Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1023
Chương 1023: Hôm nay em thật đẹp.
Trần Mộng Dao mang bụng lớn, cũng không phải trở ngại của việc mặc lễ phục, ngược lại còn có loại hương vị không giống.
Kính Thiếu Khanh cũng ở đây, xem ra chủ nhân của đám cưới này có lai lịch không nhỏ.
Đến khi lên du thuyền, Ôn Ngôn mới phát hiện tới thật nhiều nhân vật lớn, đến Diệp Quân Tước và Khúc Thanh Ca cũng tới, còn có rất nhiều ông lớn trong vòng thương nghiệp.
Nói chuyện với mấy người Trần Mộng Dao vài câu, Ôn Ngôn đi tìm Tiểu Đoàn Tử, trên du thuyền quá nhiều người, nếu không phải Trần Nặc dẫn đường, đầu óc cô đã choáng váng rồi.
Đến trong phòng nghỉ ngơi, Ôn Ngôn thoáng nhìn liền thấy Tiểu Đoàn Tử đang ăn một miệng đồ ăn cạnh bờ biện, ăn bánh gatô ăn đến miệng dính đầy kem. Quần áo của cậu nhóc đã được thay thành tây trang nhỏ màu đen, khoan nói chuyện khác, nhìn càng giống Mục Đình Sâm thêm mấy phần.
“Mục Tinh Ngôn, sao tướng ăn của con lại không đẹp thế này?” Cô đi lên phía trước cầm khăn tay lay miệng cho cậu nhóc.
Một bên má Lưu thấy Ôn Ngôn gọi Tiểu Đoàn Tử, vội vàng nói: “Chắc là buổi chiều chơi nhiều đói bụng rồi, không sao, không sao, chỉ ăn một chút, cũng không quá nhiều, để má lo cho nó là được rồi.”
Tiểu Đoàn Tử có chút ủy khuất: “Mẹ ở nhà không cho con ăn đồ ngọt, con không sợ sâu răng, mẹ mới sâu răng!”
Khóe miệng Ôn Ngôn giật một cái: “Đừng nói như là mẹ ngược đãi con như mẹ kế thế, răng này của con ít nhất phải đến bảy, tám tuổi mới thay, còn phải dùng mấy năm nữa, con hành hạ nó xong mỗi ngày đều phải ăn cháo đó, có tin không? Đền lúc đau con đừng có gọi mẹ.”
Tiểu Đoàn Tử núp ở trong ngực má Lưu phụng phịu, không để ý đến cô.
Ôn Ngôn thở dài: “Bỏ đi, mẹ không lên đến tìm con, để con ăn nhiều một chút, đến lúc đó cùng đau răng giống mẹ, đau đến ngủ không được mới tốt. Con từ từ chơi đi, má Lưu, coi nó giúp con nhé, con ra ngoài tìm Mục Đình Sâm, còn chưa nhìn thấy anh ấy ở đâu, thật là…”
Cô vừa đi tới bên ngoài, du thuyền liền chậm rãi nhanh chóng rời bờ, sắc trời đã tối xuống, mặt biển rộng lớn vô ngần nhìn có loại bí ẳn thâm thúy. Cô dừng chân nhìn một lát mới đi vào trong đám người, âm nhạc ưu nhã vang lên trên du thuyền, vì mở đầu cho yến hội này.
Đột nhiên, có người kéo cổ tay của cô lại.
Cô vô thức ra sức tránh thoát, quay đầu nhìn lại, là Mục Đình Sâm: “Anh dọa chết em rồi, làm gì thế? Từ đâu chui ra thế?”
Hôm nay anh mặc một bộ tây trang màu đen, lẫn vào với màn đêm, tăng thêm máy phần cảm giác thần bí, ánh mắt nhìn cô lóe lên một phần kinh diễm: “Anh luôn ở đằng sau em, em nhìn đi chỗ nào thế? Chẳng lẽ anh còn chưa đủ hấp dẫn tằm mắt của anh? Lễ phục này thật hợp với em nha…”
Cô chỉ nhìn anh một chút, mặt hơi ửng đỏ, đưa tay khoác vào cánh tay anh: “Sao anh không nói sớm với em là đi tiệc cưới của người ta? Còn đưa cho em kiểu lễ phục này, có mang tiếng cướp vị trí của cô dâu không? Cả tuần này anh đi đâu thế? Vừa chui ra là đã bảo em cùng anh đến yến hội rồi.”
Anh đưa cô đến rào chắn cạnh biện, từng đợt gió biển thổi vào mang theo chút hơi lạnh: “Chút nữa sẽ nói cho em biết là anh bận cái gì, em xem, cảnh sắc chỗ này có đẹp không? Anh chọn rất lâu mới chọn được chỗ này đó.”
Ôn Ngôn giương mắt nhìn lên, cảnh sắc ở đây quả thật là không tệ, kiểu tổ chức hôn lễ ở trên du thuyền này quả thật là quá đẹp rồi, làm người ta không thể không bị hấp dẫn. Cô giang cánh tay ra hít sâu một hơi, hỏi: “Tiệc cưới của ai thế? Cô gái kia chắc chắn là rất hạnh phúc, yến hội này quả thật là không thể chê.
Mục Đình Sâm cố ý không nói cho cô: “Chờ chút nữa em gặp rồi sẽ biết thôi, em quen đấy.”
Cô quen? Cô vô thức nghĩ đến Từ Dương Dương: ‘Là Đường Xán và Từ Dương Dương? Xem ra Đường Xán quả thực vẫn là có tiền mà, hôn lễ này chắc cũng tiêu không ít tiền, trước đó còn muốn ứng trước ít tiền lương ở công ty, em còn tưởng là thật chứ.”
Anh không thừa nhận, cũng không phủ nhận: “Muốn ăn chút gì đó hay không? Có đói bụng không?”
Cô bĩu môi: “Lễ phục vừa vặn, ăn cái gì liền có điểm gáp.
đó? Siết đến hoảng, vẫn là không nên ăn, chờ yến hội kết thúc rồi ăn. Sao anh cũng cho Tiểu Đoàn Tử đến đây?
Người ở đây nhiều như vậy, sợ nó chạy loạn.”
Mục Đình Sâm cũng không lo lắng: “Có chạy thế nào cũng là ở trên du thuyền, có thể chạy đi nơi đâu? Má Lưu còn trông nữa, đừng lo lắng. Làm con của anh, từ nhỏ đã nên tiếp xúc với những thứ này rồi, bắt đầu từ mười tuổi đã nên thường xuyên đi lại công ty với anh, nếu không thì sao có thể tiếp nhận công việc của anh? Trước mười tuổi em nuôi thế nào anh cũng không quan, buông để nó chơi, sau mười tuổi, anh làm chủ. Ngẫm lại cũng chỉ có một mình đứa con trai là nó, không bồi dưỡng sao được? Nhưng mà, anh cũng không ép nó quá mệt đâu.”
Ôn Ngôn nhìn anh: “Nếu anh chê một đứa con trai quá ít, có thể tìm người sinh thêm máy đứa nữa, dù sao em cũng không sinh được nữa.”
Đột nhiên anh kéo cô đến trước mặt: “Ai nói anh chê ít, một con là đủ rồi.”
Ôn Ngôn vội vàng giãy dụa: “Nhiều người như vậy đấy, đừng làm loạn!”
Anh không chỉ không buông tay, còn ôm cái eo nhỏ của cô chặt hơn mấy phần: “Anh không biết em là người phụ nữ của anh chứ? Họ muốn nhìn thì để họ nhìn đi.”
*Ây yo yo, ân ái quá nha, ôm chặt thêm chút nữa đi!”
Đột nhiên, Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh đi tới.
Ôn Ngôn đỏ bừng mặt, đập một quyền vào ngực Mục Đình Sâm, mới có thể thoát thân ra ngoài: “Dao Dao cậu ít cười mình đi, lúc sinh con lại chỉ có cậu đau đó.”
Trần Mộng Dao giống như không để ý: “Cũng không phải là chưa từng sinh, mình mới không sợ, yến hội bắt đầu rồi, chúng ta đi khiên vũ đi, lâu rồi mình chưa có nhảy.”
Kính Thiếu Khanh nhìn bụng lớn của cô không xác định hỏi: “Em cảm thấy em bây giờ có thể khiêu vũ? Em dám nhảy anh còn sợ đó.”
Trần Mộng Dao cười hắc hắc: “Còn không phải có anh ở đây sao? Nhảy cùng anh thì sợ cái gì? Hay là anh chê em bụng lớn không xứng khiêu vũ với anh?”
