Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1107 - Chương 1107CON NGƯỜI CÓ VUI CÓ BUỒN (4)
“Đúng vậy!” Khi nhắc tới phụ thân, A Ký khẽ khịt mũi, vành mắt cũng đỏ ửng, “Trước khi cha thuộc hạ vào Đông Cung đã từng là môn sinh của Ngụy quốc công theo ông tám năm… Năm đó, khi phủ Ngụy quốc công xảy ra chuyện, cha thuộc hạ cũng bị liên lụy, chết thảm trong ngục. Nhà thuộc hạ vốn cũng bị tịch biên gia sản… Chính nhờ người đã cầu tình trước mặt Hồng Thái Gia nên già trẻ trong nhà mới có thể thoát nạn… Sau đó, thuộc hạ cải trang nam, gia nhập cấm quân, trải qua mấy vòng lựa chọn tàn khốc mới tới bên cạnh người…”
“Vậy sau này thì sao?” Sắc mặt Triệu Miên Trạch trở nên tối tăm, hắn ta cười nhẹ, “Giờ ngươi đã biết vụ án của phủ Ngụy quốc công là do một tay ta thúc đẩy, phụ thân ngươi cũng bởi ta cố tình nên mới chết thảm như thế, vậy vì sao ngươi không báo thù?” Nhắc tới vụ án của phủ Ngụy quốc công, nghĩ đến đủ loại khúc mắc và bỏ lỡ giữa hắn ta và Hạ Sở, Triệu Miên Trạch đột nhiên nổi giận, hắn ta túm cổ áo A Ký, khàn giọng nói.
“Mấy năm nay, ngươi có rất nhiều cơ hội, vì sao ngươi không giết ta?”
A Ký không hề giãy giụa, chỉ ngẩng đầu nhìn hắn ta và nở nụ cười bi thương.
“Người không phải là kẻ xấu, việc năm đó người đã bị Hạ Vấn Thu lợi dụng. Huống chi, những năm gần đây, người cũng đã gặp báo ứng rồi, người yêu mến Thất tiểu thư nhưng lại không thể chiếm được... Không ai có thể hiểu rõ hơn thuộc hạ rằng cảm giác yêu một người mà lại không thể có được người ấy khổ sở đến mức nào.” Nàng ta đảo mắt, nhìn hắn ta bằng ánh mắt đồng tình, “Bệ hạ, thực ra người cũng rất đáng thương.”
“Đáng thương ư? Ha ha!” Triệu Miên Trạch cười ha hả, “Trẫm là bậc thiên tử cao quý, là người giàu có nhất tứ hải, ngươi dám nói trẫm đáng thương ư?”
A Ký không muốn báo thù đương nhiên không chỉ vì Triệu Miên Trạch không xấu.
Nhìn người đàn ông đang giận dữ đến mức bật cười kia, nàng ta mỉm cười tự giễu.
“Đúng vậy, người thật đáng thương. Cũng đáng thương y như thuộc hạ vậy.”
Dứt lời, nàng ta nhẹ nhàng quỳ gối xuống, lẳng lặng ngẩng đầu nhìn hắn ta.
“Thuộc hạ đã mạo phạm long nhan, bệ hạ giết thuộc hạ đi.”
“Giết ngươi?” Lồng ngực Triệu Miên Trạch phập phồng, một nỗi tức giận tràn ngập trong lòng hắn ta, song khi nhìn thấy người phụ nữ đi theo hắn ta suốt bao nhiêu năm qua, nhìn đôi mắt đỏ ửng chất chứa đau khổ và bất đắc dĩ kia, cuối cùng hắn ta không thể hạ được mệnh lệnh đó ra, chỉ lạnh lùng cười, “Giết ngươi chẳng phải là quá hời cho ngươi rồi ư? Đứng lên đi! Trẫm tha tội cho ngươi.”
A Ký giật mình, hắn ta không trách tội nàng ta ư?
Nhìn gương mặt anh tuấn của hắn ta, trong lòng nàng ta bỗng trào dâng một niềm vui sướng không rõ nguyên nhân.
“Tạ long ân của bệ hạ, thuộc hạ thề sống chết đi theo...”
“Chết cái gì mà chết?” Triệu Miên Trạch hừ một tiếng, “Trẫm không chết được, ngươi càng không chết được!”
