Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 839-843
Chương 839: Có Chút Y Nghĩ
Ánh mắt mọi người đều nhìn về đầu bậc thang, một vòng bóng hình xinh đẹp run run rấy rầy tiền vào tầm mắt của mọi người, tóc dài xõa ra, chặn nửa gương mặt, nhưng Ôn Ngôn vẫn là nhận ra, là Nhứ Như Linh.
Ngay từ đầu cô còn cảm thấy Nhứ Như Linh âm hồn bát tán, ở đây đều có thể gặp phải, nhưng nhìn khóe miệng Nhứ Như Linh có máu ứ đọng, cô mới phát hiện, sự tình không có đơn giản như vậy. Kỷ Thừa Hoằng sau khi nhìn thấy hình dạng Nhứ Như Linh, cũng không đoái hoài tới mặt mũi, tức giận xách người đàn ông kia lên lầu. Không ai biết ở phía trên xảy ra chuyện gì, Kỷ Thừa Hoằng cũng một mực không có xuống tới, rất nhiều người đều đang thì thầm nói chuyện. Nhứ Như Linh đứng ở đầu bậc thang không hề rời đi, giống như con rối bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ cũng không phản ứng chút nào, ánh mắt của cô ta dừng lại ở trên thân Mục Đình Sâm, thật lâu không có rời chuyển khỏi…
Bởi vì nhạc đệm này, yến hội sớm kết thúc.
Trên đường trở về, Ôn Ngôn thấy Mục Đình Sâm còn bày mặt thối, thận trọng nói: “ Khúc Thanh Ca người ta cũng là theo lễ phép, huống chỉ vốn là nên gọi như vậy, anh sẽ không thật sự tức giận đi?”
Mục Đình Sâm lạnh nhạt nói: “Không đến mức, anh cũng chỉ là đơn thuần khó chịu đối với Diệp Quân Tước.”
Ôn Ngôn cầm tay của hắn: “Nhất mã quy nhất mã, con người Khúc Thanh Ca còn rất khá, anh không nên khó chịu với cô ấy, cô ấy cũng không phải Diệp Quân Tước. Được rồi được rồi, không phải tới gặp lão bạn sao? Vui vẻ lên chút.”
Mục Đình Sâm không chịu nổi cô một phen quấy rầy đòi hỏi, cưỡng ép kéo ra một vòng tiếu dung: “Như vậy được chưa?”
Thấy anh không nghiêm túc, cô mới hỏi lên sự tình của Nhứ Như Linh: “Nhứ Như Linh tại sao lại ở chỗ này? Cô ta thế nào?
Người đàn ông kỳ quái kia và Kỷ Thừa Hoằng là quan hệ như thế nào?”
Mục Đình Sâm dừng một chút mới lên tiếng: “Người kia, là em trai lão Kỷ. Nhân tính có thể xấu đến mức nào, anh liền có thể xấu đến mức đấy, bại gia tử điển hình, cái thói quen không tốt gì đều dính. Anh cũng không nghĩ tới Nhứ Như Linh sẽ đi cùng với anh, bọn anh còn kết hôn, Nhứ Như Linh là vợ đời thứ năm của anh, mấy đời trước đều là không chịu nhục nổi mới ly hôn.
Người đàn ông kia có khuynh hướng bạo lực, nhất là… Trên giường. Được rồi, em đừng hỏi nhiều như vậy, đi đến tình cảnh như thế này, đều là Nhứ Như Linh tự tìm, không ai buộc cô ta gả cho kẻ như vậy, chuyện của cô ấy, cũng không liên quan gì với anh.”
Ôn Ngôn không nói chuyện, chỉ là có chút thốn thức, lúc này mới bao lâu? Nhứ Như Linh qua loa như thế gả cho người khác, còn gả cho người như vậy. Mục Đình Sâm có thể cùng Kỷ Thừa Hoằng quan hệ giao hảo, nói rõ nhân phẩm Kỷ Thừa Hoằng là không có vấn đề, làm sao lại có em trai như vậy?”
Trở lại Mục trạch, Tiểu Đoàn Tử đã ngủ, nghe má Lưu nói, Tiểu Đoàn Tử ban đêm náo loạn một hồi lâu mới ngủ.
Ôn Ngôn nhẹ chân nhẹ tay đi vào phòng hài nhi nhìn thoáng qua, lại cẩn thận lui ra ngoài.
Thời điểm Trở lại phòng ngủ thay quần áo, cô phát giác ánh mắt Mục Đình Sâm dừng lại ở trên người cô, liền ngượng ngùng chuyển thân: “Anh nhìn em chằm chằm làm gì? Anh đi tắm trước đi, em tắm rửa tương đối chậm, còn phải tháo trang sức.”
Mục Đình Sâm đi đến phía sau cô, đưa tay vòng lấy cô mảnh khảnh vòng eo: “Anh có chút… Ý nghĩ…”
Cô thân thể quả quyết: “Vậy… Cũng phải chờ em tắm rửa xong đi? Anh trước hết để cho em thay quần áo, mặc lễ phục không tiện…” Anh ôm lấy cô đi hướng tới giường lớn: “Anh không chờ được nữa, thật vất vả vật nhỏ mới không ở đây, cũng nên để cho anh phóng túng một chút đi? Hôm nay bộ lễ phục này rất thích hợp với em, đẹp đến mức để cho anh kìm nén không được. Nếu không phải thời gian eo hẹp, anh đã sớm làm như vậy…”
Ngoài cửa số gió cuồng gào thét lấy, đem nước mưa diễn tấu trên cửa sổ, không ngừng phát ra tiếng “Lốp bốp”, đem thanh âm mập mờ trong phòng che dấu rất khá.
Sau một hồi lâu, đợi tất cả bình ổn lại, Mục Đình Sâm đi tắm rửa, Ôn Ngôn sợ Tiểu Đoàn Tử bị âm thanh dông tố quấy nhiễu, qua đi thăm dò, xác nhận không có việc gì, mới yên lòng.
ả Diệp gia trang xa xôi, Diệp Quân Tước và Khúc Thanh Ca về tới, đã rất muộn.
Trở về trên đường ai cũng không nói chuyện, Khúc Thanh Ca lo lắng anh bởi vì trên yến hội cô gọi Mục Đình Sâm là “anh trai” mà không vui, cho nên không dám lên tiếng, vừa đến nhà liền tiền vào phòng tắm tháo trang sức.
Ai biết Diệp Quân Tước cũng gót chân tiến phòng tắm, không nhìn cô, trực tiếp cởi quần áo bắt đầu tắm rửa.
Cô có chút không được tự nhiên, dùng ngôn ngữ làm dịu sự xấu hỗ: “Anh đang tức giận sao?”
Diệp Quân Tước nhìn cô một cái: “Vì sao mà tức giận?”
Cô thấp giọng nói: “Bởi vì tôi ở trước mặt mọi người gọi Mục Đình Sâm là anh trai.”
Diệp Quân Tước thản nhiên nói: “Không có. Cô qua đây.”
Cô đứng dậy đi về phía anh, trông thấy nơi nào đó của anh đã có phản ứng, ngờ tới anh muốn làm cái gì, lại ngừng lại bước chân: “Tôi… Tôi đi xem con một chút…” Không chờ cô quay người rời đi, anh một tay lấy cô lôi đến trước mặt, cúi đầu phong bề môi đỏ. Cô kháng cự ở cường thế của anh không hề có tác dụng, dòng nước ấm áp đưa quần áo ướt đẫm cô, dán chặt lấy da thịt, thân thể mỹ lệ như ẩn như hiện.
Đọng lại hồi lâu khát vọng ở trong thân thể của anh phát ra, khẩn yếu quan đầu, Khúc Thanh Ca quyết tâm cắn nát đầu lưỡi của anh, thừa dịp anh bị đau phân thần lúc liền đẩy ra hắn: “Hiện tại không thê…! Anh lãnh tĩnh một chút đi, tôi đi xem đứa nhỏ!”
Nhìn cô hốt hoảng “Đào tẩu” , con ngươi Diệp Quân Tước ám chằm chậm chạp không có tán đi, nhưng cũng không có muốn cưỡng bách nữa cô, vừa mới chỉ là nhất thời cấp trên thôi.
Trước đó ở trên yến hội, trông thấy cô cùng Trần Mộng Dao quan hệ thật tốt không có chút sơ hở nào, anh cũng bắt đầu nghỉ ngờ, người con gái này, thật không có tâm cơ gì sao? Thật có thể tha thứ trong lòng của anh chứa người khác sao? Đây là người anh từng hiểu rõ, đại tiểu thư Khúc gia nuông chiều ương ngạnh sao? Giống như từ đầu tới đuôi, cũng chỉ có cô vừa mới cắn anh một chút tương đối mạnh mẽ, anh đau, lại một chút cũng không nóng giận, ngược lại cảm thấy có một phen hương vị đặc biệt.
Chờ anh tắm rửa xong ra ngoài, Khúc Thanh Ca không ở trong phòng. anh từ trước đến nay không chú ý nhất cử nhất động của cô, không để ý cô đi nơi nào, tự mình đi ngủ. Không biết qua bao lâu, cửa phòng bị người nhẹ nhàng đẩy ra, Khúc Thanh Ca lặng yên không tiếng động đi đến trước giường, nhìn người trong lúc ngủ mơ, cô do dự đem bàn tay tiến trong chăn.
Tìm tòi một trận, đột nhiên, Diệp Quân Tước mở miệng nói: “Thời điểm tôi muốn cô điên cuồng phản kháng, hiện tại tôi ngủ thiếp đi, cô lại tới trêu chọc, đùa giỡn sao?”
Khúc Thanh Ca bối rối rút về tay: “Không phải… Chiếc nhẫn của tôi không tìm được, tôi nhớ giống như đặt ở bên cạnh gồi đầu anh, anh có trông thấy không?”
Đó là nhẫn cưới bọn họ, sau khi phát hiện không thấy, cô tìm khắp cả mỗi một nơi hẻo lánh, hồi tưởng lại, chỉ có trên giường phòng ngủ không có tìm, tìm không thấy cô ngủ không được.
Diệp Quân Tước trong tiếng nói mang theo buồn ngủ cùng không kiên nhẫn: “Không nhìn thấy, không thể ngày mai lại tìm sao? Đi ngủ trước đi, đừng giày vò nữa.”
Cô có chút mất mác, anh cứ như vậy không thèm để ý? Phát giác đến cô đứng yên ở trước giường không có nhúc nhích, Diệp Quân Tước bực bội ngồi dậy, thuận tay mở ra đèn gian phòng: “Tìm đi tìm đi, tranh thủ thời gian tìm đi.”
Chương 840: Đàn gảy tay trâu
Cô không có lên tiếng, cúi người cẩn thận tìm kiếm trên giường, kết quả vẫn là không tìm được.
Diệp Quân Tước kiên nhẫn cũng đến cực hạn: “Tìm không thấy thì thôi, ngày mai lại mua một cái khác là được.”
Cô cắn cắn môi cánh: “Chiếc nhẫn ném đi, có thể mua mới, người không có ở đây, cũng có thể đổi một người khác, là thế phải không? Tôi sẽ tìm được, anh ngủ đi.” Nói xong, xoay người đi ra.
Diệp Quân Tước chỉ cảm thấy không hiểu thấu cô, coi như cô bệnh ở không đi gây sự lại tái phát, nhưng một lần nữa nằm xuống, anh làm thế nào đều không ngủ được. Trằn trọc hồi lâu, anh đứng dậy đi tới trước cửa số đốt lên một điều thuốc lá, ánh mắt thuận tiện quét mắt trong các ngõ ngách trong phòng, sau một lát, anh thoáng nhìn dưới giường có một nơi ẩn ẳn sáng lóe lên, anh đi lên trước cúi người xem xét, là nhẫn cưới Khúc Thanh Ca, lóe sáng là kim cương trên mặt nhẫn phát ra.
Hắn đem chiếc nhẫn nhặt lên, để bên môi thổi hai cái, đem tro bụi không cần thận nhiễm phải thổi hết, thuận tay đeo tại ngón út của mình, anh hiện tại không muốn đi tìm một người con gái cảm xúc không thích hợp, tránh không được lại là cãi nhau một trận.
Sáng ngày thứ hai, anh trực tiếp đến công ty, đem chuyện chiếc nhẫn quên đi.
Đợi đến lúc làm xong về trang viên, anh trông thấy Khúc Thanh Ca còn đang cả phòng tìm kiếm, lúc này mới nhớ tới. Nhìn cô tìm đến nghiêm túc như vậy, anh đột nhiên hào hứng, đùa tâm tư của cô, đi lên trước “hỏi: “Còn đang tìm chiếc nhẫn?
Khúc Thanh Ca đối với thái độ tối hôm qua của anh cực kỳ bất mãn, có ý trầm mặt: “Đúng.”
Hắn hướng trên ghế sofa ngồi xuống: “Đừng tìm, tôi mua cho cô cái mới.” Nói rồi, anh đem chiếc nhẫn từ trên ngón tay lấy xuống, đặt ở trên bàn trà.
Khúc Thanh Ca vừa nghe là vừa mua, căn bản không nhìn một chút: “Tôi không muốn cái mới, tôi sẽ tìm được, khẳng định là ở một góc nào đó trong nhà.
Hắn cũng không nhiều lời đừng, lại nhìn cô tìm vài vòng, hào hứng mới phai nhạt xuống: “Được rồi, đừng tìm nữa, tôi nào có thời gian mua tới mua nhẫn cho cô? Là tôi nhặt ở gầm giường, cô ngược lại là nhìn một chút.”
