-
Chương 86 - 90
Chương 86:
 
Chương 87:
 
Chương 88:
Chương 89:
Chương 90:
"Ta là nam nhân, gặp chuyện vui, tự nhiên muốn uống rượu ăn mừng rồi ! Ngươi dựa vào cái gì không cho ta uống rượu!"
"Vui mừng! Hừ! Thật đúng là uống say đến trắng đen cũng không rõ!"
"Đúng là ta vui mừng, ta có thê tử , ta thành công ! Vậy mà thành công . . . . . . Nói cho ngươi biết đó! Tuy rằng thê tử của ta hung dữ, nhưng đối với ta thật sự rất tốt. . . . . . Nàng luôn mắng ta ngu ngốc, hì hì! Thật ra nàng còn ngốc hơn ta. . . . . . Ơ! Đây là đâu? Các ngươi là ai, buông tay, ta muốn về nhà, tìm thê tử của ta. . . . . ."
Ngay từ đầu, vốn Thư Nhan nghĩ hắn say nói lảm nhảm, nhưng càng nghe càng cảm thấy bất thường! Sắc mặt trầm xuống, bỗng nhiên đi đến trước người hắn, tránh hơi thở đầy mùi rượu của hắn, hỏi: "Thành công cái gì? Thê tử của ngươi là ai!"
"Ta không nói cho ngươi! Lâm đại ca nói trên đời này có rất nhiều người xấu, không thể nói! Nếu ta nói, ngươi sẽ tìm đạo sĩ đến bắt nạt của nàng! Ta nói rồi, phải bảo vệ nàng!"
Thư Nhan nhíu hai hàng lông mày lại, thê tử trong miệng hắn chính là mình, chẳng qua nàng càng nghe càng thấy mơ hồ, còn nữa, "Đồ ngốc! Lâm đại ca nào, Lâm đại ca là ai?”
"Hư!" Trần Đại Dũng say khướt làm động tác im lặng, "Lâm đại ca nói không thể nói, nói ra sẽ không linh nghiệm nữa !"
Hàn quang trong mắt Thư Nhan chợt lóe, xem ra Lâm đại ca thật sự có điều gì rồi !"Chàng không chịu nói có phải không! Tốt! Ta xem chàng có nói không!" Bỗng dưng thu hồi hai tiểu nhân kia, nắm tay Trần Đại Dũng, miệng niệm chú, trong nháy mắt, hai người liền đến bên cạnh một hồ nước.
Không chút khách khí ấn đầu Trần Đại Dũng vào trong nước rồi lại kéo lên.
Trần Đại Dũng ho khan hai cái, trong nháy mắt cảm giác say đã tiêu tan hơn phân nửa, mờ mịt nhìn thoáng qua người bên cạnh, "Nàng . . . . ." Liếc mắt nhìn bốn phía, "Đây là nơi nào? Chúng ta đến nơi này làm gì?"
Thư Nhan cười lạnh một tiếng, "Sao lại không gọi ta là thê tử ? Vừa rồi đúng là gọi một tiếng không ngừng nghỉ!”
Trần Đại Dũng đột nhiên trở nên giống như tiểu tức phụ, lắp bắp: "Này. . . . . . Ta. . . . . ."
"Có gì mà ngượng ngùng, tối hôm qua đã động phòng hoa chúc rồi!"
Trần Đại Dũng đỏ mặt, cười hì hì, cuối cùng thật thà nói: "Thê . . . . . Thê tử! Sao nàng lại tới đây? Ta. . . . . ."
Thư Nhan vẫn nghiêm mặt, lạnh lùng nói: "Lâm đại ca của chàng đâu?"
"A!" Trần Đại Dũng kinh ngạc trừng to mắt, "Làm sao nàng biết lâm. . . . . . Ta, ta không biết Lâm đại ca nào cả!"
Thư Nhan khẽ cười , "Thật sự không biết?"
"Vui mừng! Hừ! Thật đúng là uống say đến trắng đen cũng không rõ!"
"Đúng là ta vui mừng, ta có thê tử , ta thành công ! Vậy mà thành công . . . . . . Nói cho ngươi biết đó! Tuy rằng thê tử của ta hung dữ, nhưng đối với ta thật sự rất tốt. . . . . . Nàng luôn mắng ta ngu ngốc, hì hì! Thật ra nàng còn ngốc hơn ta. . . . . . Ơ! Đây là đâu? Các ngươi là ai, buông tay, ta muốn về nhà, tìm thê tử của ta. . . . . ."
Ngay từ đầu, vốn Thư Nhan nghĩ hắn say nói lảm nhảm, nhưng càng nghe càng cảm thấy bất thường! Sắc mặt trầm xuống, bỗng nhiên đi đến trước người hắn, tránh hơi thở đầy mùi rượu của hắn, hỏi: "Thành công cái gì? Thê tử của ngươi là ai!"