A Ký đáp “vâng” một tiếng, trên mặt hiện ra vẻ thẹn thùng của thiếu nữ, không chờ nàng ta tiếp tục tạ ơn thì nàng ta lại phát hiện ánh mắt Triệu Miên Trạch chợt lạnh xuống, hắn ta nhìn về phía sau lưng nàng ta, sắc mặt trở nên trắng bệch. A Ký quay đầu lại, thấy điện Nhu Nghi sau lưng bọn họ giờ đây lửa bốc lên tận trời, khói đặc cuồn cuộn. Nàng ta ngây người nhìn cảnh đó, còn chưa kịp khôi phục tinh thần thì Tiêu Ngọc đã vọt tới đây từ hướng điện Nhu Nghi.
“Bệ hạ...”
“Sao lại thế này?”
“Bệ hạ, Thái hoàng thái phi đã có chuẩn bị từ trước… Khi chúng thần đang chuẩn bị khâm liệm di thể của Thái thượng hoàng thì điện Nhu Nghi đột nhiên xảy ra hỏa hoạn... Kẻ phóng hỏa là Ngu cô cô bên cạnh Thái hoàng thái phi... Bà ta đổ dầu khắp trong điện, chúng thần muốn ngăn cản nhưng không kịp... Cả điện Nhu Nghi đều bị thiêu cháy, sự tình xảy ra đột ngột khiến các huynh đệ chỉ có thể chạy trối chết...”
Điện Nhu Nghi xảy ra cháy lớn, ngoài thành nhất định sẽ phát hiện ra.
Nếu để Triệu Tôn biết được Cống phi và Hồng Thái Đế không còn thì kết quả chắc chắn sẽ vô cùng xấu. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Triệu Miên Trạch không hề tính tới chuyện Cống phi lại có tâm cơ như vậy. Xem ra, người phụ nữ có thể sinh ra một người như Triệu Tôn thì không thể là kẻ ngốc.
Hắn ta nhắm chặt hai mắt, một hồi lâu sau mới khôi phục lại được sự trấn định.
“Tiểu nha đầu kia đâu?”
Tiêu Ngọc biết hắn ta đang hỏi tới Nha Nha, y cúi đầu, liếc nhìn A Ký, giọng nói càng lúc càng trầm, “Tối hôm qua, thị nữ Thanh Đằng ở điện Nhu Nghi xúc phạm Thái hoàng thái phi, bị Thái hoàng thái phi đuổi ra khỏi cung… Có lẽ… có lẽ Thanh Đằng đã dẫn công chúa rời cung...”
“Phế vật!” Triệu Miên Trạch phẫn nộ, hắn ta thở hổn hển, mắng mỏ, “Cả đám các ngươi đều là phế vật, sao không theo dõi cẩn thận hả?”
Trong tiếng “phế vật” mà hắn ta vừa mắng đương nhiên bao gồm cả A Ký. Nhưng khi hắn ta mắng xong, A Ký lại cúi đầu nói một câu.
“Bệ hạ, không liên quan gì tới Tiêu Ngọc, là do thuộc hạ nghĩ rằng... công chúa chỉ là một đứa trẻ...”
Triệu Miên Trạch bừng tỉnh, hắn ta quay đầu lại, lạnh lùng nhìn nàng ta rồi đột nhiên tát nàng ta một cái.
“Biết ả ta đưa đứa bé đi mà không hề bẩm báo, ngươi đã phá hỏng chuyện lớn của trẫm rồi, ngươi có biết không hả?”
A Ký quỳ gối trên nền đất, yên lặng cúi đầu không hé răng lấy nửa lời.
Trên đỉnh đầu nàng ta là ánh mắt rét lạnh, nhưng nàng ta lại cảm nhận được ánh nắng của mùa thu, cảm nhận được khung cảnh vô cùng tươi đẹp.
Nàng ta đã phạm phải một chuyện tày đình như vậy, nhưng người đàn ông mà nàng ta đã ngưỡng mộ từ nhỏ chỉ cho nàng ta một bạt tai chứ không hề lấy mạng của nàng ta. Không chỉ không lấy mạng của nàng ta mà khi thấy hắn ta rời đi, nàng ta vẫn yên lặng theo sau lưng hắn ta mà hắn ta cũng không hề trách cứ.
