Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1136 - Chương 1136KẾT THÚC (3)
Quả nhiên đều là người nhà họ Trần cả, Triệu Tôn thấy vậy thì chau mày lại.
“Ngồi xuống đi, vì chuyện chinh phạt sao?”
Không sai, hai người này đều vì muốn lĩnh binh xuất chiến nên mới chủ động xin đi giết giặc, đương nhiên, việc họ chạy tới Cẩm Tú Lâu này cũng còn vì chuyện khác nữa.
Trần Đại Ngưu cười hề hề nói, “Bệ hạ quả nhiên là bệ hạ, người thật sự hiểu ta mà.”
Sau khi thành thân, tính tình Trần Cảnh cũng cởi mở hơn không ít, khóe môi y mang theo nụ cười thật sâu, “Quả đúng là họ nhà trâu, da mặt quá dày.”
Trần Đại Ngưu trợn trừng hai mắt, chỉ vào y, “Nói gì thế hả? Ngứa da à?”
Trần Cảnh giơ hai tay lên đầu hàng, cười nói, “Không dám không dám! Định An hầu bớt giận, chúng ta cứ nghe bệ hạ định đoạt chuyện này đi.”
Đúng lúc này, Dương Tuyết Vũ dẫn hai thiếu nữ trẻ mặc quần lụa mỏng manh tiến vào dâng trà, nhìn mấy người đàn ông bọn họ rồi cười tủm tỉm nói, “Chư vị, đại đương gia nhà chúng ta nói hôm nay người bận bịu công việc nên không đến tiếp các ngài được, mời mọi người cứ ăn uống vui chơi thỏa thích, mọi chi phí hôm nay đều tính cho người.”
Lời này nghe thì vô cùng khách sáo lễ độ, nhưng thật ra là Lý Mạc không muốn gặp bọn họ mà thôi.
Mấy người họ thoáng buồn bực, đều biết nguyên do là bởi Triệu Tôn không để nàng ta gặp Hạ Sơ Thất.
Không chỉ nàng ta mà cả Nguyên Hữu cũng vô cùng đồng tình về chuyện này. Hắn ta hừ lạnh một tiếng rồi nửa cười nửa không, liếc nhìn Triệu Tôn nói, “Thúc thấy chưa? Thiên Lộc, thúc đã chọc giận nhiều người lắm rồi đó. Không nói dối gì thúc, hôm nay cháu tới đây không phải vì muốn xin đi giết giặc, cháu tới để hỏi chuyện thúc đây. Trong cung không có cách nào nói được nên giờ cháu muốn hỏi thúc cho rõ ràng, thúc nói xem, phải làm thế nào thì thúc mới có thể cho cháu gặp biểu muội hả?”
Đông Phương Thanh Huyền liếc đôi mắt phượng, hiển nhiên là hắn ta có cùng suy nghĩ như Nguyên Hữu. Ngay cả Trần Đại Ngưu và Trần Cảnh cũng thay đổi sự chú ý mà chuyển tầm mắt lại phía Triệu Tôn. Hiển nhiên, đối với chuyện Hạ Sơ Thất luôn luôn ở tại cung Trường Thọ, không hề bước chân ra ngoài lấy nửa bước, tất cả bọn họ đều cảm thấy nghi hoặc. Nhưng Triệu Tôn vẫn không hề đổi sắc, chỉ thản nhiên nhìn về phía Dương Tuyết Vũ, “Dương cô nương, nhờ ngươi giúp ta chuyển lời cảm ơn đại đương gia.”
“Bệ hạ...” Hai chân Dương Tuyết Vũ mềm nhũn, “Quá lời rồi. Đây là chuyện ta phải làm, phải làm thôi.”
Triệu Tôn chậm rãi lấy từ tay áo ra một phong thư được gấp gọn rồi đưa cho Dương Tuyết Vũ, “Phiền cô nương đưa thứ này cho đại đương gia, nói với nàng ta rằng tất cả đều là ý của A Thất.”
Dương Tuyết Vũ nghi ngờ nhưng vẫn tiếp nhận, vừa cười vừa nói vài câu khách sáo với bọn họ rồi lui xuống.
Trong gian phòng ấm áp lại khôi phục cảnh tranh luận ồn ào. Trần Cảnh và Trần Đại Ngưu tranh nhau xem ai mới là người xuất chinh đánh giặc. Còn Đông Phương Thanh Huyền và Nguyên Hữu thì tìm mọi cách để moi được tin tức về Hạ Sơ Thất từ miệng của Triệu Tôn. Nhưng Triệu Tôn vẫn chỉ ngồi yên lặng, nâng chén trà bằng sứ trắng chậm rãi uống, đôi mắt hơi híp lại, không nóng không lạnh nhìn mặt nước trà, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, hơi thở đầy áp bức của hắn khiến họ đều phải ngậm miệng.
Bầu không khí có phần kỳ quái.
Triệu Tôn lạnh lùng quét một vòng rồi đậy nắp chén trà lại.
“Các ngươi nói xong cả chưa?”
Trần Đại Ngưu nói, “Đã xong, bệ hạ, người có cho ta đi hay không?”
Triệu Tôn lạnh lùng nói, “Không cho.”
Trần Cảnh không khỏi cười thầm, Trần Đại Ngưu lại mang vẻ mặt đau khổ mà hỏi hắn, “Vì sao vậy?” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Ánh mắt lạnh lùng của Triệu Tôn dừng lại trên người y, “Thứ nhất, ta không định đánh Bắc Địch mà chuẩn bị hòa thân với bọn họ.”
Hòa thân ư? Họ suy nghĩ một chốc liền hiểu ra. Trần Đại Ngưu cười ha hả, thẳng thắn khen ngợi đây quả là biện pháp hay, Nguyên Hữu cũng dựng thẳng ngón tay cái lên, Đông Phương Thanh Huyền vẫn giữ nụ cười giễu cợt, không hề mở miệng. Trần Cảnh đang làm nền, không biểu lộ cảm xúc gì lại hỏi một câu then chốt, “Không đánh phương Bắc, vậy phía Nam thì sao?”
Triệu Tôn nói, “Đây cũng là điều thứ hai ta muốn nói. Phía Nam phải đánh, nhưng ta sẽ không dùng Đại Ngưu.” Nói đến đây, hắn nhìn về phía Trần Đại Ngưu đang biểu lộ vẻ thất vọng, thở dài nói, “Ngươi ở nhà dỗ dành vợ cho tốt, cố gắng sinh con trai đi. Chuyện khác không cần quan tâm tới.”
Trần Đại Ngưu gãi đầu, cười xẩu hổ, không trả lời hắn.
Hai tháng nay, giữa y và Thanh Hoa thường có chút gì đó không được tự nhiên. Ngày kinh sư bị phá, y đã cưỡng ép dẫn Triệu Như Na vào mật đạo để đưa nàng đi, sau đó mới quay lại để tổ chức quân lính kinh đô đầu hàng, để rồi mở Kim Xuyên Môn ra trong thời điểm quan trọng nhất và đón quân Tấn vào. Có thể nói đây là một kích vô cùng trí mạng đối với Triệu Miên Trạch, hơn nữa, thời điểm y làm những việc này đã bố trí suốt vài năm, không hề để lộ cho Triệu Như Na biết. Hiện giờ, Triệu Miên Trạch đã “tự sát bỏ mạng ở Kim Xuyên Môn”, Triệu Như Na không biết ngọn nguồn ra sao, trong lòng đương nhiên sẽ khó chịu.
Thế nhưng, nàng không hề tìm Trần Đại Ngưu náo loạn hay mắng mỏ, thậm chí đến cả một lời oán giận cũng không có. Nhưng ngoại trừ khách sáo, giữ lễ ở bên cạnh y ra thì nàng cũng không hề để ý tới y nữa.
Triệu Như Na như vậy khiến Trần Đại Ngưu cảm thấy không biết phải làm sao.
Thà nàng cứ khóc lóc gây loạn, hoặc là cứ đánh y một trận cũng được, còn hơn là khiến y đêm nào cũng phải miễn cưỡng ngủ ở phòng bên cạnh.
Chuyện phiền não trong nhà mình lại để Triệu Tôn và mấy huynh đệ này đều biết hết cả khiến Trần Đại Ngưu cảm thấy không được tự nhiên, “Khiến bệ hạ phải nhọc lòng quan tâm rồi, chuyện nhà ta là chuyện nhỏ thôi. Chẳng qua là vì vợ ta vẫn chưa thông suốt nên ta mới nghĩ hay ta cứ ra ngoài đánh giặc, có lẽ nàng ấy ở nhà sẽ lo lắng cho ta, từ đó suy nghĩ sẽ thông suốt.” Ngừng lại một chút, y day mi tâm, giọng cũng mềm xuống không ít, “Nhắc tới chuyện này, đúng là ta có lỗi với nàng ấy, ôi!”
Thấy y như vậy, tất cả mọi người đều im lặng không nói gì.
Trong cuộc sống muôn màu muôn vẻ, tốt hay xấu, thiện hay ác, đúng hay sai thường không có định nghĩa rõ ràng nào cả.
Nếu có thì cũng chỉ là góc độ nhìn nhận vấn đề của con người ta ra sao mà thôi.
Cho nên, người ta sẽ không thể thấu hiểu nỗi ưu thương của người khác.
Trần Cảnh thấy bầu không khí trở nên xấu hổ liền ho nhẹ một tiếng, làm lễ với Triệu Tôn và nói, “Bệ hạ, vẫn nên để mạt tướng đi thì hơn. Bây giờ tiểu công gia còn bận rộn chiếu cố quốc công phu nhân tương lai, trong nhà Nhị Quỷ còn có tiểu nhi tử mới sinh, không đi được. Còn ta thì khác, ta không chỉ có kinh nghiệm một mình Nam chinh mà còn từng vô số lần giao phong với Cảnh Tam Hữu, ta hiểu rất rõ phong cách hành sự của gã nên ta chính là người phù hợp nhất ở đây.”
Y nói đúng, quả thật y là người phù hợp nhất ở đây.
Triệu Tôn gật đầu, “Như vậy cũng được. Ngày mai lên triều, trẫm sẽ ban chỉ cho ngươi Nam chinh.”
“Đa tạ bệ hạ.” Trần Cảnh nhận được mệnh lệnh thì vẻ mặt sáng láng, lúc này mới hưng phấn nói, “Mạt tướng nhất định sẽ không phụ sự mong đợi của mọi người!”
Mọi người liền yên tĩnh trong giây lát.
Trần Cảnh suy nghĩ một chút rồi đột nhiên hạ giọng, ngượng ngùng nói, “Bệ hạ, mạt tướng nghe nói người sắp phái người tới Bắc Bình để đón công chúa Bảo Âm... Liệu ta có thể xin người một ân huệ, bảo họ đón cả con gái nhà ta cùng về được không? Nha đầu ấy đã được ba tuổi nhưng người làm cha như ta lại chưa nhìn mặt con bé lấy một lần...” Khẽ thở dài một tiếng, y cụp mi mắt bổ sung thêm một câu, “Nếu chiến sự thuận lợi, chờ tới khi ta từ phương Nam trở về còn có thể ăn bữa cơm đoàn viên mừng năm mới với con bé.”
“Ngồi xuống đi, vì chuyện chinh phạt sao?”
Không sai, hai người này đều vì muốn lĩnh binh xuất chiến nên mới chủ động xin đi giết giặc, đương nhiên, việc họ chạy tới Cẩm Tú Lâu này cũng còn vì chuyện khác nữa.
Trần Đại Ngưu cười hề hề nói, “Bệ hạ quả nhiên là bệ hạ, người thật sự hiểu ta mà.”
Sau khi thành thân, tính tình Trần Cảnh cũng cởi mở hơn không ít, khóe môi y mang theo nụ cười thật sâu, “Quả đúng là họ nhà trâu, da mặt quá dày.”
Trần Đại Ngưu trợn trừng hai mắt, chỉ vào y, “Nói gì thế hả? Ngứa da à?”
Trần Cảnh giơ hai tay lên đầu hàng, cười nói, “Không dám không dám! Định An hầu bớt giận, chúng ta cứ nghe bệ hạ định đoạt chuyện này đi.”
Đúng lúc này, Dương Tuyết Vũ dẫn hai thiếu nữ trẻ mặc quần lụa mỏng manh tiến vào dâng trà, nhìn mấy người đàn ông bọn họ rồi cười tủm tỉm nói, “Chư vị, đại đương gia nhà chúng ta nói hôm nay người bận bịu công việc nên không đến tiếp các ngài được, mời mọi người cứ ăn uống vui chơi thỏa thích, mọi chi phí hôm nay đều tính cho người.”
Lời này nghe thì vô cùng khách sáo lễ độ, nhưng thật ra là Lý Mạc không muốn gặp bọn họ mà thôi.
Mấy người họ thoáng buồn bực, đều biết nguyên do là bởi Triệu Tôn không để nàng ta gặp Hạ Sơ Thất.
Không chỉ nàng ta mà cả Nguyên Hữu cũng vô cùng đồng tình về chuyện này. Hắn ta hừ lạnh một tiếng rồi nửa cười nửa không, liếc nhìn Triệu Tôn nói, “Thúc thấy chưa? Thiên Lộc, thúc đã chọc giận nhiều người lắm rồi đó. Không nói dối gì thúc, hôm nay cháu tới đây không phải vì muốn xin đi giết giặc, cháu tới để hỏi chuyện thúc đây. Trong cung không có cách nào nói được nên giờ cháu muốn hỏi thúc cho rõ ràng, thúc nói xem, phải làm thế nào thì thúc mới có thể cho cháu gặp biểu muội hả?”
