Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1028
Chương 1028:
Đến bệnh viện, Ôn Ngôn đặt hết thực phẩm dinh dưỡng mang đến lên bàn trà, Trần Mộng Dao tỉnh dậy, nhìn tinh thần không tệ, chỉ là hôm qua mát máu quá nhiều, sắc mặt vẫn rất yếu ớt, bờ môi không có một tia huyết sắc. Tiểu Đoàn Tử tiến lên gọi: “Dì Dao Dao!”
Trần Mộng Dao cười đưa tay sờ sờ mặt Tiểu Đoàn Tử: “Ừa, ngoan!”
Chú ý đầu tiên của Mục Đình Sâm khẳng định là đặt trên anh em của mình, Kính Thiếu Khanh ở bệnh viện trông một đêm, khí sắc khia so với Trần Mộng Dao cũng không khá hơn chút nào, anh vỗ vỗ bả vai Kính Thiếu Khanh: “Cậu trở về nghỉ một lát đi, cô ấy cũng không ra viện ngay.
được, cậu cứ luôn trông coi thế này, cô ấy còn chưa xuất viện, cậu đã gục xuống rồi.”
Kính Thiếu Khanh lau mặt: “Không sao, chút nữa mẹ tôi qua đây, đợi bà ấy đến rồi tôi về, chắc là đã đang ở trên đường rồi.”
Mục Đình Sâm nhìn Trần Mộng Dao, thấp giọng nói: “Thiếu Khanh cậu ra một chút.”
Trần Mộng Dao lườm bọn họ, hỏi Ôn Ngôn: “Bọn họ làm gì mà thần thần bí bí như thế? Còn phải nói sau lưng mình.”
Ôn Ngôn ngồi xuống mép giường: “Không phải là bọn nó muốn nói riêng cái gì, là mình muốn hỏi cậu có nhớ đã xảy ra chuyện gì không? Sao tự nhiên cậu lại ngã?”
Trần Mộng Dao có chút do dự, đã đồng ý với Khúc Thanh Ca không nói ra, nếu Ôn Ngôn biết, những người khác có thể cũng biết hay không? Đến lúc đó cô muốn giấu diếm cũng không gạt được…
Ôn Ngôn không ngốc, nhìn ra có ẩn tình liền nói: “Cậu yên tâm nói đi, đến mình cậu còn không tin được?”
Nghe lời này, Trần Mộng Dao mới yên tâm mở miệng: ‘Là anh của Khúc Thanh Ca đẩy mình, không biết làm sao mà anh ta biết Diệp Quân Tước từng có quan hệ với mình, cảm thấy là bởi vì mình, Khúc Thanh Ca mới không có mau chóng mang thai lần hai, sinh con trai cho Diệp Quân Tước, sợ về sau Diệp Quân Tước bỏ Khúc Thanh Ca, ảnh hưởng đến lợi ích Khúc gia. Mình vẫn luôn cảm thấy quan hệ của Khúc Thanh Ca và Diệp Quân Tước khá tốt, chỉ vì chuyện xưa ơi là xưa này mà suýt nữa giết chết mình.”
“Trước khi xảy ra chuyện này Khúc Thanh Ca cũng không biết, lúc ấy mình chỉ đi gặp anh trai cô ấy với cô ấy thôi, mình đoán là ý nghĩ nhất thời, néu lúc ấy Khúc Thanh Ca không kêu cứu, nghe anh trai cô ấy, chờ mình sắp chết mới gọi người, chỉ sợ là mình và con cũng sớm không còn nữa rồi, không liên quan đến Khúc Thanh Ca, biết rõ sau khi mình tỉnh lại sẽ có khả năng bại lộ, cô ấy vẫn cứu mình. Mình đã đồng ý với cô ấy là giấu chuyện này, Tiểu Ngôn, cậu đừng nói cho Thiếu Khanh, anh áy sẽ liều mạng với người Khúc gia mắt.”
