Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1004
Chương 1004: Sẽ Không Nhìn Làm
Đường Xán yên lặng chốc lát nói: “Mục tổng, như vậy đi, anh để tôi hỏi riêng Từ Dương Dương trước, sau khi hỏi xong tôi cho anh câu trả lời.”
Mục Đình Sâm đồng ý, anh vẫn tương đối nhân tính, vấn đề lớn đã giải quyết, đây đều là chuyện nhỏ, với tính khí của Ôn Ngôn, coi như thật sự là Từ Dương Dương, cô cũng không khả năng xử trí Từ Dương Dương như thế nào.
Từ phòng làm việc đi ra, Đường Xán chạy thẳng tới bộ phận Kế hoạch, Từ Dương Dương đang bận bịu, chưa phục hồi tinh thần lại liền bị anh kéo đi rồi. Đến chỗ xó xỉnh không người, cô kỳ quái hỏi: “Anh làm gì vậy? Sao sắc mặt anh khó coi như vậy? Em đang làm việc mà, chờ lát nữa quản lý nhìn thấy sẽ mắng người, quản lý của bọn em lại hung ác…”
Đường Xán cằm hai vai cô: “Em nhìn vào mắt anh trả lời anh, có phải em đem bản thiết kế của Ôn Ngôn dùng điện điện thư ẩn danh gửi cho một nhà thiết kế tên là Tiết Dương?”
Từ Dương Dương ngây ngắn: “Anh đang nói gì? Không phải… ý anh… chuyện sao chép này, là em tính kế chị Ôn Ngôn ư? Anh điên rồi? Sao em có thể làm như vậy? Anh nghe ai nói?”
Đường Xán hít sâu một hơi: “Là Mục tổng tra được, không phải anh nói, bây giờ phần lớn có thể em sẽ phải gánh vác trách nhiệm, em thật sự không làm?”
Từ Dương Dương nước mắt cũng chảy ra: “Ngay cả anh cũng không tin em sao? Tại sao em phải làm như vậy? Chị Ôn Ngôn đối với em tốt như vậy, tại sao em phải hại chị ấy? Xảy ra loại chuyện này em so với ai khác đều lo lắng cho chị ấy, tại sao lại là em?”
Đường Xán thở phào nhẹ nhõm: “Không phải em thì tốt, với ai em cũng không được thừa nhận, bây giờ anh đi tìm Mục tổng, em nên làm gì thì làm, không được biểu hiện khác thường. Còn nữa, em chú ý một chút có lúc trước ai động tới máy tính của em hay không?”
Trong đầu Từ Dương Dương trống rỗng: “Em không biết…
Đường Xán, anh nhất định phải giải thích rõ cùng Mục tổng, em thật sự không làm, nếu em làm, em bị thiên lôi đánh!”
Đường Xán trấn an cô một hồi, quay về trả lời Mục Đình Sâm. Mục Đình Sâm cũng không nói gì, chỉ là bảo anh đi làm, chuyện này có chút kỳ lạ.
Buổi trưa, Mục Đình Sâm gọi Ôn Ngôn cùng đi ra ngoài ăn cơm, đem kết quả điều tra nói ra.
Phản ứng của Ôn Ngôn và Đường Xán giống nhau, thậm chí càng chắc chắn không thể nào là Từ Dương Dương: “Không thể nào, là ai cũng không thể là Từ Dương Dương.
Cô bé kia đơn thuần, sẽ không trước mặt một mặt sau lưng một mặt, em ấy cũng không lý do hại em, có người vu oan em còn tin, nếu như em ấy thật sự làm như vậy, em sẽ không họ Ôn nữa, em sẽ không nhìn làm.”
Mục Đình Sâm bị chuyện này phiền không thôi, điều tra được một chút thì tất cả đều là sương mù dày đặc, dù sao Mục thị và Ôn Ngôn cũng thoát khỏi hiềm nghỉ sao chép, Tiết Dương đó cũng vì hành động của mình mà phải trả giá, ở lĩnh vực thiết kế cũng không lăn lội được nữa, có truy cứu vấn đề hay không cũng không có gì quá lớn nữa: “Được rồi, chuyện này đến đây chám dứt thôi, tra được nữa, người gánh vác trách nhiệm chỉ có thể là Từ Dương Dương. Chuyện qua lâu như vậy, đoạn video giám sát ngày đó cũng không còn, kiểm tra không ra những người khác. Từ Dương Dương là em gái nhỏ của em, cũng không thể đuổi cô ấy ra khỏi Mục thị chứ? Đến lúc đó Đường Xán làm sao còn có mặt ngây người ở lại đây?”
