• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhặt được nữ nhân ôn nhu quyến rũ: Lấy một hồ ly tinh (6 Viewers)

  • Chương 61 - 65

Chương 61:

"Oa!" Phu nhân bắt đầu gào khóc, "Con không nhận ta ! Con không nhận ta ! Ta còn sống làm gì chứ!"

A a! Trán Trần Đại Dũng bắt đầu đổ mồ hôi như mưa.

"Hồ đồ! Đại Dũng! Ngay cả cha mẹ con cũng không nhận sao?" Lão gia trừng mắt giận dữ hét.

"Làm sao người biết ta tên là Đại Dũng?"

"Đây là Trần phủ, con là Trần Đại Dũng, chẳng lẽ ta đây làm cha còn có thể nhận lầm con!"

Thật sự nhận lầm ! Trần Đại Dũng nói trong lòng. Một người tức giận với hắn, một người gào khóc với hắn! Lại nhìn phía sau, người hầu tụ tập lại đông đủ gần cửa, còn có khuôn mặt tươi cười thân thiết. Trần Đại Dũng càng nhìn càng cảm thấy quỷ dị, tầm mắt đảo qua, tốt lắm, trước cửa sổ không có người nào.

Trốn đi! Cắn răng bổ nhào về phía cửa.

Bên tai chỉ nghe thấy, "Con trai. . . . . ."

"Thiếu gia. . . . . ."

Trần Đại Dũng vốn tưởng rằng ngoài cửa là đất trống, cũng không ngờ một màu xanh thẳm đập vào mắt, "Bùm" một tiếng, hắn ngã xuống nước, ô ô, cứu mạng! Hắn sẽ chết đuối! Tên hỗn đản nào lại đặt hồ nước ở bên cạnh phòng khách chứ! Cứu mạng. . . . . .

Trần Đại Dũng thành công lâm vào bất tỉnh.

"Thiếu gia! Thiếu gia! Thiếu gia tỉnh!"

Trần Đại Dũng mở to mắt, thấy trước mặt vẫn là người tên A Phú nhận lầm hắn thành thiếu gia, lúc này lại nhắm hai mắt lại! Nằm mơ, nằm mơ, hắn chưa có tỉnh.

"Thiếu gia đã tỉnh đâu! A phú ngươi gạt ta! May mắn! Ta không đi gọi lão gia phu nhân!"

Đúng đúng! Ta không tỉnh! Ta đang nằm mơ! A Phú lừa ngươi!

"Ơ! Kỳ quái! Vừa rồi rõ ràng ta thấy thiếu gia mở to mắt !"

"Con trai. . . . . ." Lại một tiếng thét chói tai sắc bén.

Trần Đại Dũng nhắm mắt nằm ở trên giường lại run run một trận, phụ nhân thích khóc kia lại tới nữa.

"Con ta như thế nào? Vẫn chưa tỉnh?"

"Bẩm phu nhân! Thiếu gia đã không sao! Đại phu nói, tạm thời nửa khắc nữa sẽ tỉnh lại!"

"A! Vậy ta yên tâm! Con ta chịu khổ không ít! Ngươi xem này trên chân đều là bọt nước. . . . . ."

Trần Đại Dũng hít hít mũi, Trần Đại Dũng nhíu mày lại, ngứa, rất ngứa! Gan bàn chân hắn rất ngứa! A! Không nhịn được.

Phịch! Hắn ngồi dậy, trừng to mắt, căm tức cái người đầu sỏ khiến gan bàn chân hắn ngứa.

"Con trai! Con tỉnh rồi! Mẫu thân biết mà! Mẫu thân đến xem con, con nhất định sẽ tỉnh lại! Đã đói bụng rồi phải không! Ta cho phòng bếp nấu cháo tổ yến cho con! Thư Nhan đâu! Nhanh lên! Bưng tới cho thiếu gia!"

 

Chương 62:


"Dạ! Phu nhân!"

Bỗng dưng Trần Đại Dũng ngẩng đầu, Thư Nhan! Ô! Đước lắm! Không phải! Tâm hạ xuống đồng thời lại có chút mất mát.

Chỉ một lúc sau, tỳ nữ Thư Nhan bưng một chén cháo tổ yến nóng hổi trở lại.

Quả thật Trần Đại Dũng cũng đói bụng, bưng lại hớp vài ngụm vào bụng, lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên trong đời hắn uống một chén cháo quý như vậy! Chẳng qua nếu hỏi hắn cháo tổ yến có hương vị gì, hắn không trả lời được ! Uống xong một chén, miệng gào to, không đủ!

Phu nhân lại chưa cho hắn cơ hội nói chuyện, tiếp nhận bát không, "Con trai! Uống xong cháo, con lại ngủ thêm một chút! Mẫu thân ở đây với con! Đừng sợ!" Nói xong, mạnh mẽ đẩy Trần Đại Dũng nằm xuống, vì hắn mà đắp chăn, "Ngủ đi! Ngoan! Nhắm mắt lại!"

Trần Đại Dũng sợ tới mức lập tức nhắm mắt lại, hắn còn chưa ăn no! Làm sao ngủ được, sốt ruột đầu ướt đẫm mồ hôi.

"Dũng nhi toát mồ hôi! Mau lấy khăn mặt đến, lau cho hắn! Ai da, con trai số khổ của ta! Nhìn đây, này là phải chịu khổ rất nhiều!" Phu nhân lại xúc động rơi lệ.

"Phu nhân! Nếu không người về trước nghỉ ngơi đi! Đừng khiến bản thân mệt nhọc! Thiếu gia có chúng ta chiếu cố là được rồi. . . . . . Nếu người kiệt sức, nhất định thiếu gia sẽ đau lòng !"

"Ừ! Cũng được! Chốc lát ta lại đến thăm hắn! Các ngươi hầu hạ cẩn thận!"

"Dạ!"

Trần Đại Dũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng người gọi là mẫu thân kia đi rồi. Lại chợp mắt một chút, nghe trong phòng không có tiếng động gì khác, hắn liền chậm rãi mở to mắt.

"Thiếu gia tỉnh!"

Trần Đại Dũng vừa thấy, trong phòng chỉ còn lại cô nương tên Thư Nhan kia.

"Ta không phải thiếu gia nhà ngươi!" Trần Đại Dũng vẫn cố chấp muốn làm sáng tỏ sự thật.

"Ta biết!"

"A. . . . . ." Trần Đại Dũng giống như gặp được tri kỷ, vui sướng trừng to mắt, "Thật tốt quá! Ta không điên! Ta chỉ biết ta không điên! Là những người đó điên rồi! Mới nhận ta thành thiếu gia của bọn họ!"

"Ngươi nhất định chưa ăn no đúng không? À! Này, có hai cái bánh bao, ngươi ăn trước đi!"

"Cám ơn!" Trần Đại Dũng vui vẻ nhận hai cái, "Này người trong phủ thật là quái dị! Dám bắt ta làm thiếu gia! Ta chỉ nghe nói có bắt làm cu li, làm đầy tớ! Nhưng mà, không phải ta nói ngươi!"

Thư Nhan mỉm cười, "Làm thiếu gia có gì không tốt! Ngươi còn muốn trốn sợ không kịp! Thật là một đứa ngốc!"

Đáng nhẽ Trần Đại Dũng cười hì hì, bỗng dưng nghe được hai chữ “đứa ngốc” từ trong miệng Thư Nhan thì vẻ mặt thay đổi, giương mắt nhìn thẳng về phía Thư Nhan, "Ngươi. . . . . ." Bề ngoài không giống, tuổi tác cũng không giống!

 

 

Chương 63:

"Sao thế?"

"Ta cảm thấy ngươi giống một người. . . . . . Không đúng, một hồ ly! Cũng không đúng! Là người!"

Thư Nhan bật cười ha ha, "Rốt cuộc giống ai hả?"

"Ta, ta. . . . . . Lúc ngươi cười rất giống. . . . . ."

"Rốt cuộc ngươi nói ta giống ai? Nàng xinh đẹp không?"

"Nàng là bằng hữu. . . . . . của ta! Các ngươi. . . . . ." Mặt đỏ lên, cười nói, "Đều rất xinh đẹp!"

Thư Nhan không ngừng nhếch môi, đồ ngốc! Lúc nãy còn không phân biệt rõ đẹp xấu, bây giờ vẫn là một người mù mờ.

"Ngươi cứ ở đây đợi đi! Có đầy đủ thức ăn nước uống có người hầu hạ, rất tốt! Chút nữa ta trở lại thăm ngươi! Đừng nên đi lung tung. . . . . . Quên đi! Dù sao ngươi cũng không đi được! Bốn phía đều là nước!"

Nước! Trần Đại Dũng nhảy xuống, đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài thấy, a a a! Quả nhiên là nước! Lại quay đầu lại, đã không còn thấy bóng dáng Thư Nhan trong phòng! Hắn không từ bỏ chạy đến bên cửa sổ khác, trời ơi, vẫn là nước, hắn đang đứng trong lầu các phía trên mặt nước.

Tuy nói Giang Nam là vùng có nhiều sông nước, nhưng không cần thiết khắp nơi đều là nước chứ!

Vẻ mặt Trần Đại Dũng buồn rười rượi, nhìn bóng dáng trong hồ nước, mãi cho đến khi có cảm giác choáng voáng, mới rụt đầu vào.

Kết cục sao lại thế này! Trước khi hắn đến đây rất tốt! Sao đột nhiên lại rơi vào tình cảnh này? Trần Đại Dũng nghĩ mãi mà không rõ chuyện gì đang xảy ra, bực mình không được! Không tự chủ được ngửa đầu gào lên, trút hết tất cả sự khó chịu tích tụ trong lòng.

"Thiếu gia! Thiếu gia! Xảy ra chuyện gì?"

Đột nhiên Trần Đại Dũng quay đầu, nhìn thấy A Phú xuất hiện trong căn phòng trống rỗng, biến sắc, "Ngươi đi tới từ nơi nào ?"

"Thiếu gia! A Phú luôn luôn ở dưới lầu!"

Dưới lầu! Trần Đại Dũng lấy lại bình tĩnh, mắt nhìn bình phong phía sau A Phú, đi qua vừa thấy, quả nhiên, phía sau bình phong chính là cầu thang! Trần Đại Dũng thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng ban ngày ban mặt gặp quỷ chứ!

"A Phú! Ta nói ta không phải thiếu gia gì đó! Còn nữa, vì sao nhốt ta ở nơi mà bốn phía đều là nước!"

"Thiếu gia. . . . . ." Bỗng nhiên trong mắt A phú rưng rưng, lộ ra vẻ thương xót thông cảm, "Thiếu gia không nhận A Phú không sao! Nhưng mà thiếu gia, sao người có thể xem hoa viên thành hồ nước chứ!"

"Hoa viên! Hoa viên gì chứ! Rõ ràng là hồ nước! Không tin ngươi lại đây nhìn xem!" Một tay Trần Đại Dũng túm lấy A Phú kéo đến bên cửa sổ.

"Thiếu gia, là hoa viên, bốn phía không hề có nước!"

 

Chương 64

Sắc mặt Trần Đại Dũng càng ngày càng tệ, đôi mắt trừng to, hung hăng nói: "Ngươi lại đây nhìn kỹ chút!"

"Thiếu gia! Không lầm được, là hoa viên! A Phú sống trong phủ đã sáu năm ! Sẽ không nhìn lầm!"

Đột nhiên Trần Đại Dũng buông A Phú ra, đôi mắt kinh ngạc trừng lớn! Sao lại thế này? Cuối cùng chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ ta luôn luôn nằm mơ sao? Bằng không vì sao bên cạnh hắn sẽ phát sinh chuyện hoang đường như vậy! Rõ ràng hắn không phải thiếu gia! Nhà của hắn rõ ràng không ở nơi này! Hắn nhìn thấy rõ ràng là nước! Vì sao? Vì sao? Chẳng lẽ hắn gặp quỷ sao!

Ta lại không làm chuyện trái với lương tâm, vì sao quỷ sẽ đến tìm ta chứ? Cuộc đời hắn cùng lắm chỉ gặp một yêu hồ! Yêu hồ! Hắn vỗ mạnh đầu, chẳng lẽ, hay là ——

Sau đó, Trần Đại Dũng suy nghĩ cả đêm, rốt cuộc đã nghĩ thông suốt !

Ảo giác! Tất cả đều là ảo giác! Là Thư Nhan dùng quỷ kế! Tỳ nữ tên Thư Nhan kia thật ra chính là yêu hồ! Không phải yêu quái có thể tùy ý thay đổi dung mạo sao? Đúng! Chính là nàng!

Hắn thật sự là người ngu dốt! Đôi mắt các nàng đều giống nhau, đen như mực, sáng lấp lánh, giống như có thể nhìn thấu tất cả mọi người.

Trần Đại Dũng suy nghĩ việc này xong, tinh thần phấn chấn lên, đẩy cửa sổ ra, trời còn chưa sáng, sao mai xa xa đọng ở chân trời, ngắm nhìn hồ nước dưới lầu, vẫn choáng váng.

Nhắm mắt lại, lầm bầm trong miệng: "Không phải nước! Không phải nước! Không phải nước. . . . . ." Một tay chống đỡ, nhảy từ cửa sổ xuống cái vèo.

"Bùm. . . . . . Ùng ục! Ùng ục!" Trần Đại Dũng uống mấy ngụm nước, ảo giác! Đây là ảo giác!" Ùng ục! Ùng ục. . . . . ." Lại uống tiếp vài ngụm, ô ô, chẳng lẽ thật sự là nước? Thảm, cứu mạng! Trần Đại Dũng lại ngất lần nữa!

Mở to mắt, ngồi thẳng dậy, đồng cỏ, không phải nước! Bướng bỉnh nhìn bốn phía, đây là đâu? Núi giả xa xa, hành lang dài, thềm đá, lương đình, chưa từng tới, hay lại là ảo giác! Sờ sờ quần áo! Khô rồi! Nhưng vừa mới chìm vào nước! Thật đáng sợ! Không nhịn được mà rét lạnh.

"Tỉnh!"

"A!" Trần Đại Dũng kinh hãi quay đầu, "Ngươi. . . . . . Rốt cuộc ngươi là người nào, Thư. . . . . . Thư cô nương?"

Thư Nhan mỉm cười, "Nhận ra ta rồi chứ! Đầu óc cũng không còn ngu ngốc nữa sao?" Dứt lời, cả người xoay tròn, Trần Đại Dũng chỉ cảm thấy trước mắt một hồi ánh sáng chói mắt hiện lên, trợn mắt nhìn lại. . . . . .

"A. . . . . . Thư. . . . . . Cô nương!" Trần Đại Dũng cứng họng.

Thư Nhan một thân y phục đỏ thẫm đẹp đẽ, tóc dài tới eo màu đen nhánh, đôi mắt to sáng, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mím môi, nét mặt tuyệt sắc biểu lộ nụ cười yêu mỵ, "Vẫn là hình dạng này thoải mái! Nếu đã bị ngươi nhận ra, ta cũng không ngụy trang nữa!"

 

Chương 65:


"Ta. . . . . . vừa rồi chỉ là nghi ngờ thôi!" Là tự ngươi vội vã biến hóa! Đương nhiên nửa câu nói sau, Trần Đại Dũng trời sinh tính thật thà cũng chỉ dám nói trong lòng! Nhưng mà Trần Đại Dũng đã quên! Trên mặt hắn không giấu được bất cứ tâm sự gì!

Kết quả là, Thư Nhan bực mình một hồi, ". . . . . ."

"Vì sao ngươi gạt ta?" Trần Đại Dũng đang im lặng đột nhiên hỏi.

"Lừa ngươi! Ta cho ngươi làm thiếu gia nhà có tiền, chẳng lẽ không được sao?"

"Hừ! Cái gì mà thiếu gia nhà có tiền chứ, tất cả đều là ảo giác!"

"Đồ ngốc! Đây cũng không phải là ảo giác nho nhỏ có thể thực hiện được! Tại trấn nhỏ ở vùng sông nước này, đó đường đường là Trần phủ đấy! Phu nhân lão gia, nô bộc, hộ viện đều là thật!" Thư Nhan trừng mắt nói.

"Vậy thì sao? Ta. . . . . . Ta không hiếm lạ!"

“Đồ ngốc! Không biết suy xét! Ta tốn rất nhiều sức lực mới thay đổi được trí nhớ của mọi người! Đừng tưởng rằng một câu không hiếm lạ của ngươi là có thể chấm dứt! Trần lão gia và phu nhân nhiều nhất cũng chỉ còn một năm dương thọ, chờ sau khi bọn họ quy thiên, tất cả tài sản trong phủ từ trên xuống dưới đều là của ngươi! Hơn nữa tài sản của Trần lão gia không chỉ có vậy, đợi trước khi ông ấy qua đời, sẽ nói tất cả cho ngươi! Trần lão gia lúc còn trẻ, tình cờ chiếm được một kho báu lớn. . "

"Ta nói rồi! Ta không hiếm lạ! Bọn họ có bao nhiêu bạc ta cũng không muốn! Bọn họ không phải cha mẹ ta! Có đạo lý nào vì vinh hoa phú quý liền nhận người khác làm cha mẹ!" Trần Đại Dũng đỏ mặt, khàn giọng quát.

"Đồ ngốc! Ngươi dám hung hăng với ta !" Thư Nhan tức giận đến dậm chân, hung hăng đánh hắn một cái, "Ngươi nghĩ rằng ta không nghĩ tới cha mẹ ngươi sao? Chỉ là bọn họ phúc mỏng, không có số hưởng! Nếu tự tiện thay đổi vận mệnh, chỉ sợ dương thọ sẽ ngắn lại!"

Mắt Trần Đại Dũng đỏ hoe, "Ta. . . . . . Ta nói chẳng lại ngươi! Hồ ly tinh đều rất xảo quyệt! Ta biết ta ngốc! Ngay từ đầu ngươi đã coi ta là kẻ ngốc để trêu đùa! Đến bây giờ ngươi còn khi dễ ta!"

"Ngươi. . . . . ." Thư Nhan chưa bao giờ nghĩ đến cũng có lúc nàng cứng họng, " Nếu không có ngươi giúp ta ngăn cản thiên kiếp, ngươi nghĩ rằng ta muốn quản sự sống chết của ngươi sao, hiện tại ta cho ngươi cuộc sống đại phú đại quý thì sai sao?"

"Ta giúp ngươi ngăn cản thiên kiếp! Là tự nguyện, không cần ngươi báo ân! Ta muốn về nhà!"

"Nếu ngươi thật sự muốn về nhà như đã nói, vậy thì không cần đi hướng Nam! Nhà của ngươi ở hướng Bắc!"

Bị một câu vạch trần tâm tư, mặt Trần Đại Dũng càng đỏ hơn, quát: "Vậy ta đây cũng không cần ở lại Trần phủ!"

Thư Nhan bị Trần Đại Dũng chọc tức, ánh mắt lộ ra sát khí, nàng dù sao cũng là hồ ly tu thành, trời sinh tính tàn nhẫn, vốn là thành tâm thành ý giúp hắn, không ngờ hắn lại không biết tốt xấu như vậy! Nàng lạnh lùng cười nói: "Ngươi không muốn cũng phải như vậy! Từ giờ trở đi, Trần phủ chính là nhà của ngươi! Ngươi ngoan ngoãn làm thiếu gia Trần phủ đi!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom