Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1149 - Chương 1149KẾT THÚC (16)
Ánh mắt Triệu Tôn dừng trên khuôn mặt ân hận của hắn ta, thái độ vô cùng bình tĩnh. Không đợi hắn ta xin tội, hắn khẽ hỏi: “Nàng ấy tới Bắc Bình, từng gặp ngươi phải không?”
Giáp Nhất không ngờ là hắn đã đoán ra, vì thế hơi giật mình, tiếp tục ủ rũ nói: “Nếu ta biết sẽ xảy ra chuyện như thế thì đã không để nàng ấy rời khỏi phủ Tấn vương rồi. Chuyện này, ta không nên làm thế, ngàn vạn không nên làm thế, là lỗi của ta. Xin bệ hạ trách phạt!”
Triệu Tôn nín thở, tập trung nhìn hắn ta một hồi lâu, con ngươi hơi tối xuống, sau đó nâng tay ra hiệu cho hắn ta đứng lên, thản nhiên đáp: “Nếu trách phạt mà có tác dụng thì người ta trách phạt đầu tiên sẽ là chính mình.” Hắn xoa trán, trong đôi mắt đen lóe lên một chút ánh sáng phức tạp, làm như tự giễu, lại làm như đau khổ, “Hơn nữa, tính của A Thất, ta quá hiểu. Chuyện mà nàng ấy đã hạ quyết tâm thì ai ngăn cản được chứ?”
Đây là sự thật, Giáp Nhất không thừa nhận cũng không được.
Hắn ta chậm rãi đứng lên, đứng yên trước mặt Triệu Tôn, dường như còn muốn hỏi gì đó. Nhưng có lẽ vì đã theo Triệu Tôn lâu ngày nên hắn ta có thể nhìn ra được Triệu Tôn không muốn nhắc tới chuyện này.
Hắn ta vì lo lắng cho Hạ Sơ Thất nên nhíu mày thật chặt, nhưng chỉ im lặng.
Triệu Tôn thản nhiên liếc nhìn hắn ta: “Bảo Âm chưa biết chuyện đúng không?”
Giáp Nhất đáp: “Thuộc hạ không nói cho công chúa biết.”
Triệu Tôn gật gù khen ngợi: “Con bé còn nhỏ quá, không cần phải nói cho nó biết, tránh cho nó làm loạn càng thêm phiền toái. Còn có chỗ Niếp Niếp và Trần gia nhị lão tạm thời chưa cần nói chuyện của Trần Cảnh và Tinh Lam, đợi thêm đi...”
Giáp Nhất gật đầu: “Vâng.”
Hắn ta là người có ý thức chấp hành rất cao, cũng chính là “vương tử tâng bốc” mà Hạ Sơ Thất thường nói ngày trước. Cấp trên ra lệnh gì, hắn ta sẽ một mực gật đầu khen hay, đại đa số thời điểm đều không hề phản đối. Triệu Tôn thở dài, nhìn áo bào màu trắng của hắn tay đã nhuộm vẻ phong trần, còn cả vết sẹo đen trên mặt do bị thương ở hoàng lăng Âm Sơn năm đó đến nay vẫn không hoàn toàn mất đi thì khẽ nhíu mày, đột nhiên hỏi một câu khó hiểu.
“Giờ đã khác xưa rồi, án oan của phủ Ngụy quốc công đã được sửa lại, ngươi có muốn khôi phục thân phận không?”
“Đa tạ bệ hạ, nhưng... không cần đâu.” Cảm xúc trên mặt Giáp Nhất không thay đổi, nhưng ánh mắt càng lúc càng sâu, “Từ năm đó sau khi được Điền Phú cứu, ta chính là Giáp Nhất, không còn thân phận nào khác.”
Triệu Tôn nhìn hắn ta, hắn ta cũng nhìn lại. Trên gương mặt ngoài sự bình tĩnh ra thì còn có sự cố chấp.
Triệu Tôn than thở: “Mấy năm nay, ngươi bảo ta giữ bí mật cho ngươi, ngay cả A Thất ta cũng chẳng nói một lời...” Lại chần chừ một chút, hắn nói tiếp, “Đã qua lâu như vậy rồi, ngươi cũng đâu cần ghi hận với lão quốc công chứ.”
Trong ngự thư phòng yên tĩnh hồi lâu.
Vấn đề này dường như Giáp Nhất rất khó để trả lời. Gió đêm lướt qua, gương mặt hắn ta thoáng vẻ lạnh lẽo, đôi tay không biết đã siết lại thành nắm từ lúc nào, dường như đang do dự, lại dường như đang đấu tranh, lại như đã hạ quyết tâm, gằn từng tiếng một, nói.
“Năm đó, cả nhà nhiều người như vậy mà chỉ có một tấm lệnh bài miễn tử. Ta là ca ca... Nếu ông ấy lựa chọn muội muội và bảo ta chết, ta cũng sẽ không oán giận, không hối hận. Nhưng vì sao ông ấy lại lừa dối ta?... Ông ấy nói dối ta rằng, nhất định sẽ có người cứu ta, nhưng A Sở không có ai cứu, ông ấy phải cứu A Sở... Ta tin ông ấy, nhưng đến tận khi ta bị nhốt vào đại lao rồi cũng chẳng thấy ai tới cứu ta... Ngày bị hành hình, cả kinh sư mưa to tầm tã, sấm sét đánh nhức tai, ta vẫn cứ ôm hy vọng, nhưng đến khi ra pháp trường rồi, ta mới biết, ông ấy lừa ta, ông ấy chỉ lừa ta mà thôi.”
Chuyện cũ nhắc lại thật sự làm người ta thổn thức.
Một đứa trẻ khi đứng trước sống chết lại bị cha mình bỏ rơi, trong lòng vừa u uất vừa đau khổ, điều này không phải chuyện mà người ngoài có thể hiểu được. Giáp Nhất chính là con của Ngụy quốc công Hạ Đình Cán, tên là Hạ Dịch, là ca ca của Hạ Sở. Năm đó, khi phủ Ngụy quốc công bị chém đầu, Hạ Đình Cán không giữ lại tính mạng cho con trai mà lại lấy lệnh bài miễn tử của công thần khai quốc ra để giữ lấy tính mạng của con gái Hạ Sở, làm cho tất cả triều đình lẫn dân chúng cùng ồ lên.
Trong thời đại luôn coi trọng truyền thừa hương khói, hành vi của ông ta đúng là không hợp lẽ thường.
Nhưng cũng có người đoán rằng, nữ nhi của ông ta được đoán mệnh là người có “tam kỳ quý cách, thân mang mệnh phượng”, có lẽ Hạ Đình Cán muốn con mình sau này trở thành mẫu nghi thiên hạ, sau đó minh oan cho cả nhà mình thì sao? Nhưng Hạ Sở khi đó hoàn toàn bị Triệu Miên Trạch ghét bỏ, nhìn thế nào cũng không ra là người mang mệnh phượng, chuyện đó về sau trở thành một truyện cười.
Vẻ mặt của Triệu Tôn trở nên lúc tối lúc sáng dưới ánh đèn.
Chờ Giáp Nhất nói xong, hắn ta mới chậm rãi nhìn theo bấc đèn đang lay động, khẽ thở dài.
“Ông ấy không lừa ngươi.”
Giáp Nhất ngẩn ra, “Người nói sao?”
Triệu Tôn nói: “Ta nói là, lão Ngụy quốc công không hề lừa ngươi đâu.” Nghĩ tới lời hứa hẹn mình từng nhận, nghĩ tới chuyện cũ năm xưa đã phủ đầy bụi thời gian, Triệu Tôn đắn đo một hồi, lại nói: “Ông ấy nói sẽ có người cứu ngươi là thật. Không phải là ta đấy sao?”
Giáp Nhất ngơ ra, càng không hiểu: “Ta không hiểu... Năm đó, trước khi ta bị tử hình thì được Điền Phú mua từ chỗ quan hành hình, may mắn giữ được mạng sống. Điền Phú chỉ nói là Tấn vương thường xuyên dẫn binh đánh giặc, giết chóc quá nhiều, ông ấy muốn tích đức thay ngài nên thỉnh thoảng mới cứu một vài người không đáng bị giết. Ta đã từng chứng thực với ông ấy, ông ấy đều nói không hề liên quan gì tới phủ Ngụy quốc công cả. Sau đó ta cũng nghĩ, ngài và phủ Ngụy quốc công từ trước tới giờ không có giao tình, sao có thể nhận sự nhờ vả của ông ấy mà cứu ta ra chứ?”
Triệu Tôn hơi híp mắt, nhớ tới chuyện năm đó thì không khỏi cảm khái: “Giáp Nhất, có một bí mật, ta đã giấu ngươi hồi lâu. Nay... cũng là lúc nên nói cho ngươi biết.”
Giáp Nhất mờ mịt hỏi: “Bí mật gì?”
