Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1120 - Chương 1120ĐAN DƯỢC (1)
“Triệu Thập Cửu…”
Nàng khép đôi môi khô, đột nhiên mở mắt ra.
“Chàng có biết… tên của thiếp không?”
Triệu Tôn sửng sốt, “A Thất, nàng hồ đồ rồi à?”
Mắt Hạ Sơ Thất khép hờ, nở nụ cười tươi rói, cố gắng đỡ lấy người, kéo tay hắn, nhưng sau đó nàng lại sửng sốt, lúc này mới phát hiện ra sau vài tháng không gặp, tay hắn lại có thêm rất nhiều vết chai, cũng thô ráp hơn xưa, có thể tưởng tượng được hắn đã phải chịu bao nhiêu cực khổ. Nàng bỗng dưng rất muốn khóc, những suy tính vặt vãnh, những uất ức cỏn con trong lòng đã không còn quan trọng nữa. Nàng nhìn hắn, chớp mắt rồi vừa cười vừa khóc.
“Thiếp vẫn chưa nói với chàng…. Thiếp không phải Hạ Sở… cũng không phải Sở Thất… Thiếp tên là…”
Nàng khịt mũi, cố gắng lấy hơi để nhả chữ được rõ ràng.
“Thiếp tên… Hạ Sơ Thất… Hạ trong mùa hạ… lạp nguyệt sơ thất (Mùng bảy tháng Chạp)…. là Sơ Thất đó…”
Triệu Tôn thấy nàng rơi nước mắt thì tim hắn đau nhói, vừa dùng tay áo của nàng lau nước mắt cho nàng, vừa ôm nhẹ vỗ về, động tác nhẹ nhàng như thể đang đối xử với tâm can bảo bối nhà mình, “A Thất, nàng đừng nói lời xui xẻo nữa, nàng và con của chúng ta đều sẽ bình yên. Bà đỡ sắp tới rồi, A Thất, nàng phải cố gắng lên!”
Máu ồ ạt chảy ra ra từ phía dưới.
Cho dù Hạ Sơ Thất không nhìn thấy nhưng vẫn biết mình đang chảy máu.
Có một loại cảm xúc là dù trong lòng đã khẳng định, trong lòng hiểu rõ, nhưng lại không nói ra. Hạ Sơ Thất nhìn Triệu Tôn lúc này đang lo lắng, nàng đưa tay lên vuốt ve mặt hắn, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, chưa bao giờ khó chịu như vậy.
Nàng còn rất nhiều việc vẫn chưa làm mà đã phải rơi xa hắn rồi ư?
“Triệu Thập Cửu.”
Nàng thì thào gọi tên hắn.
“A Thất, ta ở đây.” Triệu Tôn nhắm mắt, trong lòng đau đớn xót xa. Vào giây phút này, hắn đang cầu xin ông trời. Chỉ cần A Thất của hắn được bình an, hắn không cần điều gì nữa, không yêu cầu bất kì điều gì nữa. Hoàng quyền, đế nghiệp, giang sơn, xã tắc, hắn đều có thể vứt bỏ. Nếu thần linh đồng ý, hắn có thể dùng tất cả mọi thứ của mình để đối lấy sự bình yên khỏe mạnh của nàng.
Hạ Sơ Thất nhắm mắt.
“Nếu như kiếp sau… chàng gặp được một cô gái tên Hạ Sơ Thất, thì đó… chính là thiếp…”
“A Thất, đừng nói những lời ngốc nghếch, đừng…” Triệu Tôn khẽ vuốt ve mu bàn tay của nàng, cẩn thận đỡ lấy, sợ làm nàng đau, “Nàng cố gắng lên… dùng sức! Vì ta, vì Bảo Âm, nàng đừng bỏ cuộc! Có được không?”
Hắn đang hỏi nàng có được không, nàng rất muốn trả lời là “được”.
Nhưng nàng đã kiệt sức, dường như đã rơi vào trạng thái hôn mê, “Thiếp vẫn còn thiếu một đôi giày… mới… một đôi giày mới….”
“A Thất!”
Triệu Tôn nhìn khuôn mặt không còn chút máu nào của nàng, hắn lay nàng như điên.
Nhưng nàng đã không nghe thấy, chỉ lẩm bẩm một mình, “Triệu Thập Cửu… lấy chiếc gương trong ngực thiếp ra… lấy chiếc gương ra…”
Triệu Tôn nuốt nước bọt, cái cảm giác đau đớn như thể xương cốt trong người bị ai đó nghiền nát lan ra khắp cơ thể làm máu trong người hắn chảy ngược, hô hấp khó khăn, đôi tay đang lấy chiếc gương ra cũng run rẩy không ngừng. Tay của hắn có thể nắm giữ quyền hành giang sơn, nắm giữ thiên quân vạn mã, nhưng vào lúc này lại không thể cầm nổi một chiếc gương.