Khúc Thanh Ca giật mình, đi đến trước khay trà cầm lấy chiếc nhẫn nhìn một chút, lại đeo trên ngón tay thử một chút, mới xác nhận anh không có nói dối: “Tìm thấy lúc nào?”
Hắn lạnh nhạt nói: “Tối hôm qua tìm thấy.”
Cô lấy ánh mắt trừng hắn: “Vậy anh làm sao không nói sớm?
Tôi tìm cả ngày!” Nhìn ra cô thật có chút tức giận, anh giễu giễu nói: “Cô cũng không có hỏi tôi, tôi cũng quên, vừa mới nhớ tới.
Cái đồ chơi này có quan trọng như vậy sao? Đối với con gái các cô mà nói, không cũng chỉ là một kiện đồ trang sức mà thôi? Ném đi liền ném đi, mua một lần nữa là được. Nếu thật không tìm được, cô lại có thể làm sao bây giờ?”
Khúc Thanh Ca lười nhác nói nhảm cùng anh, ôm con trở về phòng cho bú đi, cùng một cái động vật máu lạnh nói chuyện tình cảm, nói đến tục khí chút, chính là đàn gảy tai trâu. Diệp Quân Tước ngồi một hồi, đứng dậy đi vào thư phòng, khi nhìn thấy kia chậu hoa kia rất nhiều ngày không có chăm sóc cẩn thận có chút khô héo hoa một lần nữa toả sáng phát triển, anh hơi kinh ngạc. Không có trải qua cho phép của anh, bảo mẫu trong nhà không dám động đến đồ vật của anh, vị trí chậu hoa đều bị chuyển qua, bày ra nơi có ánh sáng mặt trời chiếu đến, ngoại trừ Khúc Thanh Ca, không ai sẽ làm như vậy.
Cô biết cái chậu hoa này là lúc anh đi gặp Trần Mộng Dao mang về, vì sao còn muốn giúp anh chăm sóc? Tâm tư người này, thật đúng là để cho người ta đoán không ra. Đang lúc ngắn người, đột nhiên nghe thấy được tiếng khóc cậu nhóc truyền đến, trong đầu anh không tự chủ được nỗi lên bộ dáng cậu nhóc khả ái, quỷ thần xui khiến muốn ôm ôm nó, thế là anh quay người đi ra ngoài. Đến cửa phòng ngủ, anh trông thấy Khúc Thanh Ca đang lo nghĩ dỗ dành cậu nhóc khóc rống không ngừng, giống như là dáng vẻ thúc thủ vô sách.
Hắn lên tiếng nói: “Tôi mang nó xuống lầu đi dạo một chút, không khí bên ngoài tốt, có thể không lộn xộn.” Khúc Thanh Ca còn tưởng là mình nghe lầm, đây là lần đầu anh có kiên nhẫn giúp cô trong con. Cô hồ nghi nhìn anh chằm chằm máy giây, mới đem con đưa cho hắn: “Hôm nay nó luôn luôn khóc, tôi đều bị chơi đùa mệt chết, nếu anh có thể trông nó nhiều một chút, tôi ngủ bù, một giờ là được, nửa giờ cũng được.”
Hắn tiếp nhận đứa nhỏ, ôm vào trong ngực nhẹ nhàng quơ: :Trong nhà cũng không phải không có bảo mẫu, còn không có người trông đứa nhỏ sao? Thực sự không được tìm người trông?”
Khúc Thanh Ca lắc đầu: “Giao cho người khác tôi không yên lòng, tự tôi trông liền tốt, mệt mỏi thì mệt mỏi chút đi, chờ lớn lên một chút là tốt rồi, tự mình trông sẽ tự thân thiết hơn, trong nhà này, tôi chỉ có thể trông cậy vào “Áo Bông Nhỏ này”, nếu không chả nhẽ trông cậy vào anh?”
Diệp Quân Tước nhíu mày đạo: “Nếu tôi là cô, liền sẽ không trông cậy vào một đứa bé mới trăng tròn không lâu, tôi là đàn ông của cô, cô không trông cậy vào tôi, có thể trông cậy vào về sau con gái lấy chông mang theo cô? Dốt.”
“Tôi là đàn ông của cô”, lời này giống như khơi dậy ngàn cơn sóng trong lòng Khúc Thanh Ca, đây là lần đầu tiên anh nói rõ ràng như thế, lần đầu tiên anh trực diện thừa nhận quan hệ giữa bọn họ…
Thấy cô sững sờ, anh ôm đứa bé hướng đầu bậc thang đi đến: “Cô muốn ngủ bù liền tranh thủ thời gian, chờ một lúc nó muốn ăn sữa tôi không giải quyết được.”
Trong lòng vẻ lo lắng tán đi, Khúc Thanh Ca vui vẻ ứng thanh: “Biết rồi ~!”
Vào đêm, Mục trạch.
Coi như em một thân thói hư tật xấu, anh chỉ sợ cũng là “Không kén ăn” .”
Lời này để anh không có cách nào phản bác, chỉ có thể dùng “Ánh mắt giết người” lấy uy nghiêm.
Tiểu Đoàn Tử gần đây thích tự mình ăn cơm, không lâu sau mà trước mặt trên mặt bàn liền rải đầy cơm và nước canh, Ôn Ngôn đã tận lực đi thu dọn, vẫn là không chịu nổi Tiểu Đoàn Tử vẽ vời, chỉ có thê chờ đợi cậu nhóc giày vò xong lại thu thập.
Mục Đình Sâm trong lúc lơ đãng hướng Tiểu Đoàn Tử nhìn thoáng qua, liền ghét bỏ nhíu lông mày: “Lôi thôi, tiểu tử con có thể chú ý chút vệ sinh hay không? Tự mình ăn không ngon cũng để người ta cho ăn, làm cho khắp nơi đều thế, bẩn chết.”
Lỗ tai Tiểu Đoàn Tử nhỏ nhưng thính, nghe xong lời này liền không vui, dùng muỗng nhỏ đem canh trong chén phật hướng về phía Mục Đình Sâm, thời gian trong nháy mắt, trên mu bàn tay Mục Đình Sâm liền bắn lên nước canh, căn bản không né : tránh kịp nữa, anh tức giận đến khóe mắt giật giật máy lần: “Nếu không phải con ở đây, đêm nay ta nhất định sẽ dạy dỗ con cái gì gọi là hiếu thuận. Mới lớn một chút như thế đã dám đối nghịch với ta, trưởng thành còn thế nào? Ta nói con có lỗi sao? Hửm?”
Chương 841: Quan hệ máu mủ là không thể xóa nhòa.
Tiểu Đoàn Tử ngạo kiều hừ một tiếng, cái đầu nhỏ nghiêng một cái, tư thế kia quả nhiên là không sợ trời không sợ đất. Ôn Ngôn nhịn không được cười ra tiếng: “Liền thích xem hai người cãi nhau, nhỏ không biết trời cao đất rộng, lớn dám nói không dám động thủ, cũng chỉ có con của anh mới có thể đem anh trị đến ngoan ngoãn, khi còn bé nếu em hướng trên người anh vẫy canh, anh có thể lột da em luôn, đây chính là khác biệt.”
Mục Đình Sâm bỗng nhiên nhớ tới, cô đã từng nói, khi còn bé cô rất sợ anh, anh chính là bóng ma tuổi thơ cô. Anh không khỏi sờ lên cằm của mình, anh có đáng sợ như vậy sao? Vì sao Tiểu Đoàn Tử không sợ anh 2? Là bởi vì Ôn Ngôn khi còn bé cảm thấy thua thiệt anh đi? Thật tình không biết, người chân chính thua thiệt tại, là anh, rõ ràng để cô ở Mục gia thấp mi thuận nhãn sống nhiều năm như vậy, bây giờ nên để cô gương mi phở phảo rồi.
Đột nhiên, chuông điện thoại di động vang lên. Anh đứng dậy đi đến một bên tiếp lên: “Alo? Đám hàng kia không có xảy ra vấn đề gì chứ?”
Người bên đầu điện thoại kia nói: “Không có, đã dỡ hàng, Diệp thị bên kia không có ra cái đường rẽ gì.” Mục Đình Sâm nhẹ nhàng thở ra, nhóm hàng này rất quan trọng, thời gian cũng gấp, trước khi không thể không khiến công ty vận chuyển Diệp Quân Tước, không có dỡ hàng, tâm anh một mực là treo lấy.
Bất quá cái này cũng không thể nói rõ trong bụng Diệp Quân Tước không có ý xấu, vẫn là nên đề phòng, lần này không xảy ra vấn đề, lần sau cũng khó nói chắc. Muốn nói Triển Trì làm Diệp Quân Tước làm được là thật thiên y vô phùng, phong cách hoàn toàn phù hợp người Diệp gia, Diệp gia không riêng gì Hải Thành địa đầu, từ khi Diệp Quân Tước tới Đề Đô, chỉ cần con đường bị anh để mắt tới, liền không cho phép người khác đụng vào, hại đến Mục Đình Sâm muốn tìm công ty vận chuyển nhà khác cũng khó khăn. Ban sơ Mục Đình Sâm không có đem cái này coi ra gì, coi là chỉ cần chịu xuất tiền, liền có người dám cùng Diệp Quân Tước đối nghịch, không biết Diệp Quân Tước ra chiêu gì, tất cả công ty vận chuyển to to nhỏ nhỏ ở Đề Đô cũng không dám tranh đoạt vũng nước đục này, tăng bao nhiêu tiền cũng đáp ứng, lần này Diệp Quân Tước là thật sự đem tự tin trước đó của anh nhấn trên mặt đất ma sát.
Chuyện này thành tâm bệnh của anh, dạng này tương đương có uy hiếp bóp ở trong tay Diệp Quân Tước, một khi Diệp Quân Tước không như ý, liền dễ dàng xảy ra chuyện, trước mắt cũng không có biện pháp tốt có thể giải quyết. Ngày thứ hai đến công ty, anh suy nghĩ một phen, vẫn là để Đới Duy hẹn Diệp Quân Tước giữa trưa gặp mặt, thuận tiện ăn bữa cơm. Tốt nhất có thể kết thúc hợp đồng, hoặc là tìm kiếm thái độ Diệp Quân Tước cũng tốt, cái người hỗn đản thích tận dụng mọi thứ kia, càng đến càng khó làm.
Giữa trưa, Diệp Quân Tước đúng hẹn đến phòng ăn đặt trước, nhã gian to như vậy liền có Mục Đình Sâm và Diệp Quân Tước hai người, an tĩnh hoàn cảnh cực thích hợp nói chuyện làm ăn, đương nhiên, cũng thích hợp đánh nhau.
Mục Đình Sâm đi thẳng vào vấn đề: “Anh đến cùng muốn thế nào? Anh có chủ ý gì? Trực tiếp nói rõ đi, tôi không muốn vòng vo, cũng không muốn cùng anh chơi cái gì trò chơi nhàm chán.”
Diệp Quân Tước cười giống như mà không phải cười nhìn anh: “Hôm nay uống lộn thuốc sao? Tôi không có có ý đồ gì, cũng không muốn cùng anh chơi trò chơi gì. Thật không nghĩ tới một cái hợp tác bình thường liền làm anh vội vã cuống cuồng, còn tưởng là anh bao nhiêu lợi hại chứ.”
Mục Đình Sâm âm thanh lạnh lùng nói: “Vì sao ngăn cản tôi tìm công ty vận chuyền khác? Đừng cho là tôi không biết anh ở sau lưng làm cái tiểu động tác gì, tôi cùng anh ký không phải hợp đồng độc nhát vô nhị.”
Diệp Quân Tước nhếch miệng: “Đúng, hoàn toàn chính xác không phải hợp đồng độc nhất vô nhị, nhưng tôi cũng không thích người khác từ bên trong miệng tôi giành ăn. Lượng vận chuyển của anh tôi hoàn toàn có thể gánh, không đáng tìm công ty vận chuyển khác. Anh không thể ít đề phòng tôi, đem tâm thả trong bụng sao? Suốt ngày lo lắng đề phòng như thế, anh không mệt sao?”
Mục Đình Sâm đương nhiên không có khả năng đối với anh hoàn toàn yên tâm: “Anh biết, đó là sự tình không có khả năng, tôi không có cách nào tin tưởng anh. Hiện tại có hai con đường, hoặc là kết thúc hợp đồng, hoặc là để cho tôi lại tìm công ty vận chuyển nhà khác, dạng này lẫn nhau đều có đường lui. Đừng có dùng thủ đoạn dơ bản kia đối phó tôi, đừng chọc tới tôi, hiểu không?”
Diệp Quân Tước thở dài, thần sắc đột nhiên nghiêm túc: “Vì sao không thể tin tưởng tôi? Trên đời này, ngoại trừ con trai anh, không phải chúng ta quan hệ là thân cận nhất sao? Quan hệ máu mủ là không thể xóa nhòa. Tôi thừa nhận tôi từng hận anh, cũng đối với anh làm qua một chút sự tình không tố, nhưng không phải anh cũng muốn giết tôi sao? Chỉ là mệnh tôi lớn, còn sống mà thôi, hòa nhau. Tôi không muốn tiếp tục đấu với anh, hiện tại, tôi chỉ nói chuyện làm ăn với anh. Lúc trước tôi muốn tất cả Mục gia, là bởi vì tôi không có gì cả, hiện tại tôi cái gì cũng có, đồ vật Mục gia, tôi cũng không hiếm có.”
Thái độ của anh để Mục Đình Sâm cảm thấy ngoài ý muốn, trong lúc nhất thời không phân rõ anh nói đến cùng là nói thật hay là nói dối, chí ít mặt ngoài nhìn qua giống như là lời từ đáy lòng, nhưng cái này không khỏi quá hoang đường. Một người đã từng hận không thể đem tất cả mọi người Mục gia nghiền xương thành tro gia hỏa, hiện tại muốn cùng anh bắt tay giảng hòa, quả thực chính là hoang đường đến cực điểm, đổi thành ai cũng không có khả năng tuỳ tiện tin tưởng. Cuối cùng, Mục Đình Sâm điều hoà nói: “Anh đã nói như vậy, tôi có thể lựa chọn tin tưởng anh, nhưng anh cũng phải để tôi yên tâm, hiện tại, đừng ngăn cản tôi tìm công ty, vận chuyển khác, tôi chỉ tìm một nhà, các đơn đặt hàng đồng đều bày, chờ tôi xác nhận anh sẽ không động tay chân với tôi, độc nhất vô nhị hợp đồng, tôi cùng anh ký. Anh không đáp ứng đơn giản chính là trong lòng có quỷ, có dự định khác, nếu thật không có quỷ, làm như vậy đối với anh có lợi mà vô hại, chính anh ước lượng.”
Diệp Quân Tước suy tính một lát, nói: “Được, tôi đáp ứng anh chính là, anh đối với công ty vận chuyển nhà ai yên tâm thì ký nhà đấy đi, chờ anh yên tâm, lại cùng tôi ký độc nhất vô nhị, dạng này anh cũng không cần nhắc lại tâm treo mật. So với những người khác, Diệp gia có tư cách hợp tác với anh hơn, về sau có gì cần, ngay lập tức cân nhắc tôi. Tôi sẽ làm đến so với anh còn tốt hơn, có một số việc không phải chỉ có Mục Đình Sâm anh mới có thể làm được, tôi sinh ra có lẽ không đủ hào quang, nhưng tôi có thể sống đến hào quang.”
Mục Đình Sâm hiện tại mới nghe được chút hương vị, Diệp Quân Tước đây là muốn cùng anh tỷ thí một chút? Cái gì đều muốn thắng anh, thắng qua anh, không phải dùng phương thức tôi muốn tất cả Mục gia, là bởi vì tôi không có gì cả, hiện tại tôi cái gì cũng có, đồ vật Mục gia, tôi cũng không hiếm có.”
Thái độ của anh để Mục Đình Sâm cảm thấy ngoài ý muốn, trong lúc nhất thời không phân rõ anh nói đến cùng là nói thật hay là nói dối, chí ít mặt ngoài nhìn qua giống như là lời từ đáy lòng, nhưng cái này không khỏi quá hoang đường. Một người đã từng hận không thể đem tất cả mọi người Mục gia nghiền xương thành tro gia hỏa, hiện tại muốn cùng anh bắt tay giảng hòa, quả thực chính là hoang đường đến cực điểm, đổi thành ai cũng không có khả năng tuỳ tiện tin tưởng. Cuối cùng, Mục Đình Sâm điều hoà nói: “Anh đã nói như vậy, tôi có thể lựa chọn tin tưởng anh, nhưng anh cũng phải để tôi yên tâm, hiện tại, đừng ngăn cản tôi tìm công ty, vận chuyển khác, tôi chỉ tìm một nhà, các đơn đặt hàng đồng đều bày, chờ tôi xác nhận anh sẽ không động tay chân với tôi, độc nhất vô nhị hợp đồng, tôi cùng anh ký. Anh không đáp ứng đơn giản chính là trong lòng có quỷ, có dự định khác, nếu thật không có quỷ, làm như vậy đối với anh có lợi mà vô hại, chính anh ước lượng.”
Diệp Quân Tước suy tính một lát, nói: “Được, tôi đáp ứng anh chính là, anh đối với công ty vận chuyển nhà ai yên tâm thì ký nhà đấy đi, chờ anh yên tâm, lại cùng tôi ký độc nhất vô nhị, dạng này anh cũng không cần nhắc lại tâm treo mật. So với những người khác, Diệp gia có tư cách hợp tác với anh hơn, về sau có gì cần, ngay lập tức cân nhắc tôi. Tôi sẽ làm đến so với anh còn tốt hơn, có một số việc không phải chỉ có Mục Đình Sâm anh mới có thể làm được, tôi sinh ra có lẽ không đủ hào quang, nhưng tôi có thể sống đến hào quang.”
Mục Đình Sâm hiện tại mới nghe được chút hương vị, Diệp Quân Tước đây là muốn cùng anh tỷ thí một chút? Cái gì đều muốn thắng anh, thắng qua anh, không phải dùng phương thức đối lập, mà là lấy phương thức ngang hàng, nếu thật sự là dạng này, đó là đương nhiên là tốt nhất. Ăn cơm xong, trở lại công ty, Mục Đình Sâm ngay lập tức liên hệ một nhà công ty vận chuyển cỡ lớn đáng tin cậy Đề Đô, lần này hợp đồng ngược lại là rất thuận lợi ký, anh cũng có thể yên tâm một chút, nếu như Diệp Quân Tước thật không có cái gì lệch ra tâm, về sau độc nhất vô nhị hợp tác, cũng không phải là không có khả năng, anh từ trước đến nay công và tư rõ ràng, trên phương diện làm ăn có thể không đưa vào tình cảm riêng tư, không có chỗ nào tốt.
.. Buổi chiều tan tầm, Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh như thường lệ lái xe đến công quán Kính gia. Từ khi đứa bé sinh ra, bọn họ căn bản là nhà, công ty, công quán Kính gia ba điểm trên một đường thẳng, ngay từ đầu không thể tự kiềm chế nuôi đứa bé Trần Mộng Dao còn cảm thấy có chút biệt khuắt, thời gian dài mới biết được chỗ tốt vẫn là thật nhiều. Công ty cũng có nguyên nhân mà sinh xong đứa bé không ai hỗ trợ trông không thể không về nhà làm toàn chức mẹ, vì cuộc sống hôn nhân từ bỏ sự nghiệp, suốt ngày vây quanh đàn ông cùng đứa bé, kỳ thật cũng không có tốt như vậy, muốn ngủ lấy lại sức đều là xa xỉ, rất ít người có thể ở hoàn cảnh như vậy vẫn sống được tinh xảo như cũ.
Chương 842: Mệt mỏi cũng vui vẻ.
Đến công quán Kính gia, Trần Mộng Dao xuống xe liền chạy thẳng đến trong phòng: “Mẹ, Phàm Phàm tỉnh rồi sao?” Hạ Lam ôm đứa nhóc tiến lên đón: “Tỉnh dậy rồi, quen thuộc các con thời gian này tới, chính nó liền đem lúc ngủ ở giữA Trạch ra, mỗi ngày trông mong chờ các con đó, ta đang định ôm nó đi cổng chờ, các con liền đã tới rồi, hôm nay trên đường không có kẹt xe? Tới còn rất nhanh.”
Trần Mộng Dao tiếp nhận nhi tử hảo hảo hiếm có một phen: “Thật ngoan. Hôm nay trên đường còn tốt, không kẹt xe. Mẹ, sữa bột còn không? Cần mua thêm một sữa bột không? Về sau sữa bột đứa bé chính chúng em tự mua đi, mẹ giúp chúng con chăm đứa bé đã đủ trượng nghĩa, không thể để cho người xuất tiền lại xuất lực.” Hạ Lam cười nói: “Mẹ con ta từ trước đến nay đều trượng nghĩa như thế, Phàm Phàm cũng là cháu trai ruột của ta, mua chút sữa bột thì thế nào? Chút thú vui ấy con cũng muốn đoạt với ta, thật sự là, sữa bột đáng bao nhiêu tiền?
Chúng ta đều là người một nhà, tiền cũng có thể hợp lại một khối mà tiêu, ai xuất tiền nuôi đứa bé không đều như thế? Nếu con so đo khách khí với mẹ. Trước kia lúc các con chưa sinh ta nhàm chán muốn chết, hiện tại cuối cùng có việc làm, mỗi ngày sống được an tâm, đến đi ngủ đều thỏa mái hơn.”
Trần Mộng Dao cười xấu xa bám một cái trên lưng Hạ Lam: “Không riêng đi ngủ thỏa mái, dáng người cũng tốt, người cũng càng có khí chất.” Hạ Lam người vốn là hiền hoà, cùng vãn bối cũng chung đụng được đến, dần dà, Trần Mộng Dao liền không có quá nhiều cố ky, có đôi khi không lớn không nhỏ, Hạ Lam cũng không để ý: “Thật hay giả? Không phải con nói lời dễ nghe dỗ ta đó chứ? Thiếu Khanh còn chưa dỗ ngọt như con.”
Trần Mộng Dao một mặt chân thành: “Con lừa mẹ con là chó nhỏ, thật, eo cũng nhỏ, khẳng định là mang đứa bé mệt mỏi, rèn luyện ra được.”
Hạ Lam cái này bỗng nhiên mông ngựa vỗ hồng quang đầy mặt: “Gọi là mệt mỏi cũng vui vẻ, ta vui lòng. Đi, các con rửa tay một cái ăn cơm đi, đồ ăn đều chuẩn bị xong, để ta lên lầu gọi cha con.”
Kính Thiếu Khanh sau khi đậu xe xong gót chân vào cửa, Hạ Lam đã lên lầu. Trần Mộng Dao đem nhi tử kín đáo đưa cho anh: “Anh ôm con nhiều một chút, nói không chừng Phàm Phàm hiện tại cũng không có nhớ kỹ anh hình dạng thế nào.”
Khóe miệng Kính Thiếu Khanh giật một cái: “Thế này thì quá mức rồi? Làm sao có thể không nhớ rõ anh hình dạng thế nào?
Tốt xấu anh cũng mỗi ngày đều ở trước mặt nó lộ mặt. Không phải ban ngày em đều nhao nhao nhớ con trai sao? Thật vất vả buổi tối tan việc tới dùng cơm có thể nhìn nó, em còn không tự mình ôm nhiều một cái?”
Trần Mộng Dao từ trước đến nay bất mãn anh đối với con trai thái độ nhạt nhẽo: “Em nhớ nó, cũng muốn ôm nó không buông tay, nhưng đây không phải lý do anh không hết chức trách, hiện tại con trai đã đưa tới lâu như vậy, không ở cùng nhà với anh, liếc nó một cái anh cũng cảm thấy chướng mắt có phải không?
Anh ôm cho em, không ăn cơm không cho phép buông ra! Cái này lại không phải con trai của một mình em, là hai chúng ta, em nếu có thể lưỡng tính tự mình sinh con, còn cần anh làm gì?”
Kính Thiếu Khanh trong đầu ong ong: “Được được được, anh ? Ị ôm là được rồi? Em đừng trách trách nữa, lỗ tai anh đều sắp điếc rồi.”
Kỳ thật Kính Thiếu Khanh cũng không phải là không thích con trai, tốt xấu cũng là thân sinh. Anh chỉ là phương diện đối với đứa bé không có quá nóng lòng, biểu hiện ra tương đối bình thản mà thôi, có người thay anh tốn tâm tư, anh cũng liền lười nhác tự mình tốn tâm tư, trong lòng thích không phải cũng được sao? Huống chi bình thường căn bản vòng không đến anh ôm đứa bé, đến Kính Thành Húc một mực chỉ thích vẽ tranh cũng ôm đứa nhỏ không buông, chỗ nào chuyển đến anh ra trận?
Rất nhanh, Hạ Lam cùng Kính Thành Húc xuống tới giới lầu, Kính Thành Húc còn cầm khăn tay đang lau giọt nước trên tay, hiển nhiên vừa mới còn đang vẽ tranh, vừa rửa tay xong.
Kính Thành Húc đi thẳng tới trước mặt Kính Thiếu Khanh, cần thận từng li từng tí thăm dò mà hỏi: “Có phải nên tháy tã của đứa nhỏ rồi không?
Kính Thiếu Khanh biết, Kính Thành Húc là muốn ôm đứa bé, trực tiếp đem đứa bé đưa cho Kính Thành Húc: “Ông xem một chút đi.”
Kính Thành Húc mừng rỡ tiếp nhận đứa nhóc, kiểm tra một phen, tã kỳ thật mới vừa vặn đổi không lâu nữa, sạch sẽ.
Thấy Kính Thiếu Khanh lại rảnh rỗi, Trần Mộng Dao ném đi một cái liếc mắt. Kính Thiếu Khanh khóc không ra nước mắt, căn bản không phải anh không ôm đứa bé, là không có cơ hội được không?!
Lúc ăn cơm, đứa nhóc ngay ở trong xe hài nhi uống sữa bột, xe hài nhi đặt ở bên người Hạ Lam, Hạ Lam ăn cơm còn thỉnh thoảng đùa đứa bé một chút. Trần Mộng Dao đối với Hạ Lam tôn trọng là rất triệt để, ngay từ đầu cô còn tưởng là Hạ Lam đối với cháu trai chỉ là nhất thời thích, thời gian dài cũng sẽ cảm thấy trông đứa bé phiền, không nghĩ tới lâu như vậy, vẫn là như cũ, hận không thể nâng ở trong lòng bàn tay, đem đứa nhỏ cho Hạ Lam, cô cũng yên tâm.
Đột nhiên, Hạ Lam ngước mắt nhìn cô hỏi: “Gần đây ta mang đứa bé không có thời gian cùng mẹ con ra ngoài dạo phố, cũng không có liên hệ, bà ấy ở một mình con có yên tâm không?”
