Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1110 - Chương 1110CON NGƯỜI CÓ VUI CÓ BUỒN (7)
Thật sự lạnh đến thế sao? Đông Phương Thanh Huyền hoài nghi nhíu mày, nhìn xiêm y dày cộm trên người nàng.
“Nàng càng lúc càng sợ lạnh đúng không?”
“Đúng vậy. Ta càng lúc càng sợ lạnh.” Hạ Sơ Thất sụt sịt mũi, túm quần áo trên người lại, hai tay chà xát vào nhau rồi lại đưa lên miệng hà hơi một cái, giống như lạnh lắm, “Từ lúc mang thai đứa nhỏ này, ta càng ngày càng sợ lạnh.” Nàng cười khẽ, lại liếc mắt nhìn bộ y phục mùa thu mỏng manh trên người Đông Phương Thanh Huyền lúc này, “Tam công tử vẫn đẹp trai phong độ như thường. Không giống ta, mặc như một con gấu luôn.”
“Không phải ăn mặc như một con gấu mà bộ dạng của nàng giờ giống một con gấu luôn rồi.”
Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười trêu chọc thân hình mập mạp của nàng, bên tai truyền tới tiếng bước chân loạt soạt.
Thủ vệ của kinh sư chạy qua hết đám này tới đám khác, tất cả bọn họ đều chạy về hướng cửa thành.
Trong bầu không khí khẩn trương đầy áp lực này, Hạ Sơ Thất lại hoàn không hề để ý. Nàng khẽ nghiêng đầu, ngước đôi mắt trong veo lên, lẳng lặng ngắm nhìn ánh trăng sáng tỏ. Trên sân thượng này chỉ có duy nhất một ngọn đèn, vốn chẳng soi sáng được bao nhiêu, Đông Phương Thanh Huyền nhìn gương mặt nửa ẩn nửa hiện của nàng, khẽ nhíu mày, gọi Như Phong lấy một chậu than đặt bên cạnh nàng, lại nhìn nàng một hồi lâu mới thấy nàng hồi phục tinh thần, quay đầu nhìn chậu than rồi không khỏi ngạc nhiên, cười tươi rạng rỡ vô cùng xinh đẹp.
“Ngày nào cũng nhóm lửa thế này à?”
Đông Phương Thanh Huyền cười nhìn nàng, “Không phải nàng kêu lạnh sao?”
“Được rồi, đa tạ ý tốt của Tam công tử.” Hạ Sơ Thất đưa tay tới hơ trên chậu than hồng, thấy hắn ta vẫn mỉm cười nhẹ nhàng nhìn mình chăm chú thì nhướng mày, cười mắng, “Lạ thật, gì mà nhìn ta chăm chú thế? Lẽ nào ta lại đẹp trai hơn rồi?”
Đông Phương Thanh Huyền chậm rãi nhếch môi, cười nhẹ và nói, “Tối nay Triệu Tôn sẽ công thành, giấc mộng đế vương của hắn sắp được thực hiện rồi.” Ngừng lại một chút, hắn ta lại nói, “Xin hỏi hoàng hậu nương nương, người có vui hay không?”
Vui hay không ư? Cánh mũi Hạ Sơ Thất thấy hơi chua xót.
Cảm giác chua xót này rất kỳ quái, không phải khổ sở, cũng không phải khó chịu, nhưng lại càng không phải là vui vẻ. Giống như là một chuyện đã mưu tính từ lâu, sau bao lần vượt qua gian khổ rốt cuộc cũng có thể gạt đi mây mù giăng lối mà bước tới cái đích cuối cùng đã đặt ra từ trước, vừa khẩn trương, thoải mái lại vừa cảm khái.
Suy tư trong giây lát, nàng đột nhiên cười hỏi, “Đông Phương Thanh Huyền, ngươi nói xem làm hoàng đế có tốt hay không đây?”
Đông Phương Thanh Huyền trầm ngâm một lát, ngước mắt nhìn nàng, chậm rãi nở nụ cười, “Có rất nhiều điểm tốt. Ít nhất, hắn có thể cho nàng danh phận mà nàng muốn.”
“Danh phận...” Hạ Sơ Thất cúi đầu nhắc lại câu nói ấy, trên mặt nàng hiện lên vẻ do dự, “Thế nhưng tình yêu của bậc đế vương, từ xưa đã chẳng thể lâu dài. Liệu hắn có thể là ngoại lệ không?”