Xoa gương mặt bỏng rát, nàng ta cười trộm, cảm thấy suốt mười năm qua, đây là lần đầu tiên nàng ta có thể đến gần trái tim hắn ta đến vậy.
“Ngày mười lăm tháng chín, năm Kiến Chương thứ tư, Tấn vương Triệu Tôn dẫn binh xuống phía Nam tiến thẳng tới Kim Xuyên Môn, kinh sư nguy trong sớm tối, Cống phi sợ Tấn vương bị Kiến Chương Đế làm hại nên đã cùng Hồng Thái Đế tự sát ở điện Nhu Nghi. Đêm nguyệt thực máu hôm đó, chiến sự ở kinh sư nổi lên khắp bốn phía, không gian ngập tràn màu đỏ như lửa...”
Trong mắt những người kể chuyện sau này, cái chết của Hồng Thái Đế là một giai thoại. Tương truyền rằng vì Triệu Miên Trạch căm hận Cống phi phá hủy chuyện đại sự của hắn ta nên khi đó mới để thị vệ tách thi thể đang ôm chặt lấy nhau của Hồng Thái Đế và Cống phi ra, đồng thời cũng thiêu rụi cả Cống phi và điện Nhu Nghi. Sau đó không biết vì sao, cũng có người tung tin rằng ngày đó, thi thể bị đốt trong điện Nhu Nghi không phải là thi thể của Cống phi mà là do Triệu Miên Trạch cố tình thiêu rụi để giả chết chạy trốn...
Trong mỗi cuộc chiến, sẽ có sự hy sinh của hàng vạn người, trong đó rốt cuộc có bao nhiêu bí mật thì những người đời sau không thể hiểu hết được. Dù có là nhà sử học thì cũng chỉ có thể thông qua chính sử, dã sử, tạp ký và truyền thuyết dân gian ít người biết tới để suy đoán. Tuy nhiên, khi màn đêm buông xuống, nguyệt thực máu suốt mấy trăm năm mới có một lần vô cùng hiếm gặp đã xuất hiện. Có người nói, ngày đó, lửa trong hoàng thành nhuộm đỏ cả ánh trăng, cũng có người nói, hôm đó, máu tươi nhuộm đỏ ánh trăng… nhưng dù mọi người có nói thế nào đi chăng nữa thì ngày hôm đó ở kinh sư, máu đã nhuộm đỏ cả bầu trời...
Trời còn chưa tối, trong điện Phụng Thiên đã được thắp đèn đuốc sáng trưng.
“Vậy sau này thì sao?” Sắc mặt Triệu Miên Trạch trở nên tối tăm, hắn ta cười nhẹ, “Giờ ngươi đã biết vụ án của phủ Ngụy quốc công là do một tay ta thúc đẩy, phụ thân ngươi cũng bởi ta cố tình nên mới chết thảm như thế, vậy vì sao ngươi không báo thù?” Nhắc tới vụ án của phủ Ngụy quốc công, nghĩ đến đủ loại khúc mắc và bỏ lỡ giữa hắn ta và Hạ Sở, Triệu Miên Trạch đột nhiên nổi giận, hắn ta túm cổ áo A Ký, khàn giọng nói.
“Mấy năm nay, ngươi có rất nhiều cơ hội, vì sao ngươi không giết ta?”
A Ký không hề giãy giụa, chỉ ngẩng đầu nhìn hắn ta và nở nụ cười bi thương.
“Người không phải là kẻ xấu, việc năm đó người đã bị Hạ Vấn Thu lợi dụng. Huống chi, những năm gần đây, người cũng đã gặp báo ứng rồi, người yêu mến Thất tiểu thư nhưng lại không thể chiếm được... Không ai có thể hiểu rõ hơn thuộc hạ rằng cảm giác yêu một người mà lại không thể có được người ấy khổ sở đến mức nào.” Nàng ta đảo mắt, nhìn hắn ta bằng ánh mắt đồng tình, “Bệ hạ, thực ra người cũng rất đáng thương.”
“Đáng thương ư? Ha ha!” Triệu Miên Trạch cười ha hả, “Trẫm là bậc thiên tử cao quý, là người giàu có nhất tứ hải, ngươi dám nói trẫm đáng thương ư?”
A Ký không muốn báo thù đương nhiên không chỉ vì Triệu Miên Trạch không xấu.
Nhìn người đàn ông đang giận dữ đến mức bật cười kia, nàng ta mỉm cười tự giễu.
“Đúng vậy, người thật đáng thương. Cũng đáng thương y như thuộc hạ vậy.”
Dứt lời, nàng ta nhẹ nhàng quỳ gối xuống, lẳng lặng ngẩng đầu nhìn hắn ta.
“Thuộc hạ đã mạo phạm long nhan, bệ hạ giết thuộc hạ đi.”
“Giết ngươi?” Lồng ngực Triệu Miên Trạch phập phồng, một nỗi tức giận tràn ngập trong lòng hắn ta, song khi nhìn thấy người phụ nữ đi theo hắn ta suốt bao nhiêu năm qua, nhìn đôi mắt đỏ ửng chất chứa đau khổ và bất đắc dĩ kia, cuối cùng hắn ta không thể hạ được mệnh lệnh đó ra, chỉ lạnh lùng cười, “Giết ngươi chẳng phải là quá hời cho ngươi rồi ư? Đứng lên đi! Trẫm tha tội cho ngươi.”
A Ký giật mình, hắn ta không trách tội nàng ta ư?
Nhìn gương mặt anh tuấn của hắn ta, trong lòng nàng ta bỗng trào dâng một niềm vui sướng không rõ nguyên nhân.
“Tạ long ân của bệ hạ, thuộc hạ thề sống chết đi theo...”
“Chết cái gì mà chết?” Triệu Miên Trạch hừ một tiếng, “Trẫm không chết được, ngươi càng không chết được!”
A Ký đáp “vâng” một tiếng, trên mặt hiện ra vẻ thẹn thùng của thiếu nữ, không chờ nàng ta tiếp tục tạ ơn thì nàng ta lại phát hiện ánh mắt Triệu Miên Trạch chợt lạnh xuống, hắn ta nhìn về phía sau lưng nàng ta, sắc mặt trở nên trắng bệch. A Ký quay đầu lại, thấy điện Nhu Nghi sau lưng bọn họ giờ đây lửa bốc lên tận trời, khói đặc cuồn cuộn. Nàng ta ngây người nhìn cảnh đó, còn chưa kịp khôi phục tinh thần thì Tiêu Ngọc đã vọt tới đây từ hướng điện Nhu Nghi.
“Bệ hạ...”
“Sao lại thế này?”
“Bệ hạ, Thái hoàng thái phi đã có chuẩn bị từ trước… Khi chúng thần đang chuẩn bị khâm liệm di thể của Thái thượng hoàng thì điện Nhu Nghi đột nhiên xảy ra hỏa hoạn... Kẻ phóng hỏa là Ngu cô cô bên cạnh Thái hoàng thái phi... Bà ta đổ dầu khắp trong điện, chúng thần muốn ngăn cản nhưng không kịp... Cả điện Nhu Nghi đều bị thiêu cháy, sự tình xảy ra đột ngột khiến các huynh đệ chỉ có thể chạy trối chết...”
Điện Nhu Nghi xảy ra cháy lớn, ngoài thành nhất định sẽ phát hiện ra.
Nếu để Triệu Tôn biết được Cống phi và Hồng Thái Đế không còn thì kết quả chắc chắn sẽ vô cùng xấu. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Triệu Miên Trạch không hề tính tới chuyện Cống phi lại có tâm cơ như vậy. Xem ra, người phụ nữ có thể sinh ra một người như Triệu Tôn thì không thể là kẻ ngốc.
Hắn ta nhắm chặt hai mắt, một hồi lâu sau mới khôi phục lại được sự trấn định.
“Tiểu nha đầu kia đâu?”
Tiêu Ngọc biết hắn ta đang hỏi tới Nha Nha, y cúi đầu, liếc nhìn A Ký, giọng nói càng lúc càng trầm, “Tối hôm qua, thị nữ Thanh Đằng ở điện Nhu Nghi xúc phạm Thái hoàng thái phi, bị Thái hoàng thái phi đuổi ra khỏi cung… Có lẽ… có lẽ Thanh Đằng đã dẫn công chúa rời cung...”
