-
Chương 76 - 80
Chương 76:
 

Chương 77 :
 

Chương 78:
Chương 79:
 

Chương 80 :
"Sao có thể chứ! Tên ngốc kia có điểm gì xứng đáng để ta sinh lòng yêu thương!" Ngay lập tức nàng kích động phản bác.
"Chính vì rõ ràng hắn không đáng, tỷ lại động tình mới đáng sợ! Tỷ tỷ! Trong lúc vô tình, lòng của tỷ lại càng vùi sâu hơn! Mặc dù chúng ta thuộc hồ tộc, tình cảm nam nữ vốn bình thường, nhưng động chân tình lại càng ít. Mà tỷ tỷ là người trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, càng chậm hiểu được. . . . . . Tỷ tỷ! Nhân lúc ngươi chưa lún sâu, vẫn nên mau chóng cắt đứt chứ! Nếu không sẽ giống như muội! Muội muội đã từng khổ sổ, chính là vết xe đổ của tỷ tỷ!"
Đột nhiên Thư Nhan cười nói: "Nhớ rõ lúc trước ta khuyên muội mau mau đoạn tuyệt tình cảm!"
"Đúng vậy!" Nàng khẽ cười, "Bây giờ ta lại khuyên tỷ! Nhưng mà tỷ tỷ mạnh mẽ hơn ta, lý trí cũng vậy. Thật ra thì chuyện tình cảm, dù ai khuyên cũng không được!"
"Muội muội yên tâm!" Thư Nhan thoải mái cười nói, "Nếu biết rõ suy nghĩ trong lòng, ta sẽ không suy tính hơn thiệt ! Trở về đoạn tuyệt với hắn, ta cũng không muốn bị hủy đi tu hành gần ngàn năm của ta!"
Lời thề kia vẫn còn vang vọng bên tai mỗi ngày, nhưng vừa thấy bộ dáng hắn, hạ một đường quyết tâm, liền biến mất hoàn toàn ! Chẳng qua là kinh ngạc nhìn hắn ngẩn người! Nhìn hắn buồn chán nắm tóc, nhìn hắn hết nhìn đông tới nhìn tây! Hẳn là đang tìm nàng!
Tên ngốc này, nếu muốn gặp nàng, sẽ không gọi nàng một tiếng sao? Mỗi lần đều là nàng chủ động hiện thân! Lúc này nàng càng muốn tranh một chút sức lực, nhưng mà không được!
Nàng lại động chân tình với hắn, thật sự đáng chê cười, muội muội sẽ không nói đùa với nàng chứ! Nhưng mà, quen biết mấy trăm năm, muội muội cũng không hay nói đùa, cho nên đúng là thật sự ! Tại sao! Bị một câu nói của muội muội vạch trần, nàng vẫn khó có thể tin.
Trên người hắn cũng không có sở thích đặc biệt để nàng thích! Nhiều lắm thì hắn thật thà chất phác rất đáng để trêu chọc thôi! Nhưng từ lúc hắn trở về Trần phủ sống đến bây giờ, về điểm khờ này cũng dần dần biến mất.
Sao nàng lại thích hắn?
Quen biết tới nay, chính là thích trêu chọc hắn! Có lẽ bởi vì hắn chưa bao giờ mê luyến sắc đẹp của nàng! Đúng, chính là như thế! Nàng chỉ không phục mà thôi! Nàng mượn cớ vì mình!
Trở về động Thiên Hương tu hành, muốn yên tĩnh một thời gian, ở lại vài ngày, trêu chọc tên ngốc đó sao! Chờ hắn thành thân! Sau khi hắn thành thân, nàng lại biến mất hoàn toàn.
Hiếm khi trở về nguyên hình, Thư Nhan khoan khoái giãn thân thể ra, nằm trên núi giả phơi nắng. Màu lông đỏ được ánh mặt trời chiếu rọi xuống, tỏa sáng lấp lánh! Bỗng nhiên, bên tai truyền đến tiếng nói chuyện ở dưới núi giả.
"Chính vì rõ ràng hắn không đáng, tỷ lại động tình mới đáng sợ! Tỷ tỷ! Trong lúc vô tình, lòng của tỷ lại càng vùi sâu hơn! Mặc dù chúng ta thuộc hồ tộc, tình cảm nam nữ vốn bình thường, nhưng động chân tình lại càng ít. Mà tỷ tỷ là người trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, càng chậm hiểu được. . . . . . Tỷ tỷ! Nhân lúc ngươi chưa lún sâu, vẫn nên mau chóng cắt đứt chứ! Nếu không sẽ giống như muội! Muội muội đã từng khổ sổ, chính là vết xe đổ của tỷ tỷ!"
Đột nhiên Thư Nhan cười nói: "Nhớ rõ lúc trước ta khuyên muội mau mau đoạn tuyệt tình cảm!"
