Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-102
Chương 103: Chu hân nhiên
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Giọng người đàn ông kia vẫn rất bình tĩnh, tựa như không nghe được thái độ đối địch trong giọng điệu của Hoàng Giam Ngôn: “Bố của anh có bệnh huyết áp cao, anh hẳn đã biết chuyện này rồi chứ?”
Cái gì!?
Thái độ đối địch Hoàng Giam Ngôn mới tích tụ lại bị quét sạch, anh ta không ngờ đối phương lại đột nhiên tuôn ra một câu như vậy. Có điều anh ta cũng nhanh chóng phản ứng lại, dường như đã hơi hiểu: “Ý của anh là...?!”
“Huyết áp cao dẫn đến xuất huyết não.” Giọng người đàn ông tiếp tục nói một cách chắc nịch, chỉ một câu nói đã khiến Hoàng Giam Ngôn chấn động đến ngẩn người.
Cao thủ giang hồ thì sao chứ? Cao thủ giang hồ cũng ăn ngũ cốc lương thực, cũng sẽ bị tăng đường huyết.
Hơn nữa, Hoàng Giam Ngôn cũng nắm được một chút kiến thức từ chỗ bạn bè. Anh ta biết người huyết áp càng cao thì càng dễ bị vỡ mạch máu khi tập luyện với cường độ lớn, ông già lại là kiểu người không chấp nhận được người khác nói mình không làm được giống anh ta. Đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục(*).
(*) Đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục: tam cửu và tam phục là những ngày lạnh nhất và nóng nhất trong năm. Cậu ngạn ngữ này mang ý nghĩa cho dù thời tiết khắc nghiệt như thế nào cũng nên kiên trì rèn luyện thân thể, như vậy mới khỏe mạnh được.
Hoàng Giam Ngôn càng nghĩ càng thấy phát rét, anh ta vội hỏi: “Nghiêm trọng không? Đã phẫu thuật chưa?!” Thời khắc này anh ta vô cùng hối hận. Sau khi quen biết đám người Phong Tiểu Tiểu, anh ta chỉ mải mê kinh ngạc và xoắn xuýt với vấn đề đặc biệt của mình, sao lại không nghĩ đến chuyện có thể nhờ người đến xem tình hình sức khỏe của cha mình chứ?!
Có điều nói đi cũng phải nói lại, kiểu việc tinh vi thế này đúng là có hơi làm khó cho Phong Tiểu Tiểu thật. Nếu như ngoại thương hoặc nội thương thì đã đành, chứ huyết áp cao thì không thể xem là thứ thuộc phạm vi “sửa chữa” được.
Đầu óc Hoàng Giam Ngôn rối tung cả lên, thật sự là một cuộn dây rối tung không tìm được cách gỡ. Ngay lúc này, hai người phía trước đã mua vé xong, giờ đến lượt anh ta. Cô gái ngồi sau ô cửa bán vé hỏi hắn muốn mua vé tàu đến nơi nào, Hoàng Giam Ngôn không hề nghĩ ngợi mà nhanh chóng nói tên quê của mình ra: “Hai vé, thành phố S.”
Em gái sau ô cửa bán vé gõ thông tin vé cực nhanh, giọng đàn ông trong điện thoại vẫn tiếp tục truyền đến: “Vừa mới giải phẫu xong, vẫn còn đang hôn mê, xin anh hãy mau chóng trở về một chuyến.”
Đoạn đối thoại tiếp theo không có nội dung quan trọng gì, chỉ là hỏi đáp một cách máy móc. Người đàn ông kia tự giới thiệu mình là bác sĩ chính người nước ngoài, Hoàng Giam Ngôn cũng không cảm thấy hứng thú với chi tiết lý lịch của người này, càng không nghĩ tới tại sao bác sĩ bệnh viện dùng số điện thoại bàn nhà mình để gọi đến. Trong lòng anh ta chỉ nghĩ sau khi về phải đi cho người ta một cái phong bì, đây mới là chuyện quan trọng nhất, dù gì cũng liên quan tới tính mạng ông già mà...
Đến khi nói chuyện điện thoại xong, Hoàng Giam Ngôn lấy hai tấm vé đi ra ngoài rồi ngẩng đầu nhìn thấy Điền Tố thì anh ta mới bừng tỉnh đại ngộ. Hình như vốn là mình định giúp người ta mua vé cơ mà nhỉ?!
Điền Tố thấy khó hiểu cầm lấy tấm vé xe lửa Hoàng Giam Ngôn do dự đưa đến, nhìn thoáng qua rồi trầm mặc: “...”
“Khụ khụ!” Hoàng Giam Ngôn cũng rất xấu hổ, “Trong nhà xảy ra chút việc, vừa rồi tôi sốt ruột quá nên không để ý mấy thứ này, lỡ mua nhầm vé về nhà tôi.”
“...” Điền Tố chửi bới một trận trong lòng, sau đó ngẩng đầu mỉm cười khách sáo: “Đại thần khách sáo rồi, A Tố không cần gấp, chuyện trong nhà ngài vẫn quan trọng hơn... Ặc, thật đấy, dù sao tôi chỉ cần đi từ tàu hỏa xuống, tỏ vẻ thời gian trước tôi thật sự ra ngoài là được rồi, quê của ngài hay của tôi đều được cả.”
Người ta thật sự là một trong ba vị tổ thần bước ra từ thời kỳ hỗn độn. Cho dù hiện giờ người ta là hổ xuống đồng bằng phải ẩn nấp trong thân thể kẻ khác không thể ra ngoài, nhưng thân thể người ta sử dụng cũng không phải là loại có thể để cho thứ tôm tép là cô xen vào.
Cô không những không được tỏ thái độ bất mãn, mà còn phải ra vẻ chủ động quan tâm: “Dù sao A Tố cũng phải ra ngoài, vậy chi bằng đến nhà ngài thăm chút xem, nói không chừng còn giúp được chút chuyện vặt gì đó…”
Hoàng Giam Ngôn nghĩ đến Điền Tố được ca tụng là người có khả năng làm việc nhà xuất sắc suốt mấy ngàn năm qua, nhất thời anh ta hơi động lòng. Tiên Ốc chắc chắn là ở cấp bậc điều dưỡng! Thủ trưởng của Trung Nam Hải còn chưa chắc đã có điều dưỡng theo sát bên mình, vả lại anh ta cũng rất lo cho ông già, thế nên Hoàng Giam Ngôn gật đầu không chút khách sáo, tỏ ra vô cùng biết ơn: “Vậy làm phiền cô rồi.”
“...” Định mệnh! Bà đây chỉ khách sáo hai câu cho có thôi có được không... Điền Tố im lặng rồi lại lặng im, kiên trì duy trì nụ cười trên mặt: “Đại thần đừng khách sáo...”
Số lượng tàu đến thành phố S khá nhiều, dù sao cũng là thành phố lớn. Có nhiều tuyến đường, vé tàu đương nhiên sẽ dư dả, càng không nói đến giờ chưa phải là giờ cao điểm của ngành đường sắt. Thử đổi lại là Tết âm lịch xem, chỉ xếp hàng mua vé thôi đã lâu chết đi được.
Vé trên tay Hoàng Giam Ngôn là của chuyến tàu nửa tiếng sau, trong nửa tiếng đó lòng anh ta như lửa đốt. Sau khi lên tàu, hai người ngồi ghế cứng thêm hai tiếng nữa, bấy giờ Điền Tố mới không nhịn được nữa mà mở miệng hỏi: “Đại... anh Hoàng, anh gọi điện cho chị Phong chưa?!”
Hoàng Giam Ngôn cầm điện thoại di động lên rồi lại buông xuống, lắc đầu: “Thôi bỏ đi, chỗ chị Phong của cô hiện giờ không có tín hiệu.” Còn về Dương Nghiên!? Từ khi đối phương bóng gió trào phúng eo mình mập ra, Hoàng Giam Ngôn đã sâu sắc cảm nhận được mình và đối phương không còn tiếng nói chung nữa.
Anh ta ngẫm lại, cuối cùng cũng gửi cái tin nhắn đến số Phong Tiểu Tiểu, đoán hôm sau, khi rời khỏi thần đình xong thì cô sẽ đọc được.
