Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 851-858
Chương 851: Nên cô đơn cả đời.
Cô bỏ ra hồi lâu mới ép buộc mình tỉnh táo lại, vì tỉnh táo, cô đem mu bàn tay bắm đến chảy máu. Đến khi cô đứng dậy trở về phòng, Diệp Quân Tước đã tắm rửa xong, đang ngồi ở phía trước cửa số hút thuốc. Sắc màu ấm dưới ánh đèn, trên mặt anh lạnh lùng không có rõ ràng như vậy, nhiều hơn máy phần nhu hòa, cô lấy dũng khí lấy ra đơn thỏa thuận ly hôn: “Đơn này buổi tối tôi đã ở nhà viết xong rồi, tôi cũng đã nói trước rồi, tôi chỉ cần đứa nhỏ, coi như tôi cầu anh, ký tên đi.”
Diệp Quân Tước nghiêng mặt qua nhìn tờ đơn trong tay cô, ánh mắt thuận tay của cô nhìn lên, lúc trông thấy mu bàn tay cô máu thịt be bét, anh giật mình: “Không phải tôi muốn bức điên cô, là chính cô muốn bức điên mình. Bỏ tờ đơn xuống, đi xử lý vết thương đi, tôi phải suy nghĩ một chút.”
Cô thấy anh không nổi giận, thoáng nhẹ nhàng thở ra, đem tờ đơn đặt ở vị trí gần nhất với anh, sau đó ra tìm hộp thuốc, ngồi ở mép giường xử lý vết thương. Bởi vì vết thương ở lưng tay, cô chỉ dùng một cái tay khác xử lý không tiện lắm, vụng về nửa ngày cũng không có băng bó xong. Đột nhiên, Diệp Quân Tước đi tới trước gót chân cô, ngồi xỗm người xuống, cần thận giúp cô nắm tay băng bó kỹ, động tác của anh không tính đặc biệt ôn nhu, cô thậm chí có chút đau, nhưng không biết vì sao, cô đột nhiên đã cảm thấy, anh không có đáng sợ như vậy.
“Xem tay mình là móng heo sao? Nếu cô thật sự khó chịu, có thể cắn tôi, tôi không sợ đau.” Anh nửa đùa nửa thật nhìn cô nói.
Khúc Thanh Ca chóp mũi chua chua, thấp giọng nói: “Nếu tôi thật sự cắn anh, anh sẽ giết tôi đi?”
Hắn đột nhiên xích lại gần cô, hô hấp gần trong gang tấc: “Không phải cô từng cắn tôi sao?” Vừa mới dứt lời, anh liền chụp lên cánh môi cô. Đúng vậy, cô từng cắn, lần trước ở phòng tắm, cắn đầu lưỡi của anh.Thân thể Khúc Thanh Ca cứng ngắc, không giống như lúc trước mừng rõ điên dại đáp lại anh, đối với người đàn ông trước mắt này, cô thực sự không nên ôm lấy kỳ vọng một lần nữa. Cô không biết hiện tại ôn nhu của anh có phải là để cô rơi vào cạm bẫy, cô không dám tùy tiện rơi vào nữa.
Phát hiện cô không đáp lại bất cứ gì, chỉ là đơn giản là tùy ý để anh hôn, Diệp Quân Tước bỗng cảm thấy không thú vị, không tiếp tục nữa: “Trước tiên cô ngủ một giấc đoàng hoàng đi, sáng sớm ngày mai, tôi nói bảo mẫu giao con cho cô. Trước khi tôi nghĩ xong là muốn ly hôn hay không, cô an tâm ot lại đi, muốn ra ngoài… tôi để A Trạch cùng đi với cô.”
Khúc Thanh Ca gật đầu, nhanh chóng lên giường đem cả người mình che ở trong chăn, cô sợ anh lại có ý nghĩ gì, hiện tại cô không muốn phát sinh bất cứ chuyện thân mật nào với anh.
Trông thấy phản ứng của cô, Diệp Quân Tước bắt đắc dĩ đưa chăn mềm kéo xuống dưới cổ của cô: “Tôi ngủ phòng khách, cô yên tâm ngủ đi.”
Đợi đến khi đèn của phòng được tắt, tiếng đóng cửa truyền đến, Khúc Thanh Ca lúc này mới triệt để buông lỏng xuống, thần kinh căng thẳng cả ngày, cô đã sớm buồn ngủ tới cực điểm, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.
Ngày thứ hai lúc cô tỉnh lại, đứa nhỏ đã bình yên ngủ ở bên cạnh cô, không khóc không nháo, nhìn qua trước đó được chăm sóc không tệ.
Cô ôm đứa nhóc xuống lầu dạo qua mấy vòng, không nhìn thấy bóng người Diệp Quân Tước, hỏi một chút mới biết được, anh đã sớm ra ngoài. ngay cả đơn thỏa thuận ly hôn cũng chưa nhìn đến, muốn anh ký tên, so với lên trời còn khó hơn.
Hồi tưởng chỉ tiết tối hôm qua, trong nội tâm cô có loại cảm giác kỳ quái, làm cô cảm tháy… anh là đơn thuần không muốn ly hôn, cũng không phải là bởi vì vấn đề cỗ phần. Nhưng vì sao không muốn ly hôn đây? Cô nghĩ mãi mà không rõ.
Cao ốc tập đoàn Mục thị, Diệp Quân Tước không mời mà tới.
Mục Đình Sâm không thèm để ý anh, lần trước Diệp Quân Tước lừa anh đến chỗ hẹn, về đến nhà anh liền chột dạ đi tắm rửa, thay quần áo, không dám để Ôn Ngôn đụng vào, sợ bị cô ngửi được mùi hương kì lạ gì, loại người này, vẫn là ít gặp thì tốt.
Diệp Quân Tước không thèm để ý thái độ Mục Đình Sâm, nhận trà nóng Đới Duy đưa tới, thổi thổi, nhấp một ngụm: “Mục Đình Sâm, tôi là tới hỏi hỏi anh, loại con gái như Ôn Ngôn, anh làm sao giải quyết được thế?”
Mục Đình Sâm liếc mắt nhìn anh, tức giận nói: “Loại con gái nào? Chú ý từ ngữ anh đang dùng.”
Diệp Quân Tước cười đến lưu manh vô lại: “Ha ha, không phải ụ ) nghĩa xấu gì, là cảm thấy cô ấy không dễ giải quyết lắm. Loại con gái thà chết không chịu thua như cô ấy, anh là thế nào để cô ấy đối với anh khăng khăng một mực? Tôi cực kỳ hiếu kỳ…”
Mục Đình Sâm không có trả lời vấn đề của anh, hỏi ngược lại: “Nghe nói anh bên kia đang náo muốn ly hôn, đây là bị giày vò đến không còn biện pháp, mới chạy tới hỏi tôi? Cách để con gái đối với anh khăng khăng một mực, chính là để cô ấy yêu anh.”
Diệp Quân Tước có chút nghỉ ngờ: “Vậy vốn dĩ từ đầu đã yêu, như thế nào lại hung hăng muốn ly hôn? Loại tình huống này giải quyết như thế nào?” Đối với chuyện Khúc Thanh Ca yêu hay không yêu anh, anh vẫn là có tự tin.
Mục Đình Sâm lộ ra một tia ghét bỏ: “Đó chính là vấn đề của anh. Đừng phiền tôi, đang bận đây, chính anh không có chuyện làm? Chạy tới chỗ tôi vì miếng nước uống? Có thể có liêm sỉ chút không?”
Diệp Quân Tước buông trà nóng trong tay xuống: “Nói thật giống như tôi thích uống trà chỗ anh lắm vậy. Tôi không chú ý Trần Mộng Dao nữa, không phải anh nên vui vẻ sao? Vui vẻ thay vị anh em thân thiết Kính Thiếu Khanh của anh, vậy anh còn không tranh thủ thời gian giúp tôi một chút? Một khi tôi ly hôn, nói không chừng lại một lần nữa tìm Trần Mộng Dao, đến lúc đó xem ai loạn tâm đây.”
Mục Đình Sâm bị anh phiền đến không chịu được: “Nếu anh bình thường đối tốt với Khúc Thanh Ca một chút, cô ấy cũng sẽ không muốn ly hôn. Nếu anh thật sự không biết cách đối tốt với người khác, thì tham khảo cách lúc trước Trần Mộng Dao đối xử với anh. Nhưng mà nói thật, loại người máu lạnh như anh, nên cô đơn cả đời, đừng đi tôn thương người khác.”
Diệp Quân Tước đã có tính toán, cũng có chủ ý khác: “Hôm nay chị dâu có rảnh không?”
Mục Đình Sâm biến sắc: “Ai là chị dâu anh? Ít chú ý đến cô ấy đi.”
Diệp Quân Tước có chút im lặng: “Ý của tôi là, nếu cô ấy rảnh rỗi, để cô ấy mang Khúc Thanh Ca ra ngoài dạo chơi, giải sầu một chút, Khúc Thanh Ca ở chỗ này không có bạn bè gì, cũng chỉ có… Trần Mộng Dao, tôi không tiện tìm Trần Mộng Dao, anh coi như giúp một chút đi, tốt xấu gì thì hiện tại chúng ta cũng là quan hệ hợp tác.”
Mục Đình Sâm không nhịn được gửi cho Ôn Ngôn một tin nhắn: “Được rồi, cút đi.”
Diệp Quân Tước đạt đến mục đích, tiêu sái đứng dậy rời đỉ, trước khi đi vẫn không quên chọc tức Mục Đình Sâm: “Cám ơn, anh trai.”
Mục Đình Sâm thuận tay cầm ống đựng bút ném về hướng cửa: “Con mẹ nó ai là anh trai anh?!”
Lúc nhận được tin nhắn của Mục Đình Sâm, Ôn Ngôn đang ở bên ngoài vẽ vật thực, cô không có hỏi vì sao, trực tiếp hẹn Khúc Thanh Ca ra.
Lúc hai người gặp mặt, còn có A Trạch đi theo, Khúc Thanh Ca là mang theo đứa nhỏ ra, A Trạch theo ở phía sau đẩy xe hài nhi, người không biết còn tưởng là Khúc Thanh Ca với A Trạch mới là vợ chồng.
Khúc Thanh Ca và Ôn Ngôn cũng không phải đặc biệt quen thuộc, rất tò mò vì sao đột nhiên hẹn gặp: “Chị dâu, vì sao đột nhiên hẹn tôi ra đây? Tôi gọi cô như thế, cô sẽ không để ý chứ? Nếu để ý, vậy tôi gọi cô là Mục phu nhân đi.”
Ôn Ngôn cười cười: “Tôi không để ý, nhưng cô vẫn nên gọi tôi là Ôn Ngôn đi, thế này tôi quen thuộc hơn. Kỳ thật… Tôi cảm thấy chắc là Diệp Quân Tước muốn tôi hẹn cô ra ngoài giải sầu, chắc là anh ta đã đi tìm Mục Đình Sâm.”
Chương 852: Bởi vì anh là em trai anh.
Khúc Thanh Ca có chút bất ngờ: “Sao lại thế? Anh ta còn không cho tôi đi ra ngoài, đi ra ngoài cũng nhất định phải có A Trạch đi theo… Anh ta sợ tôi mang theo con gái về Hải Thành, gần đây tôi nói chuyện ly hôn, anh ta còn một mực không chịu ly hôn.”
Ôn Ngôn phân tích nói: “E là anh ta chỉ là không muốn ly hôn thôi, hai người kết hôn cũng đã hơn một năm, con gái cũng có rồi, ly hôn không phải một chuyện nhỏ. Tại sao lại muốn ly hôn?
Cô có thể nói với tôi một chút không?”
Khúc Thanh Ca ngắng đầu nhìn mây bay chân trời, lâm bẩm nói: “Lúc vừa gả cho anh ta, lòng tôi tràn ngập vui vẻ, một mạch yêu thích, muốn cùng anh ta yên ổn sống chung. Về sau dần dần bị anh ta mài đến thất vọng đến cực điểm, đại khái chính là thất vọng tích lũy đủ, cảm giác tiếp tục cũng không có ý nghĩa.
Tôi cho là tôi đề nghị ly hôn anh ta sẽ không do dự mà đồng ý, không ngờ tới lại biến thành dạng này.”
Ôn Ngôn cười nói: “Đàn ông chính là ngoài cứng trong mềm, miệng nói sao không có nghĩa là lòng nghĩ vậy, cô nhất định cảm thấy lúc trước anh ta đối với cô không tốt, nhưng mà hiện tại anh ta không chịu ly hôn, nói rõ anh ta có tình cảm với cô.
Quan hệ của anh ta và Mục Đình Sâm khẩn trương như vậy, còn đến tìm Mục Đình Sâm, để tôi giúp cô ra ngoài giải sầu một chút, từ điểm này xem ra, anh ta đối với cô coi như không tệ, chí ít cũng để tâm. Trước kia anh còn chưa từng để tâm đến Dao Dao như thé, lần duy nhất dùng tâm tư, chính là nghĩ làm sao để làm hại Dao Dao cửa nát nhà tan, cô so với Dao Dao may mắn hơn nhiều, cho nên đừng suy nghĩ lung tung.”
Khúc Thanh Ca một mực rất muốn biết quá khứ liên quan tới Diệp Quân Tước: “Lúc trước anh ta, đã làm những gì? Tôi không dám hỏi anh ta, nhưng cũng rất tò mò.”
Những chuyện kia, nói ra có thể làm Khúc Thanh Ca càng kiên quyết ly hôn, dù sao quá khứ Diệp Quân Tước, là Triển Trì, thật đáng sợ. Ôn Ngôn không có ý định nói, bao gồm cả những lần Triển Trì hại cô: “Đừng tò mò, chuyện kia cũng đã qua rồi, hiện tại anh ta là Diệp Quân Tước, là chồng của cô, không nên nhìn về quá khứ, nhìn về hiện tại và tương lai là tốt rồi. Tôi có cảm giác, anh ta đang từ từ tốt lên, những hành động trước kia của anh ta, chẳng qua cũng vì tuổi thơ bất hạnh mà thôi, không thể hoàn toàn trách anh ta.” Quan trọng nhát là, Triển Trì là em trai ruột của Mục Đình Sâm, cô chưa từng nghĩ sẽ tha thứ cho Triển Trì, giống như chuyện của Khương Nghiên Nghiên vậy, nhưng có thể tha thứ khương Nghiên Nghiên hay không là chuyện của cô, có thể tha thứ Triển Trì cho hay không, chính là chuyện của Mục Đình Sâm, có một số người có thể được tha thứ, có ít người, không xứng được tha thứ.
Khúc Thanh Ca thở dài: “Được rồi, không biết cũng tốt, tôi sợ sau khi mình biết ấn tượng với anh ta càng xấu hơn. Giúp tôi giải sầu có làm chậm trễ công việc của cô không? Nghe nói cô làm nhà thiết kế ở một công ty, người như cô rõ ràng có thể hưởng thụ cuộc sống, phụ nữ tự lực làm việc tôi cũng gặp không nhiều.”
Ôn Ngôn lắc đầu: “Không chậm trễ, tôi vốn là đang ở bên ngoài vẽ thực vật, dù sao cũng không có linh cảm, không quan trọng, giải sầu một chút còn có thể thả lỏng. Chỉ là từ nhỏ tôi đã không quen dựa vào Mục Đình Sâm mà thôi, quen tự nuôi sống mình, nhàn không chịu nỗi.”
Khúc Thanh Ca hướng ánh mắt hâm mộ về phía cô: “Cô thế này… Thật tốt, người thông minh, đều biết giữ cả công việc và tình cảm, tôi vẫn cho là tôi thật thông minh, thẳng đến lúc phát hiện cuộc sống của mình rối mù, mới hiểu ra mình thật ngu 4 „ ngốc.
Ôn Ngôn không biết an ủi người khác, chỉ biết từ góc độ khách quan mà phân tích: “Kỳ thật cũng không phải thế, trước khi kết hôn cô và Diệp Quân Tước không có tình cảm đúng không?
Cũng không có tiếp xúc nhiều, cho nên sau khi cưới mới dần dần trải nghiệm từng giai đoạn, hai người ở chung, luôn luôn cần rèn luyện để dần hòa hợp. Tôi và Mục Đình Sâm ở chung nhiều năm như vậy, cũng là từng chút từng chút rèn luyện ra, sau khi kết hôn cũng có lúc có bắt hòa. Mọi chuyện đều nên giữ lại đường lui cho mình, đừng đi một bước đã về ban đầu, chuyện ly hôn không nên tùy tiện nói đến, nếu anh ta đã không chịu ly hôn, khẳng định là cô cũng không đi nỗi, chỉ bằng thử cho anh ta một cơ hội, cũng là cho mình một cơ hội, nhìn ra được, cô rất thích anh ta, thích đến… Có thể rộng lượng trở thành bạn bè với người trong lòng của anh ta, hỏi Dao Dao về chuyện anh ta yêu thích. Đổi lại là tôi, thật không thể làm được như cô, cho nên, tự tin về bản thân mình một chút.”
Nghe Ôn Ngôn bói, Khúc Thanh Ca có chút do dự, Diệp Quân Tước cũng từng nói với cô, mọi chuyện đều nên giữ lại đường lui cho mình, có phải cô thật sự nên cân nhắc một lần nữa?
Sau khi tỉnh táo lại, cô vẫn là không nỡ.
Sắc trời dần tối, hai người mới tách ra về nhà của mình, nhìn ra được, ra ngoài một chuyến, thần sắc Khúc Thanh Ca thần tốt hơn nhiều, chủ yếu là do tắm tình tốt nên nhiều.
1 Trở lại Diệp gia trang viên, Khúc Thanh Ca giống như lúc trước, nên làm gì thì làm cái đó, không nhắc lại chuyện ly hôn, cô khuyên bảo mình, đây là một lần cuối cùng. Cho Diệp Quân Tước một cơ hội, cũng cho chính mình một cơ hội. A Trạch ở sau lưng gửi báo cáo nhỏ cho Diệp Quân Tước, xác nhận thái độ Khúc Thanh Ca, hôm nay Diệp Quân Tước cũng không có trốn tránh nữa, trở về nhà sớm, điềm nhiên như không có việc gì chơi đùa cùng con gái, đến khi cô nhóc khóc rồng lên, anh thực sự không dỗ được mới ngừng tay.
Tờ đơn thỏa thuận ly hôn kia ở đâu cũng không ai nhắc lại, không biết có phải là bị Diệp Quân Tước vụng trộm ném vào thùng rác hay không.
Mục trạch, Mục Đình Sâm vừa vào của, đã nhìn thấy Ôn Ngôn ôm Tiểu Đoàn Tử dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn chằm chằm anh.
Anh bị nhìn chằm chằm, toàn thân cũng không được tự nhiên: “Tự nhiên em nhìn anh như vậy làm gì? Anh có chỗ nào không đúng sao?”
Ôn Ngôn mím môi cười khẽ: “Không có, chỉ là đột nhiên cảm thấy anh trở nên đặc biệt có tình người.”
Mục Đình Sâm biết cô đang nói về cái gì, xụ mặt nói: “Chuyện đó không phải là anh có tình người, là Diệp Quân Tước chạy tới phòng làm việc của anh quấn lấy anh,anh bị anh phiền đến không chịu được mới giúp anh, anh chưa từng nhìn thấy người nào da mặt dày như vậy, Không phải trước kia anh rất có khí chất sao? Làm sao sao khi thành Diệp Quân Tước, một chút khí chất cũng chẳng còn nữa?”
Ôn Ngôn nhịn không được cười ra tiếng: “Ha ha, không phải vì anh mặt dày đâu, là bởi vì anh là em trai anh. Nhưng mà anh thế này cũng xứng một tiếng Khúc Thanh Ca gọi “Anh trai” kia nhỉ . Được rồi, anh đi tắm rửa đi, tắm xong xuống tới ăn cơm.
Mục Đình Sâm có chút buồn bực, lười giải thích. Anh cũng không biết lúc đấy vì sao mà giúp Diệp Quân Tước, có một phần nguyên nhân thật sự là do bị làm phiền không chịu được.
Lúc ăn cơm, anh đột nhiên nghĩ đến cái gì: “Đúng rồi, hai ngày nữa anh phải đi ra ngoài một chuyến, không biết mấy ngày mới có thể trở về. Không phải anh và Diệp Quân Tước ký hợp đồng vận chuyện sao? Nếu anh không để anh an tâm, thì phải đi theo một chuyến, xem quá trình vận chuyển, anh cũng cùng đi.
Lần này là đi đường thủy, cho nên chuyến đi có hơi dài. Anh vốn là không muốn đi, lão Kỷ khuyên anh có thể đi cùng thuyền một chuyến, coi như tích lũy kinh nghiệm, nếu anh đã không tin Diệp Quân Tước, về sau có thể tự mình vận chuyện, cũng tương đối dễ dàng, anh cảm thấy lão Kỷ nói rất có lý.”
Án tượng của Ôn Ngôn với Kỷ Thừa Hoằng vẫn rất sâu sắc, Mục Đình Sâm rất ít đặc biệt đồng ý ý kiến của người khác, có thể thấy được Kỷ Thừa Hoằng này cũng giữ vị trí khá quan trọng trong lòng Mục Đình Sâm, cũng là người bạn đáng tôn trọng.
Chương 853 Thuyền chìm.
