có tiệc tùng ăn uống, cô có tham gia không?”
Tiệc tùng ăn uống? Ôn Ngôn căn bản là chưa hề nghe thấy nói gì đến chuyện này: “Tiệc tùng gì vậy? Từ trước đến này công ty chưa hề có tiệc tùng gì hết, quản lý Nghiêm thật sự là rất keo kiệt, trước đây đến tiệc cuối năm còn không có nữa.”
Đường Xán cười rất thần bí: “Đấy là trước đây thôi, bây giờ là bây giờ, tôi cũng sẽ đi, hy vọng là sẽ gặp cô ở đấy, tiện thể cũng để tôi làm quen với người trong công ty luôn, thế cũng rất tốt.” Xem thêm nhiều .
Ôn Ngôn không nói gì, nếu như là người của công ty đều đi., thì cô cũng không có lý do gì mà không đi cả.
Sau khi đến công ty, cô xác nhận lại với Từ Dương Dương, quả thật là buổi tối có tiệc ăn uống, cũng không biết là quản lý Nghiêm bị lên cơn gì, đột nhiên lại trở nên hào phóng như vậy.
Nhưng tiệc ăn uống không phải là toàn bộ nhân viên của công ty đều đi được, chỉ là quản lý cao cấp và nhân viên xuất sắc mà thôi, cũng có nghĩa là, lần tiệc tùng này không liên quan gì đến nhân viên thường của công ty.
Ôn Ngôn e là không có ai quen thân có thể đi cùng để nói chuyện, nên xin phép quản lý Nghiêm đưa Từ Dương Dương đi cùng, Từ Dương Dương vốn không nằm trong danh sách được đi.
Bởi vì buổi tối có tiệc nên buổi chiều giờ về được đẩy lên một tiếng, toàn thể nhân viên đều không cần phải làm thêm ngoài giờ. Ôn Ngôn gọi điện cho má Lưu từ trước, nói là sẽ về muộn, rất trùng hợp là hôm nay Mục Đình Sâm cũng vậy, cô chỉ cần nghĩ đến Tiểu Đoàn Tử trông con mắt đợi cô và Mục Đình Sâm về nhà mà trong lòng thấy không nỡ, hạ quyết tâm chỉ cần đến thời gian thích hợp là đi về, tuyệt đối không nắn ná ở lại.
Cả đoàn người đến một câu lạc bộ giải trí cao cấp, quản lý Nghiêm dẫn mọi người đến một căn phòng đặt trước rất lớn, rượu đã để sẵn trên bàn, lại còn đều là rượu ngon, khiến mọi người đều hưng phán chỉ thiêu điều là khoa chân múa tay.
Ôn Ngôn không thích những trường hợp thế này, cùng ngồi một góc với Từ Dương Dương buôn chuyện, Đường Xán vốn là bị một đám cô gái vây quanh, bỗng đột nhiên cầm ly rượu đi về phía cô: “Cùng chơi nào, ngồi một chỗ thế thì có gì hay, uống một ly.”
Cô đang định từ chối thì dường như đã bị Đường Xán nhìn ra ý đồ, liền đưa ly rượu khác trong tay cho Từ Dương Dương: “Cùng uống một ly. Ra ngoài đi chơi thì phải cởi mở ra, cơ hội như thế này không nhiều đâu, sau giờ làm việc thư giãn một chút cũng sẽ chẳng có chuyện gì hết.”
Có lẽ Mục Đình Sâm tưởng là cô đã ngủ rồi, lúc đi vào vẫn còn đang nói chuyện điện thoại, không hề để ý đến việc phải tránh né: “Tôi không cần biết cô dùng thủ đoạn gì, cô cứ việc gây rắc rồi cho tôi đi, vậy thì cứ tiếp tục đấu tiếp, tôi không phải là loại đàn ông tùy tiện như cô nghĩ.”
Nghe giọng nói lạnh lùng kèm theo cả phẫn nộ của anh, Ôn Ngôn không khỏi ngừng bút vẽ lại, ngắng đầu lên nhìn anh.
Sắc mặt của Mục Đình Sâm liền thay đổi khi bốn mắt nhìn nhau, anh lập tức cúp thẳng điện thoại: “Sao em vẫn chưa ngủ? Ở phòng khách làm gì thế này?”
Cô thu dọn lại mấy bản thảo còn đang vẽ dở: “Đợi anh chứ sao, anh nói chuyện điện thoại với ai vậy? Nghe có vẻ rất tức giận thì phải…”
Đáy mắt anh ánh lên vẻ mệt mỏi: “Không có chuyện gì đâu, anh đi tắm đã, em ngủ sớm đi.”
Trong lòng Ôn Ngôn có chút khó chịu, những lời anh nói khi nói chuyện điện thoại cô đều đã nghe thấy hết, trực giác cho cô biết đầu dây bên kia nhất định là một người phụ nữ, anh thì lại không hề muốn nói đến, cô chỉ là muốn hiểu thêm về anh mà thôi, muốn biết anh đang phải trải qua những gì, đây chẳng phải là điều mà vợ chồng cùng chia sẻ với nhau sao? Cô chán ghét cái cảm giác có ngăn cách này.
