Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1157 - Chương 1157KẾT THÚC (24)
Bảo Âm rúc đầu trong lòng phụ thân, hồi lâu sau mới nhỏ giọng nói.
“Nhưng mà Bảo Âm nhớ nương, đôi khi Bảo Âm không còn nhớ nổi dáng vẻ của nương nữa. Cha, Bảo Âm muốn đi gặp nương...”
Dứt lời, cô bé lén véo cánh tay Khuyết Nhi.
Khuyết Nhi được ra ám hiệu, cái hiểu cái không, cũng tựa cái đầu nhỏ lên vai Triệu Tôn.
“Cha, Khuyết Nhi nhớ nương... Khuyết Nhi nhớ nương...”
Từ ngày Khuyết Nhi được sinh ra, Hạ Sơ Thất đã được Triệu Tôn đưa ngay vào trong quan tài băng, không cho phép bất kì ai thăm hỏi, Bảo Âm và Khuyết Nhi cũng không ngoại lệ. Điều này không chỉ vì muốn giấu giếm ánh mắt của người đời mà một phần cũng là do các con còn nhỏ, hắn muốn bọn trẻ có người để ngóng trông, cũng là muốn cho mình một hy vọng. Nhưng theo thời gian trôi qua, hắn càng ngày càng không thể làm cho người đời và các con tin vào cái lý do không đáng tin như thế được.
Hắn nhìn hai con, hắng giọng thương lượng, “Chờ các con lớn hơn một chút rồi tới gặp nương, có được không?”
Khuyết Nhi quay sang nhìn tỷ tỷ, còn Bảo Âm thì có chính kiến hơn.
“Thế rốt cuộc phải chờ tới lúc nào ạ?”
Triệu Tôn nhíu mày, không biết phải làm thế nào với con gái cả.
“Đợi đến khi Bảo Âm xuất giá, được không?”
Giờ Bảo Âm đã tám tuổi, tính cả tuổi mụ là chín, cô nương đương thời đều trưởng thành sớm, đối với việc “xuất giá”, cô bé nửa hiểu nửa không, nhưng cũng biết một chút. Đắn đo trong chớp mắt, cô bé nhìn vẻ mặt của cha mình, thận trọng hỏi, “Con có thể gả cho A Mộc Cổ Lang không ạ?”
Nhắc tới Đông Phương Thanh Huyền, Triệu Tôn đau đầu, “Bảo Âm, hắn là thúc thúc, con không thể gọi thẳng tên như thế được.”
Bảo Âm dẩu môi, lại hỏi: “Được rồi, thế A Mộc Cổ Lang thúc thúc có đại phi không ạ?”
Con bé này cũng biết nhiều phết. Triệu Tôn vừa tức giận lại vừa bất lực. Những năm gần đây, Đông Phương Thanh Huyền và Bảo Âm vẫn liên hệ với nhau, dù sao cũng có hai năm tình cảm “cha con”, vì Triệu Tôn cảm động và nhớ tới ơn tái sinh Bảo Âm và Khuyết Nhi của Đông Phương Thanh Huyền nên vẫn cứ ngầm đồng ý với hành vi này, nhưng tư tưởng của Bảo Âm hiện nay rõ ràng không giống với tình thương người cha của Đông Phương Thanh Huyền.
Con gái còn nhỏ, hắn không biết phải giải thích thế nào.
Nhưng ở trước mặt con gái, hắn cũng không muốn nói dối.
“Chưa có. Đại phi đâu dễ tìm như thế, phải cẩn thận tìm người có thân phận và phẩm chất cao quý mới được.”
Bảo Âm ồ một tiếng, lại nói: “Vậy thân phận và phẩm chất của Bảo Âm không cao quý sao?”
“Quý.” Triệu Tôn thở dài, “Rất quý.”
“Bảo Âm là công chúa, là công chúa của phụ hoàng, là công chúa của Đại Yến.”
“Ừ, Bảo Âm là công chúa.” Triệu Tôn phụ họa theo con gái.
“Nhũ mẫu nói, nam chưa cưới, nữ chưa gả thì đều có thể lấy nhau.” Bảo Âu dẩu môi, lại nhấn mạnh một lần, “Hơn nữa, Bảo Âm đã từng hỏi A Mộc Cổ Lang là thúc ấy có yêu Bảo Âm hay không. A Mộc Cổ Lang hồi âm lại, nói rằng thúc ấy yêu con. Cha, Bảo Âm cũng yêu A Mộc Cổ Lang. Vì sao yêu nhau mà lại không thể lấy nhau ạ?”
Triệu Tôn nhíu mày, nghĩ tới Đông Phương Thanh Huyền ở Mạc Bắc, thật sự rất muốn bóp chết hắn ta.
“Bảo Âm à, chữ yêu cũng được phân ra rất nhiều loại. Yêu của A Mộc Cổ Lang với con, giống như yêu của cha với con ấy...”
Bảo Âm nhíu mày, lắc đầu, “Nhưng mà nương nói là cha chỉ có một thôi mà. Nếu A Mộc Cổ Lang cũng là cha của Bảo Âm, thế thì thúc ấy là gì của nương ạ?”
Dạy đạo lý cho trẻ con thì chẳng khác nào đàn gảy tai trâu.
Hơn nữa, những lời này chọc thẳng vào tim Triệu Tôn, làm cho hắn nhất thời không nói được gì, chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ.
“A Thất... Ta phải dạy dỗ con gái thế nào mới tốt đây?”
Bảo Âm nhìn bộ dạng buồn khổ của cha mình, trong đôi mắt lóe lên sự tinh ranh, bàn tay nhỏ nắm tay đệ đệ, ghé sát vào lòng phụ thân, nũng nịu nói: “Nếu cha cũng không biết, vậy để Bảo Âm tự đi hỏi nương có được không?”
Vòng tới vòng lui, cuối cùng lại vòng về đề tài ban đầu.
Trí thông minh của Bảo Âm hoàn toàn kế thừa từ Hạ Sơ Thất, miệng mồm nhanh nhảu, đầu óc lanh lợi, có một số việc, hắn càng giấu càng không xong.
Đắn đo một chút, hắn nói: “Chờ thêm ba năm nữa, được không?”
Bảo Âm nói: “Tại sao phải đợi ba năm nữa ạ?”
Triệu Tôn xoa đầu cô bé: “Chờ ba năm nữa chúng ta sẽ về nhà, về nhà ở Bắc Bình, cũng sẽ đưa nương các con theo. Tới lúc đó, các con có thể gặp nương rồi. Hơn nữa, tới lúc đó, các con cũng lớn hơn rồi, không cần cha lo lắng nữa, nương thấy các con sẽ càng thích hơn.”
Bảo Âm liếc nhìn hắn, không tin lắm, “Thật chứ ạ?”
Triệu Tôn gật đầu, “Thật, cha cam đoan đấy.”
“Được rồi!” Bảo Âm giơ ngón tay lên, “Ngoéo tay.”
Triệu Tôn đưa ngón tay ra ngoéo tay với cô bé. Nhưng Bảo Âm nghĩ một chút, cũng kéo luôn cả tay Khuyết Nhi tới, cùng móc tay với Triệu Tôn, ba ngón tay ngoắc chặt vào nhau. Trên gương mặt nhỏ nhắn hồng hào của cô bé tràn đầy chờ mong, sau đó lại y như một bà cụ non, nói với Khuyết Nhi.
“Đệ đệ, đệ phải nhanh lớn lên đấy! Chờ đệ năm tuổi rồi, trở thành người lớn là có thể gặp được nương rồi.”
Khuyết Nhi ngờ nghệch gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
“Khuyết Nhi ngoan, Khuyết Nhi sẽ không khóc.”
Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Hạ Sơ Thất nhìn ba cha con nhỏ giọng nói chuyện với nhau trong ngự thư phòng, nàng có thể cảm nhận được sự vui buồn của ba người, nhưng lại không thể hòa được vào thế giới của họ. Nàng giống như một hồn phách không có thực thể, không thể giãy giụa, không thể hò hét, không thể nhúc nhích, chỉ có thể yên lặng nhìn hết thảy những gì xảy ra trước mắt.
“Sơ Thất, có nghe thấy tiếng đồng hồ không? Có nghe thấy không? Mau trở lại đi...”
Dường như có ai đó đang gọi nàng, nhưng nàng không nghe thấy, mà có nghe thấy cũng không muốn để ý tới. Nàng chỉ biết là nàng không thể quay về, nếu quay về thì sẽ không thể nhìn thấy Triệu Thập Cửu cùng hai con của nàng nữa, sẽ quên mất hết thảy, đến nằm mơ cũng chẳng được...
“Không, tôi không về... tôi không về...”
Sức mạnh ý chí quá mãnh liệt khiến cho nàng bắt đầu giãy giụa.
“Tôi thà làm du hồn, chứ không làm người.”
Giáo sư Lã nhìn cô gái đang toát đầy mồ hôi trên ghế, hai tay ôm hai gò má.
Chiêm Sắc cũng kinh hãi, thì thào tự hỏi: “Làm sao bây giờ? Cô ơi, phải làm gì mới tốt đây ạ?”
Bọn họ thôi miên nàng hòng muốn xóa trí nhớ của nàng đi, nhưng nàng lại không tiến vào trạng thái thôi miên sâu mà vẫn duy trì sức mạnh ý chí.
Khi bọn họ muốn gọi nàng thức dậy thì nàng lại càng chìm sâu vào giấc mộng, không bao giờ tỉnh lại nữa...
Giáo sư Lã đỡ trán, sắc mặt trắng bệch: “Để cô nghĩ cách.”
“Nhưng mà Bảo Âm nhớ nương, đôi khi Bảo Âm không còn nhớ nổi dáng vẻ của nương nữa. Cha, Bảo Âm muốn đi gặp nương...”
Dứt lời, cô bé lén véo cánh tay Khuyết Nhi.
Khuyết Nhi được ra ám hiệu, cái hiểu cái không, cũng tựa cái đầu nhỏ lên vai Triệu Tôn.
“Cha, Khuyết Nhi nhớ nương... Khuyết Nhi nhớ nương...”
Từ ngày Khuyết Nhi được sinh ra, Hạ Sơ Thất đã được Triệu Tôn đưa ngay vào trong quan tài băng, không cho phép bất kì ai thăm hỏi, Bảo Âm và Khuyết Nhi cũng không ngoại lệ. Điều này không chỉ vì muốn giấu giếm ánh mắt của người đời mà một phần cũng là do các con còn nhỏ, hắn muốn bọn trẻ có người để ngóng trông, cũng là muốn cho mình một hy vọng. Nhưng theo thời gian trôi qua, hắn càng ngày càng không thể làm cho người đời và các con tin vào cái lý do không đáng tin như thế được.
Hắn nhìn hai con, hắng giọng thương lượng, “Chờ các con lớn hơn một chút rồi tới gặp nương, có được không?”
Khuyết Nhi quay sang nhìn tỷ tỷ, còn Bảo Âm thì có chính kiến hơn.
“Thế rốt cuộc phải chờ tới lúc nào ạ?”
Triệu Tôn nhíu mày, không biết phải làm thế nào với con gái cả.
“Đợi đến khi Bảo Âm xuất giá, được không?”
Giờ Bảo Âm đã tám tuổi, tính cả tuổi mụ là chín, cô nương đương thời đều trưởng thành sớm, đối với việc “xuất giá”, cô bé nửa hiểu nửa không, nhưng cũng biết một chút. Đắn đo trong chớp mắt, cô bé nhìn vẻ mặt của cha mình, thận trọng hỏi, “Con có thể gả cho A Mộc Cổ Lang không ạ?”
Nhắc tới Đông Phương Thanh Huyền, Triệu Tôn đau đầu, “Bảo Âm, hắn là thúc thúc, con không thể gọi thẳng tên như thế được.”
Bảo Âm dẩu môi, lại hỏi: “Được rồi, thế A Mộc Cổ Lang thúc thúc có đại phi không ạ?”
Con bé này cũng biết nhiều phết. Triệu Tôn vừa tức giận lại vừa bất lực. Những năm gần đây, Đông Phương Thanh Huyền và Bảo Âm vẫn liên hệ với nhau, dù sao cũng có hai năm tình cảm “cha con”, vì Triệu Tôn cảm động và nhớ tới ơn tái sinh Bảo Âm và Khuyết Nhi của Đông Phương Thanh Huyền nên vẫn cứ ngầm đồng ý với hành vi này, nhưng tư tưởng của Bảo Âm hiện nay rõ ràng không giống với tình thương người cha của Đông Phương Thanh Huyền.
Con gái còn nhỏ, hắn không biết phải giải thích thế nào.
Nhưng ở trước mặt con gái, hắn cũng không muốn nói dối.
“Chưa có. Đại phi đâu dễ tìm như thế, phải cẩn thận tìm người có thân phận và phẩm chất cao quý mới được.”
Bảo Âm ồ một tiếng, lại nói: “Vậy thân phận và phẩm chất của Bảo Âm không cao quý sao?”
“Quý.” Triệu Tôn thở dài, “Rất quý.”
“Bảo Âm là công chúa, là công chúa của phụ hoàng, là công chúa của Đại Yến.”
“Ừ, Bảo Âm là công chúa.” Triệu Tôn phụ họa theo con gái.
“Nhũ mẫu nói, nam chưa cưới, nữ chưa gả thì đều có thể lấy nhau.” Bảo Âu dẩu môi, lại nhấn mạnh một lần, “Hơn nữa, Bảo Âm đã từng hỏi A Mộc Cổ Lang là thúc ấy có yêu Bảo Âm hay không. A Mộc Cổ Lang hồi âm lại, nói rằng thúc ấy yêu con. Cha, Bảo Âm cũng yêu A Mộc Cổ Lang. Vì sao yêu nhau mà lại không thể lấy nhau ạ?”
Triệu Tôn nhíu mày, nghĩ tới Đông Phương Thanh Huyền ở Mạc Bắc, thật sự rất muốn bóp chết hắn ta.
“Bảo Âm à, chữ yêu cũng được phân ra rất nhiều loại. Yêu của A Mộc Cổ Lang với con, giống như yêu của cha với con ấy...”
Bảo Âm nhíu mày, lắc đầu, “Nhưng mà nương nói là cha chỉ có một thôi mà. Nếu A Mộc Cổ Lang cũng là cha của Bảo Âm, thế thì thúc ấy là gì của nương ạ?”
Dạy đạo lý cho trẻ con thì chẳng khác nào đàn gảy tai trâu.
Hơn nữa, những lời này chọc thẳng vào tim Triệu Tôn, làm cho hắn nhất thời không nói được gì, chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ.
“A Thất... Ta phải dạy dỗ con gái thế nào mới tốt đây?”
Bảo Âm nhìn bộ dạng buồn khổ của cha mình, trong đôi mắt lóe lên sự tinh ranh, bàn tay nhỏ nắm tay đệ đệ, ghé sát vào lòng phụ thân, nũng nịu nói: “Nếu cha cũng không biết, vậy để Bảo Âm tự đi hỏi nương có được không?”
Vòng tới vòng lui, cuối cùng lại vòng về đề tài ban đầu.
