Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-209
Chương 209
*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 209: Muốn Hỏi Cứ Hỏi Đi
Mục Gia Khánh phiền não phất phát tay: “Đừng nói gì tôi về bổn phận của cậu, ở lúc một con người một mình không có đường sống, chỉ biết nghĩ hết biện pháp sống sót, cậu không thích là chuyện của cậu, tôi chỉ đòi tiền. Cậu nói xem, chuyện bố cậu trong cuộc hôn nhân năm đó có con ngoài giá thú mà được lan truyền ra ngoài? Tập đoàn Mục thị mấy đời nay khó khăn xây dựng lên, hình tượng tốt của bố cậu, sẽ còn không, tin tức này nhất định có thể lên tiêu đề, nếu cậu không cho tôi tiền, tôi cũng chỉ còn cách đem những thông tin này của Mục gia bán ra ngoài. Đến lúc đó, truyền thông nhất định sẽ giúp cậu tìm người em thất lạc, đứa em đó của cậu nhất định sẽ thừa hưởng nửa gia sản, cậu tổn thất càng nhiều. Tôi muốn không nhiều lắm, cho tôi 100 triệu, tôi lập tức rời đi.” Mục Đình Sâm trên mặt nhìn không ra cảm xúc, cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn gọi cho Lâm quản gia.
Lâm quản gia vừa vào cửa liền lấy chỉ phiếu đưa cho ông ta: “Thiếu gia, nhất định phải làm sao như vậy sao?” Mục Đình Sâm lạnh nhạt ở dưới tắm chỉ phiếu viết số tiền: “Nếu không? Chú có biện pháp tốt hơn sao?”
Lâm quản gia không cần phải nhiều lời nữa, Mục Gia Khánh gấp gáp đoạt tắm chi phí trong tay Mục Đình Sâm đem chỉ phiếu đoạt đi: “Quả nhiên là cháu trai tốt, cậu yên tâm, chuyện Mục gia, tôi một chữ cũng sẽ không nói ra ngoài, trừ bố cậu có con ngoài giá thú, còn có chuyện đổ nát hai đời Mục gia, tôi sẽ đều để lại trong lòng.”
Mục Đình Sâm nhếch miệng lướt qua một cái như cười lại như không cười: “Tôi tin ông… Nhất định sẽ nghiền vụn nó trong lòng.” Mục Gia Khánh sau khi rời đi, Lâm quản gia mở miệng nói: “Vừa mở miệng chính là tiền, lòng ham thật ghê gớm, lần này tuyệt đối không phải lần cuối, thiếu gia, cần… xử lý riêng không?” Mục Đình Sâm nhướng mi mày nói: “Chú cảm thấy thế nào? Tôi không làm loại sự tình này rất nhiều năm, là chính bản thân ông ta muốn chết. Ông ta bây giờ là người không có hộ khẩu, sống chết không ai biết, đừng để ông ta xuất hiện ở trước mặt tôi nữa.” Lâm quản gia khẽ vuốt cằm: “Vâng.” Khi Lâm quản gia kéo cánh cửa phòng ra, hồng trà trong tay Ôn Ngôn rơi trên mặt đất, ly thủy tinh mảnh nhỏ bắn tung tóe đầy đất. Trong mắt cô tràn đầy sợ hãi, cẩn thận từng li từng tí: “Cháu… Cháu định mang cho cho Mục Đình Sâm ly trà, cháu không nghe thấy gì hết… .” Lâm quản gia biến sắc, nhìn về phía Mục Đình Sâm bên trong nhà.
Mục Đình Sâm có chút phiền não nhăn mày nói: “Chú Lâm, chú đi xuống đi, không có việc gì.” Lâm quản gia kêu người hầu đến dọn dẹp, Ôn Ngôn muốn cùng rời đi, nhưng không nghĩ bị Mục Đình Sâm gọi lại: “Ôn Ngôn, qua đây.” Cơ thể cô hơi run lên, vừa rồi ở ngoài thư phòng trong lúc vô ý cô nghe được cuộc đối thoại vẫn còn vảng vắt quanh tai, ấn tượng của cô với Mục Đình Sâm luôn ôn nhu, duy chỉ có đối với cô có chút hà khắc, nhưng đối với cô cũng có lúc rất tốt, cô cho rằng chỉ là như vậy, anh luôn đối xử ác liệt với cô, anh là người làm ăn trong giới thương trường, những người giàu và quyền lực vẫn luôn kiêu ngạo như vậy, cô cũng đoán không nghĩ tới anh sẽ làm ra cái loại chuyện đáng sợ này, trong miệng nói làm cho Mục Gia Khánh biến mắt, là ý gì… Thì ra lời đồn cậu em cùng cha khác mẹ kia thực sự tồn tại.
Cô nhắm mắt lại trước: “Tôi đi ngâm lại ly trà khác cho BI HS § Tay anh nắm lấy tay cô, biểu tình trên mặt khiến người ta không đoán ra: “Cô đều nghe được hết rồi? Muốn hỏi cứ hỏi đi.” Cô cắn cắn môi: “Anh nghĩ muốn Mục Gia Khánh biến mắt là thế nào?” Chuyện người em thất lạc cô không dám hỏi, bởi vì đã từng đừng nghe dân tình đồn tiếu, anh luôn mâu thuẫn với chuyện này, khi đó biểu hiện anh rõ ràng là không biết, nhưng hôm nay, anh tựa hồ không có cảm thấy ngoài ý muốn, nghĩ đến trước sau đều kiểm tra qua, anh làm việc từ trước đến nay cẩn thận tỉ mỉ, cũng không kỳ quái.
Anh khẽ nheo con mắt: “Cô chính là nghe được vậy sao, làm cho ông ta vĩnh viễn không xuất hiện ở trước mặt tôi nữa, nếu không giết ông ta sao?” Cô thầm thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi… Coi như ông ta vạn lần sai, cũng là chú anh, không thẻ làm quá tuyệt tình. Được rồi, chuyện công ty anh sao rồi ” Anh nhìn ánh mắt cô đơn thuần tinh tú như vì sao, làm động tác xoa nhẹ mu bàn tay trái cô để trấn an: “Công ty tôi không sao, chút thủ đoạn nhỏ này, tôi cũng không để vào mắt. Chi nhánh công ty nước ngoài tôi muốn đóng sẽ đóng, muốn mở liền mở, vài người không an phận, sớm muộn cũng lộ diện. Cô tốt nhất dưỡng thai cho tốt, chuyện khác cũng không cần xen vào.
Xem ảnh 1
cho cô: Buổi tối theo tôi đi tham gia một yến hội, có thù lao.
Cô thừa nhận mình tháy tiền sáng mắt, khi nhìn đến bốn chữ có “thù lao” cũng đã thỏa hiệp: Quy củ cũ, tôi xuất thân, anh tự lo liệu.
Kính Thiếu Khanh gửi lại “Ok”, hai người xem như là đạt thành giao.
Sau khi tan việc, Trần Mộng Dao chưa có về nhà, đang phòng làm việc Kính Thiếu Khanh thay đổi lễ phục, hoá trang, đối với yến hội trong tầng lớp xã hội thượng lưu, cô rất thành thạo, tiền này tương đối dễ kiếm.
*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 209: Muốn Hỏi Cứ Hỏi Đi
Mục Gia Khánh phiền não phất phát tay: “Đừng nói gì tôi về bổn phận của cậu, ở lúc một con người một mình không có đường sống, chỉ biết nghĩ hết biện pháp sống sót, cậu không thích là chuyện của cậu, tôi chỉ đòi tiền. Cậu nói xem, chuyện bố cậu trong cuộc hôn nhân năm đó có con ngoài giá thú mà được lan truyền ra ngoài? Tập đoàn Mục thị mấy đời nay khó khăn xây dựng lên, hình tượng tốt của bố cậu, sẽ còn không, tin tức này nhất định có thể lên tiêu đề, nếu cậu không cho tôi tiền, tôi cũng chỉ còn cách đem những thông tin này của Mục gia bán ra ngoài. Đến lúc đó, truyền thông nhất định sẽ giúp cậu tìm người em thất lạc, đứa em đó của cậu nhất định sẽ thừa hưởng nửa gia sản, cậu tổn thất càng nhiều. Tôi muốn không nhiều lắm, cho tôi 100 triệu, tôi lập tức rời đi.” Mục Đình Sâm trên mặt nhìn không ra cảm xúc, cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn gọi cho Lâm quản gia.
Lâm quản gia vừa vào cửa liền lấy chỉ phiếu đưa cho ông ta: “Thiếu gia, nhất định phải làm sao như vậy sao?” Mục Đình Sâm lạnh nhạt ở dưới tắm chỉ phiếu viết số tiền: “Nếu không? Chú có biện pháp tốt hơn sao?”
Lâm quản gia không cần phải nhiều lời nữa, Mục Gia Khánh gấp gáp đoạt tắm chi phí trong tay Mục Đình Sâm đem chỉ phiếu đoạt đi: “Quả nhiên là cháu trai tốt, cậu yên tâm, chuyện Mục gia, tôi một chữ cũng sẽ không nói ra ngoài, trừ bố cậu có con ngoài giá thú, còn có chuyện đổ nát hai đời Mục gia, tôi sẽ đều để lại trong lòng.”