Triệu Tôn đáp: “Người cứu ngươi năm đó, không phải ta, càng không phải Điền Phú... Mà là Ích Đức thái tử.”
Ích Đức thái tử? Giáp Nhất đã từng gặp Ích Đức thái tử Triệu Chá, trong ấn tượng của hắn ta, đó là một người đàn ông hiền lành và tôn quý, mỗi lần gặp hắn ta đều luôn mỉm cười, không hề có chút ngạo khí của quý tộc hậu duệ hoàng gia nào. Trước kia, Ích Đức thái tử còn thưởng cho hắn ta rất nhiều đồ chơi.
Nhưng...
Hắn ta vẫn không hiểu nổi: “Vì sao người lại muốn cứu ta chứ?”
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Mặt mày Triệu Tôn trầm xuống: “Bởi vì, ngươi là con trai ruột của huynh ấy.”
Những lời này không khác gì một quả bom, Giáp Nhất há miệng, cứng lưỡi, không tin nổi vào lỗ tai mình.
Triệu Tôn bình thản nhìn hắn ta, nghiêm trang kể lại một chuyện xưa.
Năm đó, khi mẹ đẻ của Giáp Nhất và Hạ Sở là Lý thị còn chưa lấy chồng thì tài năng đã nổi khắp thiên hạ, sắc đẹp cũng được thiên hạ trầm trồ, không chỉ có Triệu Chá và Hạ Đình Cán có tình cảm với bà ấy mà năm xưa, chính Triệu Cấu cũng tình nguyện quỳ dưới váy bà. Ngày đó, chinh chiến mấy năm trời liên tiếp, Đại Yến còn chưa kiến quốc, Hồng Thái Đế còn đang chiêu binh mãi mã khắp nơi, Hạ Đình Cán nghiễm nhiên là một vị hổ tướng hàng đầu của Hồng Thái Đế, được Hồng Thái Đế cực kì coi trọng. Chuyện cả Triệu Chá và Hạ Đình Cán cùng ái mộ Lý thị rất ồn ào, ai ai cũng biết, đương nhiên Hồng Thái Đế cũng biết. Nhưng chuyện này ầm ĩ không được bao lâu, Triệu Chá lại cưới Thường thị, mẹ của Triệu Miên Hoàn (Lan Đần) làm vợ. Không quá hai tháng sau, Lý thị cũng gả cho Hạ Đình Cán, bảy tháng sau sinh hạ được Hạ Dịch (Giáp Nhất).
Giáp Nhất không ngờ là hắn đã đoán ra, vì thế hơi giật mình, tiếp tục ủ rũ nói: “Nếu ta biết sẽ xảy ra chuyện như thế thì đã không để nàng ấy rời khỏi phủ Tấn vương rồi. Chuyện này, ta không nên làm thế, ngàn vạn không nên làm thế, là lỗi của ta. Xin bệ hạ trách phạt!”
Triệu Tôn nín thở, tập trung nhìn hắn ta một hồi lâu, con ngươi hơi tối xuống, sau đó nâng tay ra hiệu cho hắn ta đứng lên, thản nhiên đáp: “Nếu trách phạt mà có tác dụng thì người ta trách phạt đầu tiên sẽ là chính mình.” Hắn xoa trán, trong đôi mắt đen lóe lên một chút ánh sáng phức tạp, làm như tự giễu, lại làm như đau khổ, “Hơn nữa, tính của A Thất, ta quá hiểu. Chuyện mà nàng ấy đã hạ quyết tâm thì ai ngăn cản được chứ?”
Đây là sự thật, Giáp Nhất không thừa nhận cũng không được.
Hắn ta chậm rãi đứng lên, đứng yên trước mặt Triệu Tôn, dường như còn muốn hỏi gì đó. Nhưng có lẽ vì đã theo Triệu Tôn lâu ngày nên hắn ta có thể nhìn ra được Triệu Tôn không muốn nhắc tới chuyện này.
Hắn ta vì lo lắng cho Hạ Sơ Thất nên nhíu mày thật chặt, nhưng chỉ im lặng.
Triệu Tôn thản nhiên liếc nhìn hắn ta: “Bảo Âm chưa biết chuyện đúng không?”
Giáp Nhất đáp: “Thuộc hạ không nói cho công chúa biết.”
Triệu Tôn gật gù khen ngợi: “Con bé còn nhỏ quá, không cần phải nói cho nó biết, tránh cho nó làm loạn càng thêm phiền toái. Còn có chỗ Niếp Niếp và Trần gia nhị lão tạm thời chưa cần nói chuyện của Trần Cảnh và Tinh Lam, đợi thêm đi...”
