• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền bản mới (4 Viewers)

  • Chương 1173 - Ngoại truyện 14

Nửa canh giờ sau, sau khi xử lý xong chuyện, các thần tử đồng loạt lui xuống.



Nhìn mọi người lui xuống nhưng Khuyết Nhi lại đặt hay tay lên đầu gối, từ từ ngẩng đầu lên nhìn Trần Đại Ngưu.



“Định An hầu…”



“Hả?” Trần Đại Ngưu dường như hơi thất thần, khẽ há miệng ra, nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Triệu Khuyết, y cau mày suy nghĩ trong phút chốc rồi mới xoay người lại, chắp tay nói, “Có vi thần, không biết thái tử điện hạ có điều gì cần phân phó?”



Khuyết Nhi nhìn y, giọng nói rất bình tĩnh, nhưng loáng thoáng có thể nghe ra được chút ít mùi trêu ghẹo.



“Giờ phải đi gấp à?”



Cậu nhóc bỗng dưng hỏi một câu chẳng đầu đuôi, Trần Đại Ngưu hình như không hiểu ra sao.



“Mọi người đều đi hết rồi, vi thần cũng phải về… Thái tử điện hạ còn có chuyện gì ư?”



Triệu Khuyết dời tầm mắt ra khỏi mặt y, từ từ di chuyển xuống dưới, “Ta thấy cổ ngươi có vết cào, sợ là đã xảy ra chuyện gì đó nên mới muốn hỏi thăm ngươi.”



Trần Đại Ngưu đỏ mặt, hiểu ra, y che cổ, cúi đầu xuống.



“Bẩm điện hạ, thần… thần… bị mèo nhà thần cào.”



Khuyết Nhi nhìn y với vẻ như hiểu như không, “Hả?”



Trần Đại Ngưu thấy rõ ràng là cậu bé không tin, nhưng y cũng không biết phải giải thích ra sao với một cậu bé mới tí tuổi đầu, thế là chỉ đành ấp úng, “Điện hạ, mèo của nhà thần… hơi hung dữ, nóng tính, dữ dằn lắm.”



Y nói xong, thấy Triệu Khuyết không nói gì, thế là đành ngậm miệng lại.



Biết con trai đang cố tình trêu Trần Đại Ngưu nên Triệu Tôn thấy không nhẫn tâm.



Hắn khẽ ho một tiếng, “Khuyết Nhi, đã không còn sớm nữa, chẳng phải con còn phải đi thỉnh an mẫu hậu nữa ư?”



Có bệ hạ đứng ra giải vây giúp mình, Trần Đại Ngưu thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nào ngờ Triệu Khuyết lại cau mày, thong thả nhìn lướt qua mặt của hai người họ rồi mới nói rất nghiêm túc, “Phụ hoàng, Định An hầu, hai người không cần phải ngạc nhiên, nhi thần chỉ muốn hỏi thăm thôi. Huống hồ, mèo nhà Định An Hầu có là gì đâu? Nó chỉ biết cào cổ, mèo nhà con, ngay cả mặt của phụ hoàng còn dám cào luôn nữa mà.”



Trần Đại Ngưu: “…”



Triệu Tôn: “…”



Thấy hai người họ nhìn nhau, Khuyết Nhi thở dài.



“Nuôi phải mèo như vậy, còn hơn cả sợ vợ…”



Cậu bé nói xong rồi bình tĩnh trượt xuống ghế, phủi tà áo rồi đi ra ngoài, trong đôi mắt tinh ranh kia là nét cười và sự gian xảo không hợp với độ tuổi này, nhưng không ai nhìn thấy được.



Cậu bé đi đến cửa, bỗng dưng xoay đầu lại nhìn Trần Đại Ngưu.



“Xem ra từ nay về sau, không còn ai cười Định An hầu sợ vợ nữa. Bởi vì mèo nhà hoàng đế còn dữ dằn hơn nhà Định An hầu!”



Triệu Tôn: “…”



Trần Đại Ngưu: “…”



Đợi đến khi cậu bé đi khuất bóng, hai người đàn ông mới nhìn nhau, cảm thấy dở khóc dở cười.



Nhưng Triệu Tôn là hoàng đế lạnh lùng, trước nay đã quen xem trọng thể diện. Hắn hừ lạnh, phất tay áo ngồi xuống bưng tách trà lên, bình tĩnh giải vây cho chính mình, “Thằng nhóc ranh này, càng lúc càng không ra gì, hôm nào đó phải dạy lại nó mới được. Đại Ngưu, ngươi phải trông chừng Tông Sưởng nhà mình, đừng học theo Khuyết Nhi.”