Ôn Ngôn không nghĩ cứ như vậy bỏ qua, nếu như có người dùng máy tính của Từ Dương Dương gửi thư cố ý vu oan hãm hại, tốt nhất là đem người kia bắt tới, nhưng bây giờ đối với Từ Dương Dương rất bắt lợi, cô chỉ có thể đưa ra chọn lựa: “Vậy thì không tra xét nữa, tra không ra gì tốt cả. Không phải mẹ anh làm, anh thở phào nhẹ nhõm chứ? Nếu không quan hệ giữa hai người nhất định sẽ hoàn toàn sụp đồ.”
Mục Đình Sâm không lên tiếng, xem như là ngầm chấp nhận, thời điểm biết không phải là An Tuyết Ly, anh thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ăn cơm xong, Mục Đình Sâm mới vừa trở lại phòng làm việc công ty, đã nhìn thấy Từ Dương Dương đang đợi anh.
Anh đi tới ghé làm việc ngồi xuống: “Có chuyện gì?”
Từ Dương Dương đưa đơn từ chức lên: “Mục tổng, tôi biết tình huống bây giờ đối với tôi rất bất lợi, tôi có thể nghỉ việc, chỉ cần không ảnh hưởng đến Đường Xán là được.
Tôi có thể thề, sự việc kia không liên quan tới tôi, tôi thật sự không làm, cũng không có lý do gì để làm như vậy. Sao tôi cũng không ngờ chuyện này sẽ rơi trên đầu tôi, tôi thật sự so với Đậu Nga còn oan hơn. Nghe Đường Xán nói có thể phần trăm tra ra rất khó, sẽ không có tiến triển gì, tôi nhận xui xẻo, thật xin lỗi.”
Mục Đình Sâm nhìn chằm chằm đơn xin từ chức trên tay cô, suy nghĩ chốc lát, nói: “Lầy về đi, tôi không định để cô nghỉ việc. Buổi trưa tôi có hỏi qua Ôn Ngôn rồi, nhất trí quyết định chuyện này chỉ dừng như vậy, không ai tiếp tục truy cứu nữa, sau này cũng không ai nhắc lại, càng sẽ không ảnh hưởng đến Đường Xán. Ôn Ngôn và Đường Xán cũng tin tưởng không phải cô làm, tôi cũng giữ nghi vẫn, nhưng vẫn tương đối tin tưởng nhân phẩm của cô, trở về làm việc đi.”
Nước mắt Từ Dương Dương không nhịn được rơi xuống: “Cảm ơn… cảm ơn hai người đã tín nhiệm, chính là tôi cảm thấy… tôi rất oan ức. Tôi coi chị Ôn Ngôn như chị ruột, làm sao hại chị ấy? Không biết là ai muốn hãm hại tôi như vậy… có thể là lúc trước bọn họ ở sau lưng chị Ôn Ngôn bàn tán, tôi và rất nhiều người cùng gây gổ, có người cố ý làm khó dễ với tôi, cũng muốn chỉnh đồn chị Ôn Ngôn một chút, mới có thể làm như vậy. Đều do tôi quá kích động, chị Ôn Ngôn khuyên tôi chịu đựng, tôi không nghe, tôi chính là không ưa bọn họ ở sau lưng mắng chị Ôn Ngôn. Mục tổng, anh không biết, người trong công ty sau khi biết anh và chị Ôn Ngôn ly dị, mỗi một người đều ở sau lưng chê bai chị Ôn Ngôn, thật là quá đáng!”
Mục Đình Sâm nhíu mày một cái: “Đúng, tôi và Ôn Ngôn ly dị, nhưng ở trong mắt tôi, cô vẫn là vợ tôi, là nữ chủ nhân của Mục thị, còn chưa tới phiên bọn họ nói này nói nọ. Tôi sẽ giải quyết, cô đi xuống trước đi.”
