Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1137 - Chương 1137KẾT THÚC (4)
Bốn năm chiến tranh đối với số mệnh mỗi người họ mà nói đều có sự biến hóa và thăng trầm khác nhau. Triệu Tôn đã vậy, Trần Cảnh sao có thể không chứ? Y và Tinh Lam nhớ nhung con gái suốt bao lâu nay. Nhưng hai tháng nay ở kinh sư, bọn họ cũng không hề nhàn rỗi chút nào, luôn luôn có dư đảng của Triệu Miên Trạch làm loạn. Dưới tình thế như vậy, so với cục diện chính trị ổn định của Bắc Bình thì kinh sư nguy hiểm hơn rất nhiều. Hơn nữa, chặng đường từ Bắc tới Nam ngàn dặm xa xôi, quan ải ngăn cách, trên đường cũng không hề an toàn. Vậy nên bọn họ mới không đi đón con gái về.
Hôm nay, cuối cùng cũng đến lúc rồi.
Đối với chuyện này, đương nhiên là Triệu Tôn rất thông cảm với y.
Hắn chỉ lãnh đạm nói, “Ta đã dặn dò rồi, để Giáp Nhất đích thân đón hai đứa trẻ về.”
Nghĩ tới Giáp Nhất, họ đều thở dài, “Giáp Nhất đóng ở Bắc Bình đã bốn năm, cũng tới lúc để hắn ta trở về rồi.”
Nhưng Triệu Tôn lại nói, “Ta để hắn ta trở về không phải chỉ để gặp mà là vì còn có chuyện quan trọng cần giao phó.”
Cả ba người Trần Cảnh, Đại Ngưu và Nguyên Hữu đều nghi ngờ nhìn hắn, Triệu Tôn lại chuyển hướng nhìn về phía Đông Phương Thanh Huyền, “Tân triều, tân chính, tân quân, tân thần, chính vụ trong chiều bắt đầu thay đổi, chính lệnh ban hành thì khắp nơi bị quản chế. Có một số triều thần quen thói nịnh nọt dưới thời Kiến Chương Đế, vi phạm kỉ cương, mọi chuyện cũng không hề dễ dàng.” Dừng lại một lát, hắn lại nâng chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm rồi híp mắt nói, “Vậy nên án oan trong triều đại Hồng Thái cũng nên sửa lại rồi, Cẩm Y Vệ cũng nên được khôi phục lại như cũ. Hắn ta quay về như vậy đúng lúc đảm nhận việc này cho ta.”
Khôi phục Cẩm Y Vệ ư? Trong phòng nhất thời yên tĩnh, không ai nói một lời nào.
Trong mắt Đông Phương Thanh Huyền lấp lánh ánh nước.
Tổ chức Cẩm Y Vệ do hắn ta chính tay gây dựng nên, nơi này lưu giữ cả tâm huyết và vinh quang của hắn ta, hắn ta cũng từng vì nó mà nỗ lực không biết bao nhiêu ngày tháng. Tuy rằng hiện giờ hắn ta đã vĩnh viễn không thể nào khôi phục được chức Đại đô đốc Cẩm Y Vệ của triều đình Nam Yến được nữa, nhưng dù sao đây vẫn là tâm huyết của hắn ta, có thể nhìn thấy Cẩm Y Vệ được xây dựng lại cũng rất đáng mừng rồi.
Đương nhiên, Triệu Tôn khôi phục lại Cẩm Y Vệ không phải là vì Đông Phương Thanh Huyền. Cơ cấu của Cẩm Y Vệ trong giai đoạn đặc thù này có chức năng mà những tổ chức khác không thể thay thế được.
Sau đó, bọn họ uống trà, nói chuyện về việc khôi phục lại Cẩm Y Vệ lẫn chuyện triều chính, giống như quay lại thời gian thuở nào. Tối hôm nay cũng là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau kể từ lúc Triệu Tôn đăng cơ tới nay. Không cần phải trang nghiêm, trang trọng như trên triều, không còn là thân phận hoàng đế và thần tử mà chỉ còn là huynh đệ, là bằng hữu. Tuy nhiên, cảm giác khác biệt và mất tự nhiên thì vẫn tồn tại ở đó. Mỗi người đang ngồi ở nơi này đều biết đến lịch sử của triều đại Hồng Thái, thời điểm đó, Ngụy quốc công, Hàn quốc công và bao nhiêu đại công thần bị chết oan khác, có ai không phải là huynh đệ từng vào sinh ra tử, tắm máu lật đổ ách thống trị của tiền triều cùng Hồng Thái Gia chứ? Bọn họ cùng nhau tranh đấu giành thiên hạ, đoạt thiên hạ, cùng dầm sương dãi nắng, làm gì có ai không thân thiết? Nhưng cuối cùng, vì để củng cố đế nghiệp giang sơn, không phải Hồng Thái đều nhẫn tâm làm thịt tất cả bọn họ sao?
“Thiên Lộc...” Nguyên Hữu nhìn Triệu Tôn, trầm mặc hồi lâu mới hé răng, “Cháu nói này, ở bên ngoài, cháu vẫn gọi thúc như xưa thì có không ổn không?”
Triệu Tôn “ừ” một tiếng, giống như mới khôi phục lại tinh thần, liếc mắt nhìn hắn ta.
“Ta nói không được thì ngươi sẽ không gọi nữa chắc?”
Nguyên Hữu sửng sốt, nhìn gương mặt lạnh lùng trước sau như một của hắn, đôi mắt hẹp dài híp lại rồi bật cười.
“Cháu hiểu rồi. Còn nữa, nếu sau này cháu nói sai hoặc làm sai chuyện gì đó thì thúc sẽ đối xử với cháu thế nào? Sẽ không chém đầu cháu chứ?”
Triệu Tôn hừ lạnh, “Ngươi đoán xem?”
Nguyên Hữu liếm môi, lắc đầu bật cười, “Đoán là không.”
Triệu Tôn liếc nhìn cảnh sắc đẹp đẽ bên ngoài, trên mặt vẫn bình tĩnh như thường, “Sẽ vứt ngươi xuống Cẩm Tú Lâu, để mỗi cô nương ở đây thay phiên nhau đè ngươi một lần.”
Có lẽ bởi hắn nói với vẻ quá đứng đắn nên mọi người hồi lâu không hề có chút phản ứng nào. Im lặng một lát, cả đám mới nhìn nhau, đến cuối cùng, khi thật sự không nhịn nổi nữa mới bùng phát thành một tràng cười, cả đám đều nhìn Nguyên tiểu công gia mà cười không ngừng. Chỉ cần là lúc tâm tình vui vẻ thì tính khí của Nguyên tiểu công gia luôn cực kì tốt. Hắn ta nhẹ nhàng xoa cằm, mỉm cười nhìn đám người đang thi nhau bỏ đá xuống giếng, chờ bọn họ cười xong mới làm như không có chuyện gì mà cụp mắt xuống.
“Không cần cười ta. Huynh đệ tốt đương nhiên phải đồng cam cộng khổ, có chuyện tốt như thế thì ta nhất định sẽ không quên các ngươi.”
Nhìn bộ dạng phong lưu phóng khoáng của hắn ta, cả đám lại bật cười lần nữa.
Trong khoảng thời gian này đã có rất nhiều chuyện xảy ra, bọn họ đều cảm thấy áp lực trong lòng.
Hôm nay nhờ một chuyện cười từ chính miệng Triệu Tôn nói ra, đương nhiên là hợp thời hợp cảnh, ngoại trừ Triệu Tôn, tất cả mọi người đều vô cùng vui vẻ.
Bầu không khí cũng trở nên tốt hơn, lá gan của Nguyên Hữu cũng to lên. Hắn ta không thèm úp mở nữa, túm lấy Triệu Tôn hỏi, “Thiên Lộc, mấy ngày nay cháu có chuyện này vẫn không rõ. Thúc cho cháu giãi bày đi, rốt cuộc biểu muội của cháu thế nào rồi? Có phải muội ấy bệnh nặng lắm không?” Dứt lời, thấy sắc mặt Triệu Tôn trở nên u ám khó coi, hắn ta mới thu lại nụ cười, thở dài và nghiêm túc nói, “Chúng cháu đã sớm đoán rằng muội ấy mắc bệnh không nhẹ, nhưng thúc nói xem, thúc cứ giấu mọi người như vậy thì không phải sẽ thiếu người hiến kế sao? Thúc nói ra, nhiều người cùng nghĩ biện pháp, thúc tiếp thu ý kiến của quần chúng thì không phải sẽ có lợi cho việc chữa bệnh của muội ấy sao?”
Triệu Tôn nhíu mày nhưng vẫn nói một câu, “Nàng ấy vẫn khỏe.”
Nguyên Hữu trợn mắt tức giận nhìn hắn, cao giọng hơn, “Nếu muội ấy vẫn khỏe thì vì sao không thể gặp mọi người? Hơn nữa, theo như cái tính cực thối của muội ấy thì sao có thể buồn bực ở trong cung mãi như vậy được? Nếu muội ấy thật sự khỏe, cho dù cháu không đi tìm muội ấy thì khi muội ấy hết cữ sẽ không nhịn được mà đi tìm cháu. Thiên Lộc, thúc đừng giấu giếm mọi người nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi!”
Lời của hắn ta hợp tình hợp lý, cũng là điều mà những người còn lại đều muốn hỏi.
Tất cả mọi người đều không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào Triệu Tôn. Nhưng rõ ràng là hắn không có tinh thần hợp tác, hắn gần như không hề suy nghĩ, chỉ lười biếng đứng dậy, phủi phủi quần áo trên người, không nóng không lạnh hỏi lại Nguyên Hữu, “Ta là hoàng đế hay ngươi là hoàng đế?”
Những lời này của hắn rất nặng nề. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Nguyên Hữu dù có hai cái đầu cũng không dám đáp lời linh tinh. Hắn ta vươn một đầu ngón tay chỉ về phía Triệu Tôn, “Thúc.”
Triệu Tôn liếc mắt nhìn hắn, chậm rãi lấy chiếc mũ trên bàn đội lên đầu, không nói một lời xoay người rời đi. Những người còn lại ở trong phòng ngây ra, thấy bóng dáng thẳng tắp của hắn rời đi thì cảm khái. Gần đây tin đồn bên ngoài càng lúc càng nhiều, trong lòng bọn họ cũng càng lúc càng thấy kỳ quái, nhưng cung Trường Thọ phòng thủ chặt như nêm như cối, không ai trong bọn họ gặp được người, cũng không ai biết nội tình chỗ Triệu Tôn ra sao nên ai nấy đều buồn rầu.
Thấy không khí trở nên ngột ngạt, Trần Đại Ngưu ho khan một tiếng rồi mỉm cười, nhìn về phía Nguyên Hữu, đổi chủ đề, “Sao tiểu công gia không thừa dịp lúc đầu bệ hạ đang vui vẻ mà xin người thưởng Ninh quý phi cho huynh...”
Hôm nay, cuối cùng cũng đến lúc rồi.
Đối với chuyện này, đương nhiên là Triệu Tôn rất thông cảm với y.
Hắn chỉ lãnh đạm nói, “Ta đã dặn dò rồi, để Giáp Nhất đích thân đón hai đứa trẻ về.”
Nghĩ tới Giáp Nhất, họ đều thở dài, “Giáp Nhất đóng ở Bắc Bình đã bốn năm, cũng tới lúc để hắn ta trở về rồi.”
Nhưng Triệu Tôn lại nói, “Ta để hắn ta trở về không phải chỉ để gặp mà là vì còn có chuyện quan trọng cần giao phó.”
Cả ba người Trần Cảnh, Đại Ngưu và Nguyên Hữu đều nghi ngờ nhìn hắn, Triệu Tôn lại chuyển hướng nhìn về phía Đông Phương Thanh Huyền, “Tân triều, tân chính, tân quân, tân thần, chính vụ trong chiều bắt đầu thay đổi, chính lệnh ban hành thì khắp nơi bị quản chế. Có một số triều thần quen thói nịnh nọt dưới thời Kiến Chương Đế, vi phạm kỉ cương, mọi chuyện cũng không hề dễ dàng.” Dừng lại một lát, hắn lại nâng chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm rồi híp mắt nói, “Vậy nên án oan trong triều đại Hồng Thái cũng nên sửa lại rồi, Cẩm Y Vệ cũng nên được khôi phục lại như cũ. Hắn ta quay về như vậy đúng lúc đảm nhận việc này cho ta.”
Khôi phục Cẩm Y Vệ ư? Trong phòng nhất thời yên tĩnh, không ai nói một lời nào.
Trong mắt Đông Phương Thanh Huyền lấp lánh ánh nước.
Tổ chức Cẩm Y Vệ do hắn ta chính tay gây dựng nên, nơi này lưu giữ cả tâm huyết và vinh quang của hắn ta, hắn ta cũng từng vì nó mà nỗ lực không biết bao nhiêu ngày tháng. Tuy rằng hiện giờ hắn ta đã vĩnh viễn không thể nào khôi phục được chức Đại đô đốc Cẩm Y Vệ của triều đình Nam Yến được nữa, nhưng dù sao đây vẫn là tâm huyết của hắn ta, có thể nhìn thấy Cẩm Y Vệ được xây dựng lại cũng rất đáng mừng rồi.
Đương nhiên, Triệu Tôn khôi phục lại Cẩm Y Vệ không phải là vì Đông Phương Thanh Huyền. Cơ cấu của Cẩm Y Vệ trong giai đoạn đặc thù này có chức năng mà những tổ chức khác không thể thay thế được.
Sau đó, bọn họ uống trà, nói chuyện về việc khôi phục lại Cẩm Y Vệ lẫn chuyện triều chính, giống như quay lại thời gian thuở nào. Tối hôm nay cũng là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau kể từ lúc Triệu Tôn đăng cơ tới nay. Không cần phải trang nghiêm, trang trọng như trên triều, không còn là thân phận hoàng đế và thần tử mà chỉ còn là huynh đệ, là bằng hữu. Tuy nhiên, cảm giác khác biệt và mất tự nhiên thì vẫn tồn tại ở đó. Mỗi người đang ngồi ở nơi này đều biết đến lịch sử của triều đại Hồng Thái, thời điểm đó, Ngụy quốc công, Hàn quốc công và bao nhiêu đại công thần bị chết oan khác, có ai không phải là huynh đệ từng vào sinh ra tử, tắm máu lật đổ ách thống trị của tiền triều cùng Hồng Thái Gia chứ? Bọn họ cùng nhau tranh đấu giành thiên hạ, đoạt thiên hạ, cùng dầm sương dãi nắng, làm gì có ai không thân thiết? Nhưng cuối cùng, vì để củng cố đế nghiệp giang sơn, không phải Hồng Thái đều nhẫn tâm làm thịt tất cả bọn họ sao?
“Thiên Lộc...” Nguyên Hữu nhìn Triệu Tôn, trầm mặc hồi lâu mới hé răng, “Cháu nói này, ở bên ngoài, cháu vẫn gọi thúc như xưa thì có không ổn không?”
Triệu Tôn “ừ” một tiếng, giống như mới khôi phục lại tinh thần, liếc mắt nhìn hắn ta.
“Ta nói không được thì ngươi sẽ không gọi nữa chắc?”
Nguyên Hữu sửng sốt, nhìn gương mặt lạnh lùng trước sau như một của hắn, đôi mắt hẹp dài híp lại rồi bật cười.
“Cháu hiểu rồi. Còn nữa, nếu sau này cháu nói sai hoặc làm sai chuyện gì đó thì thúc sẽ đối xử với cháu thế nào? Sẽ không chém đầu cháu chứ?”
Triệu Tôn hừ lạnh, “Ngươi đoán xem?”
Nguyên Hữu liếm môi, lắc đầu bật cười, “Đoán là không.”
Triệu Tôn liếc nhìn cảnh sắc đẹp đẽ bên ngoài, trên mặt vẫn bình tĩnh như thường, “Sẽ vứt ngươi xuống Cẩm Tú Lâu, để mỗi cô nương ở đây thay phiên nhau đè ngươi một lần.”
Có lẽ bởi hắn nói với vẻ quá đứng đắn nên mọi người hồi lâu không hề có chút phản ứng nào. Im lặng một lát, cả đám mới nhìn nhau, đến cuối cùng, khi thật sự không nhịn nổi nữa mới bùng phát thành một tràng cười, cả đám đều nhìn Nguyên tiểu công gia mà cười không ngừng. Chỉ cần là lúc tâm tình vui vẻ thì tính khí của Nguyên tiểu công gia luôn cực kì tốt. Hắn ta nhẹ nhàng xoa cằm, mỉm cười nhìn đám người đang thi nhau bỏ đá xuống giếng, chờ bọn họ cười xong mới làm như không có chuyện gì mà cụp mắt xuống.
“Không cần cười ta. Huynh đệ tốt đương nhiên phải đồng cam cộng khổ, có chuyện tốt như thế thì ta nhất định sẽ không quên các ngươi.”
Nhìn bộ dạng phong lưu phóng khoáng của hắn ta, cả đám lại bật cười lần nữa.
Trong khoảng thời gian này đã có rất nhiều chuyện xảy ra, bọn họ đều cảm thấy áp lực trong lòng.
Hôm nay nhờ một chuyện cười từ chính miệng Triệu Tôn nói ra, đương nhiên là hợp thời hợp cảnh, ngoại trừ Triệu Tôn, tất cả mọi người đều vô cùng vui vẻ.
Bầu không khí cũng trở nên tốt hơn, lá gan của Nguyên Hữu cũng to lên. Hắn ta không thèm úp mở nữa, túm lấy Triệu Tôn hỏi, “Thiên Lộc, mấy ngày nay cháu có chuyện này vẫn không rõ. Thúc cho cháu giãi bày đi, rốt cuộc biểu muội của cháu thế nào rồi? Có phải muội ấy bệnh nặng lắm không?” Dứt lời, thấy sắc mặt Triệu Tôn trở nên u ám khó coi, hắn ta mới thu lại nụ cười, thở dài và nghiêm túc nói, “Chúng cháu đã sớm đoán rằng muội ấy mắc bệnh không nhẹ, nhưng thúc nói xem, thúc cứ giấu mọi người như vậy thì không phải sẽ thiếu người hiến kế sao? Thúc nói ra, nhiều người cùng nghĩ biện pháp, thúc tiếp thu ý kiến của quần chúng thì không phải sẽ có lợi cho việc chữa bệnh của muội ấy sao?”
Triệu Tôn nhíu mày nhưng vẫn nói một câu, “Nàng ấy vẫn khỏe.”
Nguyên Hữu trợn mắt tức giận nhìn hắn, cao giọng hơn, “Nếu muội ấy vẫn khỏe thì vì sao không thể gặp mọi người? Hơn nữa, theo như cái tính cực thối của muội ấy thì sao có thể buồn bực ở trong cung mãi như vậy được? Nếu muội ấy thật sự khỏe, cho dù cháu không đi tìm muội ấy thì khi muội ấy hết cữ sẽ không nhịn được mà đi tìm cháu. Thiên Lộc, thúc đừng giấu giếm mọi người nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi!”
Lời của hắn ta hợp tình hợp lý, cũng là điều mà những người còn lại đều muốn hỏi.
Tất cả mọi người đều không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào Triệu Tôn. Nhưng rõ ràng là hắn không có tinh thần hợp tác, hắn gần như không hề suy nghĩ, chỉ lười biếng đứng dậy, phủi phủi quần áo trên người, không nóng không lạnh hỏi lại Nguyên Hữu, “Ta là hoàng đế hay ngươi là hoàng đế?”
Những lời này của hắn rất nặng nề. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Nguyên Hữu dù có hai cái đầu cũng không dám đáp lời linh tinh. Hắn ta vươn một đầu ngón tay chỉ về phía Triệu Tôn, “Thúc.”
Triệu Tôn liếc mắt nhìn hắn, chậm rãi lấy chiếc mũ trên bàn đội lên đầu, không nói một lời xoay người rời đi. Những người còn lại ở trong phòng ngây ra, thấy bóng dáng thẳng tắp của hắn rời đi thì cảm khái. Gần đây tin đồn bên ngoài càng lúc càng nhiều, trong lòng bọn họ cũng càng lúc càng thấy kỳ quái, nhưng cung Trường Thọ phòng thủ chặt như nêm như cối, không ai trong bọn họ gặp được người, cũng không ai biết nội tình chỗ Triệu Tôn ra sao nên ai nấy đều buồn rầu.
Thấy không khí trở nên ngột ngạt, Trần Đại Ngưu ho khan một tiếng rồi mỉm cười, nhìn về phía Nguyên Hữu, đổi chủ đề, “Sao tiểu công gia không thừa dịp lúc đầu bệ hạ đang vui vẻ mà xin người thưởng Ninh quý phi cho huynh...”
Bình luận facebook