"Đúng vậy!" Nàng khẽ cười, "Bây giờ ta lại khuyên tỷ! Nhưng mà tỷ tỷ mạnh mẽ hơn ta, lý trí cũng vậy. Thật ra thì chuyện tình cảm, dù ai khuyên cũng không được!"
"Muội muội yên tâm!" Thư Nhan thoải mái cười nói, "Nếu biết rõ suy nghĩ trong lòng, ta sẽ không suy tính hơn thiệt ! Trở về đoạn tuyệt với hắn, ta cũng không muốn bị hủy đi tu hành gần ngàn năm của ta!"
Lời thề kia vẫn còn vang vọng bên tai mỗi ngày, nhưng vừa thấy bộ dáng hắn, hạ một đường quyết tâm, liền biến mất hoàn toàn ! Chẳng qua là kinh ngạc nhìn hắn ngẩn người! Nhìn hắn buồn chán nắm tóc, nhìn hắn hết nhìn đông tới nhìn tây! Hẳn là đang tìm nàng!
Tên ngốc này, nếu muốn gặp nàng, sẽ không gọi nàng một tiếng sao? Mỗi lần đều là nàng chủ động hiện thân! Lúc này nàng càng muốn tranh một chút sức lực, nhưng mà không được!
Nàng lại động chân tình với hắn, thật sự đáng chê cười, muội muội sẽ không nói đùa với nàng chứ! Nhưng mà, quen biết mấy trăm năm, muội muội cũng không hay nói đùa, cho nên đúng là thật sự ! Tại sao! Bị một câu nói của muội muội vạch trần, nàng vẫn khó có thể tin.
Trên người hắn cũng không có sở thích đặc biệt để nàng thích! Nhiều lắm thì hắn thật thà chất phác rất đáng để trêu chọc thôi! Nhưng từ lúc hắn trở về Trần phủ sống đến bây giờ, về điểm khờ này cũng dần dần biến mất.
Sao nàng lại thích hắn?
Quen biết tới nay, chính là thích trêu chọc hắn! Có lẽ bởi vì hắn chưa bao giờ mê luyến sắc đẹp của nàng! Đúng, chính là như thế! Nàng chỉ không phục mà thôi! Nàng mượn cớ vì mình!
Trở về động Thiên Hương tu hành, muốn yên tĩnh một thời gian, ở lại vài ngày, trêu chọc tên ngốc đó sao! Chờ hắn thành thân! Sau khi hắn thành thân, nàng lại biến mất hoàn toàn.
Hiếm khi trở về nguyên hình, Thư Nhan khoan khoái giãn thân thể ra, nằm trên núi giả phơi nắng. Màu lông đỏ được ánh mặt trời chiếu rọi xuống, tỏa sáng lấp lánh! Bỗng nhiên, bên tai truyền đến tiếng nói chuyện ở dưới núi giả.
 

Chương 77 :
"Xem ra thiếu gia rất thích thiếu phu nhân tương lai!" Một người hạ nhân dựa núi giả sau lưng nói.
"Đúng vậy!" Một vị khác phụ họa nói, bọn họ bận rộn suốt tranh thủ thời gian, thật vất vả lén lút chạy đến nơi đây nghỉ ngơi một chút, "Ngay cả món ăn trong yến tiệc cũng muốn can thiệp vào, không phải chuyện này vốn là của Trần quản gia sao?"
"Xem món ăn thì có gì chứ! Ngay cả đồ đựng thức ăn thiếu gia cũng muốn nhìn rõ ràng nó làm bằng gì! Ta nghe San Hô bố trí tân phòng nói, có một chút thiếu sót cũng muốn làm lại! Một phòng cần phải làm bảy tám lần trở lên, mỗi ngày thiếu gia sẽ đi kiểm tra! Thật là khó hiểu, thiếu gia cao to khỏe mạnh, vậy mà cũng muốn so với cô nương nhỏ bé, ngay cả dưới sàng cũng muốn đích thân chui vào kiểm tra có bụi bặm hay không!"
Tên còn lại đột nhiên pha trò nói: "Cần phải làm ván giường bằng gỗ sơn tra không bền chắc! Đến lúc đó động phòng xài trúc đêm... Khà khà!"
Hai người chợt nở nụ cười mập mờ.
Ơ! Bỗng dưng cảm thấy cả người lạnh như băng! Hai người theo bản năng cùng ngẩng đầu lên.
Hồ ly! Màu đỏ! Ánh mắt hai người càng to hơn, cảm giác đầu tiên là thật xinh đẹp, ngay sau đó chạm đến đến đôi mắt hồ ly đen sẫm sâu thẳm.
Cái gì vậy... Thật đáng sợ.
"A! A!" Hai tiếng kêu thảm thiết, hai người xui xẻo bị hù dọa hôn mê bất tỉnh.