Ánh mắt Đông Phương Thanh Huyền dò xét trên gương mặt nàng, dường như cũng không hiểu hết được cảm xúc của nàng từ đâu mà tới, nhưng hắn ta biết, hậu cung của đế vương suốt trăm ngàn năm qua đều là muôn hồng nghìn tía, mỹ nhân vô số, nàng khẩn trương và lo âu như vậy cũng là lẽ thường tình. Nhưng thân phận của hắn ta rất vi diệu nên có những điều không tiện nói ra. Nếu nói quá nghiêm túc, sợ nàng sẽ giữ trong lòng mà tạo thành khúc mức. Nếu nói quá thoải mái, lại sợ sau này khi nàng gặp chuyện sẽ quay ra trách hắn ta. Suy nghĩ một chút, hắn ta đành phải bông đùa, “Mặc kệ tình yêu của đế vương có thể duy trì được bao lâu, nhưng nếu nàng là hoàng hậu thì ít nhất nàng có thể nắm được hắn trong lòng bàn tay, hắn muốn nạp phi tử thì cũng phải qua tay nàng. Nếu nàng không muốn, mấy mỹ nhân xinh đẹp khắp thiên hạ gì gì đó cũng đừng hòng tới được bên cạnh hắn. Thế không phải tốt sao?”
Đây là chuyện tốt ư? Hạ Sơ Thất ngẩn ra rồi bật cười.
Hóa ra việc tự mình tuyển nữ nhân cho chồng, đối với bọn họ mà nói lại là một loại vinh hạnh cực lớn.
Đông Phương Thanh Huyền nhìn nàng cười đến chảy cả nước mắt thì không khỏi nhíu mày, “Nàng đang cười gì vậy? Lời ta nói buồn cười đến thế sao?”
“Không, không buồn cười gì cả. Chuyện này... ngươi không hiểu đâu.” Hạ Sơ Thất cong người lại cười đến mức hai gò má ửng đỏ, hơi híp mắt nhìn dung mạo anh tuấn càng trở nên xinh đẹp dưới ánh trăng của Đông Phương Thanh Huyền, nàng nổi lòng hiếu kỳ, nhướng mày khẽ hỏi: “Đông Phương Thanh Huyền, ta hỏi ngươi nhé, tới khi ngươi hết bệnh rồi thì ngươi sẽ trở về Ngột Lương Hãn, rồi cưới vợ sinh con phải không?”
Đông Phương Thanh Huyền nhìn nàng, cân nhắc hồi lâu mới đáp, “Phải.”
Hạ Sơ Thất lại hỏi, “Ngươi là đại hãn chí tôn, ngươi sẽ vì nối dõi tông đường mà nạp rất nhiều thê thiếp phải không?”
Trong mắt Đông Phương Thanh Huyền khẽ lóe lên một tia sáng nhỏ, vẫn cười đáp, “Phải.”
Hạ Sơ Thất hình dung bộ dạng yêu nghiệt bị một đám người xinh đẹp duyên dáng khác vây quanh của Đông Phương Thanh Huyền thì khóe môi hơi run rẩy một chút, nàng đột nhiên nghiêm túc, thu lại vẻ tươi cười, hơi ngả người về trước, nhìn hắn ta và hỏi, “Vậy liệu ngươi có vì đã thân mật da thịt với các nàng ấy, lại vì các nàng ấy đã sinh con cho ngươi mà từ đó về sau sẽ yêu các nàng ấy không?”
Lần này, Đông Phương Thanh Huyền mãi không trả lời.
Tầm mắt hai người giao nhau dưới ánh trăng, thực ra lúc này tim hắn ta đang đập rất nhanh.
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Giống như đã chờ đợi tới cả thế kỷ, hắn ta mới nở một nụ cười.
“A Sở, tình yêu của đàn ông vốn rất ít ỏi.”
“Rất ít? Ý là sao?” Hạ Sơ Thất nhướng mày.
Đông Phương Thanh Huyền nói: “Một người đàn ông sẽ không dễ dàng yêu thương một người phụ nữ, nếu hắn ta đã nói yêu...”
Chần chừ hồi lâu, hắn ta không nói tiếp nữa, chỉ xoay xoay bàn tay giả rồi cười tự giễu.
Nhưng Hạ Sơ Thất hình như lại hiểu. Nàng từng nghe người ta nói, vì sao đàn ông lại nói lời yêu thương với phụ nữ? Thật ra không phải vì người đó thực sự yêu thương cô gái kia. Một tiếng “yêu” có rất nhiều nguyên nhân, đa phần là vì muốn cưa đổ cô gái đó, muốn ngủ với cô ta, hoặc đơn giản là vì muốn gia tăng tình cảm, lấy lòng bạn gái. Nhưng trên thực tế, trong đáy lòng đàn ông, cảm nhận về tình yêu như ở phụ nữ không tồn tại trong lòng họ. Đối với bọn họ, tình yêu và dục vọng khó có thể phân biệt với nhau, phần lớn chỉ là sự ưa thích, hoặc là lấy cảm giác ưa thích làm nền tảng, lắng đọng qua ngày qua tháng mà đọng lại thành tình cảm.
Nàng thở dài, cười lạnh, đang muốn mở miệng để mạnh mẽ lên án sự vô tình của đám đàn ông thì Đông Phương Thanh Huyền đã tiến sát lại, nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, cười nói một câu, “Nhưng A Sở, một khi đàn ông thật sự yêu thì sẽ không dễ dàng thay đổi đâu.”
Ánh mắt hắn ta còn sáng hơn cả những ánh sao trên bầu trời đêm kia, sáng tới mức khiến Hạ Sơ Thất không thể nghi ngờ nổi tính chân thực trong lời nói của hắn ta.
Nàng khẽ à một tiếng, như cười như không đáp, “Phụ nữ vốn rất cảm tính, họ dễ dàng yêu thương, cũng rất dễ dàng buông bỏ tình yêu. Đàn ông vốn lý tính, đã yêu rồi thì sẽ rất khó thay đổi. Ý ngươi muốn nói là như vậy phải không?”
Im lặng trong giây lát, Đông Phương Thanh Huyền gật đầu, “Phải, A Sở, thật ra ta... thật sự yêu nàng.”
Giọng nói của hắn ta rất nhỏ, lại rất trầm thấp, tràn đầy tình cảm, nhưng trong chớp mắt ấy, ánh mắt Hạ Sơ Thất lại nhìn về phía sau lưng hắn ta, nhìn Lạp Cổ Lạp đang vội vã đi lên. Thấy cả người gã đổ đầy mồ hôi, nàng khẩn trương ôm bụng, bước vụt qua Đông Phương Thanh Huyền, cất tiếng hỏi han.
“Nàng càng lúc càng sợ lạnh đúng không?”
“Đúng vậy. Ta càng lúc càng sợ lạnh.” Hạ Sơ Thất sụt sịt mũi, túm quần áo trên người lại, hai tay chà xát vào nhau rồi lại đưa lên miệng hà hơi một cái, giống như lạnh lắm, “Từ lúc mang thai đứa nhỏ này, ta càng ngày càng sợ lạnh.” Nàng cười khẽ, lại liếc mắt nhìn bộ y phục mùa thu mỏng manh trên người Đông Phương Thanh Huyền lúc này, “Tam công tử vẫn đẹp trai phong độ như thường. Không giống ta, mặc như một con gấu luôn.”
“Không phải ăn mặc như một con gấu mà bộ dạng của nàng giờ giống một con gấu luôn rồi.”
Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười trêu chọc thân hình mập mạp của nàng, bên tai truyền tới tiếng bước chân loạt soạt.
Thủ vệ của kinh sư chạy qua hết đám này tới đám khác, tất cả bọn họ đều chạy về hướng cửa thành.
Trong bầu không khí khẩn trương đầy áp lực này, Hạ Sơ Thất lại hoàn không hề để ý. Nàng khẽ nghiêng đầu, ngước đôi mắt trong veo lên, lẳng lặng ngắm nhìn ánh trăng sáng tỏ. Trên sân thượng này chỉ có duy nhất một ngọn đèn, vốn chẳng soi sáng được bao nhiêu, Đông Phương Thanh Huyền nhìn gương mặt nửa ẩn nửa hiện của nàng, khẽ nhíu mày, gọi Như Phong lấy một chậu than đặt bên cạnh nàng, lại nhìn nàng một hồi lâu mới thấy nàng hồi phục tinh thần, quay đầu nhìn chậu than rồi không khỏi ngạc nhiên, cười tươi rạng rỡ vô cùng xinh đẹp.
“Ngày nào cũng nhóm lửa thế này à?”
Đông Phương Thanh Huyền cười nhìn nàng, “Không phải nàng kêu lạnh sao?”
“Được rồi, đa tạ ý tốt của Tam công tử.” Hạ Sơ Thất đưa tay tới hơ trên chậu than hồng, thấy hắn ta vẫn mỉm cười nhẹ nhàng nhìn mình chăm chú thì nhướng mày, cười mắng, “Lạ thật, gì mà nhìn ta chăm chú thế? Lẽ nào ta lại đẹp trai hơn rồi?”
Đông Phương Thanh Huyền chậm rãi nhếch môi, cười nhẹ và nói, “Tối nay Triệu Tôn sẽ công thành, giấc mộng đế vương của hắn sắp được thực hiện rồi.” Ngừng lại một chút, hắn ta lại nói, “Xin hỏi hoàng hậu nương nương, người có vui hay không?”
Vui hay không ư? Cánh mũi Hạ Sơ Thất thấy hơi chua xót.
Cảm giác chua xót này rất kỳ quái, không phải khổ sở, cũng không phải khó chịu, nhưng lại càng không phải là vui vẻ. Giống như là một chuyện đã mưu tính từ lâu, sau bao lần vượt qua gian khổ rốt cuộc cũng có thể gạt đi mây mù giăng lối mà bước tới cái đích cuối cùng đã đặt ra từ trước, vừa khẩn trương, thoải mái lại vừa cảm khái.
Suy tư trong giây lát, nàng đột nhiên cười hỏi, “Đông Phương Thanh Huyền, ngươi nói xem làm hoàng đế có tốt hay không đây?”
Đông Phương Thanh Huyền trầm ngâm một lát, ngước mắt nhìn nàng, chậm rãi nở nụ cười, “Có rất nhiều điểm tốt. Ít nhất, hắn có thể cho nàng danh phận mà nàng muốn.”
“Danh phận...” Hạ Sơ Thất cúi đầu nhắc lại câu nói ấy, trên mặt nàng hiện lên vẻ do dự, “Thế nhưng tình yêu của bậc đế vương, từ xưa đã chẳng thể lâu dài. Liệu hắn có thể là ngoại lệ không?”
Ánh mắt Đông Phương Thanh Huyền dò xét trên gương mặt nàng, dường như cũng không hiểu hết được cảm xúc của nàng từ đâu mà tới, nhưng hắn ta biết, hậu cung của đế vương suốt trăm ngàn năm qua đều là muôn hồng nghìn tía, mỹ nhân vô số, nàng khẩn trương và lo âu như vậy cũng là lẽ thường tình. Nhưng thân phận của hắn ta rất vi diệu nên có những điều không tiện nói ra. Nếu nói quá nghiêm túc, sợ nàng sẽ giữ trong lòng mà tạo thành khúc mức. Nếu nói quá thoải mái, lại sợ sau này khi nàng gặp chuyện sẽ quay ra trách hắn ta. Suy nghĩ một chút, hắn ta đành phải bông đùa, “Mặc kệ tình yêu của đế vương có thể duy trì được bao lâu, nhưng nếu nàng là hoàng hậu thì ít nhất nàng có thể nắm được hắn trong lòng bàn tay, hắn muốn nạp phi tử thì cũng phải qua tay nàng. Nếu nàng không muốn, mấy mỹ nhân xinh đẹp khắp thiên hạ gì gì đó cũng đừng hòng tới được bên cạnh hắn. Thế không phải tốt sao?”
Đây là chuyện tốt ư? Hạ Sơ Thất ngẩn ra rồi bật cười.
Hóa ra việc tự mình tuyển nữ nhân cho chồng, đối với bọn họ mà nói lại là một loại vinh hạnh cực lớn.
Đông Phương Thanh Huyền nhìn nàng cười đến chảy cả nước mắt thì không khỏi nhíu mày, “Nàng đang cười gì vậy? Lời ta nói buồn cười đến thế sao?”
“Không, không buồn cười gì cả. Chuyện này... ngươi không hiểu đâu.” Hạ Sơ Thất cong người lại cười đến mức hai gò má ửng đỏ, hơi híp mắt nhìn dung mạo anh tuấn càng trở nên xinh đẹp dưới ánh trăng của Đông Phương Thanh Huyền, nàng nổi lòng hiếu kỳ, nhướng mày khẽ hỏi: “Đông Phương Thanh Huyền, ta hỏi ngươi nhé, tới khi ngươi hết bệnh rồi thì ngươi sẽ trở về Ngột Lương Hãn, rồi cưới vợ sinh con phải không?”
Đông Phương Thanh Huyền nhìn nàng, cân nhắc hồi lâu mới đáp, “Phải.”
Hạ Sơ Thất lại hỏi, “Ngươi là đại hãn chí tôn, ngươi sẽ vì nối dõi tông đường mà nạp rất nhiều thê thiếp phải không?”
Trong mắt Đông Phương Thanh Huyền khẽ lóe lên một tia sáng nhỏ, vẫn cười đáp, “Phải.”
Hạ Sơ Thất hình dung bộ dạng yêu nghiệt bị một đám người xinh đẹp duyên dáng khác vây quanh của Đông Phương Thanh Huyền thì khóe môi hơi run rẩy một chút, nàng đột nhiên nghiêm túc, thu lại vẻ tươi cười, hơi ngả người về trước, nhìn hắn ta và hỏi, “Vậy liệu ngươi có vì đã thân mật da thịt với các nàng ấy, lại vì các nàng ấy đã sinh con cho ngươi mà từ đó về sau sẽ yêu các nàng ấy không?”
Lần này, Đông Phương Thanh Huyền mãi không trả lời.
Tầm mắt hai người giao nhau dưới ánh trăng, thực ra lúc này tim hắn ta đang đập rất nhanh.
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Giống như đã chờ đợi tới cả thế kỷ, hắn ta mới nở một nụ cười.
“A Sở, tình yêu của đàn ông vốn rất ít ỏi.”
“Rất ít? Ý là sao?” Hạ Sơ Thất nhướng mày.
Đông Phương Thanh Huyền nói: “Một người đàn ông sẽ không dễ dàng yêu thương một người phụ nữ, nếu hắn ta đã nói yêu...”
Chần chừ hồi lâu, hắn ta không nói tiếp nữa, chỉ xoay xoay bàn tay giả rồi cười tự giễu.
Nhưng Hạ Sơ Thất hình như lại hiểu. Nàng từng nghe người ta nói, vì sao đàn ông lại nói lời yêu thương với phụ nữ? Thật ra không phải vì người đó thực sự yêu thương cô gái kia. Một tiếng “yêu” có rất nhiều nguyên nhân, đa phần là vì muốn cưa đổ cô gái đó, muốn ngủ với cô ta, hoặc đơn giản là vì muốn gia tăng tình cảm, lấy lòng bạn gái. Nhưng trên thực tế, trong đáy lòng đàn ông, cảm nhận về tình yêu như ở phụ nữ không tồn tại trong lòng họ. Đối với bọn họ, tình yêu và dục vọng khó có thể phân biệt với nhau, phần lớn chỉ là sự ưa thích, hoặc là lấy cảm giác ưa thích làm nền tảng, lắng đọng qua ngày qua tháng mà đọng lại thành tình cảm.
Nàng thở dài, cười lạnh, đang muốn mở miệng để mạnh mẽ lên án sự vô tình của đám đàn ông thì Đông Phương Thanh Huyền đã tiến sát lại, nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, cười nói một câu, “Nhưng A Sở, một khi đàn ông thật sự yêu thì sẽ không dễ dàng thay đổi đâu.”
Ánh mắt hắn ta còn sáng hơn cả những ánh sao trên bầu trời đêm kia, sáng tới mức khiến Hạ Sơ Thất không thể nghi ngờ nổi tính chân thực trong lời nói của hắn ta.
Nàng khẽ à một tiếng, như cười như không đáp, “Phụ nữ vốn rất cảm tính, họ dễ dàng yêu thương, cũng rất dễ dàng buông bỏ tình yêu. Đàn ông vốn lý tính, đã yêu rồi thì sẽ rất khó thay đổi. Ý ngươi muốn nói là như vậy phải không?”
Im lặng trong giây lát, Đông Phương Thanh Huyền gật đầu, “Phải, A Sở, thật ra ta... thật sự yêu nàng.”
Giọng nói của hắn ta rất nhỏ, lại rất trầm thấp, tràn đầy tình cảm, nhưng trong chớp mắt ấy, ánh mắt Hạ Sơ Thất lại nhìn về phía sau lưng hắn ta, nhìn Lạp Cổ Lạp đang vội vã đi lên. Thấy cả người gã đổ đầy mồ hôi, nàng khẩn trương ôm bụng, bước vụt qua Đông Phương Thanh Huyền, cất tiếng hỏi han.
Bình luận facebook