"Ta không nói cho ngươi! Lâm đại ca nói trên đời này có rất nhiều người xấu, không thể nói! Nếu ta nói, ngươi sẽ tìm đạo sĩ đến bắt nạt của nàng! Ta nói rồi, phải bảo vệ nàng!"
Thư Nhan nhíu hai hàng lông mày lại, thê tử trong miệng hắn chính là mình, chẳng qua nàng càng nghe càng thấy mơ hồ, còn nữa, "Đồ ngốc! Lâm đại ca nào, Lâm đại ca là ai?”
"Hư!" Trần Đại Dũng say khướt làm động tác im lặng, "Lâm đại ca nói không thể nói, nói ra sẽ không linh nghiệm nữa !"
Hàn quang trong mắt Thư Nhan chợt lóe, xem ra Lâm đại ca thật sự có điều gì rồi !"Chàng không chịu nói có phải không! Tốt! Ta xem chàng có nói không!" Bỗng dưng thu hồi hai tiểu nhân kia, nắm tay Trần Đại Dũng, miệng niệm chú, trong nháy mắt, hai người liền đến bên cạnh một hồ nước.
Không chút khách khí ấn đầu Trần Đại Dũng vào trong nước rồi lại kéo lên.
Trần Đại Dũng ho khan hai cái, trong nháy mắt cảm giác say đã tiêu tan hơn phân nửa, mờ mịt nhìn thoáng qua người bên cạnh, "Nàng . . . . ." Liếc mắt nhìn bốn phía, "Đây là nơi nào? Chúng ta đến nơi này làm gì?"
Thư Nhan cười lạnh một tiếng, "Sao lại không gọi ta là thê tử ? Vừa rồi đúng là gọi một tiếng không ngừng nghỉ!”
Trần Đại Dũng đột nhiên trở nên giống như tiểu tức phụ, lắp bắp: "Này. . . . . . Ta. . . . . ."
"Có gì mà ngượng ngùng, tối hôm qua đã động phòng hoa chúc rồi!"
Trần Đại Dũng đỏ mặt, cười hì hì, cuối cùng thật thà nói: "Thê . . . . . Thê tử! Sao nàng lại tới đây? Ta. . . . . ."
Thư Nhan vẫn nghiêm mặt, lạnh lùng nói: "Lâm đại ca của chàng đâu?"
"A!" Trần Đại Dũng kinh ngạc trừng to mắt, "Làm sao nàng biết lâm. . . . . . Ta, ta không biết Lâm đại ca nào cả!"
Thư Nhan khẽ cười , "Thật sự không biết?"
 
Chương 87:
"Ừ, đúng vậy!"
"Tốt lắm! Bắt đầu từ bây giờ, chàng đi đường Dương Quan, ta qua cầu Độc Mộc, chàng không còn là nam nhân của ta, ta cũng không còn là thê tử của chàng!"
Trần Đại Dũng vội la lên: "Nàng, nàng lại nuốt lời! Mới hôm qua muốn làm thê tử của ta!”
Thư Nhan nghiêm mặt, xoay người, cho dù Trần Đại Dũng nói gì nữa cũng không đáp lại. Trần Đại Dũng gấp đến độ chân tay luống cuống, bỗng dưng bừng tỉnh hiểu ra vỗ đầu, lấy một túi gấm trong ngực mở ra, sau khi xem xong, mừng rỡ ngẩng đầu, gọi Thư Nhan: "Ta nói, ta nói cho nàng, nàng đừng tức giận !" Hắn chuyển tới trước mặt Thư Nhan, "Lâm đại ca, hắn nói, chỉ cần ta giả vờ thích thành thân, cuối cùng nàng sẽ khiến Lý gia từ hôn!"
Ánh mắt Thư Nhan chợt lóe, nhíu mày hỏi: "Lâm đại ca gì? Người này là ai? Làm sao chàng quen biết ?"
"A. . . . . ." Bối rối nắm tóc, nhiều vấn đề như vậy! Lắc đầu, vẫn còn hơi say, "Lâm đại ca chính là Lâm đại ca! Ngày đó ta đi chùa gặp hắn, hắn liền nói cho ta biết biện pháp này!"
Thư Nhan tức giận nói: "Một người không quen biết, hắn nói cái gì, chàng liền tin tưởng, không sợ hắn sẽ làm ta bị thương sao!"
"Ta biết! Từ nhỏ ta đã quen Lâm đại ca ! Hắn còn cứu cha ta một mạng! Lâm đại ca sẽ không hại người! Hắn là người tốt!" Hắn lớn tiếng phản bác.