Nghe xong, tâm tình Ôn Ngôn có chút nặng nè, hiện tại Trần Mộng Dao có thể đồng ý với Khúc Thanh Ca không nói mọi chuyện ra chỉ là vì nghĩ con đang không có chuyện gì, nếu biết bây giờ con đang ở thời kỳ vô cùng nguy hiểm, sợ sẽ không nhẹ nhàng như vậy: “Mình đã biết, mình sẽ không nói. Khúc Thanh Ca cũng là người đáng thương, mặt quan hệ của cô ấy và Diệp Quân Tước cũng tốt, nhưng… Diệp Quân Tước chưa hẳn đã yêu cô ấy, điểm áy trong lòng cô ấy hiểu rõ. Đều là anh trai cô ấy hại cô ấy, theo suy nghĩ của Diệp Quân Tước, nhất định sẽ nghĩ chuyện này không đơn giản, cô ấy và Diệp Quân Tước…
chỉ sợ là sắp xong rồi.”
Trần Mộng Dao có chút tức giận bất bình vì Khúc Thanh Ca: “Người vợ tốt như thế anh ta còn không muốn, đầu anh ta bị úng nước à? Chỉ cần mình không nói ra, anh ta và Khúc Thanh Ca sẽ không ly hôn được, anh ta còn có thể vô cớ vui oan người khác sao? Làm cứ như là đang vì mình lắm vậy, chuyện của mình và anh ta đã tan nát từ mắy trăm năm trước rồi có được không? Lúc trước lúc lão nương khóc lóc van xin anh ta, anh ta chỉ làm cho mình cửa nát nhà tan, về sau mới giống như hoàn toàn tỉnh ngộ, đã quá muộn rồi, lần này anh ta còn trách nhầm Khúc Thanh Ca, cả đời này xứng đáng độc thân.”
Ôn Ngôn đưa tay chỉnh lại chăn cho cô ấy: “Được rồi cậu, chính mình cũng còn đang nằm, còn có công tức bất bình tức giận cho người khác sao? Chờ chút nữa bố mẹ Thiếu Khanh sẽ qua đây, chúng mình đi trước, cậu tĩnh dưỡng đàng hoàng đó, đại nạn không chết tất có phúc, đây là thử thách của ông trời với cậu đó, cái này không phải, như cậu mong muốn là được con gái rồi sao, vui vẻ sắp điên rồi đúng không?”
Nghĩ đến con gái, Trần Mộng Dao đương nhiên là đắc ý: “Đó là đương nhiên, mình rất vui vẻ, nhưng mà còn chưa được gặp xem con như thế nào.”
Đột nhiên, Hạ Lam và Kính Thành Húc hấp tấp vọt vào phòng bệnh, Kính Thành Húc chỉ là gấp ở ánh mắt, không dùng ngôn từ, Hạ Lam trực tiếp gọi: “Con gái ơi, chuyện lớn như vậy sao giờ con mới cho Thiếu Khanh gọi cho mẹ? Lúc nhận điện thoại tí thì mẹ bị dọa chết rồi.”
Trần Mộng Dao cười khúc khích: “Con không sao, bó mẹ à hai người không cần lo lắng như vậy, mọi người nhìn xem, không phải con vẫn tốt sao? Thiếu Khanh trông cả đêm, để anh ấy về nghỉ ngơi đi, tùy tiện tìm người tới chăm sóc con máy ngày là được rồi, con không có quý giá như vậy.”
Hạ Lam đau lòng sờ sờ mặt Trần Mộng Dao: “Như vậy sao được? Người khác chăm sóc mẹ không yên lòng, vẫn là để mẹ tự chăm sóc đi. Ai nói con không quý giá? Mẹ tình nguyện để người bị thương là mẹ, sao con có thể chịu khổ thế được? Mẹ con giao con cho nhà chúng ta, là chúng ta không chăm sóc tốt cho con. Rõ ràng là Thiếu Khanh cùng đi, sao lại để con ngã sắp xuống chứ? Làm mẹ bị dọa đến nỗi tin còn đập “bùm bụp” không ngừng đây.”
Ôn Ngôn yên lặng lui sang một bên, nếu An Tuyết Ly tốt bằng một nửa Hạ Lan, lúc trước cũng không huyên náo thành gà bay chó chạy, nhì thấy Hạ Lam và Trần Mộng Dao ở chung tốt như vậy, cô có chút ghen tị, nhưng mà cũng may, Mục Đình Sâm đối với cô cũng không tệ lắm.