Cô nhẹ gật đầu: “Cũng được, cũng tốt. Nhưng mà… Diệp Quân Tước hẳn là muốn hợp tác lâu dài? Anh như thế này có phải là đang có ý qua cầu rút ván không? Nếu như bị Diệp Quân Tước biết được anh là muốn đi xem tích lũy kinh nghiệm, sau này muốn tự mình vận chuyện, trong lòng của anh sẽ nảy sinh bất mãn với anh không?”
Mục Đình Sâm đương nhiên nghĩ tới phương diện này: “Yên tâm đi, chuyện em nghĩ đến, anh cũng đã nghĩ đến rồi, Diệp Quân Tước cũng vậy. anh đã sớm ngờ tới anh không muốn hợp tác lâu dài với anh, khả năng ký độc hợp đồng nhất vô nhị cũng không lớn, chút áp lực tâm lý mà không chịu được, anh còn làm ăn thế nào? Huống chi muốn mở công ty vận chuyển hay không anh còn chưa nghĩ xong, sản nghiệp Mục thị đã rất lớn rồi, mở công ty hoàn toàn không cần thiết, nếu chuyên chỉ nhằm vào phương diện vận chuyển, tự mình vận chuyển, chỉ phí ban đầu quá lớn. Chuyện này để sau hãy nói, lần này anh đi xem xem, xem tình hình thị trường xong rồi nói.
Quả nhiên, thời điểm đàn ông nói chuyện làm ăn, có một loại mị lực rất riêng, Ôn Ngôn từ nội tâm đã bị anh háp dẫn, lần đầu tiên hiện ra dáng vẻ “Bé mê muội” ánh mắt ngưỡng mộ.
Mục Đình Sâm bỗng nhiên bật cười: “Em đang dùng ánh mặt gì đó? Có thể được em ngưỡng nộ, thật là không dễ dàng nha.”
Ôn Ngôn không keo kiệt chút nào tán dương anh: “Đàn ông của em đúng là có đầu óc, làm ăn cũng thật là một cao thủ, em và Tiểu Đoàn Tử đời này có thể dựa vào anh mà ăn sung mặc sướng rồi.”
Một bên Tiểu Đoàn Tử giống như là nghe hiểu, bưng lên chén canh nhỏ trước mặt uống vào, còn nỗi lên bong bóng nhỏ. Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm đều bị chọc cười, mọi thứ đều lộ ra hòa hợp như vậy. Buổi sáng hôm xuất phát, Ôn Ngôn giúp Mục Đình Sâm sắp xếp tốt hành lý, còn bỏ vào vali của anh khăn quàng cô tự chọn, thời tiết chuyển lạnh, nhiệt độ ở trên biển nhất định thấp hơn. Trong mắt cô Mục Đình Sâm luôn sống an nhàn sung túc, điều kiện như vậy, cũng không biết anh chịu được hay không.
Đưa mắt nhìn xe Mục Đình Sâm đi xa, cô ôm Tiểu Đoàn Tử đứng ở cổng thật lâu không rơi tầm mặt đi, đến tận lúc Tiểu Đoàn Tử không nhịn được bóp bóp cái mũi của cô, cô mới bắt đắc dĩ xoay người vào nhà.
Trước đây cũng tách ra nhiều lần như vậy, chỉ có lần này lại lưu luyến như vậy, cô nghĩ chắc là do càng ngày càng ỷ lại anh rồi.
Cô không hiểu vì sao có người ở chung lâu ngày lại ngấy, chí ít cô đối với Mục Đình Sâm, là càng ngày càng thích.
Tối thứ ba sau khi Mục Đình Sâm đi, mưa rào xối xả, nhiệt độ chợt hạ xuống.
Ôn Ngôn bị tiếng bước chân làm tỉnh, Lâm quản gia dùng lực lớn gõ cửa phòng cô, cô đột nhiên hoảng hốt không chịu được, chú Lâm xưa nay sẽ không đánh thức cô lúc nửa đêm, màn mưa tối nay, cũng làm cho người ta bắt an.
Cô lo lắng vội khoắc áo khoác vào, lạnh đến ôm lấy hai tay đứng ở cửa, còn buồn ngủ mà hỏi: “Chú Lâm, có chuyện gì thế?”
Sắc mặt Lâm quản gia ngưng trọng, dời người một chút, đứng phía sau ông, là Diệp Quân Tước toàn thân ướt nhẹp.
Vẻ tĩnh mịch của Diệp Quân Tước làm tim cô hãng một nhịp, không phải anh đang cùng ra biển với Mục Đình Sâm sao? Sao lại đột nhiên trở về? Vì sao không tháy Mục Đình Sâm?
Cô có rất nhiều nghi vấn, lại như nghẹn ở cổ họng, làm sao cũng không phát ra được giọng nói của mình.
Tiểu Đoàn Tử cũng bị đánh thức, ở trong phòng hài nhỉ khóc rống lên, cô lớn tiếng gọi má Lưu, để má Lưu chăm sóc cho Tiểu Đoàn Tử, sau đó cất bước xuống lầu: “Diệp Quân Tước, anh có muốn tắm rửa chút không? Thay quần áo sạch, đừng để cảm lạnh.”
Giọng nói của Diệp Quân Tước vang lên ở đằng sau cô: “Anh trai… Xảy ra chuyện rồi…”
Chân cô mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống lầu, Diệp Quân Tước đưa tay đỡ cô, lực tay có chút mạnh mẽ.
Cô ổn định lại dáng người, cố giả bộ trấn định: “Đi thôi, đến phòng khách nói chuyện, cuối cùng là xảy ra chuyện gì?”
Đợi cô ngồi xuống so pha, Diệp Quân Tước mới từ từ nói: “Thuyền vận chuyển bị chìm, trước khi lên đường tôi đã từng cho người kiểm tra, thuyền không có ván đề gì, chỉ là gặp một trận sóng không tính là quá lớn gió mà thôi, thế nhưng sao thuyền có thể yếu như vậy? Là bị người khác động tay động chân vào, muốn đẩy tôi vào chỗ chết… Cũng có khả năng, là nhằm vào anh trai. Tôi không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, lúc muốn chạy mới phát hiện thuyền cứu sinh đều bị phá hỏng hết rồi, đều không dùng được… Tất cả mọi người trên thuyền, trừ tôi ra, đều không còn… cả hàng mang theo cũng vậy!”
Một bên hốc mắt Lâm quản gia đã ướt, hốc mắt Ôn Ngôn cũng chan chát, nhưng cô nhịn xuống không có khóc, gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Quân Tước: “Sao anh trở về được?”
Cơ thể Diệp Quân Tước khẽ run, không biết là bởi vì lạnh hay là do sống sót sau tai nạn rất bất ngờ: “Trước khi thuyền chìm hẳn, anh trai đẩy tôi lên ván gỗ duy nhất ở chỗ đó, chỉ có thể khó khăn lắm gánh được trọng lượng của mình tôi… Tôi cũng không biết tại sao anh ấy làm như vậy, anh ấy nên bỏ mặc tôi chết đi, nhưng tôi chưa kịp phản ứng, nước biển quá lạnh, anh ấy không chịu đựng được, trực tiếp chìm xuống… Tôi đã phái người đi tìm kiếm, nhưng tối nay có sóng gió, khu vực biểm kia cũng có chút phức tạp, không thể ôm kỳ vọng quá lớn. Thật xin lỗi, nếu là tôi không để anh ấy đi biển thì đã không có chuyện gì HÔI, Không thể ôm kỳ vọng quá lớn, nghĩa là không có hy vọng. Mặc kệ Diệp Quân Tước nói những gì, Ôn Ngôn đều không nghe lọt, giờ này khắc này trong đầu chỉ có một âm thanh nhắc đi nhắc lại sự thật: Mục Đình Sâm chết, sẽ không trở về được nữa.
Không biết câu nói kia lặp lại trong đầu cô bao nhiêu lần, cô cuối cùng cũng không chịu nỗi nữa sụp đổ khóc lớn. Diệp Quân Tước đứng ở nguyên chỗ cũ run rầy dữ dội hon, tiếng khóc của Tiểu Đoàn Tử trên lầu và Ôn Ngôn đau khổ trước mặt đều để anh cảm thấy mình là tội nhân, Mục Đình Sâm chết, để lại vợ con không người chăm sóc, anh nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, loại tình huống lúc đấy, vì sao Mục Đình Sâm lại lựa chọn cứu anh, một người từng phái sát thủ truy giết anh, tại sao lại hi sinh chính mình để anh sống sót?
Sau một hồi lâu, Lâm quản gia thấp giọng nói: “Nhị thiếu gia, cậu về trước đi, nghỉ ngơi tốt lấy lại sức, chuyện này còn phải có người thu thập cục diện rối rắm.” Diệp Quân Tước gật đầu, quay người hướng ra cổng. Lâm quản gia thay đổi cách xưng hô với anh, anh biết, Mục Đình Sâm vừa chết, trách nhiệm gánh vác Mục thị có khả năng sẽ rơi vào vai anh, nhưng anh không muốn, anh không muốn để người khác cho là Mục Đình Sâm là do anh hại chết, vì chiếm lấy Mục thị.
Đột nhiên, Ôn Ngôn lại lần nữa mở miệng: “Diệp Quân Tướ!
cPhong tỏa tin tức, không được để chuyện này truyền ra ngoài, chuyện tìm kiếm cũng phải bí mật tiền hành!”
Diệp Quân Tước hơi kinh ngạc, người con gái này… Vì sao ở thời điểm này đầu óc vẫn có thể linh hoạt như thế? Đúng thật là nên phong tỏa tin tức, nếu tin tức Mục Đình Sâm có khả năng lớn đã chết truyền đi, chuyện này sẽ trở thành một kiếp nạn rất lớn cho Mục thị.
Lấy lại tinh thần, anh lên đáng một tiếng, thân ảnh rất nhanh biến mắt trong màn đêm. Ôn Ngôn ngồi xuống ở phòng khách, trời còn mưa không ngớt, cô chưa từng chán ghét trời mưa như lúc này, nếu như lúc Mục Đình Sâm ra biển thời tiết nắng ấm, có thể bình an trở về hay không?
Chương 854: Là Một Người Khác.
Thời điểm Lâm quản gia tìm cô lần nữa, cô mới giật giật cơ thể, bởi vì duy trì một tư thế quá lâu, thân thể cứng ngắc quá mức, truyền đến cảm giác khó chịu nghiêm trọng, nhưng mà so với đau đón trong lòng, không tính là gì. Cô hít sâu một hơi, ép buộc bản thân tỉnh táo lại: “Chú Lâm, chú dẫn người đi giúp đỡ công việc tìm kiếm, chuyện của công ty, cháu sẽ xử lý. Nhớ kỹ, tin tức nhất định không thể truyền đi, mặc kệ bên ngoài có tin đồn thế nào, cũng không thể thừa nhận Mục Đình Sâm bị hại.”
Lâm quản gia nhẹ gật đầu: “Được, tôi lập tức đi làm.”
Ôn Ngôn giống như là mát hồn, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, cô ngồi ở trước gương trang điểm xong, xác nhận sắc mặt không có lộ ra thần sắc quá kém, mới thay xong quần áo đi ra ngoài.
Đầu tiên cô bảo Trần Nặc lái xe đưa cô đến công ty từ chức, không nói lý do, qaunr lý Nghiêm thử dò hời mấy lần, cô không trả lời, cũng thôi. Ra khỏi công ty, cô không lập tức đến Mục thị, mà là đến trang viên Diệp gia. Tối hôm qua quá đột ngột, cô không thăm dò được nhiều phản ứng của Diệp Quân Tước, trận tai nạn này, theo Diệp Quân Tước mà nói, anh là người duy nhất sống sót, như vậy không biết sự thật thế nào, cũng chỉ có thể nghe anh nói, cô muốn biết rõ ràng, trận tai nạn này đến cùng là Diệp Quân Tước đạo diễn, hay là thật sự có khác người khác.
Đến cổng trang viên Diệp gia, Trần Nặc có chút lo lắng hỏi: “Phu nhân, nếu thật sự là Diệp Quân Tước hại thiếu gia, vậy bây giờ cô đến tìm cậu ta không phải là chui đầu vào lưới sao?”
Khóe môi Ôn Ngôn gợi lên một vòng cười tái nhọt: “Mục Đình Sâm rất có thể không về được, anh ấy cũng chết rồi, tôi còn sợ cái gì? Tôi muốn biết rõ ràng, đến cùng là do ai làm, tôi không thể để anh ấy… Chết không rõ ràng. Không cần lo lắng cho tôi, anh ở đây đợi đi.”
Đi vào trang viên Diệp gia, Khúc Thanh Ca ra đón: “Ôn Ngôn, sao cô lại đột nhiên tới đây? Tối hôm qua sau khi Quân Tước liền phát sốt, đến bây giờ còn chưa đỡ, đang ngủ nữa, tôi bảo anh ấy đến bệnh viện anh ấy cũng không đi. Không phải anh ấy cùng anh trai… qa biển sao? Có phải là xảy ra chuyện gì rồi không?”
Ôn Ngôn nói: “Tôi có việc muốn nói với anh ta, anh ta phát sốt cũng không sao, chỉ cần đầu óc vẫn là thanh tỉnh là được rồi.
Cô dẫn tôi lên đi, làm phiền rồi.”
Khúc Thanh Ca không có hỏi nhiều, đưa cô dẫn tới trước cửa phòng Diệp Quân Tước: “Tôi không vào, cô vào nói chuyện với anh ấy đi, tôi đi cho con uống sữa.”
Ôn Ngôn gật đầu, đầy cửa đi vào. Diệp Quân Tước đang ngủ ở trên giường, cô đi lên phía trước đưa tay đẩy hắn: “Diệp Quân Tước, tỉnh lại.”
Diệp Quân Tước mơ mơ màng màng mở mắt ra, trông thấy là cô, ráng chống tay ngồi dậy: “Chị dâu…”
Cô không để ý xưng hô của anh, đây là lần đầu, từ nội tâm anh gọi ra một tiếng “chị dâu” , đêm qua, cũng gọi Mục Đình Sâm là “anh trai”, có thể chính vì thái độ của anh, cho nên cô mới không nghi ngờ anh.
Cô đứng ở trước giường nhìn anh: “Thanh Ca nói anh phát sốt còn không muốn đi viện, vì sao? Anh nên bảo dưỡng thân thể tốt lên, thế này mới có thể tiếp quản Mục thị.”
Diệp Quân Tước nhíu mày: “Cô đang nói cái gì?”
Vẻ mặt cô thành thật nói: “Mục Đình Sâm không về được đúng không? Trừ anh ấy ra, cũng chỉ có anh có tư cách tiếp quản Mục thị, Tiểu Đoàn Tử còn nhỏ, tôi là một người con gái, sao có thể chống đỡ được?”
Diệp Quân Tước hồi tưởng lại cơn ác mộng kia, con ngươi đã mắt đi sự lạnh lùng ngày xưa: “Cô có thể, cô theo anh ấy lâu như vậy, có bản lĩnh tiếp quản Mục thị, có tư cách hơn, chờ Tiểu Đoàn Tử lớn lên là được. Tôi sẽ không nhận quản Mục thị, tôi không phải Triển Trì, càng không phải là Mục Đình Diệp(“), tôi là Diệp Quân Tước. Nếu như cô là vì chuyện này tới tìm tôi, vậy thì không cần nói gì, tôi sẽ không đồng ý. Lúc mới bắt đầu có thể cô sẽ cảm thấy khó khăn, tôi sẽ giúp cô, chỉ cần tôi có thể giúp, cứ nói, là tôi nợ Mục Đình Sâm, tôi nợ anh ấymột mạng…”
(*) Tên họ Mục của Triển Trì.
Ôn Ngôn hỏi: “Không phải trước đây anh muốn thay thế Mục Đình Sâm sao? Vì sao cơ hội bày trước mặt anh, anh lại không chịu tiếp nhận? Bây giờ là danh chính ngôn thuận, không có ai nói anh không đúng. Anh đánh giá cao tôi rồi, tôi cũng không nắm chắc có thể quản lý tốt Mục thị hay không?”
Diệp Quân Tước vẫn là cự tuyệt: “Tôi sẽ không đồng ý, cũng không có khả năng đồng ý.”
Trong lòng Ôn Ngôn nắm chắc, chẳng qua cô chỉ là thăm dò thôi, nếu Diệp Quân Tước đồng ý tiếp quản Mục thị, chuyện Mục Đình Sâm chết và anh liền có liên quan. Ngược lại, nếu anh không đồng ý, vậy chuyện hôm qua anh nói, đều là thật, người hại chết Mục Đình Sâm, là một người khác.
Cô nhẹ nhàng thở ra: “Anh nghỉ ngơi thật tốt trước đi, tôi sẽ thử tiếp quản Mục thị, sau này khẳng định là sẽ có chuyện cần anh giúp đỡ, anh mau khỏe lên đi. Bây giờ, tôi cũng chỉ có thể tin tưởng một người họ Mục là anh.”
Diệp Quân Tước trịnh trọng gật đầu: “Được… cô không trách tôi sao? Coi như không có chuyện lần này, những chuyện lúc trước tôi đã làm… không phải cô nên hận tôi sao?”
Ôn Ngôn cười khổ nói: “Đổi thành tôi là anh, tôi có thể sẽ càng cực đoan hơn anh, con người vốn chính là nhiều mặt tính cách, có tốt có xấu, lúc trước anh xấu, không nhát định bây giờ cũng xấu, nhiều khi, con người có thể lớn lên trong nháy mắt, có thể phân rõ phải trái đúng sao, anh cũng không phải tên cố chấp trước kia nữa.”
Đi ra từ trang viên Diệp gia, Ôn Ngôn giữ vững tinh thần, bảo Trần Nặc lái xe đến công ty. Cô không có kinh nghiệm quản lý công ty, đương nhiên là càng sớm tiếp nhận càng tốt, công ty Mục thị lớn như vậy, cô cần tốn hao rất nhiều sứclực mới có thể ngạnh kháng xuống, thế này, cô đến thời gian đau thương cũng không có.
Mục thị là Mục Đình Sâm để lại, cô không thể nhìn Mục thị cứ như vậy theo anh đổ xuống, cô chỉ có thể cắn răng gượng chông đỡ. Đi vào văn phòng Mục Đình Sâm, trong không khí còn phảng phát lưu lại mùi hương của anh, ngồi ở ghế làm việc lúc bình thường của anh, cô học bộ dáng của anh lật tài liệu ra, bỗng nhiên, phảng phất giống như anh đang ở bên cạnh, nhưng khi cô ngẳắng đầu lên, không kịp bắt giữ thân ảnh của anh, đáy lòng lại là một trận đau đớn vô cùng, cô muốn không kiêng kị gì khóc lớn một trận, nhưng cô không thể, cô đến giả bộ như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, đợi đến khi cô có thể hoàn toàn chống đỡ Mục thị, tin tức Mục Đình Sâm tử vong mới có thể công bố, không thể một mực giấu diếm, bắt luận như thế nào cũng không gạt được.
Thời điểm Đới Duy tiến đến hỏi thăm cô uống chút gì không, thuận miệng hỏi: “Phu nhân, bao giờ Mục tổng trở về? Sao hôm nay cô lại đến công ty một mình thế?”
Ôn Ngôn cúi thấp đầu, tận lực dùng ngữ điệu không mang theo cảm xúc nói: “Anh ấy có chút chuyện cần làm, trong thời gian không về được, đợt này tôi thay anh ấy xử lý chuyện của công ty đã, tôi không hiểu nhiều, kinh nghiệm của anh nhiều hơn tôi, làm phiền giúp đỡ tôi nhiều một chút.”
Đới Duy cũng không nghĩ nhiều, ngâm cho cô một chén hồng trà: “Cô cũng uống cái này đi, Mục tổng rất thích uống cái này.
Yên tâm, có gì cần tôi, cứ việc thông báo một tiếng, tôi ở ngay bên ngoài, giờ không quấy rầy cô nữa.”
Chương 855: Tê Tâm Liệt Phế
Chờ Đới Duy ra ngoài, cô nhìn hồng trà trên bàn, lớp ngụy trang kiên cường cuối cùng cũng dần sụp đổ. Cô không dám nếm thử hương vị ly hồng trà kia, bất luận là nhiệt độ hay là khẩu vị, khẳng định đều là loại Mục Đình Sâm thích nhát, cũng là loại thường uống nhát. Cô ghé vào bàn làm việc khóc nức nở, nhưng không dám khóc tạo âm thanh quá lớn, gắt gao cắn môi, tận đến lúc máu tươi chảy ra ở giữa răng và môi.
Mục Đình Sâm, cầu xin anh trở về có được không? Em sẽ không bao giờ gây sự với anh nữa, sẽ không bao giờ tức giận với anh nữa…
Mục Đình Sâm, không có anh em thật sự không chịu được, em không biết nên làm thế nào.
Mục Đình Sâm, anh chỉ đang nói đùa với em có đúng không?
Buổi tối lúc cô chuẩn bị về nhà, Đới Duy trông thấy hốc mắt cô hơi sưng đỏ, cảm thấy nghỉ hoặc, nhưng không dám hỏi. Thời điểm Trần Nạc lái xe đưa cô trở về nhà, ở trên đường, cô nhìn ra ngoài cửa xe hỏi: “Anh nói xem, anh ấy còn có thể trở về không? Sẽ có kỳ tích xảy ra không? Tôi luôn cảm thấy anh ấy chưa chết, rõ ràng anh ấy là người tôi đuổi thế nào cũng không đi, làm sao lại cam tâm tình nguyện để bản thân cứ như vậy mà… biến mắt?”
Trần Nặc nhìn cô thế này, trong lòng cũng khó chịu theo: “Phu nhân, đừng quá đau lòng, Mục thị cần cô, tiểu thiếu gia cũng cần cô. Bên kia chú Lâm đang tiến hành công việc tìm kiếm, nói không chừng rất nhanh sẽ có tin tức. Đúng rồi, Kính thiếu bên kia cần thông báo một tiếng không? Có lẽ sẽ có chỗ cần cậu ấy hô trợ.”
Ôn Ngôn nhắm mắt lại, sợ nước mát lại rơi xuống nữa: “Tôi sẽ nói với anh ấy.”
Cô vừa tiếp nhận công ty, có phải giao tiếp nhiều, không có người cầm tay chỉ cô, cô như đứa bé tự mình tìm tòi, mang cả tài liệu về. Ban đêm thời điểm Tiểu Đoàn Tử quấn lấy cô, cô nóng nảy khác thường, bảo má Lưu ôm Tiểu Đoàn Tử đi, cô không có cách nào bận tâm Tiểu Đoàn Tử, bây giờ việc cấp bách là giữ vững Mục thị, bây giờ chuyện gì cũng cần cô chống đỡ, áp lực của cô thực sự quá lớn.
Bận rộn ở thư phòng đến nửa đêm, chịu không nổi nữa cô mới trở về phòng ngủ. Vừa ngủ, là liên tục mơ thấy ác mộng. Cô mơ thấy có người gõ cửa phòng, giống như cái đêm chú Lâm và Diệp Quân Tước gõ cửa vậy, trong mộng cô xuống giường mở cửa, đứng ở ngoài cửa, là Diệp Quân Tước toàn thân ướt nhẹp, lúc cô đang muốn nói chuyện, mặt của Diệp Quân Tước biến thành giương mặt của Mục Đình Sâm. Anh ôm cô vào trong lòng: “Anh về rồi.”
Trong mộng, cơ thể của anh rất lạnh, lạnh thấu xương, cô lại không nỡ buông ra, ở trong ngực anh mà khóc lớn lên.
Thế là, cô khóc từ trong mộng tỉnh lại, không có bóng dáng Mục Đình Sâm, bi thương càng thêm nồng đậm.
hận không thể tách ra thành hai nửa để dùng.
Thời điểm nghỉ trưa, Đới Duy thấy cô không có ý muốn đi ngoài ăn cơm, liền hỏi: “Phu nhân, cô muốn ăn cái gì? Tôi giúp cô đi mua thức ăn?”
Cô vẫy tay áo: “Không ăn, không thấy ngon miệng, tôi híp mặt một hồi, có hơi buồn ngủ.” Tối qua cô chỉ ngủ một chút, thực sự không chịu được.
Đới Duy đáp một tiếng, rồi lui ra ngoài.
Cô vô cùng mệt mỏi, lại ngủ không được, nghĩ nghĩ một chút, lầy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Kính Thiếu Khanh: “Thiếu Khanh, tôi có chuyện cần nói với anh, nếu anh có thời gian, tới nói chuyện trực tiếp đi.”
Kính Thiếu Khanh lần đầu tiên thấy cô nghiêm túc như vậy, nghe thấy ngữ khí đã cảm thấy có chuyện gì đó xảy ra: “Được, tôi sẽ tới ngay, lúc này vừa vặn có thời gian, cô đang ở Mục trạch sao?”
Cô nói: “Tôi đang ở văn phòng của Mục Đình Sâm.”
Rất nhanh, Kính Thiếu Khanh liền mang theo Trần Mộng Dao đến, Trần Mộng Dao rất vui vẻ, ở trong văn phòng Mục Đình Sâm chơi đùa lung tung: “Có chuyện gì quan trọng cần chúng mình tới sao? Cậu ở văn phòng Mục Đình Sâm làm gì? Anh ấy còn chưa về sao?”
Ôn Ngôn mở miệng nói: “Anh ấy không về được nữa rồi, thuyền chìm, chỉ có Diệp Quân Tước sống sót trở về. Hai ngày này mình đều ở đây xử lý công việc, thử tiếp quản công ty.”
Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh đồng thời ngần cả người, một mặt khó có thể tin, chuyện khiến bọn họ khó tin hơn là, lúc Ôn Ngôn nói lời này vẻ mặt rất bình tĩnh.
Ôn Ngôn sớm biết bọn họ sẽ phản ứng như vậy: “Sự thật chính là như vậy, tất cả mọi người trên thuyền, chỉ có Diệp Quân Tước sống tiếp được, Mục Đình Sâm đưa hi vọng sống cuối cùng cho anh ta.”
Lông mày Kính Thiếu Khanh nhăn thành một đoàn, âm thanh có chút run rẫy: “Chuyện này đều là Diệp Quân Tước nói sao?
Cô tin lời cậu ta nói? Nhỡ đâu là cậu ta hại chết Đình Sâm thì sao? Dù sao tôi cũng không tin cậu ta, cậu ta hoàn toàn có động cơ hại chết Đình Sâm!”
Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh có cùng cách nhìn: “Mình cũng cảm thấy như vậy! Mục Đình Sâm đi cùng thuyền với anh ta, nếu anh ta cùng chét, hiềm nghỉ kia còn có thể biến mát, hét lần này tới lần khác anh ta một mình trở về, mình không tin không liên quan gì đến anh ta! Mình còn cho là anh ta sẽ tốt nên, không ngờ là vẫn như thế! Sao anh ta có thể như vậy chứ? Mục Đình Sâm chết, cậu và Tiểu Đoàn Tử phải làm sao bây giờ?”
Ôn Ngôn đưa tay vén lại sợi tóc bên tai, có vẻ hơi bất lực: “Mình từng thăm dò, không phải anh ta. Mình cảm giác được.
Mình có đem Mục thị chắp tay tặng cho anh ta, anh ta cũng không chịu nhận, nếu anh ta hại chết Mục Đình Sâm, mục đích không phải là Mục thị sao? Anh ta từng nói trước khi đi có kiểm tra thuyền, không có vấn đề gì, nhưng không biết là nguyên nhân ở đâu, vừa vặn gặp thời tiết không tốt, nhưng sóng gió không đến mức làm thuyền chìm, thời điểm bọn họ muốn chạy trốn, phát hiện thuyền cứu sinh đều đã bị phá hủy. Người phía sau làm, là một người hoàn toàn khác. Bây giờ mình không cách nào thăm dò ai là người đứng sau việc này, mình đến thời gian… ôm Tiểu Đoàn Tử một cái cũng không có.”
Kính Thiếu Khanh thấy Ôn Ngôn nói như vậy, anh cũng bắt đầu hoài nghi, thật sự không phải là Diệp Quân Tước sao? Anh tương đối tin tưởng lực phán đoán của Ôn Ngôn, lại sợ là Ôn Ngôn trong lúc tuyệt vọng phán đoán không chính xác: “Cô nên nói cho tôi biết sớm một chút, một mình gánh vác, sao cô có thể chịu được? Bây giờ mẹ tôi đang ở nhà chăm đứa nhỏ, có lẽ bà ấy có thể giúp cô một chút, trước đây cô chưa từng quản lý công ty, bây giờ đột nhiên tiếp nhận sẽ rất khó khăn. Để Dao Dao trở về chăm con, mẹ tôi tới giúp cô đi?”
Chương 856: Đưa Tin Ác Ý
Ôn Ngôn gật đầu: “Vâng, cảm ơn anh, làm phiền dì quá.”
Trần Mộng Dao đau lòng ôm lấy Ôn Ngôn: “Tiểu Ngôn, cậu nhất định phải đứng vững, lỡ như Mục Đình Sâm chưa chết thì sao? Anh ấy cứng rắn như vậy, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Ôn Ngôn dựa vào trong lòng Trần Mộng Dao, thả lỏng người nhắm mắt lại: “Hy vọng là thế…”
Đi ra khỏi Mục thị, Trần Mộng Dao khóc nức nở: “Em cảm thấy chuyện này chắc chắn liên quan đến Diệp Quân Tước, Mục Đình Sâm trước đó chẳng phải đã nói với anh rồi đấy thôi, là Diệp Quân Tước khiến anh ấy phải xuất hải đúng không? Đây chính là một âm mưu! Lễ ra phải sớm đưa anh ta vào tủ rồi mới đúng! Anh ta không dám tiếp quản tập đoàn Mục thị rõ ràng là cảm thấy chột dạ rồi! Anh ta cảm thấy hồ thẹn với lương tâm!
Không được, em phải đi tìm anh ta hỏi cho rõ ràng! Đấy dẫu gì cũng là anh trai ruột của anh ta, Mục Đình Sâm mà chết thì Tiểu Ngôn phải làm sao đây?”
Kính Thiếu Khanh cầm khăn giấy giúp cô lau nước mắt: “Em bình tĩnh lại trước đi đã, tuy là Ôn Ngôn nói có vẻ không giống là do Diệp Quân Tước làm, nhưng mà gặp phải chuyện như thế này, anh e là năng lực phán đoán của Ôn Ngôn cũng sẽ có sai sót. Anh sẽ đi điều tra rõ ràng chuyện đó, em bây giờ đừng về công ty nữa, về chỗ của mẹ anh đi, nói rõ tình hình này cho bà ấy biết, nói bà ấy ngày mai đến tập đoàn Mục thị giúp Ôn Ngôn quản lý công ty. Bây giờ không phải là lúc đau khổ và nổi cơn tan bành, một khi việc Mục Đình Sâm xảy ra chuyện bị truyền ra ngoài, hậu quả sẽ rất là nghiêm trọng, chúng ta phải ổn định tập đoàn Mục thị trước đã. Em bình thường chăm sóc trẻ con, chăm một đứa cũng là chăm, chăm hai đứa cũng là chăm, em chăm sóc thêm cho cả Tiểu Đoàn Tử nữa, hiện giờ Ôn Ngôn không có thời gian để lo cho trẻ con nữa đâu, cô ấy đã đáng thương lắm rồi.”
Trần Mộng Dao khóc càng nức nở hơn: “Chuyện này còn phải đợi anh nói sao? Điều này em đương nhiên là hiểu chứ, em sẽ xem Tiểu Đoàn Tử như là con ruột của mình vậy. Em thật là khâm phục Tiểu Ngôn không hề khóc chết đi sống lại, chuyện như thế này mà cậu ấy vẫn có thể duy trì trạng thái bình tĩnh và đầu óc tỉnh táo như thế, đổi lại là em thì em phát điên lâu rồi.”
Kính Thiếu Khanh cảm thấy rất chua xót trong lòng, Lâm Táp không còn nữa, bây giờ đến Mục Đình Sâm cũng xảy ra chuyện: “Có lẽ là cô ấy đã khóc rồi, chỉ là chúng ta không nhìn thấy mà thôi. Em chẳng phải là hiểu cô ấy nhất sao? Được rồi, anh đưa em về trước đã.”
Có sự giúp đỡ của Hạ Lam, Ôn Ngôn làm mọi việc nhẹ nhàng hơn rất nhiều, Hạ Lam đã từng là người phụ nữ mạnh mẽ một mình gánh vác cả một sự nghiệp, bà chính là người đã từng quản lý cả tập đoàn Kính thị, tuy là hiện giò đã giao tập đoàn cho Kính Thiếu Khanh được nhiều năm, nhưng đến khi bắt tay vào việc bà ấy vẫn không hề gặp vấn đề gì. Hạ Lam thở dài cảm thán, không ngờ là Ôn Ngôn lại đi vào con đường cũ của bà năm xưa, chỉ là may mắn hơn là đến cuối cùng Kính Thành Húc lại quay về, Mục Đình Sâm lần này có thể quay về được hay không vẫn còn chưa biết.
Công việc trục vớt tiếp tục diễn ra hơn nửa tháng, vẫn không có bắt cứ tin tức gì của Mục Đình Sâm, di thể của một số người trên thuyền đã được tìm thấy, một số thì vì lý do hoàn cảnh, chỉ còn cách từ bỏ việc tìm kiếm.
Lúc nhận được tin này, Ôn Ngôn thật sự không cam lòng, sống phải tìm thấy người, chết phải tìm thấy xác, cô ấy không muốn Mục Đình Sâm sau khi mất mà phải mãi mãi chìm sâu trong nước biển lạnh lẽo như thế.
Cô phát động tất cả nhân lực, tài nguyên của nhà họ Mục tiếp tục tìm kiếm trục vớt trên cùng biển đó, không tìm ra kết quả thì quyết không dừng lại.
Chính trong lúc này thì đột nhiên có người trên mạng công bố một bài tin tức, bài báo đăng tin lập tức nổ tung ra gây nên một làn sóng dư luận rất lớn, khiến cho cả Ôn Ngôn và Diệp Quân Tước đều đồng thời bị lôi cuốn vào vòng xoáy nguy hiểm.
Bài báo đăng tin viết rất rõ ràng Diệp Quân Tước chính là đứa con riêng của nhà họ Mục, hoàn toàn có động cơ làm hại Mục Đình Sâm, tai nạn trên biển đó đương nhiên cũng bị lộ ra.
Nhưng mà nội dung liên quan đến Diệp Quân Tước rất ít, có thể là do người đăng tin biết được không nhiều thông tin, nhưng liên quan đến Ôn Ngôn thì lại rất toàn diện. Từ việc Ôn Ngôn làm thế nào mà vào được nhà họ Mục, chân tướng của tai nạn máy bay năm đó, cuối cùng việc cô ấy kết hôn cùng Mục Đình Sâm rồi sinh con cũng được đăng tin thành việc nếm mật nằm gai, cho đến tai nạn trên biển lần này là do cô và Diệp Quân Tước liên kết dựng lên, mục đích chính là để báo thù.
Lúc nhìn thấy bài báo đăng tin đó, Trần Mộng Dao đã dùng hết những lời văng tục của cả đời mình để chửi mắng kẻ đăng bài, loại chuyện từ không thành có này lại khiến cho rất nhiều người tin vào!
“
Mọi người đều nghỉ ngờ không hiểu tại sao Ôn Ngôn lại muốn ở cùng với kẻ thù hại chết bố mình, ngoại trừ báo thù thì không còn lý do nào khác nữa. Lại còn nói để Mục Đình Sâm có thể lấy cô, nhất định là đã dùng những thủ đoạn không hề tầm thường.
Rất nhanh, nhà của họ Mục đã bị các phóng viên bao vây 24/24 giờ, tất cả bọn họ đều muốn nghe được chân tướng sự việc từ chính Ôn Ngôn nói.
Ôn Ngôn không thể nào ra khỏi cửa, chỉ còn cách nhờ Hạ Lam tạm thời quản lý công ty, bài báo đó Ôn Ngôn xem đi xem lại hết lần này đến lần khác, phát hiện ra có một điểm không đúng, đó là hung thủ của tai nạn máy bay đó, bài báo lại chỉ ra là Mục Đình Sâm, nhưng mà cô biết, đấy là do mẹ của Mục Đình Sâm, chứ không phải là do Mục Đình Sâm. Cũng có nghĩa là, người đăng bài báo biết được sự việc này nhưng lại không biết được tường tận sự việc. Còn sự việc liên quan đến Diệp Quân Tước, trừ chỉ ra Diệp Quân Tước là con riêng của nhà họ Mục ra thì lại không còn gì khác, đến “con riêng” này làm sao lại là Diệp Quân Tước cũng không hề đề cập đến, người này rất có khả năng chính là kẻ đầu sỏ gây nên vụ chìm thuyền này, mục đích quá rõ ràng, đấy là nhằm vào cô và Diệp Quân Tước.
Đồng thời biết được chân tướng sự việc này chẳng có mấy người, một bàn tay là đã có thể đếm hết, nhưng mà cái tên này lại không hề biết rõ tường tận sự việc, điều đấy nói lên việc người này không hề thận cận đến mức đó, ít nhất thì không thể là mấy người như Kính Thiếu Khanh và Trần Mộng Dao, chỉ có thể loại trừ những người tương đối thân cận như Kính Thiếu Khanh và Trần Mộng Dao vậy.
Cuối cùng cô có thể chắc chắn một điều, người đó muốn làm Mục thị sụp đổ, bởi vì Mục Đình Sâm mà chết, thì chỉ có Diệp Quân Tước và cô là có thể tiếp tục ảnh hưởng đến Mục thị, lôi cả cô và Diệp Quân Tước xuống nước chính là đây Mục thị vào hoàn cảnh hiểm nghèo.
Chuyện bài báo đăng, Ôn Ngôn chỉ còn cách lựa chọn không trả lời, nếu cần thiết thì cô chỉ có thể phủ nhận, hiện giờ sức ảnh hưởng của bài báo này tuy là rất lớn nhưng mà lại không có bằng chứng thực tế nào, cũng chẳng khác gì là những lời đồn nhảm.
Tai nạn máy bay năm đó đã trôi qua quá nhiều năm như thế rồi, không có cách nào điều tra được, chỉ cần cô có bị đánh chết cũng không thừa nhận nội tình chuyện đó là thật, vậy thì bài báo đó sẽ trở thành bài đăng tin vu khống ác ý Bên của Diệp Quân Tước nếu như không bị ép đi làm xác minh thân phận thì cũng không ai biết được rốt cuộc anh chính là Diệp Quân Tước thật sự.
Nhưng mà chuyện Mục Đình Sâm gặp nạn thì nhất định sẽ khiến cho các cơ quan chức năng chú ý, không phải là cô nói là xong, tai nạn hàng hải phải giao cho bên cảnh sát đi điều tra.
Nếu đã như vậy, Diệp Quân Tước lúc đó cũng ở trên thuyền nhất định sẽ bị gọi đến điều tra, rất có khả năng là vì bài báo này mà bị yêu cầu kiểm tra xác minh thân phận, một khi mà bị chứng thực anh không phải là Diệp Quân Tước thật, mà là con riêng của nhà họ Mục, vậy thì Diệp Quân Tước sẽ gặp rắc rối rât lớn.
Rất nhanh sau đó, cảnh sát đã đến nhà họ Mục, nói là muốn đưa Ôn Ngôn đi tìm hiểu thêm về việc tai nạn hàng hải này.
Chính lúc đấy, Ôn Ngôn đã biết là Diệp Quân Tước chắc chắn cũng không thể nào tránh được rồi.
Trước ánh mắt nhìn vào của tất cả mọi người, Ôn Ngôn bị đưa lên xe cảnh sát, không biết là cái đám phóng viên đó sẽ báo cáo thế nào với bên ngoài, chắc là cũng chỉ có tiếp tục bôi nhọ mà thôi, đảo lộn thị phi là sở trường của mấy tay nhà báo thất đức đó, vào thời điểm chủ đề đang nóng hồi như thế nào, có được mấy người phóng viên có thể làm đúng với lương tâm cơ chứ? Hầu hết bọn họ vẫn là phóng đại, tung tin đồn nhảm để thu hút người xem mà thôi.
Đến đồn cảnh sát, Ôn Ngôn nhìn thấy Diệp Quân Tước cũng bị triệu tập đến, hai người bốn mắt nhìn nhau trong vài giây, rồi bị tách ra, đưa vào hai phòng thầm vấn khác nhau.
Thảm vấn Ôn Ngôn là một nữ cảnh sát với vẻ mặt rất nghiêm nghị: “Chủ tịch Mục Đình Sâm của tập đoàn Mục thị gặp tai nạn trên biển có phải là sự thực không?”
Chương 857: Rơi Vào Vòng Xoáy
Câu hỏi thẳng thắn này đối với Ôn Ngôn mà nói, chẳng khác gì một con dao nhọn đâm thẳng vào tim. Cô ấy hít sâu một hơi, trả lời: “Đúng. Thuyền bị đắm là sự thật, anh ấy có gặp nạn hay không vẫn không thể đưa ra kết luận, ít nhát là đến giờ thì vẫn chưa hề tìm thấy… tử thi…”
Cô cảnh sát nhíu mày lại: “Trong hoàn cảnh như thế, đã trôi qua một thời gian dài như vậy, về cơ bản là có thể đưa ra kết luận được rồi. Cô biết được bao nhiêu chuyện liên quan đến sự việc này?”
Ôn Ngôn không thích phương thức nói chuyện thẳng thắn như thế của đối phương, trong lòng cô đặc biệt phản cảm, lạnh nhạt nói: “Những người trên thuyền chỉ có một người quay về được, đấy chính là người cùng ra biển với Mục Đình Sâm, chủ tịch Diệp Quân Tước của tập đoàn Diệp thị. Diệp Quân Tước nói, ngày hôm đó gặp phải mưa bão, thuyền bị chìm, bọn họ muốn tìm đường thoát thân thì phát hiện ra thuyền cứu sinh đã bị phá hoại hoàn toàn, chắc chắn là do người khác làm.”
Nữ cảnh sát tiếp tục hỏi: “Thế nên vụ tai nạn trên biển không đơn giản như vậy? Về bài báo đăng ở trên mạng đó, cô nhìn nhận như thế nào?”
Ôn Ngôn không cần suy nghĩ đã trả lời: “Tôi cảm thấy rất hoang đường, có những chuyện đến bản thân cũng không hè biết, vậy mà người viết bài báo đó hình như lại rất rành mạch. Tai nạn máy bay năm đó khiến cho rất nhiều người nhà họ Mục ra đi, bao gồm cả bố tôi, vị cơ trưởng máy bay đó, lúc ban đầu chẳng phải cũng đã kết án là do tai nạn rồi đấy thôi?”
› Ặ Ánh mắt của nữ cảnh sát đó trở nên sắc bén: “Ý của cô là, tai nạn máy bay năm đó là do bố cô thao tác có sai sót nên mới gây nên tai nạn, chứ không phải là có ẩn tình gì khác đúng không?”
Ôn Ngôn không hề do dự: “Đúng thế, mọi người đều nói như thế, tôi cũng cảm thấy như vậy. Lúc đó, Mục Đình Sâm có thể nhận nuôi một đứa trẻ mồ côi như tôi, tôi rất cảm kích. Và cũng cảm thấy rất may mắn khi có thể cùng anh trở thành vợ chồng trong phần đời còn lại của mình.”
Trong tình hình như thế này, cô không thể nào lật lại bản án cho bố mình được, như thế chẳng khác nào là thừa nhận chính cô đã mưu sát Mục Đình Sâm cả. Chuyện lật lại bản án cô đã từ bỏ từ lâu rồi, cô đã lựa chọn tha thứ, thì sự thật là như thế nào cũng đã không còn quan trọng nữa rồi.
Nữ cảnh sát lại hỏi những chuyện liên quan đến Diệp Quân Tước: “Theo như bài báo đó nói thì Diệp Quân Tước chính là con riêng của nhà họ Mục. Về chuyện này cô thấy thế nào?
Nếu như là sự thật, anh ta có khả năng chính là hung thủ của vụ tai nạn trên biển này không? Dẫu sao thì có thể sống sót để được cứu sống chỉ có một mình anh ta mà thôi.”
Ôn Ngôn không biết có nên phủ nhận hay không, lỡ như Diệp Quân Tước bị lập tức yêu cầu đi kiểm tra xác minh thân phận, vậy thì sẽ vỡ lở ra, bất cứ hành vi, lời nói lúc này nào của cô ấy lúc này đều trở nên rất quan trọng. Cân nhắc một lúc, cô ấy nói: “Chỉ là một bài đăng tin kỳ quặc không hề biết là từ đâu chui ra, cảnh sát cũng tin những lời đồn nhảm ở trên mạng hay sao?
Tôi không biết Diệp Quân Tước có phải là con riêng của nhà họ Mục hay không, về trước mắt thì tập đoàn Diệp thị và tập đoàn Mục thị chỉ có hợp tác về phương diện vận chuyển mà thôi, Mục Đình Sâm cũng vì thế mà mới cùng Diệp Quân Tước cùng xuất hải. Chuyên xuất hải lần này, từ đầu đến cuối tôi đều không hề tham gia, tôi chỉ biết được có từng đó mà thôi. Còn về việc ai là người đứng sau lưng giở trò, chẳng phải là việc cảnh sát mấy người cần điều tra sao? Tôi cũng đang đợi mọi người cho tôi một đáp án, tốt nhất là có thể bắt được hung thủ.”
Nữ cảnh sát từ đầu đến cuối đều không hè hài lòng về thái độ của cô: “Chồng của cô rất có khả năng là đã chết rồi, tại sao cô lại vẫn có thể tỏ ra bình tĩnh như vậy? Cô cho tôi có cảm giác cứ như là đang tường thuật lại chuyện của người khác vậy.”
Đáy mắt của Ôn Ngôn thoáng qua một vẻ cô đơn: “Vậy thì tôi nên làm thế nào? Cả ngày trốn ở trong nhà khóc chết đi sống lại à? Vậy còn Mục thị mà anh ấy để lại thì sao? Tôi và con của anh ấy phải làm sao? Tôi không có thời gian để bi thương, không có thời gian như một phế vật chỉ biết khóc lóc cả ngày, anh ấy từ nhỏ đã không thích tôi nhu nhược…”
Nữ cảnh sát không biết nghĩ gì, thở dài nói: “Vì sự ảnh hưởng của bài báo đó, chúng tôi sẽ sắp xếp cho Diệp Quân Tước làm kiểm tra xác minh thân phận, nếu như anh ta đúng là con riêng của nhà họ Mục… vậy thì chuyện này sẽ trở nên rất phức tạp đấy, tôi tin là cô cũng đã có tâm lý chuẩn bị cho việc này.”
Ôn Ngôn không nói gì, Diệp Quân Tước bị cuốn vào chuyện này thì sẽ khiến cho sự việc trở nên phức tạp hơn, nhưng nếu loại bỏ đi thân phận này thì bên cảnh sát cũng không có chứng cứ nào khác, cuối cùng thì cũng không thể vì thế mà phán án được.
Tình hình hiện nay là, Mục Đình Sâm cùng xuất hải với Diệp l Quân Tước, thuyền bị đăm cũng chỉ có của Diệp thị, chiệc thuyền gặp nạn trên biển lại không phải là do tai nạn, rõ ràng là có người đã cố tình phá hoại thuyền cứu sinh, dẫn đến mọi người trên tàu gặp nạn, thân phận của Diệp Quân Tước được xác minh sẽ khiến mọi nghi ngờ đỗ dồn về phía anh, nhưng mà Ôn Ngôn ngoài phải gánh chịu áp lực của dư luận ra thì sẽ không có chứng cứ nào chứng minh hành vi phạm tội của cô, tai nạn máy bay năm đó thì cũng tuyệt đối không có cách nào điều tra lại được nữa. Chỉ cần cô không thừa nhận thì sẽ không có động cơ “báo thù” ở đây.
Sợ là sợ ở chỗ, Diệp Quân Tước chính là Triển Trì bị vỡ lở, nếu là Triển Trì thì những hành vi phạm tội trước đó của anh mà bị lôi ra thì nhất định sẽ bị ngồi tù. Nhưng những hành vi phạm tội của Triển Trì thì lại có quan hệ mật thiết với cô, cô ngoài việc phủ nhận không biết Diệp Quân Tước chính là Triển Trì ra thì không còn cách nào nữa cả, mức độ phức tạp của chuyện này thật sự là khó mà có thể tưởng tượng được, trừ phi thân phận của Diệp Quân Tước không bị bại lộ.
Sau khi thầm vấn thì cô được thông báo là có thể rời đi, nhưng trong thời gian này thì không được ra khỏi nước, bên cảnh sát khi cần thì vẫn có thể sẽ triệu tập cô bát cứ lúc nào.
Đi ra đến hành lang bên ngoài, cô phát hiện ra cánh cửa của căn phòng thẩm vấn Diệp Quân Tước vẫn còn đang đóng chặt, cuộc thẩm vấn của cảnh sát với Diệp Quân Tước vẫn chưa kết thúc.
Cô không lập tức rời đi, vẫn còn một số điều cô cần nói với Diệp Quân Tước, không thể đợi đến khi sự việc phức tạp hơn nữa, lúc này bọn họ nhất định phải làm tốt việc tự bảo vệ bản thân trước, bằng không thì hung thủ đứng đẳng sau vụ này sẽ đạt được mục đích mắt.
Đợi khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ thì Diệp Quân Tước đi ra, sau lưng còn có hai vị cảnh sát. Xem tình hình này thì bây giờ anh sẽ bị đưa đi xác định thân phận.
Ôn Ngôn không có cơ hội để nói chuyện riêng với anh, chỉ còn có thể tiến lên trước, tỏ vẻ bi thương nói: “Diệp tổng, anh nhất định phải nói ra hết những điều mà anh biết, không được để sót bất cứ chỉ tiết gì, như vậy cảnh sát mới có thể bắt được thủ phạm đẳng sau vụ này, tôi cảm thấy bài đăng báo đó rất kỳ lạ, rõ ràng là đang bôi nhọ và hãm hại chúng ta, nói không chừng là có liên quan đến hung thủ đứng sau vụ này. Anh sao có thể là con riêng của nhà họ Mục được chứ? Anh nhất định phải phối hợp với bên cảnh sát! Tôi không hề tin chuyện tai nạn trên biển đó có liên quan gì đến anh, anh nhất định phải chứng minh sự trong sạch của mình!”
Cô không biết là ý ngầm mà cô muốn truyền đạt cho Diệp Quân Tước liệu anh có nghe hiểu hay không, anh chỉ lãnh đạm nhìn cô, ánh mắt có vẻ phức tạp, sau đó thì chỉ khẽ gật đầu một cái, rồi rời đi cùng với cảnh sát.
Lúc cô quay về đến nhà của họ Mục thì đám phóng viên vây xung quanh vẫn chưa hề rời đi, khi cô bước ra khỏi xe, tất cả bọn họ đều ò ạt lao đến. Sự nhẫn nhịn của cô đã đến giới hạn, mấy ngày nay, Tiểu Đoàn Tử cũng không dám ra ngoài chơi.
Cô lặng lẽ đi vào trong nhà dưới sự bảo vệ của các vệ sĩ: “Đuổi tất cả bọn họ ra khỏi đây, nếu như còn có người dám đến lảng vảng gần đây, cần phải làm gì thì cứ việc làm, chỉ cần không phạm pháp là được.”
Trần Nặc hiểu ý gật đầu, rồi yêu cầu các vệ sĩ bắt đầu đi xua Ắ đuổi đám phóng viên, hiện trường có chút hỗn loạn, không thể tránh khỏi việc có dùng đến chút vũ lực, Ôn Ngôn cũng không còn muốn lo nghĩ đến chuyện đó nữa, bây giờ thứ còn có thể chống đỡ cô được chỉ có Tiểu Đoàn Tử và Mục thị mà thôi, đấy là lý do tại sao cô không thể sụp đổ được.
Đêm đó, Kính Thiếu Khanh và Trần Mộng Dao đến Mục trạch, Trần Mộng Dao còn mang theo cả hành lý, đến con trai cũng được mang theo, xem ra thì là muốn tạm thời ở lại đây, tiện thể giúp Ôn Ngôn chăm sóc cho Tiểu Đoàn Tử.
Ôn Ngôn cuộn tròn trên ghế sofa, cắn môi, hai mắt thì có vẻ ướt: “Mình không sao, mọi người không cần phải làm vậy đâu.”
Trần Mộng Dao nghẹn ngào nói: “Cậu cứ thế này là thế nào?
Đừng gắng gượng nữa, với mình mà cậu còn tỏ ra mạnh mẽ làm gì? Mình tạm thời ở đây vài ngày, giúp cậu chăm sóc cho Tiểu Đoàn Tử, cậu nhìn cậu xem, thời gian này cậu đã gầy thành thế nào rồi?”
Chương 858: Tuyệt Vọng Không Biết Làm Thế Nào
Kính Thiếu Khanh tỏ ra khá khó khăn mới nói được: “Vẫn không có tin tức gì của Mục Đình Sâm, là sống là chết cũng vẫn chưa biết được, Ôn Ngôn, cô hãy nghĩ thoáng ra một chút, biết đâu Mục Đình Sâm lại không việc gì thì sao? Nghe nói hôm nay cô và Diệp Quân Tước cùng bị triệu tập đến đồn cảnh sát rồi, tình hình như thế nào rồi? Có điều gì bất lợi với cô không?
Người đăng bài báo đó rất cẩn thận, tôi tạm thời vẫn không điều tra được tin tức gì có ích cả, những người có thể loại trừ thì đều đã loại trừ rồi, vẫn chưa có thêm manh mối nào khác.
Lúc này việc Diệp Quân Tước là con riêng của nhà họ Mục tuyệt đối không thể để lộ ra được, bất cứ lúc nào cũng được, nhưng không thể là bây giờ, bằng không thì sẽ rất phiền phức, như vậy sẽ liên lụy đến cả cô nữa, bây giờ tất cả mọi người đều đang cho là cô và con riêng nhà họ Mục cùng lên kế hoạch sát hại Mục Đình Sâm.”
Ôn Ngôn thờ ơ nói: “Diệp Quân Tước bị bên cảnh sát đưa đi xác định thân phận rồi, không biết kết quả thế nào, tôi vẫn chưa đợi được kết quả.”
Trần Mộng Dao giật bắn mình: “Bị đưa đi kiểm tra xác minh thân phận nhanh như vậy sao? Thế thì toi rồi, toi rồi, một khi bị phát hiện ra anh ta không phải là Diệp Quân Tước thật sự thì mọi chuyện sẽ trở nên rất nghiêm trọng!”
Kính Thiếu Khanh bình tĩnh lại, nói: “Cũng chưa chắc, Diệp Quân Tước cũng không ngu, cậu ta sẽ thật sự để mọi người biết được thân phận thật sự của mình sao? Ban đầu cả anh và Mục Đình Sâm đều tốn bao nhiêu công sức cũng không cách nào vạch trần được thân phận thật sự của cậu ta, vào thời điểm quan trọng như thế này, cậu ta sẽ không ngu đến mức tự đưa mình vào chỗ chết đâu. Anh cho là cậu ta sẽ có cách để thoát thân thôi, cứ đợi tin tức đi, bây giờ cũng chỉ có thể như vậy thôi. Đúng rồi, lúc bọn anh đến có phát hiện ra vẫn còn có một số phóng viên không chịu từ bỏ hy vọng mà nằm vùng xung quanh đây, nhưng mà đều đã ẩn náu lại rồi, không còn phô trương như trước nữa, chúng ta sớm nên làm như thế này rồi, cả ngày bị người khác giám sát, thật là khiến người ta phát điên lên mắt.”
Ôn Ngôn không còn tâm tư nào để ý đến mấy chuyện đó nữa: “Kệ bọn họ đi, con người vốn là như vậy mà, giậu đổ bìm leo, nhà đã dột nóc lại gặp đúng lúc trời mưa suốt đêm cũng đâu phải là ít thấy đâu.”
Đột nhiên má Lưu vội vã chạy vào: “Phu nhân, bên ngoài của có hai người nói muốn gặp cô, hình như là Đường Xán và cô Từ Dương Dương.”
Đường Xán và Từ Dương Dương sao? Ôn Ngôn cảm thấy có chút bát lực: “Mời bọn họ vào đi.”
Cô cảm thấy bát lực là vì không muốn lại bị người khác an ủi nữa, mỗi lần bị an ủi cô lại có cảm giác như bị vết thương của mình lại bị vạch ra, liên quan đến chuyện Mục Đình Sâm gặp nạn, cô không muốn nhắc đến nữa, không muốn nghĩ đến nữa, cô không muốn thừa nhận là anh thật sự đã chết rồi.
Rất nhanh, Đường Xán và Từ Dương Dương cùng nhau đi vào phòng khách, chưa đợi bọn họ mở miệng, Ôn Ngôn đã nói trước: “Tôi biết là mọi người định nói gì, không cần nói những lời nói an ủi tôi nữa, tôi vẫn còn trụ được. Nhưng còn hai người, sao lại đi cùng nhau vậy?”
Từ Dương Dương liếc trộm Đường Xán: “Giữa đường gặp thôi ạ, bọn em có cách nghĩ như nhau, đều là muốn xem chị thế nào.”
Đường Xán cũng không hề phủ nhận: “Trước đó nhìn thấy cô thay Mục tổng quản lý công ty, tôi còn tưởng chỉ là tạm thời, không ngờ lại là xảy ra chuyện như thế này… Cô không muốn nghe những lời an ủi, tôi cũng không biết còn có thể nói được gì thì tốt nữa…”
Ôn Ngôn xoa bóp cái đầu đau nhức: “Tôi hiểu được tâm ý của mọi người, cũng xin nhận tắm lòng đó, không cần nói gì cả đâu.
Mời ngồi, má Lưu, má đi pha ấm trà nhé.”
Trần Mộng Dao đi đến bên cạnh Ôn Ngôn, giúp cô xoa bóp đầu: “Đau đầu à?”
Ôn Ngôn uễ oải nói: “Ừm, rất đau, mình cũng không biết là tại sao nữa.”
Đường Xán và Từ Dương Dương ngồi xuống ghế sofa ở bên cạnh, Đường Xán nói: “Hiện giờ tình hình có vẻ rất phức tạp, thời gian này cũng rất khó khăn, chỉ cần chịu đựng qua được thời gian này thì mọi chuyện sẽ tốt lên thôi.”
Ôn Ngôn không nói gì, quả thật là rất khó khăn, sau khi Mục Đình Sâm đột ngột xảy ra chuyện, cô bị mọi chuyện dồn ép đến mức không kịp thở, chưa bao giờ cảm thấy cô lại quan trọng đến thế, cuộc sống của cô, không có anh lại bị ảnh hưởng nghiêm trọng đến thế, cô từ trước đến nay đều đã đánh giá thấp tầm quan trọng của anh trong lòng mình.
Trên thế giới này, mỗi ngày đều có những chuyện bắt hạnh xảy ra, khi chuyện bát hạnh ấy không phải là ập xuống đầu mình thì có thể thờ ở đứng nhìn, một khi rơi xuống đầu mình thì cảm giác tuyệt vọng bát lực ấy là giày vò tinh thần của con người nhát.
Đến tối muộn, Kính Thiếu Khanh và Đường Xán, Từ Dương Dương mới cùng rời khỏi Mục trạch, chỉ có Trần Mộng Dao và đứa trẻ ở lại cùng với Ôn Ngôn.
Ngày hôm sau, Ôn Ngôn đến công ty, cô có thể cảm nhận được rõ là do sự xuất hiện của bài báo đó mà mọi người trong công ty nhìn cô với ánh mắt vô cùng kỳ lạ, thậm chí là xảo trá và căm ghét, nếu như có thể, bọn họ chắc còn muốn đánh cho cô một trận, chửi bới mắng nhiếc cho hả dạ nữa chăng? Con người quả thật có những lúc là một sinh vật ngu ngốc, luôn đi tin tưởng vào những lời đồn nhảm không có chứng cứ gì, cứ như là sợ thiên hạ này chưa đủ hỗn loạn vậy.
Cô không muốn để ý đến mấy chuyện này, đi thẳng vào phòng làm việc của Mục Đình Sâm, nhốt mình vào trong đó.
Hạ Lam đến công ty trước cô, cùng dùng một phòng làm việc với cô, còn chu đáo giúp cô chuẩn bị đồ ăn sáng nữa: “Cháu ở nhà chắc chắn là vẫn không kịp ăn sáng đúng không?”
Ôn Ngôn cố kéo khóe miệng lên muốn mỉm cười, nhưng lại chăng hề cười nôi: “Cám ơn dì.
Cô quả thật là chưa ăn sáng, hiện nay trạng thái tỉnh thần của cô không hề tốt, mỗi buỏi tối đều không ngủ được, đến khi khó khăn lắm mới ngủ được thì lại toàn gặp ác mộng, ngủ chưa được ba tiếng là đã tỉnh dậy rồi, sau đó thì không cách nào ngủ lại được nữa, đợi đến sáng thì tinh thần trở nên rất kém, lại không thể không đến công ty, căn bản là chẳng hề có thời gian ăn sáng được.
Hạ Lam thương xót nhìn cô nói: “Cảm ơn cái gì chứ? Là người một nhà thì đừng nói những lời khách sáo ấy, chúng ta sẽ cùng cháu vượt qua khó khăn này, yên tâm đi, còn có chúng ta mà.”
Trong nghịch cảnh thì có thể nhìn rõ lòng người nhất, sau khi xảy ra chuyện, cả gia đình của Kính Thiếu Khanh đều tận tâm tận lực giúp đỡ cô, Ôn Ngôn không biết phải cảm ơn bọn họ như thế nào, nói những lời cảm kích thì lại trở nên rành rọt quá.
Lúc sắp đến mười giờ thì Diệp Quân Tước đột ngột dùng một số điện thoại lạ nhắn tin cho cô: “Yên tâm, việc xác định thân phận rất thuận lợi.”
Nhận được tin nhắn đó, Ôn Ngôn thở phào nhẹ nhõm, còn may là Diệp Quân Tước hiểu được những lời cô nói. Xem xong tin nhắn cô lập tức xóa đi, những thứ thế này, để lại chỉ sợ bị người khác nắm được điểm yếu, trong thời gian này, cô vẫn không nên có qua lại gì với Diệp Quân Tước thì sẽ tốt hơn, tránh việc để người khác lại tung tin đồn gây chuyện lần nữa.
Đến buổi chiều công ty có cuộc họp, Hạ Lam sẽ tham gia cùng với Ôn Ngôn. Trước cuộc họp hai tiếng đồng hồ thì Ôn Ngôn vẫn đang làm công tác chuẩn bị, nhưng đến khi bắt đầu cuộc họp thì Ôn Ngôn vẫn rất sửng sốt, tiết tấu mà người chủ trì cuộc họp giảng giải hoàn toàn làm theo thói quen của Mục Đình Sâm, tốc độ rất nhanh, từng trang bảng biểu trên màn hình đi lướt qua, Ôn Ngôn nhìn mà hoa mày chóng mặt, chỉ cảm thấy rất mờ mịt, khó hiểu, cô ở vào trạng thái còn chưa hiểu đoạn trước nói gì thì bên đó đã giảng đến đoạn sau rồi.
Đây chính là phương thức làm việc của Mục Đình Sâm sao?
Quả thật là không thể so sánh được với người thường được, đầu óc của cô hoàn toàn không thể theo kịp. Lúc tiếp quản công ty cô đã chuẩn bị đủ tinh thần, nhưng mà vẫn hoàn toàn không theo kịp được.
Hội nghị vẫn chưa tiên hành được đến một nửa thì chứng đau đầu của cô lại phát tác, lúc ban đầu thì vài ngày một lần, đến bây giờ thì ngày nào cũng phát bệnh, chỉ cần lên cơn đau đầu thì sẽ kéo dài vài tiếng đồng hồ.
Nhìn thấy cô cúi đầu cáu mày lại, Hạ Lam ở bên cạnh lén lút nắm lấy tay cô, hạ thấp giọng, nói: “Có phải là tiết tấu của hội nghị nhanh quá không? Dì nói bọn họ chậm lại nhé? Cháu bây giờ là mới bắt đầu, đối với cháu thì quả thật là quá khó.”
Cô bỏ ra hồi lâu mới ép buộc mình tỉnh táo lại, vì tỉnh táo, cô đem mu bàn tay bắm đến chảy máu. Đến khi cô đứng dậy trở về phòng, Diệp Quân Tước đã tắm rửa xong, đang ngồi ở phía trước cửa số hút thuốc. Sắc màu ấm dưới ánh đèn, trên mặt anh lạnh lùng không có rõ ràng như vậy, nhiều hơn máy phần nhu hòa, cô lấy dũng khí lấy ra đơn thỏa thuận ly hôn: “Đơn này buổi tối tôi đã ở nhà viết xong rồi, tôi cũng đã nói trước rồi, tôi chỉ cần đứa nhỏ, coi như tôi cầu anh, ký tên đi.”
Diệp Quân Tước nghiêng mặt qua nhìn tờ đơn trong tay cô, ánh mắt thuận tay của cô nhìn lên, lúc trông thấy mu bàn tay cô máu thịt be bét, anh giật mình: “Không phải tôi muốn bức điên cô, là chính cô muốn bức điên mình. Bỏ tờ đơn xuống, đi xử lý vết thương đi, tôi phải suy nghĩ một chút.”
Cô thấy anh không nổi giận, thoáng nhẹ nhàng thở ra, đem tờ đơn đặt ở vị trí gần nhất với anh, sau đó ra tìm hộp thuốc, ngồi ở mép giường xử lý vết thương. Bởi vì vết thương ở lưng tay, cô chỉ dùng một cái tay khác xử lý không tiện lắm, vụng về nửa ngày cũng không có băng bó xong. Đột nhiên, Diệp Quân Tước đi tới trước gót chân cô, ngồi xỗm người xuống, cần thận giúp cô nắm tay băng bó kỹ, động tác của anh không tính đặc biệt ôn nhu, cô thậm chí có chút đau, nhưng không biết vì sao, cô đột nhiên đã cảm thấy, anh không có đáng sợ như vậy.
“Xem tay mình là móng heo sao? Nếu cô thật sự khó chịu, có thể cắn tôi, tôi không sợ đau.” Anh nửa đùa nửa thật nhìn cô nói.
Khúc Thanh Ca chóp mũi chua chua, thấp giọng nói: “Nếu tôi thật sự cắn anh, anh sẽ giết tôi đi?”
Hắn đột nhiên xích lại gần cô, hô hấp gần trong gang tấc: “Không phải cô từng cắn tôi sao?” Vừa mới dứt lời, anh liền chụp lên cánh môi cô. Đúng vậy, cô từng cắn, lần trước ở phòng tắm, cắn đầu lưỡi của anh.Thân thể Khúc Thanh Ca cứng ngắc, không giống như lúc trước mừng rõ điên dại đáp lại anh, đối với người đàn ông trước mắt này, cô thực sự không nên ôm lấy kỳ vọng một lần nữa. Cô không biết hiện tại ôn nhu của anh có phải là để cô rơi vào cạm bẫy, cô không dám tùy tiện rơi vào nữa.
Phát hiện cô không đáp lại bất cứ gì, chỉ là đơn giản là tùy ý để anh hôn, Diệp Quân Tước bỗng cảm thấy không thú vị, không tiếp tục nữa: “Trước tiên cô ngủ một giấc đoàng hoàng đi, sáng sớm ngày mai, tôi nói bảo mẫu giao con cho cô. Trước khi tôi nghĩ xong là muốn ly hôn hay không, cô an tâm ot lại đi, muốn ra ngoài… tôi để A Trạch cùng đi với cô.”
Khúc Thanh Ca gật đầu, nhanh chóng lên giường đem cả người mình che ở trong chăn, cô sợ anh lại có ý nghĩ gì, hiện tại cô không muốn phát sinh bất cứ chuyện thân mật nào với anh.
Trông thấy phản ứng của cô, Diệp Quân Tước bắt đắc dĩ đưa chăn mềm kéo xuống dưới cổ của cô: “Tôi ngủ phòng khách, cô yên tâm ngủ đi.”
Đợi đến khi đèn của phòng được tắt, tiếng đóng cửa truyền đến, Khúc Thanh Ca lúc này mới triệt để buông lỏng xuống, thần kinh căng thẳng cả ngày, cô đã sớm buồn ngủ tới cực điểm, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.
Ngày thứ hai lúc cô tỉnh lại, đứa nhỏ đã bình yên ngủ ở bên cạnh cô, không khóc không nháo, nhìn qua trước đó được chăm sóc không tệ.
Cô ôm đứa nhóc xuống lầu dạo qua mấy vòng, không nhìn thấy bóng người Diệp Quân Tước, hỏi một chút mới biết được, anh đã sớm ra ngoài. ngay cả đơn thỏa thuận ly hôn cũng chưa nhìn đến, muốn anh ký tên, so với lên trời còn khó hơn.
Hồi tưởng chỉ tiết tối hôm qua, trong nội tâm cô có loại cảm giác kỳ quái, làm cô cảm tháy… anh là đơn thuần không muốn ly hôn, cũng không phải là bởi vì vấn đề cỗ phần. Nhưng vì sao không muốn ly hôn đây? Cô nghĩ mãi mà không rõ.
Cao ốc tập đoàn Mục thị, Diệp Quân Tước không mời mà tới.
Mục Đình Sâm không thèm để ý anh, lần trước Diệp Quân Tước lừa anh đến chỗ hẹn, về đến nhà anh liền chột dạ đi tắm rửa, thay quần áo, không dám để Ôn Ngôn đụng vào, sợ bị cô ngửi được mùi hương kì lạ gì, loại người này, vẫn là ít gặp thì tốt.
Diệp Quân Tước không thèm để ý thái độ Mục Đình Sâm, nhận trà nóng Đới Duy đưa tới, thổi thổi, nhấp một ngụm: “Mục Đình Sâm, tôi là tới hỏi hỏi anh, loại con gái như Ôn Ngôn, anh làm sao giải quyết được thế?”
Mục Đình Sâm liếc mắt nhìn anh, tức giận nói: “Loại con gái nào? Chú ý từ ngữ anh đang dùng.”
Diệp Quân Tước cười đến lưu manh vô lại: “Ha ha, không phải ụ ) nghĩa xấu gì, là cảm thấy cô ấy không dễ giải quyết lắm. Loại con gái thà chết không chịu thua như cô ấy, anh là thế nào để cô ấy đối với anh khăng khăng một mực? Tôi cực kỳ hiếu kỳ…”
Mục Đình Sâm không có trả lời vấn đề của anh, hỏi ngược lại: “Nghe nói anh bên kia đang náo muốn ly hôn, đây là bị giày vò đến không còn biện pháp, mới chạy tới hỏi tôi? Cách để con gái đối với anh khăng khăng một mực, chính là để cô ấy yêu anh.”
Diệp Quân Tước có chút nghỉ ngờ: “Vậy vốn dĩ từ đầu đã yêu, như thế nào lại hung hăng muốn ly hôn? Loại tình huống này giải quyết như thế nào?” Đối với chuyện Khúc Thanh Ca yêu hay không yêu anh, anh vẫn là có tự tin.
Mục Đình Sâm lộ ra một tia ghét bỏ: “Đó chính là vấn đề của anh. Đừng phiền tôi, đang bận đây, chính anh không có chuyện làm? Chạy tới chỗ tôi vì miếng nước uống? Có thể có liêm sỉ chút không?”
Diệp Quân Tước buông trà nóng trong tay xuống: “Nói thật giống như tôi thích uống trà chỗ anh lắm vậy. Tôi không chú ý Trần Mộng Dao nữa, không phải anh nên vui vẻ sao? Vui vẻ thay vị anh em thân thiết Kính Thiếu Khanh của anh, vậy anh còn không tranh thủ thời gian giúp tôi một chút? Một khi tôi ly hôn, nói không chừng lại một lần nữa tìm Trần Mộng Dao, đến lúc đó xem ai loạn tâm đây.”
Mục Đình Sâm bị anh phiền đến không chịu được: “Nếu anh bình thường đối tốt với Khúc Thanh Ca một chút, cô ấy cũng sẽ không muốn ly hôn. Nếu anh thật sự không biết cách đối tốt với người khác, thì tham khảo cách lúc trước Trần Mộng Dao đối xử với anh. Nhưng mà nói thật, loại người máu lạnh như anh, nên cô đơn cả đời, đừng đi tôn thương người khác.”
Diệp Quân Tước đã có tính toán, cũng có chủ ý khác: “Hôm nay chị dâu có rảnh không?”
Mục Đình Sâm biến sắc: “Ai là chị dâu anh? Ít chú ý đến cô ấy đi.”
Diệp Quân Tước có chút im lặng: “Ý của tôi là, nếu cô ấy rảnh rỗi, để cô ấy mang Khúc Thanh Ca ra ngoài dạo chơi, giải sầu một chút, Khúc Thanh Ca ở chỗ này không có bạn bè gì, cũng chỉ có… Trần Mộng Dao, tôi không tiện tìm Trần Mộng Dao, anh coi như giúp một chút đi, tốt xấu gì thì hiện tại chúng ta cũng là quan hệ hợp tác.”
Mục Đình Sâm không nhịn được gửi cho Ôn Ngôn một tin nhắn: “Được rồi, cút đi.”
Diệp Quân Tước đạt đến mục đích, tiêu sái đứng dậy rời đỉ, trước khi đi vẫn không quên chọc tức Mục Đình Sâm: “Cám ơn, anh trai.”
Mục Đình Sâm thuận tay cầm ống đựng bút ném về hướng cửa: “Con mẹ nó ai là anh trai anh?!”
Lúc nhận được tin nhắn của Mục Đình Sâm, Ôn Ngôn đang ở bên ngoài vẽ vật thực, cô không có hỏi vì sao, trực tiếp hẹn Khúc Thanh Ca ra.
Lúc hai người gặp mặt, còn có A Trạch đi theo, Khúc Thanh Ca là mang theo đứa nhỏ ra, A Trạch theo ở phía sau đẩy xe hài nhi, người không biết còn tưởng là Khúc Thanh Ca với A Trạch mới là vợ chồng.
Khúc Thanh Ca và Ôn Ngôn cũng không phải đặc biệt quen thuộc, rất tò mò vì sao đột nhiên hẹn gặp: “Chị dâu, vì sao đột nhiên hẹn tôi ra đây? Tôi gọi cô như thế, cô sẽ không để ý chứ? Nếu để ý, vậy tôi gọi cô là Mục phu nhân đi.”
Ôn Ngôn cười cười: “Tôi không để ý, nhưng cô vẫn nên gọi tôi là Ôn Ngôn đi, thế này tôi quen thuộc hơn. Kỳ thật… Tôi cảm thấy chắc là Diệp Quân Tước muốn tôi hẹn cô ra ngoài giải sầu, chắc là anh ta đã đi tìm Mục Đình Sâm.”
Chương 852: Bởi vì anh là em trai anh.
Khúc Thanh Ca có chút bất ngờ: “Sao lại thế? Anh ta còn không cho tôi đi ra ngoài, đi ra ngoài cũng nhất định phải có A Trạch đi theo… Anh ta sợ tôi mang theo con gái về Hải Thành, gần đây tôi nói chuyện ly hôn, anh ta còn một mực không chịu ly hôn.”
Ôn Ngôn phân tích nói: “E là anh ta chỉ là không muốn ly hôn thôi, hai người kết hôn cũng đã hơn một năm, con gái cũng có rồi, ly hôn không phải một chuyện nhỏ. Tại sao lại muốn ly hôn?
Cô có thể nói với tôi một chút không?”
Khúc Thanh Ca ngắng đầu nhìn mây bay chân trời, lâm bẩm nói: “Lúc vừa gả cho anh ta, lòng tôi tràn ngập vui vẻ, một mạch yêu thích, muốn cùng anh ta yên ổn sống chung. Về sau dần dần bị anh ta mài đến thất vọng đến cực điểm, đại khái chính là thất vọng tích lũy đủ, cảm giác tiếp tục cũng không có ý nghĩa.
Tôi cho là tôi đề nghị ly hôn anh ta sẽ không do dự mà đồng ý, không ngờ tới lại biến thành dạng này.”
Ôn Ngôn cười nói: “Đàn ông chính là ngoài cứng trong mềm, miệng nói sao không có nghĩa là lòng nghĩ vậy, cô nhất định cảm thấy lúc trước anh ta đối với cô không tốt, nhưng mà hiện tại anh ta không chịu ly hôn, nói rõ anh ta có tình cảm với cô.
Quan hệ của anh ta và Mục Đình Sâm khẩn trương như vậy, còn đến tìm Mục Đình Sâm, để tôi giúp cô ra ngoài giải sầu một chút, từ điểm này xem ra, anh ta đối với cô coi như không tệ, chí ít cũng để tâm. Trước kia anh còn chưa từng để tâm đến Dao Dao như thé, lần duy nhất dùng tâm tư, chính là nghĩ làm sao để làm hại Dao Dao cửa nát nhà tan, cô so với Dao Dao may mắn hơn nhiều, cho nên đừng suy nghĩ lung tung.”
Khúc Thanh Ca một mực rất muốn biết quá khứ liên quan tới Diệp Quân Tước: “Lúc trước anh ta, đã làm những gì? Tôi không dám hỏi anh ta, nhưng cũng rất tò mò.”
Những chuyện kia, nói ra có thể làm Khúc Thanh Ca càng kiên quyết ly hôn, dù sao quá khứ Diệp Quân Tước, là Triển Trì, thật đáng sợ. Ôn Ngôn không có ý định nói, bao gồm cả những lần Triển Trì hại cô: “Đừng tò mò, chuyện kia cũng đã qua rồi, hiện tại anh ta là Diệp Quân Tước, là chồng của cô, không nên nhìn về quá khứ, nhìn về hiện tại và tương lai là tốt rồi. Tôi có cảm giác, anh ta đang từ từ tốt lên, những hành động trước kia của anh ta, chẳng qua cũng vì tuổi thơ bất hạnh mà thôi, không thể hoàn toàn trách anh ta.” Quan trọng nhát là, Triển Trì là em trai ruột của Mục Đình Sâm, cô chưa từng nghĩ sẽ tha thứ cho Triển Trì, giống như chuyện của Khương Nghiên Nghiên vậy, nhưng có thể tha thứ khương Nghiên Nghiên hay không là chuyện của cô, có thể tha thứ Triển Trì cho hay không, chính là chuyện của Mục Đình Sâm, có một số người có thể được tha thứ, có ít người, không xứng được tha thứ.
Khúc Thanh Ca thở dài: “Được rồi, không biết cũng tốt, tôi sợ sau khi mình biết ấn tượng với anh ta càng xấu hơn. Giúp tôi giải sầu có làm chậm trễ công việc của cô không? Nghe nói cô làm nhà thiết kế ở một công ty, người như cô rõ ràng có thể hưởng thụ cuộc sống, phụ nữ tự lực làm việc tôi cũng gặp không nhiều.”
Ôn Ngôn lắc đầu: “Không chậm trễ, tôi vốn là đang ở bên ngoài vẽ thực vật, dù sao cũng không có linh cảm, không quan trọng, giải sầu một chút còn có thể thả lỏng. Chỉ là từ nhỏ tôi đã không quen dựa vào Mục Đình Sâm mà thôi, quen tự nuôi sống mình, nhàn không chịu nỗi.”
Khúc Thanh Ca hướng ánh mắt hâm mộ về phía cô: “Cô thế này… Thật tốt, người thông minh, đều biết giữ cả công việc và tình cảm, tôi vẫn cho là tôi thật thông minh, thẳng đến lúc phát hiện cuộc sống của mình rối mù, mới hiểu ra mình thật ngu 4 „ ngốc.
Ôn Ngôn không biết an ủi người khác, chỉ biết từ góc độ khách quan mà phân tích: “Kỳ thật cũng không phải thế, trước khi kết hôn cô và Diệp Quân Tước không có tình cảm đúng không?
Cũng không có tiếp xúc nhiều, cho nên sau khi cưới mới dần dần trải nghiệm từng giai đoạn, hai người ở chung, luôn luôn cần rèn luyện để dần hòa hợp. Tôi và Mục Đình Sâm ở chung nhiều năm như vậy, cũng là từng chút từng chút rèn luyện ra, sau khi kết hôn cũng có lúc có bắt hòa. Mọi chuyện đều nên giữ lại đường lui cho mình, đừng đi một bước đã về ban đầu, chuyện ly hôn không nên tùy tiện nói đến, nếu anh ta đã không chịu ly hôn, khẳng định là cô cũng không đi nỗi, chỉ bằng thử cho anh ta một cơ hội, cũng là cho mình một cơ hội, nhìn ra được, cô rất thích anh ta, thích đến… Có thể rộng lượng trở thành bạn bè với người trong lòng của anh ta, hỏi Dao Dao về chuyện anh ta yêu thích. Đổi lại là tôi, thật không thể làm được như cô, cho nên, tự tin về bản thân mình một chút.”
Nghe Ôn Ngôn bói, Khúc Thanh Ca có chút do dự, Diệp Quân Tước cũng từng nói với cô, mọi chuyện đều nên giữ lại đường lui cho mình, có phải cô thật sự nên cân nhắc một lần nữa?
Sau khi tỉnh táo lại, cô vẫn là không nỡ.
Sắc trời dần tối, hai người mới tách ra về nhà của mình, nhìn ra được, ra ngoài một chuyến, thần sắc Khúc Thanh Ca thần tốt hơn nhiều, chủ yếu là do tắm tình tốt nên nhiều.
1 Trở lại Diệp gia trang viên, Khúc Thanh Ca giống như lúc trước, nên làm gì thì làm cái đó, không nhắc lại chuyện ly hôn, cô khuyên bảo mình, đây là một lần cuối cùng. Cho Diệp Quân Tước một cơ hội, cũng cho chính mình một cơ hội. A Trạch ở sau lưng gửi báo cáo nhỏ cho Diệp Quân Tước, xác nhận thái độ Khúc Thanh Ca, hôm nay Diệp Quân Tước cũng không có trốn tránh nữa, trở về nhà sớm, điềm nhiên như không có việc gì chơi đùa cùng con gái, đến khi cô nhóc khóc rồng lên, anh thực sự không dỗ được mới ngừng tay.
Tờ đơn thỏa thuận ly hôn kia ở đâu cũng không ai nhắc lại, không biết có phải là bị Diệp Quân Tước vụng trộm ném vào thùng rác hay không.
Mục trạch, Mục Đình Sâm vừa vào của, đã nhìn thấy Ôn Ngôn ôm Tiểu Đoàn Tử dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn chằm chằm anh.
Anh bị nhìn chằm chằm, toàn thân cũng không được tự nhiên: “Tự nhiên em nhìn anh như vậy làm gì? Anh có chỗ nào không đúng sao?”
Ôn Ngôn mím môi cười khẽ: “Không có, chỉ là đột nhiên cảm thấy anh trở nên đặc biệt có tình người.”
Mục Đình Sâm biết cô đang nói về cái gì, xụ mặt nói: “Chuyện đó không phải là anh có tình người, là Diệp Quân Tước chạy tới phòng làm việc của anh quấn lấy anh,anh bị anh phiền đến không chịu được mới giúp anh, anh chưa từng nhìn thấy người nào da mặt dày như vậy, Không phải trước kia anh rất có khí chất sao? Làm sao sao khi thành Diệp Quân Tước, một chút khí chất cũng chẳng còn nữa?”
Ôn Ngôn nhịn không được cười ra tiếng: “Ha ha, không phải vì anh mặt dày đâu, là bởi vì anh là em trai anh. Nhưng mà anh thế này cũng xứng một tiếng Khúc Thanh Ca gọi “Anh trai” kia nhỉ . Được rồi, anh đi tắm rửa đi, tắm xong xuống tới ăn cơm.
Mục Đình Sâm có chút buồn bực, lười giải thích. Anh cũng không biết lúc đấy vì sao mà giúp Diệp Quân Tước, có một phần nguyên nhân thật sự là do bị làm phiền không chịu được.
Lúc ăn cơm, anh đột nhiên nghĩ đến cái gì: “Đúng rồi, hai ngày nữa anh phải đi ra ngoài một chuyến, không biết mấy ngày mới có thể trở về. Không phải anh và Diệp Quân Tước ký hợp đồng vận chuyện sao? Nếu anh không để anh an tâm, thì phải đi theo một chuyến, xem quá trình vận chuyển, anh cũng cùng đi.
Lần này là đi đường thủy, cho nên chuyến đi có hơi dài. Anh vốn là không muốn đi, lão Kỷ khuyên anh có thể đi cùng thuyền một chuyến, coi như tích lũy kinh nghiệm, nếu anh đã không tin Diệp Quân Tước, về sau có thể tự mình vận chuyện, cũng tương đối dễ dàng, anh cảm thấy lão Kỷ nói rất có lý.”
Án tượng của Ôn Ngôn với Kỷ Thừa Hoằng vẫn rất sâu sắc, Mục Đình Sâm rất ít đặc biệt đồng ý ý kiến của người khác, có thể thấy được Kỷ Thừa Hoằng này cũng giữ vị trí khá quan trọng trong lòng Mục Đình Sâm, cũng là người bạn đáng tôn trọng.
Chương 853 Thuyền chìm.
Cô nhẹ gật đầu: “Cũng được, cũng tốt. Nhưng mà… Diệp Quân Tước hẳn là muốn hợp tác lâu dài? Anh như thế này có phải là đang có ý qua cầu rút ván không? Nếu như bị Diệp Quân Tước biết được anh là muốn đi xem tích lũy kinh nghiệm, sau này muốn tự mình vận chuyện, trong lòng của anh sẽ nảy sinh bất mãn với anh không?”
Mục Đình Sâm đương nhiên nghĩ tới phương diện này: “Yên tâm đi, chuyện em nghĩ đến, anh cũng đã nghĩ đến rồi, Diệp Quân Tước cũng vậy. anh đã sớm ngờ tới anh không muốn hợp tác lâu dài với anh, khả năng ký độc hợp đồng nhất vô nhị cũng không lớn, chút áp lực tâm lý mà không chịu được, anh còn làm ăn thế nào? Huống chi muốn mở công ty vận chuyển hay không anh còn chưa nghĩ xong, sản nghiệp Mục thị đã rất lớn rồi, mở công ty hoàn toàn không cần thiết, nếu chuyên chỉ nhằm vào phương diện vận chuyển, tự mình vận chuyển, chỉ phí ban đầu quá lớn. Chuyện này để sau hãy nói, lần này anh đi xem xem, xem tình hình thị trường xong rồi nói.
Quả nhiên, thời điểm đàn ông nói chuyện làm ăn, có một loại mị lực rất riêng, Ôn Ngôn từ nội tâm đã bị anh háp dẫn, lần đầu tiên hiện ra dáng vẻ “Bé mê muội” ánh mắt ngưỡng mộ.
Mục Đình Sâm bỗng nhiên bật cười: “Em đang dùng ánh mặt gì đó? Có thể được em ngưỡng nộ, thật là không dễ dàng nha.”
Ôn Ngôn không keo kiệt chút nào tán dương anh: “Đàn ông của em đúng là có đầu óc, làm ăn cũng thật là một cao thủ, em và Tiểu Đoàn Tử đời này có thể dựa vào anh mà ăn sung mặc sướng rồi.”
Một bên Tiểu Đoàn Tử giống như là nghe hiểu, bưng lên chén canh nhỏ trước mặt uống vào, còn nỗi lên bong bóng nhỏ. Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm đều bị chọc cười, mọi thứ đều lộ ra hòa hợp như vậy. Buổi sáng hôm xuất phát, Ôn Ngôn giúp Mục Đình Sâm sắp xếp tốt hành lý, còn bỏ vào vali của anh khăn quàng cô tự chọn, thời tiết chuyển lạnh, nhiệt độ ở trên biển nhất định thấp hơn. Trong mắt cô Mục Đình Sâm luôn sống an nhàn sung túc, điều kiện như vậy, cũng không biết anh chịu được hay không.
Đưa mắt nhìn xe Mục Đình Sâm đi xa, cô ôm Tiểu Đoàn Tử đứng ở cổng thật lâu không rơi tầm mặt đi, đến tận lúc Tiểu Đoàn Tử không nhịn được bóp bóp cái mũi của cô, cô mới bắt đắc dĩ xoay người vào nhà.
Trước đây cũng tách ra nhiều lần như vậy, chỉ có lần này lại lưu luyến như vậy, cô nghĩ chắc là do càng ngày càng ỷ lại anh rồi.
Cô không hiểu vì sao có người ở chung lâu ngày lại ngấy, chí ít cô đối với Mục Đình Sâm, là càng ngày càng thích.
Tối thứ ba sau khi Mục Đình Sâm đi, mưa rào xối xả, nhiệt độ chợt hạ xuống.
Ôn Ngôn bị tiếng bước chân làm tỉnh, Lâm quản gia dùng lực lớn gõ cửa phòng cô, cô đột nhiên hoảng hốt không chịu được, chú Lâm xưa nay sẽ không đánh thức cô lúc nửa đêm, màn mưa tối nay, cũng làm cho người ta bắt an.
Cô lo lắng vội khoắc áo khoác vào, lạnh đến ôm lấy hai tay đứng ở cửa, còn buồn ngủ mà hỏi: “Chú Lâm, có chuyện gì thế?”
Sắc mặt Lâm quản gia ngưng trọng, dời người một chút, đứng phía sau ông, là Diệp Quân Tước toàn thân ướt nhẹp.
Vẻ tĩnh mịch của Diệp Quân Tước làm tim cô hãng một nhịp, không phải anh đang cùng ra biển với Mục Đình Sâm sao? Sao lại đột nhiên trở về? Vì sao không tháy Mục Đình Sâm?
Cô có rất nhiều nghi vấn, lại như nghẹn ở cổ họng, làm sao cũng không phát ra được giọng nói của mình.
Tiểu Đoàn Tử cũng bị đánh thức, ở trong phòng hài nhỉ khóc rống lên, cô lớn tiếng gọi má Lưu, để má Lưu chăm sóc cho Tiểu Đoàn Tử, sau đó cất bước xuống lầu: “Diệp Quân Tước, anh có muốn tắm rửa chút không? Thay quần áo sạch, đừng để cảm lạnh.”
Giọng nói của Diệp Quân Tước vang lên ở đằng sau cô: “Anh trai… Xảy ra chuyện rồi…”
Chân cô mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống lầu, Diệp Quân Tước đưa tay đỡ cô, lực tay có chút mạnh mẽ.
Cô ổn định lại dáng người, cố giả bộ trấn định: “Đi thôi, đến phòng khách nói chuyện, cuối cùng là xảy ra chuyện gì?”
Đợi cô ngồi xuống so pha, Diệp Quân Tước mới từ từ nói: “Thuyền vận chuyển bị chìm, trước khi lên đường tôi đã từng cho người kiểm tra, thuyền không có ván đề gì, chỉ là gặp một trận sóng không tính là quá lớn gió mà thôi, thế nhưng sao thuyền có thể yếu như vậy? Là bị người khác động tay động chân vào, muốn đẩy tôi vào chỗ chết… Cũng có khả năng, là nhằm vào anh trai. Tôi không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, lúc muốn chạy mới phát hiện thuyền cứu sinh đều bị phá hỏng hết rồi, đều không dùng được… Tất cả mọi người trên thuyền, trừ tôi ra, đều không còn… cả hàng mang theo cũng vậy!”
Một bên hốc mắt Lâm quản gia đã ướt, hốc mắt Ôn Ngôn cũng chan chát, nhưng cô nhịn xuống không có khóc, gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Quân Tước: “Sao anh trở về được?”
Cơ thể Diệp Quân Tước khẽ run, không biết là bởi vì lạnh hay là do sống sót sau tai nạn rất bất ngờ: “Trước khi thuyền chìm hẳn, anh trai đẩy tôi lên ván gỗ duy nhất ở chỗ đó, chỉ có thể khó khăn lắm gánh được trọng lượng của mình tôi… Tôi cũng không biết tại sao anh ấy làm như vậy, anh ấy nên bỏ mặc tôi chết đi, nhưng tôi chưa kịp phản ứng, nước biển quá lạnh, anh ấy không chịu đựng được, trực tiếp chìm xuống… Tôi đã phái người đi tìm kiếm, nhưng tối nay có sóng gió, khu vực biểm kia cũng có chút phức tạp, không thể ôm kỳ vọng quá lớn. Thật xin lỗi, nếu là tôi không để anh ấy đi biển thì đã không có chuyện gì HÔI, Không thể ôm kỳ vọng quá lớn, nghĩa là không có hy vọng. Mặc kệ Diệp Quân Tước nói những gì, Ôn Ngôn đều không nghe lọt, giờ này khắc này trong đầu chỉ có một âm thanh nhắc đi nhắc lại sự thật: Mục Đình Sâm chết, sẽ không trở về được nữa.
Không biết câu nói kia lặp lại trong đầu cô bao nhiêu lần, cô cuối cùng cũng không chịu nỗi nữa sụp đổ khóc lớn. Diệp Quân Tước đứng ở nguyên chỗ cũ run rầy dữ dội hon, tiếng khóc của Tiểu Đoàn Tử trên lầu và Ôn Ngôn đau khổ trước mặt đều để anh cảm thấy mình là tội nhân, Mục Đình Sâm chết, để lại vợ con không người chăm sóc, anh nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, loại tình huống lúc đấy, vì sao Mục Đình Sâm lại lựa chọn cứu anh, một người từng phái sát thủ truy giết anh, tại sao lại hi sinh chính mình để anh sống sót?
Sau một hồi lâu, Lâm quản gia thấp giọng nói: “Nhị thiếu gia, cậu về trước đi, nghỉ ngơi tốt lấy lại sức, chuyện này còn phải có người thu thập cục diện rối rắm.” Diệp Quân Tước gật đầu, quay người hướng ra cổng. Lâm quản gia thay đổi cách xưng hô với anh, anh biết, Mục Đình Sâm vừa chết, trách nhiệm gánh vác Mục thị có khả năng sẽ rơi vào vai anh, nhưng anh không muốn, anh không muốn để người khác cho là Mục Đình Sâm là do anh hại chết, vì chiếm lấy Mục thị.
Đột nhiên, Ôn Ngôn lại lần nữa mở miệng: “Diệp Quân Tướ!
cPhong tỏa tin tức, không được để chuyện này truyền ra ngoài, chuyện tìm kiếm cũng phải bí mật tiền hành!”
Diệp Quân Tước hơi kinh ngạc, người con gái này… Vì sao ở thời điểm này đầu óc vẫn có thể linh hoạt như thế? Đúng thật là nên phong tỏa tin tức, nếu tin tức Mục Đình Sâm có khả năng lớn đã chết truyền đi, chuyện này sẽ trở thành một kiếp nạn rất lớn cho Mục thị.
Lấy lại tinh thần, anh lên đáng một tiếng, thân ảnh rất nhanh biến mắt trong màn đêm. Ôn Ngôn ngồi xuống ở phòng khách, trời còn mưa không ngớt, cô chưa từng chán ghét trời mưa như lúc này, nếu như lúc Mục Đình Sâm ra biển thời tiết nắng ấm, có thể bình an trở về hay không?
Chương 854: Là Một Người Khác.
Thời điểm Lâm quản gia tìm cô lần nữa, cô mới giật giật cơ thể, bởi vì duy trì một tư thế quá lâu, thân thể cứng ngắc quá mức, truyền đến cảm giác khó chịu nghiêm trọng, nhưng mà so với đau đón trong lòng, không tính là gì. Cô hít sâu một hơi, ép buộc bản thân tỉnh táo lại: “Chú Lâm, chú dẫn người đi giúp đỡ công việc tìm kiếm, chuyện của công ty, cháu sẽ xử lý. Nhớ kỹ, tin tức nhất định không thể truyền đi, mặc kệ bên ngoài có tin đồn thế nào, cũng không thể thừa nhận Mục Đình Sâm bị hại.”
Lâm quản gia nhẹ gật đầu: “Được, tôi lập tức đi làm.”
Ôn Ngôn giống như là mát hồn, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, cô ngồi ở trước gương trang điểm xong, xác nhận sắc mặt không có lộ ra thần sắc quá kém, mới thay xong quần áo đi ra ngoài.
Đầu tiên cô bảo Trần Nặc lái xe đưa cô đến công ty từ chức, không nói lý do, qaunr lý Nghiêm thử dò hời mấy lần, cô không trả lời, cũng thôi. Ra khỏi công ty, cô không lập tức đến Mục thị, mà là đến trang viên Diệp gia. Tối hôm qua quá đột ngột, cô không thăm dò được nhiều phản ứng của Diệp Quân Tước, trận tai nạn này, theo Diệp Quân Tước mà nói, anh là người duy nhất sống sót, như vậy không biết sự thật thế nào, cũng chỉ có thể nghe anh nói, cô muốn biết rõ ràng, trận tai nạn này đến cùng là Diệp Quân Tước đạo diễn, hay là thật sự có khác người khác.
Đến cổng trang viên Diệp gia, Trần Nặc có chút lo lắng hỏi: “Phu nhân, nếu thật sự là Diệp Quân Tước hại thiếu gia, vậy bây giờ cô đến tìm cậu ta không phải là chui đầu vào lưới sao?”
Khóe môi Ôn Ngôn gợi lên một vòng cười tái nhọt: “Mục Đình Sâm rất có thể không về được, anh ấy cũng chết rồi, tôi còn sợ cái gì? Tôi muốn biết rõ ràng, đến cùng là do ai làm, tôi không thể để anh ấy… Chết không rõ ràng. Không cần lo lắng cho tôi, anh ở đây đợi đi.”
Đi vào trang viên Diệp gia, Khúc Thanh Ca ra đón: “Ôn Ngôn, sao cô lại đột nhiên tới đây? Tối hôm qua sau khi Quân Tước liền phát sốt, đến bây giờ còn chưa đỡ, đang ngủ nữa, tôi bảo anh ấy đến bệnh viện anh ấy cũng không đi. Không phải anh ấy cùng anh trai… qa biển sao? Có phải là xảy ra chuyện gì rồi không?”
Ôn Ngôn nói: “Tôi có việc muốn nói với anh ta, anh ta phát sốt cũng không sao, chỉ cần đầu óc vẫn là thanh tỉnh là được rồi.
Cô dẫn tôi lên đi, làm phiền rồi.”
Khúc Thanh Ca không có hỏi nhiều, đưa cô dẫn tới trước cửa phòng Diệp Quân Tước: “Tôi không vào, cô vào nói chuyện với anh ấy đi, tôi đi cho con uống sữa.”
Ôn Ngôn gật đầu, đầy cửa đi vào. Diệp Quân Tước đang ngủ ở trên giường, cô đi lên phía trước đưa tay đẩy hắn: “Diệp Quân Tước, tỉnh lại.”
Diệp Quân Tước mơ mơ màng màng mở mắt ra, trông thấy là cô, ráng chống tay ngồi dậy: “Chị dâu…”
Cô không để ý xưng hô của anh, đây là lần đầu, từ nội tâm anh gọi ra một tiếng “chị dâu” , đêm qua, cũng gọi Mục Đình Sâm là “anh trai”, có thể chính vì thái độ của anh, cho nên cô mới không nghi ngờ anh.
Cô đứng ở trước giường nhìn anh: “Thanh Ca nói anh phát sốt còn không muốn đi viện, vì sao? Anh nên bảo dưỡng thân thể tốt lên, thế này mới có thể tiếp quản Mục thị.”
Diệp Quân Tước nhíu mày: “Cô đang nói cái gì?”
Vẻ mặt cô thành thật nói: “Mục Đình Sâm không về được đúng không? Trừ anh ấy ra, cũng chỉ có anh có tư cách tiếp quản Mục thị, Tiểu Đoàn Tử còn nhỏ, tôi là một người con gái, sao có thể chống đỡ được?”
Diệp Quân Tước hồi tưởng lại cơn ác mộng kia, con ngươi đã mắt đi sự lạnh lùng ngày xưa: “Cô có thể, cô theo anh ấy lâu như vậy, có bản lĩnh tiếp quản Mục thị, có tư cách hơn, chờ Tiểu Đoàn Tử lớn lên là được. Tôi sẽ không nhận quản Mục thị, tôi không phải Triển Trì, càng không phải là Mục Đình Diệp(“), tôi là Diệp Quân Tước. Nếu như cô là vì chuyện này tới tìm tôi, vậy thì không cần nói gì, tôi sẽ không đồng ý. Lúc mới bắt đầu có thể cô sẽ cảm thấy khó khăn, tôi sẽ giúp cô, chỉ cần tôi có thể giúp, cứ nói, là tôi nợ Mục Đình Sâm, tôi nợ anh ấymột mạng…”
(*) Tên họ Mục của Triển Trì.
Ôn Ngôn hỏi: “Không phải trước đây anh muốn thay thế Mục Đình Sâm sao? Vì sao cơ hội bày trước mặt anh, anh lại không chịu tiếp nhận? Bây giờ là danh chính ngôn thuận, không có ai nói anh không đúng. Anh đánh giá cao tôi rồi, tôi cũng không nắm chắc có thể quản lý tốt Mục thị hay không?”
Diệp Quân Tước vẫn là cự tuyệt: “Tôi sẽ không đồng ý, cũng không có khả năng đồng ý.”
Trong lòng Ôn Ngôn nắm chắc, chẳng qua cô chỉ là thăm dò thôi, nếu Diệp Quân Tước đồng ý tiếp quản Mục thị, chuyện Mục Đình Sâm chết và anh liền có liên quan. Ngược lại, nếu anh không đồng ý, vậy chuyện hôm qua anh nói, đều là thật, người hại chết Mục Đình Sâm, là một người khác.
Cô nhẹ nhàng thở ra: “Anh nghỉ ngơi thật tốt trước đi, tôi sẽ thử tiếp quản Mục thị, sau này khẳng định là sẽ có chuyện cần anh giúp đỡ, anh mau khỏe lên đi. Bây giờ, tôi cũng chỉ có thể tin tưởng một người họ Mục là anh.”
Diệp Quân Tước trịnh trọng gật đầu: “Được… cô không trách tôi sao? Coi như không có chuyện lần này, những chuyện lúc trước tôi đã làm… không phải cô nên hận tôi sao?”
Ôn Ngôn cười khổ nói: “Đổi thành tôi là anh, tôi có thể sẽ càng cực đoan hơn anh, con người vốn chính là nhiều mặt tính cách, có tốt có xấu, lúc trước anh xấu, không nhát định bây giờ cũng xấu, nhiều khi, con người có thể lớn lên trong nháy mắt, có thể phân rõ phải trái đúng sao, anh cũng không phải tên cố chấp trước kia nữa.”
Đi ra từ trang viên Diệp gia, Ôn Ngôn giữ vững tinh thần, bảo Trần Nặc lái xe đến công ty. Cô không có kinh nghiệm quản lý công ty, đương nhiên là càng sớm tiếp nhận càng tốt, công ty Mục thị lớn như vậy, cô cần tốn hao rất nhiều sứclực mới có thể ngạnh kháng xuống, thế này, cô đến thời gian đau thương cũng không có.
Mục thị là Mục Đình Sâm để lại, cô không thể nhìn Mục thị cứ như vậy theo anh đổ xuống, cô chỉ có thể cắn răng gượng chông đỡ. Đi vào văn phòng Mục Đình Sâm, trong không khí còn phảng phát lưu lại mùi hương của anh, ngồi ở ghế làm việc lúc bình thường của anh, cô học bộ dáng của anh lật tài liệu ra, bỗng nhiên, phảng phất giống như anh đang ở bên cạnh, nhưng khi cô ngẳắng đầu lên, không kịp bắt giữ thân ảnh của anh, đáy lòng lại là một trận đau đớn vô cùng, cô muốn không kiêng kị gì khóc lớn một trận, nhưng cô không thể, cô đến giả bộ như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, đợi đến khi cô có thể hoàn toàn chống đỡ Mục thị, tin tức Mục Đình Sâm tử vong mới có thể công bố, không thể một mực giấu diếm, bắt luận như thế nào cũng không gạt được.
Thời điểm Đới Duy tiến đến hỏi thăm cô uống chút gì không, thuận miệng hỏi: “Phu nhân, bao giờ Mục tổng trở về? Sao hôm nay cô lại đến công ty một mình thế?”
Ôn Ngôn cúi thấp đầu, tận lực dùng ngữ điệu không mang theo cảm xúc nói: “Anh ấy có chút chuyện cần làm, trong thời gian không về được, đợt này tôi thay anh ấy xử lý chuyện của công ty đã, tôi không hiểu nhiều, kinh nghiệm của anh nhiều hơn tôi, làm phiền giúp đỡ tôi nhiều một chút.”
Đới Duy cũng không nghĩ nhiều, ngâm cho cô một chén hồng trà: “Cô cũng uống cái này đi, Mục tổng rất thích uống cái này.
Yên tâm, có gì cần tôi, cứ việc thông báo một tiếng, tôi ở ngay bên ngoài, giờ không quấy rầy cô nữa.”
Chương 855: Tê Tâm Liệt Phế
Chờ Đới Duy ra ngoài, cô nhìn hồng trà trên bàn, lớp ngụy trang kiên cường cuối cùng cũng dần sụp đổ. Cô không dám nếm thử hương vị ly hồng trà kia, bất luận là nhiệt độ hay là khẩu vị, khẳng định đều là loại Mục Đình Sâm thích nhát, cũng là loại thường uống nhát. Cô ghé vào bàn làm việc khóc nức nở, nhưng không dám khóc tạo âm thanh quá lớn, gắt gao cắn môi, tận đến lúc máu tươi chảy ra ở giữa răng và môi.
Mục Đình Sâm, cầu xin anh trở về có được không? Em sẽ không bao giờ gây sự với anh nữa, sẽ không bao giờ tức giận với anh nữa…
Mục Đình Sâm, không có anh em thật sự không chịu được, em không biết nên làm thế nào.
Mục Đình Sâm, anh chỉ đang nói đùa với em có đúng không?
Buổi tối lúc cô chuẩn bị về nhà, Đới Duy trông thấy hốc mắt cô hơi sưng đỏ, cảm thấy nghỉ hoặc, nhưng không dám hỏi. Thời điểm Trần Nạc lái xe đưa cô trở về nhà, ở trên đường, cô nhìn ra ngoài cửa xe hỏi: “Anh nói xem, anh ấy còn có thể trở về không? Sẽ có kỳ tích xảy ra không? Tôi luôn cảm thấy anh ấy chưa chết, rõ ràng anh ấy là người tôi đuổi thế nào cũng không đi, làm sao lại cam tâm tình nguyện để bản thân cứ như vậy mà… biến mắt?”
Trần Nặc nhìn cô thế này, trong lòng cũng khó chịu theo: “Phu nhân, đừng quá đau lòng, Mục thị cần cô, tiểu thiếu gia cũng cần cô. Bên kia chú Lâm đang tiến hành công việc tìm kiếm, nói không chừng rất nhanh sẽ có tin tức. Đúng rồi, Kính thiếu bên kia cần thông báo một tiếng không? Có lẽ sẽ có chỗ cần cậu ấy hô trợ.”
Ôn Ngôn nhắm mắt lại, sợ nước mát lại rơi xuống nữa: “Tôi sẽ nói với anh ấy.”
Cô vừa tiếp nhận công ty, có phải giao tiếp nhiều, không có người cầm tay chỉ cô, cô như đứa bé tự mình tìm tòi, mang cả tài liệu về. Ban đêm thời điểm Tiểu Đoàn Tử quấn lấy cô, cô nóng nảy khác thường, bảo má Lưu ôm Tiểu Đoàn Tử đi, cô không có cách nào bận tâm Tiểu Đoàn Tử, bây giờ việc cấp bách là giữ vững Mục thị, bây giờ chuyện gì cũng cần cô chống đỡ, áp lực của cô thực sự quá lớn.
Bận rộn ở thư phòng đến nửa đêm, chịu không nổi nữa cô mới trở về phòng ngủ. Vừa ngủ, là liên tục mơ thấy ác mộng. Cô mơ thấy có người gõ cửa phòng, giống như cái đêm chú Lâm và Diệp Quân Tước gõ cửa vậy, trong mộng cô xuống giường mở cửa, đứng ở ngoài cửa, là Diệp Quân Tước toàn thân ướt nhẹp, lúc cô đang muốn nói chuyện, mặt của Diệp Quân Tước biến thành giương mặt của Mục Đình Sâm. Anh ôm cô vào trong lòng: “Anh về rồi.”
Trong mộng, cơ thể của anh rất lạnh, lạnh thấu xương, cô lại không nỡ buông ra, ở trong ngực anh mà khóc lớn lên.
Thế là, cô khóc từ trong mộng tỉnh lại, không có bóng dáng Mục Đình Sâm, bi thương càng thêm nồng đậm.
hận không thể tách ra thành hai nửa để dùng.
Thời điểm nghỉ trưa, Đới Duy thấy cô không có ý muốn đi ngoài ăn cơm, liền hỏi: “Phu nhân, cô muốn ăn cái gì? Tôi giúp cô đi mua thức ăn?”
Cô vẫy tay áo: “Không ăn, không thấy ngon miệng, tôi híp mặt một hồi, có hơi buồn ngủ.” Tối qua cô chỉ ngủ một chút, thực sự không chịu được.
Đới Duy đáp một tiếng, rồi lui ra ngoài.
Cô vô cùng mệt mỏi, lại ngủ không được, nghĩ nghĩ một chút, lầy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Kính Thiếu Khanh: “Thiếu Khanh, tôi có chuyện cần nói với anh, nếu anh có thời gian, tới nói chuyện trực tiếp đi.”
Kính Thiếu Khanh lần đầu tiên thấy cô nghiêm túc như vậy, nghe thấy ngữ khí đã cảm thấy có chuyện gì đó xảy ra: “Được, tôi sẽ tới ngay, lúc này vừa vặn có thời gian, cô đang ở Mục trạch sao?”
Cô nói: “Tôi đang ở văn phòng của Mục Đình Sâm.”
Rất nhanh, Kính Thiếu Khanh liền mang theo Trần Mộng Dao đến, Trần Mộng Dao rất vui vẻ, ở trong văn phòng Mục Đình Sâm chơi đùa lung tung: “Có chuyện gì quan trọng cần chúng mình tới sao? Cậu ở văn phòng Mục Đình Sâm làm gì? Anh ấy còn chưa về sao?”
Ôn Ngôn mở miệng nói: “Anh ấy không về được nữa rồi, thuyền chìm, chỉ có Diệp Quân Tước sống sót trở về. Hai ngày này mình đều ở đây xử lý công việc, thử tiếp quản công ty.”
Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh đồng thời ngần cả người, một mặt khó có thể tin, chuyện khiến bọn họ khó tin hơn là, lúc Ôn Ngôn nói lời này vẻ mặt rất bình tĩnh.
Ôn Ngôn sớm biết bọn họ sẽ phản ứng như vậy: “Sự thật chính là như vậy, tất cả mọi người trên thuyền, chỉ có Diệp Quân Tước sống tiếp được, Mục Đình Sâm đưa hi vọng sống cuối cùng cho anh ta.”
Lông mày Kính Thiếu Khanh nhăn thành một đoàn, âm thanh có chút run rẫy: “Chuyện này đều là Diệp Quân Tước nói sao?
Cô tin lời cậu ta nói? Nhỡ đâu là cậu ta hại chết Đình Sâm thì sao? Dù sao tôi cũng không tin cậu ta, cậu ta hoàn toàn có động cơ hại chết Đình Sâm!”
Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh có cùng cách nhìn: “Mình cũng cảm thấy như vậy! Mục Đình Sâm đi cùng thuyền với anh ta, nếu anh ta cùng chét, hiềm nghỉ kia còn có thể biến mát, hét lần này tới lần khác anh ta một mình trở về, mình không tin không liên quan gì đến anh ta! Mình còn cho là anh ta sẽ tốt nên, không ngờ là vẫn như thế! Sao anh ta có thể như vậy chứ? Mục Đình Sâm chết, cậu và Tiểu Đoàn Tử phải làm sao bây giờ?”
Ôn Ngôn đưa tay vén lại sợi tóc bên tai, có vẻ hơi bất lực: “Mình từng thăm dò, không phải anh ta. Mình cảm giác được.
Mình có đem Mục thị chắp tay tặng cho anh ta, anh ta cũng không chịu nhận, nếu anh ta hại chết Mục Đình Sâm, mục đích không phải là Mục thị sao? Anh ta từng nói trước khi đi có kiểm tra thuyền, không có vấn đề gì, nhưng không biết là nguyên nhân ở đâu, vừa vặn gặp thời tiết không tốt, nhưng sóng gió không đến mức làm thuyền chìm, thời điểm bọn họ muốn chạy trốn, phát hiện thuyền cứu sinh đều đã bị phá hủy. Người phía sau làm, là một người hoàn toàn khác. Bây giờ mình không cách nào thăm dò ai là người đứng sau việc này, mình đến thời gian… ôm Tiểu Đoàn Tử một cái cũng không có.”
Kính Thiếu Khanh thấy Ôn Ngôn nói như vậy, anh cũng bắt đầu hoài nghi, thật sự không phải là Diệp Quân Tước sao? Anh tương đối tin tưởng lực phán đoán của Ôn Ngôn, lại sợ là Ôn Ngôn trong lúc tuyệt vọng phán đoán không chính xác: “Cô nên nói cho tôi biết sớm một chút, một mình gánh vác, sao cô có thể chịu được? Bây giờ mẹ tôi đang ở nhà chăm đứa nhỏ, có lẽ bà ấy có thể giúp cô một chút, trước đây cô chưa từng quản lý công ty, bây giờ đột nhiên tiếp nhận sẽ rất khó khăn. Để Dao Dao trở về chăm con, mẹ tôi tới giúp cô đi?”
Chương 856: Đưa Tin Ác Ý
Ôn Ngôn gật đầu: “Vâng, cảm ơn anh, làm phiền dì quá.”
Trần Mộng Dao đau lòng ôm lấy Ôn Ngôn: “Tiểu Ngôn, cậu nhất định phải đứng vững, lỡ như Mục Đình Sâm chưa chết thì sao? Anh ấy cứng rắn như vậy, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Ôn Ngôn dựa vào trong lòng Trần Mộng Dao, thả lỏng người nhắm mắt lại: “Hy vọng là thế…”
Đi ra khỏi Mục thị, Trần Mộng Dao khóc nức nở: “Em cảm thấy chuyện này chắc chắn liên quan đến Diệp Quân Tước, Mục Đình Sâm trước đó chẳng phải đã nói với anh rồi đấy thôi, là Diệp Quân Tước khiến anh ấy phải xuất hải đúng không? Đây chính là một âm mưu! Lễ ra phải sớm đưa anh ta vào tủ rồi mới đúng! Anh ta không dám tiếp quản tập đoàn Mục thị rõ ràng là cảm thấy chột dạ rồi! Anh ta cảm thấy hồ thẹn với lương tâm!
Không được, em phải đi tìm anh ta hỏi cho rõ ràng! Đấy dẫu gì cũng là anh trai ruột của anh ta, Mục Đình Sâm mà chết thì Tiểu Ngôn phải làm sao đây?”
Kính Thiếu Khanh cầm khăn giấy giúp cô lau nước mắt: “Em bình tĩnh lại trước đi đã, tuy là Ôn Ngôn nói có vẻ không giống là do Diệp Quân Tước làm, nhưng mà gặp phải chuyện như thế này, anh e là năng lực phán đoán của Ôn Ngôn cũng sẽ có sai sót. Anh sẽ đi điều tra rõ ràng chuyện đó, em bây giờ đừng về công ty nữa, về chỗ của mẹ anh đi, nói rõ tình hình này cho bà ấy biết, nói bà ấy ngày mai đến tập đoàn Mục thị giúp Ôn Ngôn quản lý công ty. Bây giờ không phải là lúc đau khổ và nổi cơn tan bành, một khi việc Mục Đình Sâm xảy ra chuyện bị truyền ra ngoài, hậu quả sẽ rất là nghiêm trọng, chúng ta phải ổn định tập đoàn Mục thị trước đã. Em bình thường chăm sóc trẻ con, chăm một đứa cũng là chăm, chăm hai đứa cũng là chăm, em chăm sóc thêm cho cả Tiểu Đoàn Tử nữa, hiện giờ Ôn Ngôn không có thời gian để lo cho trẻ con nữa đâu, cô ấy đã đáng thương lắm rồi.”
Trần Mộng Dao khóc càng nức nở hơn: “Chuyện này còn phải đợi anh nói sao? Điều này em đương nhiên là hiểu chứ, em sẽ xem Tiểu Đoàn Tử như là con ruột của mình vậy. Em thật là khâm phục Tiểu Ngôn không hề khóc chết đi sống lại, chuyện như thế này mà cậu ấy vẫn có thể duy trì trạng thái bình tĩnh và đầu óc tỉnh táo như thế, đổi lại là em thì em phát điên lâu rồi.”
Kính Thiếu Khanh cảm thấy rất chua xót trong lòng, Lâm Táp không còn nữa, bây giờ đến Mục Đình Sâm cũng xảy ra chuyện: “Có lẽ là cô ấy đã khóc rồi, chỉ là chúng ta không nhìn thấy mà thôi. Em chẳng phải là hiểu cô ấy nhất sao? Được rồi, anh đưa em về trước đã.”
Có sự giúp đỡ của Hạ Lam, Ôn Ngôn làm mọi việc nhẹ nhàng hơn rất nhiều, Hạ Lam đã từng là người phụ nữ mạnh mẽ một mình gánh vác cả một sự nghiệp, bà chính là người đã từng quản lý cả tập đoàn Kính thị, tuy là hiện giò đã giao tập đoàn cho Kính Thiếu Khanh được nhiều năm, nhưng đến khi bắt tay vào việc bà ấy vẫn không hề gặp vấn đề gì. Hạ Lam thở dài cảm thán, không ngờ là Ôn Ngôn lại đi vào con đường cũ của bà năm xưa, chỉ là may mắn hơn là đến cuối cùng Kính Thành Húc lại quay về, Mục Đình Sâm lần này có thể quay về được hay không vẫn còn chưa biết.
Công việc trục vớt tiếp tục diễn ra hơn nửa tháng, vẫn không có bắt cứ tin tức gì của Mục Đình Sâm, di thể của một số người trên thuyền đã được tìm thấy, một số thì vì lý do hoàn cảnh, chỉ còn cách từ bỏ việc tìm kiếm.
Lúc nhận được tin này, Ôn Ngôn thật sự không cam lòng, sống phải tìm thấy người, chết phải tìm thấy xác, cô ấy không muốn Mục Đình Sâm sau khi mất mà phải mãi mãi chìm sâu trong nước biển lạnh lẽo như thế.
Cô phát động tất cả nhân lực, tài nguyên của nhà họ Mục tiếp tục tìm kiếm trục vớt trên cùng biển đó, không tìm ra kết quả thì quyết không dừng lại.
Chính trong lúc này thì đột nhiên có người trên mạng công bố một bài tin tức, bài báo đăng tin lập tức nổ tung ra gây nên một làn sóng dư luận rất lớn, khiến cho cả Ôn Ngôn và Diệp Quân Tước đều đồng thời bị lôi cuốn vào vòng xoáy nguy hiểm.
Bài báo đăng tin viết rất rõ ràng Diệp Quân Tước chính là đứa con riêng của nhà họ Mục, hoàn toàn có động cơ làm hại Mục Đình Sâm, tai nạn trên biển đó đương nhiên cũng bị lộ ra.
Nhưng mà nội dung liên quan đến Diệp Quân Tước rất ít, có thể là do người đăng tin biết được không nhiều thông tin, nhưng liên quan đến Ôn Ngôn thì lại rất toàn diện. Từ việc Ôn Ngôn làm thế nào mà vào được nhà họ Mục, chân tướng của tai nạn máy bay năm đó, cuối cùng việc cô ấy kết hôn cùng Mục Đình Sâm rồi sinh con cũng được đăng tin thành việc nếm mật nằm gai, cho đến tai nạn trên biển lần này là do cô và Diệp Quân Tước liên kết dựng lên, mục đích chính là để báo thù.
Lúc nhìn thấy bài báo đăng tin đó, Trần Mộng Dao đã dùng hết những lời văng tục của cả đời mình để chửi mắng kẻ đăng bài, loại chuyện từ không thành có này lại khiến cho rất nhiều người tin vào!
“
Mọi người đều nghỉ ngờ không hiểu tại sao Ôn Ngôn lại muốn ở cùng với kẻ thù hại chết bố mình, ngoại trừ báo thù thì không còn lý do nào khác nữa. Lại còn nói để Mục Đình Sâm có thể lấy cô, nhất định là đã dùng những thủ đoạn không hề tầm thường.
Rất nhanh, nhà của họ Mục đã bị các phóng viên bao vây 24/24 giờ, tất cả bọn họ đều muốn nghe được chân tướng sự việc từ chính Ôn Ngôn nói.
Ôn Ngôn không thể nào ra khỏi cửa, chỉ còn cách nhờ Hạ Lam tạm thời quản lý công ty, bài báo đó Ôn Ngôn xem đi xem lại hết lần này đến lần khác, phát hiện ra có một điểm không đúng, đó là hung thủ của tai nạn máy bay đó, bài báo lại chỉ ra là Mục Đình Sâm, nhưng mà cô biết, đấy là do mẹ của Mục Đình Sâm, chứ không phải là do Mục Đình Sâm. Cũng có nghĩa là, người đăng bài báo biết được sự việc này nhưng lại không biết được tường tận sự việc. Còn sự việc liên quan đến Diệp Quân Tước, trừ chỉ ra Diệp Quân Tước là con riêng của nhà họ Mục ra thì lại không còn gì khác, đến “con riêng” này làm sao lại là Diệp Quân Tước cũng không hề đề cập đến, người này rất có khả năng chính là kẻ đầu sỏ gây nên vụ chìm thuyền này, mục đích quá rõ ràng, đấy là nhằm vào cô và Diệp Quân Tước.
Đồng thời biết được chân tướng sự việc này chẳng có mấy người, một bàn tay là đã có thể đếm hết, nhưng mà cái tên này lại không hề biết rõ tường tận sự việc, điều đấy nói lên việc người này không hề thận cận đến mức đó, ít nhất thì không thể là mấy người như Kính Thiếu Khanh và Trần Mộng Dao, chỉ có thể loại trừ những người tương đối thân cận như Kính Thiếu Khanh và Trần Mộng Dao vậy.
Cuối cùng cô có thể chắc chắn một điều, người đó muốn làm Mục thị sụp đổ, bởi vì Mục Đình Sâm mà chết, thì chỉ có Diệp Quân Tước và cô là có thể tiếp tục ảnh hưởng đến Mục thị, lôi cả cô và Diệp Quân Tước xuống nước chính là đây Mục thị vào hoàn cảnh hiểm nghèo.
Chuyện bài báo đăng, Ôn Ngôn chỉ còn cách lựa chọn không trả lời, nếu cần thiết thì cô chỉ có thể phủ nhận, hiện giờ sức ảnh hưởng của bài báo này tuy là rất lớn nhưng mà lại không có bằng chứng thực tế nào, cũng chẳng khác gì là những lời đồn nhảm.
Tai nạn máy bay năm đó đã trôi qua quá nhiều năm như thế rồi, không có cách nào điều tra được, chỉ cần cô có bị đánh chết cũng không thừa nhận nội tình chuyện đó là thật, vậy thì bài báo đó sẽ trở thành bài đăng tin vu khống ác ý Bên của Diệp Quân Tước nếu như không bị ép đi làm xác minh thân phận thì cũng không ai biết được rốt cuộc anh chính là Diệp Quân Tước thật sự.
Nhưng mà chuyện Mục Đình Sâm gặp nạn thì nhất định sẽ khiến cho các cơ quan chức năng chú ý, không phải là cô nói là xong, tai nạn hàng hải phải giao cho bên cảnh sát đi điều tra.
Nếu đã như vậy, Diệp Quân Tước lúc đó cũng ở trên thuyền nhất định sẽ bị gọi đến điều tra, rất có khả năng là vì bài báo này mà bị yêu cầu kiểm tra xác minh thân phận, một khi mà bị chứng thực anh không phải là Diệp Quân Tước thật, mà là con riêng của nhà họ Mục, vậy thì Diệp Quân Tước sẽ gặp rắc rối rât lớn.
Rất nhanh sau đó, cảnh sát đã đến nhà họ Mục, nói là muốn đưa Ôn Ngôn đi tìm hiểu thêm về việc tai nạn hàng hải này.
Chính lúc đấy, Ôn Ngôn đã biết là Diệp Quân Tước chắc chắn cũng không thể nào tránh được rồi.
Trước ánh mắt nhìn vào của tất cả mọi người, Ôn Ngôn bị đưa lên xe cảnh sát, không biết là cái đám phóng viên đó sẽ báo cáo thế nào với bên ngoài, chắc là cũng chỉ có tiếp tục bôi nhọ mà thôi, đảo lộn thị phi là sở trường của mấy tay nhà báo thất đức đó, vào thời điểm chủ đề đang nóng hồi như thế nào, có được mấy người phóng viên có thể làm đúng với lương tâm cơ chứ? Hầu hết bọn họ vẫn là phóng đại, tung tin đồn nhảm để thu hút người xem mà thôi.
Đến đồn cảnh sát, Ôn Ngôn nhìn thấy Diệp Quân Tước cũng bị triệu tập đến, hai người bốn mắt nhìn nhau trong vài giây, rồi bị tách ra, đưa vào hai phòng thầm vấn khác nhau.
Thảm vấn Ôn Ngôn là một nữ cảnh sát với vẻ mặt rất nghiêm nghị: “Chủ tịch Mục Đình Sâm của tập đoàn Mục thị gặp tai nạn trên biển có phải là sự thực không?”
Chương 857: Rơi Vào Vòng Xoáy
Câu hỏi thẳng thắn này đối với Ôn Ngôn mà nói, chẳng khác gì một con dao nhọn đâm thẳng vào tim. Cô ấy hít sâu một hơi, trả lời: “Đúng. Thuyền bị đắm là sự thật, anh ấy có gặp nạn hay không vẫn không thể đưa ra kết luận, ít nhát là đến giờ thì vẫn chưa hề tìm thấy… tử thi…”
Cô cảnh sát nhíu mày lại: “Trong hoàn cảnh như thế, đã trôi qua một thời gian dài như vậy, về cơ bản là có thể đưa ra kết luận được rồi. Cô biết được bao nhiêu chuyện liên quan đến sự việc này?”
Ôn Ngôn không thích phương thức nói chuyện thẳng thắn như thế của đối phương, trong lòng cô đặc biệt phản cảm, lạnh nhạt nói: “Những người trên thuyền chỉ có một người quay về được, đấy chính là người cùng ra biển với Mục Đình Sâm, chủ tịch Diệp Quân Tước của tập đoàn Diệp thị. Diệp Quân Tước nói, ngày hôm đó gặp phải mưa bão, thuyền bị chìm, bọn họ muốn tìm đường thoát thân thì phát hiện ra thuyền cứu sinh đã bị phá hoại hoàn toàn, chắc chắn là do người khác làm.”
Nữ cảnh sát tiếp tục hỏi: “Thế nên vụ tai nạn trên biển không đơn giản như vậy? Về bài báo đăng ở trên mạng đó, cô nhìn nhận như thế nào?”
Ôn Ngôn không cần suy nghĩ đã trả lời: “Tôi cảm thấy rất hoang đường, có những chuyện đến bản thân cũng không hè biết, vậy mà người viết bài báo đó hình như lại rất rành mạch. Tai nạn máy bay năm đó khiến cho rất nhiều người nhà họ Mục ra đi, bao gồm cả bố tôi, vị cơ trưởng máy bay đó, lúc ban đầu chẳng phải cũng đã kết án là do tai nạn rồi đấy thôi?”
› Ặ Ánh mắt của nữ cảnh sát đó trở nên sắc bén: “Ý của cô là, tai nạn máy bay năm đó là do bố cô thao tác có sai sót nên mới gây nên tai nạn, chứ không phải là có ẩn tình gì khác đúng không?”
