Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-101
Chương 102: Công việc của khương lễ
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Cảm giác khi trong nhà có thêm một sinh hồn là như thế nào?
Mấy thần tiên chuyển thế cũng còn đỡ, dù gì cũng đã gặp qua, không đến mức ngạc nhiên hay kinh sợ này nọ.
Y Y cũng thấy có thể chấp nhận được, sau khi Phong Tiểu Tiểu dùng máu của chính mình trộn với Ngưu Lệ(*) giúp cô nhóc khai nhãn, coi như trong tiệm có thêm một vị khách ở trọ, cũng chẳng có gì khác... Bản thân cô nhóc cũng khác thường, chẳng lẽ còn sợ một sinh hồn nho nhỏ?
(*) Ngưu Lệ: ý chỉ nước mắt trâu, loại nước mà lần trước Lý Trường lấy ra dùng trong lần cứu ba hồn quỷ côn đồ, khi bôi loại nước này lên mí mắt thì sẽ thấy được người cõi âm, nói chính xác là hồn và quỷ.
Người cảm thấy không được tự nhiên cũng chỉ có Đường Cần và Điềm Điềm.
Tuy rằng hai người này đều không thể nhìn thấy được sinh hồn, nhưng chuyện cũng từ cái việc không thể nhìn thấy này mà ra. Trên bàn cơm đột nhiên lòi ra thêm một chỗ trống đã thế lại còn có lư hương, trong phòng khách lại bày thêm một bài vị, cho dù là nhìn từ góc độ nào cũng thấy ma quái. Mà, hai người họ lại vẫn không biết chuyện gì xảy ra, cả ngày chỉ thấy toàn thân lành lạnh, không được tự nhiên giống như gặp hiện tượng ma quái... Thật ra cũng đúng là chuyện ma quái thật.
Trái ngược với chuyện mấy người trong tiệm nhìn thấy hay không nhìn thấy, Vương Vi lại lăn lộn trong này như cá gặp nước, như lời cô nàng nói, mặc dù cô là một người sống, nhưng thân thể dạng này chẳng qua chỉ là một sự trói buộc, ngoài việc còn có hơi thở, có thể hấp thụ ánh sáng mặt trời và đồ ăn ngon, những lúc bình thường có lúc nào không phải thật cẩn thận đâu?
Bởi vì có bệnh tim, cảm xúc của Vương Vi không thể bị kích động quá mạnh, bi thương đương nhiên không thể, vui mừng quá cũng không được. Không đau khổ, không vui, không thương, không giận... Sống như vậy còn không tự do bằng người chết.
Hiện tại thì khác, nơi này ngoài hai người bình thường khá là đặc biệt kia ra, còn lại hầu hết đều không phải người thường, ai cũng thấy được cô, không để cho cô có cảm giác cô đơn khi thành quỷ. Hơn nữa, hai tượng đất Phong Tiểu Tiểu tự tay nặn ra, linh trí vẫn chưa mở, đồng nghĩa với việc mắt tiên thiên chưa đục, cũng đều có thể thấy được cô.
Tính tình của tượng đất cũng rất tốt, vô cùng nghe lời, có thể nói là bảo sao nghe vậy. Sau ngày Vương Vi mới vào ở, bằng ưu thế của sinh hồn, liếc mắt một cái đã thấy được khí tức cổ quái trên người hai tượng đất, chờ sau khi hỏi thăm ra thân phận của hai người đó, lại mãnh liệt yêu cầu Phong Tiểu Tiểu treo ngọc bài kia lên trên cổ Nghê Nhân Giai. Thế là, bàn ngày cô nàng chỉ huy tượng đất mang theo ngọc bài cũng chính là chính mình đi dạo mọi nơi, buổi tối sau khi hưởng dụng hương khói thì quay về bài vị ngủ... Cuộc sống như thế này thật sự quá dễ chịu.
Tuy Dương Nghiên không quá nhiệt tình đối với chuyện đưa Vương Vi hoàn dương, nhưng nếu đã nhận, đương nhiên sẽ có trách nhiệm. Sau khi thuận tay ra nhiệm vụ hỏi thăm địa chỉ của tóc đỏ, anh liền mặc kệ luôn, nên ăn cứ ăn, nên ngủ cứ ngủ, chờ tìm được cách liên lạc với tóc đỏ thì lúc đó mới có thể cho người ra tay. Vương Vi cũng không thúc giục, cô chỉ mong sao mình có thể trở về thân thể rách nát luôn giam cầm trói buộc mình kia muộn một chút…
Vì Phong Tiểu Tiểu phải làm bình gốm theo yêu cầu nên đã tự nhốt mình trong xưởng vài ngày. Hôm nay rốt cuộc cũng làm ra một cái nhìn có chút giống với ảnh mẫu, dùng linh lực chỉnh chỉnh sửa sửa, ước chừng cũng giống tám phần, vì thế quyết định đưa cho khách hàng xem thử.
