-
Chương 56 - 60
Chương 56 :
 
Chương 57 :
Chương 58 :
Chương 59 :
 
Chương 60:
Hai móng vuốt nhỏ của hồ ly gắt gao bám chặt vào trong thịt trước ngực Trần Đại Dũng! Cái đầu nhỏ vùi vào trong lồng ngực nở nang của hắn!
Kỳ quái là tuy đạo trưởng ở một bên tức giận mắng Trần Đại Dũng là một tên đại ngốc, nhưng cũng không tiến lên ngăn cản, chỉ còn lại chòm râu ngắn ngủn vểnh lên lại vểnh lên!
Có lẽ là Trần Đại Dũng ngốc nghếch không sợ chết cảm động trời cao, dù sao mỗi một lúc tiếng sấm càng yếu đi, tia chớp biến mất, đám mây âm u đen sẫm, chậm rãi khuếch tán sang hai bên! Trời quang !
Cuối cùng cả người hồ ly cũng không run rẩy nữa, nhưng vẫn cuộn tròn ở trong lòng Trần Đại Dũng không muốn rời đi.
Bóng dáng lão đạo ở giữa trời quang, dần dần trở nên mờ nhạt, cuối cùng, hắn bất đắc dĩ nhìn Trần Đại Dũng thở dài, hình bóng liền biến mất.
Trần Đại Dũng cẩn thận nhìn bốn phía, sau đó thở phào một hơi, lau trán đầy mồ hôi, nhìn hỏa hồ chín đuôi trong ngực cười hì hì nói : "Được rồi! Không có chuyện gì rồi !"
Hỏa hồ chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh, trong sáng bức người, lại thâm sâu khó hiểu! Bỗng dưng, hai chân trước nhanh chóng đáp trên vai Trần Đại Dũng, vươn đầu lưỡi trắng nõn nà, liếm liếm mặt của hắn!
Dường như Trần Đại Dũng sợ ngứa nên trốn tránh, cười hì hì, có chút lưu luyến sờ sờ bộ lông bóng loáng mềm mại của hỏa hồ, cuối cùng đặt nàng trên mặt đất, đứng lên, "Ta phải đi!" Bước chân có chút khập khiễng, xoay người đang muốn rời đi ——
Đã thấy hỏa hồ "Vù" một cái, nhảy lên phía sau lưng của hắn, lè lưỡi liếm liếm cổ của hắn.
Trần Đại Dũng sợ ngứa cười cười, "Ta thật sự phải đi rồi. . . . . . Ai da!" Cổ xuất hiện một dấu răng hồ ly nhợt nhạt, "Vì sao ngươi cắn ta. . . . . . Ai da. . . . . . Lại cắn. . . . . . Ta thật sự phải đi. . . . . . Ai da! Lại cắn. . . . . ." Cuối cùng Trần Đại Dũng phát hiện, hắn chỉ cần vừa nói muốn đi, hồ ly liền không chút khách khí đưa hàm răng ra cắn hắn.
Trần Đại Dũng ngây ngô cười, "Ta đồng ý với đạo trưởng rồi! Phải đi nhanh về nhanh!" Trong nháy mắt phảng phất loại thông suốt, tiếp tục nói: "Đạo trưởng vì cứu ta, nên đã xuất hồn đến! Nhưng cơ thể của ông ta còn bị ta trói! Ta phải trở về nhận lỗi với ông ấy!"
Trong nháy mắt hỏa hồ im lặng, sau đó nhảy khỏi người Trần Đại Dũng, hơi nghiêng đầu, ngẩng đầu, ánh mắt sâu sắc dừng ở Trần Đại Dũng.
Trần Đại Dũng cười cười, gãi gãi đầu, cuối cùng nhìn nàng thật sâu một cái, "Hì hì! Ta phải đi rồi! Ngươi. . . . . . Bảo trọng!"
Cho đến khi hình ảnh bóng lưng nhỏ xíu của hắn biến mất, hỏa hồ mới khẽ cụp đầu xuống.
Kỳ quái là tuy đạo trưởng ở một bên tức giận mắng Trần Đại Dũng là một tên đại ngốc, nhưng cũng không tiến lên ngăn cản, chỉ còn lại chòm râu ngắn ngủn vểnh lên lại vểnh lên!
Có lẽ là Trần Đại Dũng ngốc nghếch không sợ chết cảm động trời cao, dù sao mỗi một lúc tiếng sấm càng yếu đi, tia chớp biến mất, đám mây âm u đen sẫm, chậm rãi khuếch tán sang hai bên! Trời quang !
Cuối cùng cả người hồ ly cũng không run rẩy nữa, nhưng vẫn cuộn tròn ở trong lòng Trần Đại Dũng không muốn rời đi.
Bóng dáng lão đạo ở giữa trời quang, dần dần trở nên mờ nhạt, cuối cùng, hắn bất đắc dĩ nhìn Trần Đại Dũng thở dài, hình bóng liền biến mất.