Trong lòng Thư Nhan thầm nghĩ, thật là lợi hại! Là ai chứ? Có thể tính trước tâm ý của hắn! Hay là đối phương có thể nhìn thấu tính mạng của nàng? Có lẽ là người đó tu luyện thành tiên, cố ý đến chỉ điểm cho Trần Đại Dũng ! Không xong! Nàng là yêu, hắn là người! Cái gọi là yêu và người không thể chung đường, phạm vào thiên giới! Nếu là tiên! Không chia rẽ đã là từ bi, sao có thể giúp đỡ!
Nếu là người? Đạo hạnh tu luyện cao thế nào, cũng không tầm thường ! Chẳng qua người tu luyện lại càng không nói những thứ này với Trần Đại Dũng ! Cuối cùng chuyện gì đã xảy ra? Đối phương là địch hay là bạn! Hay là có âm mưu khác?
Trong nháy mắt đang muốn tìm Trần Đại Dũng hỏi chuyện, đã thấy tên ngốc kia dựa vào gốc cây liễu bên hồ nước, đã sớm ngáy to ngủ rồi.
Thư Nhan tức giận đi lên trước, đang muốn đá hắn mấy đá, mũi chân chạm đến lồng ngực của hắn thì bỗng dưng dừng lại ! Chậm rãi ngồi xổm người xuống, ánh mắt ôn nhu quan sát gương mặt Trần Đại Dũng ngủ say.
Gương mặt Trần Đại Dũng thật thà ngay thẳng, bởi vì say rượu nên nhuộm một tầng màu đỏ, khóe miệng khẽ cong lên. Xem ra là đang trong mộng đẹp! Đôi mắt đen bóng nghiêm túc kia đã nhắm lại, giờ phút này gương mặt hắn ngủ lại hồn nhiên giống trẻ con!
"Tốt lắm! Bắt đầu từ bây giờ, chàng đi đường Dương Quan, ta qua cầu Độc Mộc, chàng không còn là nam nhân của ta, ta cũng không còn là thê tử của chàng!"
Trần Đại Dũng vội la lên: "Nàng, nàng lại nuốt lời! Mới hôm qua muốn làm thê tử của ta!”
Thư Nhan nghiêm mặt, xoay người, cho dù Trần Đại Dũng nói gì nữa cũng không đáp lại. Trần Đại Dũng gấp đến độ chân tay luống cuống, bỗng dưng bừng tỉnh hiểu ra vỗ đầu, lấy một túi gấm trong ngực mở ra, sau khi xem xong, mừng rỡ ngẩng đầu, gọi Thư Nhan: "Ta nói, ta nói cho nàng, nàng đừng tức giận !" Hắn chuyển tới trước mặt Thư Nhan, "Lâm đại ca, hắn nói, chỉ cần ta giả vờ thích thành thân, cuối cùng nàng sẽ khiến Lý gia từ hôn!"
Ánh mắt Thư Nhan chợt lóe, nhíu mày hỏi: "Lâm đại ca gì? Người này là ai? Làm sao chàng quen biết ?"
"A. . . . . ." Bối rối nắm tóc, nhiều vấn đề như vậy! Lắc đầu, vẫn còn hơi say, "Lâm đại ca chính là Lâm đại ca! Ngày đó ta đi chùa gặp hắn, hắn liền nói cho ta biết biện pháp này!"
Thư Nhan tức giận nói: "Một người không quen biết, hắn nói cái gì, chàng liền tin tưởng, không sợ hắn sẽ làm ta bị thương sao!"
"Ta biết! Từ nhỏ ta đã quen Lâm đại ca ! Hắn còn cứu cha ta một mạng! Lâm đại ca sẽ không hại người! Hắn là người tốt!" Hắn lớn tiếng phản bác.
Trong lòng Thư Nhan thầm nghĩ, thật là lợi hại! Là ai chứ? Có thể tính trước tâm ý của hắn! Hay là đối phương có thể nhìn thấu tính mạng của nàng? Có lẽ là người đó tu luyện thành tiên, cố ý đến chỉ điểm cho Trần Đại Dũng ! Không xong! Nàng là yêu, hắn là người! Cái gọi là yêu và người không thể chung đường, phạm vào thiên giới! Nếu là tiên! Không chia rẽ đã là từ bi, sao có thể giúp đỡ!
Nếu là người? Đạo hạnh tu luyện cao thế nào, cũng không tầm thường ! Chẳng qua người tu luyện lại càng không nói những thứ này với Trần Đại Dũng ! Cuối cùng chuyện gì đã xảy ra? Đối phương là địch hay là bạn! Hay là có âm mưu khác?
Trong nháy mắt đang muốn tìm Trần Đại Dũng hỏi chuyện, đã thấy tên ngốc kia dựa vào gốc cây liễu bên hồ nước, đã sớm ngáy to ngủ rồi.
Thư Nhan tức giận đi lên trước, đang muốn đá hắn mấy đá, mũi chân chạm đến lồng ngực của hắn thì bỗng dưng dừng lại ! Chậm rãi ngồi xổm người xuống, ánh mắt ôn nhu quan sát gương mặt Trần Đại Dũng ngủ say.
