Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1068
Chương 1068:
Trần Mộng Dao không chịu nổi máy chuyện này: “Được rồi, được rồi, cô đây là làm cái gì vậy chứ? Cô còn thế nữa thì tôi sẽ không thèm đếm xỉa gì tới cô nữa đâu. Con gái tôi đã bị ảnh hưởng rồi, bây giờ thì Khúc gia thì cũng không được yên ổn, coi như là hòa rồi, cô không cần phải canh cánh trong lòng nữa, người phải thấy hối lỗi cũng không phải là cô. Được rồi, đừng có mà nghĩ nhiều nữa, cô mau đưa Nhué Nhuế về đi, bằng không thì tôi đến con trai mình cũng không giữ nổi nữa!”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Khúc Thanh Ca ngắn nước mắt cũng bật cười: “Biết rồi, cô cũng phải chăm sóc cho bản thân đấy, duy trì liên lạc nhé, tôi đi trước đây.”
Xe đã phóng đi không còn nhìn thấy nữa rồi mà Tiểu Phàm Phàm vẫn còn quấy khóc, khiến cho em gái thấy thế cũng khóc theo. Hạ Lam chỉ cảm thấy là tai mình như: muốn nỗ tung ra vì ồn ào: “Đừng có mà khóc nữa, lần sau em Nhuế Nhuế sẽ còn đến chơi nữa, em ấy bây giờ đi về nhà rồi, Phàm Phàm giờ là con muốn làm gì thế hả?”
Tiểu Phàm Phàm sụt sịt nước mũi thòi lòi ra, khóc rất là đau lòng: “Đem em gái con đi đổi đi, con muốn Nhuế Nhuề làm em gái con!”
Trần Mộng Dao không chịu nổi trợn ngược mắt lên: “Con muốn đổi là đổi được à? Con mà có bản lĩnh thì đợi đến khi lớn lên thì lấy con bé về nhà làm vợ cho mẹ, không có bản lĩnh thì chỉ có thể ở đây mà khóc sụt sùi mà thôi.”
Tiểu Phàm Phàm nói với vẻ mặt rất nghiêm túc: “Con sau này nhất định sẽ lấy em áy! Như thế thì em ấy có thể chơi với con mỗi ngày rồi!”
Hạ Lam rùng mình một cái: “Cháu thì biết cái gì chứ? Mau đứng dậy đi rửa mặt cho bà, bằng không thì bà sẽ bảo bố cháu về đánh cháu đấy!”
Trong cái nhà này, Tiểu Phàm Phàm chỉ sợ có Kính Thiếu Khanh mà thôi, bởi vì ông bà nội và mẹ thì đều rất chiều chuộng cậu bé, từ trước đến nay không hề động một ngón tay vào người tàng bé, Trần Mộng Dao thì chỉ có miệng lưỡi là ghê gớm, không thể nào hung dữ thật được, Kính Thành Húc thì không thể chịu nổi nhìn thấy trẻ con khóc, chỉ có Kính Thiếu Khanh là dám xuống tay. Bị dọa, Tiểu Phàm Phàm lật tức ngoan ngoãn, đi cùng với Kính Thành Húc đi rửa mặt.
Ra khỏi nhà họ Kính, Khúc Thanh Ca không đi về nhà ngay, mà đưa Nhuế Nhuế đi lang thang ở ngoài một vòng, trong nhà đang thiếu thứ gì thì cô ấy đều nắm rõ.
Mua xong đồ thì Nhuế Nhuế đòi được bé, hai tay của cô đã xách đầy các thứ, chỉ còn cách dỗ dành nói: “Ngoan nhé, con đi cùng với mẹ một đoạn trước, đợi đến chỗ xe, mẹ đặt các thứ này xuống thì sẽ bế con ngay có được không? Xe đỗ ở dưới tầng hầm để xe của khu mua sắm này, không xa lắm đâu, con nghe lời nhé.”
Nhuế Nhuế nói thế nào cũng không chịu, ngồi bệt xuống đất, bắt đầu khóc nức nở. Con bé không gào khóc nên cũng không khiến cho người đi đường chú ý đến lắm.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Khúc Thanh Ca có chút không biết phải làm thế nào, một mình đưa con nhỏ đi ra ngoài thì là thế đấy, trẻ con một khi không ngoan là bó tay không có cách gì cả, cô ấy cũng chẳng phải là có bó đầu sáu tay.
Đột nhiên có một giọng nói vang lên rõ rệt ngay bên cạnh cô: “Đưa đồ cho mình đi, tớ đưa hai mẹ con đi đến nhà để N.
Cô kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy một đôi mắt sâu thẳm đang nhìn mình: “A Nam? Cậu về nước lúc nào thế?”
Quý Á Nam cũng coi là bạn từ thuở bé của cô, Khúc gia từng chuyển nhà một lần lúc cô khoảng mười tuổi, trước khi chuyển nhà thì là hàng xóm với nhà của Quý Á Nam.
