Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1013
Chương 1013: Cưng Chiều Đến Cực Điểm
Mục Đình Sâm kéo cô nhất quyết không chịu buông tay: *Đã là mẹ rồi mà vẫn còn nhát gan như thế, đi khám răng thôi chứ có phải là làm gì khác nữa đâu, đừng hòng chạy mắt. Em có bận bằng anh không? Người bận rộn như anh còn bỏ thời gian ra để đưa em đi khám răng mà em lại còn muốn chạy trốn à? Bao nhiêu năm rồi mà em vẫn không thay đổi tý nào cả, lúc còn nhỏ nhìn thấy bác sĩ là em lại như thế này, nhưng mà em cũng chưa từng đi khám nha khoa bao giờ mà, sao nào? Lại có ám ảnh gì chắc? Mau lên nào, sắp đến phiên em rồi, anh đã để Trần Nặc đến đây lây phiều khám từ sáng sớm rồi.”
Anh vừa dút lời thì y ta đã đi ra gọi tên của Ôn Ngôn.
Ôn Ngôn chấp nhận số mệnh đi vào trong phòng khám, bác sĩ là một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, tuy là đeo khẩu trang nhưng mà trông thì rất dịu dàng, bằng không thì cô nhất định đã chạy mắt ngay lập tức.
Nhưng mà bác sĩ có dịu dàng như thế nào, khi làm thao tác thiết bị điều trị thì vẫn đau như thé, điều trị răng chính là một cảm giác khó chịu đến tận xương tủy như thế, cũng không phải là cảm giác đau đớn một cách rõ rệt, sau khi làm điều trị xong, cả người cô như đờ đẫn ra: “Em thề là sau này sẽ không bao giờ đi khám nha khoa nữa…”
Mục Đình Sâm không nhịn được cười, cũng cảm thấy xót xa: “Được rồi, được rồi, đợi mấy ngày răng của em không sao nữa, thì anh sẽ đưa em đi ăn đồ ngon, mấy ngày nay em nhớ cho anh là phải kiêng đấy nhé, không được ăn đồ cay. Đi nào, đến công ty.”
Khi bọn họ đến công ty thì đã sắp mười một giờ, lúc này mọi người đều ở trong công ty, Mục Đình Sâm không đi thẳng đến phòng làm việc mà đưa Ôn Ngôn đến chỗ ngòi, lại nhắc nhở mấy lần là cô không được ăn bậy bạ. Bộ dạng lải nhải của anh khiến cho mọi người đều há hốc miệng, Ôn Ngôn cũng bị anh nói nhiều đến mức hết chịu nổi: “Anh nói xong chưa nào? Em đã lớn thế này rồi, những gì anh nói em đều biết mà, anh đừng có mà cứ lặp đi lặp lại nữa, còn nói nữa là hết giờ làm rồi, em vẫn còn chưa làm gì hết này…”
Mục Đình Sâm cuối cùng cũng không nói nữa: “Được rồi…
Em thấy anh nói nhiều thì anh không nói nữa là được chứ gì, đợi lát nữa hết giờ làm thì cùng đi đến nhà hàng Bạch Thủy Loan ăn cơm, Thiếu Khanh và Trằn Mộng Dao cũng ở đó.”
Miệng của Ôn Ngôn vẫn còn chút cảm giác khó chịu, không muốn nói chuyện, chỉ xua tay đuổi anh đi.
Anh thì miễn cưỡng rời đi, đi vài bước lại quay đầu lại nhìn, phải mất một lúc mới biến mắt khỏi tầm nhìn của mọi người.
Đường Xán ở bên cạnh thì được ăn một xuất cẩu lương to đùng, không nhịn được hỏi: “Hai người tái hôn rồi à2”
Ôn Ngôn lắc đầu, anh lại hỏi: “Vậy thì sắp tái hôn à?”
Cô lại lắc đầu, Mục Đình Sâm vẫn chưa hề đề cập gì đến chuyện tái hôn, hiện giờ tình hình của An Tuyết Ly như thế nào cô cũng không rõ, anh cũng không hề nhắc đến.