Trần Đại Dũng cẩn thận nhìn bốn phía, sau đó thở phào một hơi, lau trán đầy mồ hôi, nhìn hỏa hồ chín đuôi trong ngực cười hì hì nói : "Được rồi! Không có chuyện gì rồi !"
Hỏa hồ chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh, trong sáng bức người, lại thâm sâu khó hiểu! Bỗng dưng, hai chân trước nhanh chóng đáp trên vai Trần Đại Dũng, vươn đầu lưỡi trắng nõn nà, liếm liếm mặt của hắn!
Dường như Trần Đại Dũng sợ ngứa nên trốn tránh, cười hì hì, có chút lưu luyến sờ sờ bộ lông bóng loáng mềm mại của hỏa hồ, cuối cùng đặt nàng trên mặt đất, đứng lên, "Ta phải đi!" Bước chân có chút khập khiễng, xoay người đang muốn rời đi ——
Đã thấy hỏa hồ "Vù" một cái, nhảy lên phía sau lưng của hắn, lè lưỡi liếm liếm cổ của hắn.
Trần Đại Dũng sợ ngứa cười cười, "Ta thật sự phải đi rồi. . . . . . Ai da!" Cổ xuất hiện một dấu răng hồ ly nhợt nhạt, "Vì sao ngươi cắn ta. . . . . . Ai da. . . . . . Lại cắn. . . . . . Ta thật sự phải đi. . . . . . Ai da! Lại cắn. . . . . ." Cuối cùng Trần Đại Dũng phát hiện, hắn chỉ cần vừa nói muốn đi, hồ ly liền không chút khách khí đưa hàm răng ra cắn hắn.
Trần Đại Dũng ngây ngô cười, "Ta đồng ý với đạo trưởng rồi! Phải đi nhanh về nhanh!" Trong nháy mắt phảng phất loại thông suốt, tiếp tục nói: "Đạo trưởng vì cứu ta, nên đã xuất hồn đến! Nhưng cơ thể của ông ta còn bị ta trói! Ta phải trở về nhận lỗi với ông ấy!"
Trong nháy mắt hỏa hồ im lặng, sau đó nhảy khỏi người Trần Đại Dũng, hơi nghiêng đầu, ngẩng đầu, ánh mắt sâu sắc dừng ở Trần Đại Dũng.
Trần Đại Dũng cười cười, gãi gãi đầu, cuối cùng nhìn nàng thật sâu một cái, "Hì hì! Ta phải đi rồi! Ngươi. . . . . . Bảo trọng!"
Cho đến khi hình ảnh bóng lưng nhỏ xíu của hắn biến mất, hỏa hồ mới khẽ cụp đầu xuống.
 
Chương 57 :
"Chúc mừng tỷ tỷ! Chúc mừng tỷ tỷ!" Bạch y nữ tử không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở trước mặt hỏa hồ, ý cười hiếm thấy xuất hiện trên gương mặt tuyệt sắc lạnh lùng, "Cuối cùng tỷ tỷ đã tránh được thiên kiếp! Không đến trăm năm, chắc chắn tỷ tỷ sẽ tu luyện thành tiên!"
Hỏa hồ lặng im trong chốc lát, đột nhiên nói: "Muội muội! Vì sao hắn biết rõ chân tướng, đến cuối cùng lại vẫn liều mình che chở cho ta chứ?"
Bạch y nữ tử cười nhẹ, "Tỷ tỷ! Đó là bởi vì tên ngốc lực lưỡng kia yêu tỷ ! Quả thật sức quyến rũ của tỷ tỷ rất lợi hại!"
"Làm sao có thể?" Trong nháy mắt hỏa hồ hóa thân hình người, nhíu nhíu mày, "Tên ngốc kia! Cho dù đổi thành bất cứ người nào khác hắn cũng sẽ cứu!"
"Mặc dù đạo hạnh của tỷ tỷ cao hơn ta, nhưng đối với chuyện cảm tình lại như đứa trẻ không biết ! Lấy tướng mạo của tỷ tỷ, hắn yêu tỷ tỷ cũng là điều đương nhiên, nhưng đã biết thân phận thật sự của tỷ tỷ, còn khăng khăng một mực phải xác thực! Muốn ta nói, hắn đúng là một kẻ si tình, si ngốc. . . . . ."
Thư Nhan suy nghĩ trong chốc lát, nhớ tới lúc Trần Đại Dũng gần đi, cuối cùng còn liếc nhìn nàng một cái, chính là rất bình thường, rất bình thường, mang theo ý cười si ngốc, vì sao nàng lại cảm thấy đau lòng chứ! Rõ ràng là ánh mắt đó rất giống đôi mắt trước kia!
Nghĩ đi nghĩ lại, không khỏi ho khan đứng lên.
"Tỷ tỷ không có việc gì chứ! Trời. . . . . . Ta thật sơ ý, sắc mặt tỷ tỷ tái nhợt như vậy! Tỷ tỷ có bị thương hay không?"
Thư Nhan lắc đầu, "Bị sét đánh một chút, may mắn, ta biến thành nguyên hình, nên không bị trọng thương gì. . . . . . Có thể tránh được tai họa này, quả thật phải cảm tạ tên ngốc kia!" Sở dĩ đau lòng, có lẽ bởi vì hắn cứu nàng !
"Đó là tự nhiên! Chúng ta là hồ tộc, nhưng mà ân oán phải rõ ràng !" Bạch y nữ tử cười.
Thư Nhan đột nhiên nói : "Muội muội! Ngươi nói, ta tìm cho hắn một thê tử xinh đẹp như hoa như ngọc thì như thế nào? Bộ dạng ngốc nghếch của hắn chỉ sợ nữ tử bình thường không muốn gả cho hắn đâu! Ừ. . . . . . Quyết định ! Ta chẳng những muốn kiếp này hắn đại phú đại quý, còn muốn hắn thê thiếp thành đàn, so với lão hoàng đế trên đời này còn hạnh phúc hơn, còn muốn náo nhiệt hơn!"
"Tỷ tỷ. . . . . ." Gương mặt bạch y nữ tử ngẩn ra, nhưng trong lòng dâng lên một tia bất an! Nàng luôn luôn có một loại ảo giác, thiên kiếp thật sự của tỷ tỷ không phải là lôi kiếp, mà là tình kiếp! Chính là nam tử tên Trần Đại Dũng kia, suy nghĩ lại, không phải tỷ tỷ vẫn có hảo cảm khi đối diện với bạch diện thư sinh* sao? Hẳn là sẽ không thích người thật thà như vậy chứ!
(*bạch diện thư sinh : chỉ thư sinh trắng nõn, trẻ tuổi)
"Đạo trưởng, ta đã chẻ củi xong rồi. Còn việc gì muốn ta làm không?" Trần Đại Dũng dùng ống tay áo lau trán đầy mồ hôi, ngây ngô cười.
Hỏa hồ lặng im trong chốc lát, đột nhiên nói: "Muội muội! Vì sao hắn biết rõ chân tướng, đến cuối cùng lại vẫn liều mình che chở cho ta chứ?"
Bạch y nữ tử cười nhẹ, "Tỷ tỷ! Đó là bởi vì tên ngốc lực lưỡng kia yêu tỷ ! Quả thật sức quyến rũ của tỷ tỷ rất lợi hại!"
"Làm sao có thể?" Trong nháy mắt hỏa hồ hóa thân hình người, nhíu nhíu mày, "Tên ngốc kia! Cho dù đổi thành bất cứ người nào khác hắn cũng sẽ cứu!"
"Mặc dù đạo hạnh của tỷ tỷ cao hơn ta, nhưng đối với chuyện cảm tình lại như đứa trẻ không biết ! Lấy tướng mạo của tỷ tỷ, hắn yêu tỷ tỷ cũng là điều đương nhiên, nhưng đã biết thân phận thật sự của tỷ tỷ, còn khăng khăng một mực phải xác thực! Muốn ta nói, hắn đúng là một kẻ si tình, si ngốc. . . . . ."
Thư Nhan suy nghĩ trong chốc lát, nhớ tới lúc Trần Đại Dũng gần đi, cuối cùng còn liếc nhìn nàng một cái, chính là rất bình thường, rất bình thường, mang theo ý cười si ngốc, vì sao nàng lại cảm thấy đau lòng chứ! Rõ ràng là ánh mắt đó rất giống đôi mắt trước kia!
Nghĩ đi nghĩ lại, không khỏi ho khan đứng lên.
"Tỷ tỷ không có việc gì chứ! Trời. . . . . . Ta thật sơ ý, sắc mặt tỷ tỷ tái nhợt như vậy! Tỷ tỷ có bị thương hay không?"
Thư Nhan lắc đầu, "Bị sét đánh một chút, may mắn, ta biến thành nguyên hình, nên không bị trọng thương gì. . . . . . Có thể tránh được tai họa này, quả thật phải cảm tạ tên ngốc kia!" Sở dĩ đau lòng, có lẽ bởi vì hắn cứu nàng !
"Đó là tự nhiên! Chúng ta là hồ tộc, nhưng mà ân oán phải rõ ràng !" Bạch y nữ tử cười.
Thư Nhan đột nhiên nói : "Muội muội! Ngươi nói, ta tìm cho hắn một thê tử xinh đẹp như hoa như ngọc thì như thế nào? Bộ dạng ngốc nghếch của hắn chỉ sợ nữ tử bình thường không muốn gả cho hắn đâu! Ừ. . . . . . Quyết định ! Ta chẳng những muốn kiếp này hắn đại phú đại quý, còn muốn hắn thê thiếp thành đàn, so với lão hoàng đế trên đời này còn hạnh phúc hơn, còn muốn náo nhiệt hơn!"