Cứ thế một người thấp thỏm không yên, một người buồn chán tẻ nhạt ngồi trên xe tàu chờ đợi.
***
Lúc ông Hoàng tỉnh lại là đã hơn ba giờ sáng, sáng sớm khi ông ra ngoài thì bị đánh úp. Khi đó đối phương ra tay quá đột ngột, hơn nữa kẻ đến đã có sự chuẩn bị, cả một bụng đầy võ công của ông cũng không thi triển được.
Hơn nữa tuổi của ông cũng đã lớn, hầu hết thời gian vẫn là lực bất tòng tâm. Thời gian không tha cho ai không phải chỉ là lời nói suông. Đến độ tuổi nhất định, tố chất thân thể sẽ bắt đầu kém đi, dù có sự lĩnh ngộ sâu hơn với các chiêu thức võ công thì cũng chẳng làm được gì. Những cái khác không nói, giờ ngay cả lúc so chiêu với người khác ông cũng không dám dùng sức tung cước. Người già xương xốp, lỡ không cẩn thận làm gãy xương đùi thì biết bắt đền ai?!
Ông quan sát xung quanh. Bây giờ ông vẫn đang ở trong nhà nhưng lại bị trói trên ghế xô pha ở phòng khách, bên cạnh là bạn già của mình, bạn già cũng bị trói lại, sắc mặt rất khó coi.
Mà trên một chiếc ghế xô pha khác cách hai người không xa, một người đàn ông tóc xám tro đang nhàn nhã ngồi xem ti vi. Trong bàn tay gác trên xô pha của hắn ta có một khẩu súng, ngón tay để hờ lên cò súng, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể cướp cò.
Ông Hoàng ước tính khoảng cách giữa hai người cùng với tỉ lệ thành công của việc ra tay bất ngờ trong tình thế này... Sau khi tính ra kết quả, ông Hoàng sáng suốt lựa chọn từ bỏ, giữ nguyên tư thế bị trói trên ghế xô pha rồi cố gắng ngồi dậy.
“Ồ, ông tỉnh rồi à?” Gã đàn ông tóc xám xoay đầu lại, rất khách sáo mà gật đầu với ông Hoàng: “Không cần căng thẳng, tôi chỉ muốn tìm thằng nhóc kia nên mới đến nhờ các vị giúp đỡ.”
Bà Hoàng đang mừng rỡ nhìn ông bạn già tỉnh lại thì nghe được lời này, sắc mặt bà ngay lập tức càng khó coi hơn nhiều. Bà trầm giọng nói với ông Hoàng: “Vừa nãy hắn ta gọi điện cho Ngôn Nhi, nói là ông phẫu thuật để lừa con, bảo Ngôn Nhi mau trở về...”
Ông Hoàng thầm giật mình, quay phắt lại nhìn chằm chằm vào gã đàn ông tóc xám. Ánh mắt ông sắc như đao: “Khuyển tử đắc tội với các hạ?”
“Các hạ?!” Gã đàn ông tóc xám, cũng chính là Apolus nghiêm túc suy nghĩ một hồi. Sau đó, có vẻ như hắn ta đã hiểu ra ý nghĩa của từ này nên dang tay nói, “Đương nhiên không phải, chỉ là có người nói cậu ta đã cầm thứ gì đó không nên cầm... Ôi, xin lỗi nhé, tiếng Trung của tôi chưa tốt lắm, trường hợp này có nên dùng chữ ‘trộm’ để diễn tả không nhỉ?”
“Nó đã đem thứ gì đi?!” Ông Hoàng vẫn kiên trì dùng chữ đem. Thân là cha, ông đương nhiên hiểu rõ nhân phẩm của con trai mình.
Không nói đến sự ràng buộc của hiệp nghĩa giang hồ, dù chỉ xét trên góc độ nhân phẩm cá nhân thôi, ông cũng có thể nhận ra nhận ra lòng yêu chính nghĩa quá độ của con trai mình qua cách lựa chọn nghề nghiệp của nó.
Nếu không phải có nguyên nhân đặc biệt, con trai mình tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ mà động đến một cây kim sợi chỉ của người ta. Nếu như có nguyên nhân, vậy ông Hoàng cũng đoán được đại khái nguyên nhân đó là gì rồi. Thứ bị lấy đi có lẽ đến tám phần là đồ không đàng hoàng...
“Ờ, cũng chỉ mấy triệu thôi.” Apolus nhún vai, trông có vẻ như hắn ta cũng thực sự không hiểu tại sao cố chủ nổi điên chỉ vì con số này, “À, đúng rồi, số tiền kia là euro... Thật ra số tiền này cũng không có gì, chủ yếu là tôi cảm thấy rất hứng thú với bản lĩnh của thằng nhóc kia... Tất nhiên ngài đây cũng không tệ.”
Mấy triệu! Đã vậy còn là euro!!!
Cả đời ông Hoàng còn chưa từng thấy nhiều tiền đến vậy bao giờ. Ông lập tức á khẩu mà nhìn sang hướng khác. Tại sao con trai mình lại lấy tiền?! Tiền tham ô? Tiền bất chính? Nhưng dù là vậy, lý do cũng có vẻ không chính đáng lắm, ít nhất là không trốn được tội mưu đồ chiếm làm của riêng.
Đang nghĩ ngợi, ánh mắt ông Hoàng bỗng nhiên chững lại trên màn hình ti vi. Thứ đang chiếu trên màn hình chính là video tin tức con trai mình từng làm đã được cắt nối biên tập lại... Đây chính là bản copy mà bà bạn già của ông cố ý làm để đi khoe khoang.
Thấy hình ảnh con trai trong ti vi đang đại sát tứ phương, quật ngã một đám bảo vệ, ông Hoàng cảm thấy thật tự hào, đồng thời cũng cảm thấy có điều gì đó không đúng cho lắm: “... Cậu tìm con tôi là vì võ thuật của nó?!”
“Giang hồ chẳng phải là một quần thể rất thú vị sao.” Apolus mỉm cười thật lễ độ, “Nghe nói đây là một tổ chức đặc biệt của Thiên triều, quản lý vô cùng lỏng lẻo, nhưng lại có sự gắn kết rất mạnh mẽ, đặc biệt hơn nữa là ai nấy đều rất có bản lĩnh... Tôi từng bắt được một người phương Đông, đối phương cũng có bản lĩnh xuất sắc như vậy. Hơn nữa, khó tin nhất chính là dù tôi sử dụng dụng cụ tra tấn gì thì hắn vẫn có thể kiên cường chịu đựng đến cùng.”
Ông Hoàng âm thầm cắn răng: “Người phương Đông kia về sau thế nào?”
“À, về sau tôi chơi mệt rồi, thế nên giết hắn.” Ngón tay Apolus chỉ lên trán, nghiêm túc suy nghĩ, “Để tôi nhớ lại xem, khi đó bọn tôi đang ở trên một hoang đảo thuộc vùng biển quốc tế. Thế nên tôi ném luôn hắn xuống biển, chắc là bị cá ăn rồi.”
Chết nơi đất khách quê người, chết không toàn thây...
Hay lắm, kẻ này chạm vào hai mảnh vảy ngược lớn nhất của người trong giang hồ.
Mặc dù không biết hiệp sĩ giang hồ xui xẻo kia là con cái nhà ai, nhưng chỉ dựa vào chuyện gã tóc xám này làm cũng đã đủ khiến gã ta bị cả hội trừng phạt nghìn lần rồi.
“Cậu sẽ gặp báo ứng.” Ông Hoàng hung hăng nói, “Cho dù cả nhà họ Hoàng chúng tôi cuối cùng rơi vào trong tay cậu, thì các anh em trên giang hồ sớm muộn cũng sẽ tìm được cậu. Khiến cậu chịu thiên đao vạn quả, trả mối hận máu cho nhà họ Hoàng chúng tôi.”
“Lão Hoàng!” Bà Hoàng sốt ruột đến đỏ cả mắt, bà không dám tưởng tượng con trai mình sẽ bị đối xử thế nào.
Ông Hoàng lắc đầu. Ông nhắm mắt lại, giờ không thể tưởng tượng được, vậy thì chỉ có thể chờ thôi.
“Tốt thôi, vậy tôi xin trông chờ.” Apolus nhún vai, gật đầu đồng ý thật tự nhiên, như thể gã ta chỉ vừa nhận được lời mời làm khách của bạn bè vậy.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Cái gì!?
Thái độ đối địch Hoàng Giam Ngôn mới tích tụ lại bị quét sạch, anh ta không ngờ đối phương lại đột nhiên tuôn ra một câu như vậy. Có điều anh ta cũng nhanh chóng phản ứng lại, dường như đã hơi hiểu: “Ý của anh là...?!”
“Huyết áp cao dẫn đến xuất huyết não.” Giọng người đàn ông tiếp tục nói một cách chắc nịch, chỉ một câu nói đã khiến Hoàng Giam Ngôn chấn động đến ngẩn người.
Cao thủ giang hồ thì sao chứ? Cao thủ giang hồ cũng ăn ngũ cốc lương thực, cũng sẽ bị tăng đường huyết.
Hơn nữa, Hoàng Giam Ngôn cũng nắm được một chút kiến thức từ chỗ bạn bè. Anh ta biết người huyết áp càng cao thì càng dễ bị vỡ mạch máu khi tập luyện với cường độ lớn, ông già lại là kiểu người không chấp nhận được người khác nói mình không làm được giống anh ta. Đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục(*).
(*) Đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục: tam cửu và tam phục là những ngày lạnh nhất và nóng nhất trong năm. Cậu ngạn ngữ này mang ý nghĩa cho dù thời tiết khắc nghiệt như thế nào cũng nên kiên trì rèn luyện thân thể, như vậy mới khỏe mạnh được.
Hoàng Giam Ngôn càng nghĩ càng thấy phát rét, anh ta vội hỏi: “Nghiêm trọng không? Đã phẫu thuật chưa?!” Thời khắc này anh ta vô cùng hối hận. Sau khi quen biết đám người Phong Tiểu Tiểu, anh ta chỉ mải mê kinh ngạc và xoắn xuýt với vấn đề đặc biệt của mình, sao lại không nghĩ đến chuyện có thể nhờ người đến xem tình hình sức khỏe của cha mình chứ?!
Có điều nói đi cũng phải nói lại, kiểu việc tinh vi thế này đúng là có hơi làm khó cho Phong Tiểu Tiểu thật. Nếu như ngoại thương hoặc nội thương thì đã đành, chứ huyết áp cao thì không thể xem là thứ thuộc phạm vi “sửa chữa” được.
Đầu óc Hoàng Giam Ngôn rối tung cả lên, thật sự là một cuộn dây rối tung không tìm được cách gỡ. Ngay lúc này, hai người phía trước đã mua vé xong, giờ đến lượt anh ta. Cô gái ngồi sau ô cửa bán vé hỏi hắn muốn mua vé tàu đến nơi nào, Hoàng Giam Ngôn không hề nghĩ ngợi mà nhanh chóng nói tên quê của mình ra: “Hai vé, thành phố S.”
Em gái sau ô cửa bán vé gõ thông tin vé cực nhanh, giọng đàn ông trong điện thoại vẫn tiếp tục truyền đến: “Vừa mới giải phẫu xong, vẫn còn đang hôn mê, xin anh hãy mau chóng trở về một chuyến.”
Đoạn đối thoại tiếp theo không có nội dung quan trọng gì, chỉ là hỏi đáp một cách máy móc. Người đàn ông kia tự giới thiệu mình là bác sĩ chính người nước ngoài, Hoàng Giam Ngôn cũng không cảm thấy hứng thú với chi tiết lý lịch của người này, càng không nghĩ tới tại sao bác sĩ bệnh viện dùng số điện thoại bàn nhà mình để gọi đến. Trong lòng anh ta chỉ nghĩ sau khi về phải đi cho người ta một cái phong bì, đây mới là chuyện quan trọng nhất, dù gì cũng liên quan tới tính mạng ông già mà...
Đến khi nói chuyện điện thoại xong, Hoàng Giam Ngôn lấy hai tấm vé đi ra ngoài rồi ngẩng đầu nhìn thấy Điền Tố thì anh ta mới bừng tỉnh đại ngộ. Hình như vốn là mình định giúp người ta mua vé cơ mà nhỉ?!
Điền Tố thấy khó hiểu cầm lấy tấm vé xe lửa Hoàng Giam Ngôn do dự đưa đến, nhìn thoáng qua rồi trầm mặc: “...”
“Khụ khụ!” Hoàng Giam Ngôn cũng rất xấu hổ, “Trong nhà xảy ra chút việc, vừa rồi tôi sốt ruột quá nên không để ý mấy thứ này, lỡ mua nhầm vé về nhà tôi.”
“...” Điền Tố chửi bới một trận trong lòng, sau đó ngẩng đầu mỉm cười khách sáo: “Đại thần khách sáo rồi, A Tố không cần gấp, chuyện trong nhà ngài vẫn quan trọng hơn... Ặc, thật đấy, dù sao tôi chỉ cần đi từ tàu hỏa xuống, tỏ vẻ thời gian trước tôi thật sự ra ngoài là được rồi, quê của ngài hay của tôi đều được cả.”
Người ta thật sự là một trong ba vị tổ thần bước ra từ thời kỳ hỗn độn. Cho dù hiện giờ người ta là hổ xuống đồng bằng phải ẩn nấp trong thân thể kẻ khác không thể ra ngoài, nhưng thân thể người ta sử dụng cũng không phải là loại có thể để cho thứ tôm tép là cô xen vào.
Cô không những không được tỏ thái độ bất mãn, mà còn phải ra vẻ chủ động quan tâm: “Dù sao A Tố cũng phải ra ngoài, vậy chi bằng đến nhà ngài thăm chút xem, nói không chừng còn giúp được chút chuyện vặt gì đó…”
Hoàng Giam Ngôn nghĩ đến Điền Tố được ca tụng là người có khả năng làm việc nhà xuất sắc suốt mấy ngàn năm qua, nhất thời anh ta hơi động lòng. Tiên Ốc chắc chắn là ở cấp bậc điều dưỡng! Thủ trưởng của Trung Nam Hải còn chưa chắc đã có điều dưỡng theo sát bên mình, vả lại anh ta cũng rất lo cho ông già, thế nên Hoàng Giam Ngôn gật đầu không chút khách sáo, tỏ ra vô cùng biết ơn: “Vậy làm phiền cô rồi.”
“...” Định mệnh! Bà đây chỉ khách sáo hai câu cho có thôi có được không... Điền Tố im lặng rồi lại lặng im, kiên trì duy trì nụ cười trên mặt: “Đại thần đừng khách sáo...”
Số lượng tàu đến thành phố S khá nhiều, dù sao cũng là thành phố lớn. Có nhiều tuyến đường, vé tàu đương nhiên sẽ dư dả, càng không nói đến giờ chưa phải là giờ cao điểm của ngành đường sắt. Thử đổi lại là Tết âm lịch xem, chỉ xếp hàng mua vé thôi đã lâu chết đi được.
Vé trên tay Hoàng Giam Ngôn là của chuyến tàu nửa tiếng sau, trong nửa tiếng đó lòng anh ta như lửa đốt. Sau khi lên tàu, hai người ngồi ghế cứng thêm hai tiếng nữa, bấy giờ Điền Tố mới không nhịn được nữa mà mở miệng hỏi: “Đại... anh Hoàng, anh gọi điện cho chị Phong chưa?!”
Hoàng Giam Ngôn cầm điện thoại di động lên rồi lại buông xuống, lắc đầu: “Thôi bỏ đi, chỗ chị Phong của cô hiện giờ không có tín hiệu.” Còn về Dương Nghiên!? Từ khi đối phương bóng gió trào phúng eo mình mập ra, Hoàng Giam Ngôn đã sâu sắc cảm nhận được mình và đối phương không còn tiếng nói chung nữa.
Anh ta ngẫm lại, cuối cùng cũng gửi cái tin nhắn đến số Phong Tiểu Tiểu, đoán hôm sau, khi rời khỏi thần đình xong thì cô sẽ đọc được.
Cứ thế một người thấp thỏm không yên, một người buồn chán tẻ nhạt ngồi trên xe tàu chờ đợi.
***
Lúc ông Hoàng tỉnh lại là đã hơn ba giờ sáng, sáng sớm khi ông ra ngoài thì bị đánh úp. Khi đó đối phương ra tay quá đột ngột, hơn nữa kẻ đến đã có sự chuẩn bị, cả một bụng đầy võ công của ông cũng không thi triển được.
Hơn nữa tuổi của ông cũng đã lớn, hầu hết thời gian vẫn là lực bất tòng tâm. Thời gian không tha cho ai không phải chỉ là lời nói suông. Đến độ tuổi nhất định, tố chất thân thể sẽ bắt đầu kém đi, dù có sự lĩnh ngộ sâu hơn với các chiêu thức võ công thì cũng chẳng làm được gì. Những cái khác không nói, giờ ngay cả lúc so chiêu với người khác ông cũng không dám dùng sức tung cước. Người già xương xốp, lỡ không cẩn thận làm gãy xương đùi thì biết bắt đền ai?!
Ông quan sát xung quanh. Bây giờ ông vẫn đang ở trong nhà nhưng lại bị trói trên ghế xô pha ở phòng khách, bên cạnh là bạn già của mình, bạn già cũng bị trói lại, sắc mặt rất khó coi.
Mà trên một chiếc ghế xô pha khác cách hai người không xa, một người đàn ông tóc xám tro đang nhàn nhã ngồi xem ti vi. Trong bàn tay gác trên xô pha của hắn ta có một khẩu súng, ngón tay để hờ lên cò súng, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể cướp cò.
Ông Hoàng ước tính khoảng cách giữa hai người cùng với tỉ lệ thành công của việc ra tay bất ngờ trong tình thế này... Sau khi tính ra kết quả, ông Hoàng sáng suốt lựa chọn từ bỏ, giữ nguyên tư thế bị trói trên ghế xô pha rồi cố gắng ngồi dậy.
“Ồ, ông tỉnh rồi à?” Gã đàn ông tóc xám xoay đầu lại, rất khách sáo mà gật đầu với ông Hoàng: “Không cần căng thẳng, tôi chỉ muốn tìm thằng nhóc kia nên mới đến nhờ các vị giúp đỡ.”
Bà Hoàng đang mừng rỡ nhìn ông bạn già tỉnh lại thì nghe được lời này, sắc mặt bà ngay lập tức càng khó coi hơn nhiều. Bà trầm giọng nói với ông Hoàng: “Vừa nãy hắn ta gọi điện cho Ngôn Nhi, nói là ông phẫu thuật để lừa con, bảo Ngôn Nhi mau trở về...”
Ông Hoàng thầm giật mình, quay phắt lại nhìn chằm chằm vào gã đàn ông tóc xám. Ánh mắt ông sắc như đao: “Khuyển tử đắc tội với các hạ?”
“Các hạ?!” Gã đàn ông tóc xám, cũng chính là Apolus nghiêm túc suy nghĩ một hồi. Sau đó, có vẻ như hắn ta đã hiểu ra ý nghĩa của từ này nên dang tay nói, “Đương nhiên không phải, chỉ là có người nói cậu ta đã cầm thứ gì đó không nên cầm... Ôi, xin lỗi nhé, tiếng Trung của tôi chưa tốt lắm, trường hợp này có nên dùng chữ ‘trộm’ để diễn tả không nhỉ?”
“Nó đã đem thứ gì đi?!” Ông Hoàng vẫn kiên trì dùng chữ đem. Thân là cha, ông đương nhiên hiểu rõ nhân phẩm của con trai mình.
Không nói đến sự ràng buộc của hiệp nghĩa giang hồ, dù chỉ xét trên góc độ nhân phẩm cá nhân thôi, ông cũng có thể nhận ra nhận ra lòng yêu chính nghĩa quá độ của con trai mình qua cách lựa chọn nghề nghiệp của nó.
Nếu không phải có nguyên nhân đặc biệt, con trai mình tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ mà động đến một cây kim sợi chỉ của người ta. Nếu như có nguyên nhân, vậy ông Hoàng cũng đoán được đại khái nguyên nhân đó là gì rồi. Thứ bị lấy đi có lẽ đến tám phần là đồ không đàng hoàng...
“Ờ, cũng chỉ mấy triệu thôi.” Apolus nhún vai, trông có vẻ như hắn ta cũng thực sự không hiểu tại sao cố chủ nổi điên chỉ vì con số này, “À, đúng rồi, số tiền kia là euro... Thật ra số tiền này cũng không có gì, chủ yếu là tôi cảm thấy rất hứng thú với bản lĩnh của thằng nhóc kia... Tất nhiên ngài đây cũng không tệ.”
Mấy triệu! Đã vậy còn là euro!!!
Cả đời ông Hoàng còn chưa từng thấy nhiều tiền đến vậy bao giờ. Ông lập tức á khẩu mà nhìn sang hướng khác. Tại sao con trai mình lại lấy tiền?! Tiền tham ô? Tiền bất chính? Nhưng dù là vậy, lý do cũng có vẻ không chính đáng lắm, ít nhất là không trốn được tội mưu đồ chiếm làm của riêng.
Đang nghĩ ngợi, ánh mắt ông Hoàng bỗng nhiên chững lại trên màn hình ti vi. Thứ đang chiếu trên màn hình chính là video tin tức con trai mình từng làm đã được cắt nối biên tập lại... Đây chính là bản copy mà bà bạn già của ông cố ý làm để đi khoe khoang.
Thấy hình ảnh con trai trong ti vi đang đại sát tứ phương, quật ngã một đám bảo vệ, ông Hoàng cảm thấy thật tự hào, đồng thời cũng cảm thấy có điều gì đó không đúng cho lắm: “... Cậu tìm con tôi là vì võ thuật của nó?!”
“Giang hồ chẳng phải là một quần thể rất thú vị sao.” Apolus mỉm cười thật lễ độ, “Nghe nói đây là một tổ chức đặc biệt của Thiên triều, quản lý vô cùng lỏng lẻo, nhưng lại có sự gắn kết rất mạnh mẽ, đặc biệt hơn nữa là ai nấy đều rất có bản lĩnh... Tôi từng bắt được một người phương Đông, đối phương cũng có bản lĩnh xuất sắc như vậy. Hơn nữa, khó tin nhất chính là dù tôi sử dụng dụng cụ tra tấn gì thì hắn vẫn có thể kiên cường chịu đựng đến cùng.”
Ông Hoàng âm thầm cắn răng: “Người phương Đông kia về sau thế nào?”
“À, về sau tôi chơi mệt rồi, thế nên giết hắn.” Ngón tay Apolus chỉ lên trán, nghiêm túc suy nghĩ, “Để tôi nhớ lại xem, khi đó bọn tôi đang ở trên một hoang đảo thuộc vùng biển quốc tế. Thế nên tôi ném luôn hắn xuống biển, chắc là bị cá ăn rồi.”
Chết nơi đất khách quê người, chết không toàn thây...
Hay lắm, kẻ này chạm vào hai mảnh vảy ngược lớn nhất của người trong giang hồ.
Mặc dù không biết hiệp sĩ giang hồ xui xẻo kia là con cái nhà ai, nhưng chỉ dựa vào chuyện gã tóc xám này làm cũng đã đủ khiến gã ta bị cả hội trừng phạt nghìn lần rồi.
“Cậu sẽ gặp báo ứng.” Ông Hoàng hung hăng nói, “Cho dù cả nhà họ Hoàng chúng tôi cuối cùng rơi vào trong tay cậu, thì các anh em trên giang hồ sớm muộn cũng sẽ tìm được cậu. Khiến cậu chịu thiên đao vạn quả, trả mối hận máu cho nhà họ Hoàng chúng tôi.”
“Lão Hoàng!” Bà Hoàng sốt ruột đến đỏ cả mắt, bà không dám tưởng tượng con trai mình sẽ bị đối xử thế nào.
Ông Hoàng lắc đầu. Ông nhắm mắt lại, giờ không thể tưởng tượng được, vậy thì chỉ có thể chờ thôi.
“Tốt thôi, vậy tôi xin trông chờ.” Apolus nhún vai, gật đầu đồng ý thật tự nhiên, như thể gã ta chỉ vừa nhận được lời mời làm khách của bạn bè vậy.
Bình luận facebook