Gương mặt Trần Đại Dũng thật thà ngay thẳng, bởi vì say rượu nên nhuộm một tầng màu đỏ, khóe miệng khẽ cong lên. Xem ra là đang trong mộng đẹp! Đôi mắt đen bóng nghiêm túc kia đã nhắm lại, giờ phút này gương mặt hắn ngủ lại hồn nhiên giống trẻ con!
 
Chương 88:
Ai! Sao nàng lại thích nam nhân thật thà đơn giản vậy chứ! Một chút tình thú cũng đều không hiểu! Lại càng không nói ra lời ngon tiếng ngọt để cho nữ nhân vui mừng! Cũng là vẻ ngốc nghếch này làm nàng bật cười! Chẳng lẽ do kiếp trước thiếu nợ hắn?
Trong giấc mộng, Trần Đại Dũng chợt nhỏ giọng nói mớ một câu, Thư Nhan cúi người nghe, thì ra trong miệng hắn gọi ——"Thê…thê tử! Ta bảo vệ nàng!"
"Đồ ngốc!" Thư Nhan mỉm cười, nhẹ giọng nói, "Đồ ngốc! Chờ chàng tỉnh lại, lát nữa sẽ tính sổ với chàng!"
"Chàng xác định là ở chỗ này?" Thư Nhan không rõ hỏi lại, nhìn bảng hiệu treo trên cửa, "Khách điếm Long Tường", người này lại sống ở nơi náo nhiệt đông người qua lại!
"Là nơi này! Trên túi gấm viết là khách điếm Long Tường, Lâm đại ca sẽ không lừa ta!" Nhiều lần bị Thư Nhan nghi ngờ, Trần Đại Dũng rất không vui, cũng giận mà không dám nói gì, ngoan ngoãn theo phía sau Thư Nhan đi vào khách điếm.
"Khách quan, người muốn ăn cơm hay ở trọ!" Tiểu nhị ca nhiệt tình nghênh đón.
Trần Đại Dũng giận dỗi bĩu môi, "Ngươi hỏi nàng là được!"
"Ách. . . . . ." Khiến tiểu nhị ca sửng sờ, "Ta hỏi ai! Không phải có một mình khách quan sao?"
"A. . . . . ." Trần Đại Dũng nhìn Thư Nhan đi phía trước, lúc này mới nhớ tới trước khi đi, Thư Nhan có dặn dò hắn, nàng đang ẩn thân ! Người phàm không thể nhìn thấy nàng! Trách không được có thể đi đến chỗ náo nhiệt này có thể bình tĩnh như vậy! Hắn nhớ rõ mình đã nhìn thấy dung mạo người của Thư Nhan, biểu tình ở trong nháy mắt cũng trở nên thật quái dị.
Ai, quả nhiên yêu hồ và người không giống nhau! Cho dù biến thành người bộ dạng cũng không giống người thường! Được rồi, có hắn đây, thú nàng làm thê tử.
"Đại Dũng huynh đệ, ta ở đây!" Trần Đại Dũng chợt nghe có người gọi hắn, quay đầu thấy, cười to nói : "Lâm đại ca!" Liền bước qua.
Mà Thư Nhan vừa vào cửa liền chú ý đến nam tử dung mạo tuấn tú bất phàm ngồi ở một góc! Lúc nãy thanh y nam tử mở miệng gọi Đại Dũng, càng thêm quả quyết tin tưởng, lạnh lùng cười, quả nhiên không giống người thường!
Lâm Quyện kéo tay Trần Đại Dũng, cười nói: "Đi, vào trong phòng ta đi!”
Mắt Trần Đại Dũng nhìn hướng Thư Nhan, đang muốn nói chuyện, Lâm Quyện lại nói : "Đệ muội đến đây, vào phòng nói chuyện đi!"
A a! Ánh mắt Trần Đại Dũng ngạc nhiên nhìn về phía Lâm Quyện, Lâm đại ca thật là lợi hại! Vậy mà có thể nhìn thấy thê tử đang ẩn thân!
Thư Nhan cũng cười lạnh một tiếng, nhanh chóng lên lầu trước, Trần Đại Dũng và Lâm Quyện theo sau.
Trong giấc mộng, Trần Đại Dũng chợt nhỏ giọng nói mớ một câu, Thư Nhan cúi người nghe, thì ra trong miệng hắn gọi ——"Thê…thê tử! Ta bảo vệ nàng!"
"Đồ ngốc!" Thư Nhan mỉm cười, nhẹ giọng nói, "Đồ ngốc! Chờ chàng tỉnh lại, lát nữa sẽ tính sổ với chàng!"
"Chàng xác định là ở chỗ này?" Thư Nhan không rõ hỏi lại, nhìn bảng hiệu treo trên cửa, "Khách điếm Long Tường", người này lại sống ở nơi náo nhiệt đông người qua lại!
