Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1153 - Chương 1153KẾT THÚC (20)
Sau mấy tháng, sóng gió ở kinh sư và sự đấu tranh chốn cung đình cuối cùng cũng chấm dứt trọn vẹn.
Nhưng Triệu Tôn càng ngày càng trầm lặng.
Không ai ngờ được, vào năm Vĩnh Lộc đầu tiên, ngay khi triều đình vừa mới yên ổn được một chút thì Vĩnh Lộc Đế ngày thường cần chính, không gần nữ sắc, đột nhiên nảy sinh ý định dời đô.
Bình thường đến chi tiêu trong cung hắn cũng sợ lãng phí, nay dời đô thì sẽ tốn kém tới mức nào chứ? Ngay từ đầu quần thần vô cùng phản đối, nhưng Triệu Tôn chấp chính không giống Triệu Miên Trạch. Ngươi có thể ý kiến ý cò, nhưng trên cơ bản thì ta hoàn toàn không nghe ý kiến của ngươi. Họp to, họp nhỏ, sau mấy lần đối chọi gay gắt, chúng thần lại bị câu nói ngắn gọn, một kiếm xuyên họng này của hoàng đế làm cho im bặt.
Bắc Bình là địa phương phòng thủ quan trọng ở phía Bắc, mà phương Bắc cũng là nơi Đại Yến cần phòng thủ nhất, điều binh từ phủ Ứng Thiên thì quá mức bị động.
Thiên tử bảo vệ biên giới, ngăn địch cho Bắc Bình trở thành mệnh lệnh lớn nhất của năm ấy.
Nhưng phải trùng tu cung cấm, thành trì, còn phải xây dựng lăng tẩm cho đế hậu, đây là chuyện cực kì hao phí thời gian, thánh chỉ ban xuống rồi, các kế hoạch kỳ hạn công trình đều được báo lên, nhưng cần bao lâu mới có thể xây xong một hoàng cung thì không ai dám cam đoan. Nhưng dường như Triệu Tôn càng ngày càng nôn nóng, có vẻ không thể chờ đợi được nữa.
Mười ngày sau, sơ đồ hoàng cung và hoàng lăng được phác thảo ra, Triệu Tôn mang theo tâm tình không yên tới cung Trường Thọ. So với ánh mặt trời và cây xanh bên ngoài thì nơi đây tựa như một thế giới hoàn toàn khác biệt.
“Tham kiến bệ hạ.” Thái y trong phòng băng quỳ xuống thỉnh an.
Triệu Tôn không mặc long bào, thân mình gầy yếu hơn không ít, nhưng khí chất cao ngạo, lạnh lùng, ung dung vẫn khiến cho người ta vừa nhìn đã thấy sợ. Hôm nay hắn không tập trung lắm, chỉ phất tay áo, “Mang thuốc của nương nương tới đây, trẫm tự bón.”
“Vâng, bệ hạ.”
Thái y lùi về sau rồi đi ra ngoài, trong phòng băng trở nên yên tĩnh.
“A Thất, ta đã về rồi.”
Hắn khẽ nói, nhưng không có ai trả lời.
Dưới ánh nến lập lòe, con phượng hoàng vàng khắc trên quan tài băng sống động như thật, dường như sẽ lập tức tung cánh bay lên, làm cho gương mặt người con gái qua bao tháng năm không hề thay đổi ở trong quan tài băng trở nên sinh động, tươi đẹp hơn. Triệu Tôn ngồi yên trên chiếc ghế con, nhìn dáng vẻ yên lặng không nhúc nhích của nàng, mày nhíu chặt lại rồi lại dãn ra, dãn ra rồi lại nhíu, nỗi lòng như đang không ngừng biến ảo. Qua một hồi lâu, đột nhiên hắn vươn tay ra, thò vào trong quan tài băng, cầm chặt tay Hạ Sơ Thất.
Tay nàng lạnh lẽo băng giá, còn tay hắn vô cùng ấm áp.
