Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-311
Chương 314: Thiếu nữ lầm đường lỡ bước?!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Chờ Dương Nghiên nghe Zeus bị Lucifer bắt đi chuẩn bị mang về xử lý liền lao vào phòng. Trước lúc ba người trở về, Lucifer còn đang gọi điện thoại, giờ đã không thấy bóng dáng.
Dương Nghiên đi vào từng phòng tìm sau đó đi ra hỏi Phong Tiểu Tiểu:
“Có khi nào ở trong thần đình không? Hình như tiệm gốm không có cửa sau mà?”
Phong Tiểu Tiểu bất đắc dĩ nói:
“Sao không có được, với đẳng cấp siêu như anh Lu thì chỗ nào cũng là cửa. Anh cảm thấy bức tường cao hai mét mấy có thể ngăn được Lucifer sao?”
Người ta là người chim, đi đường hàng không cũng không thành vấn đề.
“Làm thế rất dễ gây chú ý... mà cũng đúng, anh ta chỉ có một mình, không gây quá nhiều sự chú ý.”
Dương Nghiên nói được một nửa lại tự phản bác mình.
Zeus bị Lucifer mang đi, lần này thì vui rồi, anh ta biết đi đâu tìm con út cho Kronos đây?
Ngẫm lại, Tartarus còn ở vực sâu vô tận chờ mình đưa người đến là Dương Nghiên thấy ức chế:
“Hades và Poseidon đang chờ đội của Zeus đi đánh BOSS đó, Tartarus nói không khó trấn áp đám người khổng lồ Titan trong vực sâu, nhưng còn Kronos dù sao cũng từng là thần tối cao, ba người không qua đó trấn an lại Kronos thì Tartarus - vốn là bản thể vực sâu, không tiện xuống tay ác với thần tối cao đời thứ hai.”
Phong Tiểu Tiểu khó hiểu hỏi ngược lại:
“Chuyện này liên quan gì tới chúng ta?”
“Hả?”
Phong Tiểu Tiểu kiên nhẫn giải thích:
“Anh và anh Hy đi điều tra cửa đồng vì tìm manh mối chứ không phải phấn đấu bảo vệ sự ổn định chính quyền của Olympus. Việc của chúng ta đã xong, anh hứa với Tartarus sẽ đưa Zeus đến chỉ vì lúc đó nghĩ rằng dù sao Zeus có nhà, tiện tay giúp đỡ người ta. Giờ không tiện tay thì kể rõ lại tình huống, để bọn họ tự tìm cách thôi.”
Dương Nghiên theo bản năng cảm thấy không đúng nhưng không chỉ ra được chỗ nào sai:
“...”
Chỉ có một điều chắc chắn là, nhân phẩm của cô nàng này rất kém.
Cưỡng từ đoạt lý đôi khi là như thế, trên đời không có chuyện gì là chính xác “tuyệt đối”, góc độ và lập trường khác nhau sẽ thấy được kết luận khác nhau. Nếu người ta đã muốn từ chối thì sẽ luôn tìm được lý do để phản bác lại. Bạn không thể nói điều này là sai, cùng lắm chỉ nói là làm vậy không hợp tiêu chuẩn đạo đức của mình thôi.
Dương Nghiên suy nghĩ nửa ngày cảm thấy mình không mặt dày như Phong Tiểu Tiểu, cuối cùng nhận mệnh thở dài. Dương Nghiên bước qua cửa thần đình hỏi các thiên thần sa ngã cách liên lạc với Lucifer, phụ trách tiếp đãi anh ta là Chessia - người đã giúp Lucifer bắt Zeus. QQ, di động, SMS đều không có? Làm ma vương mà quê mùa như vậy, hơi mất đẳng cấp à nha.
Hơn nữa cô em, khi nói chuyện có thể mặc nhiều vải chút không? Làm ơn đừng sờ đùi tôi, và đừng liếm môi nữa!
Trong lúc đại tướng hai bên đang đối đầu trong thần đình, thì không khí bên ngoài cánh cửa cũng không được tốt lắm.
Từ khi vào cửa, Phục Hy vẫn không nói câu nào, anh vuốt ve mảnh vỡ bát quái đồ, cúi gằm mặt không biết đang nghĩ gì.
Phong Tiểu Tiểu ở bên cạnh quan sát mười phút, ngẫm nghĩ một lúc liền thuận tay đổ ly nước đặt trên bàn trà trước mặt Phục Hy.
Phong Tiểu Tiểu ngồi xuống hỏi:
“Anh Hy đang nghĩ về Bàn Cổ à?”
Phục Hy có tai như điếc, mí mắt rũ xuống im lặng một lúc lâu, sau đó anh mới ngước đầu lên chậm rãi nói:
“Trăm triệu năm trước, từ lúc Bàn Cổ khai thiên tích địa, khi hỗn độn chưa phân, pháp tắc chưa rõ, trừ em, anh và Bàn Cổ ra còn có nhiều đại thần có thể tồn tại trong hỗn độn. Tiểu Oa có biết tại sao chỉ còn lại ba chúng ta không?”
Phong Tiểu Tiểu đáp ngay:
“Vì những người khác đều chết hết rồi!”
Nếu đều không còn tức là chết rồi, nhưng chết như thế nào thì Phong Tiểu Tiểu không biết. Phục Hy muốn chỉ ra điều quan trọng nhất của vấn đề là cái này, Phong Tiểu Tiểu lười đoán mò, chờ anh kể.
Phục Hy cười khẽ, tầm mắt mơ hồ nhớ lại:
“Đúng vậy, chết hết rồi.”
Bàn Cổ khai thiên tích địa giết sạch ba ngàn thần ma hỗn độn. Bàn Cổ không cần tự mình ra tay, dư chấn xao động của pháp tắc cũng đủ nghiền nát những tồn tại ở thời đại hồng hoang - những tồn tại có thể nói là không gì không làm được.
Phục Hy chưa đánh nhau với Bàn Cổ bao giờ, không biết giữa anh và đối phương rốt cuộc ai hơn một bậc.
Nói nghiêm túc thì ba người đều may mắn sống sót từ hỗn độn, nhưng Phục Hy không đi khai thiên tích địa, Nữ Oa cũng không, chỉ có mình Bàn Cổ làm được điều này.
Nói đây là sự khác biệt về thực lực chẳng bằng nói là giác ngộ khác nhau.
Phục Hy trời sinh lạnh lùng nên cầm giữ pháp tắc công bằng nhất, vô tư nhất cũng ích kỷ nhất. Mặc cho các cảnh vui buồn hợp tan kích thích cỡ nào thì cũng chỉ như hạt bụi dính vào tay áo, nhẹ nhàng giũ xuống là biến mất. Trong mắt Phục Hy không thấy tư tình bé nhỏ, chỉ thấy thế gian tiến hóa sinh sôi.
Nữ Oa phổ độ chúng sinh, nâng đỡ thiên địa vạn vật nên mới có bình yên ổn định, sinh linh vạn vật quy y hướng về.
Mà Bàn Cổ lại là người khai thác.
Nếu so sánh thì Phục Hy là đế hoàng, Nữ Oa là quan tốt, Bàn Cổ là tướng. Không phải địa vị cao thấp mà tính cách của họ khiến định vị có sự khác biệt.
Nên Bàn Cổ có thể khai thiên chém hỗn độn, thân chết hóa vạn vật, giống đại tướng quân da ngựa bọc thây trên sa trường, sự cố chấp không tiếc mạng sống để quyết bảo vệ lãnh thổ đều giống nhau.
Nói cách khác, nếu Phục Hy là vô tình thì Bàn Cổ là tàn nhẫn.
Phục Hy có gia đình, dù đến bây giờ chưa được vợ thừa nhận địa vị hợp pháp, nhưng anh không cách nào giống Bàn Cổ không có vướng bận. Phục Hy vô cùng quý trọng mạng sống của Nữ Oa.
Phục Hy tự nhiên giơ tay vuốt đầu Phong Tiểu Tiểu, quyến luyến vuốt tóc cô, nhếch môi cười nói: “Tiểu Oa, anh phải đi rồi.”
Phong Tiểu Tiểu không ngờ đối phương có động tác này, sửng sốt xong đang định mở miệng nói chuyện, không ngờ lại nghe được câu đó.
