Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1168 - Ngoại truyện 9
Tuy cậu bé còn nhỏ nhưng từ khi làm hoàng thái tử thì còn trông uy nghi hơn, đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng kia dường như cũng toát lên sức hấp dẫn, nhất là khi nhìn chăm chú ai đó, trông đáng yêu đến mức khiến tim người ta muốn tan chảy, rất muốn ôm cậu bé vào lòng coi như bảo bối để dỗ dành cưng chiều... Nhưng chiêu này lại mất tác dụng trước Triệu Tôn.
“Nói!” Lần này, Triệu Tôn giành nói trước Hạ Sơ Thất.
“Hừ!” Hạ Sơ Thất bực bội, nhìn hai cha con “chiến đấu”.
Khuyết Nhi nhìn mẫu thân, rõ ràng không hề bị sự lạnh lùng của cha nó hù họa mà còn bước lên nhìn thẳng vào mặt hắn.
“Nhi thần muốn mượn phụ hoàng một thứ.”
“Hử?” Triệu Tôn thấy cậu nhóc khăng khăng như vậy thì đen mặt, “Thứ gì?”
“Mượn cái ôm của mẫu hậu.” Khuyết Nhi trông còn lạnh lùng hơn cả hắn.
Hạ Sơ Thất nghe xong liền cười thầm, Triệu Tôn thì lại nghiêm mặt, nhìn chằm chằm con trai, “Nếu ta không cho mượn thì sao?”
“Cướp!” Khuyết Nhi ngẩng đầu lên, trả lời đầy lạnh lùng.
Người bình thường thấy Triệu Tôn là sẽ sợ, không dám nhìn hắn. Nhưng Khuyết Nhi lại rất can đảm, nhìn Triệu Tôn chằm chằm, đúng với hai chữ: gan lì!
Hạ Sơ Thất nhìn hai cha con có vẻ như đang đối đầu nhau, nàng vừa thấy bực bội vừa thấy buồn cười, vội vàng đẩy tay Triệu Tôn ra, muốn cứu con trai ra khỏi chốn nước sôi lửa bỏng. Nhưng Triệu Tôn rất bá đạo, ôm chặt eo nàng không chịu buông, hắn đen mặt nói với Khuyết Nhi rằng, “Trở về học tiếp đi, con nít con nôi phá phách quá!”
“Phải biết kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi, mẫu hậu đã nói như vậy.” Khuyết Nhi tiếp tục ngó lơ hắn.
“Đúng đúng đúng, là thiếp nói, là thiếp nói.” Hạ Sơ Thất cười nịnh nọt, thầm nhéo tay Triệu Tôn, muốn hắn buông ra.
Nhưng hắn vẫn bất động, chỉ hơi cau mày, nhìn con trai chỉ mới sáu tuổi trước mắt mình.
“Trở về!”
Khuyết Nhi nhìn hắn rồi bỗng nhiên thốt ra một câu thế này.
“Hôm nay khí sắc của phụ hoàng không được tốt lắm, có vẻ như lao lực quá độ, cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng đụng vào mẫu hậu của con nữa.”
Cậu bé nói xong rồi kéo Hạ Sơ Thất đi.
Triệu Tôn buông tay: “…”
Hạ Sơ Thất nhịn cười, đến khi đi xa rồi nàng mới giơ ngón tay cái, vỗ con tim đang lạnh toát của mình.
“Giỏi lắm con trai, dám đấu lại cha con!”
Triệu Khuyết ngẩng đầu nhìn nàng, kiêu ngạo hừ một tiếng, đáy mắt hiện lên ý cười.
“Đó là điều dĩ nhiên, mẫu hậu cũng không xem thử nhi thần giống ai!”
“…” Hạ Sơ Thất lại câm nín, đây có khác gì đang khoe Triệu Thập Cửu một cách trá hình đâu?
Đúng là hai cha con ruột! Nàng ho khan, xoay đầu nhìn bóng dáng ai kia đứng thẳng người trong gió tuyết rồi đổi chủ đề.
“Khuyết Nhi, tỷ tỷ con đâu?”
Triệu Khuyết bĩu môi, “Đang ngồi ngẩn người trong cung.”
“Hả?!” Hạ Sơ Thất kinh ngạc, “Con bé sao vậy?”
Triệu Khuyết khẽ đáp, “Không biết.”
Hạ Sơ Thất cười hi hi, “Làm gì có chuyện nào mà con trai của nương không biết chứ? Nói mau, không được giấu nương.”