Sau khi được giúp đỡ tỉnh lại, hai người ngượng ngùng hận không thể treo cổ ngay lập tức. Cho dù bị người nào lấy hết y phục, thân thể trần truồng đứng dưới nắng chang chang không có cách nào, vậy mà cũng có người đi qua chỗ này không sinh ra ý nghĩ tự sát trong đầu mới là lạ! Dĩ nhiên nếu không ai nói..., hai người vẫn còn tiếp tục trần truồng dưới ánh nắng! Nha hoàn, ma ma, cũng thận trọng trốn ở nơi xa che miệng cười trộm!
Hai người nhếch nhác nhận lấy y phục người khác đưa mặc vào, bắt đầu giải thích chuyện đã xảy ra, thật ra thì cũng không nhớ kỹ mọi thứ, chỉ nhớ rõ trước khi mất đi tri giác, nhìn thấy một con hồ ly lông đỏ như lửa, mà ánh mắt con hồ ly này còn mang theo một tia tà khí.
Bởi vì gần đây Trần phủ có rất nhiều người cũng không giải thích được vì sao xui xẻo bị thương, mọi người nghe hai người kể rõ nhìn thấy hồ ly, có người nhanh trí nói: Sẽ không phải là hồ ly tinh vào Trần phủ khiến chúng ta gặp họa chứ! Mọi người vừa nghe thấy có lý, cũng bàn luận sôi nổi.
Trần Đại Dũng cũng được biết chuyện này, vội vàng chạy tới, vừa lúc nghe thấy hai người bị lấy hết y phục lo lắng bị hồ ly hút máu, không còn sống được bao lâu, nghẹn ngào nức nở, chuẩn bị ôm đầu khóc rống một trận.
Hắn rất có tư thái của chủ nhân lạnh lùng ho một tiếng, "Được rồi! Được rồi! Tất cả giải tán đi! Chuyện này, ta sẽ xử lý! Không thể nào là yêu quái, hồ ly mê hoặc người gì chứ! Nhìn lầm thôi!"
"Đúng vậy!" Một vị khác phụ họa nói, bọn họ bận rộn suốt tranh thủ thời gian, thật vất vả lén lút chạy đến nơi đây nghỉ ngơi một chút, "Ngay cả món ăn trong yến tiệc cũng muốn can thiệp vào, không phải chuyện này vốn là của Trần quản gia sao?"
"Xem món ăn thì có gì chứ! Ngay cả đồ đựng thức ăn thiếu gia cũng muốn nhìn rõ ràng nó làm bằng gì! Ta nghe San Hô bố trí tân phòng nói, có một chút thiếu sót cũng muốn làm lại! Một phòng cần phải làm bảy tám lần trở lên, mỗi ngày thiếu gia sẽ đi kiểm tra! Thật là khó hiểu, thiếu gia cao to khỏe mạnh, vậy mà cũng muốn so với cô nương nhỏ bé, ngay cả dưới sàng cũng muốn đích thân chui vào kiểm tra có bụi bặm hay không!"
Tên còn lại đột nhiên pha trò nói: "Cần phải làm ván giường bằng gỗ sơn tra không bền chắc! Đến lúc đó động phòng xài trúc đêm... Khà khà!"
Hai người chợt nở nụ cười mập mờ.
Ơ! Bỗng dưng cảm thấy cả người lạnh như băng! Hai người theo bản năng cùng ngẩng đầu lên.
Hồ ly! Màu đỏ! Ánh mắt hai người càng to hơn, cảm giác đầu tiên là thật xinh đẹp, ngay sau đó chạm đến đến đôi mắt hồ ly đen sẫm sâu thẳm.
Cái gì vậy... Thật đáng sợ.
"A! A!" Hai tiếng kêu thảm thiết, hai người xui xẻo bị hù dọa hôn mê bất tỉnh.
Sau khi được giúp đỡ tỉnh lại, hai người ngượng ngùng hận không thể treo cổ ngay lập tức. Cho dù bị người nào lấy hết y phục, thân thể trần truồng đứng dưới nắng chang chang không có cách nào, vậy mà cũng có người đi qua chỗ này không sinh ra ý nghĩ tự sát trong đầu mới là lạ! Dĩ nhiên nếu không ai nói..., hai người vẫn còn tiếp tục trần truồng dưới ánh nắng! Nha hoàn, ma ma, cũng thận trọng trốn ở nơi xa che miệng cười trộm!
Hai người nhếch nhác nhận lấy y phục người khác đưa mặc vào, bắt đầu giải thích chuyện đã xảy ra, thật ra thì cũng không nhớ kỹ mọi thứ, chỉ nhớ rõ trước khi mất đi tri giác, nhìn thấy một con hồ ly lông đỏ như lửa, mà ánh mắt con hồ ly này còn mang theo một tia tà khí.
Bởi vì gần đây Trần phủ có rất nhiều người cũng không giải thích được vì sao xui xẻo bị thương, mọi người nghe hai người kể rõ nhìn thấy hồ ly, có người nhanh trí nói: Sẽ không phải là hồ ly tinh vào Trần phủ khiến chúng ta gặp họa chứ! Mọi người vừa nghe thấy có lý, cũng bàn luận sôi nổi.
Trần Đại Dũng cũng được biết chuyện này, vội vàng chạy tới, vừa lúc nghe thấy hai người bị lấy hết y phục lo lắng bị hồ ly hút máu, không còn sống được bao lâu, nghẹn ngào nức nở, chuẩn bị ôm đầu khóc rống một trận.
Hắn rất có tư thái của chủ nhân lạnh lùng ho một tiếng, "Được rồi! Được rồi! Tất cả giải tán đi! Chuyện này, ta sẽ xử lý! Không thể nào là yêu quái, hồ ly mê hoặc người gì chứ! Nhìn lầm thôi!"
 

Chương 78:
Một vị nô bộc lớn tuổi, Trần bá nói: "Thiếu gia! Chuyện này cũng có thể có khả năng, không thể không tin được, hãy tìm đạo trưởng đến xem thử! Ta biết một vị..."
Trần Đại Dũng vung tay lên, "Không cần! Không cần! Ta nói không có! Nếu có! Cũng giải tán ! Giải tán ! Hai người các ngươi đi theo ta!" Hắn chỉ vào hai vị ôm đầu chuẩn bị khóc rống.
Đi đến một góc yên tĩnh, Trần Đại Dũng hỏi: "Các ngươi hãy nói rõ, đừng khóc, nói cho ta biết đến cùng hai ngươi thấy cái gì hả ?"
"Là hồ ly! Thiếu gia! Chúng ta không nhìn lầm! Hơn nữa thân hình lớn hơn hồ ly bình thường, gần giống với chó giữ cửa cạnh viện!"
"Chó!" Trần Đại Dũng nhíu nhíu mày, rồi nói: "Chuyện này các ngươi không nên tiếp tục nhắc lại nữa! Các ngươi đã nói thân hình giống như chó, có lẽ thật sự là chó!"
"Thiếu gia..." Vẻ mặt hai người buồn rười rượi.
"Được rồi! Được rồi! Ta nói không có chuyện gì! Các ngươi sẽ không chết!" Nàng chỉ thích trêu đùa người mà thôi, chỉ có điều, lần này có chút quá đáng! Trần Đại Dũng nhìn bộ dạng hai người chật vật, xiêm y không ngay ngắn, "Ta làm chủ, thưởng mỗi người các ngươi hai mươi lượng bạc! Trước tiên đến hiệu buôn ngoài Trần gia làm công được rồi! Đợi chuyện này lắng xuống, không còn lo lắng nữa rồi trở về phủ làm!"
"Cám ơn thiếu gia! Tạ thiếu gia !"
"Tốt lắm, các ngươi nhanh đi tìm Trần quản gia sắp xếp đi, lời ta đã nói, nhớ kỹ đó! Chuyện này tuyệt đối không thể nhắc lại!"
"Dạ! Dạ dạ!"
Sau khi hai người đi, Trần Đại Dũng nhìn xung quanh, thấy không có người, xoay người trở về phòng, chỉ trong chốc lát, lại lén lén lút lút đi ra, tránh người trong phủ, lại vòng vo, cuối cùng chuồn êm khỏi phủ.
Hai canh giờ sau, hắn lại len lén trở lại, dùng áo ngoài bọc một kiện đồ vật trong ngực. Vào phòng, khóa lại, mở áo ngoài ra, không ngờ bên trong là một con chó vàng, miệng bị buộc vải, bốn chân cũng bị trói.
Trần Đại Dũng vừa lấy một bình sứ từ trong ngực ra, rót vào trong chậu gỗ rửa mặt, đỏ đỏ, là thuốc nhuộm! Tiếp đó lại tìm tìm bốn phía, nguy rồi! Quên mua bàn chải rồi. Không còn cách nào, hai tay dứt khoát nhúng vào trong chậu gỗ, thấm ướt tay, sau đó lau trên người chó vàng.
Chẳng qua chó vàng đáng thương ra ngoài tản bộ, liền bị bắt vào túi rồi. Mồm không thể sủa, thân không thể cử động! Còn bôi bẩn trên thân mình xinh đẹp của nó. Ô ô! Nó muốn trả thù, nó nhất định phải trả thù!
Rốt cuộc Trần Đại Dũng đã hoàn thành nhiệm vụ vĩ đại, dám bôi một con chó vàng thành chó đỏ, trên người còn nhỏ mấy giọt nước màu đỏ.