Trần Mộng Dao tâm lớn, không nghĩ nhiều, thuận miệng đáp: “Có cái gì không yên lòng? Trong nhà cửa chống trộm đều là mua loại tốt nhất, không có chuyện gì, con cũng có trở về thăm bà ấy, có rảnh liền trở về”. Hạ Lam ho nhẹ hai tiếng: “Cái kia…
Con có muốn tìm bạn liuwc cho mẹ hay không? Bây giờ con cũng gả tới, bà ấy luôn luôn một mình cũng không tốt lắm, về sau già cũng có người bạn mà. Hiện tại tuy nói coi như tuổi trẻ, có thể vui vẻ, chính là một mình cũng là sẽ cô đơn mà…”
Làm mai mối loại chuyện này đối với Hạ Lam mà nói thật sự chính là lần đầu tiên, cho nên còn có chút không biết nên làm sao mở miệng, càng nhiều hơn chính là sợ Trần Mộng Dao để ý. Trần Mộng Dao lúc này mới kịp phản ứng Hạ Lam là có ý gì, giật mình nói: “ây ây ây… Chuyện này con cũng nghĩ qua, chính bà ấy trước đó cũng giày vò qua, nhưng là không tìm được phù hợp, đều là vớ va vớ vẩn không đáng tin cậy. Con hiện tại cũng không có rảnh quan tâm bà ấy nhiều như vậy, là con suy tính được không đủ chu đáo. Mẹ, mẹ biết người thích hợp sao? Có thể giúp giới thiệu một chút, mẹ giới thiệu khẳng định đáng tin cậy. Cha con cũng đi lâu như vậy, loại chuyện này là nhân chỉ thường tình, con có thể hiểu được, cũng rất tình nguyrnj tìm giúp mẹ con.” Hạ Lam nhẹ nhàng thở ra: “Con không ngại liền tốt, ta chỗ này thật là có người thích hợp, người rất tốt, vốn liếng cũng không tệ, là sư huynh của cha Thiếu Khanh, đều là hoạ sĩ. Loại người này trừ miệng đần một chút, không có gì thói xấu lớn, tính tình không khác ba Thiếu Khanh bao nhiêu, số tuổi cũng khác biệt không nhiều, thân thể rất tốt, có con trai ở nước ngoài phát triển, lâu dài không trở lại, bất quá nghe nói coi như hiếu thuận. Đối phương cũng là goá, ta cảm thấy phù hợp.” Trần Mộng Dao nghe xong cảm thấy rất đáng tin cậy: “Được, lúc nào an bài gặp mặt? Con cũng muốn đi đến náo nhiệt một chút, bằng không hẹn cuối tuần đi? Chúng ta tất cả mọi người cùng ăn một bữa cơm, lại để cho bọn họ khắp nơi tâm sự, nếu là thích hợp không còn gì tốt hơn.”
Hạ Lam cũng sảng khoái: “Được, kia cuối tuần ta an bài, coi như gia đình liên hoan là được, ở Bạch Vịch Nước bên Thiếu Khanh đi, đồ ăn ngon, hoàn cảnh cũng không tệ, Thiếu KKhanh, nhớ kỹ để phòng ăn bên kia cuối tuần cho lưu cái vị trí.”
Rốt cục đến phiên Kính Thiếu Khanh nói chuyện, anh vẫn luôn không có chen vào miệng, giống như người ngoài cuộc vậy: “Rốt cuộc cũng cần con? Được, không có vấn đề gì, con sẽ nói sớm với bên phòng ăn.”
Chương 843: Trong đầu em luôn nghĩ cái gì thế?
Loại chuyện này Trần Mộng Dao khẳng định không nín được, vừa từ công quán Kính gia ra nàng liền cùng Giang Linh thấu phong thanh, thái độ Giang Linh cũng là muốn nhìn thấy người rồi lại nói, ngã một lần khôn hơn một chút, lần này phải hảo hảo giữ cửa ải. Nhoáng một cái đến cuối tuần, Trần Mộng Dao đem kế hoạch ban đầu hẹn cùng Ôn Ngôn hủy bỏ, thời điểm Ôn Ngôn biết Trần Mộng Dao muốn cho mẹ ruột xem mắt, cũng không có cảm thấy kinh ngạc, người chính là như vậy, mặc kệ tuổi trẻ hay là đã già đi, đều nên có cái thuộc về, người vốn chính là động vật quần cư, không có người muốn một mình, một mực cô đơn.
Đến nhã gian Bạch Thuỷ Loan, Kính Thiếu Khanh an bài món ăn, vạn sự sẵn sàng, chỉ còn chờ cơ hội, cái người “Đông Phong” kia còn chưa đến.
Giang Linh bảo dưỡng khá tốt mang trên mặt điểm khả nghi đỏ ng: “Chị Lam, người kia chị từng gặp rồi? Nói ra sợ chị cười, tôi còn có chút khẩn trương. Loại chuyện này còn để mọi người đồng thời xuất động, thật ngại quá.”
Hạ Lam cười nói: “Từng gặp, nhìn đoan chính hơn nhà tôi, yên tâm, mặc kệ là bên trong hay là bên ngoài, đều mạnh hơn nhà tôi.
Kính Thành Húc ở một bên cũng không dám phản bác, sư huynh ông chỗ đó mạnh hơn ông? Ông rất kém cỏi? Một đoàn người không sai biệt lắm nửa giờ, “Đông Phong “ Mới khoan thai tới chậm, trên mặt mặc dù đã có dấu vết tháng năm, nhưng là vẫn có thể thấy được lúc tuổi còn trẻ phong thái như cũ.
Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, sư huynh Kính Thành Húc các phương diện không kém đi đâu, đặt ở tuỏi trẻ lúc ấy, cũng cùng Kính Thiếu Khanh giống nhau là hàng bán chạy, coi như đến cái tuổi này, cũng là đại thúc đẹp trai.
“Thật ngại quá, để mọi người đợi lâu, tôi bị kẹt xe, tôi vội muốn chết, nhưng cũng không có cách nào. Bữa cơm này tôi mời đi, để bày tỏ áy náy.” Biết Kính Thành Húc bắt thiện ngôn từ, cho nên mặt mũi việc đều là Hạ Lam đến: “Không sao, lão Hứa, đều không phải người ngoài.” Nói rồi, bà vỗ vỗ một bên bả vai Giang Linh: “Đây chính là người tôi nói với ông, chị em của tôi, người một nhà. Bên kia là con trai và con dâu, nói con dâu đều khách khí, xem như con gái ta đi. Thiếu Khanh, để phòng bếp mang thức ăn lên đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”
Kính Thiếu Khanh lên tiếng, đứng dậy đi ra. Trần Mộng Dao lặng lẽ meo meo đánh giá đối phương một hồi, trong lòng một vạn cái hài lòng, nhìn phản ứng Giang Linh, khẳng định cũng là cực độ hài lòng, liền xem đối phương nghĩ như thế nào. Cô chỉ nghe thấy Hạ Lam gọi đối phương “Lão Hứa”, liền mở miệng gọi: “Hứa thúc thúc, gần đây thúc phát triển trong nước sao?”
Hứa Vinh Hoài khiêm tốn mà cười cười đáp: “Những năm gần đây vẫn luôn ở trong nước phát triển, niên kỷ càng lớn, càng tưởng niệm cố hương, vẫn là cố hương thoải mái.”
Xác nhận Hứa Vinh Hoài sẽ không xuất ngoại định cư liền tốt, dù sao con của ông ấy ở nước ngoài, Trần Mộng Dao là có tư tâm, không muốn mẹ ruột của mình đi theo đến quá xa, nghĩ như vậy gặp một lần cũng khó khăn. Cô hài lòng ha ha cười nói: “Rất tốt, rất tốt, nghệ thuật gia đều rất có tình hoài niệm.
Cháu trước kia cũng học vẽ tranh, chỉ là không có thành tựu gì, cháu học cái gì đều là nửa vời, quá bội phục các lão tiền bói.”
Hứa Vinh Hoài tính cách tương đối hướng nội, cười cười không biết nên nói cái gì cho phải. Trần Mộng Dao thấy Giang Linh một mực không có cùng Hứa Vinh Hoài đáp lời, ở dưới bàn đá Giang Linh một cước. Giang Linh hiểu ý tứ cô, nhưng là vừa gặp mặt cũng không biết có thể trò chuyện cùng ý tưởng với người ta hay không, có cùng chủ đề hay không, trong lúc nhất thời chế trụ.
Phản ứng Giang Linh làm Trần Mộng Dao có chút khoa trương, tính cách Giang Linh trước kia cũng không phải dạng này, đối mặt người hay sự việc mình thích đều là chủ động xuất kích, lần này làm sao lại tạm ngừng? Một lát sau, Kính Thiếu Khanh trở về, đồ ăn cũng lục tục đi lên, thoáng làm dịu khoong khó ngột ngạt, Hứa Vinh Hoài đột nhiên đứng dậy kẹp đồ ăn bỏ vào trong chén Giang Linh: “Không biết bà thích ăn cái gì, trước đó con trai tôi về nước có mở tiệm lẫu, nó đi liền giao cho tôi đang xử lý, có thời gian qua ném thử.”
Giang Linh mặt càng đỏ: “Được, được… Con gái tôi thích ăn lẫu, lúc nào có dịp thì cùng đi chung.” Trần Mộng Dao xem xét có mặt mày, nếu không phải trường hợp không thích hợp, cô đều muốn thoải mái cười to, không nghĩ tới Hứa Vinh Hoài còn có nhà tiệm lẫu, tiệm này thật sự là mở đến đầu lưỡi của cô, đây có phải là mang ý nghĩa về sau muốn ăn nồi lẫu đều có thể ăn đủ hay không?
Bởi vì Hứa Vinh Hoài và Kính Thành Húc Nhất đều không nói nhiều, cho nên trên bàn cơm cũng không có trò chuyện nhiều, ăn cơm xong từ phòng ăn ra, Hứa Vinh Hoài nhìn Giang Linh hỏi: “Hình như bà ở một mình đúng không?” Lời này hỏi ở lần đầu tiên gặp nhau có chút kỳ quái, thật giống như có cái mục đích gì không thể cho ai biết. Trần Mộng Dao nhìn Hứa Vinh Hoài một mặt chính khí, không có cái tà niệm gì lệch ra ngoài, liền thay Giang Linh đáp: “Trước mắt mẹ cháu ở một mình, cháu sẽ thường xuyên trở về thăm bà ấy, dù sao cũng không phải cách rất xa.”
Hứa Vinh Hoài gật gật đầu: “Ý của tôi là, mọi người đều không thuận đường, tôi thì tương đối thuận đường, tôi đưa mẹ cháu về đi, thế này tránh khỏi các cháu chạy tới chạy lui.”
Hóa ra là ý tứ này, Hứa Vinh Hoài chỉ là ngôn từ không linh hoạt, tâm tư vẫn là rất tinh tế, cả thuận không đường đều suy nghĩ xong, Trần Mộng Dao cười nói: “Được, vậy liền làm phiền Hứa thúc thúc.”
Nhìn Giang Linh và Hứa Vinh Hoài lên xe đi xa, Hạ Lam hỏi Trần Mộng Dao: “Con cảm thấy thế nào?”
Không đợi Trần Mộng Dao nói chuyện, Kính Thiếu Khanh liền xen vào nói: “Cái này lại không phải cô ấy xem mắt, vấn đề này mẹ hỏi cô ấy làm gì? Cô ấy cảm thấy thế nào không quan trọng, quan trọng là mẹ cô ấy thấy thế nào.”
Hạ Lam lườm anh một cái: “Vậy con cảm thấy thế nào? Ý kiến của vãn bối cũng rất quan trọng, ếu không tại sao phải mọi người phải cùng nhau ăn cơm? Trực tiếp để bọn họ đơn độc trò chuyện là được…”
Kính Thiếu Khanh nghĩ nghĩ, nói: “Người cảm giác vẫn được, thật đàng hoàng, dù sao miệng lưỡi cũng không linh hoạt.” Trần Mộng Dao cảm thấy Kính Thiếu Khanh đánh giá quá bình thường: “Ăn nói vụng về không quan trọng, nói rõ sẽ không hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt người, rất tốt, dù sao con cảm thấy rất tốt, để xem bọn họ thế nào, lúc về con liền gọi điện hỏi mẹ con xem.
Kính Thiếu Khanh luôn cảm thấy trong lời nói của cô có chuyện: “Người miệng lưỡi không linh hoạt sẽ không nói dối gạt người sao? Em đối với người miệng lưỡi linh hoạt có ý kiến sao? Giống như anh?” Trần Mộng Dao một cái não quát, một bàn tay đập vào trông mông anh: “Em không có ngắm ngầm nói anh, đừng luyến như thế tự!” Chờ nói cho hết lời cô mới phản ứng được, hiện tại là đang ở trước của nhà ăn, bên cạnh còn có Hạ Lam ôm đứa bé và Kính Thành Húc Nàng xấu hỗ đến hận tìm không được một cái lỗ để chui vào: “ây… Cha mẹ, chúng con đi trước!”
Hạ Lam giả bộ như không nhìn thấy cử động của cô: “Được, các con trở về đi, sớm nghỉ ngơi một chút, chúng ta cũng mang Phàm Phàm trở về, nó cũng bắt đầu ngủ gà ngủ gật rồi.” Lên xe, Kính Thiếu Khanh một bộ ẩn nhẫn bộ dáng nhìn chằm chằm nàng, càng nhiều hơn chính là nhân sinh không thể luyến: “Em có thể giữ chút mặt mũi cho anh ở trước mặt mọi người không? Trong nhà em tùy tiện giày vò đều được, vừa mới em sao có thể đối với anh như vậy chứ? Anh còn biết xấu hỗ hay không? Trong đầu em luôn nghĩ cái gì thế?