Giáp Nhất gật đầu: “Vâng.”
Hắn ta là người có ý thức chấp hành rất cao, cũng chính là “vương tử tâng bốc” mà Hạ Sơ Thất thường nói ngày trước. Cấp trên ra lệnh gì, hắn ta sẽ một mực gật đầu khen hay, đại đa số thời điểm đều không hề phản đối. Triệu Tôn thở dài, nhìn áo bào màu trắng của hắn tay đã nhuộm vẻ phong trần, còn cả vết sẹo đen trên mặt do bị thương ở hoàng lăng Âm Sơn năm đó đến nay vẫn không hoàn toàn mất đi thì khẽ nhíu mày, đột nhiên hỏi một câu khó hiểu.
“Giờ đã khác xưa rồi, án oan của phủ Ngụy quốc công đã được sửa lại, ngươi có muốn khôi phục thân phận không?”
“Đa tạ bệ hạ, nhưng... không cần đâu.” Cảm xúc trên mặt Giáp Nhất không thay đổi, nhưng ánh mắt càng lúc càng sâu, “Từ năm đó sau khi được Điền Phú cứu, ta chính là Giáp Nhất, không còn thân phận nào khác.”
Triệu Tôn nhìn hắn ta, hắn ta cũng nhìn lại. Trên gương mặt ngoài sự bình tĩnh ra thì còn có sự cố chấp.
Triệu Tôn than thở: “Mấy năm nay, ngươi bảo ta giữ bí mật cho ngươi, ngay cả A Thất ta cũng chẳng nói một lời...” Lại chần chừ một chút, hắn nói tiếp, “Đã qua lâu như vậy rồi, ngươi cũng đâu cần ghi hận với lão quốc công chứ.”
Trong ngự thư phòng yên tĩnh hồi lâu.
Vấn đề này dường như Giáp Nhất rất khó để trả lời. Gió đêm lướt qua, gương mặt hắn ta thoáng vẻ lạnh lẽo, đôi tay không biết đã siết lại thành nắm từ lúc nào, dường như đang do dự, lại dường như đang đấu tranh, lại như đã hạ quyết tâm, gằn từng tiếng một, nói.
“Năm đó, cả nhà nhiều người như vậy mà chỉ có một tấm lệnh bài miễn tử. Ta là ca ca... Nếu ông ấy lựa chọn muội muội và bảo ta chết, ta cũng sẽ không oán giận, không hối hận. Nhưng vì sao ông ấy lại lừa dối ta?... Ông ấy nói dối ta rằng, nhất định sẽ có người cứu ta, nhưng A Sở không có ai cứu, ông ấy phải cứu A Sở... Ta tin ông ấy, nhưng đến tận khi ta bị nhốt vào đại lao rồi cũng chẳng thấy ai tới cứu ta... Ngày bị hành hình, cả kinh sư mưa to tầm tã, sấm sét đánh nhức tai, ta vẫn cứ ôm hy vọng, nhưng đến khi ra pháp trường rồi, ta mới biết, ông ấy lừa ta, ông ấy chỉ lừa ta mà thôi.”
Chuyện cũ nhắc lại thật sự làm người ta thổn thức.
Một đứa trẻ khi đứng trước sống chết lại bị cha mình bỏ rơi, trong lòng vừa u uất vừa đau khổ, điều này không phải chuyện mà người ngoài có thể hiểu được. Giáp Nhất chính là con của Ngụy quốc công Hạ Đình Cán, tên là Hạ Dịch, là ca ca của Hạ Sở. Năm đó, khi phủ Ngụy quốc công bị chém đầu, Hạ Đình Cán không giữ lại tính mạng cho con trai mà lại lấy lệnh bài miễn tử của công thần khai quốc ra để giữ lấy tính mạng của con gái Hạ Sở, làm cho tất cả triều đình lẫn dân chúng cùng ồ lên.
Trong thời đại luôn coi trọng truyền thừa hương khói, hành vi của ông ta đúng là không hợp lẽ thường.
Nhưng cũng có người đoán rằng, nữ nhi của ông ta được đoán mệnh là người có “tam kỳ quý cách, thân mang mệnh phượng”, có lẽ Hạ Đình Cán muốn con mình sau này trở thành mẫu nghi thiên hạ, sau đó minh oan cho cả nhà mình thì sao? Nhưng Hạ Sở khi đó hoàn toàn bị Triệu Miên Trạch ghét bỏ, nhìn thế nào cũng không ra là người mang mệnh phượng, chuyện đó về sau trở thành một truyện cười.
Vẻ mặt của Triệu Tôn trở nên lúc tối lúc sáng dưới ánh đèn.
Chờ Giáp Nhất nói xong, hắn ta mới chậm rãi nhìn theo bấc đèn đang lay động, khẽ thở dài.
“Ông ấy không lừa ngươi.”
Giáp Nhất ngẩn ra, “Người nói sao?”
Triệu Tôn nói: “Ta nói là, lão Ngụy quốc công không hề lừa ngươi đâu.” Nghĩ tới lời hứa hẹn mình từng nhận, nghĩ tới chuyện cũ năm xưa đã phủ đầy bụi thời gian, Triệu Tôn đắn đo một hồi, lại nói: “Ông ấy nói sẽ có người cứu ngươi là thật. Không phải là ta đấy sao?”
Giáp Nhất ngơ ra, càng không hiểu: “Ta không hiểu... Năm đó, trước khi ta bị tử hình thì được Điền Phú mua từ chỗ quan hành hình, may mắn giữ được mạng sống. Điền Phú chỉ nói là Tấn vương thường xuyên dẫn binh đánh giặc, giết chóc quá nhiều, ông ấy muốn tích đức thay ngài nên thỉnh thoảng mới cứu một vài người không đáng bị giết. Ta đã từng chứng thực với ông ấy, ông ấy đều nói không hề liên quan gì tới phủ Ngụy quốc công cả. Sau đó ta cũng nghĩ, ngài và phủ Ngụy quốc công từ trước tới giờ không có giao tình, sao có thể nhận sự nhờ vả của ông ấy mà cứu ta ra chứ?”
Triệu Tôn hơi híp mắt, nhớ tới chuyện năm đó thì không khỏi cảm khái: “Giáp Nhất, có một bí mật, ta đã giấu ngươi hồi lâu. Nay... cũng là lúc nên nói cho ngươi biết.”
Giáp Nhất mờ mịt hỏi: “Bí mật gì?”
Triệu Tôn đáp: “Người cứu ngươi năm đó, không phải ta, càng không phải Điền Phú... Mà là Ích Đức thái tử.”
Ích Đức thái tử? Giáp Nhất đã từng gặp Ích Đức thái tử Triệu Chá, trong ấn tượng của hắn ta, đó là một người đàn ông hiền lành và tôn quý, mỗi lần gặp hắn ta đều luôn mỉm cười, không hề có chút ngạo khí của quý tộc hậu duệ hoàng gia nào. Trước kia, Ích Đức thái tử còn thưởng cho hắn ta rất nhiều đồ chơi.
Nhưng...
Hắn ta vẫn không hiểu nổi: “Vì sao người lại muốn cứu ta chứ?”
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Mặt mày Triệu Tôn trầm xuống: “Bởi vì, ngươi là con trai ruột của huynh ấy.”
Những lời này không khác gì một quả bom, Giáp Nhất há miệng, cứng lưỡi, không tin nổi vào lỗ tai mình.
Triệu Tôn bình thản nhìn hắn ta, nghiêm trang kể lại một chuyện xưa.
Năm đó, khi mẹ đẻ của Giáp Nhất và Hạ Sở là Lý thị còn chưa lấy chồng thì tài năng đã nổi khắp thiên hạ, sắc đẹp cũng được thiên hạ trầm trồ, không chỉ có Triệu Chá và Hạ Đình Cán có tình cảm với bà ấy mà năm xưa, chính Triệu Cấu cũng tình nguyện quỳ dưới váy bà. Ngày đó, chinh chiến mấy năm trời liên tiếp, Đại Yến còn chưa kiến quốc, Hồng Thái Đế còn đang chiêu binh mãi mã khắp nơi, Hạ Đình Cán nghiễm nhiên là một vị hổ tướng hàng đầu của Hồng Thái Đế, được Hồng Thái Đế cực kì coi trọng. Chuyện cả Triệu Chá và Hạ Đình Cán cùng ái mộ Lý thị rất ồn ào, ai ai cũng biết, đương nhiên Hồng Thái Đế cũng biết. Nhưng chuyện này ầm ĩ không được bao lâu, Triệu Chá lại cưới Thường thị, mẹ của Triệu Miên Hoàn (Lan Đần) làm vợ. Không quá hai tháng sau, Lý thị cũng gả cho Hạ Đình Cán, bảy tháng sau sinh hạ được Hạ Dịch (Giáp Nhất).