Trần Đại Dũng vung tay lên, "Không cần! Không cần! Ta nói không có! Nếu có! Cũng giải tán ! Giải tán ! Hai người các ngươi đi theo ta!" Hắn chỉ vào hai vị ôm đầu chuẩn bị khóc rống.
Đi đến một góc yên tĩnh, Trần Đại Dũng hỏi: "Các ngươi hãy nói rõ, đừng khóc, nói cho ta biết đến cùng hai ngươi thấy cái gì hả ?"
"Là hồ ly! Thiếu gia! Chúng ta không nhìn lầm! Hơn nữa thân hình lớn hơn hồ ly bình thường, gần giống với chó giữ cửa cạnh viện!"
"Chó!" Trần Đại Dũng nhíu nhíu mày, rồi nói: "Chuyện này các ngươi không nên tiếp tục nhắc lại nữa! Các ngươi đã nói thân hình giống như chó, có lẽ thật sự là chó!"
"Thiếu gia..." Vẻ mặt hai người buồn rười rượi.
"Được rồi! Được rồi! Ta nói không có chuyện gì! Các ngươi sẽ không chết!" Nàng chỉ thích trêu đùa người mà thôi, chỉ có điều, lần này có chút quá đáng! Trần Đại Dũng nhìn bộ dạng hai người chật vật, xiêm y không ngay ngắn, "Ta làm chủ, thưởng mỗi người các ngươi hai mươi lượng bạc! Trước tiên đến hiệu buôn ngoài Trần gia làm công được rồi! Đợi chuyện này lắng xuống, không còn lo lắng nữa rồi trở về phủ làm!"
"Cám ơn thiếu gia! Tạ thiếu gia !"
"Tốt lắm, các ngươi nhanh đi tìm Trần quản gia sắp xếp đi, lời ta đã nói, nhớ kỹ đó! Chuyện này tuyệt đối không thể nhắc lại!"
"Dạ! Dạ dạ!"
Sau khi hai người đi, Trần Đại Dũng nhìn xung quanh, thấy không có người, xoay người trở về phòng, chỉ trong chốc lát, lại lén lén lút lút đi ra, tránh người trong phủ, lại vòng vo, cuối cùng chuồn êm khỏi phủ.
Hai canh giờ sau, hắn lại len lén trở lại, dùng áo ngoài bọc một kiện đồ vật trong ngực. Vào phòng, khóa lại, mở áo ngoài ra, không ngờ bên trong là một con chó vàng, miệng bị buộc vải, bốn chân cũng bị trói.
Trần Đại Dũng vừa lấy một bình sứ từ trong ngực ra, rót vào trong chậu gỗ rửa mặt, đỏ đỏ, là thuốc nhuộm! Tiếp đó lại tìm tìm bốn phía, nguy rồi! Quên mua bàn chải rồi. Không còn cách nào, hai tay dứt khoát nhúng vào trong chậu gỗ, thấm ướt tay, sau đó lau trên người chó vàng.
Chẳng qua chó vàng đáng thương ra ngoài tản bộ, liền bị bắt vào túi rồi. Mồm không thể sủa, thân không thể cử động! Còn bôi bẩn trên thân mình xinh đẹp của nó. Ô ô! Nó muốn trả thù, nó nhất định phải trả thù!
Rốt cuộc Trần Đại Dũng đã hoàn thành nhiệm vụ vĩ đại, dám bôi một con chó vàng thành chó đỏ, trên người còn nhỏ mấy giọt nước màu đỏ.
Chương 79:
"Được rồi! Được rồi! Ngươi đừng di chuyển! Chờ trên người ngươi khô, ta liền thả ngươi ra ngoài! Ngoan nào! Ngoan nào!"
Phù! Cuối cùng Trần Đại Dũng cũng thở phào nhẹ nhõm! Đợi sau khi lông của con chó đã khô, Trần Đại Dũng hài lòng gật đầu, "Được rồi! Ta sẽ cho ngươi ra ngoài! Ngươi ngoan ngoãn đi một vòng trong Trần phủ! Nếu biểu hiện tốt, ta sẽ cho ngươi ăn thịt!”
Trần Đại Dũng cởi trói bốn chân của con chó ra, cuối cùng cũng lột miếng vải buộc mõm của con chó ra, "Gâu gâu!"
"Ai da!" Trần Đại Dũng nhìn chỗ ngón tay bị cắn, lại nhìn con chó kia thấp giọng gào thét, lộ ra răng nhọn, tóc gáy dựng hết trên lưng, hiển nhiên lúc nãy còn cắn chưa đủ.
Trần Đại Dũng tốt bụng diễn giải cho con chó : "Ngươi đừng tức giận , ta sẽ không làm hại ngươi! Đợi lát nữa ngươi chạy một vòng trong phủ rồi ta sẽ cho ngươi về nhà, còn thưởng thịt cho ngươi ăn!"