Triệu Tôn hơi nhếch môi, giọng nói tràn đầy đau xót: “Sao nàng không chịu ấm lên thế? Muốn chờ tới lúc nào chứ?”
Người trong quan tài không nhúc nhích, ngày qua ngày đều tĩnh lặng như thế, nét mặt như một thiếu nữ đang nở nụ cười mỉm.
Hắn đứng lên, cúi đầu xuống, hôn lên môi nàng: “Biết nàng sợ lạnh mà gia vẫn đặt nàng nằm ở đây. Nàng không tức giận à?”
A Thất mà tức giận thì thường sẽ nhảy dựng lên đánh hắn.
Nhưng nàng ngủ say rồi, dù hắn có nói gì nàng cũng chẳng để ý tới hắn.
Giang thái y vào phòng, hắng giọng một tiếng, lấy dũng khí tiến lên, run rẩy nói: “Bệ hạ, thuốc của nương nương... tới rồi.”
Triệu Tôn khẽ đáp “ừ” rồi đưa tay ra đón lấy.
Thái y buông tay, lùi sang bên cạnh, bàn tay nắm chặt lại.
Mỗi người hầu hạ trong phòng băng ở cung Trường Thọ đều có một bí mật không dám nói ra. Ngày nào bọn họ cũng đều lừa mình dối người. Thật ra, hoàng hậu nương nương đã hoăng từ lâu rồi, ngay hôm đó đã trút hơi thở cuối cùng, nay cũng chỉ là dùng dược liệu quý giá và nhờ vào dược lực của Cửu Chuyển Hộ Tâm Đan nên xác chết mới không thối rữa mà thôi. Cái gọi là “tim phổi ấm, thân xác bảo toàn, vẫn còn sống” chỉ là tìm cớ, bọn họ vì mạng sống nên mới nói dối hoàng đế... Mà hoàng đế, cũng bằng lòng bị bọn họ lừa dối.
Đúng, hoàng đế cũng biết thừa là hoàng hậu đã sớm chết rồi.
Nhưng mỗi ngày hắn vẫn tự lừa dối bản thân mình.
Về phần Giang thái y, ngày nào ông cũng sống trong sợ hãi, một ngày dài như một năm, cũng không biết khi nào sẽ mất đầu nên càng thêm thận trọng khi nói chuyện: “Bệ hạ, khí huyết của nương nương bị hao tổn, thể hư khí nhược, thần mới phối một phương thuốc dưỡng thân, chén thuốc này là của phương thuốc mới ấy.”
Triệu Tôn không ngẩng đầu lên, chỉ “ừm” một tiếng, giọng khàn khàn, “Giang thái y, ông vất vả rồi.”
“Lão thần, lão thần không vất vả...” Chòm râu hoa râm của Giang thái y run lên, nghĩ tới việc sống một ngày dài như một năm thì không nhịn được, quỳ xuống đất, uyển chuyển nói: “Nhưng mà bệ hạ cần phải giữ gìn long thể. Nương nương bình yên đi vào giấc ngủ... người cần để ý chính là bệ hạ! Nếu sức khỏe của ngài suy sụp, nương nương tỉnh lại, sợ là sẽ đau lòng khó chịu.”
Giang thái y quanh năm đi lại trong cung nên rất biết ăn nói.
Triệu Tôn hơi nghiêng đầu, ánh mắt đảo qua gương mặt Hạ Sơ Thất rồi lại nhìn về phía ông ta.
“Giang thái y, không phải các ngươi đều cho rằng hoàng hậu của trẫm đã chết rồi đấy chứ?”
Chẳng lẽ không đúng sao? Lão già sợ tới mức chân mềm nhũn, không dám thừa nhận.
“Lão thần, lão thần không dám! Lão thần chỉ cảm thấy... Nương nương tạm thời sẽ... sẽ không tỉnh lại được...”
“Nàng sẽ tỉnh. Hoàng hậu nương nương của các ngươi không phải người thường, nàng có thần linh bảo vệ, nàng sẽ không... sẽ không vứt bỏ trẫm.” Triệu Tôn nói xong lại kiểm tra nhiệt độ của bát thuốc, tự mình nếm thử một chút sau đó cẩn thận đưa lên miệng Hạ Sơ Thất, đút một thìa rồi đỡ lấy thân thể nàng, dựng nàng ngồi dậy, lòng bàn tay nhẹ vỗ lưng nàng, như sợ nàng bị nghẹn, trong đôi mắt tràn ngập sự dịu dàng.
“A Thất, nàng chỉ tạm thời rời đi mà thôi, đúng không?”
Hắn dịu dàng đút thuốc, nhẹ giọng nói chuyện, giống như nàng thật sự đang còn sống vậy.
Giang thái y quỳ trên mặt đất, cơ thể run rẩy, ảo giác như gặp ma này khiến cho cả người ông ta lạnh toát. Còn lạnh hơn cả... người nằm trong quan tài băng kia.
Vị hoàng đế này... điên rồi, hắn đã điên thật rồi!
Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
“A Thất, hãy mau quay về đi.” Nhìn chằm chằm vào cái xác không nói chuyện kia, giọng của hắn nỉ non như van nài.
“Nếu nàng không về, gia sợ là sẽ không chờ kịp mất.”
Không chờ kịp cái gì thì hắn không nói, chỉ đút hết bát thuốc cho nàng, chờ sau khi thuốc xuống họng nàng rồi, hắn mới nhận lấy bát nước muối do Trịnh Nhị Bảo đưa, giúp nàng súc miệng, lại làm nàng nhè ra, cẩn thận lau nước muối và thuốc dính trên môi nàng, giống như đang chăm một đứa trẻ sơ sinh, rồi lại chậm rãi đặt nàng nằm xuống gối. Sau đó, nhìn dung mạo xinh đẹp của nàng, hắn như có trăm ngàn lời muốn nói nhưng phải nuốt hết vào lòng.
Nhưng Triệu Tôn càng ngày càng trầm lặng.
Không ai ngờ được, vào năm Vĩnh Lộc đầu tiên, ngay khi triều đình vừa mới yên ổn được một chút thì Vĩnh Lộc Đế ngày thường cần chính, không gần nữ sắc, đột nhiên nảy sinh ý định dời đô.
Bình thường đến chi tiêu trong cung hắn cũng sợ lãng phí, nay dời đô thì sẽ tốn kém tới mức nào chứ? Ngay từ đầu quần thần vô cùng phản đối, nhưng Triệu Tôn chấp chính không giống Triệu Miên Trạch. Ngươi có thể ý kiến ý cò, nhưng trên cơ bản thì ta hoàn toàn không nghe ý kiến của ngươi. Họp to, họp nhỏ, sau mấy lần đối chọi gay gắt, chúng thần lại bị câu nói ngắn gọn, một kiếm xuyên họng này của hoàng đế làm cho im bặt.
Bắc Bình là địa phương phòng thủ quan trọng ở phía Bắc, mà phương Bắc cũng là nơi Đại Yến cần phòng thủ nhất, điều binh từ phủ Ứng Thiên thì quá mức bị động.
Thiên tử bảo vệ biên giới, ngăn địch cho Bắc Bình trở thành mệnh lệnh lớn nhất của năm ấy.
Nhưng phải trùng tu cung cấm, thành trì, còn phải xây dựng lăng tẩm cho đế hậu, đây là chuyện cực kì hao phí thời gian, thánh chỉ ban xuống rồi, các kế hoạch kỳ hạn công trình đều được báo lên, nhưng cần bao lâu mới có thể xây xong một hoàng cung thì không ai dám cam đoan. Nhưng dường như Triệu Tôn càng ngày càng nôn nóng, có vẻ không thể chờ đợi được nữa.
Mười ngày sau, sơ đồ hoàng cung và hoàng lăng được phác thảo ra, Triệu Tôn mang theo tâm tình không yên tới cung Trường Thọ. So với ánh mặt trời và cây xanh bên ngoài thì nơi đây tựa như một thế giới hoàn toàn khác biệt.
“Tham kiến bệ hạ.” Thái y trong phòng băng quỳ xuống thỉnh an.
Triệu Tôn không mặc long bào, thân mình gầy yếu hơn không ít, nhưng khí chất cao ngạo, lạnh lùng, ung dung vẫn khiến cho người ta vừa nhìn đã thấy sợ. Hôm nay hắn không tập trung lắm, chỉ phất tay áo, “Mang thuốc của nương nương tới đây, trẫm tự bón.”
“Vâng, bệ hạ.”
Thái y lùi về sau rồi đi ra ngoài, trong phòng băng trở nên yên tĩnh.
“A Thất, ta đã về rồi.”
Hắn khẽ nói, nhưng không có ai trả lời.
Dưới ánh nến lập lòe, con phượng hoàng vàng khắc trên quan tài băng sống động như thật, dường như sẽ lập tức tung cánh bay lên, làm cho gương mặt người con gái qua bao tháng năm không hề thay đổi ở trong quan tài băng trở nên sinh động, tươi đẹp hơn. Triệu Tôn ngồi yên trên chiếc ghế con, nhìn dáng vẻ yên lặng không nhúc nhích của nàng, mày nhíu chặt lại rồi lại dãn ra, dãn ra rồi lại nhíu, nỗi lòng như đang không ngừng biến ảo. Qua một hồi lâu, đột nhiên hắn vươn tay ra, thò vào trong quan tài băng, cầm chặt tay Hạ Sơ Thất.
Tay nàng lạnh lẽo băng giá, còn tay hắn vô cùng ấm áp.
Triệu Tôn hơi nhếch môi, giọng nói tràn đầy đau xót: “Sao nàng không chịu ấm lên thế? Muốn chờ tới lúc nào chứ?”
Người trong quan tài không nhúc nhích, ngày qua ngày đều tĩnh lặng như thế, nét mặt như một thiếu nữ đang nở nụ cười mỉm.
Hắn đứng lên, cúi đầu xuống, hôn lên môi nàng: “Biết nàng sợ lạnh mà gia vẫn đặt nàng nằm ở đây. Nàng không tức giận à?”
A Thất mà tức giận thì thường sẽ nhảy dựng lên đánh hắn.
Nhưng nàng ngủ say rồi, dù hắn có nói gì nàng cũng chẳng để ý tới hắn.
Giang thái y vào phòng, hắng giọng một tiếng, lấy dũng khí tiến lên, run rẩy nói: “Bệ hạ, thuốc của nương nương... tới rồi.”
Triệu Tôn khẽ đáp “ừ” rồi đưa tay ra đón lấy.
Thái y buông tay, lùi sang bên cạnh, bàn tay nắm chặt lại.
Mỗi người hầu hạ trong phòng băng ở cung Trường Thọ đều có một bí mật không dám nói ra. Ngày nào bọn họ cũng đều lừa mình dối người. Thật ra, hoàng hậu nương nương đã hoăng từ lâu rồi, ngay hôm đó đã trút hơi thở cuối cùng, nay cũng chỉ là dùng dược liệu quý giá và nhờ vào dược lực của Cửu Chuyển Hộ Tâm Đan nên xác chết mới không thối rữa mà thôi. Cái gọi là “tim phổi ấm, thân xác bảo toàn, vẫn còn sống” chỉ là tìm cớ, bọn họ vì mạng sống nên mới nói dối hoàng đế... Mà hoàng đế, cũng bằng lòng bị bọn họ lừa dối.
Đúng, hoàng đế cũng biết thừa là hoàng hậu đã sớm chết rồi.
Nhưng mỗi ngày hắn vẫn tự lừa dối bản thân mình.
Về phần Giang thái y, ngày nào ông cũng sống trong sợ hãi, một ngày dài như một năm, cũng không biết khi nào sẽ mất đầu nên càng thêm thận trọng khi nói chuyện: “Bệ hạ, khí huyết của nương nương bị hao tổn, thể hư khí nhược, thần mới phối một phương thuốc dưỡng thân, chén thuốc này là của phương thuốc mới ấy.”
Triệu Tôn không ngẩng đầu lên, chỉ “ừm” một tiếng, giọng khàn khàn, “Giang thái y, ông vất vả rồi.”
“Lão thần, lão thần không vất vả...” Chòm râu hoa râm của Giang thái y run lên, nghĩ tới việc sống một ngày dài như một năm thì không nhịn được, quỳ xuống đất, uyển chuyển nói: “Nhưng mà bệ hạ cần phải giữ gìn long thể. Nương nương bình yên đi vào giấc ngủ... người cần để ý chính là bệ hạ! Nếu sức khỏe của ngài suy sụp, nương nương tỉnh lại, sợ là sẽ đau lòng khó chịu.”
Giang thái y quanh năm đi lại trong cung nên rất biết ăn nói.
Triệu Tôn hơi nghiêng đầu, ánh mắt đảo qua gương mặt Hạ Sơ Thất rồi lại nhìn về phía ông ta.
“Giang thái y, không phải các ngươi đều cho rằng hoàng hậu của trẫm đã chết rồi đấy chứ?”
Chẳng lẽ không đúng sao? Lão già sợ tới mức chân mềm nhũn, không dám thừa nhận.
“Lão thần, lão thần không dám! Lão thần chỉ cảm thấy... Nương nương tạm thời sẽ... sẽ không tỉnh lại được...”
“Nàng sẽ tỉnh. Hoàng hậu nương nương của các ngươi không phải người thường, nàng có thần linh bảo vệ, nàng sẽ không... sẽ không vứt bỏ trẫm.” Triệu Tôn nói xong lại kiểm tra nhiệt độ của bát thuốc, tự mình nếm thử một chút sau đó cẩn thận đưa lên miệng Hạ Sơ Thất, đút một thìa rồi đỡ lấy thân thể nàng, dựng nàng ngồi dậy, lòng bàn tay nhẹ vỗ lưng nàng, như sợ nàng bị nghẹn, trong đôi mắt tràn ngập sự dịu dàng.
“A Thất, nàng chỉ tạm thời rời đi mà thôi, đúng không?”
Hắn dịu dàng đút thuốc, nhẹ giọng nói chuyện, giống như nàng thật sự đang còn sống vậy.
Giang thái y quỳ trên mặt đất, cơ thể run rẩy, ảo giác như gặp ma này khiến cho cả người ông ta lạnh toát. Còn lạnh hơn cả... người nằm trong quan tài băng kia.
Vị hoàng đế này... điên rồi, hắn đã điên thật rồi!
Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
“A Thất, hãy mau quay về đi.” Nhìn chằm chằm vào cái xác không nói chuyện kia, giọng của hắn nỉ non như van nài.
“Nếu nàng không về, gia sợ là sẽ không chờ kịp mất.”
Không chờ kịp cái gì thì hắn không nói, chỉ đút hết bát thuốc cho nàng, chờ sau khi thuốc xuống họng nàng rồi, hắn mới nhận lấy bát nước muối do Trịnh Nhị Bảo đưa, giúp nàng súc miệng, lại làm nàng nhè ra, cẩn thận lau nước muối và thuốc dính trên môi nàng, giống như đang chăm một đứa trẻ sơ sinh, rồi lại chậm rãi đặt nàng nằm xuống gối. Sau đó, nhìn dung mạo xinh đẹp của nàng, hắn như có trăm ngàn lời muốn nói nhưng phải nuốt hết vào lòng.