Đông Phương Thanh Huyền liếc đôi mắt phượng, hiển nhiên là hắn ta có cùng suy nghĩ như Nguyên Hữu. Ngay cả Trần Đại Ngưu và Trần Cảnh cũng thay đổi sự chú ý mà chuyển tầm mắt lại phía Triệu Tôn. Hiển nhiên, đối với chuyện Hạ Sơ Thất luôn luôn ở tại cung Trường Thọ, không hề bước chân ra ngoài lấy nửa bước, tất cả bọn họ đều cảm thấy nghi hoặc. Nhưng Triệu Tôn vẫn không hề đổi sắc, chỉ thản nhiên nhìn về phía Dương Tuyết Vũ, “Dương cô nương, nhờ ngươi giúp ta chuyển lời cảm ơn đại đương gia.”
“Bệ hạ...” Hai chân Dương Tuyết Vũ mềm nhũn, “Quá lời rồi. Đây là chuyện ta phải làm, phải làm thôi.”
Triệu Tôn chậm rãi lấy từ tay áo ra một phong thư được gấp gọn rồi đưa cho Dương Tuyết Vũ, “Phiền cô nương đưa thứ này cho đại đương gia, nói với nàng ta rằng tất cả đều là ý của A Thất.”
Dương Tuyết Vũ nghi ngờ nhưng vẫn tiếp nhận, vừa cười vừa nói vài câu khách sáo với bọn họ rồi lui xuống.
Trong gian phòng ấm áp lại khôi phục cảnh tranh luận ồn ào. Trần Cảnh và Trần Đại Ngưu tranh nhau xem ai mới là người xuất chinh đánh giặc. Còn Đông Phương Thanh Huyền và Nguyên Hữu thì tìm mọi cách để moi được tin tức về Hạ Sơ Thất từ miệng của Triệu Tôn. Nhưng Triệu Tôn vẫn chỉ ngồi yên lặng, nâng chén trà bằng sứ trắng chậm rãi uống, đôi mắt hơi híp lại, không nóng không lạnh nhìn mặt nước trà, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, hơi thở đầy áp bức của hắn khiến họ đều phải ngậm miệng.
Bầu không khí có phần kỳ quái.
Triệu Tôn lạnh lùng quét một vòng rồi đậy nắp chén trà lại.
“Các ngươi nói xong cả chưa?”
Trần Đại Ngưu nói, “Đã xong, bệ hạ, người có cho ta đi hay không?”
Triệu Tôn lạnh lùng nói, “Không cho.”
Trần Cảnh không khỏi cười thầm, Trần Đại Ngưu lại mang vẻ mặt đau khổ mà hỏi hắn, “Vì sao vậy?” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Ánh mắt lạnh lùng của Triệu Tôn dừng lại trên người y, “Thứ nhất, ta không định đánh Bắc Địch mà chuẩn bị hòa thân với bọn họ.”
Hòa thân ư? Họ suy nghĩ một chốc liền hiểu ra. Trần Đại Ngưu cười ha hả, thẳng thắn khen ngợi đây quả là biện pháp hay, Nguyên Hữu cũng dựng thẳng ngón tay cái lên, Đông Phương Thanh Huyền vẫn giữ nụ cười giễu cợt, không hề mở miệng. Trần Cảnh đang làm nền, không biểu lộ cảm xúc gì lại hỏi một câu then chốt, “Không đánh phương Bắc, vậy phía Nam thì sao?”
Triệu Tôn nói, “Đây cũng là điều thứ hai ta muốn nói. Phía Nam phải đánh, nhưng ta sẽ không dùng Đại Ngưu.” Nói đến đây, hắn nhìn về phía Trần Đại Ngưu đang biểu lộ vẻ thất vọng, thở dài nói, “Ngươi ở nhà dỗ dành vợ cho tốt, cố gắng sinh con trai đi. Chuyện khác không cần quan tâm tới.”
Trần Đại Ngưu gãi đầu, cười xẩu hổ, không trả lời hắn.
Hai tháng nay, giữa y và Thanh Hoa thường có chút gì đó không được tự nhiên. Ngày kinh sư bị phá, y đã cưỡng ép dẫn Triệu Như Na vào mật đạo để đưa nàng đi, sau đó mới quay lại để tổ chức quân lính kinh đô đầu hàng, để rồi mở Kim Xuyên Môn ra trong thời điểm quan trọng nhất và đón quân Tấn vào. Có thể nói đây là một kích vô cùng trí mạng đối với Triệu Miên Trạch, hơn nữa, thời điểm y làm những việc này đã bố trí suốt vài năm, không hề để lộ cho Triệu Như Na biết. Hiện giờ, Triệu Miên Trạch đã “tự sát bỏ mạng ở Kim Xuyên Môn”, Triệu Như Na không biết ngọn nguồn ra sao, trong lòng đương nhiên sẽ khó chịu.
Thế nhưng, nàng không hề tìm Trần Đại Ngưu náo loạn hay mắng mỏ, thậm chí đến cả một lời oán giận cũng không có. Nhưng ngoại trừ khách sáo, giữ lễ ở bên cạnh y ra thì nàng cũng không hề để ý tới y nữa.
Triệu Như Na như vậy khiến Trần Đại Ngưu cảm thấy không biết phải làm sao.
Thà nàng cứ khóc lóc gây loạn, hoặc là cứ đánh y một trận cũng được, còn hơn là khiến y đêm nào cũng phải miễn cưỡng ngủ ở phòng bên cạnh.
Chuyện phiền não trong nhà mình lại để Triệu Tôn và mấy huynh đệ này đều biết hết cả khiến Trần Đại Ngưu cảm thấy không được tự nhiên, “Khiến bệ hạ phải nhọc lòng quan tâm rồi, chuyện nhà ta là chuyện nhỏ thôi. Chẳng qua là vì vợ ta vẫn chưa thông suốt nên ta mới nghĩ hay ta cứ ra ngoài đánh giặc, có lẽ nàng ấy ở nhà sẽ lo lắng cho ta, từ đó suy nghĩ sẽ thông suốt.” Ngừng lại một chút, y day mi tâm, giọng cũng mềm xuống không ít, “Nhắc tới chuyện này, đúng là ta có lỗi với nàng ấy, ôi!”
Thấy y như vậy, tất cả mọi người đều im lặng không nói gì.
Trong cuộc sống muôn màu muôn vẻ, tốt hay xấu, thiện hay ác, đúng hay sai thường không có định nghĩa rõ ràng nào cả.
Nếu có thì cũng chỉ là góc độ nhìn nhận vấn đề của con người ta ra sao mà thôi.
Cho nên, người ta sẽ không thể thấu hiểu nỗi ưu thương của người khác.
Trần Cảnh thấy bầu không khí trở nên xấu hổ liền ho nhẹ một tiếng, làm lễ với Triệu Tôn và nói, “Bệ hạ, vẫn nên để mạt tướng đi thì hơn. Bây giờ tiểu công gia còn bận rộn chiếu cố quốc công phu nhân tương lai, trong nhà Nhị Quỷ còn có tiểu nhi tử mới sinh, không đi được. Còn ta thì khác, ta không chỉ có kinh nghiệm một mình Nam chinh mà còn từng vô số lần giao phong với Cảnh Tam Hữu, ta hiểu rất rõ phong cách hành sự của gã nên ta chính là người phù hợp nhất ở đây.”
Y nói đúng, quả thật y là người phù hợp nhất ở đây.
Triệu Tôn gật đầu, “Như vậy cũng được. Ngày mai lên triều, trẫm sẽ ban chỉ cho ngươi Nam chinh.”
“Đa tạ bệ hạ.” Trần Cảnh nhận được mệnh lệnh thì vẻ mặt sáng láng, lúc này mới hưng phấn nói, “Mạt tướng nhất định sẽ không phụ sự mong đợi của mọi người!”
Mọi người liền yên tĩnh trong giây lát.
Trần Cảnh suy nghĩ một chút rồi đột nhiên hạ giọng, ngượng ngùng nói, “Bệ hạ, mạt tướng nghe nói người sắp phái người tới Bắc Bình để đón công chúa Bảo Âm... Liệu ta có thể xin người một ân huệ, bảo họ đón cả con gái nhà ta cùng về được không? Nha đầu ấy đã được ba tuổi nhưng người làm cha như ta lại chưa nhìn mặt con bé lấy một lần...” Khẽ thở dài một tiếng, y cụp mi mắt bổ sung thêm một câu, “Nếu chiến sự thuận lợi, chờ tới khi ta từ phương Nam trở về còn có thể ăn bữa cơm đoàn viên mừng năm mới với con bé.”