"Gâu gâu. . . . . . Grừ. . . . . ." Xem ra chó con không muốn thương lượng cùng hắn.
Trần Đại Dũng xúc động thở dài, "Chó con quả nhiên trung thành với người, trước kia nhà ta cũng từng nuôi một con giống ngươi, trừ người trong nhà, dù cho ai muốn dắt cũng không đi . . . . . . A!" Trần Đại Dũng nhanh chóng lui về phía sau, tránh khỏi chó con đang bổ nhào về phía trước.
Chó con không ngừng cố gắng, gầm nhẹ một tiếng: "Gâu gâu . . . . ." Còn muốn trả thù hắn, trả lông vàng lại cho ta!
Bỗng nhiên đúng lúc này, chó con nức nở một tiếng, hai mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, thân hình lại lui về phía sau.
"Bộ dạng nó khó coi chết đi được, điểm nào giống nguyên thân của ta chứ!"
Trần Đại Dũng xoay người lại, "Thư cô nương!" Lập tức trừng mắt, nói: "Ngươi cũng thật quá đáng, sao có thể trêu đùa người khác như vậy ! Lại cởi. . . . . ." Mặt đỏ lên, nam tử cũng ngượng ngùng không thể nói tiếp, nữ tử như nàng lại làm ra chuyện đó! Không đúng! Nàng là hồ ly tinh, cho nên mới làm được, "Còn không phải vì muốn giúp ngươi!"
Thư Nhan xem thường, cười nhạo nói : "Dùng cách này đúng đấy!"
"Biện pháp này có gì không tốt chứ!" Trần Đại Dũng hùng hồn nói, xoay người lại, a, không còn chó con! Lại ngẩng đầu, cửa sổ bị phá! Chó con chạy trốn!
"Để ta xem tay của ngươi!" Thư Nhan nhìn ngón tay còn đang chảy máu của hắn đột nhiên nói.
"Ta. . . . . . Này ! Ngươi làm gì. . . . . ." Mặt Trần Đại Dũng thật thà lại trở nên đỏ bừng một mảnh, Thư Nhan nắm tay có vết thương bị chó cắn, cúi đầu, liếm hai lần lên vết thương của hắn.
Trần Đại Dũng chỉ cảm thấy một hồi ngứa tê dại, trong nháy mắt miệng vết thương khép lại.
Tuy biết rõ hồ yêu có loại năng lực này, nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn kinh ngạc không thôi, nhìn tay mình hoàn toàn không còn vết thương, Trần Đại Dũng cười hì hì nói : "Thật sự là thần kỳ! Ngươi liếm một cái liền không còn chuyện gì, ta nhớ trước kia vết thương bị côn đánh trên mông ta cũng do ngươi. . . . . ." Bỗng dưng dừng lại, dường như nhớ tới điều gì, thoáng chốc mặt đỏ bừng.
Phù! Cuối cùng Trần Đại Dũng cũng thở phào nhẹ nhõm! Đợi sau khi lông của con chó đã khô, Trần Đại Dũng hài lòng gật đầu, "Được rồi! Ta sẽ cho ngươi ra ngoài! Ngươi ngoan ngoãn đi một vòng trong Trần phủ! Nếu biểu hiện tốt, ta sẽ cho ngươi ăn thịt!”
Trần Đại Dũng cởi trói bốn chân của con chó ra, cuối cùng cũng lột miếng vải buộc mõm của con chó ra, "Gâu gâu!"
"Ai da!" Trần Đại Dũng nhìn chỗ ngón tay bị cắn, lại nhìn con chó kia thấp giọng gào thét, lộ ra răng nhọn, tóc gáy dựng hết trên lưng, hiển nhiên lúc nãy còn cắn chưa đủ.
Trần Đại Dũng tốt bụng diễn giải cho con chó : "Ngươi đừng tức giận , ta sẽ không làm hại ngươi! Đợi lát nữa ngươi chạy một vòng trong phủ rồi ta sẽ cho ngươi về nhà, còn thưởng thịt cho ngươi ăn!"
"Gâu gâu. . . . . . Grừ. . . . . ." Xem ra chó con không muốn thương lượng cùng hắn.
Trần Đại Dũng xúc động thở dài, "Chó con quả nhiên trung thành với người, trước kia nhà ta cũng từng nuôi một con giống ngươi, trừ người trong nhà, dù cho ai muốn dắt cũng không đi . . . . . . A!" Trần Đại Dũng nhanh chóng lui về phía sau, tránh khỏi chó con đang bổ nhào về phía trước.
Chó con không ngừng cố gắng, gầm nhẹ một tiếng: "Gâu gâu . . . . ." Còn muốn trả thù hắn, trả lông vàng lại cho ta!
Bỗng nhiên đúng lúc này, chó con nức nở một tiếng, hai mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, thân hình lại lui về phía sau.
"Bộ dạng nó khó coi chết đi được, điểm nào giống nguyên thân của ta chứ!"
Trần Đại Dũng xoay người lại, "Thư cô nương!" Lập tức trừng mắt, nói: "Ngươi cũng thật quá đáng, sao có thể trêu đùa người khác như vậy ! Lại cởi. . . . . ." Mặt đỏ lên, nam tử cũng ngượng ngùng không thể nói tiếp, nữ tử như nàng lại làm ra chuyện đó! Không đúng! Nàng là hồ ly tinh, cho nên mới làm được, "Còn không phải vì muốn giúp ngươi!"
Thư Nhan xem thường, cười nhạo nói : "Dùng cách này đúng đấy!"
"Biện pháp này có gì không tốt chứ!" Trần Đại Dũng hùng hồn nói, xoay người lại, a, không còn chó con! Lại ngẩng đầu, cửa sổ bị phá! Chó con chạy trốn!
"Để ta xem tay của ngươi!" Thư Nhan nhìn ngón tay còn đang chảy máu của hắn đột nhiên nói.
"Ta. . . . . . Này ! Ngươi làm gì. . . . . ." Mặt Trần Đại Dũng thật thà lại trở nên đỏ bừng một mảnh, Thư Nhan nắm tay có vết thương bị chó cắn, cúi đầu, liếm hai lần lên vết thương của hắn.
Trần Đại Dũng chỉ cảm thấy một hồi ngứa tê dại, trong nháy mắt miệng vết thương khép lại.
Tuy biết rõ hồ yêu có loại năng lực này, nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn kinh ngạc không thôi, nhìn tay mình hoàn toàn không còn vết thương, Trần Đại Dũng cười hì hì nói : "Thật sự là thần kỳ! Ngươi liếm một cái liền không còn chuyện gì, ta nhớ trước kia vết thương bị côn đánh trên mông ta cũng do ngươi. . . . . ." Bỗng dưng dừng lại, dường như nhớ tới điều gì, thoáng chốc mặt đỏ bừng.
 

Chương 80 :
Thư Nhan tự nhiên đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, vốn muốn nổi giận, nhưng thấy ánh mắt trốn tránh, bộ dạng ngượng ngùng không thôi, lại muốn trêu chọc hắn, nở một nụ cười xinh đẹp nói: "Đúng vậy! Ta trị thương cho ngươi như vậy đó !"
Trần Đại Dũng xấu hổ đỏ mặt, "Này, này. . . . . . Ta làm sao mà biết! Ta. . . . . . Không nhìn thấy! Không tính!"
"Phốc!" Thư Nhan không thể nhịn cười ha ha.
"Thiếu gia! Bắt lấy hồ ly tinh ! Bắt lấy hồ ly tinh !" A Phú vừa thở hồng hộc vừa chạy vào, cũng chẳng để ý lễ tiết, dù sao Trần Đại Dũng cũng chưa bao giờ so đo những chuyện phiền phức này. Hắn đờ người nhìn cảnh cửa trong chốc lát, hắn nhớ rõ ràng vừa mới khóa cửa lại! Dĩ nhiên có thể không để ý đến yêu hồ, nhưng, vô thức so sánh, dáng người A Phú chỉ cao tới bả vai hắn, sức lực thì rất mạnh! Cánh cửa bị hắn đâm thủng rồi.
"Thiếu gia! Bắt được hồ ly tinh rồi!"
"Ừ!" Trần Đại Dũng gật gật đầu, đột nhiên nghĩ đến Thư Nhan còn ở trong phòng, hỏng rồi đã bị A Phú nhìn thấy! Sợ tới mức vừa đi vừa nhìn bên trái, không có! Phù! Buông lỏng người, nàng trốn rồi.
"A Phú, các ngươi. . . . . . A a a!" Ánh mắt lơ đãng nhìn bên phải, Thư Nhan! Nàng. . . . . . Nàng đang ngồi vững vàng ở đầu giường!
"Thiếu gia! Người làm sao vậy?" A Phú hoảng sợ, cũng nhìn hướng bên kia!
"A. . . . . ." Lần này Trần Đại Dũng càng há hốc mồm! Xong rồi!
"Thiếu gia! Người. . . . . ." A Phú mạc không hiểu nhìn Trần Đại Dũng, lại nhìn đầu giường trống rỗng, chẳng lẽ thiếu gia trúng tà rồi, nhưng mà không phải đã bắt được hồ ly tinh rồi sao?
"Ngươi không nhìn thấy. . . . . ." Yêu hồ kia đang cười ha ha với hắn, giống như đang cười nhạo hắn.
"Thấy cái gì?"