"Là nơi này! Trên túi gấm viết là khách điếm Long Tường, Lâm đại ca sẽ không lừa ta!" Nhiều lần bị Thư Nhan nghi ngờ, Trần Đại Dũng rất không vui, cũng giận mà không dám nói gì, ngoan ngoãn theo phía sau Thư Nhan đi vào khách điếm.
"Khách quan, người muốn ăn cơm hay ở trọ!" Tiểu nhị ca nhiệt tình nghênh đón.
Trần Đại Dũng giận dỗi bĩu môi, "Ngươi hỏi nàng là được!"
"Ách. . . . . ." Khiến tiểu nhị ca sửng sờ, "Ta hỏi ai! Không phải có một mình khách quan sao?"
"A. . . . . ." Trần Đại Dũng nhìn Thư Nhan đi phía trước, lúc này mới nhớ tới trước khi đi, Thư Nhan có dặn dò hắn, nàng đang ẩn thân ! Người phàm không thể nhìn thấy nàng! Trách không được có thể đi đến chỗ náo nhiệt này có thể bình tĩnh như vậy! Hắn nhớ rõ mình đã nhìn thấy dung mạo người của Thư Nhan, biểu tình ở trong nháy mắt cũng trở nên thật quái dị.
Ai, quả nhiên yêu hồ và người không giống nhau! Cho dù biến thành người bộ dạng cũng không giống người thường! Được rồi, có hắn đây, thú nàng làm thê tử.
"Đại Dũng huynh đệ, ta ở đây!" Trần Đại Dũng chợt nghe có người gọi hắn, quay đầu thấy, cười to nói : "Lâm đại ca!" Liền bước qua.
Mà Thư Nhan vừa vào cửa liền chú ý đến nam tử dung mạo tuấn tú bất phàm ngồi ở một góc! Lúc nãy thanh y nam tử mở miệng gọi Đại Dũng, càng thêm quả quyết tin tưởng, lạnh lùng cười, quả nhiên không giống người thường!
Lâm Quyện kéo tay Trần Đại Dũng, cười nói: "Đi, vào trong phòng ta đi!”
Mắt Trần Đại Dũng nhìn hướng Thư Nhan, đang muốn nói chuyện, Lâm Quyện lại nói : "Đệ muội đến đây, vào phòng nói chuyện đi!"
A a! Ánh mắt Trần Đại Dũng ngạc nhiên nhìn về phía Lâm Quyện, Lâm đại ca thật là lợi hại! Vậy mà có thể nhìn thấy thê tử đang ẩn thân!
Thư Nhan cũng cười lạnh một tiếng, nhanh chóng lên lầu trước, Trần Đại Dũng và Lâm Quyện theo sau.
Chương 89:
Đi vào phòng, Lâm Quyện tự mình rót hai ly trà, đưa cho hai người, mới ngồi xuống, nói: "Tại hạ Lâm Quyện, vì lớn hơn Đại Dũng mấy tuổi, liền tự xưng một tiếng đại ca!"
Thư Nhan ngồi đối diện Lâm Quyện, nghe vậy, khẽ mỉm cười, "Thì ra là đạo sĩ Du Phương! Ta còn tưởng là người nào!"
"Quả nhiên đệ muội tinh mắt! Liếc mắt một cái đã nhận ra !" Lâm Quyện rót cho mình một ly trà, khẽ nhấp một ngụm, cười trả lời.
Thư Nhan nhíu lông mày lại, cười yêu mị nói: "Không dám! Chỉ là ngươi cũng không mặc đạo bào như đạo sĩ khác, cũng thật lạ lùng! Còn có. . . . . . Hai chữ đệ muội này, đạo trưởng gọi có hơi không ổn!"
Trần Đại Dũng ngồi ở bên cạnh Thư Nhan đột nhiên nói: "Nàng là thê tử của ta, Lâm đại ca gọi nàng là đệ muội có gì không ổn?"
Thư Nhan trừng mắt phượng!
Bên kia Lâm Quyện vội vàng giải vậy nói : "Trách ta sơ sót! Thư cô nương!"
Trần Đại Dũng nghiêm mặt, cúi đầu không hé răng, cầm ly trà lên, hung hăng uống một hớp lớn.
Thư Nhan cũng dở khóc dở cười, tên ngốc này! Bỗng dưng cầm lấy tay Trần Đại Dũng, đợi hắn nhìn qua bên này, sắc mặt dịu bớt, mới nhíu mày nói với Lâm Quyện: "Tùy ngươi gọi thế nào cũng được !"
Khóe miệng Trần Đại Dũng giơ lên, không nhịn được lộ một tia đắc ý.
Thư Nhan thấy hắn như thế, cũng tức giận, lại không nỡ nổi giận với hắn.