Ánh mắt mọi người đều nhìn về đầu bậc thang, một vòng bóng hình xinh đẹp run run rấy rầy tiền vào tầm mắt của mọi người, tóc dài xõa ra, chặn nửa gương mặt, nhưng Ôn Ngôn vẫn là nhận ra, là Nhứ Như Linh.
Ngay từ đầu cô còn cảm thấy Nhứ Như Linh âm hồn bát tán, ở đây đều có thể gặp phải, nhưng nhìn khóe miệng Nhứ Như Linh có máu ứ đọng, cô mới phát hiện, sự tình không có đơn giản như vậy. Kỷ Thừa Hoằng sau khi nhìn thấy hình dạng Nhứ Như Linh, cũng không đoái hoài tới mặt mũi, tức giận xách người đàn ông kia lên lầu. Không ai biết ở phía trên xảy ra chuyện gì, Kỷ Thừa Hoằng cũng một mực không có xuống tới, rất nhiều người đều đang thì thầm nói chuyện. Nhứ Như Linh đứng ở đầu bậc thang không hề rời đi, giống như con rối bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ cũng không phản ứng chút nào, ánh mắt của cô ta dừng lại ở trên thân Mục Đình Sâm, thật lâu không có rời chuyển khỏi…
Bởi vì nhạc đệm này, yến hội sớm kết thúc.
Trên đường trở về, Ôn Ngôn thấy Mục Đình Sâm còn bày mặt thối, thận trọng nói: “ Khúc Thanh Ca người ta cũng là theo lễ phép, huống chỉ vốn là nên gọi như vậy, anh sẽ không thật sự tức giận đi?”
Mục Đình Sâm lạnh nhạt nói: “Không đến mức, anh cũng chỉ là đơn thuần khó chịu đối với Diệp Quân Tước.”
Ôn Ngôn cầm tay của hắn: “Nhất mã quy nhất mã, con người Khúc Thanh Ca còn rất khá, anh không nên khó chịu với cô ấy, cô ấy cũng không phải Diệp Quân Tước. Được rồi được rồi, không phải tới gặp lão bạn sao? Vui vẻ lên chút.”
Mục Đình Sâm không chịu nổi cô một phen quấy rầy đòi hỏi, cưỡng ép kéo ra một vòng tiếu dung: “Như vậy được chưa?”
Thấy anh không nghiêm túc, cô mới hỏi lên sự tình của Nhứ Như Linh: “Nhứ Như Linh tại sao lại ở chỗ này? Cô ta thế nào?
Người đàn ông kỳ quái kia và Kỷ Thừa Hoằng là quan hệ như thế nào?”
Mục Đình Sâm dừng một chút mới lên tiếng: “Người kia, là em trai lão Kỷ. Nhân tính có thể xấu đến mức nào, anh liền có thể xấu đến mức đấy, bại gia tử điển hình, cái thói quen không tốt gì đều dính. Anh cũng không nghĩ tới Nhứ Như Linh sẽ đi cùng với anh, bọn anh còn kết hôn, Nhứ Như Linh là vợ đời thứ năm của anh, mấy đời trước đều là không chịu nhục nổi mới ly hôn.
Người đàn ông kia có khuynh hướng bạo lực, nhất là… Trên giường. Được rồi, em đừng hỏi nhiều như vậy, đi đến tình cảnh như thế này, đều là Nhứ Như Linh tự tìm, không ai buộc cô ta gả cho kẻ như vậy, chuyện của cô ấy, cũng không liên quan gì với anh.”
Ôn Ngôn không nói chuyện, chỉ là có chút thốn thức, lúc này mới bao lâu? Nhứ Như Linh qua loa như thế gả cho người khác, còn gả cho người như vậy. Mục Đình Sâm có thể cùng Kỷ Thừa Hoằng quan hệ giao hảo, nói rõ nhân phẩm Kỷ Thừa Hoằng là không có vấn đề, làm sao lại có em trai như vậy?”
Trở lại Mục trạch, Tiểu Đoàn Tử đã ngủ, nghe má Lưu nói, Tiểu Đoàn Tử ban đêm náo loạn một hồi lâu mới ngủ.
Ôn Ngôn nhẹ chân nhẹ tay đi vào phòng hài nhi nhìn thoáng qua, lại cẩn thận lui ra ngoài.
Thời điểm Trở lại phòng ngủ thay quần áo, cô phát giác ánh mắt Mục Đình Sâm dừng lại ở trên người cô, liền ngượng ngùng chuyển thân: “Anh nhìn em chằm chằm làm gì? Anh đi tắm trước đi, em tắm rửa tương đối chậm, còn phải tháo trang sức.”
Mục Đình Sâm đi đến phía sau cô, đưa tay vòng lấy cô mảnh khảnh vòng eo: “Anh có chút… Ý nghĩ…”
Cô thân thể quả quyết: “Vậy… Cũng phải chờ em tắm rửa xong đi? Anh trước hết để cho em thay quần áo, mặc lễ phục không tiện…” Anh ôm lấy cô đi hướng tới giường lớn: “Anh không chờ được nữa, thật vất vả vật nhỏ mới không ở đây, cũng nên để cho anh phóng túng một chút đi? Hôm nay bộ lễ phục này rất thích hợp với em, đẹp đến mức để cho anh kìm nén không được. Nếu không phải thời gian eo hẹp, anh đã sớm làm như vậy…”
Ngoài cửa số gió cuồng gào thét lấy, đem nước mưa diễn tấu trên cửa sổ, không ngừng phát ra tiếng “Lốp bốp”, đem thanh âm mập mờ trong phòng che dấu rất khá.
Sau một hồi lâu, đợi tất cả bình ổn lại, Mục Đình Sâm đi tắm rửa, Ôn Ngôn sợ Tiểu Đoàn Tử bị âm thanh dông tố quấy nhiễu, qua đi thăm dò, xác nhận không có việc gì, mới yên lòng.
ả Diệp gia trang xa xôi, Diệp Quân Tước và Khúc Thanh Ca về tới, đã rất muộn.
Trở về trên đường ai cũng không nói chuyện, Khúc Thanh Ca lo lắng anh bởi vì trên yến hội cô gọi Mục Đình Sâm là “anh trai” mà không vui, cho nên không dám lên tiếng, vừa đến nhà liền tiền vào phòng tắm tháo trang sức.
Ai biết Diệp Quân Tước cũng gót chân tiến phòng tắm, không nhìn cô, trực tiếp cởi quần áo bắt đầu tắm rửa.
Cô có chút không được tự nhiên, dùng ngôn ngữ làm dịu sự xấu hỗ: “Anh đang tức giận sao?”
Diệp Quân Tước nhìn cô một cái: “Vì sao mà tức giận?”
Cô thấp giọng nói: “Bởi vì tôi ở trước mặt mọi người gọi Mục Đình Sâm là anh trai.”
Diệp Quân Tước thản nhiên nói: “Không có. Cô qua đây.”
Cô đứng dậy đi về phía anh, trông thấy nơi nào đó của anh đã có phản ứng, ngờ tới anh muốn làm cái gì, lại ngừng lại bước chân: “Tôi… Tôi đi xem con một chút…” Không chờ cô quay người rời đi, anh một tay lấy cô lôi đến trước mặt, cúi đầu phong bề môi đỏ. Cô kháng cự ở cường thế của anh không hề có tác dụng, dòng nước ấm áp đưa quần áo ướt đẫm cô, dán chặt lấy da thịt, thân thể mỹ lệ như ẩn như hiện.
Đọng lại hồi lâu khát vọng ở trong thân thể của anh phát ra, khẩn yếu quan đầu, Khúc Thanh Ca quyết tâm cắn nát đầu lưỡi của anh, thừa dịp anh bị đau phân thần lúc liền đẩy ra hắn: “Hiện tại không thê…! Anh lãnh tĩnh một chút đi, tôi đi xem đứa nhỏ!”
Nhìn cô hốt hoảng “Đào tẩu” , con ngươi Diệp Quân Tước ám chằm chậm chạp không có tán đi, nhưng cũng không có muốn cưỡng bách nữa cô, vừa mới chỉ là nhất thời cấp trên thôi.
Trước đó ở trên yến hội, trông thấy cô cùng Trần Mộng Dao quan hệ thật tốt không có chút sơ hở nào, anh cũng bắt đầu nghỉ ngờ, người con gái này, thật không có tâm cơ gì sao? Thật có thể tha thứ trong lòng của anh chứa người khác sao? Đây là người anh từng hiểu rõ, đại tiểu thư Khúc gia nuông chiều ương ngạnh sao? Giống như từ đầu tới đuôi, cũng chỉ có cô vừa mới cắn anh một chút tương đối mạnh mẽ, anh đau, lại một chút cũng không nóng giận, ngược lại cảm thấy có một phen hương vị đặc biệt.
Chờ anh tắm rửa xong ra ngoài, Khúc Thanh Ca không ở trong phòng. anh từ trước đến nay không chú ý nhất cử nhất động của cô, không để ý cô đi nơi nào, tự mình đi ngủ. Không biết qua bao lâu, cửa phòng bị người nhẹ nhàng đẩy ra, Khúc Thanh Ca lặng yên không tiếng động đi đến trước giường, nhìn người trong lúc ngủ mơ, cô do dự đem bàn tay tiến trong chăn.
Tìm tòi một trận, đột nhiên, Diệp Quân Tước mở miệng nói: “Thời điểm tôi muốn cô điên cuồng phản kháng, hiện tại tôi ngủ thiếp đi, cô lại tới trêu chọc, đùa giỡn sao?”
Khúc Thanh Ca bối rối rút về tay: “Không phải… Chiếc nhẫn của tôi không tìm được, tôi nhớ giống như đặt ở bên cạnh gồi đầu anh, anh có trông thấy không?”
Đó là nhẫn cưới bọn họ, sau khi phát hiện không thấy, cô tìm khắp cả mỗi một nơi hẻo lánh, hồi tưởng lại, chỉ có trên giường phòng ngủ không có tìm, tìm không thấy cô ngủ không được.
Diệp Quân Tước trong tiếng nói mang theo buồn ngủ cùng không kiên nhẫn: “Không nhìn thấy, không thể ngày mai lại tìm sao? Đi ngủ trước đi, đừng giày vò nữa.”
Cô có chút mất mác, anh cứ như vậy không thèm để ý? Phát giác đến cô đứng yên ở trước giường không có nhúc nhích, Diệp Quân Tước bực bội ngồi dậy, thuận tay mở ra đèn gian phòng: “Tìm đi tìm đi, tranh thủ thời gian tìm đi.”
Chương 840: Đàn gảy tay trâu
Cô không có lên tiếng, cúi người cẩn thận tìm kiếm trên giường, kết quả vẫn là không tìm được.
Diệp Quân Tước kiên nhẫn cũng đến cực hạn: “Tìm không thấy thì thôi, ngày mai lại mua một cái khác là được.”
Cô cắn cắn môi cánh: “Chiếc nhẫn ném đi, có thể mua mới, người không có ở đây, cũng có thể đổi một người khác, là thế phải không? Tôi sẽ tìm được, anh ngủ đi.” Nói xong, xoay người đi ra.
Diệp Quân Tước chỉ cảm thấy không hiểu thấu cô, coi như cô bệnh ở không đi gây sự lại tái phát, nhưng một lần nữa nằm xuống, anh làm thế nào đều không ngủ được. Trằn trọc hồi lâu, anh đứng dậy đi tới trước cửa số đốt lên một điều thuốc lá, ánh mắt thuận tiện quét mắt trong các ngõ ngách trong phòng, sau một lát, anh thoáng nhìn dưới giường có một nơi ẩn ẳn sáng lóe lên, anh đi lên trước cúi người xem xét, là nhẫn cưới Khúc Thanh Ca, lóe sáng là kim cương trên mặt nhẫn phát ra.
Hắn đem chiếc nhẫn nhặt lên, để bên môi thổi hai cái, đem tro bụi không cần thận nhiễm phải thổi hết, thuận tay đeo tại ngón út của mình, anh hiện tại không muốn đi tìm một người con gái cảm xúc không thích hợp, tránh không được lại là cãi nhau một trận.
Sáng ngày thứ hai, anh trực tiếp đến công ty, đem chuyện chiếc nhẫn quên đi.
Đợi đến lúc làm xong về trang viên, anh trông thấy Khúc Thanh Ca còn đang cả phòng tìm kiếm, lúc này mới nhớ tới. Nhìn cô tìm đến nghiêm túc như vậy, anh đột nhiên hào hứng, đùa tâm tư của cô, đi lên trước “hỏi: “Còn đang tìm chiếc nhẫn?
Khúc Thanh Ca đối với thái độ tối hôm qua của anh cực kỳ bất mãn, có ý trầm mặt: “Đúng.”
Hắn hướng trên ghế sofa ngồi xuống: “Đừng tìm, tôi mua cho cô cái mới.” Nói rồi, anh đem chiếc nhẫn từ trên ngón tay lấy xuống, đặt ở trên bàn trà.
Khúc Thanh Ca vừa nghe là vừa mua, căn bản không nhìn một chút: “Tôi không muốn cái mới, tôi sẽ tìm được, khẳng định là ở một góc nào đó trong nhà.
Hắn cũng không nhiều lời đừng, lại nhìn cô tìm vài vòng, hào hứng mới phai nhạt xuống: “Được rồi, đừng tìm nữa, tôi nào có thời gian mua tới mua nhẫn cho cô? Là tôi nhặt ở gầm giường, cô ngược lại là nhìn một chút.”
Khúc Thanh Ca giật mình, đi đến trước khay trà cầm lấy chiếc nhẫn nhìn một chút, lại đeo trên ngón tay thử một chút, mới xác nhận anh không có nói dối: “Tìm thấy lúc nào?”
Hắn lạnh nhạt nói: “Tối hôm qua tìm thấy.”
Cô lấy ánh mắt trừng hắn: “Vậy anh làm sao không nói sớm?
Tôi tìm cả ngày!” Nhìn ra cô thật có chút tức giận, anh giễu giễu nói: “Cô cũng không có hỏi tôi, tôi cũng quên, vừa mới nhớ tới.
Cái đồ chơi này có quan trọng như vậy sao? Đối với con gái các cô mà nói, không cũng chỉ là một kiện đồ trang sức mà thôi? Ném đi liền ném đi, mua một lần nữa là được. Nếu thật không tìm được, cô lại có thể làm sao bây giờ?”
Khúc Thanh Ca lười nhác nói nhảm cùng anh, ôm con trở về phòng cho bú đi, cùng một cái động vật máu lạnh nói chuyện tình cảm, nói đến tục khí chút, chính là đàn gảy tai trâu. Diệp Quân Tước ngồi một hồi, đứng dậy đi vào thư phòng, khi nhìn thấy kia chậu hoa kia rất nhiều ngày không có chăm sóc cẩn thận có chút khô héo hoa một lần nữa toả sáng phát triển, anh hơi kinh ngạc. Không có trải qua cho phép của anh, bảo mẫu trong nhà không dám động đến đồ vật của anh, vị trí chậu hoa đều bị chuyển qua, bày ra nơi có ánh sáng mặt trời chiếu đến, ngoại trừ Khúc Thanh Ca, không ai sẽ làm như vậy.
Cô biết cái chậu hoa này là lúc anh đi gặp Trần Mộng Dao mang về, vì sao còn muốn giúp anh chăm sóc? Tâm tư người này, thật đúng là để cho người ta đoán không ra. Đang lúc ngắn người, đột nhiên nghe thấy được tiếng khóc cậu nhóc truyền đến, trong đầu anh không tự chủ được nỗi lên bộ dáng cậu nhóc khả ái, quỷ thần xui khiến muốn ôm ôm nó, thế là anh quay người đi ra ngoài. Đến cửa phòng ngủ, anh trông thấy Khúc Thanh Ca đang lo nghĩ dỗ dành cậu nhóc khóc rống không ngừng, giống như là dáng vẻ thúc thủ vô sách.
Hắn lên tiếng nói: “Tôi mang nó xuống lầu đi dạo một chút, không khí bên ngoài tốt, có thể không lộn xộn.” Khúc Thanh Ca còn tưởng là mình nghe lầm, đây là lần đầu anh có kiên nhẫn giúp cô trong con. Cô hồ nghi nhìn anh chằm chằm máy giây, mới đem con đưa cho hắn: “Hôm nay nó luôn luôn khóc, tôi đều bị chơi đùa mệt chết, nếu anh có thể trông nó nhiều một chút, tôi ngủ bù, một giờ là được, nửa giờ cũng được.”
Hắn tiếp nhận đứa nhỏ, ôm vào trong ngực nhẹ nhàng quơ: :Trong nhà cũng không phải không có bảo mẫu, còn không có người trông đứa nhỏ sao? Thực sự không được tìm người trông?”
Khúc Thanh Ca lắc đầu: “Giao cho người khác tôi không yên lòng, tự tôi trông liền tốt, mệt mỏi thì mệt mỏi chút đi, chờ lớn lên một chút là tốt rồi, tự mình trông sẽ tự thân thiết hơn, trong nhà này, tôi chỉ có thể trông cậy vào “Áo Bông Nhỏ này”, nếu không chả nhẽ trông cậy vào anh?”
Diệp Quân Tước nhíu mày đạo: “Nếu tôi là cô, liền sẽ không trông cậy vào một đứa bé mới trăng tròn không lâu, tôi là đàn ông của cô, cô không trông cậy vào tôi, có thể trông cậy vào về sau con gái lấy chông mang theo cô? Dốt.”
“Tôi là đàn ông của cô”, lời này giống như khơi dậy ngàn cơn sóng trong lòng Khúc Thanh Ca, đây là lần đầu tiên anh nói rõ ràng như thế, lần đầu tiên anh trực diện thừa nhận quan hệ giữa bọn họ…
Thấy cô sững sờ, anh ôm đứa bé hướng đầu bậc thang đi đến: “Cô muốn ngủ bù liền tranh thủ thời gian, chờ một lúc nó muốn ăn sữa tôi không giải quyết được.”
Trong lòng vẻ lo lắng tán đi, Khúc Thanh Ca vui vẻ ứng thanh: “Biết rồi ~!”
Vào đêm, Mục trạch.
Coi như em một thân thói hư tật xấu, anh chỉ sợ cũng là “Không kén ăn” .”
Lời này để anh không có cách nào phản bác, chỉ có thể dùng “Ánh mắt giết người” lấy uy nghiêm.
Tiểu Đoàn Tử gần đây thích tự mình ăn cơm, không lâu sau mà trước mặt trên mặt bàn liền rải đầy cơm và nước canh, Ôn Ngôn đã tận lực đi thu dọn, vẫn là không chịu nổi Tiểu Đoàn Tử vẽ vời, chỉ có thê chờ đợi cậu nhóc giày vò xong lại thu thập.
Mục Đình Sâm trong lúc lơ đãng hướng Tiểu Đoàn Tử nhìn thoáng qua, liền ghét bỏ nhíu lông mày: “Lôi thôi, tiểu tử con có thể chú ý chút vệ sinh hay không? Tự mình ăn không ngon cũng để người ta cho ăn, làm cho khắp nơi đều thế, bẩn chết.”
Lỗ tai Tiểu Đoàn Tử nhỏ nhưng thính, nghe xong lời này liền không vui, dùng muỗng nhỏ đem canh trong chén phật hướng về phía Mục Đình Sâm, thời gian trong nháy mắt, trên mu bàn tay Mục Đình Sâm liền bắn lên nước canh, căn bản không né : tránh kịp nữa, anh tức giận đến khóe mắt giật giật máy lần: “Nếu không phải con ở đây, đêm nay ta nhất định sẽ dạy dỗ con cái gì gọi là hiếu thuận. Mới lớn một chút như thế đã dám đối nghịch với ta, trưởng thành còn thế nào? Ta nói con có lỗi sao? Hửm?”
Chương 841: Quan hệ máu mủ là không thể xóa nhòa.
Tiểu Đoàn Tử ngạo kiều hừ một tiếng, cái đầu nhỏ nghiêng một cái, tư thế kia quả nhiên là không sợ trời không sợ đất. Ôn Ngôn nhịn không được cười ra tiếng: “Liền thích xem hai người cãi nhau, nhỏ không biết trời cao đất rộng, lớn dám nói không dám động thủ, cũng chỉ có con của anh mới có thể đem anh trị đến ngoan ngoãn, khi còn bé nếu em hướng trên người anh vẫy canh, anh có thể lột da em luôn, đây chính là khác biệt.”
Mục Đình Sâm bỗng nhiên nhớ tới, cô đã từng nói, khi còn bé cô rất sợ anh, anh chính là bóng ma tuổi thơ cô. Anh không khỏi sờ lên cằm của mình, anh có đáng sợ như vậy sao? Vì sao Tiểu Đoàn Tử không sợ anh 2? Là bởi vì Ôn Ngôn khi còn bé cảm thấy thua thiệt anh đi? Thật tình không biết, người chân chính thua thiệt tại, là anh, rõ ràng để cô ở Mục gia thấp mi thuận nhãn sống nhiều năm như vậy, bây giờ nên để cô gương mi phở phảo rồi.
Đột nhiên, chuông điện thoại di động vang lên. Anh đứng dậy đi đến một bên tiếp lên: “Alo? Đám hàng kia không có xảy ra vấn đề gì chứ?”
Người bên đầu điện thoại kia nói: “Không có, đã dỡ hàng, Diệp thị bên kia không có ra cái đường rẽ gì.” Mục Đình Sâm nhẹ nhàng thở ra, nhóm hàng này rất quan trọng, thời gian cũng gấp, trước khi không thể không khiến công ty vận chuyển Diệp Quân Tước, không có dỡ hàng, tâm anh một mực là treo lấy.
Bất quá cái này cũng không thể nói rõ trong bụng Diệp Quân Tước không có ý xấu, vẫn là nên đề phòng, lần này không xảy ra vấn đề, lần sau cũng khó nói chắc. Muốn nói Triển Trì làm Diệp Quân Tước làm được là thật thiên y vô phùng, phong cách hoàn toàn phù hợp người Diệp gia, Diệp gia không riêng gì Hải Thành địa đầu, từ khi Diệp Quân Tước tới Đề Đô, chỉ cần con đường bị anh để mắt tới, liền không cho phép người khác đụng vào, hại đến Mục Đình Sâm muốn tìm công ty vận chuyển nhà khác cũng khó khăn. Ban sơ Mục Đình Sâm không có đem cái này coi ra gì, coi là chỉ cần chịu xuất tiền, liền có người dám cùng Diệp Quân Tước đối nghịch, không biết Diệp Quân Tước ra chiêu gì, tất cả công ty vận chuyển to to nhỏ nhỏ ở Đề Đô cũng không dám tranh đoạt vũng nước đục này, tăng bao nhiêu tiền cũng đáp ứng, lần này Diệp Quân Tước là thật sự đem tự tin trước đó của anh nhấn trên mặt đất ma sát.
Chuyện này thành tâm bệnh của anh, dạng này tương đương có uy hiếp bóp ở trong tay Diệp Quân Tước, một khi Diệp Quân Tước không như ý, liền dễ dàng xảy ra chuyện, trước mắt cũng không có biện pháp tốt có thể giải quyết. Ngày thứ hai đến công ty, anh suy nghĩ một phen, vẫn là để Đới Duy hẹn Diệp Quân Tước giữa trưa gặp mặt, thuận tiện ăn bữa cơm. Tốt nhất có thể kết thúc hợp đồng, hoặc là tìm kiếm thái độ Diệp Quân Tước cũng tốt, cái người hỗn đản thích tận dụng mọi thứ kia, càng đến càng khó làm.
Giữa trưa, Diệp Quân Tước đúng hẹn đến phòng ăn đặt trước, nhã gian to như vậy liền có Mục Đình Sâm và Diệp Quân Tước hai người, an tĩnh hoàn cảnh cực thích hợp nói chuyện làm ăn, đương nhiên, cũng thích hợp đánh nhau.
Mục Đình Sâm đi thẳng vào vấn đề: “Anh đến cùng muốn thế nào? Anh có chủ ý gì? Trực tiếp nói rõ đi, tôi không muốn vòng vo, cũng không muốn cùng anh chơi cái gì trò chơi nhàm chán.”
Diệp Quân Tước cười giống như mà không phải cười nhìn anh: “Hôm nay uống lộn thuốc sao? Tôi không có có ý đồ gì, cũng không muốn cùng anh chơi trò chơi gì. Thật không nghĩ tới một cái hợp tác bình thường liền làm anh vội vã cuống cuồng, còn tưởng là anh bao nhiêu lợi hại chứ.”
Mục Đình Sâm âm thanh lạnh lùng nói: “Vì sao ngăn cản tôi tìm công ty vận chuyền khác? Đừng cho là tôi không biết anh ở sau lưng làm cái tiểu động tác gì, tôi cùng anh ký không phải hợp đồng độc nhát vô nhị.”
Diệp Quân Tước nhếch miệng: “Đúng, hoàn toàn chính xác không phải hợp đồng độc nhất vô nhị, nhưng tôi cũng không thích người khác từ bên trong miệng tôi giành ăn. Lượng vận chuyển của anh tôi hoàn toàn có thể gánh, không đáng tìm công ty vận chuyển khác. Anh không thể ít đề phòng tôi, đem tâm thả trong bụng sao? Suốt ngày lo lắng đề phòng như thế, anh không mệt sao?”
Mục Đình Sâm đương nhiên không có khả năng đối với anh hoàn toàn yên tâm: “Anh biết, đó là sự tình không có khả năng, tôi không có cách nào tin tưởng anh. Hiện tại có hai con đường, hoặc là kết thúc hợp đồng, hoặc là để cho tôi lại tìm công ty vận chuyển nhà khác, dạng này lẫn nhau đều có đường lui. Đừng có dùng thủ đoạn dơ bản kia đối phó tôi, đừng chọc tới tôi, hiểu không?”
Diệp Quân Tước thở dài, thần sắc đột nhiên nghiêm túc: “Vì sao không thể tin tưởng tôi? Trên đời này, ngoại trừ con trai anh, không phải chúng ta quan hệ là thân cận nhất sao? Quan hệ máu mủ là không thể xóa nhòa. Tôi thừa nhận tôi từng hận anh, cũng đối với anh làm qua một chút sự tình không tố, nhưng không phải anh cũng muốn giết tôi sao? Chỉ là mệnh tôi lớn, còn sống mà thôi, hòa nhau. Tôi không muốn tiếp tục đấu với anh, hiện tại, tôi chỉ nói chuyện làm ăn với anh. Lúc trước tôi muốn tất cả Mục gia, là bởi vì tôi không có gì cả, hiện tại tôi cái gì cũng có, đồ vật Mục gia, tôi cũng không hiếm có.”
Thái độ của anh để Mục Đình Sâm cảm thấy ngoài ý muốn, trong lúc nhất thời không phân rõ anh nói đến cùng là nói thật hay là nói dối, chí ít mặt ngoài nhìn qua giống như là lời từ đáy lòng, nhưng cái này không khỏi quá hoang đường. Một người đã từng hận không thể đem tất cả mọi người Mục gia nghiền xương thành tro gia hỏa, hiện tại muốn cùng anh bắt tay giảng hòa, quả thực chính là hoang đường đến cực điểm, đổi thành ai cũng không có khả năng tuỳ tiện tin tưởng. Cuối cùng, Mục Đình Sâm điều hoà nói: “Anh đã nói như vậy, tôi có thể lựa chọn tin tưởng anh, nhưng anh cũng phải để tôi yên tâm, hiện tại, đừng ngăn cản tôi tìm công ty, vận chuyển khác, tôi chỉ tìm một nhà, các đơn đặt hàng đồng đều bày, chờ tôi xác nhận anh sẽ không động tay chân với tôi, độc nhất vô nhị hợp đồng, tôi cùng anh ký. Anh không đáp ứng đơn giản chính là trong lòng có quỷ, có dự định khác, nếu thật không có quỷ, làm như vậy đối với anh có lợi mà vô hại, chính anh ước lượng.”
Diệp Quân Tước suy tính một lát, nói: “Được, tôi đáp ứng anh chính là, anh đối với công ty vận chuyển nhà ai yên tâm thì ký nhà đấy đi, chờ anh yên tâm, lại cùng tôi ký độc nhất vô nhị, dạng này anh cũng không cần nhắc lại tâm treo mật. So với những người khác, Diệp gia có tư cách hợp tác với anh hơn, về sau có gì cần, ngay lập tức cân nhắc tôi. Tôi sẽ làm đến so với anh còn tốt hơn, có một số việc không phải chỉ có Mục Đình Sâm anh mới có thể làm được, tôi sinh ra có lẽ không đủ hào quang, nhưng tôi có thể sống đến hào quang.”
Mục Đình Sâm hiện tại mới nghe được chút hương vị, Diệp Quân Tước đây là muốn cùng anh tỷ thí một chút? Cái gì đều muốn thắng anh, thắng qua anh, không phải dùng phương thức tôi muốn tất cả Mục gia, là bởi vì tôi không có gì cả, hiện tại tôi cái gì cũng có, đồ vật Mục gia, tôi cũng không hiếm có.”
Thái độ của anh để Mục Đình Sâm cảm thấy ngoài ý muốn, trong lúc nhất thời không phân rõ anh nói đến cùng là nói thật hay là nói dối, chí ít mặt ngoài nhìn qua giống như là lời từ đáy lòng, nhưng cái này không khỏi quá hoang đường. Một người đã từng hận không thể đem tất cả mọi người Mục gia nghiền xương thành tro gia hỏa, hiện tại muốn cùng anh bắt tay giảng hòa, quả thực chính là hoang đường đến cực điểm, đổi thành ai cũng không có khả năng tuỳ tiện tin tưởng. Cuối cùng, Mục Đình Sâm điều hoà nói: “Anh đã nói như vậy, tôi có thể lựa chọn tin tưởng anh, nhưng anh cũng phải để tôi yên tâm, hiện tại, đừng ngăn cản tôi tìm công ty, vận chuyển khác, tôi chỉ tìm một nhà, các đơn đặt hàng đồng đều bày, chờ tôi xác nhận anh sẽ không động tay chân với tôi, độc nhất vô nhị hợp đồng, tôi cùng anh ký. Anh không đáp ứng đơn giản chính là trong lòng có quỷ, có dự định khác, nếu thật không có quỷ, làm như vậy đối với anh có lợi mà vô hại, chính anh ước lượng.”
Diệp Quân Tước suy tính một lát, nói: “Được, tôi đáp ứng anh chính là, anh đối với công ty vận chuyển nhà ai yên tâm thì ký nhà đấy đi, chờ anh yên tâm, lại cùng tôi ký độc nhất vô nhị, dạng này anh cũng không cần nhắc lại tâm treo mật. So với những người khác, Diệp gia có tư cách hợp tác với anh hơn, về sau có gì cần, ngay lập tức cân nhắc tôi. Tôi sẽ làm đến so với anh còn tốt hơn, có một số việc không phải chỉ có Mục Đình Sâm anh mới có thể làm được, tôi sinh ra có lẽ không đủ hào quang, nhưng tôi có thể sống đến hào quang.”
Mục Đình Sâm hiện tại mới nghe được chút hương vị, Diệp Quân Tước đây là muốn cùng anh tỷ thí một chút? Cái gì đều muốn thắng anh, thắng qua anh, không phải dùng phương thức đối lập, mà là lấy phương thức ngang hàng, nếu thật sự là dạng này, đó là đương nhiên là tốt nhất. Ăn cơm xong, trở lại công ty, Mục Đình Sâm ngay lập tức liên hệ một nhà công ty vận chuyển cỡ lớn đáng tin cậy Đề Đô, lần này hợp đồng ngược lại là rất thuận lợi ký, anh cũng có thể yên tâm một chút, nếu như Diệp Quân Tước thật không có cái gì lệch ra tâm, về sau độc nhất vô nhị hợp tác, cũng không phải là không có khả năng, anh từ trước đến nay công và tư rõ ràng, trên phương diện làm ăn có thể không đưa vào tình cảm riêng tư, không có chỗ nào tốt.
.. Buổi chiều tan tầm, Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh như thường lệ lái xe đến công quán Kính gia. Từ khi đứa bé sinh ra, bọn họ căn bản là nhà, công ty, công quán Kính gia ba điểm trên một đường thẳng, ngay từ đầu không thể tự kiềm chế nuôi đứa bé Trần Mộng Dao còn cảm thấy có chút biệt khuắt, thời gian dài mới biết được chỗ tốt vẫn là thật nhiều. Công ty cũng có nguyên nhân mà sinh xong đứa bé không ai hỗ trợ trông không thể không về nhà làm toàn chức mẹ, vì cuộc sống hôn nhân từ bỏ sự nghiệp, suốt ngày vây quanh đàn ông cùng đứa bé, kỳ thật cũng không có tốt như vậy, muốn ngủ lấy lại sức đều là xa xỉ, rất ít người có thể ở hoàn cảnh như vậy vẫn sống được tinh xảo như cũ.
Chương 842: Mệt mỏi cũng vui vẻ.
Đến công quán Kính gia, Trần Mộng Dao xuống xe liền chạy thẳng đến trong phòng: “Mẹ, Phàm Phàm tỉnh rồi sao?” Hạ Lam ôm đứa nhóc tiến lên đón: “Tỉnh dậy rồi, quen thuộc các con thời gian này tới, chính nó liền đem lúc ngủ ở giữA Trạch ra, mỗi ngày trông mong chờ các con đó, ta đang định ôm nó đi cổng chờ, các con liền đã tới rồi, hôm nay trên đường không có kẹt xe? Tới còn rất nhanh.”
Trần Mộng Dao tiếp nhận nhi tử hảo hảo hiếm có một phen: “Thật ngoan. Hôm nay trên đường còn tốt, không kẹt xe. Mẹ, sữa bột còn không? Cần mua thêm một sữa bột không? Về sau sữa bột đứa bé chính chúng em tự mua đi, mẹ giúp chúng con chăm đứa bé đã đủ trượng nghĩa, không thể để cho người xuất tiền lại xuất lực.” Hạ Lam cười nói: “Mẹ con ta từ trước đến nay đều trượng nghĩa như thế, Phàm Phàm cũng là cháu trai ruột của ta, mua chút sữa bột thì thế nào? Chút thú vui ấy con cũng muốn đoạt với ta, thật sự là, sữa bột đáng bao nhiêu tiền?
Chúng ta đều là người một nhà, tiền cũng có thể hợp lại một khối mà tiêu, ai xuất tiền nuôi đứa bé không đều như thế? Nếu con so đo khách khí với mẹ. Trước kia lúc các con chưa sinh ta nhàm chán muốn chết, hiện tại cuối cùng có việc làm, mỗi ngày sống được an tâm, đến đi ngủ đều thỏa mái hơn.”
Trần Mộng Dao cười xấu xa bám một cái trên lưng Hạ Lam: “Không riêng đi ngủ thỏa mái, dáng người cũng tốt, người cũng càng có khí chất.” Hạ Lam người vốn là hiền hoà, cùng vãn bối cũng chung đụng được đến, dần dà, Trần Mộng Dao liền không có quá nhiều cố ky, có đôi khi không lớn không nhỏ, Hạ Lam cũng không để ý: “Thật hay giả? Không phải con nói lời dễ nghe dỗ ta đó chứ? Thiếu Khanh còn chưa dỗ ngọt như con.”
Trần Mộng Dao một mặt chân thành: “Con lừa mẹ con là chó nhỏ, thật, eo cũng nhỏ, khẳng định là mang đứa bé mệt mỏi, rèn luyện ra được.”
Hạ Lam cái này bỗng nhiên mông ngựa vỗ hồng quang đầy mặt: “Gọi là mệt mỏi cũng vui vẻ, ta vui lòng. Đi, các con rửa tay một cái ăn cơm đi, đồ ăn đều chuẩn bị xong, để ta lên lầu gọi cha con.”
Kính Thiếu Khanh sau khi đậu xe xong gót chân vào cửa, Hạ Lam đã lên lầu. Trần Mộng Dao đem nhi tử kín đáo đưa cho anh: “Anh ôm con nhiều một chút, nói không chừng Phàm Phàm hiện tại cũng không có nhớ kỹ anh hình dạng thế nào.”
Khóe miệng Kính Thiếu Khanh giật một cái: “Thế này thì quá mức rồi? Làm sao có thể không nhớ rõ anh hình dạng thế nào?
Tốt xấu anh cũng mỗi ngày đều ở trước mặt nó lộ mặt. Không phải ban ngày em đều nhao nhao nhớ con trai sao? Thật vất vả buổi tối tan việc tới dùng cơm có thể nhìn nó, em còn không tự mình ôm nhiều một cái?”
Trần Mộng Dao từ trước đến nay bất mãn anh đối với con trai thái độ nhạt nhẽo: “Em nhớ nó, cũng muốn ôm nó không buông tay, nhưng đây không phải lý do anh không hết chức trách, hiện tại con trai đã đưa tới lâu như vậy, không ở cùng nhà với anh, liếc nó một cái anh cũng cảm thấy chướng mắt có phải không?
Anh ôm cho em, không ăn cơm không cho phép buông ra! Cái này lại không phải con trai của một mình em, là hai chúng ta, em nếu có thể lưỡng tính tự mình sinh con, còn cần anh làm gì?”
Kính Thiếu Khanh trong đầu ong ong: “Được được được, anh ? Ị ôm là được rồi? Em đừng trách trách nữa, lỗ tai anh đều sắp điếc rồi.”
Kỳ thật Kính Thiếu Khanh cũng không phải là không thích con trai, tốt xấu cũng là thân sinh. Anh chỉ là phương diện đối với đứa bé không có quá nóng lòng, biểu hiện ra tương đối bình thản mà thôi, có người thay anh tốn tâm tư, anh cũng liền lười nhác tự mình tốn tâm tư, trong lòng thích không phải cũng được sao? Huống chi bình thường căn bản vòng không đến anh ôm đứa bé, đến Kính Thành Húc một mực chỉ thích vẽ tranh cũng ôm đứa nhỏ không buông, chỗ nào chuyển đến anh ra trận?
Rất nhanh, Hạ Lam cùng Kính Thành Húc xuống tới giới lầu, Kính Thành Húc còn cầm khăn tay đang lau giọt nước trên tay, hiển nhiên vừa mới còn đang vẽ tranh, vừa rửa tay xong.
Kính Thành Húc đi thẳng tới trước mặt Kính Thiếu Khanh, cần thận từng li từng tí thăm dò mà hỏi: “Có phải nên tháy tã của đứa nhỏ rồi không?
Kính Thiếu Khanh biết, Kính Thành Húc là muốn ôm đứa bé, trực tiếp đem đứa bé đưa cho Kính Thành Húc: “Ông xem một chút đi.”
Kính Thành Húc mừng rỡ tiếp nhận đứa nhóc, kiểm tra một phen, tã kỳ thật mới vừa vặn đổi không lâu nữa, sạch sẽ.
Thấy Kính Thiếu Khanh lại rảnh rỗi, Trần Mộng Dao ném đi một cái liếc mắt. Kính Thiếu Khanh khóc không ra nước mắt, căn bản không phải anh không ôm đứa bé, là không có cơ hội được không?!
Lúc ăn cơm, đứa nhóc ngay ở trong xe hài nhi uống sữa bột, xe hài nhi đặt ở bên người Hạ Lam, Hạ Lam ăn cơm còn thỉnh thoảng đùa đứa bé một chút. Trần Mộng Dao đối với Hạ Lam tôn trọng là rất triệt để, ngay từ đầu cô còn tưởng là Hạ Lam đối với cháu trai chỉ là nhất thời thích, thời gian dài cũng sẽ cảm thấy trông đứa bé phiền, không nghĩ tới lâu như vậy, vẫn là như cũ, hận không thể nâng ở trong lòng bàn tay, đem đứa nhỏ cho Hạ Lam, cô cũng yên tâm.
Đột nhiên, Hạ Lam ngước mắt nhìn cô hỏi: “Gần đây ta mang đứa bé không có thời gian cùng mẹ con ra ngoài dạo phố, cũng không có liên hệ, bà ấy ở một mình con có yên tâm không?”
Trần Mộng Dao tâm lớn, không nghĩ nhiều, thuận miệng đáp: “Có cái gì không yên lòng? Trong nhà cửa chống trộm đều là mua loại tốt nhất, không có chuyện gì, con cũng có trở về thăm bà ấy, có rảnh liền trở về”. Hạ Lam ho nhẹ hai tiếng: “Cái kia…
Con có muốn tìm bạn liuwc cho mẹ hay không? Bây giờ con cũng gả tới, bà ấy luôn luôn một mình cũng không tốt lắm, về sau già cũng có người bạn mà. Hiện tại tuy nói coi như tuổi trẻ, có thể vui vẻ, chính là một mình cũng là sẽ cô đơn mà…”
Làm mai mối loại chuyện này đối với Hạ Lam mà nói thật sự chính là lần đầu tiên, cho nên còn có chút không biết nên làm sao mở miệng, càng nhiều hơn chính là sợ Trần Mộng Dao để ý. Trần Mộng Dao lúc này mới kịp phản ứng Hạ Lam là có ý gì, giật mình nói: “ây ây ây… Chuyện này con cũng nghĩ qua, chính bà ấy trước đó cũng giày vò qua, nhưng là không tìm được phù hợp, đều là vớ va vớ vẩn không đáng tin cậy. Con hiện tại cũng không có rảnh quan tâm bà ấy nhiều như vậy, là con suy tính được không đủ chu đáo. Mẹ, mẹ biết người thích hợp sao? Có thể giúp giới thiệu một chút, mẹ giới thiệu khẳng định đáng tin cậy. Cha con cũng đi lâu như vậy, loại chuyện này là nhân chỉ thường tình, con có thể hiểu được, cũng rất tình nguyrnj tìm giúp mẹ con.” Hạ Lam nhẹ nhàng thở ra: “Con không ngại liền tốt, ta chỗ này thật là có người thích hợp, người rất tốt, vốn liếng cũng không tệ, là sư huynh của cha Thiếu Khanh, đều là hoạ sĩ. Loại người này trừ miệng đần một chút, không có gì thói xấu lớn, tính tình không khác ba Thiếu Khanh bao nhiêu, số tuổi cũng khác biệt không nhiều, thân thể rất tốt, có con trai ở nước ngoài phát triển, lâu dài không trở lại, bất quá nghe nói coi như hiếu thuận. Đối phương cũng là goá, ta cảm thấy phù hợp.” Trần Mộng Dao nghe xong cảm thấy rất đáng tin cậy: “Được, lúc nào an bài gặp mặt? Con cũng muốn đi đến náo nhiệt một chút, bằng không hẹn cuối tuần đi? Chúng ta tất cả mọi người cùng ăn một bữa cơm, lại để cho bọn họ khắp nơi tâm sự, nếu là thích hợp không còn gì tốt hơn.”
Hạ Lam cũng sảng khoái: “Được, kia cuối tuần ta an bài, coi như gia đình liên hoan là được, ở Bạch Vịch Nước bên Thiếu Khanh đi, đồ ăn ngon, hoàn cảnh cũng không tệ, Thiếu KKhanh, nhớ kỹ để phòng ăn bên kia cuối tuần cho lưu cái vị trí.”
Rốt cục đến phiên Kính Thiếu Khanh nói chuyện, anh vẫn luôn không có chen vào miệng, giống như người ngoài cuộc vậy: “Rốt cuộc cũng cần con? Được, không có vấn đề gì, con sẽ nói sớm với bên phòng ăn.”
Chương 843: Trong đầu em luôn nghĩ cái gì thế?
Loại chuyện này Trần Mộng Dao khẳng định không nín được, vừa từ công quán Kính gia ra nàng liền cùng Giang Linh thấu phong thanh, thái độ Giang Linh cũng là muốn nhìn thấy người rồi lại nói, ngã một lần khôn hơn một chút, lần này phải hảo hảo giữ cửa ải. Nhoáng một cái đến cuối tuần, Trần Mộng Dao đem kế hoạch ban đầu hẹn cùng Ôn Ngôn hủy bỏ, thời điểm Ôn Ngôn biết Trần Mộng Dao muốn cho mẹ ruột xem mắt, cũng không có cảm thấy kinh ngạc, người chính là như vậy, mặc kệ tuổi trẻ hay là đã già đi, đều nên có cái thuộc về, người vốn chính là động vật quần cư, không có người muốn một mình, một mực cô đơn.
Đến nhã gian Bạch Thuỷ Loan, Kính Thiếu Khanh an bài món ăn, vạn sự sẵn sàng, chỉ còn chờ cơ hội, cái người “Đông Phong” kia còn chưa đến.
Giang Linh bảo dưỡng khá tốt mang trên mặt điểm khả nghi đỏ ng: “Chị Lam, người kia chị từng gặp rồi? Nói ra sợ chị cười, tôi còn có chút khẩn trương. Loại chuyện này còn để mọi người đồng thời xuất động, thật ngại quá.”
Hạ Lam cười nói: “Từng gặp, nhìn đoan chính hơn nhà tôi, yên tâm, mặc kệ là bên trong hay là bên ngoài, đều mạnh hơn nhà tôi.
Kính Thành Húc ở một bên cũng không dám phản bác, sư huynh ông chỗ đó mạnh hơn ông? Ông rất kém cỏi? Một đoàn người không sai biệt lắm nửa giờ, “Đông Phong “ Mới khoan thai tới chậm, trên mặt mặc dù đã có dấu vết tháng năm, nhưng là vẫn có thể thấy được lúc tuổi còn trẻ phong thái như cũ.
Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, sư huynh Kính Thành Húc các phương diện không kém đi đâu, đặt ở tuỏi trẻ lúc ấy, cũng cùng Kính Thiếu Khanh giống nhau là hàng bán chạy, coi như đến cái tuổi này, cũng là đại thúc đẹp trai.
“Thật ngại quá, để mọi người đợi lâu, tôi bị kẹt xe, tôi vội muốn chết, nhưng cũng không có cách nào. Bữa cơm này tôi mời đi, để bày tỏ áy náy.” Biết Kính Thành Húc bắt thiện ngôn từ, cho nên mặt mũi việc đều là Hạ Lam đến: “Không sao, lão Hứa, đều không phải người ngoài.” Nói rồi, bà vỗ vỗ một bên bả vai Giang Linh: “Đây chính là người tôi nói với ông, chị em của tôi, người một nhà. Bên kia là con trai và con dâu, nói con dâu đều khách khí, xem như con gái ta đi. Thiếu Khanh, để phòng bếp mang thức ăn lên đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”
Kính Thiếu Khanh lên tiếng, đứng dậy đi ra. Trần Mộng Dao lặng lẽ meo meo đánh giá đối phương một hồi, trong lòng một vạn cái hài lòng, nhìn phản ứng Giang Linh, khẳng định cũng là cực độ hài lòng, liền xem đối phương nghĩ như thế nào. Cô chỉ nghe thấy Hạ Lam gọi đối phương “Lão Hứa”, liền mở miệng gọi: “Hứa thúc thúc, gần đây thúc phát triển trong nước sao?”
Hứa Vinh Hoài khiêm tốn mà cười cười đáp: “Những năm gần đây vẫn luôn ở trong nước phát triển, niên kỷ càng lớn, càng tưởng niệm cố hương, vẫn là cố hương thoải mái.”
Xác nhận Hứa Vinh Hoài sẽ không xuất ngoại định cư liền tốt, dù sao con của ông ấy ở nước ngoài, Trần Mộng Dao là có tư tâm, không muốn mẹ ruột của mình đi theo đến quá xa, nghĩ như vậy gặp một lần cũng khó khăn. Cô hài lòng ha ha cười nói: “Rất tốt, rất tốt, nghệ thuật gia đều rất có tình hoài niệm.
Cháu trước kia cũng học vẽ tranh, chỉ là không có thành tựu gì, cháu học cái gì đều là nửa vời, quá bội phục các lão tiền bói.”
Hứa Vinh Hoài tính cách tương đối hướng nội, cười cười không biết nên nói cái gì cho phải. Trần Mộng Dao thấy Giang Linh một mực không có cùng Hứa Vinh Hoài đáp lời, ở dưới bàn đá Giang Linh một cước. Giang Linh hiểu ý tứ cô, nhưng là vừa gặp mặt cũng không biết có thể trò chuyện cùng ý tưởng với người ta hay không, có cùng chủ đề hay không, trong lúc nhất thời chế trụ.
Phản ứng Giang Linh làm Trần Mộng Dao có chút khoa trương, tính cách Giang Linh trước kia cũng không phải dạng này, đối mặt người hay sự việc mình thích đều là chủ động xuất kích, lần này làm sao lại tạm ngừng? Một lát sau, Kính Thiếu Khanh trở về, đồ ăn cũng lục tục đi lên, thoáng làm dịu khoong khó ngột ngạt, Hứa Vinh Hoài đột nhiên đứng dậy kẹp đồ ăn bỏ vào trong chén Giang Linh: “Không biết bà thích ăn cái gì, trước đó con trai tôi về nước có mở tiệm lẫu, nó đi liền giao cho tôi đang xử lý, có thời gian qua ném thử.”
Giang Linh mặt càng đỏ: “Được, được… Con gái tôi thích ăn lẫu, lúc nào có dịp thì cùng đi chung.” Trần Mộng Dao xem xét có mặt mày, nếu không phải trường hợp không thích hợp, cô đều muốn thoải mái cười to, không nghĩ tới Hứa Vinh Hoài còn có nhà tiệm lẫu, tiệm này thật sự là mở đến đầu lưỡi của cô, đây có phải là mang ý nghĩa về sau muốn ăn nồi lẫu đều có thể ăn đủ hay không?
Bởi vì Hứa Vinh Hoài và Kính Thành Húc Nhất đều không nói nhiều, cho nên trên bàn cơm cũng không có trò chuyện nhiều, ăn cơm xong từ phòng ăn ra, Hứa Vinh Hoài nhìn Giang Linh hỏi: “Hình như bà ở một mình đúng không?” Lời này hỏi ở lần đầu tiên gặp nhau có chút kỳ quái, thật giống như có cái mục đích gì không thể cho ai biết. Trần Mộng Dao nhìn Hứa Vinh Hoài một mặt chính khí, không có cái tà niệm gì lệch ra ngoài, liền thay Giang Linh đáp: “Trước mắt mẹ cháu ở một mình, cháu sẽ thường xuyên trở về thăm bà ấy, dù sao cũng không phải cách rất xa.”
Hứa Vinh Hoài gật gật đầu: “Ý của tôi là, mọi người đều không thuận đường, tôi thì tương đối thuận đường, tôi đưa mẹ cháu về đi, thế này tránh khỏi các cháu chạy tới chạy lui.”
Hóa ra là ý tứ này, Hứa Vinh Hoài chỉ là ngôn từ không linh hoạt, tâm tư vẫn là rất tinh tế, cả thuận không đường đều suy nghĩ xong, Trần Mộng Dao cười nói: “Được, vậy liền làm phiền Hứa thúc thúc.”
Nhìn Giang Linh và Hứa Vinh Hoài lên xe đi xa, Hạ Lam hỏi Trần Mộng Dao: “Con cảm thấy thế nào?”
Không đợi Trần Mộng Dao nói chuyện, Kính Thiếu Khanh liền xen vào nói: “Cái này lại không phải cô ấy xem mắt, vấn đề này mẹ hỏi cô ấy làm gì? Cô ấy cảm thấy thế nào không quan trọng, quan trọng là mẹ cô ấy thấy thế nào.”
Hạ Lam lườm anh một cái: “Vậy con cảm thấy thế nào? Ý kiến của vãn bối cũng rất quan trọng, ếu không tại sao phải mọi người phải cùng nhau ăn cơm? Trực tiếp để bọn họ đơn độc trò chuyện là được…”
Kính Thiếu Khanh nghĩ nghĩ, nói: “Người cảm giác vẫn được, thật đàng hoàng, dù sao miệng lưỡi cũng không linh hoạt.” Trần Mộng Dao cảm thấy Kính Thiếu Khanh đánh giá quá bình thường: “Ăn nói vụng về không quan trọng, nói rõ sẽ không hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt người, rất tốt, dù sao con cảm thấy rất tốt, để xem bọn họ thế nào, lúc về con liền gọi điện hỏi mẹ con xem.
Kính Thiếu Khanh luôn cảm thấy trong lời nói của cô có chuyện: “Người miệng lưỡi không linh hoạt sẽ không nói dối gạt người sao? Em đối với người miệng lưỡi linh hoạt có ý kiến sao? Giống như anh?” Trần Mộng Dao một cái não quát, một bàn tay đập vào trông mông anh: “Em không có ngắm ngầm nói anh, đừng luyến như thế tự!” Chờ nói cho hết lời cô mới phản ứng được, hiện tại là đang ở trước của nhà ăn, bên cạnh còn có Hạ Lam ôm đứa bé và Kính Thành Húc Nàng xấu hỗ đến hận tìm không được một cái lỗ để chui vào: “ây… Cha mẹ, chúng con đi trước!”
Hạ Lam giả bộ như không nhìn thấy cử động của cô: “Được, các con trở về đi, sớm nghỉ ngơi một chút, chúng ta cũng mang Phàm Phàm trở về, nó cũng bắt đầu ngủ gà ngủ gật rồi.” Lên xe, Kính Thiếu Khanh một bộ ẩn nhẫn bộ dáng nhìn chằm chằm nàng, càng nhiều hơn chính là nhân sinh không thể luyến: “Em có thể giữ chút mặt mũi cho anh ở trước mặt mọi người không? Trong nhà em tùy tiện giày vò đều được, vừa mới em sao có thể đối với anh như vậy chứ? Anh còn biết xấu hỗ hay không? Trong đầu em luôn nghĩ cái gì thế?