"Tỷ tỷ. . . . . ." Gương mặt bạch y nữ tử ngẩn ra, nhưng trong lòng dâng lên một tia bất an! Nàng luôn luôn có một loại ảo giác, thiên kiếp thật sự của tỷ tỷ không phải là lôi kiếp, mà là tình kiếp! Chính là nam tử tên Trần Đại Dũng kia, suy nghĩ lại, không phải tỷ tỷ vẫn có hảo cảm khi đối diện với bạch diện thư sinh* sao? Hẳn là sẽ không thích người thật thà như vậy chứ!
(*bạch diện thư sinh : chỉ thư sinh trắng nõn, trẻ tuổi)
"Đạo trưởng, ta đã chẻ củi xong rồi. Còn việc gì muốn ta làm không?" Trần Đại Dũng dùng ống tay áo lau trán đầy mồ hôi, ngây ngô cười.
Chương 58 :
Đạo trưởng lại bị hắn cười đến cả người sợ hãi, vội vàng lắc đầu, "Không có! Không có!"
Trần Đại Dũng lại cười, "À, đúng rồi, tối hôm qua trời mưa, nghe nói nóc điện thờ bị dột, nên giúp đỡ việc sửa!" Dứt lời, vén tay áo lên, tìm ra cây thang, đi về điện thờ.
"Này ! Không dột! Không dột!"
Đạo trưởng trái lương tâm nói dối. Lúc này vừa vặn có hai lão đạo trở về, đạo trưởng nháy mắt, hai người lập tức ngăn Trần Đại Dũng lại, còn kèm theo khuôn mặt tươi cười, "Không dột! Không dột! Nóc nhà thật sự không dột!"
Một tay Trần Đại Dũng vịn cây thang, vẻ mặt kinh ngạc, "Ta chỉ muốn giúp!"
Hai gã lão đạo cùng nhau gật đầu, "Biết! Biết!" Chẳng qua bọn họ được hắn giúp đỡ mà sợ hãi.
Sau khi trở về từ ngày ấy, Trần Đại Dũng thành thật xin lỗi đạo trưởng, cũng chủ động yêu cầu ở lại, giành làm việc! Sau đó những đạo sĩ khác trở về cũng dần phát hiện, tất cả việc của bọn họ đều bị Trần Đại Dũng giành làm xong. Mỗi ngày trừ ăn ra cùng ngủ ra, giống như không có việc gì làm, mọi người lười biếng thôi, lão đạo tự nhiên cũng không ngoại lệ, nếu cứ tiếp tục thế này thì cũng không có gì không tốt!
Nhưng mà Trần Đại Dũng thành thật làm việc không phá hư thì cũng phá hủy ! Chẳng hạn như, chẻ củi đi! Trong vòng 1 đêm hắn có thể chẻ tràn đầy sân! Đúng là chuyện tốt như thế, nhưng mà chẻ nhiều quá không phải chuyện tốt ! Nhất là chất đống bên cạnh lư hương thiếu chút nữa đã bị đốt thành trận hỏa hoạn!
Còn có, nấu nước, đổ đầy tất cả 8 chậu nước to! Chẳng qua Trần Đại Dũng vẫn không thỏa mãn! Trong đạo quán này phàm là thứ có thể chứa nước đều được đổ đầy, kể cả cái bô của lão đạo trưởng cũng không buông tha! Kết quả là đêm đó, nghe được tiếng đạo trưởng nổi giận kêu thảm thiết.
Trần Đại Dũng cũng xung phong nhận việc làm đầu bếp! Nhưng mà Đại Dũng làm việc quá mức, bánh bao làm được nhiều lắm, vì không muốn lãng phí lương thực, mỗi người đều phải ăn tám cái bánh bao! Ngay cả Trần Đại Dũng thân thể khoẻ mạnh như vậy có thể ăn năm bánh bao thật to cũng đã rất no rồi, huống chi những người khác phải ăn đủ tám cái!
Từ đó trở đi cứ mỗi lần các đạo trưởng, nghe thấy "bánh bao đây" liền biến sắc, nghe thấy “bánh bao đây” liền buồn nôn mãnh liệt.
Nếu như đạo trưởng trách phạt, thái độ Trần Đại Dũng chân thành, vẻ mặt vô tội, tươi cười thật thà, cam đoan nhất định sửa lại.
Đánh cũng đánh không được, nói thật, cũng đánh không lại.
Đạo trưởng cũng hiểu được, chẳng qua Trần Đại Dũng mang áy náy trong lòng, muốn hết sức bồi thường một chút mà thôi! Điều đạo trưởng vui mừng nhất là, từ sau ngày ấy Trần Đại Dũng không còn có đề cập đến hỏa hồ kia, giống như đã quên lãng rồi.
Trần Đại Dũng lại cười, "À, đúng rồi, tối hôm qua trời mưa, nghe nói nóc điện thờ bị dột, nên giúp đỡ việc sửa!" Dứt lời, vén tay áo lên, tìm ra cây thang, đi về điện thờ.
"Này ! Không dột! Không dột!"
Đạo trưởng trái lương tâm nói dối. Lúc này vừa vặn có hai lão đạo trở về, đạo trưởng nháy mắt, hai người lập tức ngăn Trần Đại Dũng lại, còn kèm theo khuôn mặt tươi cười, "Không dột! Không dột! Nóc nhà thật sự không dột!"
Một tay Trần Đại Dũng vịn cây thang, vẻ mặt kinh ngạc, "Ta chỉ muốn giúp!"
Hai gã lão đạo cùng nhau gật đầu, "Biết! Biết!" Chẳng qua bọn họ được hắn giúp đỡ mà sợ hãi.
Sau khi trở về từ ngày ấy, Trần Đại Dũng thành thật xin lỗi đạo trưởng, cũng chủ động yêu cầu ở lại, giành làm việc! Sau đó những đạo sĩ khác trở về cũng dần phát hiện, tất cả việc của bọn họ đều bị Trần Đại Dũng giành làm xong. Mỗi ngày trừ ăn ra cùng ngủ ra, giống như không có việc gì làm, mọi người lười biếng thôi, lão đạo tự nhiên cũng không ngoại lệ, nếu cứ tiếp tục thế này thì cũng không có gì không tốt!
Nhưng mà Trần Đại Dũng thành thật làm việc không phá hư thì cũng phá hủy ! Chẳng hạn như, chẻ củi đi! Trong vòng 1 đêm hắn có thể chẻ tràn đầy sân! Đúng là chuyện tốt như thế, nhưng mà chẻ nhiều quá không phải chuyện tốt ! Nhất là chất đống bên cạnh lư hương thiếu chút nữa đã bị đốt thành trận hỏa hoạn!
Còn có, nấu nước, đổ đầy tất cả 8 chậu nước to! Chẳng qua Trần Đại Dũng vẫn không thỏa mãn! Trong đạo quán này phàm là thứ có thể chứa nước đều được đổ đầy, kể cả cái bô của lão đạo trưởng cũng không buông tha! Kết quả là đêm đó, nghe được tiếng đạo trưởng nổi giận kêu thảm thiết.
Trần Đại Dũng cũng xung phong nhận việc làm đầu bếp! Nhưng mà Đại Dũng làm việc quá mức, bánh bao làm được nhiều lắm, vì không muốn lãng phí lương thực, mỗi người đều phải ăn tám cái bánh bao! Ngay cả Trần Đại Dũng thân thể khoẻ mạnh như vậy có thể ăn năm bánh bao thật to cũng đã rất no rồi, huống chi những người khác phải ăn đủ tám cái!
Từ đó trở đi cứ mỗi lần các đạo trưởng, nghe thấy "bánh bao đây" liền biến sắc, nghe thấy “bánh bao đây” liền buồn nôn mãnh liệt.
Nếu như đạo trưởng trách phạt, thái độ Trần Đại Dũng chân thành, vẻ mặt vô tội, tươi cười thật thà, cam đoan nhất định sửa lại.
Đánh cũng đánh không được, nói thật, cũng đánh không lại.
Đạo trưởng cũng hiểu được, chẳng qua Trần Đại Dũng mang áy náy trong lòng, muốn hết sức bồi thường một chút mà thôi! Điều đạo trưởng vui mừng nhất là, từ sau ngày ấy Trần Đại Dũng không còn có đề cập đến hỏa hồ kia, giống như đã quên lãng rồi.
Chương 59 :
Thấy hắn không hề bị yêu hồ kia mê hoặc, đạo trưởng cũng yên lòng.
Trong đạo quán yên bình, cuối cùng đạo trưởng quyết định dù thế nào cũng muốn tiễn bước Trần Đại Dũng! Trước mặt một lần lại một lần cam đoan hắn thiếu nợ đã trả xong, thiếu tình nghĩa cũng đã trả, tâm nguyện lớn nhất trước mắt của đạo trưởng đó là hy vọng hắn rời đi thì rốt cuộc Trần Đại Dũng cũng nghiêm túc gật đầu đồng ý.
Nhưng mà, trước khi đi, hắn vẫn muốn đến điện thờ kia, sửa lại chỗ dột, rồi mới yên tâm mà rời đi.
Ánh mắt chúng đạo sĩ lộ ra vẻ phấn khởi cộng với rưng rưng đưa tiễn.
Trần Đại Dũng đã xúc động, mắt cũng rưng rưng! Nếu không phải vì bận tâm nam nhi không dễ rơi lệ, thì đã gào khóc to lên, luyến tiếc phải rời khỏi!
Trần Đại Dũng thấy mọi người nhiệt tình như thế, đang muốn nói ra trong lòng —— ở lại thêm một thời gian nữa ——
Ánh mắt lão đạo trưởng nhạy bén, lập tức quyết định đóng cửa lại thật nhanh, cắt đứt lời Trần Đại Dũng chưa kịp nói.
Trần Đại Dũng rời đi khá trễ, lại nổi lên mưa to.
Lão đạo trưởng đang muốn thổi tắt ánh nến, ngủ trên giường, lại nghe một hồi nổ “Ầm” vang lên ở thiên điện. Sợ tới mức suýt nữa ngã xuống giường rồi! Còn không quan tâm mang giầy, bất chấp mưa chạy đến thiên điện.
Đạo sĩ khác cũng không chỉnh tề bao nhiêu so với hắn, còn ở trần chạy đến! Chúng đạo sĩ bị mưa rơi ướt đẫm, ánh mắt ngẩn ngơ đứng ở cửa đại điện, chỉ thấy nóc thiên điện, lộ ra một lỗ thủng thật to!
Mọi người khóc không ra nước mắt! Vốn thiên điện rất tốt, chỉ dột một chút mà thôi! Kết quả Trần Đại Dũng đòi sửa, quả nhiên, nóc nhà sụp đổ một khối! Ô ô, cái kẻ Trần Đại Dũng hại người kia, trước khi đi cũng không cho bọn họ sống yên ổn, tối nay lại không cần ngủ.
Trần Đại Dũng rời khỏi đạo quan, không có chỗ đi, vốn định về nhà, nhưng vừa nghĩ tới ánh mắt mong mỏi của cha mẹ từ nhỏ đến lớn, hắn chẳng những không thể tạo dựng lập nghiệp, ngược lại còn trốn thoát, cảm thấy không có mặt mũi nào gặp cha mẹ.
Nghe Hoắc đại ca từng nói Giang Nam là một nơi tốt, quang cảnh mênh mông, mưa bụi mông lung, giống như chốn bồng lai tiên cảnh, liền hạ quyết tâm một đường đi về hướng Nam.
Trước khi đi, mười hai bạc mà đạo trưởng nhét vào trong lòng sớm đã bị hắn tiêu hết! Thật sự không còn cách gì, có thể vào trong núi, săn một ít thú đến trong thành bán, gom chút bạc, nếu không đi, có khi chạy đến bến sông, làm chút việc tốn sức, cứ như vậy, đi một chút lại ngừng.
Hôm nay, Trần Đại Dũng đã đến trấn nhỏ vùng sông nước, sờ sờ bạc trên người, chỉ còn lại có vài đồng. Nhìn chỗ đồng ruộng có nông nhân cấy mạ, nghĩ nghĩ, lúc này có thể tìm chút việc nhà nông làm. Sửa sang lại xiêm y cũ nát trên người, buộc lại dây bên hông, vuốt lại tóc bị gió thổi loạn ra sau tai, cảm thấy bộ dạng mình nhã nhặn hơn một chút, lúc này mới đi đến chỗ đồng ruộng.
Trong đạo quán yên bình, cuối cùng đạo trưởng quyết định dù thế nào cũng muốn tiễn bước Trần Đại Dũng! Trước mặt một lần lại một lần cam đoan hắn thiếu nợ đã trả xong, thiếu tình nghĩa cũng đã trả, tâm nguyện lớn nhất trước mắt của đạo trưởng đó là hy vọng hắn rời đi thì rốt cuộc Trần Đại Dũng cũng nghiêm túc gật đầu đồng ý.
Nhưng mà, trước khi đi, hắn vẫn muốn đến điện thờ kia, sửa lại chỗ dột, rồi mới yên tâm mà rời đi.
Ánh mắt chúng đạo sĩ lộ ra vẻ phấn khởi cộng với rưng rưng đưa tiễn.
Trần Đại Dũng đã xúc động, mắt cũng rưng rưng! Nếu không phải vì bận tâm nam nhi không dễ rơi lệ, thì đã gào khóc to lên, luyến tiếc phải rời khỏi!
Trần Đại Dũng thấy mọi người nhiệt tình như thế, đang muốn nói ra trong lòng —— ở lại thêm một thời gian nữa ——
Ánh mắt lão đạo trưởng nhạy bén, lập tức quyết định đóng cửa lại thật nhanh, cắt đứt lời Trần Đại Dũng chưa kịp nói.
Trần Đại Dũng rời đi khá trễ, lại nổi lên mưa to.
Lão đạo trưởng đang muốn thổi tắt ánh nến, ngủ trên giường, lại nghe một hồi nổ “Ầm” vang lên ở thiên điện. Sợ tới mức suýt nữa ngã xuống giường rồi! Còn không quan tâm mang giầy, bất chấp mưa chạy đến thiên điện.