Trí thông minh của Bảo Âm hoàn toàn kế thừa từ Hạ Sơ Thất, miệng mồm nhanh nhảu, đầu óc lanh lợi, có một số việc, hắn càng giấu càng không xong.
Đắn đo một chút, hắn nói: “Chờ thêm ba năm nữa, được không?”
Bảo Âm nói: “Tại sao phải đợi ba năm nữa ạ?”
Triệu Tôn xoa đầu cô bé: “Chờ ba năm nữa chúng ta sẽ về nhà, về nhà ở Bắc Bình, cũng sẽ đưa nương các con theo. Tới lúc đó, các con có thể gặp nương rồi. Hơn nữa, tới lúc đó, các con cũng lớn hơn rồi, không cần cha lo lắng nữa, nương thấy các con sẽ càng thích hơn.”
Bảo Âm liếc nhìn hắn, không tin lắm, “Thật chứ ạ?”
Triệu Tôn gật đầu, “Thật, cha cam đoan đấy.”
“Được rồi!” Bảo Âm giơ ngón tay lên, “Ngoéo tay.”
Triệu Tôn đưa ngón tay ra ngoéo tay với cô bé. Nhưng Bảo Âm nghĩ một chút, cũng kéo luôn cả tay Khuyết Nhi tới, cùng móc tay với Triệu Tôn, ba ngón tay ngoắc chặt vào nhau. Trên gương mặt nhỏ nhắn hồng hào của cô bé tràn đầy chờ mong, sau đó lại y như một bà cụ non, nói với Khuyết Nhi.
“Đệ đệ, đệ phải nhanh lớn lên đấy! Chờ đệ năm tuổi rồi, trở thành người lớn là có thể gặp được nương rồi.”
Khuyết Nhi ngờ nghệch gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
“Khuyết Nhi ngoan, Khuyết Nhi sẽ không khóc.”
Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Hạ Sơ Thất nhìn ba cha con nhỏ giọng nói chuyện với nhau trong ngự thư phòng, nàng có thể cảm nhận được sự vui buồn của ba người, nhưng lại không thể hòa được vào thế giới của họ. Nàng giống như một hồn phách không có thực thể, không thể giãy giụa, không thể hò hét, không thể nhúc nhích, chỉ có thể yên lặng nhìn hết thảy những gì xảy ra trước mắt.
“Sơ Thất, có nghe thấy tiếng đồng hồ không? Có nghe thấy không? Mau trở lại đi...”
Dường như có ai đó đang gọi nàng, nhưng nàng không nghe thấy, mà có nghe thấy cũng không muốn để ý tới. Nàng chỉ biết là nàng không thể quay về, nếu quay về thì sẽ không thể nhìn thấy Triệu Thập Cửu cùng hai con của nàng nữa, sẽ quên mất hết thảy, đến nằm mơ cũng chẳng được...
“Không, tôi không về... tôi không về...”
Sức mạnh ý chí quá mãnh liệt khiến cho nàng bắt đầu giãy giụa.
“Tôi thà làm du hồn, chứ không làm người.”
Giáo sư Lã nhìn cô gái đang toát đầy mồ hôi trên ghế, hai tay ôm hai gò má.
Chiêm Sắc cũng kinh hãi, thì thào tự hỏi: “Làm sao bây giờ? Cô ơi, phải làm gì mới tốt đây ạ?”
Bọn họ thôi miên nàng hòng muốn xóa trí nhớ của nàng đi, nhưng nàng lại không tiến vào trạng thái thôi miên sâu mà vẫn duy trì sức mạnh ý chí.
Khi bọn họ muốn gọi nàng thức dậy thì nàng lại càng chìm sâu vào giấc mộng, không bao giờ tỉnh lại nữa...
Giáo sư Lã đỡ trán, sắc mặt trắng bệch: “Để cô nghĩ cách.”