Lâm Quyện ngồi ở đối diện tự nhiên thu hết mọi việc trong mắt, cảm thấy thật thú vị! Trong đáy mắt yêu hồ kia, rõ ràng bản tính hung tàn, dù sao cũng khác với con người! Nhưng lại đối với một mình Trần Đại Dũng thật thà tràn đầy nhu tình! Không đành lòng thương tổn nửa phần, dù tức giận cũng giả như không phải! Xem ra mình đã quyết định đúng!
Thư Nhan so với Trần Đại Dũng sâu sắc gấp trăm lần, làm sao không phát hiện ra giảo hoạt trong mắt Lâm Quyện, lạnh lùng cười, "Đạo sĩ này thật là không thú vị!”
"Thư cô nương đừng tức giận, lần này đến tìm ta hỏi nguyên nhân vì sao trợ giúp Trần Đại Dũng đúng không?”
"Ngươi biết là tốt rồi!" Thư Nhan lạnh giọng nói, chết tiệt, bàn ta dưới bàn đã bị Trần Đại Dũng nắm quá chặt, tên ngốc chết tiệt này, chỉ biết cười ngây dại.
Lâm Quyện nói: "Thật ra ta và Đại Dũng đã quen biết vài năm trước ! Ắt hẳn Đại Dũng đã từng đề cập với ngươi rồi!”
Thư Nhan gật đầu.
Lâm Quyện lại nói tiếp: "Tháng trước có hội chùa, ta và Đại Dũng gặp nhau lần nữa, đã thấy giữa mi hắn bị yêu khí quấn quanh, quá sợ hãi, vốn tưởng rằng tà yêu hại người quấn lấy hắn, ai ngờ nhìn kỹ mới phát giác, tuy Đại Dũng bị yêu khí quấn quanh hồi lâu, lại thần thái hồng hào, thân thể khỏe mạnh! Nếu yêu quái kia thực sự có ý muốn hại người, chỉ sợ Đại Dũng đã sớm thành một đống xương trắng rồi ! Hỏi chuyện một chút, Đại Dũng liền nói với ta tình hình cụ thể. . . . . ."
Giọng nói hơi khựng lại, có thâm ý khác nhìn Trần Đại Dũng một cái, đột nhiên cười nói: "Còn nữa, hắn nói yêu hồ kia vì báo ân, không nên ép hắn làm thiếu gia Trần gia còn phải thú thê tử! Làm thiếu gia Trần gia hắn có thể nhận! Dù sao dương thọ Trần lão gia và phu nhân cũng không còn bao lâu, lúc này hắn tẫn tẫn hiếu đạo một năm cũng tốt! Nhưng thú thê tử, lại quyết không chấp nhận!"
Thư Nhan ngồi đối diện Lâm Quyện, nghe vậy, khẽ mỉm cười, "Thì ra là đạo sĩ Du Phương! Ta còn tưởng là người nào!"
"Quả nhiên đệ muội tinh mắt! Liếc mắt một cái đã nhận ra !" Lâm Quyện rót cho mình một ly trà, khẽ nhấp một ngụm, cười trả lời.
Thư Nhan nhíu lông mày lại, cười yêu mị nói: "Không dám! Chỉ là ngươi cũng không mặc đạo bào như đạo sĩ khác, cũng thật lạ lùng! Còn có. . . . . . Hai chữ đệ muội này, đạo trưởng gọi có hơi không ổn!"
Trần Đại Dũng ngồi ở bên cạnh Thư Nhan đột nhiên nói: "Nàng là thê tử của ta, Lâm đại ca gọi nàng là đệ muội có gì không ổn?"
Thư Nhan trừng mắt phượng!
Bên kia Lâm Quyện vội vàng giải vậy nói : "Trách ta sơ sót! Thư cô nương!"
Trần Đại Dũng nghiêm mặt, cúi đầu không hé răng, cầm ly trà lên, hung hăng uống một hớp lớn.
Thư Nhan cũng dở khóc dở cười, tên ngốc này! Bỗng dưng cầm lấy tay Trần Đại Dũng, đợi hắn nhìn qua bên này, sắc mặt dịu bớt, mới nhíu mày nói với Lâm Quyện: "Tùy ngươi gọi thế nào cũng được !"
Khóe miệng Trần Đại Dũng giơ lên, không nhịn được lộ một tia đắc ý.
Thư Nhan thấy hắn như thế, cũng tức giận, lại không nỡ nổi giận với hắn.
Lâm Quyện ngồi ở đối diện tự nhiên thu hết mọi việc trong mắt, cảm thấy thật thú vị! Trong đáy mắt yêu hồ kia, rõ ràng bản tính hung tàn, dù sao cũng khác với con người! Nhưng lại đối với một mình Trần Đại Dũng thật thà tràn đầy nhu tình! Không đành lòng thương tổn nửa phần, dù tức giận cũng giả như không phải! Xem ra mình đã quyết định đúng!