Hạ Sơ Thất nhìn chiếc gương, đôi môi đã trắng bệch.
“Soi thiếp đi… thiếp muốn xinh đẹp… ở trước mặt chàng…”
Khuôn mặt của Triệu Tôn rất sinh động, nhưng nàng lại cảm thấy thần Chết đang đến gần từ trong gương.
“Triệu Thập Cửu… thiếp tham lam quá… Chàng tốt như vậy… xuất sắc như vậy…. nhưng mà thiếp lại muốn độc chiếm… Xem ra ông trời… ông trời cũng không tha cho thiếp… Nhưng thiếp… không hối hận. Nếu chàng là của thiếp thì chỉ có thể là của một mình thiếp…. Chỉ có thể là của một mình thiếp...”
“A Thất… Nàng không tham lam, ta là của nàng, chỉ là của một mình nàng!”
Trong tầm mắt mơ hồ của mình, nàng nhìn Triệu Tôn, dường như nhìn thấy những chuyện suốt những năm qua, nhìn thấy đường tình trắc trở của hắn và nàng, cũng nhìn thấy những từng khoảnh khắc hai người cùng trải qua, những ngày tháng đẹp đẽ này… lại không thể trở về được nữa, nó đã từng xuất hiện trong cuộc đời nàng, nhưng lại sắp tan biến mất rồi.
Nàng mỉm cười, nhắm mắt lại.
Một vài thứ chứa đựng khoảng thời gian tươi đẹp, cuối cùng cũng sẽ từ từ biến mất.
Nàng thì thào, “Triệu Thập Cửu, tạm biệt. Hình như sắp kết thúc rồi…”
Mong hắn từ đây vinh hoa một đời, sung túc ấm no.
Mong hắn từ đây sự nghiệp vẻ vang, quân lâm thiên hạ.
Mong hắn từ đây khỏe mạnh bình an, vợ hiền con ngoan.
Mong hắn từ đây rực rỡ hào quang, yên quốc an gia.
Mong hắn từ đây, quên đi một cô gái tên… Hạ Sơ Thất.
Nàng thì thầm, vành mắt đẫm lệ, từng giọt nước mắt rơi xuống tựa hạt châu. Trước mắt nàng, mọi thứ đã trở nên mơ hồ, nàng cảm thấy bụng như bị ai đó xé toạc, rơi xuống nhanh chóng, có thứ gì đó đang giãy giụa muốn chui ra ngoài.
“Oa!” Nàng nghe thấy tiếng khóc của đứa bé, nhưng mắt nàng đã nhòe đi, không nhìn thấy khuôn mặt của Triệu Tôn, chỉ cảm thấy mọi thứ đang tản đi, tản đi hết, người nàng cứng đờ, hoảng sợ không thôi, nàng vươn tay ra muốn bắt lấy tay hắn.
Nhưng tay của nàng lại dừng giữa lưng chừng rồi rũ xuống. w●ebtruy●enonlin●e●com
Ánh trăng trên trời lúc này đây đỏ như máu.
“A Thất!”
Trời đất dần tối đi, bầu trời như rơi lệ. Triệu Tôn gào lên thảm thiết.
“Hạ Sơ Thất…”
Không ai trả lời hắn, trong tai hắn loáng thoáng có một tiếng ca vọng tới, như có, như không.
“Giây phút đẹp nhất trong đời thiếp… là lúc gặp được chàng… lẳng lặng nhìn chàng giữa biển người mênh mông… Xa lạ nhưng thân quen... Cho dù chúng ta cùng hít thở dưới một bầu không khí… Nhưng lại không thể ôm lấy chàng… Nếu thay đổi không gian, thời gian, thân phận và danh tính... Thiếp chỉ mong nhận ra được ánh mắt của chàng… Ngàn năm sau chàng ở nơi đâu… Phong cảnh nơi ấy sẽ ra sao...”
Ngày hôm đó, Triệu Tôn biết được tên nàng, cũng lần đầu gọi tên nàng.
Năm đó, Hạ Sơ Thất hai mươi ba tuổi.
…
Ngày mười sáu tháng chín năm Kiến Chương thứ tư, quân Tấn công phá kinh sư Nam Yến.
Tối đêm đó trời có dị tượng, trăng máu xuất hiện. Thế là chuyện Triệu Miên Trạch bại trận vừa hay ứng nghiệm cho điềm hung “trăng máu lên, khí số tận, quốc gia lụi tàn”. Tội nghiệp cho ánh trăng kia một lần nữa lại trở thành đầu sỏ gây tội.
Nàng khép đôi môi khô, đột nhiên mở mắt ra.
“Chàng có biết… tên của thiếp không?”
Triệu Tôn sửng sốt, “A Thất, nàng hồ đồ rồi à?”
Mắt Hạ Sơ Thất khép hờ, nở nụ cười tươi rói, cố gắng đỡ lấy người, kéo tay hắn, nhưng sau đó nàng lại sửng sốt, lúc này mới phát hiện ra sau vài tháng không gặp, tay hắn lại có thêm rất nhiều vết chai, cũng thô ráp hơn xưa, có thể tưởng tượng được hắn đã phải chịu bao nhiêu cực khổ. Nàng bỗng dưng rất muốn khóc, những suy tính vặt vãnh, những uất ức cỏn con trong lòng đã không còn quan trọng nữa. Nàng nhìn hắn, chớp mắt rồi vừa cười vừa khóc.
“Thiếp vẫn chưa nói với chàng…. Thiếp không phải Hạ Sở… cũng không phải Sở Thất… Thiếp tên là…”
Nàng khịt mũi, cố gắng lấy hơi để nhả chữ được rõ ràng.
“Thiếp tên… Hạ Sơ Thất… Hạ trong mùa hạ… lạp nguyệt sơ thất (Mùng bảy tháng Chạp)…. là Sơ Thất đó…”
Triệu Tôn thấy nàng rơi nước mắt thì tim hắn đau nhói, vừa dùng tay áo của nàng lau nước mắt cho nàng, vừa ôm nhẹ vỗ về, động tác nhẹ nhàng như thể đang đối xử với tâm can bảo bối nhà mình, “A Thất, nàng đừng nói lời xui xẻo nữa, nàng và con của chúng ta đều sẽ bình yên. Bà đỡ sắp tới rồi, A Thất, nàng phải cố gắng lên!”
Máu ồ ạt chảy ra ra từ phía dưới.
Cho dù Hạ Sơ Thất không nhìn thấy nhưng vẫn biết mình đang chảy máu.
Có một loại cảm xúc là dù trong lòng đã khẳng định, trong lòng hiểu rõ, nhưng lại không nói ra. Hạ Sơ Thất nhìn Triệu Tôn lúc này đang lo lắng, nàng đưa tay lên vuốt ve mặt hắn, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, chưa bao giờ khó chịu như vậy.
Nàng còn rất nhiều việc vẫn chưa làm mà đã phải rơi xa hắn rồi ư?
“Triệu Thập Cửu.”
Nàng thì thào gọi tên hắn.
“A Thất, ta ở đây.” Triệu Tôn nhắm mắt, trong lòng đau đớn xót xa. Vào giây phút này, hắn đang cầu xin ông trời. Chỉ cần A Thất của hắn được bình an, hắn không cần điều gì nữa, không yêu cầu bất kì điều gì nữa. Hoàng quyền, đế nghiệp, giang sơn, xã tắc, hắn đều có thể vứt bỏ. Nếu thần linh đồng ý, hắn có thể dùng tất cả mọi thứ của mình để đối lấy sự bình yên khỏe mạnh của nàng.
Hạ Sơ Thất nhắm mắt.
“Nếu như kiếp sau… chàng gặp được một cô gái tên Hạ Sơ Thất, thì đó… chính là thiếp…”
“A Thất, đừng nói những lời ngốc nghếch, đừng…” Triệu Tôn khẽ vuốt ve mu bàn tay của nàng, cẩn thận đỡ lấy, sợ làm nàng đau, “Nàng cố gắng lên… dùng sức! Vì ta, vì Bảo Âm, nàng đừng bỏ cuộc! Có được không?”
Hắn đang hỏi nàng có được không, nàng rất muốn trả lời là “được”.
Nhưng nàng đã kiệt sức, dường như đã rơi vào trạng thái hôn mê, “Thiếp vẫn còn thiếu một đôi giày… mới… một đôi giày mới….”
“A Thất!”
Triệu Tôn nhìn khuôn mặt không còn chút máu nào của nàng, hắn lay nàng như điên.
Nhưng nàng đã không nghe thấy, chỉ lẩm bẩm một mình, “Triệu Thập Cửu… lấy chiếc gương trong ngực thiếp ra… lấy chiếc gương ra…”
Triệu Tôn nuốt nước bọt, cái cảm giác đau đớn như thể xương cốt trong người bị ai đó nghiền nát lan ra khắp cơ thể làm máu trong người hắn chảy ngược, hô hấp khó khăn, đôi tay đang lấy chiếc gương ra cũng run rẩy không ngừng. Tay của hắn có thể nắm giữ quyền hành giang sơn, nắm giữ thiên quân vạn mã, nhưng vào lúc này lại không thể cầm nổi một chiếc gương.