Thật ra cũng không cần cô đích thân đi một chuyến, chẳng qua Phong Tiểu Tiểu nghĩ dù sao cũng ở phố Thành Hoàng, vừa lúc cũng có thể tiện đường thăm Ngao Tiềm, lại tranh thủ đưa Vương Vi về nhà “mẹ đẻ”... Đối với cô hồn ở phố Thành Hoàng mà nói, hộ khẩu được đăng ký ở miếu Thành Hoàng thì có thể xem đó là nhà mẹ đẻ.
Cẩn thận để bình gốm vào hộp, Dương Nghiên đang xem ti vi trong phòng khách đúng lúc trông thấy Phong Tiểu Tiểu liền cười: “Ồ, ra ngoài rồi hả?”
“Ừ, ra thành phẩm rồi, tính mang đến miếu Thành Hoàng cho khách hàng xem.” Phong Tiểu Tiểu cho xốp dẻo vào hộp, bỏ bình vào, lại bỏ thêm xốp dẻo, cuối cùng đóng lại. Sau khi làm xong liền phủi tay, nhìn trong phòng không thấy ai thì tò mò: “Người đâu hết rồi? Ra ngoài hết rồi hả?”
“Đường Cần ở trong phòng, hình như nghe nói gần đây trên trang web có đơn đặt hàng mới, vừa hay ở khu này, anh ta muốn tự mình kiếm chút lộ phí. Điềm Điềm ra ngoài đi dạo, Y Y thì trông tiệm, Nghê Nhân Giai ra ngoài rồi.” Dương Nghiên thuận miệng nói, báo cáo một lượt hành tung của mọi người, Nghê Nhân đương nhiên là chỉ Vương Vi, trong khoảng thời gian này cô nàng sai sử thuộc hạ tượng đất của Phong Tiểu Tiểu một cách rất sung sướng.
Phong Tiểu Tiểu thấy bộ dạng chán đời này của anh, nhịn không được liền bĩu môi: “Anh cả ngày không có chuyện khác để làm sao? Dù gì cũng là con một, cứ cho là khoảng thời gian này vì tình huống đặc biệt không thể về nhà, nhưng cũng phải đi xem sản nghiệp trong tay cha anh một chút chứ?” Nghĩ một lúc lại khó hiểu hỏi, “Chuyện thằng con lão Hồ khó giải quyết thế cơ à, đến bây giờ vẫn chưa xong?”
“Sắp xong rồi, Triển Hiên đã mang đồ đến, tôi đã đưa cho ông già để ông ấy đi gây sức ép, đại khái cũng chỉ cần mấy ngày nữa thôi.” Dương Nghiên ấn điều khiển chuyển kênh, vẫn trưng ra cái vẻ chán đời, “Chuyện công ty tôi quả thật không có hứng thú, chờ đến lúc thật sự kế thừa thì thuê một quản lý chuyên nghiệp là được.”
“Kể cả có quản lý chuyên nghiệp thì anh cũng không thể hoàn toàn bỏ mặc, không để tâm tới được.” Phong Tiểu Tiểu khinh bỉ, lại ngẫm, “Nếu thấy chán quá, hay anh với tôi tới chỗ Thành Hoàng chơi chút đi?!”
“Tôi bận lắm.” Dương Nghiên há mồm liền nói, “Bận ăn cơm, bận ngủ, còn bận ngẩn người...”
Phong Tiểu Tiểu thiếu chút nữa là ngứa tay ném cái hộp trong tay qua chỗ anh.
Nói một nửa, Dương Nghiên đột nhiên tỉnh táo lại, bám vào sô pha lết người đến chỗ Phong Tiểu Tiểu: “À mà, cô biết Đường Cần bao nhiêu tuổi không?”
“Không biết, chẳng phải anh có mắt Thông Thiên sao?”
“Có mắt Thông Thiên cũng không phải dùng để xem mấy thứ lông gà vỏ tỏi đó!” Dương Nghiên buồn bực, “Trước giờ tôi không để ý đến tuổi của cậu ta, nhưng mà cô thấy thằng nhóc này với con gái của lệ quỷ kia có xứng hay không?”
Phong Tiểu Tiểu đoán không sai, Dương Nghiên trong khoảng thời gian này đúng là nhàm chán cùng cực rồi. Trước đó mặc dù bất đắc dĩ phải rời khỏi nhà, nhưng hiện tại mối uy hiếp xem như đã giảm hơn phân nửa, Dương Nghiên vốn là có thể về nhà ở, nhưng vẫn cứ bám lại đây, vì nơi này không chỉ có không khí thoải mái, lại còn thường xuyên phát sinh mấy chuyện kỳ lạ cổ quái nữa. Mà, anh ta thích nhất chính là mấy chuyện cổ quái còn gì.
Không cần phải quan tâm đến sự nghiệp trong nhà, cho nên Dương Nghiên cứ như đang đi nghỉ, cả ngày cứ ngóng trông nơi này có chuyện vui gì giúp mình thư giãn. Nhưng hiện nay trên tay anh, trừ chuyện Vương Vi và chuyện bà cô ế ra, căn bản không tìm thấy trò kích thích gì khác, vì thế tinh thần cũng tự nhiên có chút uể oải.
Phong Tiểu Tiểu nghe Dương Nghiên nói xong có chút cạn lời: “Tìm một sát thủ tự do để mai mối cho dân lành, anh đúng là gì cũng có thể nghĩ ra. Không sợ hồn phách của ông chú kia biết được liền biến thành lệ quỷ ngay tại chỗ sao?
“Triển Hiên kia...”
“Tên quỷ để ý người ta, người ta chưa chắc đã vừa ý con gái ông ta.” Phong Tiểu Tiểu không kiên nhẫn, “Nếu anh thật sự có thời gian, không bằng...”
Nói còn chưa xong, ngoài cửa tiệm truyền đến một trận ồn ào và tiếng huýt sáo, giữa tiếng ồn còn kèm theo vài tiếng hét tức giận chói tai của Y Y.
Xảy ra chuyện rồi?
Phong Tiểu Tiểu lập tức ngậm miệng, liếc Dương Nghiên một cái, hai người không hẹn mà ngay lập tức cùng phóng ra cửa.
Mẹ nó, dám đến gây sự trong cửa hàng của ông? Đứa nào chán sống thế hả!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Mấy thần tiên chuyển thế cũng còn đỡ, dù gì cũng đã gặp qua, không đến mức ngạc nhiên hay kinh sợ này nọ.
Y Y cũng thấy có thể chấp nhận được, sau khi Phong Tiểu Tiểu dùng máu của chính mình trộn với Ngưu Lệ(*) giúp cô nhóc khai nhãn, coi như trong tiệm có thêm một vị khách ở trọ, cũng chẳng có gì khác... Bản thân cô nhóc cũng khác thường, chẳng lẽ còn sợ một sinh hồn nho nhỏ?
(*) Ngưu Lệ: ý chỉ nước mắt trâu, loại nước mà lần trước Lý Trường lấy ra dùng trong lần cứu ba hồn quỷ côn đồ, khi bôi loại nước này lên mí mắt thì sẽ thấy được người cõi âm, nói chính xác là hồn và quỷ.
Người cảm thấy không được tự nhiên cũng chỉ có Đường Cần và Điềm Điềm.
Tuy rằng hai người này đều không thể nhìn thấy được sinh hồn, nhưng chuyện cũng từ cái việc không thể nhìn thấy này mà ra. Trên bàn cơm đột nhiên lòi ra thêm một chỗ trống đã thế lại còn có lư hương, trong phòng khách lại bày thêm một bài vị, cho dù là nhìn từ góc độ nào cũng thấy ma quái. Mà, hai người họ lại vẫn không biết chuyện gì xảy ra, cả ngày chỉ thấy toàn thân lành lạnh, không được tự nhiên giống như gặp hiện tượng ma quái... Thật ra cũng đúng là chuyện ma quái thật.
Trái ngược với chuyện mấy người trong tiệm nhìn thấy hay không nhìn thấy, Vương Vi lại lăn lộn trong này như cá gặp nước, như lời cô nàng nói, mặc dù cô là một người sống, nhưng thân thể dạng này chẳng qua chỉ là một sự trói buộc, ngoài việc còn có hơi thở, có thể hấp thụ ánh sáng mặt trời và đồ ăn ngon, những lúc bình thường có lúc nào không phải thật cẩn thận đâu?
Bởi vì có bệnh tim, cảm xúc của Vương Vi không thể bị kích động quá mạnh, bi thương đương nhiên không thể, vui mừng quá cũng không được. Không đau khổ, không vui, không thương, không giận... Sống như vậy còn không tự do bằng người chết.
Hiện tại thì khác, nơi này ngoài hai người bình thường khá là đặc biệt kia ra, còn lại hầu hết đều không phải người thường, ai cũng thấy được cô, không để cho cô có cảm giác cô đơn khi thành quỷ. Hơn nữa, hai tượng đất Phong Tiểu Tiểu tự tay nặn ra, linh trí vẫn chưa mở, đồng nghĩa với việc mắt tiên thiên chưa đục, cũng đều có thể thấy được cô.
Tính tình của tượng đất cũng rất tốt, vô cùng nghe lời, có thể nói là bảo sao nghe vậy. Sau ngày Vương Vi mới vào ở, bằng ưu thế của sinh hồn, liếc mắt một cái đã thấy được khí tức cổ quái trên người hai tượng đất, chờ sau khi hỏi thăm ra thân phận của hai người đó, lại mãnh liệt yêu cầu Phong Tiểu Tiểu treo ngọc bài kia lên trên cổ Nghê Nhân Giai. Thế là, bàn ngày cô nàng chỉ huy tượng đất mang theo ngọc bài cũng chính là chính mình đi dạo mọi nơi, buổi tối sau khi hưởng dụng hương khói thì quay về bài vị ngủ... Cuộc sống như thế này thật sự quá dễ chịu.
Tuy Dương Nghiên không quá nhiệt tình đối với chuyện đưa Vương Vi hoàn dương, nhưng nếu đã nhận, đương nhiên sẽ có trách nhiệm. Sau khi thuận tay ra nhiệm vụ hỏi thăm địa chỉ của tóc đỏ, anh liền mặc kệ luôn, nên ăn cứ ăn, nên ngủ cứ ngủ, chờ tìm được cách liên lạc với tóc đỏ thì lúc đó mới có thể cho người ra tay. Vương Vi cũng không thúc giục, cô chỉ mong sao mình có thể trở về thân thể rách nát luôn giam cầm trói buộc mình kia muộn một chút…
Vì Phong Tiểu Tiểu phải làm bình gốm theo yêu cầu nên đã tự nhốt mình trong xưởng vài ngày. Hôm nay rốt cuộc cũng làm ra một cái nhìn có chút giống với ảnh mẫu, dùng linh lực chỉnh chỉnh sửa sửa, ước chừng cũng giống tám phần, vì thế quyết định đưa cho khách hàng xem thử.
Thật ra cũng không cần cô đích thân đi một chuyến, chẳng qua Phong Tiểu Tiểu nghĩ dù sao cũng ở phố Thành Hoàng, vừa lúc cũng có thể tiện đường thăm Ngao Tiềm, lại tranh thủ đưa Vương Vi về nhà “mẹ đẻ”... Đối với cô hồn ở phố Thành Hoàng mà nói, hộ khẩu được đăng ký ở miếu Thành Hoàng thì có thể xem đó là nhà mẹ đẻ.
Cẩn thận để bình gốm vào hộp, Dương Nghiên đang xem ti vi trong phòng khách đúng lúc trông thấy Phong Tiểu Tiểu liền cười: “Ồ, ra ngoài rồi hả?”
“Ừ, ra thành phẩm rồi, tính mang đến miếu Thành Hoàng cho khách hàng xem.” Phong Tiểu Tiểu cho xốp dẻo vào hộp, bỏ bình vào, lại bỏ thêm xốp dẻo, cuối cùng đóng lại. Sau khi làm xong liền phủi tay, nhìn trong phòng không thấy ai thì tò mò: “Người đâu hết rồi? Ra ngoài hết rồi hả?”
“Đường Cần ở trong phòng, hình như nghe nói gần đây trên trang web có đơn đặt hàng mới, vừa hay ở khu này, anh ta muốn tự mình kiếm chút lộ phí. Điềm Điềm ra ngoài đi dạo, Y Y thì trông tiệm, Nghê Nhân Giai ra ngoài rồi.” Dương Nghiên thuận miệng nói, báo cáo một lượt hành tung của mọi người, Nghê Nhân đương nhiên là chỉ Vương Vi, trong khoảng thời gian này cô nàng sai sử thuộc hạ tượng đất của Phong Tiểu Tiểu một cách rất sung sướng.
Phong Tiểu Tiểu thấy bộ dạng chán đời này của anh, nhịn không được liền bĩu môi: “Anh cả ngày không có chuyện khác để làm sao? Dù gì cũng là con một, cứ cho là khoảng thời gian này vì tình huống đặc biệt không thể về nhà, nhưng cũng phải đi xem sản nghiệp trong tay cha anh một chút chứ?” Nghĩ một lúc lại khó hiểu hỏi, “Chuyện thằng con lão Hồ khó giải quyết thế cơ à, đến bây giờ vẫn chưa xong?”
“Sắp xong rồi, Triển Hiên đã mang đồ đến, tôi đã đưa cho ông già để ông ấy đi gây sức ép, đại khái cũng chỉ cần mấy ngày nữa thôi.” Dương Nghiên ấn điều khiển chuyển kênh, vẫn trưng ra cái vẻ chán đời, “Chuyện công ty tôi quả thật không có hứng thú, chờ đến lúc thật sự kế thừa thì thuê một quản lý chuyên nghiệp là được.”
“Kể cả có quản lý chuyên nghiệp thì anh cũng không thể hoàn toàn bỏ mặc, không để tâm tới được.” Phong Tiểu Tiểu khinh bỉ, lại ngẫm, “Nếu thấy chán quá, hay anh với tôi tới chỗ Thành Hoàng chơi chút đi?!”
“Tôi bận lắm.” Dương Nghiên há mồm liền nói, “Bận ăn cơm, bận ngủ, còn bận ngẩn người...”
Phong Tiểu Tiểu thiếu chút nữa là ngứa tay ném cái hộp trong tay qua chỗ anh.
Nói một nửa, Dương Nghiên đột nhiên tỉnh táo lại, bám vào sô pha lết người đến chỗ Phong Tiểu Tiểu: “À mà, cô biết Đường Cần bao nhiêu tuổi không?”
“Không biết, chẳng phải anh có mắt Thông Thiên sao?”
“Có mắt Thông Thiên cũng không phải dùng để xem mấy thứ lông gà vỏ tỏi đó!” Dương Nghiên buồn bực, “Trước giờ tôi không để ý đến tuổi của cậu ta, nhưng mà cô thấy thằng nhóc này với con gái của lệ quỷ kia có xứng hay không?”
Phong Tiểu Tiểu đoán không sai, Dương Nghiên trong khoảng thời gian này đúng là nhàm chán cùng cực rồi. Trước đó mặc dù bất đắc dĩ phải rời khỏi nhà, nhưng hiện tại mối uy hiếp xem như đã giảm hơn phân nửa, Dương Nghiên vốn là có thể về nhà ở, nhưng vẫn cứ bám lại đây, vì nơi này không chỉ có không khí thoải mái, lại còn thường xuyên phát sinh mấy chuyện kỳ lạ cổ quái nữa. Mà, anh ta thích nhất chính là mấy chuyện cổ quái còn gì.
Không cần phải quan tâm đến sự nghiệp trong nhà, cho nên Dương Nghiên cứ như đang đi nghỉ, cả ngày cứ ngóng trông nơi này có chuyện vui gì giúp mình thư giãn. Nhưng hiện nay trên tay anh, trừ chuyện Vương Vi và chuyện bà cô ế ra, căn bản không tìm thấy trò kích thích gì khác, vì thế tinh thần cũng tự nhiên có chút uể oải.
Phong Tiểu Tiểu nghe Dương Nghiên nói xong có chút cạn lời: “Tìm một sát thủ tự do để mai mối cho dân lành, anh đúng là gì cũng có thể nghĩ ra. Không sợ hồn phách của ông chú kia biết được liền biến thành lệ quỷ ngay tại chỗ sao?
“Triển Hiên kia...”
“Tên quỷ để ý người ta, người ta chưa chắc đã vừa ý con gái ông ta.” Phong Tiểu Tiểu không kiên nhẫn, “Nếu anh thật sự có thời gian, không bằng...”
Nói còn chưa xong, ngoài cửa tiệm truyền đến một trận ồn ào và tiếng huýt sáo, giữa tiếng ồn còn kèm theo vài tiếng hét tức giận chói tai của Y Y.
Xảy ra chuyện rồi?
Phong Tiểu Tiểu lập tức ngậm miệng, liếc Dương Nghiên một cái, hai người không hẹn mà ngay lập tức cùng phóng ra cửa.
Mẹ nó, dám đến gây sự trong cửa hàng của ông? Đứa nào chán sống thế hả!
Bình luận facebook