Con ngươi Kính Thiếu Khanh cưng chiều xán lạn như sao trời: ‘Nhảy nhảy nhảy, đều nghe em, em vui là được.”
Mục Đình Sâm cũng cầm tay Ôn Ngôn: “Đi thôi, chúng ta cũng đi.”
Ôn Ngôn không từ chối, khiêu vũ tuy cô không phải người trong nghề, nhưng cũng vẫn được Đi vào trong sàn nhảy, âm nhạc nhẹ nhàng kéo theo đám người, trong mắt Ôn Ngôn chỉ có Mục Đình Sâm, bốn mắt nhìn nhau, trong tim hai người giống như đang có ngàn vạn đóa hoa lặng lẽ nở rộ vậy.
Đột nhiên anh ghé sát vào tai cô nói: “Hôm nay em… thật đẹp…
Cô ngượng ngùng trả lời: “Anh cũng không tệ…”
Âm nhạc đột nhiên đổi giọng điệu, biến thành điệu nhạc long trọng. Ôn Ngôn dừng lại nhìn bồn phía, mới phát hiện tất cả mọi người tản ra, chỉ còn lại cô và Mục Đình Sâm còn đứng ở trung tâm. Không chỉ như thế, cô còn nhìn thấy Đường Xán là Từ Dương Dương trong đám người, Từ Dương Dương mặc lễ phục, nhưng không phải áo cưới, nói cách khác, nhân vật chính của hôm nay, không phải Từ Dương Dương và Đường xán.
Lúc cô đang nghi hoặc, Mục Đình Sâm đột nhiên quỳ một chân xuống trước mặt cô, ánh mắt cực nóng nhìn cô: “Ngôn Ngôn, em đồng ý gả cho anh không?”
Tiểu Đoàn Tử cũng không biết từ nơi nào xông ra, hợp thời đưa nhẫn kim cương: “Cha ơi, đưa cha nè!”
Cô ngây người, trong lúc nhát thời không biết nên phản ứng thế nào, cho nên… Hôm nay cô mới là nhân vật chính sao? Lễ phục trên người cô hóa ra lại là áo cưới? Đây là mưu kế nhỏ của anh…
Trần Mộng Dao mang bụng lớn, cũng không phải trở ngại của việc mặc lễ phục, ngược lại còn có loại hương vị không giống.
Kính Thiếu Khanh cũng ở đây, xem ra chủ nhân của đám cưới này có lai lịch không nhỏ.
Đến khi lên du thuyền, Ôn Ngôn mới phát hiện tới thật nhiều nhân vật lớn, đến Diệp Quân Tước và Khúc Thanh Ca cũng tới, còn có rất nhiều ông lớn trong vòng thương nghiệp.
Nói chuyện với mấy người Trần Mộng Dao vài câu, Ôn Ngôn đi tìm Tiểu Đoàn Tử, trên du thuyền quá nhiều người, nếu không phải Trần Nặc dẫn đường, đầu óc cô đã choáng váng rồi.
Đến trong phòng nghỉ ngơi, Ôn Ngôn thoáng nhìn liền thấy Tiểu Đoàn Tử đang ăn một miệng đồ ăn cạnh bờ biện, ăn bánh gatô ăn đến miệng dính đầy kem. Quần áo của cậu nhóc đã được thay thành tây trang nhỏ màu đen, khoan nói chuyện khác, nhìn càng giống Mục Đình Sâm thêm mấy phần.
“Mục Tinh Ngôn, sao tướng ăn của con lại không đẹp thế này?” Cô đi lên phía trước cầm khăn tay lay miệng cho cậu nhóc.
Một bên má Lưu thấy Ôn Ngôn gọi Tiểu Đoàn Tử, vội vàng nói: “Chắc là buổi chiều chơi nhiều đói bụng rồi, không sao, không sao, chỉ ăn một chút, cũng không quá nhiều, để má lo cho nó là được rồi.”
Tiểu Đoàn Tử có chút ủy khuất: “Mẹ ở nhà không cho con ăn đồ ngọt, con không sợ sâu răng, mẹ mới sâu răng!”
Khóe miệng Ôn Ngôn giật một cái: “Đừng nói như là mẹ ngược đãi con như mẹ kế thế, răng này của con ít nhất phải đến bảy, tám tuổi mới thay, còn phải dùng mấy năm nữa, con hành hạ nó xong mỗi ngày đều phải ăn cháo đó, có tin không? Đền lúc đau con đừng có gọi mẹ.”