Đạo sĩ khác cũng không chỉnh tề bao nhiêu so với hắn, còn ở trần chạy đến! Chúng đạo sĩ bị mưa rơi ướt đẫm, ánh mắt ngẩn ngơ đứng ở cửa đại điện, chỉ thấy nóc thiên điện, lộ ra một lỗ thủng thật to!
Mọi người khóc không ra nước mắt! Vốn thiên điện rất tốt, chỉ dột một chút mà thôi! Kết quả Trần Đại Dũng đòi sửa, quả nhiên, nóc nhà sụp đổ một khối! Ô ô, cái kẻ Trần Đại Dũng hại người kia, trước khi đi cũng không cho bọn họ sống yên ổn, tối nay lại không cần ngủ.
Trần Đại Dũng rời khỏi đạo quan, không có chỗ đi, vốn định về nhà, nhưng vừa nghĩ tới ánh mắt mong mỏi của cha mẹ từ nhỏ đến lớn, hắn chẳng những không thể tạo dựng lập nghiệp, ngược lại còn trốn thoát, cảm thấy không có mặt mũi nào gặp cha mẹ.
Nghe Hoắc đại ca từng nói Giang Nam là một nơi tốt, quang cảnh mênh mông, mưa bụi mông lung, giống như chốn bồng lai tiên cảnh, liền hạ quyết tâm một đường đi về hướng Nam.
Trước khi đi, mười hai bạc mà đạo trưởng nhét vào trong lòng sớm đã bị hắn tiêu hết! Thật sự không còn cách gì, có thể vào trong núi, săn một ít thú đến trong thành bán, gom chút bạc, nếu không đi, có khi chạy đến bến sông, làm chút việc tốn sức, cứ như vậy, đi một chút lại ngừng.
Hôm nay, Trần Đại Dũng đã đến trấn nhỏ vùng sông nước, sờ sờ bạc trên người, chỉ còn lại có vài đồng. Nhìn chỗ đồng ruộng có nông nhân cấy mạ, nghĩ nghĩ, lúc này có thể tìm chút việc nhà nông làm. Sửa sang lại xiêm y cũ nát trên người, buộc lại dây bên hông, vuốt lại tóc bị gió thổi loạn ra sau tai, cảm thấy bộ dạng mình nhã nhặn hơn một chút, lúc này mới đi đến chỗ đồng ruộng.
 
Chương 60:
"Thiếu gia! Thiếu gia! Cuối cùng người đã trở lại! Thiếu gia. . . . . ." Đột nhiên một gã sai vặt còn trẻ vừa chạy vừa gọi đến trước mặt.
Trần Đại Dũng giật mình, gọi ai vậy? Nhìn phía sau thấy, a! Chỉ có một ông lão chừng năm mươi tuổi! Hắn là thiếu gia, lão gia kia cũng phải mấy chục tuổi rồi? Không hiểu sao chút buồn cười.
Mải suy nghĩ, không ngờ người thiếu niên kia lại ngừng ở trước mặt hắn, ngẩng cổ, thở hồng hộc gọi: "Thiếu gia! Thiếu gia!"
Thiếu gia! Trần Đại Dũng trừng to mắt, chỉ vào mũi mình, "Ta là thiếu gia!" Cười thật thà, "Tiểu huynh đệ, ngươi nhận sai người rồi ! Ta không phải thiếu gia của ngươi!"
"Thiếu gia! Người không nhận ra tiểu nhân A Phú sao? Thiếu gia người đùa giỡn với tiểu nhân phải không?"
Ánh mắt người thiếu niên chân thành tha thiết như thế, trong nháy mắt, Trần Đại Dũng cũng nghĩ mình đã trở thành thiếu gia!
"Quả thật ta không biết ngươi, ta cũng không nói đùa!" Chẳng lẽ là thanh niên này bị điên, Trần Đại Dũng bắt đầu hoài nghi.
"Thiếu gia! Có phải đánh giặc bị thương không, ngay cả A Phú cũng không nhớ . . . . . . Thiếu gia! Người có thể không nhận ra tiểu nhân, nhưng người không thể không nhận ra lão gia và phu nhân! Từ lúc người đi, lão gia phu nhân ngày ngóng đêm mong, mong người trở về đó!" Nói xong, không phân bua nữa, kéo Trần Đại Dũng đang đờ đẫn bước đi.
Trần Đại Dũng đang đờ đẫn bị kéo đến trước cổng lớn, mới bừng tỉnh lại! Nhưng mà, nhìn thấy người gác cổng, hộ vệ, nha hoàn, ma ma, đều há mồm gọi hắn thiếu gia, không nhịn được lại giương mắt mà nhìn, đi vào trong phủ bị những người này vây quanh.