“Phế vật!” Triệu Miên Trạch phẫn nộ, hắn ta thở hổn hển, mắng mỏ, “Cả đám các ngươi đều là phế vật, sao không theo dõi cẩn thận hả?”
Trong tiếng “phế vật” mà hắn ta vừa mắng đương nhiên bao gồm cả A Ký. Nhưng khi hắn ta mắng xong, A Ký lại cúi đầu nói một câu.
“Bệ hạ, không liên quan gì tới Tiêu Ngọc, là do thuộc hạ nghĩ rằng... công chúa chỉ là một đứa trẻ...”
Triệu Miên Trạch bừng tỉnh, hắn ta quay đầu lại, lạnh lùng nhìn nàng ta rồi đột nhiên tát nàng ta một cái.
“Biết ả ta đưa đứa bé đi mà không hề bẩm báo, ngươi đã phá hỏng chuyện lớn của trẫm rồi, ngươi có biết không hả?”
A Ký quỳ gối trên nền đất, yên lặng cúi đầu không hé răng lấy nửa lời.
Trên đỉnh đầu nàng ta là ánh mắt rét lạnh, nhưng nàng ta lại cảm nhận được ánh nắng của mùa thu, cảm nhận được khung cảnh vô cùng tươi đẹp.
Nàng ta đã phạm phải một chuyện tày đình như vậy, nhưng người đàn ông mà nàng ta đã ngưỡng mộ từ nhỏ chỉ cho nàng ta một bạt tai chứ không hề lấy mạng của nàng ta. Không chỉ không lấy mạng của nàng ta mà khi thấy hắn ta rời đi, nàng ta vẫn yên lặng theo sau lưng hắn ta mà hắn ta cũng không hề trách cứ.
Xoa gương mặt bỏng rát, nàng ta cười trộm, cảm thấy suốt mười năm qua, đây là lần đầu tiên nàng ta có thể đến gần trái tim hắn ta đến vậy.
“Ngày mười lăm tháng chín, năm Kiến Chương thứ tư, Tấn vương Triệu Tôn dẫn binh xuống phía Nam tiến thẳng tới Kim Xuyên Môn, kinh sư nguy trong sớm tối, Cống phi sợ Tấn vương bị Kiến Chương Đế làm hại nên đã cùng Hồng Thái Đế tự sát ở điện Nhu Nghi. Đêm nguyệt thực máu hôm đó, chiến sự ở kinh sư nổi lên khắp bốn phía, không gian ngập tràn màu đỏ như lửa...”
Trong mắt những người kể chuyện sau này, cái chết của Hồng Thái Đế là một giai thoại. Tương truyền rằng vì Triệu Miên Trạch căm hận Cống phi phá hủy chuyện đại sự của hắn ta nên khi đó mới để thị vệ tách thi thể đang ôm chặt lấy nhau của Hồng Thái Đế và Cống phi ra, đồng thời cũng thiêu rụi cả Cống phi và điện Nhu Nghi. Sau đó không biết vì sao, cũng có người tung tin rằng ngày đó, thi thể bị đốt trong điện Nhu Nghi không phải là thi thể của Cống phi mà là do Triệu Miên Trạch cố tình thiêu rụi để giả chết chạy trốn...
Trong mỗi cuộc chiến, sẽ có sự hy sinh của hàng vạn người, trong đó rốt cuộc có bao nhiêu bí mật thì những người đời sau không thể hiểu hết được. Dù có là nhà sử học thì cũng chỉ có thể thông qua chính sử, dã sử, tạp ký và truyền thuyết dân gian ít người biết tới để suy đoán. Tuy nhiên, khi màn đêm buông xuống, nguyệt thực máu suốt mấy trăm năm mới có một lần vô cùng hiếm gặp đã xuất hiện. Có người nói, ngày đó, lửa trong hoàng thành nhuộm đỏ cả ánh trăng, cũng có người nói, hôm đó, máu tươi nhuộm đỏ ánh trăng… nhưng dù mọi người có nói thế nào đi chăng nữa thì ngày hôm đó ở kinh sư, máu đã nhuộm đỏ cả bầu trời...
Trời còn chưa tối, trong điện Phụng Thiên đã được thắp đèn đuốc sáng trưng.