Trong lúc Mục Đình Sâm đi tắm, cô thì đứng bên ngoài nhà tắm đợi, nhất định phải hỏi ra được chút gì đó.
Thói quen trong cuộc sống không cần dốc hết tâm sức đi tìm hiểu, chỉ cần ở với nhau một thời gian dài thì tự nhiên cũng sẽ quen thuộc, bình thường anh tắm sẽ mắt khoảng nửa tiếng, nhưng ngày hôm nay, thời gian bị kéo dài ra mười phút, điều này càng khiến cô khẳng định là anh đã gặp phải phiền phức nào đó, thế nên mới bắt bình thường như thé.
Nghe tiếng nước bên trong đã dừng lại, sau đó là cửa nhà tắm mở ra, cô nói thẳng thừng: “Em muốn biết lúc nãy anh nói chuyện điện thoại với ai?”
Mục Đình Sâm ngắn người ra: “Muộn quá rồi, không nói đến chuyện này nữa có được không? Ngày mai công ty anh còn có việc, phải đi ngủ sớm.”
Ôn Ngôn cau mày lại, bắt đầu cảm thấy bực bội. Sáng này anh nói đợi đến tối… Kết quả là giờ như con cá chết ươn, trước đấy là vì anh phải đi công tác, bọn họ đã có đến hơn nửa tháng không ở cùng nhau rồi. Đương nhiên, điểm quan trọng nhất là cô ghét anh chuyện gì cũng ngậm chặt miệng, không chịu nói gì với cô!
Cô đanh mặt lại tự mình đi về giường nằm xuống, có lúc cô cảm thấy anh quá gia trưởng, vẫn coi cô là một cô nhóc, chuyện gì cũng không hề nói với cô, cô cũng nên trị cái tật xấu này của anh mới được.
Cảm nhận được là cô không vui, Mục Đình Sâm hạ giọng dỗ dành: “Sao thế? Anh thật sự là mệt thôi, cũng không có gì giấu em đâu.”
Cô không nói gì, còn nằm dịch sát ra mép giường, như là muốn vạch ranh giới với anh vậy.
Mục Đình Sâm không còn cách nào khác, lau khô tóc xong rồi mới nằm lên giường: “Đừng giận dỗi nữa, ngủ đi nào.”
Nói xong thì không thấy anh có động tĩnh gì nữa, Ôn Ngôn mới phát hiện ra là anh đã ngủ rồi. Cô cáu đến mức muốn đạp cho anh một phát, nhưng lại kìm lại, thích nói thì nói, không nói cô cũng chẳng mong muốn biết nữa!
Sáng hôm sau cô tỉnh dậy thì Mục Đình Sâm vẫn còn đang ngủ, cô không muốn làm phiền Lâm quản gia đã lớn tuổi thế rồi mà vẫn phải đưa cô đi làm từ sáng sớm, thế nên quyết định tự mình bắt xe đi, Trần Nặc không biết đã đi xem mắt thế nào rồi, đến giò vẫn chưa về.
Lúc cô đi bộ ra đến đầu đường thì đột nhiên nhìn thấy xe của Đường Xán, xe của anh ta quá bắt mắt, nhìn qua là nhớ được ngay.
Cô còn tưởng rằng nhà của Đường Xán cũng ở gần đây, cũng không nghĩ nhiều, dù gì cũng gặp mặt, phải chào hỏi là điều đương nhiên, có chút phiền phức, dứt khoát đi vòng qua. Ai ngờ Đường Xán kéo cửa kính xuống vẫy tay với cô: “Qua đây đi, cùng đi làm, tôi tiện đường đưa cô đi luôn!”
Đứng ở bên đường, cô không nhìn rõ vẻ mặt của Đường Xán như thế noà, trong lòng thì cảm thấy rối bời, sao cái người này cứ như cắm chốt vậy cơ chứ?
Người ta đã chào hỏi vậy rồi, cô cũng không tiện nói gì, chậm chạm leo lên xe: “Sao anh lại ở đây?”
Đường Xán nhìn cô cười đầy ngụ ý: “Nếu tôi nói là tôi cố tình đến đây đợi cô, thì liệu cô có nhảy xuống xe luôn không?”
Ôn Ngôn đặt tay lên tay kéo cửa xe, Đường Xán nhường mày đắc ý nói: “Khóa cửa rồi, không xuống được đâu, cô ngoan ngoãn ngồi đấy đi. Đùa thôi, tôi làm gì mà rảnh rỗi đến mức cố tình đến đây để đưa đón cô chứ hả? Tôi ở gần đây, nghĩ là thời điểm này chắc cô cũng phải đi làm nên tiện thể thôi.”
Nghe vậy, Ôn Ngôn mới bỏ tay ra: “Tiện đường thì tốt, đi thôi, ở công ty tôi còn có cả đống việc chưa làm xong, không giống anh, có thể tự do muốn đi làm lúc nào cũng được.”
Đường Xán liền hỏi: “Cô là Mục phu nhân, không phải lo chuyện cơm ăn áo mặc, kể cả ngày ngày ăn chơi trác táng cũng đủ để cô tiêu mấy đời rồi, sao vẫn phải đến công ty kiếm chút tiền cỏn con ấy làm gì? Cô có muốn đi làm thì cũng phải đến công ty nhà mình chứ? Lẽ nào Mục Đình Sâm lại không đưa tiền cho cô tiêu?”
Mặc dù vì chuyện tối qua mà trong lòng Ôn Ngôn vẫn còn oán giận nhưng cũng không vì thế mà đi nói xấu Mục Đình Sâm được: “Không phải, anh ấy rất tốt với tôi, là tôi không muốn dựa vào anh ấy nuôi, tự mình động tay sẽ có cơm ăn áo ấm, lẽ nào lại không tốt sao? Cuộc sống ăn bừa nằm chờ chết thì quá là nhàm chán.”
Đường Xán nhìn cô với ánh mắt có thêm chút không bình thường nữa: “Cô quả là không giống với những người phụ nữ bình thường khác, người ta cầu còn không có được cuộc sống giàu sang phú quý, còn trong mắt cô thì giống như là gánh nặng vậy. Đúng rồi, buổi tối công ty có tiệc tùng ăn uống, cô có tham gia không?”
Tiệc tùng ăn uống? Ôn Ngôn căn bản là chưa hề nghe thấy nói gì đến chuyện này: “Tiệc tùng gì vậy? Từ trước đến này công ty chưa hề có tiệc tùng gì hết, quản lý Nghiêm thật sự là rất keo kiệt, trước đây đến tiệc cuối năm còn không có nữa.”
Đường Xán cười rất thần bí: “Đấy là trước đây thôi, bây giờ là bây giờ, tôi cũng sẽ đi, hy vọng là sẽ gặp cô ở đấy, tiện thể cũng để tôi làm quen với người trong công ty luôn, thế cũng rất tốt.” Xem thêm nhiều .
Ôn Ngôn không nói gì, nếu như là người của công ty đều đi., thì cô cũng không có lý do gì mà không đi cả.
Sau khi đến công ty, cô xác nhận lại với Từ Dương Dương, quả thật là buổi tối có tiệc ăn uống, cũng không biết là quản lý Nghiêm bị lên cơn gì, đột nhiên lại trở nên hào phóng như vậy.
Nhưng tiệc ăn uống không phải là toàn bộ nhân viên của công ty đều đi được, chỉ là quản lý cao cấp và nhân viên xuất sắc mà thôi, cũng có nghĩa là, lần tiệc tùng này không liên quan gì đến nhân viên thường của công ty.
Ôn Ngôn e là không có ai quen thân có thể đi cùng để nói chuyện, nên xin phép quản lý Nghiêm đưa Từ Dương Dương đi cùng, Từ Dương Dương vốn không nằm trong danh sách được đi.
Bởi vì buổi tối có tiệc nên buổi chiều giờ về được đẩy lên một tiếng, toàn thể nhân viên đều không cần phải làm thêm ngoài giờ. Ôn Ngôn gọi điện cho má Lưu từ trước, nói là sẽ về muộn, rất trùng hợp là hôm nay Mục Đình Sâm cũng vậy, cô chỉ cần nghĩ đến Tiểu Đoàn Tử trông con mắt đợi cô và Mục Đình Sâm về nhà mà trong lòng thấy không nỡ, hạ quyết tâm chỉ cần đến thời gian thích hợp là đi về, tuyệt đối không nắn ná ở lại.
Cả đoàn người đến một câu lạc bộ giải trí cao cấp, quản lý Nghiêm dẫn mọi người đến một căn phòng đặt trước rất lớn, rượu đã để sẵn trên bàn, lại còn đều là rượu ngon, khiến mọi người đều hưng phán chỉ thiêu điều là khoa chân múa tay.
Ôn Ngôn không thích những trường hợp thế này, cùng ngồi một góc với Từ Dương Dương buôn chuyện, Đường Xán vốn là bị một đám cô gái vây quanh, bỗng đột nhiên cầm ly rượu đi về phía cô: “Cùng chơi nào, ngồi một chỗ thế thì có gì hay, uống một ly.”
Cô đang định từ chối thì dường như đã bị Đường Xán nhìn ra ý đồ, liền đưa ly rượu khác trong tay cho Từ Dương Dương: “Cùng uống một ly. Ra ngoài đi chơi thì phải cởi mở ra, cơ hội như thế này không nhiều đâu, sau giờ làm việc thư giãn một chút cũng sẽ chẳng có chuyện gì hết.”