"A. . . . . . Không có gì! Ngươi nói đã bắt được hồ ly tinh ! Thật sự bắt được? Mau dẫn ta đi xem!" Trần Đại Dũng hiếm khi nói dối, bởi vì hồ ly tinh thật sự rõ ràng đang ngồi ngay đầu giường của hắn! Cả người cũng không được tự nhiên, "Mau. . . . . . Đi mau lên!"
A Phú mang theo thiếu gia đi tới phía sau hoa viên, "Thiếu gia! Ở chỗ này!" Hắn hét lên, "Mau tránh ra! Mau tránh ra! Thiếu gia đến! Thiếu gia đến!"
Nơi này đã bị một đám người vây quanh, nghe được tiếng A Phú thét to đều tránh ra, Trần Đại Dũng ngửa mặt bước dài vào.
"Khụ khụ! Hồ ly tinh ở đâu?"
"Ở đây!"
Trần Đại Dũng nhìn kỹ, "A. . . . . ." Đôi mắt trừng to, kinh hô một tiếng! Không phải là chó con bị hắn nhuộm lông đỏ, mà là một con hồ ly màu đỏ phát sáng! Trong lòng hắn bỗng dưng hốt hoảng, là Thư Nhan! Không đúng! Nàng vừa mới nói chuyện với hắn! Vậy thì con hồ ly này từ đâu chạy đến ?
Trần Đại Dũng xấu hổ đỏ mặt, "Này, này. . . . . . Ta làm sao mà biết! Ta. . . . . . Không nhìn thấy! Không tính!"
"Phốc!" Thư Nhan không thể nhịn cười ha ha.
"Thiếu gia! Bắt lấy hồ ly tinh ! Bắt lấy hồ ly tinh !" A Phú vừa thở hồng hộc vừa chạy vào, cũng chẳng để ý lễ tiết, dù sao Trần Đại Dũng cũng chưa bao giờ so đo những chuyện phiền phức này. Hắn đờ người nhìn cảnh cửa trong chốc lát, hắn nhớ rõ ràng vừa mới khóa cửa lại! Dĩ nhiên có thể không để ý đến yêu hồ, nhưng, vô thức so sánh, dáng người A Phú chỉ cao tới bả vai hắn, sức lực thì rất mạnh! Cánh cửa bị hắn đâm thủng rồi.
"Thiếu gia! Bắt được hồ ly tinh rồi!"
"Ừ!" Trần Đại Dũng gật gật đầu, đột nhiên nghĩ đến Thư Nhan còn ở trong phòng, hỏng rồi đã bị A Phú nhìn thấy! Sợ tới mức vừa đi vừa nhìn bên trái, không có! Phù! Buông lỏng người, nàng trốn rồi.
"A Phú, các ngươi. . . . . . A a a!" Ánh mắt lơ đãng nhìn bên phải, Thư Nhan! Nàng. . . . . . Nàng đang ngồi vững vàng ở đầu giường!
"Thiếu gia! Người làm sao vậy?" A Phú hoảng sợ, cũng nhìn hướng bên kia!
"A. . . . . ." Lần này Trần Đại Dũng càng há hốc mồm! Xong rồi!
"Thiếu gia! Người. . . . . ." A Phú mạc không hiểu nhìn Trần Đại Dũng, lại nhìn đầu giường trống rỗng, chẳng lẽ thiếu gia trúng tà rồi, nhưng mà không phải đã bắt được hồ ly tinh rồi sao?
"Ngươi không nhìn thấy. . . . . ." Yêu hồ kia đang cười ha ha với hắn, giống như đang cười nhạo hắn.
"Thấy cái gì?"
"A. . . . . . Không có gì! Ngươi nói đã bắt được hồ ly tinh ! Thật sự bắt được? Mau dẫn ta đi xem!" Trần Đại Dũng hiếm khi nói dối, bởi vì hồ ly tinh thật sự rõ ràng đang ngồi ngay đầu giường của hắn! Cả người cũng không được tự nhiên, "Mau. . . . . . Đi mau lên!"
A Phú mang theo thiếu gia đi tới phía sau hoa viên, "Thiếu gia! Ở chỗ này!" Hắn hét lên, "Mau tránh ra! Mau tránh ra! Thiếu gia đến! Thiếu gia đến!"
Nơi này đã bị một đám người vây quanh, nghe được tiếng A Phú thét to đều tránh ra, Trần Đại Dũng ngửa mặt bước dài vào.
"Khụ khụ! Hồ ly tinh ở đâu?"
"Ở đây!"
Trần Đại Dũng nhìn kỹ, "A. . . . . ." Đôi mắt trừng to, kinh hô một tiếng! Không phải là chó con bị hắn nhuộm lông đỏ, mà là một con hồ ly màu đỏ phát sáng! Trong lòng hắn bỗng dưng hốt hoảng, là Thư Nhan! Không đúng! Nàng vừa mới nói chuyện với hắn! Vậy thì con hồ ly này từ đâu chạy đến ?
Bình luận facebook