Hạ Sơ Thất nhìn chiếc gương, đôi môi đã trắng bệch.
“Soi thiếp đi… thiếp muốn xinh đẹp… ở trước mặt chàng…”
Khuôn mặt của Triệu Tôn rất sinh động, nhưng nàng lại cảm thấy thần Chết đang đến gần từ trong gương.
“Triệu Thập Cửu… thiếp tham lam quá… Chàng tốt như vậy… xuất sắc như vậy…. nhưng mà thiếp lại muốn độc chiếm… Xem ra ông trời… ông trời cũng không tha cho thiếp… Nhưng thiếp… không hối hận. Nếu chàng là của thiếp thì chỉ có thể là của một mình thiếp…. Chỉ có thể là của một mình thiếp...”
“A Thất… Nàng không tham lam, ta là của nàng, chỉ là của một mình nàng!”
Trong tầm mắt mơ hồ của mình, nàng nhìn Triệu Tôn, dường như nhìn thấy những chuyện suốt những năm qua, nhìn thấy đường tình trắc trở của hắn và nàng, cũng nhìn thấy những từng khoảnh khắc hai người cùng trải qua, những ngày tháng đẹp đẽ này… lại không thể trở về được nữa, nó đã từng xuất hiện trong cuộc đời nàng, nhưng lại sắp tan biến mất rồi.
Nàng mỉm cười, nhắm mắt lại.
Một vài thứ chứa đựng khoảng thời gian tươi đẹp, cuối cùng cũng sẽ từ từ biến mất.
Nàng thì thào, “Triệu Thập Cửu, tạm biệt. Hình như sắp kết thúc rồi…”
Mong hắn từ đây vinh hoa một đời, sung túc ấm no.
Mong hắn từ đây sự nghiệp vẻ vang, quân lâm thiên hạ.
Mong hắn từ đây khỏe mạnh bình an, vợ hiền con ngoan.
Mong hắn từ đây rực rỡ hào quang, yên quốc an gia.
Mong hắn từ đây, quên đi một cô gái tên… Hạ Sơ Thất.
Nàng thì thầm, vành mắt đẫm lệ, từng giọt nước mắt rơi xuống tựa hạt châu. Trước mắt nàng, mọi thứ đã trở nên mơ hồ, nàng cảm thấy bụng như bị ai đó xé toạc, rơi xuống nhanh chóng, có thứ gì đó đang giãy giụa muốn chui ra ngoài.
“Oa!” Nàng nghe thấy tiếng khóc của đứa bé, nhưng mắt nàng đã nhòe đi, không nhìn thấy khuôn mặt của Triệu Tôn, chỉ cảm thấy mọi thứ đang tản đi, tản đi hết, người nàng cứng đờ, hoảng sợ không thôi, nàng vươn tay ra muốn bắt lấy tay hắn.
Nhưng tay của nàng lại dừng giữa lưng chừng rồi rũ xuống. w●ebtruy●enonlin●e●com
Ánh trăng trên trời lúc này đây đỏ như máu.
“A Thất!”
Trời đất dần tối đi, bầu trời như rơi lệ. Triệu Tôn gào lên thảm thiết.
“Hạ Sơ Thất…”
Không ai trả lời hắn, trong tai hắn loáng thoáng có một tiếng ca vọng tới, như có, như không.
“Giây phút đẹp nhất trong đời thiếp… là lúc gặp được chàng… lẳng lặng nhìn chàng giữa biển người mênh mông… Xa lạ nhưng thân quen... Cho dù chúng ta cùng hít thở dưới một bầu không khí… Nhưng lại không thể ôm lấy chàng… Nếu thay đổi không gian, thời gian, thân phận và danh tính... Thiếp chỉ mong nhận ra được ánh mắt của chàng… Ngàn năm sau chàng ở nơi đâu… Phong cảnh nơi ấy sẽ ra sao...”
Ngày hôm đó, Triệu Tôn biết được tên nàng, cũng lần đầu gọi tên nàng.
Năm đó, Hạ Sơ Thất hai mươi ba tuổi.
…
Ngày mười sáu tháng chín năm Kiến Chương thứ tư, quân Tấn công phá kinh sư Nam Yến.
Tối đêm đó trời có dị tượng, trăng máu xuất hiện. Thế là chuyện Triệu Miên Trạch bại trận vừa hay ứng nghiệm cho điềm hung “trăng máu lên, khí số tận, quốc gia lụi tàn”. Tội nghiệp cho ánh trăng kia một lần nữa lại trở thành đầu sỏ gây tội.
Bình luận facebook