Phong Tiểu Tiểu nhất thời kêu lên: “Mấy giờ về?”
Thuận miệng hỏi xong Phong Tiểu Tiểu muốn vả miệng mình, nói chuyện không suy nghĩ!
Phong Tiểu Tiểu phì hai tiếng, sửa miệng hỏi:
“Anh Hy muốn đi làm gì?”
Chắc không phải tìm Bàn Cổ đấu tay đôi đấy chứ?
Phục Hy do dự một chút, ngay sau đó kiên quyết vươn cánh tay dài ôm Phong Tiểu Tiểu vào lòng, cằm cọ nhẹ đỉnh đầu cô.
Qua một lúc Phục Hy thì thầm: “Đi tìm Bàn Cổ.”
Quả nhiên muốn đánh nhau?
Phong Tiểu Tiểu buồn bực, hơi khó chịu nhích người, cô không quen gần gũi với đàn ông như vậy.
Phong Tiểu Tiểu hỏi: “Sẽ đánh nhau sao?”
Phong Tiểu Tiểu định nói mọi người cùng lên đánh hội đồng, nhưng ngẫm lại đôi khi biến đổi về lượng không thể dẫn đến biến đổi về chất, đặc biệt là trước sức mạnh tuyệt đối. Người ta chỉ cần ra chiêu quần công một cái, thì cho dù có nhiều thần ma xông tới nữa cũng chỉ là vật hy sinh mà thôi. Lúc khai thiên tích địa đã có tiền lệ rồi.
Phong Tiểu Tiểu buồn bã thở dài, suy nghĩ theo chiều hướng tích cực:
“Chưa chắc Bàn Cổ đã là kẻ giở trò phía sau, tuy hắn ta lỡ làm hỏng bát quái đồ của anh, nhưng giờ chỉ thấy mảnh vỡ, không thể đoán chính xác tình hình lúc đó.”
Phục Hy im lặng một lúc, thả lỏng cánh tay nghiêng người cầm mảnh vỡ lên, lật mặt phải chỉ vào những hình vẽ vuông hơi tròn ngay giữa mảnh vỡ, hỏi:
“Có nhận ra những chữ này không?”
Mợ ơi, đó là chữ viết hả?
Phong Tiểu Tiểu mếu máo lắc đầu, cô đã hiểu từ ngày chọn công tác phát triển sự nghiệp thần thoại đến nay, mười sáu năm đi học đều xem như uổng phí, có bằng đại học hẳn hoi mà giờ không nhận ra được một chữ nào, nói cách khác chính là thất học.
Phục Hy bật cười vỗ đầu Phong Tiểu Tiểu an ủi:
“Không sao, mấy cái này là chữ thượng cổ, em không biết cũng rất bình thường. Bàn Cổ để lại chữ nói hắn ở đời này, nếu anh có gì bất mãn cứ đi tìm.”
Phong Tiểu Tiểu đã hiểu, đổi cách nói dễ hiểu là “Bố mày ở đây chờ, thấy khó chịu có ngon thì đến tìm bố mày.”
Phong Tiểu Tiểu cúi đầu yên lặng.
Phục Hy khó hiểu hỏi: “Sao không nói gì?”
“Anh Hy, tuy em không biết chữ nhưng biết đếm, bên trên chỉ có bốn chữ.”
Và không có dấu chấm.
Phục Hy lặng im:
“Vừa rồi là tu từ giải thích cho em nghe.”
Có nhân chứng là lời nhắn, có vật chứng là bát quái đồ, dù Phong Tiểu Tiểu lạc quan đến đâu cũng phải thừa nhận Bàn Cổ muốn đối đầu với Phục Hy, rất có thể trong khi cô đặt câu hỏi thì người ta đang bận rộn hủy diệt thế giới rồi.
Phục Hy muốn đi tìm Bàn Cổ, về công về tư Phong Tiểu Tiểu không có lập trường giữ anh lại, cũng không gánh vác nổi cái giá ngáng chân anh. May mà sau đó Phục Hy giải thích thêm không phải anh đi luôn, chỉ vì tình thế bắt buộc, có lẽ sẽ ở bên ngoài hơi lâu chút.
Nhìn theo góc độ người thường thì đi công tác lâu sẽ là khoảng nửa năm, hoặc một năm, nhưng theo quan niệm thời gian của thần, không chừng là mười năm, trăm năm ấy chứ. À, không đến trăm năm vì theo tiên tri thì kiếp nạn lớn sẽ đến trong vòng mười năm, chậm nhất thì khi đó Phục Hy sẽ về... Chết tiệt, giả thiết này càng muốn khóc hơn!
Dương Nghiên ra khỏi thần đình một cách khó khăn, đang định thay đồ ra ngoài tìm Lucifer, giương mắt liền thấy Phong Tiểu Tiểu đang đứng trước cửa phòng khách tạm biệt Phục Hy.
Dương Nghiên nghe vài câu liền hiểu đại khái tình hình hiện tại, nghe ra Phục Hy không thể thường xuyên trở lại.
Dương Nghiên kinh ngạc hỏi: “Anh Hy sắp đi sao?”
Không thể nào, người này ước gì dính trên người Phong Tiểu Tiểu ấy chứ, sao nỡ rời đi?
Phong Tiểu Tiểu lo lắng rối rắm một hồi giờ chợt phát hiện trái tim như bị thiếu một góc, không liên quan đến tình yêu, có lẽ là vì đã quen coi sự hiện diện của một người là điều đương nhiên, bỗng nhiên thiếu vắng sẽ làm người ta cảm thấy mờ mịt.
Đầu ngón tay kéo góc áo bị gỡ ra, lòng bàn tay trống trơn vô thức túm lấy, Phong Tiểu Tiểu bản năng ngước đầu lên:
“Anh Hy...”
Phục Hy quay đầu lại:
“Hửm?”
Phong Tiểu Tiểu hé môi một lúc sau cười nói:
“Không có gì.”
“...”
Phong Tiểu Tiểu cúi đầu không muốn nhìn cảnh Phục Hy rời đi, ngay sau đó bóng đen bao phủ, khuôn mặt anh phóng lớn trước mắt, chút âm ấm dán lên môi, chạm vào liền tách ra.
Phục Hy thẳng người dậy, cười khẽ nhìn cô:
“Chờ anh.”
“... Được.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Dương Nghiên đi vào từng phòng tìm sau đó đi ra hỏi Phong Tiểu Tiểu:
“Có khi nào ở trong thần đình không? Hình như tiệm gốm không có cửa sau mà?”
Phong Tiểu Tiểu bất đắc dĩ nói:
“Sao không có được, với đẳng cấp siêu như anh Lu thì chỗ nào cũng là cửa. Anh cảm thấy bức tường cao hai mét mấy có thể ngăn được Lucifer sao?”
Người ta là người chim, đi đường hàng không cũng không thành vấn đề.
“Làm thế rất dễ gây chú ý... mà cũng đúng, anh ta chỉ có một mình, không gây quá nhiều sự chú ý.”
Dương Nghiên nói được một nửa lại tự phản bác mình.
Zeus bị Lucifer mang đi, lần này thì vui rồi, anh ta biết đi đâu tìm con út cho Kronos đây?
Ngẫm lại, Tartarus còn ở vực sâu vô tận chờ mình đưa người đến là Dương Nghiên thấy ức chế:
“Hades và Poseidon đang chờ đội của Zeus đi đánh BOSS đó, Tartarus nói không khó trấn áp đám người khổng lồ Titan trong vực sâu, nhưng còn Kronos dù sao cũng từng là thần tối cao, ba người không qua đó trấn an lại Kronos thì Tartarus - vốn là bản thể vực sâu, không tiện xuống tay ác với thần tối cao đời thứ hai.”
Phong Tiểu Tiểu khó hiểu hỏi ngược lại:
“Chuyện này liên quan gì tới chúng ta?”
“Hả?”
Phong Tiểu Tiểu kiên nhẫn giải thích:
“Anh và anh Hy đi điều tra cửa đồng vì tìm manh mối chứ không phải phấn đấu bảo vệ sự ổn định chính quyền của Olympus. Việc của chúng ta đã xong, anh hứa với Tartarus sẽ đưa Zeus đến chỉ vì lúc đó nghĩ rằng dù sao Zeus có nhà, tiện tay giúp đỡ người ta. Giờ không tiện tay thì kể rõ lại tình huống, để bọn họ tự tìm cách thôi.”
