Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1156 - Chương 1156KẾT THÚC (23)
Trên trán Giáo sư lã bắt đầu toát mồ hôi lạnh. Đã từng thôi miên chữa bệnh mấy trăm lần nhưng bà chưa từng gặp được người nào có sức mạnh ý chí phản kháng mãnh liệt như thế sau khi đã rơi vào trạng thái thôi miên sâu. Bà và Chiêm Sắc liếc nhìn nhau, bà lại nói: “Nghĩ tới ba mẹ cháu, cháu hãy quên đi, quên hắn đi...”
Hạ Sơ Thất thì thào: “Cháu không có ba mẹ, không có...”
Giáo sư Lã lau mồ hôi, nhìn đồng hồ chạy tích tắc, “Nghĩ tới gia đình cháu, bạn bè cháu, bọn họ đều nhớ cháu, Chiêm Sắc, Chiêm Sắc đang chờ cháu... Cháu phải quên hắn đi, mới có thể về lại bên cạnh họ được...”
“Nhà... nhà... Chiêm Sắc...” Hạ Sơ Thất nhẹ giọng nỉ non, nói đến Chiêm Sắc, cuối cùng nàng cũng có phản ứng, nhưng ngay sau đó, nước mắt của nàng lại rơi đầy mặt, “Xin lỗi... Nhà của tớ ở phủ Tấn vương... Chồng tớ, con gái tớ... còn cả đứa con mà tớ chưa kịp nhìn mặt nữa... Chồng tớ, con gái tớ... họ đều đang chờ tớ... Bọn họ đang chờ tớ... Đang chờ tớ... Tớ không thể quên họ...”
Nàng thì thào một mình, rốt cuộc cũng không thể nghe rõ nàng đang nói gì nữa, lúc này, cái đầu nghiêng về bên trái đột nhiên không có động tĩnh gì nữa.
Giáo sư Lã kinh hãi, đứng phắt dậy: “Chiêm Sắc, dáng vẻ cô ấy không ổn!”
Mây đen giăng kín trời, dường như sắp mưa, phố dài ngõ ngắn tại kinh sư Đại Yến đều phủ một màu mờ mịt. Hạ Sơ Thất thấy nhà nhà đã lên đèn, thấy Kim Xuyên Môn đang tu sửa, trong một con ngõ nhỏ tối tăm, có một đôi tiểu thái giám và cung nữ đang vụng trộm hẹn hò, thấy điện Hoa Cái vẫn còn sáng đèn, thấy Triệu Tôn đang ngồi phê duyệt tấu chương ở ngự thư phòng... Nàng muốn ôm hắn, muốn gọi hắn. Nhưng nàng lại như một con cá du đãng giữa biển rộng, thấy được nước biển mênh mông nhưng không thể nào cất được thành lời, cũng không có cách nào tới trước mặt hắn. Nàng có tư tưởng, có ý thức, nhưng không có thân thể. Nàng sợ bị bóng đêm nuốt chửng, bị bóng tối cuốn đi, không dám lộn xộn, chỉ dựa vào sức mạnh ý chí cường đại của mình, nhìn không chớp mắt.
“Đệ đệ, để tỷ dắt đệ... Đệ phải tin tỷ...”
Ngoài cửa ngự thư phòng có hai bóng người nho nhỏ, một cao một thấp.
Cao là công chúa Bảo Âm, thấp là hoàng trưởng tử Triệu Khuyết.
Khuyết Nhi được Bảo Âm dắt đi, sau lưng là một nhóm nhũ mấu, bọn họ thận trọng trông chừng chủ tử, không dám lên tiếng. Bính Nhất và Trịnh Nhị Bảo canh giữ ngoài cửa không ngăn cản, ân cần đẩy cửa ra cho tiểu chủ tử của mình.
Bảo Âm cười dắt Khuyết Nhi đi vào, lại cúi đầu nhìn nó, nhỏ giọng dặn dò: “Phụ hoàng đang phê duyệt tấu chương, tí nữa chúng ta gặp người, nếu phụ hoàng tức giận, đệ nhớ nói là... là đệ nhớ mẫu hậu, muốn đi thăm mẫu hậu, hiểu chưa?”
Khuyết Nhi bé nhỏ đã được khoảng hai tuổi, bước qua cửa vẫn còn lắc lư, nghe nói vậy liền gật đầu một cái.
“Khuyết Nhi nhớ mẫu hậu, muốn đi thăm mẫu hậu...”
“Đệ đệ ngoan. Về tỷ tỷ sẽ làm đồ ăn cho đệ.” Bảo Âm xoa mặt đệ đệ, tỏ vẻ vui mừng.
Hai chị em đi qua cửa, rón ra rón rén tiến lên, đột nhiên nghe thấy giọng Triệu Tôn, “Vào đi, đứng ở cửa làm gì?”
Bảo Âm cười hì hì, nắm tay Khuyết Nhi, cùng nhau chạy tới. Chân Khuyết Nhi ngắn nên không chạy được như tỷ tỷ, bị kéo mạnh đến mức loạng choạng, ngã lăn ra đất. Cái miệng nhỏ của nhóc mếu máo như muốn khóc, nhưng cuối cùng vẫn chống hai tay, đứng lên, dưới cái nhìn chăm chú của Triệu Tôn, tự day mũi an ủi mình.
“Khuyết Nhi không khóc, Khuyết Nhi không khóc...”
Người ta thường nói đứa trẻ không có mẹ thường trưởng thành sớm.
Giờ đã là năm Vĩnh Lộc thứ hai, Khuyết Nhi đã được hai tuổi rồi.
Hạ Sơ Thất tham lam nhìn hết thảy những gì đang xảy ra trước mắt, cảm xúc trong lòng cuồn cuộn, muốn phát tiết ra, muốn hét lên, muốn bế con trai vừa ngã xuống lên, muốn ôm người đàn ông của mình, nhưng nàng chẳng thể làm gì, ngoài việc nhìn, ngoài việc nhớ nhung, ngoài việc hoài niệm thì nàng chẳng làm được gì. Nàng nghi ngờ liệu có phải mình đã biến thành du hồn, hoàn toàn trở thành một du hồn, không bao giờ có thể ôm ai được nữa hay không.
Trong ngự thư phòng, đèn đuốc sáng rực, sườn mặt Triệu Tôn vẫn lạnh lùng cao quý, góc cạnh rõ ràng như đao khắc, tuấn tú hơn tất cả đàn ông trên thế gian này. Khi hắn trông thấy Bảo Âm và Khuyết Nhi, vẻ lạnh lùng trên mặt đã dịu đi không ít. Cho cung nhân lui ra, đầu tiên hắn bế Bảo Âm ngồi lên ghế trước ngự án, sau đó lại bế Khuyết Nhi ngồi lên đùi mình, nhẹ nhàng lau nước mũi cho thằng bé, thản nhiên hỏi: “Vì sao Khuyết Nhi lại không khóc?”
Khuyết Nhi liếc nhìn Bảo Âm với vẻ sợ sệt, cái miệng nhỏ dẩu ra.
“Tỷ tỷ bảo, nếu Khuyết Nhi mà khóc, nương sẽ thật sự chết đi, sẽ không trở lại nữa... Nương thích nam tử hán, nam tử hán thì không được khóc...”
Triệu Tôn nhìn sang Bảo Âm.
Bảo Âm trừng mắt với đệ đệ, sau đó thè lưỡi, vội vàng cúi đầu, lẩm bẩm nói: “Phụ hoàng, là người nói mà, lúc nương không ở đây, trưởng tỷ như nương, phải chăm sóc đệ đệ, cũng phải dạy dỗ đệ đệ... Chẳng phải con đang dạy nó thành nam tử hán hay sao?”
Thấy vẻ mặt Triệu Tôn vẫn khó coi, cô bé lại nghĩ một chút, nói thêm: “Cha, con sai rồi, con không nên nguyền rủa nương.”
Một tiếng gọi “cha” như dân chúng bình thường quả nhiên đã làm cho vẻ mặt của Triệu Tôn dịu xuống nhiều, hắn xoa đầu Bảo Âm.
“Ta đã nói với con rồi, nương hiện tại đang bị bệnh, nhưng nương không sao. Tại sao con lại dạy đệ đệ như thế chứ?”
Bảo Âm tủi thân hít mũi, mắt đột nhiên đỏ lên, mếu máo nói: “Bọn họ đều nói, nương của con và Khuyết Nhi đều do yêu tinh biến thành... Là họa thủy của quốc gia... Thế nên ông trời mới không tha, bắt đi... Bọn họ... bọn họ còn nói...”
Triệu Tôn nhíu mày: “Còn nói cái gì?”
Miệng Bảo Âm run rẩy, sau đó òa khóc.
“Còn nói Khuyết Nhi là tai họa, Khuyết Nhi được sinh ra nên nương mới chết đi... Là Khuyết Nhi hại chết nương...”
“Nói hươu nói vượn! Xem trẫm có cắt lưỡi hết bọn chúng không!” Vẻ mặt Triệu Tôn rất tàn khốc, nhưng quát xong rồi, sợ làm con sợ, hắn lại duỗi tay ôm lấy Bảo Âm, ôm cả hai đứa con vào ngực, dán lên người bọn chúng, thật lâu không nói gì. Các con còn quá nhỏ, còn chưa tự lập được, bọn chúng phải dựa vào hắn thì mới tồn tại được, bọn chúng không thể rời xa hắn được. Sinh ra ở hoàng thất, nếu không có một người cha đủ mạnh mẽ thì sao có thể chống đỡ được mưa gió đây? Triệu Tôn chậm rãi cúi đầu, nhắm mắt lại, tay ôm chặt, ba cha con chụm lại một chỗ với nhau.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Hắn trầm giọng nói: “Nương của các con không phải họa thủy, càng không phải là yêu tinh, nàng là một người rất tốt, cũng không phải Khuyết Nhi hại chết nàng. Nương của các con không chết, nàng chỉ bị ốm thôi, thích ngủ, ngày nào cũng phải ngủ, nên mới không tới thăm các con được, các con tạm thời đừng làm ảnh hưởng tới sự nghỉ ngơi của nương, biết chưa?”
Hạ Sơ Thất thì thào: “Cháu không có ba mẹ, không có...”
Giáo sư Lã lau mồ hôi, nhìn đồng hồ chạy tích tắc, “Nghĩ tới gia đình cháu, bạn bè cháu, bọn họ đều nhớ cháu, Chiêm Sắc, Chiêm Sắc đang chờ cháu... Cháu phải quên hắn đi, mới có thể về lại bên cạnh họ được...”
“Nhà... nhà... Chiêm Sắc...” Hạ Sơ Thất nhẹ giọng nỉ non, nói đến Chiêm Sắc, cuối cùng nàng cũng có phản ứng, nhưng ngay sau đó, nước mắt của nàng lại rơi đầy mặt, “Xin lỗi... Nhà của tớ ở phủ Tấn vương... Chồng tớ, con gái tớ... còn cả đứa con mà tớ chưa kịp nhìn mặt nữa... Chồng tớ, con gái tớ... họ đều đang chờ tớ... Bọn họ đang chờ tớ... Đang chờ tớ... Tớ không thể quên họ...”
Nàng thì thào một mình, rốt cuộc cũng không thể nghe rõ nàng đang nói gì nữa, lúc này, cái đầu nghiêng về bên trái đột nhiên không có động tĩnh gì nữa.
Giáo sư Lã kinh hãi, đứng phắt dậy: “Chiêm Sắc, dáng vẻ cô ấy không ổn!”
Mây đen giăng kín trời, dường như sắp mưa, phố dài ngõ ngắn tại kinh sư Đại Yến đều phủ một màu mờ mịt. Hạ Sơ Thất thấy nhà nhà đã lên đèn, thấy Kim Xuyên Môn đang tu sửa, trong một con ngõ nhỏ tối tăm, có một đôi tiểu thái giám và cung nữ đang vụng trộm hẹn hò, thấy điện Hoa Cái vẫn còn sáng đèn, thấy Triệu Tôn đang ngồi phê duyệt tấu chương ở ngự thư phòng... Nàng muốn ôm hắn, muốn gọi hắn. Nhưng nàng lại như một con cá du đãng giữa biển rộng, thấy được nước biển mênh mông nhưng không thể nào cất được thành lời, cũng không có cách nào tới trước mặt hắn. Nàng có tư tưởng, có ý thức, nhưng không có thân thể. Nàng sợ bị bóng đêm nuốt chửng, bị bóng tối cuốn đi, không dám lộn xộn, chỉ dựa vào sức mạnh ý chí cường đại của mình, nhìn không chớp mắt.
“Đệ đệ, để tỷ dắt đệ... Đệ phải tin tỷ...”
Ngoài cửa ngự thư phòng có hai bóng người nho nhỏ, một cao một thấp.
Cao là công chúa Bảo Âm, thấp là hoàng trưởng tử Triệu Khuyết.
Khuyết Nhi được Bảo Âm dắt đi, sau lưng là một nhóm nhũ mấu, bọn họ thận trọng trông chừng chủ tử, không dám lên tiếng. Bính Nhất và Trịnh Nhị Bảo canh giữ ngoài cửa không ngăn cản, ân cần đẩy cửa ra cho tiểu chủ tử của mình.
Bảo Âm cười dắt Khuyết Nhi đi vào, lại cúi đầu nhìn nó, nhỏ giọng dặn dò: “Phụ hoàng đang phê duyệt tấu chương, tí nữa chúng ta gặp người, nếu phụ hoàng tức giận, đệ nhớ nói là... là đệ nhớ mẫu hậu, muốn đi thăm mẫu hậu, hiểu chưa?”
Khuyết Nhi bé nhỏ đã được khoảng hai tuổi, bước qua cửa vẫn còn lắc lư, nghe nói vậy liền gật đầu một cái.
“Khuyết Nhi nhớ mẫu hậu, muốn đi thăm mẫu hậu...”
“Đệ đệ ngoan. Về tỷ tỷ sẽ làm đồ ăn cho đệ.” Bảo Âm xoa mặt đệ đệ, tỏ vẻ vui mừng.
Hai chị em đi qua cửa, rón ra rón rén tiến lên, đột nhiên nghe thấy giọng Triệu Tôn, “Vào đi, đứng ở cửa làm gì?”
Bảo Âm cười hì hì, nắm tay Khuyết Nhi, cùng nhau chạy tới. Chân Khuyết Nhi ngắn nên không chạy được như tỷ tỷ, bị kéo mạnh đến mức loạng choạng, ngã lăn ra đất. Cái miệng nhỏ của nhóc mếu máo như muốn khóc, nhưng cuối cùng vẫn chống hai tay, đứng lên, dưới cái nhìn chăm chú của Triệu Tôn, tự day mũi an ủi mình.
“Khuyết Nhi không khóc, Khuyết Nhi không khóc...”
Người ta thường nói đứa trẻ không có mẹ thường trưởng thành sớm.
Giờ đã là năm Vĩnh Lộc thứ hai, Khuyết Nhi đã được hai tuổi rồi.
Hạ Sơ Thất tham lam nhìn hết thảy những gì đang xảy ra trước mắt, cảm xúc trong lòng cuồn cuộn, muốn phát tiết ra, muốn hét lên, muốn bế con trai vừa ngã xuống lên, muốn ôm người đàn ông của mình, nhưng nàng chẳng thể làm gì, ngoài việc nhìn, ngoài việc nhớ nhung, ngoài việc hoài niệm thì nàng chẳng làm được gì. Nàng nghi ngờ liệu có phải mình đã biến thành du hồn, hoàn toàn trở thành một du hồn, không bao giờ có thể ôm ai được nữa hay không.
Trong ngự thư phòng, đèn đuốc sáng rực, sườn mặt Triệu Tôn vẫn lạnh lùng cao quý, góc cạnh rõ ràng như đao khắc, tuấn tú hơn tất cả đàn ông trên thế gian này. Khi hắn trông thấy Bảo Âm và Khuyết Nhi, vẻ lạnh lùng trên mặt đã dịu đi không ít. Cho cung nhân lui ra, đầu tiên hắn bế Bảo Âm ngồi lên ghế trước ngự án, sau đó lại bế Khuyết Nhi ngồi lên đùi mình, nhẹ nhàng lau nước mũi cho thằng bé, thản nhiên hỏi: “Vì sao Khuyết Nhi lại không khóc?”
Khuyết Nhi liếc nhìn Bảo Âm với vẻ sợ sệt, cái miệng nhỏ dẩu ra.
“Tỷ tỷ bảo, nếu Khuyết Nhi mà khóc, nương sẽ thật sự chết đi, sẽ không trở lại nữa... Nương thích nam tử hán, nam tử hán thì không được khóc...”
Triệu Tôn nhìn sang Bảo Âm.
Bảo Âm trừng mắt với đệ đệ, sau đó thè lưỡi, vội vàng cúi đầu, lẩm bẩm nói: “Phụ hoàng, là người nói mà, lúc nương không ở đây, trưởng tỷ như nương, phải chăm sóc đệ đệ, cũng phải dạy dỗ đệ đệ... Chẳng phải con đang dạy nó thành nam tử hán hay sao?”
Thấy vẻ mặt Triệu Tôn vẫn khó coi, cô bé lại nghĩ một chút, nói thêm: “Cha, con sai rồi, con không nên nguyền rủa nương.”
Một tiếng gọi “cha” như dân chúng bình thường quả nhiên đã làm cho vẻ mặt của Triệu Tôn dịu xuống nhiều, hắn xoa đầu Bảo Âm.
“Ta đã nói với con rồi, nương hiện tại đang bị bệnh, nhưng nương không sao. Tại sao con lại dạy đệ đệ như thế chứ?”
Bảo Âm tủi thân hít mũi, mắt đột nhiên đỏ lên, mếu máo nói: “Bọn họ đều nói, nương của con và Khuyết Nhi đều do yêu tinh biến thành... Là họa thủy của quốc gia... Thế nên ông trời mới không tha, bắt đi... Bọn họ... bọn họ còn nói...”
Triệu Tôn nhíu mày: “Còn nói cái gì?”
Miệng Bảo Âm run rẩy, sau đó òa khóc.
“Còn nói Khuyết Nhi là tai họa, Khuyết Nhi được sinh ra nên nương mới chết đi... Là Khuyết Nhi hại chết nương...”
“Nói hươu nói vượn! Xem trẫm có cắt lưỡi hết bọn chúng không!” Vẻ mặt Triệu Tôn rất tàn khốc, nhưng quát xong rồi, sợ làm con sợ, hắn lại duỗi tay ôm lấy Bảo Âm, ôm cả hai đứa con vào ngực, dán lên người bọn chúng, thật lâu không nói gì. Các con còn quá nhỏ, còn chưa tự lập được, bọn chúng phải dựa vào hắn thì mới tồn tại được, bọn chúng không thể rời xa hắn được. Sinh ra ở hoàng thất, nếu không có một người cha đủ mạnh mẽ thì sao có thể chống đỡ được mưa gió đây? Triệu Tôn chậm rãi cúi đầu, nhắm mắt lại, tay ôm chặt, ba cha con chụm lại một chỗ với nhau.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Hắn trầm giọng nói: “Nương của các con không phải họa thủy, càng không phải là yêu tinh, nàng là một người rất tốt, cũng không phải Khuyết Nhi hại chết nàng. Nương của các con không chết, nàng chỉ bị ốm thôi, thích ngủ, ngày nào cũng phải ngủ, nên mới không tới thăm các con được, các con tạm thời đừng làm ảnh hưởng tới sự nghỉ ngơi của nương, biết chưa?”