Đến bệnh viện, Ôn Ngôn đặt hết thực phẩm dinh dưỡng mang đến lên bàn trà, Trần Mộng Dao tỉnh dậy, nhìn tinh thần không tệ, chỉ là hôm qua mát máu quá nhiều, sắc mặt vẫn rất yếu ớt, bờ môi không có một tia huyết sắc. Tiểu Đoàn Tử tiến lên gọi: “Dì Dao Dao!”
Trần Mộng Dao cười đưa tay sờ sờ mặt Tiểu Đoàn Tử: “Ừa, ngoan!”
Chú ý đầu tiên của Mục Đình Sâm khẳng định là đặt trên anh em của mình, Kính Thiếu Khanh ở bệnh viện trông một đêm, khí sắc khia so với Trần Mộng Dao cũng không khá hơn chút nào, anh vỗ vỗ bả vai Kính Thiếu Khanh: “Cậu trở về nghỉ một lát đi, cô ấy cũng không ra viện ngay.
được, cậu cứ luôn trông coi thế này, cô ấy còn chưa xuất viện, cậu đã gục xuống rồi.”
Kính Thiếu Khanh lau mặt: “Không sao, chút nữa mẹ tôi qua đây, đợi bà ấy đến rồi tôi về, chắc là đã đang ở trên đường rồi.”
Mục Đình Sâm nhìn Trần Mộng Dao, thấp giọng nói: “Thiếu Khanh cậu ra một chút.”
Trần Mộng Dao lườm bọn họ, hỏi Ôn Ngôn: “Bọn họ làm gì mà thần thần bí bí như thế? Còn phải nói sau lưng mình.”
Ôn Ngôn ngồi xuống mép giường: “Không phải là bọn nó muốn nói riêng cái gì, là mình muốn hỏi cậu có nhớ đã xảy ra chuyện gì không? Sao tự nhiên cậu lại ngã?”
Trần Mộng Dao có chút do dự, đã đồng ý với Khúc Thanh Ca không nói ra, nếu Ôn Ngôn biết, những người khác có thể cũng biết hay không? Đến lúc đó cô muốn giấu diếm cũng không gạt được…
Ôn Ngôn không ngốc, nhìn ra có ẩn tình liền nói: “Cậu yên tâm nói đi, đến mình cậu còn không tin được?”
Nghe lời này, Trần Mộng Dao mới yên tâm mở miệng: ‘Là anh của Khúc Thanh Ca đẩy mình, không biết làm sao mà anh ta biết Diệp Quân Tước từng có quan hệ với mình, cảm thấy là bởi vì mình, Khúc Thanh Ca mới không có mau chóng mang thai lần hai, sinh con trai cho Diệp Quân Tước, sợ về sau Diệp Quân Tước bỏ Khúc Thanh Ca, ảnh hưởng đến lợi ích Khúc gia. Mình vẫn luôn cảm thấy quan hệ của Khúc Thanh Ca và Diệp Quân Tước khá tốt, chỉ vì chuyện xưa ơi là xưa này mà suýt nữa giết chết mình.”
“Trước khi xảy ra chuyện này Khúc Thanh Ca cũng không biết, lúc ấy mình chỉ đi gặp anh trai cô ấy với cô ấy thôi, mình đoán là ý nghĩ nhất thời, néu lúc ấy Khúc Thanh Ca không kêu cứu, nghe anh trai cô ấy, chờ mình sắp chết mới gọi người, chỉ sợ là mình và con cũng sớm không còn nữa rồi, không liên quan đến Khúc Thanh Ca, biết rõ sau khi mình tỉnh lại sẽ có khả năng bại lộ, cô ấy vẫn cứu mình. Mình đã đồng ý với cô ấy là giấu chuyện này, Tiểu Ngôn, cậu đừng nói cho Thiếu Khanh, anh áy sẽ liều mạng với người Khúc gia mắt.”
Nghe xong, tâm tình Ôn Ngôn có chút nặng nè, hiện tại Trần Mộng Dao có thể đồng ý với Khúc Thanh Ca không nói mọi chuyện ra chỉ là vì nghĩ con đang không có chuyện gì, nếu biết bây giờ con đang ở thời kỳ vô cùng nguy hiểm, sợ sẽ không nhẹ nhàng như vậy: “Mình đã biết, mình sẽ không nói. Khúc Thanh Ca cũng là người đáng thương, mặt quan hệ của cô ấy và Diệp Quân Tước cũng tốt, nhưng… Diệp Quân Tước chưa hẳn đã yêu cô ấy, điểm áy trong lòng cô ấy hiểu rõ. Đều là anh trai cô ấy hại cô ấy, theo suy nghĩ của Diệp Quân Tước, nhất định sẽ nghĩ chuyện này không đơn giản, cô ấy và Diệp Quân Tước…
chỉ sợ là sắp xong rồi.”
Trần Mộng Dao có chút tức giận bất bình vì Khúc Thanh Ca: “Người vợ tốt như thế anh ta còn không muốn, đầu anh ta bị úng nước à? Chỉ cần mình không nói ra, anh ta và Khúc Thanh Ca sẽ không ly hôn được, anh ta còn có thể vô cớ vui oan người khác sao? Làm cứ như là đang vì mình lắm vậy, chuyện của mình và anh ta đã tan nát từ mắy trăm năm trước rồi có được không? Lúc trước lúc lão nương khóc lóc van xin anh ta, anh ta chỉ làm cho mình cửa nát nhà tan, về sau mới giống như hoàn toàn tỉnh ngộ, đã quá muộn rồi, lần này anh ta còn trách nhầm Khúc Thanh Ca, cả đời này xứng đáng độc thân.”
Ôn Ngôn đưa tay chỉnh lại chăn cho cô ấy: “Được rồi cậu, chính mình cũng còn đang nằm, còn có công tức bất bình tức giận cho người khác sao? Chờ chút nữa bố mẹ Thiếu Khanh sẽ qua đây, chúng mình đi trước, cậu tĩnh dưỡng đàng hoàng đó, đại nạn không chết tất có phúc, đây là thử thách của ông trời với cậu đó, cái này không phải, như cậu mong muốn là được con gái rồi sao, vui vẻ sắp điên rồi đúng không?”
Nghĩ đến con gái, Trần Mộng Dao đương nhiên là đắc ý: “Đó là đương nhiên, mình rất vui vẻ, nhưng mà còn chưa được gặp xem con như thế nào.”
Đột nhiên, Hạ Lam và Kính Thành Húc hấp tấp vọt vào phòng bệnh, Kính Thành Húc chỉ là gấp ở ánh mắt, không dùng ngôn từ, Hạ Lam trực tiếp gọi: “Con gái ơi, chuyện lớn như vậy sao giờ con mới cho Thiếu Khanh gọi cho mẹ? Lúc nhận điện thoại tí thì mẹ bị dọa chết rồi.”
Trần Mộng Dao cười khúc khích: “Con không sao, bó mẹ à hai người không cần lo lắng như vậy, mọi người nhìn xem, không phải con vẫn tốt sao? Thiếu Khanh trông cả đêm, để anh ấy về nghỉ ngơi đi, tùy tiện tìm người tới chăm sóc con máy ngày là được rồi, con không có quý giá như vậy.”
Hạ Lam đau lòng sờ sờ mặt Trần Mộng Dao: “Như vậy sao được? Người khác chăm sóc mẹ không yên lòng, vẫn là để mẹ tự chăm sóc đi. Ai nói con không quý giá? Mẹ tình nguyện để người bị thương là mẹ, sao con có thể chịu khổ thế được? Mẹ con giao con cho nhà chúng ta, là chúng ta không chăm sóc tốt cho con. Rõ ràng là Thiếu Khanh cùng đi, sao lại để con ngã sắp xuống chứ? Làm mẹ bị dọa đến nỗi tin còn đập “bùm bụp” không ngừng đây.”
Ôn Ngôn yên lặng lui sang một bên, nếu An Tuyết Ly tốt bằng một nửa Hạ Lan, lúc trước cũng không huyên náo thành gà bay chó chạy, nhì thấy Hạ Lam và Trần Mộng Dao ở chung tốt như vậy, cô có chút ghen tị, nhưng mà cũng may, Mục Đình Sâm đối với cô cũng không tệ lắm.