Suy cho cùng vẫn là trẻ con, cuối cùng cũng vẫn gục gã trước lời khen của mẹ ruột. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Khuôn mặt lạnh lùng của Khuyết Nhi hơi ấm lên, “Nhi thần chỉ biết, đại hãn của Ngột Lương Hãn sắp đến Đại Yến.”
“À!” Hạ Sơ Thất nheo mắt, có vẻ như đã hiểu ra nhưng lại không trả lời.
“Sao ạ?” Không biết Khuyết Nhi có hiểu tâm tư của tỷ tỷ nhà cậu nhóc hay không, trên khuôn mặt nho nhỏ kia là nét cười như có như không, nhưng lời nói ra lại khiến Hạ Sơ Thất giật mình, “Lát nữa mẫu hậu bắt mạch cho tỷ tỷ đi, xem thử có thể trị được cho tỷ ấy không.”
Hạ Sơ Thất đau đầu, nàng xoa trán, “Không sao, đợi tỷ tỷ con lớn lên một chút thì sẽ tự khỏi thôi.”
Khuyết Nhi mỉm cười, “Nhìn hoa ra quả, nhìn mây ra sương, tỷ ấy không phải là không sao đâu, mà là có nhiều sao lắm.”
“Con hiểu cái gì chứ?”
“Tất nhiên là nhi thần không hiểu. Nhưng nương là thần y đương thế, dĩ nhiên phải hiểu chứ ạ.”
Hạ Sơ Thất sửng sốt.
Khoảng thời gian này nàng thường nghe người ta nói con trai của nàng sinh ra vào đêm trăng máu, là thần đồng trời sinh, nàng vẫn không tin vào điều này lắm.
Giờ đây… có vẻ như thằng nhóc này thật sự thông minh hơn những đứa bé cùng tuổi bình thường khác nhiều.
Nàng mừng thầm trong lòng, ngoài mặt thì cười đắc ý, xoa mạnh đầu Khuyết Nhi, “Nhóc ranh, mới tí tuổi đầu… Hừ.”
“Nhóc ranh!” Cách đó không xa, Triệu Tôn nhìn bóng lưng của hai mẹ con, từ từ thả tay đang giơ lên xuống, than thở một câu y hệt.
“Mới tí tuổi đầu, đã dùng mánh khóe với cha mình…”
…
Mùa đông năm Vĩnh Lộc thứ năm lạnh vô cùng.
Hôm nay là một ngày bão tuyết, không khí lạnh tàn sát bầu trời kinh sư mới.
Tại Chiếu Ngục* của Cẩm Y Vệ, ở nơi cuối hành lang dài là một cánh cửa gỗ cũ nát. Mặt đất ẩm ướt, lạnh lẽo, tuyết đọng nơi cửa ra vào hắt ra ánh sáng trắng dị thường khiến người ta thấy rét run. Trên mái hiên có treo một ngọn đèn tối mờ nhưng bên trong vấn tối đen, như một nơi không bao giờ thấy đáy, khiến không gian đen kịt kia trông chẳng khác gì một ngôi mộ dưới lòng đất.
(*) Chiếu Ngục: nhà tù
“Chỉ huy sứ đại nhân.”
Trong bóng tối, ngục tốt cúi đầu chắp tay thỉnh an.
Giáp Nhất gật đầu nhưng không nói gì mà đi thẳng vào bên trong.
Nếu nói triều Đại Yến có cơ cấu nào thần bí nhất thì không nơi nào khác ngoài nơi này. Từ khi khôi phục lại Cẩm Y Vệ thì tổ chức đã có nhiều điểm khác biệt so với triều Hồng Thái. Vào triều Hồng Thái, Cẩm Y Vệ nằm ngoài sáng, quang minh chính đại hoành hành bá đạo, để lại nhiều kiện cáo đầy máu tanh. Đến triều Vĩnh Lộc, tuy Cẩm Y Vệ vẫn được gọi là Cẩm Y Vệ nhưng chức năng đã thay đổi rất nhiều. Ngoại trừ thị vệ Loan Nghi của hoàng đế ra, những cơ cấu khác trên cơ bản đều nằm trong bóng tối, những việc như truy nã và dụng hình, người bình thường không thể nào biết được.
Họ đã rút được bài học từ chỗ Đông Phương Thanh Huyền nên làm việc cũng cẩn thận hơn.
Chiếu Ngục vẫn giữ chức năng bắt giam và dụng hình như thời triều Hồng Thái, nhưng lúc này lại phân theo đẳng cấp. Kiểu phạm nhân khác nhau, loại vụ án khác nhau, mức độ nặng nhẹ khác nhau thì nơi giam giữ cũng khác nhau. Và nơi Giáp Nhất đi là nơi thần bí nhất trong Chiếu Ngục.
Rất nhiều Cẩm Y Vệ mới vào nhậm chức trong Chiếu Ngục đều không biết người phụ nữ bị giam trong đó là ai.
Ngày thường Chỉ huy sứ đại nhân cũng không cho phép họ tiếp cận nàng ta.
“Nói!” Lần này, Triệu Tôn giành nói trước Hạ Sơ Thất.
“Hừ!” Hạ Sơ Thất bực bội, nhìn hai cha con “chiến đấu”.
Khuyết Nhi nhìn mẫu thân, rõ ràng không hề bị sự lạnh lùng của cha nó hù họa mà còn bước lên nhìn thẳng vào mặt hắn.
“Nhi thần muốn mượn phụ hoàng một thứ.”
“Hử?” Triệu Tôn thấy cậu nhóc khăng khăng như vậy thì đen mặt, “Thứ gì?”
“Mượn cái ôm của mẫu hậu.” Khuyết Nhi trông còn lạnh lùng hơn cả hắn.
Hạ Sơ Thất nghe xong liền cười thầm, Triệu Tôn thì lại nghiêm mặt, nhìn chằm chằm con trai, “Nếu ta không cho mượn thì sao?”
“Cướp!” Khuyết Nhi ngẩng đầu lên, trả lời đầy lạnh lùng.
Người bình thường thấy Triệu Tôn là sẽ sợ, không dám nhìn hắn. Nhưng Khuyết Nhi lại rất can đảm, nhìn Triệu Tôn chằm chằm, đúng với hai chữ: gan lì!
Hạ Sơ Thất nhìn hai cha con có vẻ như đang đối đầu nhau, nàng vừa thấy bực bội vừa thấy buồn cười, vội vàng đẩy tay Triệu Tôn ra, muốn cứu con trai ra khỏi chốn nước sôi lửa bỏng. Nhưng Triệu Tôn rất bá đạo, ôm chặt eo nàng không chịu buông, hắn đen mặt nói với Khuyết Nhi rằng, “Trở về học tiếp đi, con nít con nôi phá phách quá!”
“Phải biết kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi, mẫu hậu đã nói như vậy.” Khuyết Nhi tiếp tục ngó lơ hắn.
“Đúng đúng đúng, là thiếp nói, là thiếp nói.” Hạ Sơ Thất cười nịnh nọt, thầm nhéo tay Triệu Tôn, muốn hắn buông ra.
Nhưng hắn vẫn bất động, chỉ hơi cau mày, nhìn con trai chỉ mới sáu tuổi trước mắt mình.
“Trở về!”
Khuyết Nhi nhìn hắn rồi bỗng nhiên thốt ra một câu thế này.
“Hôm nay khí sắc của phụ hoàng không được tốt lắm, có vẻ như lao lực quá độ, cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng đụng vào mẫu hậu của con nữa.”
Cậu bé nói xong rồi kéo Hạ Sơ Thất đi.
Triệu Tôn buông tay: “…”
Hạ Sơ Thất nhịn cười, đến khi đi xa rồi nàng mới giơ ngón tay cái, vỗ con tim đang lạnh toát của mình.
“Giỏi lắm con trai, dám đấu lại cha con!”
Triệu Khuyết ngẩng đầu nhìn nàng, kiêu ngạo hừ một tiếng, đáy mắt hiện lên ý cười.
“Đó là điều dĩ nhiên, mẫu hậu cũng không xem thử nhi thần giống ai!”
“…” Hạ Sơ Thất lại câm nín, đây có khác gì đang khoe Triệu Thập Cửu một cách trá hình đâu?
Đúng là hai cha con ruột! Nàng ho khan, xoay đầu nhìn bóng dáng ai kia đứng thẳng người trong gió tuyết rồi đổi chủ đề.
“Khuyết Nhi, tỷ tỷ con đâu?”
Triệu Khuyết bĩu môi, “Đang ngồi ngẩn người trong cung.”
“Hả?!” Hạ Sơ Thất kinh ngạc, “Con bé sao vậy?”
Triệu Khuyết khẽ đáp, “Không biết.”
Hạ Sơ Thất cười hi hi, “Làm gì có chuyện nào mà con trai của nương không biết chứ? Nói mau, không được giấu nương.”
Suy cho cùng vẫn là trẻ con, cuối cùng cũng vẫn gục gã trước lời khen của mẹ ruột. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Khuôn mặt lạnh lùng của Khuyết Nhi hơi ấm lên, “Nhi thần chỉ biết, đại hãn của Ngột Lương Hãn sắp đến Đại Yến.”
“À!” Hạ Sơ Thất nheo mắt, có vẻ như đã hiểu ra nhưng lại không trả lời.
“Sao ạ?” Không biết Khuyết Nhi có hiểu tâm tư của tỷ tỷ nhà cậu nhóc hay không, trên khuôn mặt nho nhỏ kia là nét cười như có như không, nhưng lời nói ra lại khiến Hạ Sơ Thất giật mình, “Lát nữa mẫu hậu bắt mạch cho tỷ tỷ đi, xem thử có thể trị được cho tỷ ấy không.”
Hạ Sơ Thất đau đầu, nàng xoa trán, “Không sao, đợi tỷ tỷ con lớn lên một chút thì sẽ tự khỏi thôi.”
Khuyết Nhi mỉm cười, “Nhìn hoa ra quả, nhìn mây ra sương, tỷ ấy không phải là không sao đâu, mà là có nhiều sao lắm.”
“Con hiểu cái gì chứ?”
“Tất nhiên là nhi thần không hiểu. Nhưng nương là thần y đương thế, dĩ nhiên phải hiểu chứ ạ.”
Hạ Sơ Thất sửng sốt.
Khoảng thời gian này nàng thường nghe người ta nói con trai của nàng sinh ra vào đêm trăng máu, là thần đồng trời sinh, nàng vẫn không tin vào điều này lắm.
Giờ đây… có vẻ như thằng nhóc này thật sự thông minh hơn những đứa bé cùng tuổi bình thường khác nhiều.
Nàng mừng thầm trong lòng, ngoài mặt thì cười đắc ý, xoa mạnh đầu Khuyết Nhi, “Nhóc ranh, mới tí tuổi đầu… Hừ.”
“Nhóc ranh!” Cách đó không xa, Triệu Tôn nhìn bóng lưng của hai mẹ con, từ từ thả tay đang giơ lên xuống, than thở một câu y hệt.
“Mới tí tuổi đầu, đã dùng mánh khóe với cha mình…”
…
Mùa đông năm Vĩnh Lộc thứ năm lạnh vô cùng.
Hôm nay là một ngày bão tuyết, không khí lạnh tàn sát bầu trời kinh sư mới.
Tại Chiếu Ngục* của Cẩm Y Vệ, ở nơi cuối hành lang dài là một cánh cửa gỗ cũ nát. Mặt đất ẩm ướt, lạnh lẽo, tuyết đọng nơi cửa ra vào hắt ra ánh sáng trắng dị thường khiến người ta thấy rét run. Trên mái hiên có treo một ngọn đèn tối mờ nhưng bên trong vấn tối đen, như một nơi không bao giờ thấy đáy, khiến không gian đen kịt kia trông chẳng khác gì một ngôi mộ dưới lòng đất.
(*) Chiếu Ngục: nhà tù
“Chỉ huy sứ đại nhân.”
Trong bóng tối, ngục tốt cúi đầu chắp tay thỉnh an.
Giáp Nhất gật đầu nhưng không nói gì mà đi thẳng vào bên trong.
Nếu nói triều Đại Yến có cơ cấu nào thần bí nhất thì không nơi nào khác ngoài nơi này. Từ khi khôi phục lại Cẩm Y Vệ thì tổ chức đã có nhiều điểm khác biệt so với triều Hồng Thái. Vào triều Hồng Thái, Cẩm Y Vệ nằm ngoài sáng, quang minh chính đại hoành hành bá đạo, để lại nhiều kiện cáo đầy máu tanh. Đến triều Vĩnh Lộc, tuy Cẩm Y Vệ vẫn được gọi là Cẩm Y Vệ nhưng chức năng đã thay đổi rất nhiều. Ngoại trừ thị vệ Loan Nghi của hoàng đế ra, những cơ cấu khác trên cơ bản đều nằm trong bóng tối, những việc như truy nã và dụng hình, người bình thường không thể nào biết được.
Họ đã rút được bài học từ chỗ Đông Phương Thanh Huyền nên làm việc cũng cẩn thận hơn.
Chiếu Ngục vẫn giữ chức năng bắt giam và dụng hình như thời triều Hồng Thái, nhưng lúc này lại phân theo đẳng cấp. Kiểu phạm nhân khác nhau, loại vụ án khác nhau, mức độ nặng nhẹ khác nhau thì nơi giam giữ cũng khác nhau. Và nơi Giáp Nhất đi là nơi thần bí nhất trong Chiếu Ngục.
Rất nhiều Cẩm Y Vệ mới vào nhậm chức trong Chiếu Ngục đều không biết người phụ nữ bị giam trong đó là ai.
Ngày thường Chỉ huy sứ đại nhân cũng không cho phép họ tiếp cận nàng ta.