Dương Nghiên theo bản năng cảm thấy không đúng nhưng không chỉ ra được chỗ nào sai:
“...”
Chỉ có một điều chắc chắn là, nhân phẩm của cô nàng này rất kém.
Cưỡng từ đoạt lý đôi khi là như thế, trên đời không có chuyện gì là chính xác “tuyệt đối”, góc độ và lập trường khác nhau sẽ thấy được kết luận khác nhau. Nếu người ta đã muốn từ chối thì sẽ luôn tìm được lý do để phản bác lại. Bạn không thể nói điều này là sai, cùng lắm chỉ nói là làm vậy không hợp tiêu chuẩn đạo đức của mình thôi.
Dương Nghiên suy nghĩ nửa ngày cảm thấy mình không mặt dày như Phong Tiểu Tiểu, cuối cùng nhận mệnh thở dài. Dương Nghiên bước qua cửa thần đình hỏi các thiên thần sa ngã cách liên lạc với Lucifer, phụ trách tiếp đãi anh ta là Chessia - người đã giúp Lucifer bắt Zeus. QQ, di động, SMS đều không có? Làm ma vương mà quê mùa như vậy, hơi mất đẳng cấp à nha.
Hơn nữa cô em, khi nói chuyện có thể mặc nhiều vải chút không? Làm ơn đừng sờ đùi tôi, và đừng liếm môi nữa!
Trong lúc đại tướng hai bên đang đối đầu trong thần đình, thì không khí bên ngoài cánh cửa cũng không được tốt lắm.
Từ khi vào cửa, Phục Hy vẫn không nói câu nào, anh vuốt ve mảnh vỡ bát quái đồ, cúi gằm mặt không biết đang nghĩ gì.
Phong Tiểu Tiểu ở bên cạnh quan sát mười phút, ngẫm nghĩ một lúc liền thuận tay đổ ly nước đặt trên bàn trà trước mặt Phục Hy.
Phong Tiểu Tiểu ngồi xuống hỏi:
“Anh Hy đang nghĩ về Bàn Cổ à?”
Phục Hy có tai như điếc, mí mắt rũ xuống im lặng một lúc lâu, sau đó anh mới ngước đầu lên chậm rãi nói:
“Trăm triệu năm trước, từ lúc Bàn Cổ khai thiên tích địa, khi hỗn độn chưa phân, pháp tắc chưa rõ, trừ em, anh và Bàn Cổ ra còn có nhiều đại thần có thể tồn tại trong hỗn độn. Tiểu Oa có biết tại sao chỉ còn lại ba chúng ta không?”
Phong Tiểu Tiểu đáp ngay:
“Vì những người khác đều chết hết rồi!”
Nếu đều không còn tức là chết rồi, nhưng chết như thế nào thì Phong Tiểu Tiểu không biết. Phục Hy muốn chỉ ra điều quan trọng nhất của vấn đề là cái này, Phong Tiểu Tiểu lười đoán mò, chờ anh kể.
Phục Hy cười khẽ, tầm mắt mơ hồ nhớ lại:
“Đúng vậy, chết hết rồi.”
Bàn Cổ khai thiên tích địa giết sạch ba ngàn thần ma hỗn độn. Bàn Cổ không cần tự mình ra tay, dư chấn xao động của pháp tắc cũng đủ nghiền nát những tồn tại ở thời đại hồng hoang - những tồn tại có thể nói là không gì không làm được.
Phục Hy chưa đánh nhau với Bàn Cổ bao giờ, không biết giữa anh và đối phương rốt cuộc ai hơn một bậc.
Nói nghiêm túc thì ba người đều may mắn sống sót từ hỗn độn, nhưng Phục Hy không đi khai thiên tích địa, Nữ Oa cũng không, chỉ có mình Bàn Cổ làm được điều này.
Nói đây là sự khác biệt về thực lực chẳng bằng nói là giác ngộ khác nhau.
