Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1109 - Chương 1109CON NGƯỜI CÓ VUI CÓ BUỒN (6)
Dường như Nguyên Hữu còn sốt ruột hơn Triệu Tôn nhiều. Dù ngoài miệng hắn ta không hề nhắc tới Ô Nhân Tiêu Tiêu nhưng điều hắn ta lo lắng nhất chính là nàng ta. Ô Nhân Tiêu Tiêu khác với Trần Đại Ngưu và Yến Nhị Quỷ. Mấy người bọn họ dù có gặp phải nguy hiểm gì thì bọn họ vẫn là đàn ông, có kinh nghiệm chiến tranh, có thể tự bảo vệ được bản thân mình, còn Ô Nhân Tiêu Tiêu chỉ là một cô gái chốn khuê phòng, hơn nữa nàng ta còn đang ở ngay bên cạnh Triệu Miên Trạch, đang phải sống trong hoàng thành canh phòng nghiêm ngặt, gặp phải chuyện thế này thì nàng ta phải làm sao bây giờ?
Nắm dây cương đi vài vòng, thấy Triệu Tôn vẫn không hề nhúc nhích, cuối cùng Nguyên Hữu cũng đành chịu thua.
“Rồi rồi rồi, cháu biết thúc đang lo lắng cho an nguy mẫu phi của thúc. Nhưng Thiên Lộc à, sao thúc không ngẫm lại xem, nếu Triệu Miên Trạch có thể gây khó dễ cho Cống phi thì với tính cách của hắn ta cần gì phải đợi tới hôm nay? Nếu có thể thì hắn ta đã sớm bắt mẫu phi của thúc đến để ép thúc phải lui binh rồi. Chỉ cần Hồng Thái Đế còn ở đó thì mẫu phi của thúc sẽ không có việc gì đâu, thúc yên tâm đi!”
“Không đúng.” Triệu Tôn thản nhiên đáp, ánh mắt hắn cố định trên lá cờ cắm trên tường thành đang bay phấp phới trong gió lạnh, “Trận hỏa hoạn lớn ở trong cung kia nhất định là có chuyện lớn đã xảy ra.”
Ngừng lại một chút, hắn nâng tay lên che mắt lại, “Không hiểu sao mí mắt ta lại nháy liên tục.”
“Thiên Lộc!” Mặt Nguyên Hữu nhăn nhó, “Thời cơ chiến đấu đang trôi đi, chúng ta không thể đợi thêm được nữa!”
Triệu Tôn híp mắt, gương mặt ung dung tôn quý vẫn vô cùng bình tĩnh, “Đợi thêm một lát nữa.”
Nguyên Hữu ngửa mặt lên trời mà thở dài rồi quay đầu lại nhìn thoáng qua Trần Cảnh và Tinh Lam đang lặng im không nói, nhún vai, “Thúc là chủ soái, thúc cứ xem rồi xử lý đi vậy.”
Lúc này, trên tường thành của Kim Xuyên Môn đột nhiên có một cái đầu vươn ra. Viên giáo úy kia dường như hơi khẩn trương nên nói cũng lắp ba lắp bắp.
“Quân… quân Tấn ngoài thành nghe đây. Bệ hạ có chỉ, giờ Dậu sẽ đích thân dẫn quần thần tới Kim Xuyên Môn, muốn nói chuyện cùng Tấn vương!”
Triệu Tôn biến sắc, chậm rãi ngẩng đầu liếc mắt nhìn về đốm lửa trên tường thành, hắn hừ một tiếng không chút cảm xúc rồi nhìn về phía Trần Cảnh và Nguyên Hữu đang đứng bên cạnh mình.
“Đến lúc rồi.” Ngừng lại một chút, hắn lạnh lùng nói, “Trần Cảnh!”
“Có thuộc hạ!” Trần Cảnh chắp tay hành lễ.
“Dẫn năm vạn tinh binh đi ven sông Hộ Thành, tới trước Thạch Thành Môn.”
“Rõ! Điện hạ.” Ngàn dặm xa xôi tới kinh sư, giờ phút mà Trần Cảnh chờ đợi chính là lúc này, y nhận được mệnh lệnh mà hưng phấn, y ôm quyền, nghiêng đầu nhìn Tinh Lam, đang muốn khuyên nàng ta quay về doanh trại chờ đợi thì lại nghe thấy nàng ta mỉm cười rồi mở miệng nói, “Điện hạ, ta xin được đi cùng Trần đại ca.
Nếu đổi lại là quá khứ thì Triệu Tôn sẽ kiên quyết không cho phép phụ nữ ra trận. Nhưng không hiểu vì sao, mỗi lần Tinh Lam xin lệnh thì hắn lại nhớ tới gương mặt của A Thất. Phụ nữ cũng là người, cũng có thể làm những chuyện như đàn ông vậy. Suy nghĩ một lát, hắn thỏa hiệp gật đầu, “Chuẩn.”
Tinh Lam vui vẻ, liếc nhìn Trần Cảnh và mím môi cười khẽ, “Tạ ơn điện hạ.”
Triệu Tôn thấy hai người bọn họ tình thâm thì hơi híp mắt lại, con ngươi sâu thẳm liếc nhìn gương mặt Nguyên Hữu, trong giọng nói của hắn còn mang theo sự tin cậy và kiên nghị, “Thiếu Hồng, Triệu Miên Trạch đích thân tới Kim Xuyên Môn chắc chắn là vì muốn nghĩ cách kéo dài thời gian với chúng ta để chờ đợi cứu viện. Dù có thế nào đi chăng nữa, tối nay chúng ta nhất định phải công thành. Giờ ngươi lãnh binh tới Định Hoài Môn trước, phối hợp cùng ta và Trần Cảnh.”
“Vâng!” Nguyên Hữu ưỡn thẳng sống lưng, giọng nói vừa kích động vừa hưng phấn.
Lặn lội đường sá xa xôi lâu như vậy rồi, hắn ta chỉ đợi tới ngày hôm nay.
Triệu Tôn chuẩn bị công thành, hắn ta sẽ nhanh chóng được gặp lại Ô Nhân rồi. Nguyên Hữu nở nụ cười, nhìn về phía Kim Xuyên Môn rồi cưỡi ngựa rời đi.
Thấy hắn ta rời đi, Triệu Tôn lạnh lùng xoay người, “Lão Mạnh!”
“Có thuộc hạ!” Lão Mạnh cong người, quỳ một chân xuống nhận lệnh.
Triệu Tôn bình tĩnh nhìn ông ta rồi thấp giọng nói, “Khi bắt đầu khai chiến, ngươi dẫn đội đặc nhiệm Gai Đỏ tìm cách vào thành, liên hệ với Đại Ngưu.”
“Rõ!” Lão Mạnh lĩnh mệnh rời đi.
“Bính Nhất!”
“Có!”
Triệu Miên Trạch quả nhiên giữ lời, vừa tới giờ Dậu, hắn ta đã đích thân dẫn quần thần lên tường thành Kim Xuyên Môn. Dưới ánh sáng của những ngọn đuốc, long bào màu hoàng kim lộ vẻ uy nghiêm mà lộng lẫy. Triệu Tôn cưỡi ngựa tới dưới Kim Xuyên Môn, chiến giáp màu đen, chiến mã màu đen, khoác áo choàng cũng màu đen đứng giữa quân Tấn đông nghìn nghịt nhìn hắn ta từ phía xa. Im lặng trong giây lát, Triệu Miên Trạch để công công Trương Tứ Cáp bưng rượu ngon tới, rót đầy chén rượu, chén thứ nhất tế trời, chén thứ hai tế đất, đến chén chứ ba, hắn ta bưng nó trên tay, kính về phía Triệu Tôn rồi thản nhiên mở miệng.
“Thập Cửu hoàng thúc, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Triệu Tôn nhìn bóng người trên tường thành, cười lạnh:
“Đúng, đã lâu không gặp.”
Đây là câu nói đầu tiên giữa hai thúc cháu bọn họ sau bốn năm không gặp, cũng là lần đầu tiên hai người bọn họ gặp nhau sau mấy năm đại chiến Nam Bắc.
Đương nhiên, lần này cũng là lần cuối cùng.
Đại chiến nổ ra, trống đánh reo hò suốt một ngày trời, bên trong kinh sư vô cùng khẩn trương. Hôm nay, trong kinh sư, tất cả mọi thứ đều trở nên hỗn loạn, chật vật tới mức không còn phong thái của đế đô. Dù cho khẩu hiệu hô hào có mạnh mẽ tới đâu thì số lượng dân chúng dám ra trận dùng đao thật thương thật chém giết cùng quân Tấn vẫn chỉ là thiểu số. Đại đa số người dân đều tìm mọi biện pháp trốn tránh ẩn nấp để bảo đảm bình an cho người thân, để tìm đường sống trong thời loạn thế.
Sự ồn ào trong kinh sư không hề ảnh hưởng tới tâm tình của Hạ Sơ Thất.
Đôi khi, không nghe thấy gì thực ra lại là một chuyện tốt, ít nhất nhờ vậy mà thế giới của nàng rất yên tĩnh.
Ăn cơm chiều xong, nàng liền tới Tê Hà Các của Đông Phương Thanh Huyền.
Đúng như Đông Phương Thanh Huyền đã nói, đây quả là một nơi đắc địa, đứng trên sân thượng có thể dõi mắt nhìn khắp kinh sư. Tuy rằng bên dưới là tình trạng hai quân giao chiến nhưng dõi mắt ra xa là một loạt những quán sá, lầu các tỏa ra ánh sáng rực rỡ chốn phồn hoa. Nhất là khi nhìn về hướng hoàng thành, đó là một bức tranh được chạm trổ vô cùng tinh xảo với những lầu, gác, cung điện, trong đêm tối lại càng trang nghiêm mà lạnh lẽo.
Nhìn khung cảnh quen thuộc ấy, Hạ Sơ Thất híp mắt, cảm khái.
“Sớm biết chỗ ngươi tốt như vậy thì ta đã sớm đến đây rồi.”
Đông Phương Thanh Huyền liếc mắt nhìn nàng, nghe tiếng binh lính hét to trên đường phía dưới lầu thì cười nhẹ.
“Giờ cũng không muộn mà. Ít nhất cũng không bỏ lỡ giây phút đặc sắc nhất...” Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
Không rõ Hạ Sơ Thất có nhìn thấy lời nói của hắn ta hay không mà chỉ ừ một tiếng, nàng nhìn về phía xa xa rồi lại lẳng lặng nhìn lên bầu trời, nhìn thấy ánh trăng đang dần sáng tỏ. Nàng nhẹ nhàng xoa mặt rồi nghiêng người lấy chiếc áo ngoài đặt trên ghế để khoác lên rồi nửa cười nửa không nói, “Xem nguyệt thực cũng đúng là chịu tội mà, thời tiết hôm nay thật quái dị, ban ngày thì nắng như thế, giờ lại lạnh tới thấu tim.”
Nắm dây cương đi vài vòng, thấy Triệu Tôn vẫn không hề nhúc nhích, cuối cùng Nguyên Hữu cũng đành chịu thua.
“Rồi rồi rồi, cháu biết thúc đang lo lắng cho an nguy mẫu phi của thúc. Nhưng Thiên Lộc à, sao thúc không ngẫm lại xem, nếu Triệu Miên Trạch có thể gây khó dễ cho Cống phi thì với tính cách của hắn ta cần gì phải đợi tới hôm nay? Nếu có thể thì hắn ta đã sớm bắt mẫu phi của thúc đến để ép thúc phải lui binh rồi. Chỉ cần Hồng Thái Đế còn ở đó thì mẫu phi của thúc sẽ không có việc gì đâu, thúc yên tâm đi!”
“Không đúng.” Triệu Tôn thản nhiên đáp, ánh mắt hắn cố định trên lá cờ cắm trên tường thành đang bay phấp phới trong gió lạnh, “Trận hỏa hoạn lớn ở trong cung kia nhất định là có chuyện lớn đã xảy ra.”
Ngừng lại một chút, hắn nâng tay lên che mắt lại, “Không hiểu sao mí mắt ta lại nháy liên tục.”
“Thiên Lộc!” Mặt Nguyên Hữu nhăn nhó, “Thời cơ chiến đấu đang trôi đi, chúng ta không thể đợi thêm được nữa!”
Triệu Tôn híp mắt, gương mặt ung dung tôn quý vẫn vô cùng bình tĩnh, “Đợi thêm một lát nữa.”
Nguyên Hữu ngửa mặt lên trời mà thở dài rồi quay đầu lại nhìn thoáng qua Trần Cảnh và Tinh Lam đang lặng im không nói, nhún vai, “Thúc là chủ soái, thúc cứ xem rồi xử lý đi vậy.”
Lúc này, trên tường thành của Kim Xuyên Môn đột nhiên có một cái đầu vươn ra. Viên giáo úy kia dường như hơi khẩn trương nên nói cũng lắp ba lắp bắp.
“Quân… quân Tấn ngoài thành nghe đây. Bệ hạ có chỉ, giờ Dậu sẽ đích thân dẫn quần thần tới Kim Xuyên Môn, muốn nói chuyện cùng Tấn vương!”
Triệu Tôn biến sắc, chậm rãi ngẩng đầu liếc mắt nhìn về đốm lửa trên tường thành, hắn hừ một tiếng không chút cảm xúc rồi nhìn về phía Trần Cảnh và Nguyên Hữu đang đứng bên cạnh mình.
“Đến lúc rồi.” Ngừng lại một chút, hắn lạnh lùng nói, “Trần Cảnh!”
“Có thuộc hạ!” Trần Cảnh chắp tay hành lễ.
“Dẫn năm vạn tinh binh đi ven sông Hộ Thành, tới trước Thạch Thành Môn.”
“Rõ! Điện hạ.” Ngàn dặm xa xôi tới kinh sư, giờ phút mà Trần Cảnh chờ đợi chính là lúc này, y nhận được mệnh lệnh mà hưng phấn, y ôm quyền, nghiêng đầu nhìn Tinh Lam, đang muốn khuyên nàng ta quay về doanh trại chờ đợi thì lại nghe thấy nàng ta mỉm cười rồi mở miệng nói, “Điện hạ, ta xin được đi cùng Trần đại ca.
Nếu đổi lại là quá khứ thì Triệu Tôn sẽ kiên quyết không cho phép phụ nữ ra trận. Nhưng không hiểu vì sao, mỗi lần Tinh Lam xin lệnh thì hắn lại nhớ tới gương mặt của A Thất. Phụ nữ cũng là người, cũng có thể làm những chuyện như đàn ông vậy. Suy nghĩ một lát, hắn thỏa hiệp gật đầu, “Chuẩn.”
Tinh Lam vui vẻ, liếc nhìn Trần Cảnh và mím môi cười khẽ, “Tạ ơn điện hạ.”
Triệu Tôn thấy hai người bọn họ tình thâm thì hơi híp mắt lại, con ngươi sâu thẳm liếc nhìn gương mặt Nguyên Hữu, trong giọng nói của hắn còn mang theo sự tin cậy và kiên nghị, “Thiếu Hồng, Triệu Miên Trạch đích thân tới Kim Xuyên Môn chắc chắn là vì muốn nghĩ cách kéo dài thời gian với chúng ta để chờ đợi cứu viện. Dù có thế nào đi chăng nữa, tối nay chúng ta nhất định phải công thành. Giờ ngươi lãnh binh tới Định Hoài Môn trước, phối hợp cùng ta và Trần Cảnh.”
“Vâng!” Nguyên Hữu ưỡn thẳng sống lưng, giọng nói vừa kích động vừa hưng phấn.
Lặn lội đường sá xa xôi lâu như vậy rồi, hắn ta chỉ đợi tới ngày hôm nay.
Triệu Tôn chuẩn bị công thành, hắn ta sẽ nhanh chóng được gặp lại Ô Nhân rồi. Nguyên Hữu nở nụ cười, nhìn về phía Kim Xuyên Môn rồi cưỡi ngựa rời đi.
Thấy hắn ta rời đi, Triệu Tôn lạnh lùng xoay người, “Lão Mạnh!”
“Có thuộc hạ!” Lão Mạnh cong người, quỳ một chân xuống nhận lệnh.
Triệu Tôn bình tĩnh nhìn ông ta rồi thấp giọng nói, “Khi bắt đầu khai chiến, ngươi dẫn đội đặc nhiệm Gai Đỏ tìm cách vào thành, liên hệ với Đại Ngưu.”
“Rõ!” Lão Mạnh lĩnh mệnh rời đi.
“Bính Nhất!”
“Có!”
Triệu Miên Trạch quả nhiên giữ lời, vừa tới giờ Dậu, hắn ta đã đích thân dẫn quần thần lên tường thành Kim Xuyên Môn. Dưới ánh sáng của những ngọn đuốc, long bào màu hoàng kim lộ vẻ uy nghiêm mà lộng lẫy. Triệu Tôn cưỡi ngựa tới dưới Kim Xuyên Môn, chiến giáp màu đen, chiến mã màu đen, khoác áo choàng cũng màu đen đứng giữa quân Tấn đông nghìn nghịt nhìn hắn ta từ phía xa. Im lặng trong giây lát, Triệu Miên Trạch để công công Trương Tứ Cáp bưng rượu ngon tới, rót đầy chén rượu, chén thứ nhất tế trời, chén thứ hai tế đất, đến chén chứ ba, hắn ta bưng nó trên tay, kính về phía Triệu Tôn rồi thản nhiên mở miệng.
“Thập Cửu hoàng thúc, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Triệu Tôn nhìn bóng người trên tường thành, cười lạnh:
“Đúng, đã lâu không gặp.”
Đây là câu nói đầu tiên giữa hai thúc cháu bọn họ sau bốn năm không gặp, cũng là lần đầu tiên hai người bọn họ gặp nhau sau mấy năm đại chiến Nam Bắc.
Đương nhiên, lần này cũng là lần cuối cùng.
Đại chiến nổ ra, trống đánh reo hò suốt một ngày trời, bên trong kinh sư vô cùng khẩn trương. Hôm nay, trong kinh sư, tất cả mọi thứ đều trở nên hỗn loạn, chật vật tới mức không còn phong thái của đế đô. Dù cho khẩu hiệu hô hào có mạnh mẽ tới đâu thì số lượng dân chúng dám ra trận dùng đao thật thương thật chém giết cùng quân Tấn vẫn chỉ là thiểu số. Đại đa số người dân đều tìm mọi biện pháp trốn tránh ẩn nấp để bảo đảm bình an cho người thân, để tìm đường sống trong thời loạn thế.
Sự ồn ào trong kinh sư không hề ảnh hưởng tới tâm tình của Hạ Sơ Thất.
Đôi khi, không nghe thấy gì thực ra lại là một chuyện tốt, ít nhất nhờ vậy mà thế giới của nàng rất yên tĩnh.
Ăn cơm chiều xong, nàng liền tới Tê Hà Các của Đông Phương Thanh Huyền.
Đúng như Đông Phương Thanh Huyền đã nói, đây quả là một nơi đắc địa, đứng trên sân thượng có thể dõi mắt nhìn khắp kinh sư. Tuy rằng bên dưới là tình trạng hai quân giao chiến nhưng dõi mắt ra xa là một loạt những quán sá, lầu các tỏa ra ánh sáng rực rỡ chốn phồn hoa. Nhất là khi nhìn về hướng hoàng thành, đó là một bức tranh được chạm trổ vô cùng tinh xảo với những lầu, gác, cung điện, trong đêm tối lại càng trang nghiêm mà lạnh lẽo.
Nhìn khung cảnh quen thuộc ấy, Hạ Sơ Thất híp mắt, cảm khái.
“Sớm biết chỗ ngươi tốt như vậy thì ta đã sớm đến đây rồi.”
Đông Phương Thanh Huyền liếc mắt nhìn nàng, nghe tiếng binh lính hét to trên đường phía dưới lầu thì cười nhẹ.
“Giờ cũng không muộn mà. Ít nhất cũng không bỏ lỡ giây phút đặc sắc nhất...” Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
Không rõ Hạ Sơ Thất có nhìn thấy lời nói của hắn ta hay không mà chỉ ừ một tiếng, nàng nhìn về phía xa xa rồi lại lẳng lặng nhìn lên bầu trời, nhìn thấy ánh trăng đang dần sáng tỏ. Nàng nhẹ nhàng xoa mặt rồi nghiêng người lấy chiếc áo ngoài đặt trên ghế để khoác lên rồi nửa cười nửa không nói, “Xem nguyệt thực cũng đúng là chịu tội mà, thời tiết hôm nay thật quái dị, ban ngày thì nắng như thế, giờ lại lạnh tới thấu tim.”
Bình luận facebook