Từ Dương Dương khóc thút thít gật đầu một cái, xoay người rời khỏi phòng làm việc.
Mục Đình Sâm gọi Đới Duy vào, nóng giận nói: “Sau này nếu như tôi ở công ty nghe có người bàn tán chuyện tôi và Ôn Ngôn ly dị, mượn đề tài để nói chuyện, thấy một người thì đuổi một người, hiểu không? Tôi và Ôn Ngôn ly dị, nhưng cô ấy vẫn là người phụ nữ của tôi, là nữ chủ nhân của Mục thị, ai dám làm khó dễ cô ấy, chính là làm khó dễ Mục Đình Sâm tôi!”
Đới Duy rất lâu không thấy anh nồi giận như vậy, vội vàng kêu: “Vâng, tôi sẽ dặn dò xuống, không cho phép người trong công ty khua môi múa mép nữa, anh bớt giận, muốn uống chút hồng trà không?”
Mục Đình Sâm khoát tay một cái, Đới Duy liền chạy trối chết như mèo.
Lúc Từ Dương Dương trở lại bộ phận Kế hoạch nước mắt vẫn chưa ngưng, người trong bộ phận đều ở đây ghé mắt nhìn cô, nhưng không một ai tiến lên an ủi.
Đột nhiên, trưởng phòng Hướng Lệ đi lên trước, đưa cho cô hai tấm khăn giấy: “Lau lau nước mắt đi, đây là thế nào?”
Từ Dương Dương lắc đầu một cái, không lên tiếng.
Hướng Lệ dựa vào một bên bàn, đưa tay vỗ bả vai cô một cái: “Bình thường tôi đối với các cô thật sự nghiêm khắc, nhưng cũng là vì muốn tốt cho các cô. Có lời gì cô đều có thể nói với tôi, tôi coi cô như em gái vậy, nói ra trong lòng sẽ dễ chịu hơn.”
Từ Dương Dương nhớ dặn dò của Đường Xán, chuyện này không thể nói ra bên ngoài bên ngoài, cho nên cô vẫn ngậm miệng không nói: “Thật sự không sao, trưởng phòng, tôi bận rồi.”
Hướng Lệ tự chuốc nhục nhã, xoay người rời đi.
Đường Xán yên lặng chốc lát nói: “Mục tổng, như vậy đi, anh để tôi hỏi riêng Từ Dương Dương trước, sau khi hỏi xong tôi cho anh câu trả lời.”
Mục Đình Sâm đồng ý, anh vẫn tương đối nhân tính, vấn đề lớn đã giải quyết, đây đều là chuyện nhỏ, với tính khí của Ôn Ngôn, coi như thật sự là Từ Dương Dương, cô cũng không khả năng xử trí Từ Dương Dương như thế nào.
Từ phòng làm việc đi ra, Đường Xán chạy thẳng tới bộ phận Kế hoạch, Từ Dương Dương đang bận bịu, chưa phục hồi tinh thần lại liền bị anh kéo đi rồi. Đến chỗ xó xỉnh không người, cô kỳ quái hỏi: “Anh làm gì vậy? Sao sắc mặt anh khó coi như vậy? Em đang làm việc mà, chờ lát nữa quản lý nhìn thấy sẽ mắng người, quản lý của bọn em lại hung ác…”
Đường Xán cằm hai vai cô: “Em nhìn vào mắt anh trả lời anh, có phải em đem bản thiết kế của Ôn Ngôn dùng điện điện thư ẩn danh gửi cho một nhà thiết kế tên là Tiết Dương?”
Từ Dương Dương ngây ngắn: “Anh đang nói gì? Không phải… ý anh… chuyện sao chép này, là em tính kế chị Ôn Ngôn ư? Anh điên rồi? Sao em có thể làm như vậy? Anh nghe ai nói?”
Đường Xán hít sâu một hơi: “Là Mục tổng tra được, không phải anh nói, bây giờ phần lớn có thể em sẽ phải gánh vác trách nhiệm, em thật sự không làm?”
Từ Dương Dương nước mắt cũng chảy ra: “Ngay cả anh cũng không tin em sao? Tại sao em phải làm như vậy? Chị Ôn Ngôn đối với em tốt như vậy, tại sao em phải hại chị ấy? Xảy ra loại chuyện này em so với ai khác đều lo lắng cho chị ấy, tại sao lại là em?”