Trần Đại Ngưu cười hi hi, xoa vết cào trên cổ.



“Không sao, Tông Sưởng có nương của nó dạy dỗ, không hư được.”



“Hử?” Triệu Tôn lạnh mặt, đặt tách trà xuống, “Ý ngươi là Khuyết Nhi hư?”



“Không không không.” Trần Đại Ngưu đỏ mặt, cười tạ tội, “Vi thần không dám, làm gì dám nói thái tử điện hạ hư chứ…”



Triệu Tôn hừ mũi hình như không vui, hắn xua tay.



Khi lui xuống, Trần Đại Ngưu thở phào, khẽ than rằng, “Quả nhiên làm bạn với vua như làm bạn với hổ.”



Sau lưng y, Triệu Tôn lại nghĩ rằng: Nếu không dọa y thì tin đồn sợ vợ sẽ được truyền ra ngoài thông qua miệng của con trai và Trần Đại Ngưu, há chẳng phải là bắt ông đây gánh cái danh đó thay cho y à?



Trần Đại Ngưu vừa cưỡi ngựa vừa che cổ, trở về phủ Định An hầu.



Tòa phủ đệ này được xây lại từ ngôi nhà lúc xưa, bốn năm trước, sau khi giành chiến thắng ở phía Nam, khi về triều, Triệu Tôn đã ban cả hai ngôi nhà kế bên cho y. Đại ca nhà y đã làm cái nghề xây nhà sửa thành từ lâu rồi nên nhận luôn việc này. Địa điểm rộng rãi, tiền bạc dư dả, tu sửa cũng dễ dàng hơn, thế là phủ Định An hầu lúc này trông to lớn khí thế hơn năm xưa.



Tiếng vó ngựa lộc cộc của Trần Đại Ngưu vừa vọng vào, phía gác cửa đã có động tĩnh.



Họ mở cửa cầm đèn, đứng hai bên đón Trần Đại Ngưu.



Trần Đại Ngưu nhảy xuống ngựa, không nhìn ai mà vội vàng chạy vào trong.



Y còn chưa vào hậu viện thì đã nhìn thấy mấy người đi tới từ trong sân.



Sắc trời đã hơi tối, lại còn đổ tuyết, nhưng y chỉ cần nhìn là có thể nhận ra.



Đó chẳng phải là “con mèo” mà y nuôi đó ư?



“Hầu gia, chàng về rồi à?” Triệu Như Na không bước đến gần mà dừng lại ở nơi cách y không xa mỉm cười, trong tay là một chiếc áo choàng da chồn màu xanh thẫm, nhìn y đầy dịu dàng. Trần Đại Ngưu bỏ tay ra khỏi cổ, tâm trạng buồn bực lúc ban đầu đã tan đi hết, y sải bước đi tới, ôm lấy eo nàng kéo vào lòng.



“Về rồi. Nương tử, hôm nay nàng đã làm những gì?”



Đám nha đầu bên cạnh nhìn hai người ôm nhau, họ cúi đầu xuống, lẳng lặng lùi ra.



Trong gió đêm, Triệu Như Na ôm eo y, cười khẽ, vùi đầu vào lòng y.



“Thì còn gì ngoài hầu hạ tiểu tổ tông của nhà chàng.”

w●ebtruy●enonlin●e●com

“Hì, vất vả cho nương tử rồi.” Trần Đại Ngưu cúi đầu hôn nàng.



Triệu Như Na thẹn thùng né người đi, quở trách y, “Còn cười được? Tên nhóc Tông Sưởng này không chịu đọc sách mà cứ đòi chạy đi cưỡi ngựa…”



Khác với thiên tài Triệu Khuyết, tuy Tông Sủng mới bốn tuổi nhưng Triệu Như Na đã khẳng định thằng bé này giống hệt cha nó, không phải là người thích đọc sách, cả ngày nghịch ngợm chơi bời, không leo cây phá tổ chim thì xuống sông bắt lươn, nếu không thì sẽ chui vào bụi cỏ bắt dế. Nàng cáu lên, nhốt thằng bé vào trong thư phòng ép đọc sách, nào ngờ nó lại biết xếp ghế leo ra khỏi cửa sổ chạy trốn, khiến vợ chồng họ đau hết cả đầu.



Nhưng thằng bé này là con một của họ, sau nhiều năm kết hôn, Triệu Như Na và Trần Đại Ngưu mới có một đứa con này, trong phủ từ trên xuống dưới ai cũng xem thằng bé như bảo bối, hễ Triệu Như Na ở trước mặt người khác nói thằng bé câu nào thì bà cụ sẽ thấy không vui. Thế là vì thằng bé, mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu tiến thêm một bước mới, đó là oán.



“Hầu gia, chàng xem phải làm sao đây? Lát nữa chàng phải nói chuyện với Tông Sưởng, dọa nó…”



“Hì hì, gấp cái gì?” Trần Đại Ngưu cười, có vẻ như không quan tâm đến chủ đề này lắm. Nàng còn chưa nói xong, y nhìn xung quanh không có người, thế là ôm eo nàng, dùng áo choàng bọc cả người nàng lại rồi bồng lên, sải bước đi vào trong phòng. Những nha đầu đầy tớ bắt gặp trên đường đều cúi đầu không dám nhìn, Triệu Như Na vừa ngượng vừa sốt ruột nhưng lại không tiện giãy giụa, chỉ nói nhỏ, “Hầu gia, thiếp đang nói chuyện nghiêm chỉnh.”



“Ta cũng đang làm chuyện nghiêm túc.”



Trần Đại Ngưu trừng mắt, ra hiệu cho nàng nhìn lên cổ y.



“Nhìn xem tối qua nàng cào kìa, hại hôm nay ta mất mặt trước mặt bệ hạ...”



Y nghĩ đến chuyện trong ngự thư phòng, sau đó chẹp miệng, rồi bỗng dưng lại cười.



“Nhưng mà cũng không sao… Kẻ mất mặt không chỉ có mình ta.”



Triệu Như Na không biết chuyện xảy ra hôm nay, nàng cau mày vạch cổ áo y ra nhìn, nghĩ đến chuyện ân ái tối qua, trong lòng trở nên mềm mại, làm gì còn cáu giận như khi nãy nữa? Nàng thở một hơi đầy hạnh phúc, vòng tay qua vùi mặt vào cổ y, khẽ nói, “Lần sau thiếp không dám nữa.”



“Hả, nàng nói gì?” Trần Đại Ngưu giả vờ không nghe thấy, y cau mày hỏi.



Triệu Như Na sửng sốt, cắn môi, lặp lại, “Thiếp nói, lần sau không dám nữa.”



Trần Đại Ngưu ậm ừ trong miệng, rồi lại ngẩng đầu lên.



“Nàng nói gì? Ta vẫn không nghe rõ lắm, nàng nói lớn lên một chút nữa đi!”



Sự gian xảo lướt qua trong mắt y, nhưng nó cũng rơi vào trong mắt Triệu Như Na.



Nàng đã hiểu, tên này cứ nghe người ta nói y sợ vợ nên muốn tạo dựng uy phong, tìm lại địa vị cho mình đây mà. Trong lòng nàng thấy rất buồn cười, nhưng người đàn ông nhà mình, mình không chiều, chẳng lẽ lại để người phụ nữ khác chiều ư? Thế là nàng nghiêm mặt, hắng giọng, dùng âm lượng mà người hầu nghe thấy, nói từng chữ rất rõ ràng, “Thiếp nói, đều là lỗi của thiếp, hầu gia đại nhân đại lượng, đừng so đo với thiếp nữa. Thiếp quả thật... thấy hổ thẹn không thôi. Sau này, thiếp sẽ nghe theo lời của hầu gia, hầu gia nói đi về hướng Đông, thiếp không dám đi về hướng Tây, hầu gia nói muốn nạp thiếp, thiếp sẽ không dám cưới thê cho người...”



“Ha ha ha!”



Trần Đại Ngưu cười to, rất sảng khoái.



“Vậy thì ta sẽ tha cho nàng lần này.”



Sau khi ngừng cười, y lại cúi đầu xuống, ghé bên tai nàng nịnh nọt.



“Nương tử giỏi lắm, tủi thân cho nàng rồi, lát nữa ta sẽ ‘yêu thương’ nàng.”



Triệu Như Na ngượng ngùng, đấm vào ngực y, “Hầu gia…”



“Ha ha.” Trần Đại Ngưu lại cười, nắm lấy bàn tay trắng nõn của nàng rồi cắn một cái, “Nhỏ tiếng thôi, lát nữa con trai lại đến phá bây giờ…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom