• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền bản mới (5 Viewers)

  • Chương 1129 - Chương 1129ĐAN DƯỢC (10)

Đây là một phòng bệnh cao cấp.



Hạ Sơ Thất không dám tiếp thu hiện thực này, nàng kinh ngạc nhìn Chiêm Sắc, ngơ ngác, bất động một lúc lâu.



Bác sĩ và y tá gõ qua gõ lại trên người nàng, nàng có cảm giác nhưng lại như không có.



Chiêm Sắc lo lắng, cau mày rồi lại mỉm cười, ngồi bên giường, mừng rỡ kéo tay nàng, “Không muốn nói thì đừng nói. Cậu đã ngủ lâu như vậy, cơ thể suy yếu. Cậu không biết đâu, cậu làm chúng tớ sợ chết khiếp. Phải mất bao nhiêu thời gian mới đánh thức được cậu.”



Tỉnh rồi? Hạ Sơ Thất suy nghĩ mãi mới phản ứng trở lại được.



Nàng nhìn Chiêm Sắc, cổ họng khô khốc, giọng nói khàn khàn, tiếng nói thốt ra cũng không còn là giọng nói êm tai của Hạ Sở nữa, “Tớ ngủ thiếp đi à? Chẳng lẽ… là nằm mơ?”



Chiêm Sắc trầm ngâm, nghĩ đến chuyện nàng tự nhiên tỉnh dậy chưa kịp thích ứng với hoàn cảnh, cô vừa mỉm cười vừa gật đầu, “Đúng vậy, cậu ngủ thiếp đi, ngủ rất lâu. Bây giờ tỉnh là tốt rồi, đừng lo lắng nữa, mọi người đều lo lắng cho cậu, hôm nay đội trưởng của chúng ta có tới, vừa mới đi cách đây không lâu.”



Tỉnh rồi là tốt sao? Hạ Sơ Thất nghiêng đầu, đau khổ nhắm mắt lại.



Trong phòng bệnh cao cấp, bác sĩ chính lớn tuổi và các y tá trẻ trung xinh đẹp bận rộn làm việc, đo huyết áp, đo điện tâm đồ, làm đủ loại kiểm tra và hỏi han ân cần. Nhưng nàng vẫn mím chặt môi, không nói câu nào, chỉ nhìn cỗ máy hiện đại phát ra ánh đèn đỏ nhấp nháy, nhìn bóng đèn trên đỉnh đầu tỏa ra ánh sáng chói chang, nàng thà không tỉnh lại, chứ không thể tin được đó chỉ là một giấc mơ.



Mặt nàng cứng đờ tái nhợt, vành mắt đỏ ửng, hỏi nhỏ.



“Chiêm Sắc, sao tớ lại ở bệnh viện?”



Chiêm Sắc vừa cười vừa vỗ tay nàng, “Ai mà biết cậu bị làm sao? Hôm đó cậu tới nhà tớ, cầm gương gỗ đào nghiên cứu một ngày trời, sau đó tớ đi đón con, còn cậu thì nằm trên sofa ngủ thiếp đi, khi tớ trở về, có lay thế nào cậu cũng không tỉnh. Cậu hay lắm, lúc đó làm tớ sợ chết khiếp, tớ vội vàng đưa cậu vào bệnh viện... Đã chụp CT phần não, cũng kiểm tra chức năng thần kinh, cái nào nên làm đã làm hết, còn bảo Bảo Thất tới sờ khớp cho cậu, nhưng không tìm ra được gì bất thường, không thể chẩn đoán chính xác. Sau đó, chúng tớ còn mời chuyên gia khoa não nước ngoài và chuyên gia khoa thần kinh đến nhưng cũng không tìm được nguyên nhân, chỉ nói có thể là do hệ thống thần kinh não xảy ra sự cố. Bà nó, cậu xảy ra chuyện ở nhà tớ, tớ thì lại không tìm được nguyên do, thiếu điều mời bán tiên tới nhảy đại thần*...”




(*) Nhảy đại thần: một nghi thức của dân tộc Mãn.



Chiêm Sắc nói đến đây thì cười khẽ, không kể tiếp về khoảng thời gian Hạ Sơ Thất hôn mê nữa, cô và các chiến hữu đã rất lo lắng và sốt ruột, giờ đây chỉ biết thở dài.



“Được rồi, không nói những chuyện này nữa. Tỉnh lại là tốt, những chuyện khác đừng nghĩ tới nữa.”



“Chiêm Sắc… Cảm ơn cậu…không… cảm ơn các cậu.”



Tuy Hạ Sơ Thất nói lời cảm ơn nhưng thần sắc vẫn rất thẫn thờ.



Nàng nhìn Chiêm Sắc, cho dù thế nào cũng không thể tiến hành sự hoán đổi thời không như vậy được.



Trước khi mở mắt, nàng đứng trước Kim Xuyên Môn, nhìn Triệu Tôn và Triệu Miên Trạch đối đầu nhau, nhìn mạng sống Ô Nhân Tiêu Tiêu đang gặp nguy hiểm, nhìn Đông Phương Thanh Huyền và Lý Mạc chém giết quân Nam vì nàng, nhìn Triệu Tôn cưỡi Đại Điểu đến bên nàng, nhìn hắn đỏ mắt cổ vũ nàng sinh đứa bé...



Nhưng giây phút này, sao nàng lại nằm trong bệnh viện, Chiêm Sắc cũng trở nên sống động như thật?



Nàng há miệng ra một cách khó khăn, đưa tay ra, “Chiêm Sắc, cậu nhéo tớ một cái.”



Chiêm Sắc sửng sốt, “Cậu sao vậy?”



Hạ Sơ Thất nói, “Tớ muốn biết… cậu có phải là thật hay không.”



Chiêm Sắc bật cười, đánh vào tay nàng.



“Cậu ngốc à? Nếu tớ không phải là thật thì ai đang nói chuyện với cậu?”



Cảm giác trên tay ấm nóng, chân thật. Hạ Sơ Thất giật mình, đơ ra.



Lúc mới nhìn thấy Chiêm Sắc, nàng nghĩ rằng mình đang nằm mơ. Giống như vô số lần nàng mơ thấy Chiêm Sắc khi đang ở một thời không khác.



Nhưng giờ đây sau khi xác định Chiêm Sắc là thật, nàng kinh hoảng phát hiện ra rằng: Chiêm Sắc không phải mơ, vậy thì mọi thứ liên quan đến Triệu Tôn, liên quan đến Đại Yến, liên quan đến thời không khác trong đầu nàng mới là mơ.



Chỉ là mơ thôi sao? Từng đoạn phim ngắn như sóng nước nhấp nhô trong đầu nàng. Nghe thấy tiếng “tít tít” của máy móc, nàng không phân biệt được cái nào là thật, cái nào là mơ.



Nàng và Triệu Tôn đã ở bên nhau bảy năm. Suốt bảy năm trời, từ năm Hồng Thái thứ hai mươi bốn đến năm Kiến Chương thư tư, họ đã có nhiều trải nghiệm cũng như chua ngọt đắng cay như vậy, có nhiều đoạn chia ly đau khổ và nhiều lúc ân ái mặn nồng như vậy, sao có thể là giả được? Nàng hít sâu, nhắm mắt, muốn nhìn rõ gương mặt của Triệu Tôn, muốn xác nhận nhận rằng hắn tồn tại một cách chân thật trong tâm trí nàng. Hiển nhiên là khuôn mặt lạnh lùng cao quý kia vẫn hiện rõ như ký ức hôm qua.



Nhưng hắn không có cách nào xuất hiện nữa sao?



Bàn tay gầy guộc của nàng siết chặt chiếc chăn, sắc mặt hoảng loạn, trắng bệch. Nàng như bị bóng đè đột nhiên tỉnh lại, ngơ ngác không biết mình đang ở đâu.



“Không… không thể nào!”



Trong đầu nàng đang gào thét điên cuồng, nàng đột nhiên vùng vẫy đẩy y tá đang cười tủm tỉm đứng trước mặt ra, rút mũi kim truyền dịch đang ghim trên tay, sau đó nhảy xuống giường, lê đôi chân trần nhào về phía cửa sổ.



“Sơ Thất!” Chiêm Sắc giật mình, vội vàng dìu nàng.



Nhưng nàng không cử động, cũng không muốn nhảy lầu.



Nàng chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, cả người ngớ ngẩn.



Đây là một bệnh viện cao tầng, ánh trăng bên ngoài sáng tỏ, thỉnh thoảng có vài ngôi sao sáng lấp lánh. Có vẻ trời màn đêm vừa buông xuống, thành phố rực rỡ ánh đèn neon, những tòa nhà hiện đại cao chọc trời tỏa ra ánh sáng trắng mờ dưới ánh trăng. Phía đối diện bệnh viện là khách sạn lớn nổi tiếng của thủ đô, dưới lầu là những chiếc xe hơi nối đuôi nhau chạy bon bon trên đường, khung cảnh thuộc về một thành phố lớn quốc tế hóa hiện lên trong đôi mắt kinh ngạc của nàng, khiến cánh tay đang vịn khung cửa sổ của nàng bắt đầu run rẩy.

Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

“Không thể… không thể nào!”



Chiêm Sắc dìu lấy nàng, nghe nàng lẩm bẩm mà không hiểu gì hết.



“Sao lại kích động đến mức này? Bác sĩ vẫn chưa kiểm tra xong, nào, chúng ta về giường nằm nhé?”



Hạ Sơ Thất không cử động, cũng không còn sức vùng vẫy, nàng chỉ run rẩy nhìn mọi thứ trước mặt, ngoài khuôn mặt trông ngơ ngác ra thì dường như không có gì thay đổi… Vẫn là sắc mặt trắng bệch, vẫn là đôi mắt vô hồn, vẫn là đôi môi tái nhợt, vẫn là mái tóc ngắn ngang vai rối bời.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom