Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1165 - Ngoại truyện 6
Hắn là một người đúng giờ, cho dù có bận rộn chuyện triều chính hơn thì cũng sẽ không bao giờ đến muộn.
Chắc là vì những năm qua đã nhận đủ bài học nên cho dù trong triều có sắp sập thì hắn cũng sẽ không lạnh nhạt với nàng thêm lần nào nữa.
“A Thất…” Hắn đứng bên ngoài như cười như không, khí thế đế vương trầm ổn cao quý.
Hạ Sơ Thất đang dùng hai ngón tay cầm miếng phô mai lên giữa chừng, đầu hơi ngửa ra, đôi môi đỏ thắm đang há to, dáng vẻ trông khá buồn cười. Nàng nghe thấy tiếng gọi của hắn, hình như sực nhớ đến uy nghi của hoàng hậu thế là bèn khép miệng chẹp chẹp, đặt phô mai về lại trong đĩa, vểnh mông từ từ ngồi xuống, dáng vẻ đoan trang hiền thục, tay tạo dáng lan hoa chỉ xong rồi lại cầm miếng phô mai kia lên, cho vào miệng, nhai từ tốn, cười nhẹ nhàng.
“Bệ hạ, người đến rồi. Thần thiếp thỉnh an bệ hạ!”
Triệu Tôn lắc đầu, vừa cười khẽ vừa đi ra sau lưng, đặt tay lên vai nàng, xoa nắn nhẹ nhàng.
“Hôm nay A Thất đã làm những gì, có vui không?”
“Còn có thể làm gì nữa?” Hạ Sơ Thất trả lời, nghĩ tới ông chủ Giáp làm nàng đau đầu kia, thế là quên sạch đi đoan trang, nàng nhai phô mai, uống một ngụm trà, rồi thoải mái ngả người ra sau, dựa vào lưng ghế, hơi khép mắt lại, để hoàng đế mát xa vai cho mình, sau đó thở dài, “Ngày nào thiếp cũng làm hai chuyện: cứu mình và cứu người.”
“Ồ?” Triệu Tôn cười, yên lặng đợi nàng nói tiếp.
“Triệu Thập Cửu, nói chàng nghe chuyện này, chắc chàng không biết đâu nhỉ? Không ngờ đồ cứng đầu như Giáp Nhất lại có cô nương trong lòng rồi.” Nàng thở dài, “Chỉ đáng tiếc, cô nương ấy đã qua đời rồi. Thiếp thấy có vẻ như huynh ấy muốn độc thân tới già luôn... Hay là hôm nào chàng tống huynh ấy đi hòa thân cho rồi, tìm đại một công chúa thổ phiên hay cô nàng Ba Tư gì đó cũng được...”
Nàng nói đến đây, cảm thấy lực mát xa trên vai nhẹ dần thế là mở mắt vỗ vào tay Triệu Tôn, chỉ huy với vẻ lười nhác, “Mạnh lên một chút.”
Triệu Tôn cười khẽ, tăng lực bóp, “Nương nương, đã thấy vừa chưa?”
Hạ Sơ Thất hài lòng, hừ một tiếng, “Tạm được, tiếp tục.” Nàng nói xong không nhịn được bèn bật cười, quay đầu lườm hắn rồi nói tiếp, “Còn nữa, chàng có biết vì sao ngày nào thiếp cũng ở trong phòng thuốc không? Chàng tưởng vui lắm sao? Chàng cũng không nghĩ xem, thiếp đã uống thuốc kia của chàng suốt mấy năm trời, còn không lo điều dưỡng, sớm muộn cơ thể này cũng biết thành thi thể thôi. Còn chàng nữa, số thuốc thêm vào rượu Phục Bách hôm đó, chàng cho rằng không có chuyện gì ư? Nếu không loại bỏ hết lượng độc còn sót lại, sớm muộn gì chàng cũng sẽ thành thi thể cho xem.”
Câu “thi thể” đầu tiên khiến ngón tay Triệu Tôn hơi khựng lại.
Câu “thi thể” thứ hai lại khiến Triệu Tôn cười khẽ.
Hắn nói, “Có A Thất ở bên cạnh, biến thành thi thể thì đã sao?”
Hạ Sơ Thất sững người, nhớ đến quãng thời gian ba năm linh hồn của mình đi theo hắn, tận mắt chứng kiến hắn trải qua những ngày tháng muốn chết kia, nàng ngừng nhai thức ăn, qua một lúc lâu sau mới nuốt số phô mai còn dư trong miệng xuống, xoay đầu nhìn hắn, “Triệu Thập Cửu, có một vấn đề, thiếp muốn hỏi chàng lâu lắm rồi.”
“Hỏi.” Một chữ ngắn gọn súc tích, đúng với phong cách của Thập Cửu Gia.
“Ngày hôm đó, nếu thiếp không tỉnh lại, chàng sẽ thế nào?”
Triệu Tôn cau mày nhưng không trả lời thẳng, chỉ cười, “Nàng đoán xem?”
Hạ Sơ Thất lườm hắn, rồi lại hỏi vấn đề thứ hai, “Thiếp có thể đánh chàng không?”
“Có thể. Nhưng mà tội giết vua…” Hắn ngân dài hơi, có ý ám chỉ, bóp mạnh bờ vai nhỏ gầy của nàng.
Hạ Sơ Thất cười hi hi, nhướng mày, “Thì sao?”
Hắn trả lời một thản nhiên, “Phạt năm trăm… điểm.”
“Lưu manh!” Hạ Sơ Thất hừ một tiếng, khép mắt lại, không để ý tới hắn nữa. Nhưng lại nói thầm trong lòng là: Hoàng đế cổ đại có tam cung lục viện bảy mươi hai phi ấy vậy mà lại rất hay, ít ra hoàng đế sẽ không chỉ có một người phụ nữ hầu hạ mỗi ngày, mệt chết đi sống lại. Nhất là với một hoàng đế có tinh lực dồi dào như Triệu Tôn thì càng khó hầu hạ hơn. Từ khi nàng tỉnh lại, cơ thể vừa mới khỏe lên một chút thì tên này đã quấn lấy nàng, nóng lòng muốn bù lại cuộc sống phu thê suốt những năm qua, thường làm nàng mệt đến mức đau lưng mỏi eo, không những thế nàng còn phải làm tròn bổn phận người thầy thuốc, nhắc nhở hắn rằng “tiết chế lại đi”. Nhưng hắn lại nói, “Mất rồi mới biết đáng quý, một ngày phải làm theo tiêu chuẩn của hai ngày.” Nàng hận nghiến răng, đây mà là hai ngày hả? Rõ ràng là vô số ngày thì có...
Hắn không hiểu sự khinh bỉ của nàng mà chỉ cười.
Dĩ nhiên là Hạ Sơ Thất cũng sẽ không giải thích, thế là tiếp tục đau lưng mỏi eo.
“A Thất…” Tiếng nói của hắn bỗng vang lên sau lưng, “Hai năm đó, ta thường cảm nhận thấy nàng đang ở bên cạnh ta.”
“Hử?” Hạ Sơ Thất hoàn hồn lại, sửng sốt.
“Ta cảm nhận được nàng ở bên cạnh ta, nhưng ta không tìm được nàng.” Hắn nói, “Không còn cách nào khác nên ta chỉ có thể đợi, đợi đến ngày nàng hết giận, trở về bên ta… Đợi suốt năm năm trời, ta đã làm hết mọi chuyện cần làm... Nhưng nào ngờ, trong khoảng thời gian dài năm năm ấy mà nàng vẫn chưa hết giận.”
Vì để tránh làm hắn sợ, Hạ Sơ Thất chưa bao giờ nói chi tiết về những ngày tháng nàng rời đi ấy.
Giờ đây nghe lại, nhớ đến ba năm trôi dạt như linh hồn, nàng nhướng mày, đổi chủ đề:
“Cho nên chàng mới viết di thư, uống thuốc, được ăn cả ngã về không?”
“Sai.” Triệu Tôn bình tĩnh giải thích, “Gia đây là… còn nước còn tát cứu sống ngựa chết.”
“…”
Khi đó, nàng nằm trong quan tài băng, chẳng phải cũng là một “con ngựa chết” đấy ư?
Nàng biết hắn độc mồm nên cũng lười cãi lại, bĩu môi rồi lại vui vẻ hỏi một vấn đề tương tự:
“Nếu thiếp không tỉnh lại thì sao? Chàng sẽ tự tử theo thiếp phải không?”
WebTru yenOn linez . com
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Triệu Tôn không có bất kì cảm xúc gì, và hắn cũng không trả lời loại câu hỏi “mất điểm” này, hắn chỉ thu tay về, khẽ vén vạt áo lên ngồi xuống bên cạnh nàng, sai bảo theo kiểu rất đại gia, “Hoàng hậu, cho ta một bát cháo thần tiên.”
Hạ Sơ Thất biết hắn đang đánh trống lảng, vừa cười vừa múc cháo rồi đặt trước mặt hắn.
“Chán chàng quá, có gì phải ngại đâu? Chỉ là chết theo thê tử thôi mà…”
“Khụ khụ!” Triệu Tôn ho khan, che miệng, hình tượng tao nhã hơn nàng rất nhiều.
Thấy hắn ngại ngùng, Hạ Sơ Thất lại càng muốn chọc ghẹo hắn hơn. Nàng cúi đầu, đợi hắn ăn xong rồi cười hỏi, “Này, chàng còn chưa trả lời thiếp đó. Nếu thiếp không tỉnh thì chàng sẽ làm thế nào? Nằm trong quan tài chôn chung với thiếp hay là ngơ ngác bò dậy, gọi thái y lấy thuốc?”
Chắc là vì những năm qua đã nhận đủ bài học nên cho dù trong triều có sắp sập thì hắn cũng sẽ không lạnh nhạt với nàng thêm lần nào nữa.
“A Thất…” Hắn đứng bên ngoài như cười như không, khí thế đế vương trầm ổn cao quý.
Hạ Sơ Thất đang dùng hai ngón tay cầm miếng phô mai lên giữa chừng, đầu hơi ngửa ra, đôi môi đỏ thắm đang há to, dáng vẻ trông khá buồn cười. Nàng nghe thấy tiếng gọi của hắn, hình như sực nhớ đến uy nghi của hoàng hậu thế là bèn khép miệng chẹp chẹp, đặt phô mai về lại trong đĩa, vểnh mông từ từ ngồi xuống, dáng vẻ đoan trang hiền thục, tay tạo dáng lan hoa chỉ xong rồi lại cầm miếng phô mai kia lên, cho vào miệng, nhai từ tốn, cười nhẹ nhàng.
“Bệ hạ, người đến rồi. Thần thiếp thỉnh an bệ hạ!”
Triệu Tôn lắc đầu, vừa cười khẽ vừa đi ra sau lưng, đặt tay lên vai nàng, xoa nắn nhẹ nhàng.
“Hôm nay A Thất đã làm những gì, có vui không?”
“Còn có thể làm gì nữa?” Hạ Sơ Thất trả lời, nghĩ tới ông chủ Giáp làm nàng đau đầu kia, thế là quên sạch đi đoan trang, nàng nhai phô mai, uống một ngụm trà, rồi thoải mái ngả người ra sau, dựa vào lưng ghế, hơi khép mắt lại, để hoàng đế mát xa vai cho mình, sau đó thở dài, “Ngày nào thiếp cũng làm hai chuyện: cứu mình và cứu người.”