Ôn Ngôn không hề do dự: “Đúng thế, mọi người đều nói như thế, tôi cũng cảm thấy như vậy. Lúc đó, Mục Đình Sâm có thể nhận nuôi một đứa trẻ mồ côi như tôi, tôi rất cảm kích. Và cũng cảm thấy rất may mắn khi có thể cùng anh trở thành vợ chồng trong phần đời còn lại của mình.”
Trong tình hình như thế này, cô không thể nào lật lại bản án cho bố mình được, như thế chẳng khác nào là thừa nhận chính cô đã mưu sát Mục Đình Sâm cả. Chuyện lật lại bản án cô đã từ bỏ từ lâu rồi, cô đã lựa chọn tha thứ, thì sự thật là như thế nào cũng đã không còn quan trọng nữa rồi.
Nữ cảnh sát lại hỏi những chuyện liên quan đến Diệp Quân Tước: “Theo như bài báo đó nói thì Diệp Quân Tước chính là con riêng của nhà họ Mục. Về chuyện này cô thấy thế nào?
Nếu như là sự thật, anh ta có khả năng chính là hung thủ của vụ tai nạn trên biển này không? Dẫu sao thì có thể sống sót để được cứu sống chỉ có một mình anh ta mà thôi.”
Ôn Ngôn không biết có nên phủ nhận hay không, lỡ như Diệp Quân Tước bị lập tức yêu cầu đi kiểm tra xác minh thân phận, vậy thì sẽ vỡ lở ra, bất cứ hành vi, lời nói lúc này nào của cô ấy lúc này đều trở nên rất quan trọng. Cân nhắc một lúc, cô ấy nói: “Chỉ là một bài đăng tin kỳ quặc không hề biết là từ đâu chui ra, cảnh sát cũng tin những lời đồn nhảm ở trên mạng hay sao?
Tôi không biết Diệp Quân Tước có phải là con riêng của nhà họ Mục hay không, về trước mắt thì tập đoàn Diệp thị và tập đoàn Mục thị chỉ có hợp tác về phương diện vận chuyển mà thôi, Mục Đình Sâm cũng vì thế mà mới cùng Diệp Quân Tước cùng xuất hải. Chuyên xuất hải lần này, từ đầu đến cuối tôi đều không hề tham gia, tôi chỉ biết được có từng đó mà thôi. Còn về việc ai là người đứng sau lưng giở trò, chẳng phải là việc cảnh sát mấy người cần điều tra sao? Tôi cũng đang đợi mọi người cho tôi một đáp án, tốt nhất là có thể bắt được hung thủ.”
Nữ cảnh sát từ đầu đến cuối đều không hè hài lòng về thái độ của cô: “Chồng của cô rất có khả năng là đã chết rồi, tại sao cô lại vẫn có thể tỏ ra bình tĩnh như vậy? Cô cho tôi có cảm giác cứ như là đang tường thuật lại chuyện của người khác vậy.”
Đáy mắt của Ôn Ngôn thoáng qua một vẻ cô đơn: “Vậy thì tôi nên làm thế nào? Cả ngày trốn ở trong nhà khóc chết đi sống lại à? Vậy còn Mục thị mà anh ấy để lại thì sao? Tôi và con của anh ấy phải làm sao? Tôi không có thời gian để bi thương, không có thời gian như một phế vật chỉ biết khóc lóc cả ngày, anh ấy từ nhỏ đã không thích tôi nhu nhược…”
Nữ cảnh sát không biết nghĩ gì, thở dài nói: “Vì sự ảnh hưởng của bài báo đó, chúng tôi sẽ sắp xếp cho Diệp Quân Tước làm kiểm tra xác minh thân phận, nếu như anh ta đúng là con riêng của nhà họ Mục… vậy thì chuyện này sẽ trở nên rất phức tạp đấy, tôi tin là cô cũng đã có tâm lý chuẩn bị cho việc này.”
Ôn Ngôn không nói gì, Diệp Quân Tước bị cuốn vào chuyện này thì sẽ khiến cho sự việc trở nên phức tạp hơn, nhưng nếu loại bỏ đi thân phận này thì bên cảnh sát cũng không có chứng cứ nào khác, cuối cùng thì cũng không thể vì thế mà phán án được.
Tình hình hiện nay là, Mục Đình Sâm cùng xuất hải với Diệp l Quân Tước, thuyền bị đăm cũng chỉ có của Diệp thị, chiệc thuyền gặp nạn trên biển lại không phải là do tai nạn, rõ ràng là có người đã cố tình phá hoại thuyền cứu sinh, dẫn đến mọi người trên tàu gặp nạn, thân phận của Diệp Quân Tước được xác minh sẽ khiến mọi nghi ngờ đỗ dồn về phía anh, nhưng mà Ôn Ngôn ngoài phải gánh chịu áp lực của dư luận ra thì sẽ không có chứng cứ nào chứng minh hành vi phạm tội của cô, tai nạn máy bay năm đó thì cũng tuyệt đối không có cách nào điều tra lại được nữa. Chỉ cần cô không thừa nhận thì sẽ không có động cơ “báo thù” ở đây.
Sợ là sợ ở chỗ, Diệp Quân Tước chính là Triển Trì bị vỡ lở, nếu là Triển Trì thì những hành vi phạm tội trước đó của anh mà bị lôi ra thì nhất định sẽ bị ngồi tù. Nhưng những hành vi phạm tội của Triển Trì thì lại có quan hệ mật thiết với cô, cô ngoài việc phủ nhận không biết Diệp Quân Tước chính là Triển Trì ra thì không còn cách nào nữa cả, mức độ phức tạp của chuyện này thật sự là khó mà có thể tưởng tượng được, trừ phi thân phận của Diệp Quân Tước không bị bại lộ.
Sau khi thầm vấn thì cô được thông báo là có thể rời đi, nhưng trong thời gian này thì không được ra khỏi nước, bên cảnh sát khi cần thì vẫn có thể sẽ triệu tập cô bát cứ lúc nào.
Đi ra đến hành lang bên ngoài, cô phát hiện ra cánh cửa của căn phòng thẩm vấn Diệp Quân Tước vẫn còn đang đóng chặt, cuộc thẩm vấn của cảnh sát với Diệp Quân Tước vẫn chưa kết thúc.
Cô không lập tức rời đi, vẫn còn một số điều cô cần nói với Diệp Quân Tước, không thể đợi đến khi sự việc phức tạp hơn nữa, lúc này bọn họ nhất định phải làm tốt việc tự bảo vệ bản thân trước, bằng không thì hung thủ đứng đẳng sau vụ này sẽ đạt được mục đích mắt.
Đợi khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ thì Diệp Quân Tước đi ra, sau lưng còn có hai vị cảnh sát. Xem tình hình này thì bây giờ anh sẽ bị đưa đi xác định thân phận.
Ôn Ngôn không có cơ hội để nói chuyện riêng với anh, chỉ còn có thể tiến lên trước, tỏ vẻ bi thương nói: “Diệp tổng, anh nhất định phải nói ra hết những điều mà anh biết, không được để sót bất cứ chỉ tiết gì, như vậy cảnh sát mới có thể bắt được thủ phạm đẳng sau vụ này, tôi cảm thấy bài đăng báo đó rất kỳ lạ, rõ ràng là đang bôi nhọ và hãm hại chúng ta, nói không chừng là có liên quan đến hung thủ đứng sau vụ này. Anh sao có thể là con riêng của nhà họ Mục được chứ? Anh nhất định phải phối hợp với bên cảnh sát! Tôi không hề tin chuyện tai nạn trên biển đó có liên quan gì đến anh, anh nhất định phải chứng minh sự trong sạch của mình!”
Cô không biết là ý ngầm mà cô muốn truyền đạt cho Diệp Quân Tước liệu anh có nghe hiểu hay không, anh chỉ lãnh đạm nhìn cô, ánh mắt có vẻ phức tạp, sau đó thì chỉ khẽ gật đầu một cái, rồi rời đi cùng với cảnh sát.
Lúc cô quay về đến nhà của họ Mục thì đám phóng viên vây xung quanh vẫn chưa hề rời đi, khi cô bước ra khỏi xe, tất cả bọn họ đều ò ạt lao đến. Sự nhẫn nhịn của cô đã đến giới hạn, mấy ngày nay, Tiểu Đoàn Tử cũng không dám ra ngoài chơi.
Cô lặng lẽ đi vào trong nhà dưới sự bảo vệ của các vệ sĩ: “Đuổi tất cả bọn họ ra khỏi đây, nếu như còn có người dám đến lảng vảng gần đây, cần phải làm gì thì cứ việc làm, chỉ cần không phạm pháp là được.”
Trần Nặc hiểu ý gật đầu, rồi yêu cầu các vệ sĩ bắt đầu đi xua Ắ đuổi đám phóng viên, hiện trường có chút hỗn loạn, không thể tránh khỏi việc có dùng đến chút vũ lực, Ôn Ngôn cũng không còn muốn lo nghĩ đến chuyện đó nữa, bây giờ thứ còn có thể chống đỡ cô được chỉ có Tiểu Đoàn Tử và Mục thị mà thôi, đấy là lý do tại sao cô không thể sụp đổ được.
Đêm đó, Kính Thiếu Khanh và Trần Mộng Dao đến Mục trạch, Trần Mộng Dao còn mang theo cả hành lý, đến con trai cũng được mang theo, xem ra thì là muốn tạm thời ở lại đây, tiện thể giúp Ôn Ngôn chăm sóc cho Tiểu Đoàn Tử.
Ôn Ngôn cuộn tròn trên ghế sofa, cắn môi, hai mắt thì có vẻ ướt: “Mình không sao, mọi người không cần phải làm vậy đâu.”
Trần Mộng Dao nghẹn ngào nói: “Cậu cứ thế này là thế nào?
Đừng gắng gượng nữa, với mình mà cậu còn tỏ ra mạnh mẽ làm gì? Mình tạm thời ở đây vài ngày, giúp cậu chăm sóc cho Tiểu Đoàn Tử, cậu nhìn cậu xem, thời gian này cậu đã gầy thành thế nào rồi?”
Chương 858: Tuyệt Vọng Không Biết Làm Thế Nào
Kính Thiếu Khanh tỏ ra khá khó khăn mới nói được: “Vẫn không có tin tức gì của Mục Đình Sâm, là sống là chết cũng vẫn chưa biết được, Ôn Ngôn, cô hãy nghĩ thoáng ra một chút, biết đâu Mục Đình Sâm lại không việc gì thì sao? Nghe nói hôm nay cô và Diệp Quân Tước cùng bị triệu tập đến đồn cảnh sát rồi, tình hình như thế nào rồi? Có điều gì bất lợi với cô không?
Người đăng bài báo đó rất cẩn thận, tôi tạm thời vẫn không điều tra được tin tức gì có ích cả, những người có thể loại trừ thì đều đã loại trừ rồi, vẫn chưa có thêm manh mối nào khác.
Lúc này việc Diệp Quân Tước là con riêng của nhà họ Mục tuyệt đối không thể để lộ ra được, bất cứ lúc nào cũng được, nhưng không thể là bây giờ, bằng không thì sẽ rất phiền phức, như vậy sẽ liên lụy đến cả cô nữa, bây giờ tất cả mọi người đều đang cho là cô và con riêng nhà họ Mục cùng lên kế hoạch sát hại Mục Đình Sâm.”
Ôn Ngôn thờ ơ nói: “Diệp Quân Tước bị bên cảnh sát đưa đi xác định thân phận rồi, không biết kết quả thế nào, tôi vẫn chưa đợi được kết quả.”
Trần Mộng Dao giật bắn mình: “Bị đưa đi kiểm tra xác minh thân phận nhanh như vậy sao? Thế thì toi rồi, toi rồi, một khi bị phát hiện ra anh ta không phải là Diệp Quân Tước thật sự thì mọi chuyện sẽ trở nên rất nghiêm trọng!”
Kính Thiếu Khanh bình tĩnh lại, nói: “Cũng chưa chắc, Diệp Quân Tước cũng không ngu, cậu ta sẽ thật sự để mọi người biết được thân phận thật sự của mình sao? Ban đầu cả anh và Mục Đình Sâm đều tốn bao nhiêu công sức cũng không cách nào vạch trần được thân phận thật sự của cậu ta, vào thời điểm quan trọng như thế này, cậu ta sẽ không ngu đến mức tự đưa mình vào chỗ chết đâu. Anh cho là cậu ta sẽ có cách để thoát thân thôi, cứ đợi tin tức đi, bây giờ cũng chỉ có thể như vậy thôi. Đúng rồi, lúc bọn anh đến có phát hiện ra vẫn còn có một số phóng viên không chịu từ bỏ hy vọng mà nằm vùng xung quanh đây, nhưng mà đều đã ẩn náu lại rồi, không còn phô trương như trước nữa, chúng ta sớm nên làm như thế này rồi, cả ngày bị người khác giám sát, thật là khiến người ta phát điên lên mắt.”
Ôn Ngôn không còn tâm tư nào để ý đến mấy chuyện đó nữa: “Kệ bọn họ đi, con người vốn là như vậy mà, giậu đổ bìm leo, nhà đã dột nóc lại gặp đúng lúc trời mưa suốt đêm cũng đâu phải là ít thấy đâu.”
Đột nhiên má Lưu vội vã chạy vào: “Phu nhân, bên ngoài của có hai người nói muốn gặp cô, hình như là Đường Xán và cô Từ Dương Dương.”
Đường Xán và Từ Dương Dương sao? Ôn Ngôn cảm thấy có chút bát lực: “Mời bọn họ vào đi.”
Cô cảm thấy bát lực là vì không muốn lại bị người khác an ủi nữa, mỗi lần bị an ủi cô lại có cảm giác như bị vết thương của mình lại bị vạch ra, liên quan đến chuyện Mục Đình Sâm gặp nạn, cô không muốn nhắc đến nữa, không muốn nghĩ đến nữa, cô không muốn thừa nhận là anh thật sự đã chết rồi.
Rất nhanh, Đường Xán và Từ Dương Dương cùng nhau đi vào phòng khách, chưa đợi bọn họ mở miệng, Ôn Ngôn đã nói trước: “Tôi biết là mọi người định nói gì, không cần nói những lời nói an ủi tôi nữa, tôi vẫn còn trụ được. Nhưng còn hai người, sao lại đi cùng nhau vậy?”
Từ Dương Dương liếc trộm Đường Xán: “Giữa đường gặp thôi ạ, bọn em có cách nghĩ như nhau, đều là muốn xem chị thế nào.”
Đường Xán cũng không hề phủ nhận: “Trước đó nhìn thấy cô thay Mục tổng quản lý công ty, tôi còn tưởng chỉ là tạm thời, không ngờ lại là xảy ra chuyện như thế này… Cô không muốn nghe những lời an ủi, tôi cũng không biết còn có thể nói được gì thì tốt nữa…”
Ôn Ngôn xoa bóp cái đầu đau nhức: “Tôi hiểu được tâm ý của mọi người, cũng xin nhận tắm lòng đó, không cần nói gì cả đâu.
Mời ngồi, má Lưu, má đi pha ấm trà nhé.”
Trần Mộng Dao đi đến bên cạnh Ôn Ngôn, giúp cô xoa bóp đầu: “Đau đầu à?”
Ôn Ngôn uễ oải nói: “Ừm, rất đau, mình cũng không biết là tại sao nữa.”
Đường Xán và Từ Dương Dương ngồi xuống ghế sofa ở bên cạnh, Đường Xán nói: “Hiện giờ tình hình có vẻ rất phức tạp, thời gian này cũng rất khó khăn, chỉ cần chịu đựng qua được thời gian này thì mọi chuyện sẽ tốt lên thôi.”
Ôn Ngôn không nói gì, quả thật là rất khó khăn, sau khi Mục Đình Sâm đột ngột xảy ra chuyện, cô bị mọi chuyện dồn ép đến mức không kịp thở, chưa bao giờ cảm thấy cô lại quan trọng đến thế, cuộc sống của cô, không có anh lại bị ảnh hưởng nghiêm trọng đến thế, cô từ trước đến nay đều đã đánh giá thấp tầm quan trọng của anh trong lòng mình.
Trên thế giới này, mỗi ngày đều có những chuyện bắt hạnh xảy ra, khi chuyện bát hạnh ấy không phải là ập xuống đầu mình thì có thể thờ ở đứng nhìn, một khi rơi xuống đầu mình thì cảm giác tuyệt vọng bát lực ấy là giày vò tinh thần của con người nhát.
Đến tối muộn, Kính Thiếu Khanh và Đường Xán, Từ Dương Dương mới cùng rời khỏi Mục trạch, chỉ có Trần Mộng Dao và đứa trẻ ở lại cùng với Ôn Ngôn.
Ngày hôm sau, Ôn Ngôn đến công ty, cô có thể cảm nhận được rõ là do sự xuất hiện của bài báo đó mà mọi người trong công ty nhìn cô với ánh mắt vô cùng kỳ lạ, thậm chí là xảo trá và căm ghét, nếu như có thể, bọn họ chắc còn muốn đánh cho cô một trận, chửi bới mắng nhiếc cho hả dạ nữa chăng? Con người quả thật có những lúc là một sinh vật ngu ngốc, luôn đi tin tưởng vào những lời đồn nhảm không có chứng cứ gì, cứ như là sợ thiên hạ này chưa đủ hỗn loạn vậy.
Cô không muốn để ý đến mấy chuyện này, đi thẳng vào phòng làm việc của Mục Đình Sâm, nhốt mình vào trong đó.
Hạ Lam đến công ty trước cô, cùng dùng một phòng làm việc với cô, còn chu đáo giúp cô chuẩn bị đồ ăn sáng nữa: “Cháu ở nhà chắc chắn là vẫn không kịp ăn sáng đúng không?”
Ôn Ngôn cố kéo khóe miệng lên muốn mỉm cười, nhưng lại chăng hề cười nôi: “Cám ơn dì.
Cô quả thật là chưa ăn sáng, hiện nay trạng thái tỉnh thần của cô không hề tốt, mỗi buỏi tối đều không ngủ được, đến khi khó khăn lắm mới ngủ được thì lại toàn gặp ác mộng, ngủ chưa được ba tiếng là đã tỉnh dậy rồi, sau đó thì không cách nào ngủ lại được nữa, đợi đến sáng thì tinh thần trở nên rất kém, lại không thể không đến công ty, căn bản là chẳng hề có thời gian ăn sáng được.
Hạ Lam thương xót nhìn cô nói: “Cảm ơn cái gì chứ? Là người một nhà thì đừng nói những lời khách sáo ấy, chúng ta sẽ cùng cháu vượt qua khó khăn này, yên tâm đi, còn có chúng ta mà.”
Trong nghịch cảnh thì có thể nhìn rõ lòng người nhất, sau khi xảy ra chuyện, cả gia đình của Kính Thiếu Khanh đều tận tâm tận lực giúp đỡ cô, Ôn Ngôn không biết phải cảm ơn bọn họ như thế nào, nói những lời cảm kích thì lại trở nên rành rọt quá.
Lúc sắp đến mười giờ thì Diệp Quân Tước đột ngột dùng một số điện thoại lạ nhắn tin cho cô: “Yên tâm, việc xác định thân phận rất thuận lợi.”
Nhận được tin nhắn đó, Ôn Ngôn thở phào nhẹ nhõm, còn may là Diệp Quân Tước hiểu được những lời cô nói. Xem xong tin nhắn cô lập tức xóa đi, những thứ thế này, để lại chỉ sợ bị người khác nắm được điểm yếu, trong thời gian này, cô vẫn không nên có qua lại gì với Diệp Quân Tước thì sẽ tốt hơn, tránh việc để người khác lại tung tin đồn gây chuyện lần nữa.
Đến buổi chiều công ty có cuộc họp, Hạ Lam sẽ tham gia cùng với Ôn Ngôn. Trước cuộc họp hai tiếng đồng hồ thì Ôn Ngôn vẫn đang làm công tác chuẩn bị, nhưng đến khi bắt đầu cuộc họp thì Ôn Ngôn vẫn rất sửng sốt, tiết tấu mà người chủ trì cuộc họp giảng giải hoàn toàn làm theo thói quen của Mục Đình Sâm, tốc độ rất nhanh, từng trang bảng biểu trên màn hình đi lướt qua, Ôn Ngôn nhìn mà hoa mày chóng mặt, chỉ cảm thấy rất mờ mịt, khó hiểu, cô ở vào trạng thái còn chưa hiểu đoạn trước nói gì thì bên đó đã giảng đến đoạn sau rồi.
Đây chính là phương thức làm việc của Mục Đình Sâm sao?
Quả thật là không thể so sánh được với người thường được, đầu óc của cô hoàn toàn không thể theo kịp. Lúc tiếp quản công ty cô đã chuẩn bị đủ tinh thần, nhưng mà vẫn hoàn toàn không theo kịp được.
Hội nghị vẫn chưa tiên hành được đến một nửa thì chứng đau đầu của cô lại phát tác, lúc ban đầu thì vài ngày một lần, đến bây giờ thì ngày nào cũng phát bệnh, chỉ cần lên cơn đau đầu thì sẽ kéo dài vài tiếng đồng hồ.
Nhìn thấy cô cúi đầu cáu mày lại, Hạ Lam ở bên cạnh lén lút nắm lấy tay cô, hạ thấp giọng, nói: “Có phải là tiết tấu của hội nghị nhanh quá không? Dì nói bọn họ chậm lại nhé? Cháu bây giờ là mới bắt đầu, đối với cháu thì quả thật là quá khó.”