Thư Nhan so với Trần Đại Dũng sâu sắc gấp trăm lần, làm sao không phát hiện ra giảo hoạt trong mắt Lâm Quyện, lạnh lùng cười, "Đạo sĩ này thật là không thú vị!”
"Thư cô nương đừng tức giận, lần này đến tìm ta hỏi nguyên nhân vì sao trợ giúp Trần Đại Dũng đúng không?”
"Ngươi biết là tốt rồi!" Thư Nhan lạnh giọng nói, chết tiệt, bàn ta dưới bàn đã bị Trần Đại Dũng nắm quá chặt, tên ngốc chết tiệt này, chỉ biết cười ngây dại.
Lâm Quyện nói: "Thật ra ta và Đại Dũng đã quen biết vài năm trước ! Ắt hẳn Đại Dũng đã từng đề cập với ngươi rồi!”
Thư Nhan gật đầu.
Lâm Quyện lại nói tiếp: "Tháng trước có hội chùa, ta và Đại Dũng gặp nhau lần nữa, đã thấy giữa mi hắn bị yêu khí quấn quanh, quá sợ hãi, vốn tưởng rằng tà yêu hại người quấn lấy hắn, ai ngờ nhìn kỹ mới phát giác, tuy Đại Dũng bị yêu khí quấn quanh hồi lâu, lại thần thái hồng hào, thân thể khỏe mạnh! Nếu yêu quái kia thực sự có ý muốn hại người, chỉ sợ Đại Dũng đã sớm thành một đống xương trắng rồi ! Hỏi chuyện một chút, Đại Dũng liền nói với ta tình hình cụ thể. . . . . ."
Giọng nói hơi khựng lại, có thâm ý khác nhìn Trần Đại Dũng một cái, đột nhiên cười nói: "Còn nữa, hắn nói yêu hồ kia vì báo ân, không nên ép hắn làm thiếu gia Trần gia còn phải thú thê tử! Làm thiếu gia Trần gia hắn có thể nhận! Dù sao dương thọ Trần lão gia và phu nhân cũng không còn bao lâu, lúc này hắn tẫn tẫn hiếu đạo một năm cũng tốt! Nhưng thú thê tử, lại quyết không chấp nhận!"
Chương 90:
"Lâm đại ca. . . . . ." Vẻ mặt Trần Đại Dũng thẹn thùng, không nghĩ tới lời mình nói lúc ấy bị Lâm đại ca kể lại, hơn nữa còn nói cho Thư Nhan nghe.
Lâm Quyện hơi lắc đầu, tiếp tục nói với Thư Nhan: "Ta hỏi vì sao hắn không muốn, Đại Dũng lại đỏ mặt không dám hé răng, ta hỏi nửa ngày, mới hiểu ra, kiếp này hắn chỉ muốn thú yêu hồ kia làm thê tử!" Dứt lời, liền phá lên cười ha ha.
"Lâm đại ca!" Trần Đại Dũng đứng lên, "Huynh, sao huynh lại. . . . . ." Mặt đỏ bừng một câu cũng nói không nên lời.
Đầu tiên Thư Nhan ngơ ngác một chút, nhìn Trần Đại Dũng thật sâu, trong mắt vẻ mặt thay đổi liên tục, tiếp theo nhíu mày, xem ra người này và nàng có sở thích giống nhau! Chính là rất thích trêu chọc Trần Đại Dũng của nàng!
Tiếng cười Lâm Quyện dừng lại, sắc mặt khẽ biến, tiếp theo khôi phục thái độ bình thường, "Tại hạ không đúng, Thư cô nương trách lầm!"
Thư Nhan hừ nhẹ một tiếng, kéo tay Trần Đại Dũng, "Đồ ngốc, ngồi xuống!"
Trần Đại Dũng sững sờ nhìn Thư Nhan, lại nhìn Lâm Quyện, đáng thương hắn mới mười chín “tuổi”, lẽ ra tuổi cũng không nhỏ, nhưng so với tuổi tác hai vị trước mặt còn kém mấy trăm năm, thật sự là. . . . . . Chuyện kia, cũng không có cách khác so được! Xứng đáng bị hai người bắt nạt!
Lâm Quyện tiếp tục giải thích: "Ta bấm đốt ngón tay thấy thật sự nhân duyên Đại Dũng cùng Thư cô nương ở một chỗ! Đã có duyên, sao ta không thành toàn chứ! Vì thế liền cho Đại Dũng ba cái túi gấm, cũng báo cho hắn biết thời điểm mở túi gấm ra! Về phần được hay không, vậy phải xem ý trời rồi !"
Thư Nhan không cảm kích hắn chút nào, cười lạnh nói: "Ngươi là đạo sĩ nhưng cũng rất kỳ lạ! Nếu là người ngoài, đã sớm khuyên Đại Dũng rời khỏi yêu nghiệt ta! Hoặc tìm ta tính sổ! Ngược lại ngươi không sợ thượng giới, đến thành toàn chuyện của chúng ta!”
