Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1118 - Chương 1118NGUYỆT THỰC MÁU (8)
Hạ Sơ Thất nhìn thấy hắn giữa rừng người, cũng nhìn thấy khuôn mặt của hắn, nhưng lại không nghe thấy giọng nói của hắn. Quân Nam vốn dĩ đang bao vây quanh người nàng, hiện tại thấy quân Tấn công thành, họ đã biết nàng là ai thì tất nhiên sẽ không chịu để yên cho nàng. Thế là thị vệ của Đông Phương Thanh Huyền và huynh đệ của Cẩm Cung liều mạng chiến đấu với quân Nam. Lý Mạc nhận được tin cũng dẫn người chạy tới từ giữa đám đông.
Đêm nay Kim Xuyên Môn không những máu chảy thành sông mà cũng hóa thành biển người.
“Triệu Thập Cửu!”
Hạ Sơ Thất đứng xa xa nhìn Triệu Tôn giữa biển người, nàng hô lên.
“Chàng nhớ cẩn thận, đừng lo cho thiếp, thiếp không sao!”
“A Thất, nàng chú ý xung quanh, đừng nói chuyện.” Triệu Tôn vừa gào vừa giết, bóng người trên lưng ngựa điên cuồng lao về phía bên này. Bên cạnh hắn, Nguyên Hữu đã dẫn theo binh mã xông về phía bậc thang dẫn lên thành lầu. Tướng sĩ quân Kinh Kỳ do Yến Nhị Quỷ thống lĩnh cũng đang đánh nơi tuyến đầu với y.
Nhưng quân Nam ở Kim Xuyên Môn đều là tâm phúc của Triệu Miên Trạch. Họ ăn bổng lộc của vua nên thề chết không thôi.
“Bính Nhất!” Triệu Tôn vừa chạy vừa giết, vừa chạy vừa hô lên, giọng nói lạnh lùng, “Truyền lệnh xuống, dốc toàn lực công thành!”
“Tuân lệnh!”
“Nói với Trần Cảnh, vào thành từ Thạch Thành Môn, loại bỏ toàn bộ bè đảng còn sót lại.”
“Vâng!”
Triệu Tôn vừa suy tính vừa chém đứt một cái đầu người, máu tươi bắn tung tóe, có vẻ như hắn đã suy nghĩ rất lâu mới xoay đầu lại, cau mày ra lệnh, “Triệu Miên Trạch phải còn sống! Giữ lại tính mạng của hắn ta!”
“Vâng thưa điện hạ!”
Quân đội của Triệu Tôn vẫn còn ở cổng thành, giọng nói cũng bị chìm trong những tiếng ồn đinh tai nhức óc. Triệu Miên Trạch đứng trên thành lầu, không nghe rõ bên dưới nói gì. Vào lúc này, hắn ta thấy quân Tấn đột nhiên xông vào thành, tuy biết rõ có kẻ phản bội mở cổng thành nhưng lại không hề thấy sốt ruột lo lắng, cơ thể hắn ta cứng đờ, nhưng lại không thấy buồn, cũng không thấy đau khổ.
Người sống trên đời phải có mục tiêu, có điều muốn theo đuổi.
Giờ đây hắn ta không còn gì nữa, sống hay chết thì có ý nghĩa gì?
Bàn tay đang cầm đuốc hơi run rẩy, dường như hắn ta không còn nghe thấy gì nữa, bước từ từ về phía đống củi chất cao, rồi định thả đuốc xuống châm lửa, nhưng cánh tay lại bị người khác giữ chặt.
Hắn ta xoay lại nhìn, là khuôn mặt đầy khủng hoảng của A Ký, “Bệ hạ, không thể được!”
Triệu Miên Trạch hất tay, khẽ quát lên, “Cút!”
A Ký đầu đầy mồ hôi, giữ chặt hắn. Vào thời khắc sống chết, sức lực của nàng ta có thể sánh ngang với đàn ông, “Thuộc hạ không đi, thuộc hạ đã nói, cho dù thế nào thuộc hạ cũng sẽ bảo vệ người an toàn…” Nàng ta nói xong, không màng đến sự phản kháng của Triệu Miên Trạch, sau đó gọi Tiêu Ngọc và Lư Huy, “Bảo vệ bệ hạ!”
Tiêu Ngọc chen tới từ giữa rừng thị vệ, hai mắt đỏ ngầu.
“Bệ hạ không sao chứ?”
“Tạm thời không sao.” Trong rừng người đông đúc, A Ký nhìn Triệu Miên Trạch lúc này đã hồn bay phách lạc, nàng ta lột long bào, lấy ngọc bội treo bên hông hắn ta đưa cho Tiêu Ngọc, sau đó gần như dặn dò trong nước mắt.
“Tiêu đại ca, vóc người của huynh và bệ hạ giống nhau. Nếu không ta đã ở lại rồi.”
Tiêu Ngọc hiểu ý nàng ta, lập tức mặc long bào, đeo long ấn, rồi nhìn A Ký chằm chằm, “A Ký, ngươi đi đi, nơi này có ta… Ngươi, ngươi không những phải bảo vệ bệ hạ, mà cũng phải chú ý đến sự an toàn của mình!”
“Ta biết.”
A Ký gật đầu với gã, phối hợp với Lư Huy và vài thị vệ ép Triệu Miên Trạch đổi đồ thị vệ, sau đó rời đi từ một bên khác trên tường thành dưới sự yểm hộ của một lượng lớn Cấm Quân. Triệu Miên Trạch được một đội Cấm Quân bảo vệ, hắn ta đi một bước xoay đầu ba lần, nhìn Hạ Sơ Thất đứng bên xe ngựa. A Ký kéo tay hắn ta, muốn hắn ta rời đi... Nhưng không ai thấy được rằng Tiêu Ngọc sau khi đã đổi long bào, gã nhìn theo hướng A Ký rời đi, cánh môi run lên nhè nhẹ.
Cho dù là người tốt hay người xấu, đều có tình.
Cho dù là người phạm phải tội ác tày trời thì trong lòng vẫn có một người luôn muốn hướng về.
WebTru yenOn linez . com
Kim Xuyên Môn trở nên hỗn loạn, không khác gì một nồi cháo đang sôi sùng sục, ngoại trừ tâm phúc phía quân Nam thì không ai phát hiện Triệu Miên Trạch đã rời đi.
Tiêu Ngọc giơ đuốc lên cao, gào lên.
“Phóng tiễn, phóng tiễn, tất cả xông lên hết cho ta!”
Gã chỉ huy phóng tiễn, chỉ huy giết chóc cũng vì yểm hộ Triệu Miên Trạch rời đi. Nhưng gã không giống Triệu Miên Trạch. Triệu Miên Trạch không muốn Hạ Sơ Thất chết, nhưng gã thì lại không. Bởi vì gã cũng có người mình muốn bảo vệ, vì người ấy gã cũng sẽ lựa chọn hy sinh người khác.
Đối với gã, chết hay sống đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Có nguy hiểm hay không không quan trọng, gã chỉ muốn họ có thể bình an rời đi.
Dưới mệnh lệnh của Tiêu Ngọc, đám Cấm Quân kia liều mình chém giết lao về phía xe ngựa của Đông Phương Thanh Huyền. Quân Tấn ở phía xa khó khăn lắm mới xông tới, Hạ Sơ Thất được các huynh đệ Cẩm Cung và thị vệ Ngột Lương Hãn bảo vệ ở giữa, nàng cảm thấy vô cùng sốt ruột, bụng cũng bắt đầu đau nhâm nhẩm, mồ hôi trên trán rơi xuống từng giọt.
Nàng đánh trái né phải, khẽ cắn môi, “Triệu Thập Cửu! Triệu Thập Cửu!”
Vào lúc này, hắn là nguồn sức mạnh giúp nàng cố gắng chịu đựng.
Nhưng hai người lại cách nhau bởi vô số những bức tường người.
Triệu Tôn nghe thấy giọng của nàng nhưng lại không thể đến bên nàng ngay được, hắn cũng thấy vô cùng sốt ruột.
“A Thất, nàng hãy cố chịu thêm chút nữa!”
Một đao một mạng người, một mạng người dùng một đao, hai mắt hắn đỏ ngầu, ánh mắt sáng ngời như thần khiến quân Nam vô cùng khiếp sợ. Nhưng Tiêu Ngọc đã ra tử lệnh, họ cũng là người nhận được nhiều ân huệ của Triệu Miên Trạch nhất. Nuôi binh ngàn ngày, dùng binh một giờ, khi đã đến lúc liều mạng, họ quyết không hàm hồ. Trong mắt họ, Triệu Tôn là phản tặc, họ đang tận trung vì nước. Nhiệt huyết của họ có thể tế trời đất, có thể rạng danh tổ tiên, là đáng giá.
“Đông Phương Thanh Huyền…”
Hạ Sơ Thất thấy choáng váng, bụng bắt đầu co giật mạnh.
Nàng cố gắng chịu đựng, nhưng đến cuối lại không chịu được, vịn lấy cánh tay Đông Phương Thanh Huyền.
“Ta… ta sắp sinh rồi.”
Đông Phương Thanh Huyền ôm lấy eo nàng.
“A Sở!... Như Phong. Mau… mở xe ngựa!”
Họ hoảng loạn mở xe ngựa ra, Hạ Sơ Thất được Đông Phương Thanh Huyền nhét vào trong, hắn ta quát lên.
Đêm nay Kim Xuyên Môn không những máu chảy thành sông mà cũng hóa thành biển người.
“Triệu Thập Cửu!”
Hạ Sơ Thất đứng xa xa nhìn Triệu Tôn giữa biển người, nàng hô lên.
“Chàng nhớ cẩn thận, đừng lo cho thiếp, thiếp không sao!”
“A Thất, nàng chú ý xung quanh, đừng nói chuyện.” Triệu Tôn vừa gào vừa giết, bóng người trên lưng ngựa điên cuồng lao về phía bên này. Bên cạnh hắn, Nguyên Hữu đã dẫn theo binh mã xông về phía bậc thang dẫn lên thành lầu. Tướng sĩ quân Kinh Kỳ do Yến Nhị Quỷ thống lĩnh cũng đang đánh nơi tuyến đầu với y.
Nhưng quân Nam ở Kim Xuyên Môn đều là tâm phúc của Triệu Miên Trạch. Họ ăn bổng lộc của vua nên thề chết không thôi.
“Bính Nhất!” Triệu Tôn vừa chạy vừa giết, vừa chạy vừa hô lên, giọng nói lạnh lùng, “Truyền lệnh xuống, dốc toàn lực công thành!”
“Tuân lệnh!”
“Nói với Trần Cảnh, vào thành từ Thạch Thành Môn, loại bỏ toàn bộ bè đảng còn sót lại.”
“Vâng!”
Triệu Tôn vừa suy tính vừa chém đứt một cái đầu người, máu tươi bắn tung tóe, có vẻ như hắn đã suy nghĩ rất lâu mới xoay đầu lại, cau mày ra lệnh, “Triệu Miên Trạch phải còn sống! Giữ lại tính mạng của hắn ta!”
“Vâng thưa điện hạ!”
Quân đội của Triệu Tôn vẫn còn ở cổng thành, giọng nói cũng bị chìm trong những tiếng ồn đinh tai nhức óc. Triệu Miên Trạch đứng trên thành lầu, không nghe rõ bên dưới nói gì. Vào lúc này, hắn ta thấy quân Tấn đột nhiên xông vào thành, tuy biết rõ có kẻ phản bội mở cổng thành nhưng lại không hề thấy sốt ruột lo lắng, cơ thể hắn ta cứng đờ, nhưng lại không thấy buồn, cũng không thấy đau khổ.
Người sống trên đời phải có mục tiêu, có điều muốn theo đuổi.
Giờ đây hắn ta không còn gì nữa, sống hay chết thì có ý nghĩa gì?
Bàn tay đang cầm đuốc hơi run rẩy, dường như hắn ta không còn nghe thấy gì nữa, bước từ từ về phía đống củi chất cao, rồi định thả đuốc xuống châm lửa, nhưng cánh tay lại bị người khác giữ chặt.
Hắn ta xoay lại nhìn, là khuôn mặt đầy khủng hoảng của A Ký, “Bệ hạ, không thể được!”
Triệu Miên Trạch hất tay, khẽ quát lên, “Cút!”
A Ký đầu đầy mồ hôi, giữ chặt hắn. Vào thời khắc sống chết, sức lực của nàng ta có thể sánh ngang với đàn ông, “Thuộc hạ không đi, thuộc hạ đã nói, cho dù thế nào thuộc hạ cũng sẽ bảo vệ người an toàn…” Nàng ta nói xong, không màng đến sự phản kháng của Triệu Miên Trạch, sau đó gọi Tiêu Ngọc và Lư Huy, “Bảo vệ bệ hạ!”
Tiêu Ngọc chen tới từ giữa rừng thị vệ, hai mắt đỏ ngầu.
“Bệ hạ không sao chứ?”
“Tạm thời không sao.” Trong rừng người đông đúc, A Ký nhìn Triệu Miên Trạch lúc này đã hồn bay phách lạc, nàng ta lột long bào, lấy ngọc bội treo bên hông hắn ta đưa cho Tiêu Ngọc, sau đó gần như dặn dò trong nước mắt.
“Tiêu đại ca, vóc người của huynh và bệ hạ giống nhau. Nếu không ta đã ở lại rồi.”
Tiêu Ngọc hiểu ý nàng ta, lập tức mặc long bào, đeo long ấn, rồi nhìn A Ký chằm chằm, “A Ký, ngươi đi đi, nơi này có ta… Ngươi, ngươi không những phải bảo vệ bệ hạ, mà cũng phải chú ý đến sự an toàn của mình!”
“Ta biết.”
A Ký gật đầu với gã, phối hợp với Lư Huy và vài thị vệ ép Triệu Miên Trạch đổi đồ thị vệ, sau đó rời đi từ một bên khác trên tường thành dưới sự yểm hộ của một lượng lớn Cấm Quân. Triệu Miên Trạch được một đội Cấm Quân bảo vệ, hắn ta đi một bước xoay đầu ba lần, nhìn Hạ Sơ Thất đứng bên xe ngựa. A Ký kéo tay hắn ta, muốn hắn ta rời đi... Nhưng không ai thấy được rằng Tiêu Ngọc sau khi đã đổi long bào, gã nhìn theo hướng A Ký rời đi, cánh môi run lên nhè nhẹ.
Cho dù là người tốt hay người xấu, đều có tình.
Cho dù là người phạm phải tội ác tày trời thì trong lòng vẫn có một người luôn muốn hướng về.
WebTru yenOn linez . com
Kim Xuyên Môn trở nên hỗn loạn, không khác gì một nồi cháo đang sôi sùng sục, ngoại trừ tâm phúc phía quân Nam thì không ai phát hiện Triệu Miên Trạch đã rời đi.
Tiêu Ngọc giơ đuốc lên cao, gào lên.
“Phóng tiễn, phóng tiễn, tất cả xông lên hết cho ta!”
Gã chỉ huy phóng tiễn, chỉ huy giết chóc cũng vì yểm hộ Triệu Miên Trạch rời đi. Nhưng gã không giống Triệu Miên Trạch. Triệu Miên Trạch không muốn Hạ Sơ Thất chết, nhưng gã thì lại không. Bởi vì gã cũng có người mình muốn bảo vệ, vì người ấy gã cũng sẽ lựa chọn hy sinh người khác.
Đối với gã, chết hay sống đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Có nguy hiểm hay không không quan trọng, gã chỉ muốn họ có thể bình an rời đi.
Dưới mệnh lệnh của Tiêu Ngọc, đám Cấm Quân kia liều mình chém giết lao về phía xe ngựa của Đông Phương Thanh Huyền. Quân Tấn ở phía xa khó khăn lắm mới xông tới, Hạ Sơ Thất được các huynh đệ Cẩm Cung và thị vệ Ngột Lương Hãn bảo vệ ở giữa, nàng cảm thấy vô cùng sốt ruột, bụng cũng bắt đầu đau nhâm nhẩm, mồ hôi trên trán rơi xuống từng giọt.
Nàng đánh trái né phải, khẽ cắn môi, “Triệu Thập Cửu! Triệu Thập Cửu!”
Vào lúc này, hắn là nguồn sức mạnh giúp nàng cố gắng chịu đựng.
Nhưng hai người lại cách nhau bởi vô số những bức tường người.
Triệu Tôn nghe thấy giọng của nàng nhưng lại không thể đến bên nàng ngay được, hắn cũng thấy vô cùng sốt ruột.
“A Thất, nàng hãy cố chịu thêm chút nữa!”
Một đao một mạng người, một mạng người dùng một đao, hai mắt hắn đỏ ngầu, ánh mắt sáng ngời như thần khiến quân Nam vô cùng khiếp sợ. Nhưng Tiêu Ngọc đã ra tử lệnh, họ cũng là người nhận được nhiều ân huệ của Triệu Miên Trạch nhất. Nuôi binh ngàn ngày, dùng binh một giờ, khi đã đến lúc liều mạng, họ quyết không hàm hồ. Trong mắt họ, Triệu Tôn là phản tặc, họ đang tận trung vì nước. Nhiệt huyết của họ có thể tế trời đất, có thể rạng danh tổ tiên, là đáng giá.
“Đông Phương Thanh Huyền…”
Hạ Sơ Thất thấy choáng váng, bụng bắt đầu co giật mạnh.
Nàng cố gắng chịu đựng, nhưng đến cuối lại không chịu được, vịn lấy cánh tay Đông Phương Thanh Huyền.
“Ta… ta sắp sinh rồi.”
Đông Phương Thanh Huyền ôm lấy eo nàng.
“A Sở!... Như Phong. Mau… mở xe ngựa!”
Họ hoảng loạn mở xe ngựa ra, Hạ Sơ Thất được Đông Phương Thanh Huyền nhét vào trong, hắn ta quát lên.