Sau đó thì khi lên trung học lại học với nhau, sau khi lên cấp 3 thì Quý Á Nam chuyển đến Đề Đô, liên lạc cũng dần dần thưa đi, nhưng mà cũng thỉnh thoảng có gọi điện thoại, cách lần liên lạc gần nhất thì cũng đã nửa năm trôi qua rồi.
Nhiều năm không gặp lại, Quý Á Nam vẫn như trước đây, không cần biết đi đến đâu thì cũng sẽ trở thành tâm điểm, bởi vì ngoại hình của anh rất nổi bật, nhà lại giàu có, khí chất cao quý không cách nào với tới được đó toát ra từ trong bản chất, thật sự là rất thu hút sự chú ý của người khác.
Ngược lại Khúc Thanh Ca, một mình đưa con nhỏ đi mua sắm, hai tay thì xách đầy đồ, con nhỏ thì quấy khóc khiến cô cuống lên không biết làm thé nào, giống như là một bà nội trợ mặt mày nhem nhuốc, nghĩ đến ngày tháng thanh xuân của mình trước đây, Khúc Thanh Ca lại có chút tự tỉ: “Thật là ngại quá, làm phiền cậu rồi…”
Quý Á Nam đón lấy máy túi đồ từ trong tay cô, cười nhẹ nhàng: “Không có gì, vốn là định sau khi quay về thì sẽ liên lạc với cậu, không ngờ là lại tình cờ gặp cậu ở đây, nếu cậu không ngại thì tối nay ăn cơm với nhau? Trước đây nghe nói là cậu đã kết hôn, không ngờ là con gái cậu cũng đã lớn đến thế này rồi, lúc cậu kết hôn là bố mẹ mình đi tham dự, mình thì ở nước ngoài, không quay về được, cậu đừng trách mình nhé.”
Khúc Thanh Ca lắc đầu: “Không hè, sao lại trách cậu chứ?
Mình cũng đã có con rồi, bao nhiêu năm thế, sao cậu vẫn chưa kết hôn thế?”
Quý Á Nam đau buồn than thở: “Đừng có mà nhắc nữa, vẫn chưa gặp được người thích hợp, thà không có chứ: không tìm bừa. Nhưng mà cũng từng thích một cô gái, nhưng mà chưa kịp bày tỏ thì cô ấy đã đi lấy người khác rồi, mình cũng không gặp được người nào như cô ấy, có thể khiến mình động lòng từ cái nhìn đầu tiên, thế nên…
chuyện tình cảm của mình vẫn như là tờ giấy trắng vậy, cậu sẽ không cười mình chứ?”
Trần Mộng Dao không chịu nổi máy chuyện này: “Được rồi, được rồi, cô đây là làm cái gì vậy chứ? Cô còn thế nữa thì tôi sẽ không thèm đếm xỉa gì tới cô nữa đâu. Con gái tôi đã bị ảnh hưởng rồi, bây giờ thì Khúc gia thì cũng không được yên ổn, coi như là hòa rồi, cô không cần phải canh cánh trong lòng nữa, người phải thấy hối lỗi cũng không phải là cô. Được rồi, đừng có mà nghĩ nhiều nữa, cô mau đưa Nhué Nhuế về đi, bằng không thì tôi đến con trai mình cũng không giữ nổi nữa!”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Khúc Thanh Ca ngắn nước mắt cũng bật cười: “Biết rồi, cô cũng phải chăm sóc cho bản thân đấy, duy trì liên lạc nhé, tôi đi trước đây.”
Xe đã phóng đi không còn nhìn thấy nữa rồi mà Tiểu Phàm Phàm vẫn còn quấy khóc, khiến cho em gái thấy thế cũng khóc theo. Hạ Lam chỉ cảm thấy là tai mình như: muốn nỗ tung ra vì ồn ào: “Đừng có mà khóc nữa, lần sau em Nhuế Nhuế sẽ còn đến chơi nữa, em ấy bây giờ đi về nhà rồi, Phàm Phàm giờ là con muốn làm gì thế hả?”
Tiểu Phàm Phàm sụt sịt nước mũi thòi lòi ra, khóc rất là đau lòng: “Đem em gái con đi đổi đi, con muốn Nhuế Nhuề làm em gái con!”
Trần Mộng Dao không chịu nổi trợn ngược mắt lên: “Con muốn đổi là đổi được à? Con mà có bản lĩnh thì đợi đến khi lớn lên thì lấy con bé về nhà làm vợ cho mẹ, không có bản lĩnh thì chỉ có thể ở đây mà khóc sụt sùi mà thôi.”
Tiểu Phàm Phàm nói với vẻ mặt rất nghiêm túc: “Con sau này nhất định sẽ lấy em áy! Như thế thì em ấy có thể chơi với con mỗi ngày rồi!”
Hạ Lam rùng mình một cái: “Cháu thì biết cái gì chứ? Mau đứng dậy đi rửa mặt cho bà, bằng không thì bà sẽ bảo bố cháu về đánh cháu đấy!”
Trong cái nhà này, Tiểu Phàm Phàm chỉ sợ có Kính Thiếu Khanh mà thôi, bởi vì ông bà nội và mẹ thì đều rất chiều chuộng cậu bé, từ trước đến nay không hề động một ngón tay vào người tàng bé, Trần Mộng Dao thì chỉ có miệng lưỡi là ghê gớm, không thể nào hung dữ thật được, Kính Thành Húc thì không thể chịu nổi nhìn thấy trẻ con khóc, chỉ có Kính Thiếu Khanh là dám xuống tay. Bị dọa, Tiểu Phàm Phàm lật tức ngoan ngoãn, đi cùng với Kính Thành Húc đi rửa mặt.
Ra khỏi nhà họ Kính, Khúc Thanh Ca không đi về nhà ngay, mà đưa Nhuế Nhuế đi lang thang ở ngoài một vòng, trong nhà đang thiếu thứ gì thì cô ấy đều nắm rõ.
Mua xong đồ thì Nhuế Nhuế đòi được bé, hai tay của cô đã xách đầy các thứ, chỉ còn cách dỗ dành nói: “Ngoan nhé, con đi cùng với mẹ một đoạn trước, đợi đến chỗ xe, mẹ đặt các thứ này xuống thì sẽ bế con ngay có được không? Xe đỗ ở dưới tầng hầm để xe của khu mua sắm này, không xa lắm đâu, con nghe lời nhé.”
Nhuế Nhuế nói thế nào cũng không chịu, ngồi bệt xuống đất, bắt đầu khóc nức nở. Con bé không gào khóc nên cũng không khiến cho người đi đường chú ý đến lắm.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Khúc Thanh Ca có chút không biết phải làm thế nào, một mình đưa con nhỏ đi ra ngoài thì là thế đấy, trẻ con một khi không ngoan là bó tay không có cách gì cả, cô ấy cũng chẳng phải là có bó đầu sáu tay.
Đột nhiên có một giọng nói vang lên rõ rệt ngay bên cạnh cô: “Đưa đồ cho mình đi, tớ đưa hai mẹ con đi đến nhà để N.
Cô kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy một đôi mắt sâu thẳm đang nhìn mình: “A Nam? Cậu về nước lúc nào thế?”
Quý Á Nam cũng coi là bạn từ thuở bé của cô, Khúc gia từng chuyển nhà một lần lúc cô khoảng mười tuổi, trước khi chuyển nhà thì là hàng xóm với nhà của Quý Á Nam.
Sau đó thì khi lên trung học lại học với nhau, sau khi lên cấp 3 thì Quý Á Nam chuyển đến Đề Đô, liên lạc cũng dần dần thưa đi, nhưng mà cũng thỉnh thoảng có gọi điện thoại, cách lần liên lạc gần nhất thì cũng đã nửa năm trôi qua rồi.
Nhiều năm không gặp lại, Quý Á Nam vẫn như trước đây, không cần biết đi đến đâu thì cũng sẽ trở thành tâm điểm, bởi vì ngoại hình của anh rất nổi bật, nhà lại giàu có, khí chất cao quý không cách nào với tới được đó toát ra từ trong bản chất, thật sự là rất thu hút sự chú ý của người khác.
Ngược lại Khúc Thanh Ca, một mình đưa con nhỏ đi mua sắm, hai tay thì xách đầy đồ, con nhỏ thì quấy khóc khiến cô cuống lên không biết làm thé nào, giống như là một bà nội trợ mặt mày nhem nhuốc, nghĩ đến ngày tháng thanh xuân của mình trước đây, Khúc Thanh Ca lại có chút tự tỉ: “Thật là ngại quá, làm phiền cậu rồi…”
Quý Á Nam đón lấy máy túi đồ từ trong tay cô, cười nhẹ nhàng: “Không có gì, vốn là định sau khi quay về thì sẽ liên lạc với cậu, không ngờ là lại tình cờ gặp cậu ở đây, nếu cậu không ngại thì tối nay ăn cơm với nhau? Trước đây nghe nói là cậu đã kết hôn, không ngờ là con gái cậu cũng đã lớn đến thế này rồi, lúc cậu kết hôn là bố mẹ mình đi tham dự, mình thì ở nước ngoài, không quay về được, cậu đừng trách mình nhé.”
Khúc Thanh Ca lắc đầu: “Không hè, sao lại trách cậu chứ?
Mình cũng đã có con rồi, bao nhiêu năm thế, sao cậu vẫn chưa kết hôn thế?”
Quý Á Nam đau buồn than thở: “Đừng có mà nhắc nữa, vẫn chưa gặp được người thích hợp, thà không có chứ: không tìm bừa. Nhưng mà cũng từng thích một cô gái, nhưng mà chưa kịp bày tỏ thì cô ấy đã đi lấy người khác rồi, mình cũng không gặp được người nào như cô ấy, có thể khiến mình động lòng từ cái nhìn đầu tiên, thế nên…
chuyện tình cảm của mình vẫn như là tờ giấy trắng vậy, cậu sẽ không cười mình chứ?”