Tiểu Đoàn Tử núp ở trong ngực má Lưu phụng phịu, không để ý đến cô.
Ôn Ngôn thở dài: “Bỏ đi, mẹ không lên đến tìm con, để con ăn nhiều một chút, đến lúc đó cùng đau răng giống mẹ, đau đến ngủ không được mới tốt. Con từ từ chơi đi, má Lưu, coi nó giúp con nhé, con ra ngoài tìm Mục Đình Sâm, còn chưa nhìn thấy anh ấy ở đâu, thật là…”
Cô vừa đi tới bên ngoài, du thuyền liền chậm rãi nhanh chóng rời bờ, sắc trời đã tối xuống, mặt biển rộng lớn vô ngần nhìn có loại bí ẳn thâm thúy. Cô dừng chân nhìn một lát mới đi vào trong đám người, âm nhạc ưu nhã vang lên trên du thuyền, vì mở đầu cho yến hội này.
Đột nhiên, có người kéo cổ tay của cô lại.
Cô vô thức ra sức tránh thoát, quay đầu nhìn lại, là Mục Đình Sâm: “Anh dọa chết em rồi, làm gì thế? Từ đâu chui ra thế?”
Hôm nay anh mặc một bộ tây trang màu đen, lẫn vào với màn đêm, tăng thêm máy phần cảm giác thần bí, ánh mắt nhìn cô lóe lên một phần kinh diễm: “Anh luôn ở đằng sau em, em nhìn đi chỗ nào thế? Chẳng lẽ anh còn chưa đủ hấp dẫn tằm mắt của anh? Lễ phục này thật hợp với em nha…”
Cô chỉ nhìn anh một chút, mặt hơi ửng đỏ, đưa tay khoác vào cánh tay anh: “Sao anh không nói sớm với em là đi tiệc cưới của người ta? Còn đưa cho em kiểu lễ phục này, có mang tiếng cướp vị trí của cô dâu không? Cả tuần này anh đi đâu thế? Vừa chui ra là đã bảo em cùng anh đến yến hội rồi.”
Anh đưa cô đến rào chắn cạnh biện, từng đợt gió biển thổi vào mang theo chút hơi lạnh: “Chút nữa sẽ nói cho em biết là anh bận cái gì, em xem, cảnh sắc chỗ này có đẹp không? Anh chọn rất lâu mới chọn được chỗ này đó.”
Ôn Ngôn giương mắt nhìn lên, cảnh sắc ở đây quả thật là không tệ, kiểu tổ chức hôn lễ ở trên du thuyền này quả thật là quá đẹp rồi, làm người ta không thể không bị hấp dẫn. Cô giang cánh tay ra hít sâu một hơi, hỏi: “Tiệc cưới của ai thế? Cô gái kia chắc chắn là rất hạnh phúc, yến hội này quả thật là không thể chê.
Mục Đình Sâm cố ý không nói cho cô: “Chờ chút nữa em gặp rồi sẽ biết thôi, em quen đấy.”
Cô quen? Cô vô thức nghĩ đến Từ Dương Dương: ‘Là Đường Xán và Từ Dương Dương? Xem ra Đường Xán quả thực vẫn là có tiền mà, hôn lễ này chắc cũng tiêu không ít tiền, trước đó còn muốn ứng trước ít tiền lương ở công ty, em còn tưởng là thật chứ.”
Anh không thừa nhận, cũng không phủ nhận: “Muốn ăn chút gì đó hay không? Có đói bụng không?”
Cô bĩu môi: “Lễ phục vừa vặn, ăn cái gì liền có điểm gáp.
đó? Siết đến hoảng, vẫn là không nên ăn, chờ yến hội kết thúc rồi ăn. Sao anh cũng cho Tiểu Đoàn Tử đến đây?
Người ở đây nhiều như vậy, sợ nó chạy loạn.”