Rốt cuộc Trần Đại Dũng có thể chen miệng vào nói : "Lâm đại ca đương nhiên phải giúp chúng ta !"
Thư Nhan giả vờ không nghe thấy, "Lâm đạo trưởng, dụng ý thật sự của ngươi là gì? Còn nữa, thiên hạ to lớn, vì sao ngươi lại trùng hợp gặp Đại Dũng như vậy?"
Lâm Quyện cười nhẹ, "Sở dĩ kiếp này ngươi và Trần Đại Dũng có duyên phận, là vì kiếp trước Đại Dũng nhận được một thứ quan trọng của ngươi, mà ngươi cũng từng làm hắn bị thương! Chính là thiếu nợ, mà lý do thật sự, ta nghĩ ngươi còn rõ hơn ta!”
"Nhưng. . . . . . Ta không rõ!"
Trần Đại Dũng nhỏ giọng nói, nghĩ đến Thư Nhan có thể trừng hắn như ngày thường cho xong, lại chỉ nghe nàng ôn nhu nói: "Về sau chúng ta nói tiếp!"
Lâm Quyện hơi lắc đầu, tiếp tục nói với Thư Nhan: "Ta hỏi vì sao hắn không muốn, Đại Dũng lại đỏ mặt không dám hé răng, ta hỏi nửa ngày, mới hiểu ra, kiếp này hắn chỉ muốn thú yêu hồ kia làm thê tử!" Dứt lời, liền phá lên cười ha ha.
"Lâm đại ca!" Trần Đại Dũng đứng lên, "Huynh, sao huynh lại. . . . . ." Mặt đỏ bừng một câu cũng nói không nên lời.
Đầu tiên Thư Nhan ngơ ngác một chút, nhìn Trần Đại Dũng thật sâu, trong mắt vẻ mặt thay đổi liên tục, tiếp theo nhíu mày, xem ra người này và nàng có sở thích giống nhau! Chính là rất thích trêu chọc Trần Đại Dũng của nàng!
Tiếng cười Lâm Quyện dừng lại, sắc mặt khẽ biến, tiếp theo khôi phục thái độ bình thường, "Tại hạ không đúng, Thư cô nương trách lầm!"
Thư Nhan hừ nhẹ một tiếng, kéo tay Trần Đại Dũng, "Đồ ngốc, ngồi xuống!"
Trần Đại Dũng sững sờ nhìn Thư Nhan, lại nhìn Lâm Quyện, đáng thương hắn mới mười chín “tuổi”, lẽ ra tuổi cũng không nhỏ, nhưng so với tuổi tác hai vị trước mặt còn kém mấy trăm năm, thật sự là. . . . . . Chuyện kia, cũng không có cách khác so được! Xứng đáng bị hai người bắt nạt!
Lâm Quyện tiếp tục giải thích: "Ta bấm đốt ngón tay thấy thật sự nhân duyên Đại Dũng cùng Thư cô nương ở một chỗ! Đã có duyên, sao ta không thành toàn chứ! Vì thế liền cho Đại Dũng ba cái túi gấm, cũng báo cho hắn biết thời điểm mở túi gấm ra! Về phần được hay không, vậy phải xem ý trời rồi !"
Thư Nhan không cảm kích hắn chút nào, cười lạnh nói: "Ngươi là đạo sĩ nhưng cũng rất kỳ lạ! Nếu là người ngoài, đã sớm khuyên Đại Dũng rời khỏi yêu nghiệt ta! Hoặc tìm ta tính sổ! Ngược lại ngươi không sợ thượng giới, đến thành toàn chuyện của chúng ta!”
Rốt cuộc Trần Đại Dũng có thể chen miệng vào nói : "Lâm đại ca đương nhiên phải giúp chúng ta !"
Thư Nhan giả vờ không nghe thấy, "Lâm đạo trưởng, dụng ý thật sự của ngươi là gì? Còn nữa, thiên hạ to lớn, vì sao ngươi lại trùng hợp gặp Đại Dũng như vậy?"
Lâm Quyện cười nhẹ, "Sở dĩ kiếp này ngươi và Trần Đại Dũng có duyên phận, là vì kiếp trước Đại Dũng nhận được một thứ quan trọng của ngươi, mà ngươi cũng từng làm hắn bị thương! Chính là thiếu nợ, mà lý do thật sự, ta nghĩ ngươi còn rõ hơn ta!”
"Nhưng. . . . . . Ta không rõ!"
Trần Đại Dũng nhỏ giọng nói, nghĩ đến Thư Nhan có thể trừng hắn như ngày thường cho xong, lại chỉ nghe nàng ôn nhu nói: "Về sau chúng ta nói tiếp!"
Bình luận facebook