Nhìn thấy cô không hề mở miệng nói chuyện, Đường Xán thắc mắc: “Cô làm sao thế? Câm rồi à? Tôi đoán mò cũng mệt lắm. Ngày hôm này Mục tổng thì cũng rất bát thường, lâu lãm rôi mới thây hai người thân mật với nhau như thê, anh ấy lúc ở với cô thì nói nhiều thật đấy!”
Về điểm này thì cô phải công nhân: “Đúng thế… anh ấy ở riêng với tôi thì đúng là nói không ít. Tôi vừa mới điều trị răng xong, còn khó chịu, anh đừng có mà bắt tôi phải nói nữa, tôi nói anh sao mà lại hóng hớt thế chứ? Đàn ông sau khi kết hôn thì đều dần dần trở nên lắm chuyện thế à?
Đường Xán cầm bút gõ vào đầu cô: “Cái gì mà lắm chuyện chứ? Tôi đây là quan tâm đối với bạn bè, tôi giống loại người lắm chuyện thế sao?”
Cảnh này thì bị Mục Đình Sâm vừa quay lại nhìn thấy hét, lúc Đường Xán nhìn thấy Mục Đình Sâm thì nụ cười trên mặt không khỏi cứng đờ lại, vội vàng cúi gầm mặt xuống làm việc, ừm… người phụ nữ của sếp, không được gõ, gõ không được…
Mục Đình Sâm đanh mặt lại đi đến trước mặt Ôn Ngôn: “Đi với anh, đi ăn cơm.”
Ôn Ngôn với vẻ mặt ngơ ngác: “Bây giờ mới là mấy giờ: chứ? Vừa rồi chẳng phải đã nói là khi nào hết giờ làm thì sẽ đi đến nhà hàng Bạch Thủy Loan sao? Sao lại đột ngột đi luôn bây giờ thế?”
Anh cũng không nói gì nữa, chỉ đưa tay kéo cô dậy.
Cô không còn cách nào khác, cầm lấy túi bị anh lôi đi: “Anh chậm một chút nào! Tỏ ra là chân anh dài đấy à?”
Đi đến cửa thang máy, anh đột nhiên ấn cô vào tường, hai tay đặt ở hai bên người cô, nhốt cô lại ở giữa người anh và bức tường, hai mắt thì nhìn chằm chằm cô: “Quan hệ của em và Đường Xán tốt thật đấy nhỉ? Anh để cho em tiếp cận gần cậu ta để em học hỏi thêm nhiều điều chứ không phải để hai người tán tỉnh nhau đâu đấy, lại còn là trong giờ làm việc nữa.”
Ôn Ngôn lập tức phủ nhận: “Ai tán tỉnh chứ? Lời nói của anh mà Từ Dương Dương nghe thấy thì em phải giải thích thế nào đây? Bọn em chỉ là đùa nhau thôi mà, đây chẳng phải là bạn bè sao? Anh lại ghen tuông gì thế chứ hả?”
Anh hơi quay mặt ra nhìn xung quanh, không có ai cả, liền cúi xuống hôn lên đôi môi cô.
Phản ứng đầu tiên của Ôn Ngôn là đẩy anh ra, vừa mới điều trị răng xong, cô còn chưa hồi phục lại, giờ mà hôn nhau thì lại chẳng lấy đi cái mạng già của cô à? Huống hồ gì đây còn là trước thang máy trong công ty nữa, có thể sẽ có người đi lại bất cứ lúc nào!
Cũng may là Mục Đình Sâm vẫn còn biết chừng mực, nụ hôn này không kéo dài quá lâu: “Hôn em một cái thì cũng không được ư?”
Cô đưa tay đắm khẽ vào ngực của anh: “Răng của em vẫn khó chịu mài”
Anh mím môi lại, làu bàu: “Hôn thì cũng có dùng đến răng đâu chứ…”
Ôn Ngôn tụt cổ lại, cái tên này… là bị làm sao thế không hiểu? Tại sao nhìn có vẻ như là đang tủi thân thế cơ chứ?
Cô khom người xuống chui qua dưới cánh tay của anh, ấn thang máy, nói: “Trước đây em không hè phát hiện ra da mặt anh lại dày thế, anh không sợ người của công ty nhìn thấy anh hôn vợ trước của mình hả, em thì vẫn sợ bị người khác chỉ chỏ đấy.”
“Đây là ở địa bàn của anh, anh muốn làm gì thì làm. Em bây giờ tuy là vợ trước của anh, nhưng mà em vẫn là người phụ nữ của anh, rất nhanh thôi thì em cũng sẽ trở thành vợ đương nhiệm của anh rồi, anh xem có ai dám chỉ chỏ.” Mục Đình Sâm trên miệng thì vẫn già miệng nhưng mà mắt thì không khỏi nhìn ngó xung quanh, anh thì vẫn muốn giữ thể diện, chỉ là vừa rồi không kìm được mà thôi.
Ôn Ngôn liếc mắt nhìn anh, vừa bực mình vừa buồn cười: *Ai nói là sẽ tái hôn với anh chứ? Anh nói tái hôn là tái hôn à, thế thì em mắt mặt lắm. Trước đây lúc kết hôn với anh thì em đã hồ đồ rồi, bây giờ thì em phải tỉnh táo một chút.
Em không muốn lại là cô gái mười tám tuổi nữa, không dễ dàng lừa thế đâu.”
Mục Đình Sâm rất tự tin gương mặt lên: “Không cần phải lừa, anh sẽ khiến cho em ngoan ngoãn, tự nguyện tái hôn với anh.”
Muốn tái hôn thì chuyện bên An Tuyết Ly nhất định phải được giải quyết, Ôn Ngôn nghiêm túc nói: “Anh dự định…
sẽ giải quyết chuyện của mẹ đẻ anh như thế nào? Chỉ cần bà ta còn ở trong Mục trạch thì em sẽ không quay về đó.
Em không muốn ép anh làm gì cả, cuối cùng thì cũng sẽ có cách đẹp cả đôi đường thôi.”
Vẻ mặt của Mục Đình Sâm cũng trở nên nghiêm túc: “Anh biết, anh sẽ có cách, em không cần phải lo lắng.”
Sau một tiếng “tinh”, cửa cầu thang máy mở ra, đề tài này cũng vì thế mà chắm dứt.
Đến nhà hàng Bạch Thủy Loan, Ôn Ngôn từ rất xa đã nhìn thấy Trần Mộng Dao đứng ở đằng sau quây tính tiền đang nói gì đó với nhân viên thu ngân, nhìn bộ dạng đó thì hoàn toàn là dáng vẻ của một bà chủ.
Ôn Ngôn đi đến, nói đùa: “Cậu cuối cùng cũng đã có bộ dạng của một bà chủ rồi đấy, trước đây đến đây chỉ là để ăn cơm, chưa hề nhìn thấy cậu quản chuyện gì cả.”
Vẻ mặt Trần Mộng Dao rất ngạc nhiên: “Mình ở quầy nói chuyện với nhân viên lát nữa chọn món gì, tính tiền như thế nào… Mình gọi đều là mấy món mà cậu thích đấy, cậu thấy mình đủ tình nghĩa chưa?”
Khóe miệng của Ôn Ngôn không khỏi giật giật, là cô hiểu nhằm rồi, cô không nên cảm thấy là Trần Mộng Dao sẽ có giác ngộ của một bà chủ mới đúng.
Lúc ăn tối, Kính Thiếu Khanh đi găng tay một lần giúp Trần Mộng Dao bóc vỏ tôm, chỉ như thế đã đành, đến ăn cá cũng là anh dùng đôi tay trắng treo của mình gỡ xương ra từng tý một, nhìn thì rất là lơ là nhưng mà thật ra thì động tác lại rất thành thạo, khiến cho Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm ngơ ngác, đây là cưng chiều đến cực điểm rồi…
Mục Đình Sâm kéo cô nhất quyết không chịu buông tay: *Đã là mẹ rồi mà vẫn còn nhát gan như thế, đi khám răng thôi chứ có phải là làm gì khác nữa đâu, đừng hòng chạy mắt. Em có bận bằng anh không? Người bận rộn như anh còn bỏ thời gian ra để đưa em đi khám răng mà em lại còn muốn chạy trốn à? Bao nhiêu năm rồi mà em vẫn không thay đổi tý nào cả, lúc còn nhỏ nhìn thấy bác sĩ là em lại như thế này, nhưng mà em cũng chưa từng đi khám nha khoa bao giờ mà, sao nào? Lại có ám ảnh gì chắc? Mau lên nào, sắp đến phiên em rồi, anh đã để Trần Nặc đến đây lây phiều khám từ sáng sớm rồi.”
Anh vừa dút lời thì y ta đã đi ra gọi tên của Ôn Ngôn.
Ôn Ngôn chấp nhận số mệnh đi vào trong phòng khám, bác sĩ là một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, tuy là đeo khẩu trang nhưng mà trông thì rất dịu dàng, bằng không thì cô nhất định đã chạy mắt ngay lập tức.
Nhưng mà bác sĩ có dịu dàng như thế nào, khi làm thao tác thiết bị điều trị thì vẫn đau như thé, điều trị răng chính là một cảm giác khó chịu đến tận xương tủy như thế, cũng không phải là cảm giác đau đớn một cách rõ rệt, sau khi làm điều trị xong, cả người cô như đờ đẫn ra: “Em thề là sau này sẽ không bao giờ đi khám nha khoa nữa…”
Mục Đình Sâm không nhịn được cười, cũng cảm thấy xót xa: “Được rồi, được rồi, đợi mấy ngày răng của em không sao nữa, thì anh sẽ đưa em đi ăn đồ ngon, mấy ngày nay em nhớ cho anh là phải kiêng đấy nhé, không được ăn đồ cay. Đi nào, đến công ty.”
Khi bọn họ đến công ty thì đã sắp mười một giờ, lúc này mọi người đều ở trong công ty, Mục Đình Sâm không đi thẳng đến phòng làm việc mà đưa Ôn Ngôn đến chỗ ngòi, lại nhắc nhở mấy lần là cô không được ăn bậy bạ. Bộ dạng lải nhải của anh khiến cho mọi người đều há hốc miệng, Ôn Ngôn cũng bị anh nói nhiều đến mức hết chịu nổi: “Anh nói xong chưa nào? Em đã lớn thế này rồi, những gì anh nói em đều biết mà, anh đừng có mà cứ lặp đi lặp lại nữa, còn nói nữa là hết giờ làm rồi, em vẫn còn chưa làm gì hết này…”
Mục Đình Sâm cuối cùng cũng không nói nữa: “Được rồi…
Em thấy anh nói nhiều thì anh không nói nữa là được chứ gì, đợi lát nữa hết giờ làm thì cùng đi đến nhà hàng Bạch Thủy Loan ăn cơm, Thiếu Khanh và Trằn Mộng Dao cũng ở đó.”
Miệng của Ôn Ngôn vẫn còn chút cảm giác khó chịu, không muốn nói chuyện, chỉ xua tay đuổi anh đi.
Anh thì miễn cưỡng rời đi, đi vài bước lại quay đầu lại nhìn, phải mất một lúc mới biến mắt khỏi tầm nhìn của mọi người.
Đường Xán ở bên cạnh thì được ăn một xuất cẩu lương to đùng, không nhịn được hỏi: “Hai người tái hôn rồi à2”
Ôn Ngôn lắc đầu, anh lại hỏi: “Vậy thì sắp tái hôn à?”
Cô lại lắc đầu, Mục Đình Sâm vẫn chưa hề đề cập gì đến chuyện tái hôn, hiện giờ tình hình của An Tuyết Ly như thế nào cô cũng không rõ, anh cũng không hề nhắc đến.
Nhìn thấy cô không hề mở miệng nói chuyện, Đường Xán thắc mắc: “Cô làm sao thế? Câm rồi à? Tôi đoán mò cũng mệt lắm. Ngày hôm này Mục tổng thì cũng rất bát thường, lâu lãm rôi mới thây hai người thân mật với nhau như thê, anh ấy lúc ở với cô thì nói nhiều thật đấy!”
Về điểm này thì cô phải công nhân: “Đúng thế… anh ấy ở riêng với tôi thì đúng là nói không ít. Tôi vừa mới điều trị răng xong, còn khó chịu, anh đừng có mà bắt tôi phải nói nữa, tôi nói anh sao mà lại hóng hớt thế chứ? Đàn ông sau khi kết hôn thì đều dần dần trở nên lắm chuyện thế à?
Đường Xán cầm bút gõ vào đầu cô: “Cái gì mà lắm chuyện chứ? Tôi đây là quan tâm đối với bạn bè, tôi giống loại người lắm chuyện thế sao?”
Cảnh này thì bị Mục Đình Sâm vừa quay lại nhìn thấy hét, lúc Đường Xán nhìn thấy Mục Đình Sâm thì nụ cười trên mặt không khỏi cứng đờ lại, vội vàng cúi gầm mặt xuống làm việc, ừm… người phụ nữ của sếp, không được gõ, gõ không được…
Mục Đình Sâm đanh mặt lại đi đến trước mặt Ôn Ngôn: “Đi với anh, đi ăn cơm.”
Ôn Ngôn với vẻ mặt ngơ ngác: “Bây giờ mới là mấy giờ: chứ? Vừa rồi chẳng phải đã nói là khi nào hết giờ làm thì sẽ đi đến nhà hàng Bạch Thủy Loan sao? Sao lại đột ngột đi luôn bây giờ thế?”
Anh cũng không nói gì nữa, chỉ đưa tay kéo cô dậy.
Cô không còn cách nào khác, cầm lấy túi bị anh lôi đi: “Anh chậm một chút nào! Tỏ ra là chân anh dài đấy à?”
Đi đến cửa thang máy, anh đột nhiên ấn cô vào tường, hai tay đặt ở hai bên người cô, nhốt cô lại ở giữa người anh và bức tường, hai mắt thì nhìn chằm chằm cô: “Quan hệ của em và Đường Xán tốt thật đấy nhỉ? Anh để cho em tiếp cận gần cậu ta để em học hỏi thêm nhiều điều chứ không phải để hai người tán tỉnh nhau đâu đấy, lại còn là trong giờ làm việc nữa.”
Ôn Ngôn lập tức phủ nhận: “Ai tán tỉnh chứ? Lời nói của anh mà Từ Dương Dương nghe thấy thì em phải giải thích thế nào đây? Bọn em chỉ là đùa nhau thôi mà, đây chẳng phải là bạn bè sao? Anh lại ghen tuông gì thế chứ hả?”
Anh hơi quay mặt ra nhìn xung quanh, không có ai cả, liền cúi xuống hôn lên đôi môi cô.
Phản ứng đầu tiên của Ôn Ngôn là đẩy anh ra, vừa mới điều trị răng xong, cô còn chưa hồi phục lại, giờ mà hôn nhau thì lại chẳng lấy đi cái mạng già của cô à? Huống hồ gì đây còn là trước thang máy trong công ty nữa, có thể sẽ có người đi lại bất cứ lúc nào!
Cũng may là Mục Đình Sâm vẫn còn biết chừng mực, nụ hôn này không kéo dài quá lâu: “Hôn em một cái thì cũng không được ư?”
Cô đưa tay đắm khẽ vào ngực của anh: “Răng của em vẫn khó chịu mài”
Anh mím môi lại, làu bàu: “Hôn thì cũng có dùng đến răng đâu chứ…”
Ôn Ngôn tụt cổ lại, cái tên này… là bị làm sao thế không hiểu? Tại sao nhìn có vẻ như là đang tủi thân thế cơ chứ?
Cô khom người xuống chui qua dưới cánh tay của anh, ấn thang máy, nói: “Trước đây em không hè phát hiện ra da mặt anh lại dày thế, anh không sợ người của công ty nhìn thấy anh hôn vợ trước của mình hả, em thì vẫn sợ bị người khác chỉ chỏ đấy.”
“Đây là ở địa bàn của anh, anh muốn làm gì thì làm. Em bây giờ tuy là vợ trước của anh, nhưng mà em vẫn là người phụ nữ của anh, rất nhanh thôi thì em cũng sẽ trở thành vợ đương nhiệm của anh rồi, anh xem có ai dám chỉ chỏ.” Mục Đình Sâm trên miệng thì vẫn già miệng nhưng mà mắt thì không khỏi nhìn ngó xung quanh, anh thì vẫn muốn giữ thể diện, chỉ là vừa rồi không kìm được mà thôi.
Ôn Ngôn liếc mắt nhìn anh, vừa bực mình vừa buồn cười: *Ai nói là sẽ tái hôn với anh chứ? Anh nói tái hôn là tái hôn à, thế thì em mắt mặt lắm. Trước đây lúc kết hôn với anh thì em đã hồ đồ rồi, bây giờ thì em phải tỉnh táo một chút.
Em không muốn lại là cô gái mười tám tuổi nữa, không dễ dàng lừa thế đâu.”
Mục Đình Sâm rất tự tin gương mặt lên: “Không cần phải lừa, anh sẽ khiến cho em ngoan ngoãn, tự nguyện tái hôn với anh.”
Muốn tái hôn thì chuyện bên An Tuyết Ly nhất định phải được giải quyết, Ôn Ngôn nghiêm túc nói: “Anh dự định…
sẽ giải quyết chuyện của mẹ đẻ anh như thế nào? Chỉ cần bà ta còn ở trong Mục trạch thì em sẽ không quay về đó.
Em không muốn ép anh làm gì cả, cuối cùng thì cũng sẽ có cách đẹp cả đôi đường thôi.”
Vẻ mặt của Mục Đình Sâm cũng trở nên nghiêm túc: “Anh biết, anh sẽ có cách, em không cần phải lo lắng.”
Sau một tiếng “tinh”, cửa cầu thang máy mở ra, đề tài này cũng vì thế mà chắm dứt.
Đến nhà hàng Bạch Thủy Loan, Ôn Ngôn từ rất xa đã nhìn thấy Trần Mộng Dao đứng ở đằng sau quây tính tiền đang nói gì đó với nhân viên thu ngân, nhìn bộ dạng đó thì hoàn toàn là dáng vẻ của một bà chủ.
Ôn Ngôn đi đến, nói đùa: “Cậu cuối cùng cũng đã có bộ dạng của một bà chủ rồi đấy, trước đây đến đây chỉ là để ăn cơm, chưa hề nhìn thấy cậu quản chuyện gì cả.”
Vẻ mặt Trần Mộng Dao rất ngạc nhiên: “Mình ở quầy nói chuyện với nhân viên lát nữa chọn món gì, tính tiền như thế nào… Mình gọi đều là mấy món mà cậu thích đấy, cậu thấy mình đủ tình nghĩa chưa?”
Khóe miệng của Ôn Ngôn không khỏi giật giật, là cô hiểu nhằm rồi, cô không nên cảm thấy là Trần Mộng Dao sẽ có giác ngộ của một bà chủ mới đúng.
Lúc ăn tối, Kính Thiếu Khanh đi găng tay một lần giúp Trần Mộng Dao bóc vỏ tôm, chỉ như thế đã đành, đến ăn cá cũng là anh dùng đôi tay trắng treo của mình gỡ xương ra từng tý một, nhìn thì rất là lơ là nhưng mà thật ra thì động tác lại rất thành thạo, khiến cho Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm ngơ ngác, đây là cưng chiều đến cực điểm rồi…