Đường Xán thở phào nhẹ nhõm: “Không phải em thì tốt, với ai em cũng không được thừa nhận, bây giờ anh đi tìm Mục tổng, em nên làm gì thì làm, không được biểu hiện khác thường. Còn nữa, em chú ý một chút có lúc trước ai động tới máy tính của em hay không?”
Trong đầu Từ Dương Dương trống rỗng: “Em không biết…
Đường Xán, anh nhất định phải giải thích rõ cùng Mục tổng, em thật sự không làm, nếu em làm, em bị thiên lôi đánh!”
Đường Xán trấn an cô một hồi, quay về trả lời Mục Đình Sâm. Mục Đình Sâm cũng không nói gì, chỉ là bảo anh đi làm, chuyện này có chút kỳ lạ.
Buổi trưa, Mục Đình Sâm gọi Ôn Ngôn cùng đi ra ngoài ăn cơm, đem kết quả điều tra nói ra.
Phản ứng của Ôn Ngôn và Đường Xán giống nhau, thậm chí càng chắc chắn không thể nào là Từ Dương Dương: “Không thể nào, là ai cũng không thể là Từ Dương Dương.
Cô bé kia đơn thuần, sẽ không trước mặt một mặt sau lưng một mặt, em ấy cũng không lý do hại em, có người vu oan em còn tin, nếu như em ấy thật sự làm như vậy, em sẽ không họ Ôn nữa, em sẽ không nhìn làm.”
Mục Đình Sâm bị chuyện này phiền không thôi, điều tra được một chút thì tất cả đều là sương mù dày đặc, dù sao Mục thị và Ôn Ngôn cũng thoát khỏi hiềm nghỉ sao chép, Tiết Dương đó cũng vì hành động của mình mà phải trả giá, ở lĩnh vực thiết kế cũng không lăn lội được nữa, có truy cứu vấn đề hay không cũng không có gì quá lớn nữa: “Được rồi, chuyện này đến đây chám dứt thôi, tra được nữa, người gánh vác trách nhiệm chỉ có thể là Từ Dương Dương. Chuyện qua lâu như vậy, đoạn video giám sát ngày đó cũng không còn, kiểm tra không ra những người khác. Từ Dương Dương là em gái nhỏ của em, cũng không thể đuổi cô ấy ra khỏi Mục thị chứ? Đến lúc đó Đường Xán làm sao còn có mặt ngây người ở lại đây?”
Ôn Ngôn không nghĩ cứ như vậy bỏ qua, nếu như có người dùng máy tính của Từ Dương Dương gửi thư cố ý vu oan hãm hại, tốt nhất là đem người kia bắt tới, nhưng bây giờ đối với Từ Dương Dương rất bắt lợi, cô chỉ có thể đưa ra chọn lựa: “Vậy thì không tra xét nữa, tra không ra gì tốt cả. Không phải mẹ anh làm, anh thở phào nhẹ nhõm chứ? Nếu không quan hệ giữa hai người nhất định sẽ hoàn toàn sụp đồ.”
Mục Đình Sâm không lên tiếng, xem như là ngầm chấp nhận, thời điểm biết không phải là An Tuyết Ly, anh thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ăn cơm xong, Mục Đình Sâm mới vừa trở lại phòng làm việc công ty, đã nhìn thấy Từ Dương Dương đang đợi anh.
Anh đi tới ghé làm việc ngồi xuống: “Có chuyện gì?”
Từ Dương Dương đưa đơn từ chức lên: “Mục tổng, tôi biết tình huống bây giờ đối với tôi rất bất lợi, tôi có thể nghỉ việc, chỉ cần không ảnh hưởng đến Đường Xán là được.
Tôi có thể thề, sự việc kia không liên quan tới tôi, tôi thật sự không làm, cũng không có lý do gì để làm như vậy. Sao tôi cũng không ngờ chuyện này sẽ rơi trên đầu tôi, tôi thật sự so với Đậu Nga còn oan hơn. Nghe Đường Xán nói có thể phần trăm tra ra rất khó, sẽ không có tiến triển gì, tôi nhận xui xẻo, thật xin lỗi.”
Mục Đình Sâm nhìn chằm chằm đơn xin từ chức trên tay cô, suy nghĩ chốc lát, nói: “Lầy về đi, tôi không định để cô nghỉ việc. Buổi trưa tôi có hỏi qua Ôn Ngôn rồi, nhất trí quyết định chuyện này chỉ dừng như vậy, không ai tiếp tục truy cứu nữa, sau này cũng không ai nhắc lại, càng sẽ không ảnh hưởng đến Đường Xán. Ôn Ngôn và Đường Xán cũng tin tưởng không phải cô làm, tôi cũng giữ nghi vẫn, nhưng vẫn tương đối tin tưởng nhân phẩm của cô, trở về làm việc đi.”
Nước mắt Từ Dương Dương không nhịn được rơi xuống: “Cảm ơn… cảm ơn hai người đã tín nhiệm, chính là tôi cảm thấy… tôi rất oan ức. Tôi coi chị Ôn Ngôn như chị ruột, làm sao hại chị ấy? Không biết là ai muốn hãm hại tôi như vậy… có thể là lúc trước bọn họ ở sau lưng chị Ôn Ngôn bàn tán, tôi và rất nhiều người cùng gây gổ, có người cố ý làm khó dễ với tôi, cũng muốn chỉnh đồn chị Ôn Ngôn một chút, mới có thể làm như vậy. Đều do tôi quá kích động, chị Ôn Ngôn khuyên tôi chịu đựng, tôi không nghe, tôi chính là không ưa bọn họ ở sau lưng mắng chị Ôn Ngôn. Mục tổng, anh không biết, người trong công ty sau khi biết anh và chị Ôn Ngôn ly dị, mỗi một người đều ở sau lưng chê bai chị Ôn Ngôn, thật là quá đáng!”
Mục Đình Sâm nhíu mày một cái: “Đúng, tôi và Ôn Ngôn ly dị, nhưng ở trong mắt tôi, cô vẫn là vợ tôi, là nữ chủ nhân của Mục thị, còn chưa tới phiên bọn họ nói này nói nọ. Tôi sẽ giải quyết, cô đi xuống trước đi.”
Từ Dương Dương khóc thút thít gật đầu một cái, xoay người rời khỏi phòng làm việc.
Mục Đình Sâm gọi Đới Duy vào, nóng giận nói: “Sau này nếu như tôi ở công ty nghe có người bàn tán chuyện tôi và Ôn Ngôn ly dị, mượn đề tài để nói chuyện, thấy một người thì đuổi một người, hiểu không? Tôi và Ôn Ngôn ly dị, nhưng cô ấy vẫn là người phụ nữ của tôi, là nữ chủ nhân của Mục thị, ai dám làm khó dễ cô ấy, chính là làm khó dễ Mục Đình Sâm tôi!”
Đới Duy rất lâu không thấy anh nồi giận như vậy, vội vàng kêu: “Vâng, tôi sẽ dặn dò xuống, không cho phép người trong công ty khua môi múa mép nữa, anh bớt giận, muốn uống chút hồng trà không?”
Mục Đình Sâm khoát tay một cái, Đới Duy liền chạy trối chết như mèo.
Lúc Từ Dương Dương trở lại bộ phận Kế hoạch nước mắt vẫn chưa ngưng, người trong bộ phận đều ở đây ghé mắt nhìn cô, nhưng không một ai tiến lên an ủi.
Đột nhiên, trưởng phòng Hướng Lệ đi lên trước, đưa cho cô hai tấm khăn giấy: “Lau lau nước mắt đi, đây là thế nào?”
Từ Dương Dương lắc đầu một cái, không lên tiếng.
Hướng Lệ dựa vào một bên bàn, đưa tay vỗ bả vai cô một cái: “Bình thường tôi đối với các cô thật sự nghiêm khắc, nhưng cũng là vì muốn tốt cho các cô. Có lời gì cô đều có thể nói với tôi, tôi coi cô như em gái vậy, nói ra trong lòng sẽ dễ chịu hơn.”
Từ Dương Dương nhớ dặn dò của Đường Xán, chuyện này không thể nói ra bên ngoài bên ngoài, cho nên cô vẫn ngậm miệng không nói: “Thật sự không sao, trưởng phòng, tôi bận rồi.”
Hướng Lệ tự chuốc nhục nhã, xoay người rời đi.