Trần Đại Dũng ngẩn ngơ gãi tóc, chẳng lẽ bọn họ đều nhận sai người, đều bị điên? A a! Hay người bị điên là mình?
"Con trai. . . . . ." Vừa bị dẫn vào phía trước, tiếng thét chói tai vang lên một hồi, ngay sau đó một phụ nhân chạy tới gắt gao ôm lấy hắn, "Con trai! Mẫu thân nhớ con muốn chết!"
"Mẫu thân. . . . . ." Người cũng không phải mẹ ta! Trần Đại Dũng cấp bách dụi mắt, không sai, bà tuyệt đối không phải mẹ hắn!
"Khụ khụ! Còn ra thể thống gì! Còn không mau qua đỡ phu nhân!" Lão gia ngồi ở chính giữa ra lệnh cho tỳ nữ, tiếp theo thành khẩn nói với Trần Đại Dũng: "Con trai! Trở về là tốt rồi! Trở về là tốt rồi! Nhìn bộ dạng con kìa, ở bên ngoài nhất định rất khổ!"
"Ô ô! Con trai của ta số khổ mà!" Phu nhân được dìu ngồi xuống một bên bắt đầu khóc nức nở.
Bỗng nhiên Trần Đại Dũng thấy hai người ầm ĩ, la lên: "Lầm rồi! Lầm rồi! Ta không phải con trai của các người! Ta không biết các người!"
Trần Đại Dũng giật mình, gọi ai vậy? Nhìn phía sau thấy, a! Chỉ có một ông lão chừng năm mươi tuổi! Hắn là thiếu gia, lão gia kia cũng phải mấy chục tuổi rồi? Không hiểu sao chút buồn cười.
Mải suy nghĩ, không ngờ người thiếu niên kia lại ngừng ở trước mặt hắn, ngẩng cổ, thở hồng hộc gọi: "Thiếu gia! Thiếu gia!"
Thiếu gia! Trần Đại Dũng trừng to mắt, chỉ vào mũi mình, "Ta là thiếu gia!" Cười thật thà, "Tiểu huynh đệ, ngươi nhận sai người rồi ! Ta không phải thiếu gia của ngươi!"
"Thiếu gia! Người không nhận ra tiểu nhân A Phú sao? Thiếu gia người đùa giỡn với tiểu nhân phải không?"
Ánh mắt người thiếu niên chân thành tha thiết như thế, trong nháy mắt, Trần Đại Dũng cũng nghĩ mình đã trở thành thiếu gia!
"Quả thật ta không biết ngươi, ta cũng không nói đùa!" Chẳng lẽ là thanh niên này bị điên, Trần Đại Dũng bắt đầu hoài nghi.
"Thiếu gia! Có phải đánh giặc bị thương không, ngay cả A Phú cũng không nhớ . . . . . . Thiếu gia! Người có thể không nhận ra tiểu nhân, nhưng người không thể không nhận ra lão gia và phu nhân! Từ lúc người đi, lão gia phu nhân ngày ngóng đêm mong, mong người trở về đó!" Nói xong, không phân bua nữa, kéo Trần Đại Dũng đang đờ đẫn bước đi.
Trần Đại Dũng đang đờ đẫn bị kéo đến trước cổng lớn, mới bừng tỉnh lại! Nhưng mà, nhìn thấy người gác cổng, hộ vệ, nha hoàn, ma ma, đều há mồm gọi hắn thiếu gia, không nhịn được lại giương mắt mà nhìn, đi vào trong phủ bị những người này vây quanh.
Trần Đại Dũng ngẩn ngơ gãi tóc, chẳng lẽ bọn họ đều nhận sai người, đều bị điên? A a! Hay người bị điên là mình?
"Con trai. . . . . ." Vừa bị dẫn vào phía trước, tiếng thét chói tai vang lên một hồi, ngay sau đó một phụ nhân chạy tới gắt gao ôm lấy hắn, "Con trai! Mẫu thân nhớ con muốn chết!"
"Mẫu thân. . . . . ." Người cũng không phải mẹ ta! Trần Đại Dũng cấp bách dụi mắt, không sai, bà tuyệt đối không phải mẹ hắn!
"Khụ khụ! Còn ra thể thống gì! Còn không mau qua đỡ phu nhân!" Lão gia ngồi ở chính giữa ra lệnh cho tỳ nữ, tiếp theo thành khẩn nói với Trần Đại Dũng: "Con trai! Trở về là tốt rồi! Trở về là tốt rồi! Nhìn bộ dạng con kìa, ở bên ngoài nhất định rất khổ!"
"Ô ô! Con trai của ta số khổ mà!" Phu nhân được dìu ngồi xuống một bên bắt đầu khóc nức nở.
Bỗng nhiên Trần Đại Dũng thấy hai người ầm ĩ, la lên: "Lầm rồi! Lầm rồi! Ta không phải con trai của các người! Ta không biết các người!"
Bình luận facebook