Mục Đình Sâm nhếch miệng lướt qua một cái như cười lại như không cười: “Tôi tin ông… Nhất định sẽ nghiền vụn nó trong lòng.” Mục Gia Khánh sau khi rời đi, Lâm quản gia mở miệng nói: “Vừa mở miệng chính là tiền, lòng ham thật ghê gớm, lần này tuyệt đối không phải lần cuối, thiếu gia, cần… xử lý riêng không?” Mục Đình Sâm nhướng mi mày nói: “Chú cảm thấy thế nào? Tôi không làm loại sự tình này rất nhiều năm, là chính bản thân ông ta muốn chết. Ông ta bây giờ là người không có hộ khẩu, sống chết không ai biết, đừng để ông ta xuất hiện ở trước mặt tôi nữa.” Lâm quản gia khẽ vuốt cằm: “Vâng.” Khi Lâm quản gia kéo cánh cửa phòng ra, hồng trà trong tay Ôn Ngôn rơi trên mặt đất, ly thủy tinh mảnh nhỏ bắn tung tóe đầy đất. Trong mắt cô tràn đầy sợ hãi, cẩn thận từng li từng tí: “Cháu… Cháu định mang cho cho Mục Đình Sâm ly trà, cháu không nghe thấy gì hết… .” Lâm quản gia biến sắc, nhìn về phía Mục Đình Sâm bên trong nhà.
Mục Đình Sâm có chút phiền não nhăn mày nói: “Chú Lâm, chú đi xuống đi, không có việc gì.” Lâm quản gia kêu người hầu đến dọn dẹp, Ôn Ngôn muốn cùng rời đi, nhưng không nghĩ bị Mục Đình Sâm gọi lại: “Ôn Ngôn, qua đây.” Cơ thể cô hơi run lên, vừa rồi ở ngoài thư phòng trong lúc vô ý cô nghe được cuộc đối thoại vẫn còn vảng vắt quanh tai, ấn tượng của cô với Mục Đình Sâm luôn ôn nhu, duy chỉ có đối với cô có chút hà khắc, nhưng đối với cô cũng có lúc rất tốt, cô cho rằng chỉ là như vậy, anh luôn đối xử ác liệt với cô, anh là người làm ăn trong giới thương trường, những người giàu và quyền lực vẫn luôn kiêu ngạo như vậy, cô cũng đoán không nghĩ tới anh sẽ làm ra cái loại chuyện đáng sợ này, trong miệng nói làm cho Mục Gia Khánh biến mắt, là ý gì… Thì ra lời đồn cậu em cùng cha khác mẹ kia thực sự tồn tại.
Cô nhắm mắt lại trước: “Tôi đi ngâm lại ly trà khác cho BI HS § Tay anh nắm lấy tay cô, biểu tình trên mặt khiến người ta không đoán ra: “Cô đều nghe được hết rồi? Muốn hỏi cứ hỏi đi.” Cô cắn cắn môi: “Anh nghĩ muốn Mục Gia Khánh biến mắt là thế nào?” Chuyện người em thất lạc cô không dám hỏi, bởi vì đã từng đừng nghe dân tình đồn tiếu, anh luôn mâu thuẫn với chuyện này, khi đó biểu hiện anh rõ ràng là không biết, nhưng hôm nay, anh tựa hồ không có cảm thấy ngoài ý muốn, nghĩ đến trước sau đều kiểm tra qua, anh làm việc từ trước đến nay cẩn thận tỉ mỉ, cũng không kỳ quái.
Anh khẽ nheo con mắt: “Cô chính là nghe được vậy sao, làm cho ông ta vĩnh viễn không xuất hiện ở trước mặt tôi nữa, nếu không giết ông ta sao?” Cô thầm thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi… Coi như ông ta vạn lần sai, cũng là chú anh, không thẻ làm quá tuyệt tình. Được rồi, chuyện công ty anh sao rồi ” Anh nhìn ánh mắt cô đơn thuần tinh tú như vì sao, làm động tác xoa nhẹ mu bàn tay trái cô để trấn an: “Công ty tôi không sao, chút thủ đoạn nhỏ này, tôi cũng không để vào mắt. Chi nhánh công ty nước ngoài tôi muốn đóng sẽ đóng, muốn mở liền mở, vài người không an phận, sớm muộn cũng lộ diện. Cô tốt nhất dưỡng thai cho tốt, chuyện khác cũng không cần xen vào.
Xem ảnh 1
cho cô: Buổi tối theo tôi đi tham gia một yến hội, có thù lao.
Cô thừa nhận mình tháy tiền sáng mắt, khi nhìn đến bốn chữ có “thù lao” cũng đã thỏa hiệp: Quy củ cũ, tôi xuất thân, anh tự lo liệu.
Kính Thiếu Khanh gửi lại “Ok”, hai người xem như là đạt thành giao.
Sau khi tan việc, Trần Mộng Dao chưa có về nhà, đang phòng làm việc Kính Thiếu Khanh thay đổi lễ phục, hoá trang, đối với yến hội trong tầng lớp xã hội thượng lưu, cô rất thành thạo, tiền này tương đối dễ kiếm.