Phục Hy trời sinh lạnh lùng nên cầm giữ pháp tắc công bằng nhất, vô tư nhất cũng ích kỷ nhất. Mặc cho các cảnh vui buồn hợp tan kích thích cỡ nào thì cũng chỉ như hạt bụi dính vào tay áo, nhẹ nhàng giũ xuống là biến mất. Trong mắt Phục Hy không thấy tư tình bé nhỏ, chỉ thấy thế gian tiến hóa sinh sôi.
Nữ Oa phổ độ chúng sinh, nâng đỡ thiên địa vạn vật nên mới có bình yên ổn định, sinh linh vạn vật quy y hướng về.
Mà Bàn Cổ lại là người khai thác.
Nếu so sánh thì Phục Hy là đế hoàng, Nữ Oa là quan tốt, Bàn Cổ là tướng. Không phải địa vị cao thấp mà tính cách của họ khiến định vị có sự khác biệt.
Nên Bàn Cổ có thể khai thiên chém hỗn độn, thân chết hóa vạn vật, giống đại tướng quân da ngựa bọc thây trên sa trường, sự cố chấp không tiếc mạng sống để quyết bảo vệ lãnh thổ đều giống nhau.
Nói cách khác, nếu Phục Hy là vô tình thì Bàn Cổ là tàn nhẫn.
Phục Hy có gia đình, dù đến bây giờ chưa được vợ thừa nhận địa vị hợp pháp, nhưng anh không cách nào giống Bàn Cổ không có vướng bận. Phục Hy vô cùng quý trọng mạng sống của Nữ Oa.
Phục Hy tự nhiên giơ tay vuốt đầu Phong Tiểu Tiểu, quyến luyến vuốt tóc cô, nhếch môi cười nói: “Tiểu Oa, anh phải đi rồi.”
Phong Tiểu Tiểu không ngờ đối phương có động tác này, sửng sốt xong đang định mở miệng nói chuyện, không ngờ lại nghe được câu đó.
Phong Tiểu Tiểu nhất thời kêu lên: “Mấy giờ về?”
Thuận miệng hỏi xong Phong Tiểu Tiểu muốn vả miệng mình, nói chuyện không suy nghĩ!
Phong Tiểu Tiểu phì hai tiếng, sửa miệng hỏi:
“Anh Hy muốn đi làm gì?”
Chắc không phải tìm Bàn Cổ đấu tay đôi đấy chứ?
Phục Hy do dự một chút, ngay sau đó kiên quyết vươn cánh tay dài ôm Phong Tiểu Tiểu vào lòng, cằm cọ nhẹ đỉnh đầu cô.
Qua một lúc Phục Hy thì thầm: “Đi tìm Bàn Cổ.”
Quả nhiên muốn đánh nhau?
Phong Tiểu Tiểu buồn bực, hơi khó chịu nhích người, cô không quen gần gũi với đàn ông như vậy.
Phong Tiểu Tiểu hỏi: “Sẽ đánh nhau sao?”
Phong Tiểu Tiểu định nói mọi người cùng lên đánh hội đồng, nhưng ngẫm lại đôi khi biến đổi về lượng không thể dẫn đến biến đổi về chất, đặc biệt là trước sức mạnh tuyệt đối. Người ta chỉ cần ra chiêu quần công một cái, thì cho dù có nhiều thần ma xông tới nữa cũng chỉ là vật hy sinh mà thôi. Lúc khai thiên tích địa đã có tiền lệ rồi.
Phong Tiểu Tiểu buồn bã thở dài, suy nghĩ theo chiều hướng tích cực:
“Chưa chắc Bàn Cổ đã là kẻ giở trò phía sau, tuy hắn ta lỡ làm hỏng bát quái đồ của anh, nhưng giờ chỉ thấy mảnh vỡ, không thể đoán chính xác tình hình lúc đó.”
Phục Hy im lặng một lúc, thả lỏng cánh tay nghiêng người cầm mảnh vỡ lên, lật mặt phải chỉ vào những hình vẽ vuông hơi tròn ngay giữa mảnh vỡ, hỏi:
“Có nhận ra những chữ này không?”
Mợ ơi, đó là chữ viết hả?
Phong Tiểu Tiểu mếu máo lắc đầu, cô đã hiểu từ ngày chọn công tác phát triển sự nghiệp thần thoại đến nay, mười sáu năm đi học đều xem như uổng phí, có bằng đại học hẳn hoi mà giờ không nhận ra được một chữ nào, nói cách khác chính là thất học.
Phục Hy bật cười vỗ đầu Phong Tiểu Tiểu an ủi:
“Không sao, mấy cái này là chữ thượng cổ, em không biết cũng rất bình thường. Bàn Cổ để lại chữ nói hắn ở đời này, nếu anh có gì bất mãn cứ đi tìm.”
Phong Tiểu Tiểu đã hiểu, đổi cách nói dễ hiểu là “Bố mày ở đây chờ, thấy khó chịu có ngon thì đến tìm bố mày.”
Phong Tiểu Tiểu cúi đầu yên lặng.
Phục Hy khó hiểu hỏi: “Sao không nói gì?”
“Anh Hy, tuy em không biết chữ nhưng biết đếm, bên trên chỉ có bốn chữ.”
Và không có dấu chấm.
Phục Hy lặng im:
“Vừa rồi là tu từ giải thích cho em nghe.”
Có nhân chứng là lời nhắn, có vật chứng là bát quái đồ, dù Phong Tiểu Tiểu lạc quan đến đâu cũng phải thừa nhận Bàn Cổ muốn đối đầu với Phục Hy, rất có thể trong khi cô đặt câu hỏi thì người ta đang bận rộn hủy diệt thế giới rồi.
Phục Hy muốn đi tìm Bàn Cổ, về công về tư Phong Tiểu Tiểu không có lập trường giữ anh lại, cũng không gánh vác nổi cái giá ngáng chân anh. May mà sau đó Phục Hy giải thích thêm không phải anh đi luôn, chỉ vì tình thế bắt buộc, có lẽ sẽ ở bên ngoài hơi lâu chút.
Nhìn theo góc độ người thường thì đi công tác lâu sẽ là khoảng nửa năm, hoặc một năm, nhưng theo quan niệm thời gian của thần, không chừng là mười năm, trăm năm ấy chứ. À, không đến trăm năm vì theo tiên tri thì kiếp nạn lớn sẽ đến trong vòng mười năm, chậm nhất thì khi đó Phục Hy sẽ về... Chết tiệt, giả thiết này càng muốn khóc hơn!
Dương Nghiên ra khỏi thần đình một cách khó khăn, đang định thay đồ ra ngoài tìm Lucifer, giương mắt liền thấy Phong Tiểu Tiểu đang đứng trước cửa phòng khách tạm biệt Phục Hy.
Dương Nghiên nghe vài câu liền hiểu đại khái tình hình hiện tại, nghe ra Phục Hy không thể thường xuyên trở lại.
Dương Nghiên kinh ngạc hỏi: “Anh Hy sắp đi sao?”
Không thể nào, người này ước gì dính trên người Phong Tiểu Tiểu ấy chứ, sao nỡ rời đi?
Phong Tiểu Tiểu lo lắng rối rắm một hồi giờ chợt phát hiện trái tim như bị thiếu một góc, không liên quan đến tình yêu, có lẽ là vì đã quen coi sự hiện diện của một người là điều đương nhiên, bỗng nhiên thiếu vắng sẽ làm người ta cảm thấy mờ mịt.
Đầu ngón tay kéo góc áo bị gỡ ra, lòng bàn tay trống trơn vô thức túm lấy, Phong Tiểu Tiểu bản năng ngước đầu lên:
“Anh Hy...”
Phục Hy quay đầu lại:
“Hửm?”
Phong Tiểu Tiểu hé môi một lúc sau cười nói:
“Không có gì.”
“...”
Phong Tiểu Tiểu cúi đầu không muốn nhìn cảnh Phục Hy rời đi, ngay sau đó bóng đen bao phủ, khuôn mặt anh phóng lớn trước mắt, chút âm ấm dán lên môi, chạm vào liền tách ra.
Phục Hy thẳng người dậy, cười khẽ nhìn cô:
“Chờ anh.”
“... Được.”
Bình luận facebook