Mục Đình Sâm cũng không lo lắng: “Có chạy thế nào cũng là ở trên du thuyền, có thể chạy đi nơi đâu? Má Lưu còn trông nữa, đừng lo lắng. Làm con của anh, từ nhỏ đã nên tiếp xúc với những thứ này rồi, bắt đầu từ mười tuổi đã nên thường xuyên đi lại công ty với anh, nếu không thì sao có thể tiếp nhận công việc của anh? Trước mười tuổi em nuôi thế nào anh cũng không quan, buông để nó chơi, sau mười tuổi, anh làm chủ. Ngẫm lại cũng chỉ có một mình đứa con trai là nó, không bồi dưỡng sao được? Nhưng mà, anh cũng không ép nó quá mệt đâu.”
Ôn Ngôn nhìn anh: “Nếu anh chê một đứa con trai quá ít, có thể tìm người sinh thêm máy đứa nữa, dù sao em cũng không sinh được nữa.”
Đột nhiên anh kéo cô đến trước mặt: “Ai nói anh chê ít, một con là đủ rồi.”
Ôn Ngôn vội vàng giãy dụa: “Nhiều người như vậy đấy, đừng làm loạn!”
Anh không chỉ không buông tay, còn ôm cái eo nhỏ của cô chặt hơn mấy phần: “Anh không biết em là người phụ nữ của anh chứ? Họ muốn nhìn thì để họ nhìn đi.”
*Ây yo yo, ân ái quá nha, ôm chặt thêm chút nữa đi!”
Đột nhiên, Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh đi tới.
Ôn Ngôn đỏ bừng mặt, đập một quyền vào ngực Mục Đình Sâm, mới có thể thoát thân ra ngoài: “Dao Dao cậu ít cười mình đi, lúc sinh con lại chỉ có cậu đau đó.”
Trần Mộng Dao giống như không để ý: “Cũng không phải là chưa từng sinh, mình mới không sợ, yến hội bắt đầu rồi, chúng ta đi khiên vũ đi, lâu rồi mình chưa có nhảy.”
Kính Thiếu Khanh nhìn bụng lớn của cô không xác định hỏi: “Em cảm thấy em bây giờ có thể khiêu vũ? Em dám nhảy anh còn sợ đó.”
Trần Mộng Dao cười hắc hắc: “Còn không phải có anh ở đây sao? Nhảy cùng anh thì sợ cái gì? Hay là anh chê em bụng lớn không xứng khiêu vũ với anh?”
Con ngươi Kính Thiếu Khanh cưng chiều xán lạn như sao trời: ‘Nhảy nhảy nhảy, đều nghe em, em vui là được.”
Mục Đình Sâm cũng cầm tay Ôn Ngôn: “Đi thôi, chúng ta cũng đi.”
Ôn Ngôn không từ chối, khiêu vũ tuy cô không phải người trong nghề, nhưng cũng vẫn được Đi vào trong sàn nhảy, âm nhạc nhẹ nhàng kéo theo đám người, trong mắt Ôn Ngôn chỉ có Mục Đình Sâm, bốn mắt nhìn nhau, trong tim hai người giống như đang có ngàn vạn đóa hoa lặng lẽ nở rộ vậy.
Đột nhiên anh ghé sát vào tai cô nói: “Hôm nay em… thật đẹp…
Cô ngượng ngùng trả lời: “Anh cũng không tệ…”
Âm nhạc đột nhiên đổi giọng điệu, biến thành điệu nhạc long trọng. Ôn Ngôn dừng lại nhìn bồn phía, mới phát hiện tất cả mọi người tản ra, chỉ còn lại cô và Mục Đình Sâm còn đứng ở trung tâm. Không chỉ như thế, cô còn nhìn thấy Đường Xán là Từ Dương Dương trong đám người, Từ Dương Dương mặc lễ phục, nhưng không phải áo cưới, nói cách khác, nhân vật chính của hôm nay, không phải Từ Dương Dương và Đường xán.
Lúc cô đang nghi hoặc, Mục Đình Sâm đột nhiên quỳ một chân xuống trước mặt cô, ánh mắt cực nóng nhìn cô: “Ngôn Ngôn, em đồng ý gả cho anh không?”
Tiểu Đoàn Tử cũng không biết từ nơi nào xông ra, hợp thời đưa nhẫn kim cương: “Cha ơi, đưa cha nè!”
Cô ngây người, trong lúc nhát thời không biết nên phản ứng thế nào, cho nên… Hôm nay cô mới là nhân vật chính sao? Lễ phục trên người cô hóa ra lại là áo cưới? Đây là mưu kế nhỏ của anh…