“Ồ?” Triệu Tôn cười, yên lặng đợi nàng nói tiếp.
“Triệu Thập Cửu, nói chàng nghe chuyện này, chắc chàng không biết đâu nhỉ? Không ngờ đồ cứng đầu như Giáp Nhất lại có cô nương trong lòng rồi.” Nàng thở dài, “Chỉ đáng tiếc, cô nương ấy đã qua đời rồi. Thiếp thấy có vẻ như huynh ấy muốn độc thân tới già luôn... Hay là hôm nào chàng tống huynh ấy đi hòa thân cho rồi, tìm đại một công chúa thổ phiên hay cô nàng Ba Tư gì đó cũng được...”
Nàng nói đến đây, cảm thấy lực mát xa trên vai nhẹ dần thế là mở mắt vỗ vào tay Triệu Tôn, chỉ huy với vẻ lười nhác, “Mạnh lên một chút.”
Triệu Tôn cười khẽ, tăng lực bóp, “Nương nương, đã thấy vừa chưa?”
Hạ Sơ Thất hài lòng, hừ một tiếng, “Tạm được, tiếp tục.” Nàng nói xong không nhịn được bèn bật cười, quay đầu lườm hắn rồi nói tiếp, “Còn nữa, chàng có biết vì sao ngày nào thiếp cũng ở trong phòng thuốc không? Chàng tưởng vui lắm sao? Chàng cũng không nghĩ xem, thiếp đã uống thuốc kia của chàng suốt mấy năm trời, còn không lo điều dưỡng, sớm muộn cơ thể này cũng biết thành thi thể thôi. Còn chàng nữa, số thuốc thêm vào rượu Phục Bách hôm đó, chàng cho rằng không có chuyện gì ư? Nếu không loại bỏ hết lượng độc còn sót lại, sớm muộn gì chàng cũng sẽ thành thi thể cho xem.”
Câu “thi thể” đầu tiên khiến ngón tay Triệu Tôn hơi khựng lại.
Câu “thi thể” thứ hai lại khiến Triệu Tôn cười khẽ.
Hắn nói, “Có A Thất ở bên cạnh, biến thành thi thể thì đã sao?”
Hạ Sơ Thất sững người, nhớ đến quãng thời gian ba năm linh hồn của mình đi theo hắn, tận mắt chứng kiến hắn trải qua những ngày tháng muốn chết kia, nàng ngừng nhai thức ăn, qua một lúc lâu sau mới nuốt số phô mai còn dư trong miệng xuống, xoay đầu nhìn hắn, “Triệu Thập Cửu, có một vấn đề, thiếp muốn hỏi chàng lâu lắm rồi.”
“Hỏi.” Một chữ ngắn gọn súc tích, đúng với phong cách của Thập Cửu Gia.
“Ngày hôm đó, nếu thiếp không tỉnh lại, chàng sẽ thế nào?”
Triệu Tôn cau mày nhưng không trả lời thẳng, chỉ cười, “Nàng đoán xem?”
Hạ Sơ Thất lườm hắn, rồi lại hỏi vấn đề thứ hai, “Thiếp có thể đánh chàng không?”
“Có thể. Nhưng mà tội giết vua…” Hắn ngân dài hơi, có ý ám chỉ, bóp mạnh bờ vai nhỏ gầy của nàng.
Hạ Sơ Thất cười hi hi, nhướng mày, “Thì sao?”
Hắn trả lời một thản nhiên, “Phạt năm trăm… điểm.”
“Lưu manh!” Hạ Sơ Thất hừ một tiếng, khép mắt lại, không để ý tới hắn nữa. Nhưng lại nói thầm trong lòng là: Hoàng đế cổ đại có tam cung lục viện bảy mươi hai phi ấy vậy mà lại rất hay, ít ra hoàng đế sẽ không chỉ có một người phụ nữ hầu hạ mỗi ngày, mệt chết đi sống lại. Nhất là với một hoàng đế có tinh lực dồi dào như Triệu Tôn thì càng khó hầu hạ hơn. Từ khi nàng tỉnh lại, cơ thể vừa mới khỏe lên một chút thì tên này đã quấn lấy nàng, nóng lòng muốn bù lại cuộc sống phu thê suốt những năm qua, thường làm nàng mệt đến mức đau lưng mỏi eo, không những thế nàng còn phải làm tròn bổn phận người thầy thuốc, nhắc nhở hắn rằng “tiết chế lại đi”. Nhưng hắn lại nói, “Mất rồi mới biết đáng quý, một ngày phải làm theo tiêu chuẩn của hai ngày.” Nàng hận nghiến răng, đây mà là hai ngày hả? Rõ ràng là vô số ngày thì có...
Hắn không hiểu sự khinh bỉ của nàng mà chỉ cười.
Dĩ nhiên là Hạ Sơ Thất cũng sẽ không giải thích, thế là tiếp tục đau lưng mỏi eo.
“A Thất…” Tiếng nói của hắn bỗng vang lên sau lưng, “Hai năm đó, ta thường cảm nhận thấy nàng đang ở bên cạnh ta.”
“Hử?” Hạ Sơ Thất hoàn hồn lại, sửng sốt.
“Ta cảm nhận được nàng ở bên cạnh ta, nhưng ta không tìm được nàng.” Hắn nói, “Không còn cách nào khác nên ta chỉ có thể đợi, đợi đến ngày nàng hết giận, trở về bên ta… Đợi suốt năm năm trời, ta đã làm hết mọi chuyện cần làm... Nhưng nào ngờ, trong khoảng thời gian dài năm năm ấy mà nàng vẫn chưa hết giận.”
Vì để tránh làm hắn sợ, Hạ Sơ Thất chưa bao giờ nói chi tiết về những ngày tháng nàng rời đi ấy.
Giờ đây nghe lại, nhớ đến ba năm trôi dạt như linh hồn, nàng nhướng mày, đổi chủ đề:
“Cho nên chàng mới viết di thư, uống thuốc, được ăn cả ngã về không?”
“Sai.” Triệu Tôn bình tĩnh giải thích, “Gia đây là… còn nước còn tát cứu sống ngựa chết.”
“…”
Khi đó, nàng nằm trong quan tài băng, chẳng phải cũng là một “con ngựa chết” đấy ư?
Nàng biết hắn độc mồm nên cũng lười cãi lại, bĩu môi rồi lại vui vẻ hỏi một vấn đề tương tự:
“Nếu thiếp không tỉnh lại thì sao? Chàng sẽ tự tử theo thiếp phải không?”
WebTru yenOn linez . com
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Triệu Tôn không có bất kì cảm xúc gì, và hắn cũng không trả lời loại câu hỏi “mất điểm” này, hắn chỉ thu tay về, khẽ vén vạt áo lên ngồi xuống bên cạnh nàng, sai bảo theo kiểu rất đại gia, “Hoàng hậu, cho ta một bát cháo thần tiên.”
Hạ Sơ Thất biết hắn đang đánh trống lảng, vừa cười vừa múc cháo rồi đặt trước mặt hắn.
“Chán chàng quá, có gì phải ngại đâu? Chỉ là chết theo thê tử thôi mà…”
“Khụ khụ!” Triệu Tôn ho khan, che miệng, hình tượng tao nhã hơn nàng rất nhiều.
Thấy hắn ngại ngùng, Hạ Sơ Thất lại càng muốn chọc ghẹo hắn hơn. Nàng cúi đầu, đợi hắn ăn xong rồi cười hỏi, “Này, chàng còn chưa trả lời thiếp đó. Nếu thiếp không tỉnh thì chàng sẽ làm thế nào? Nằm trong quan tài chôn chung với thiếp hay là ngơ ngác bò dậy, gọi thái y lấy thuốc?”