• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhật Ký Trưởng Thành Của Nữ Oa(Bản Mới) (1 Viewer)

  • nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-312

Chương 315: Người đàn ông chín chắn thất thủ




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
72505.png

Xem ảnh 2
72505_2.png
Sau khi về cửa tiệm vẫn không được yên ổn, chuyện đầu tiên Dương Nghiên làm chính là lập tức vọt vào phòng, mở cửa đúng lúc người ta đang thay quần áo chuẩn bị ngủ, Đường Cần bị đột kích đột ngột suýt chút nữa thét chói tai.



Dương Nghiên mở mắt thông thiên, nghiêm túc, kỹ lưỡng nhìn chằm chằm ba phút đồng hồ nửa thân trần đang hóa đá của Đường Cần, rồi sau đó khóe môi nhếch lên nói một câu: “Dáng người không tệ.” Lại quay ra ngoài, còn lịch sự giúp người ta đóng cửa.



Đường Cần đáng thương từ đầu đến đuôi còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, mơ hồ cảm thấy sự trong sạch của mình bị uy hiếp khủng khiếp, toàn bộ quá trình đều treo một bộ mặt hoảng sợ, đến khi Dương Nghiên đi rồi vẫn chưa hoàn hồn.



Đây là muốn “dê” nhau sao?



Trở lại phòng mình, Dương Nghiên hít một hơi thật sâu, tiếp đó mới đeo khẩu trang cùng bao tay đã chuẩn bị, thuần thục dọn dẹp phòng... Một Y Y quả nhiên không thể ngăn cản bước chân Đường Cần, chỉ trong chút thời gian anh ta cùng Phong Tiểu Tiểu ra ngoài thôi, tuy Tinh Vệ đã được hai người dặn là theo sát Đường Cần như hình với bóng, nhưng vẫn bị Đường Cần tìm cơ hội lẻn vào phòng Dương Nghiên nhập cư vào không ít đồ vật trái phép.



Xà phòng tẩm thuốc, đồ uống bị tiêm chất phụ gia vào, gối bị bôi trét lên thành phần gì đó không rõ, ngay cả giấy vệ sinh cũng bị đụng tay chân... Dương Nghiên vừa mắng vừa dọn dẹp, không thể hiểu nổi thằng nhãi Đường Cần rõ ràng kinh tế thiếu hụt lại moi đâu ra nhiều thứ đến thế, chẳng lẽ anh ta còn nhét tiền riêng dưới giày sao?



Trái ngược với tâm tình khó chịu của Dương Nghiên, rắn nhỏ vô cùng happy hoan hô một tiếng, từ cổ tay áo lao ra như tia chớp, chẳng thèm quan tâm gì trước tiên cứ bổ nhào lên gối lăn hai vòng, thẹn thùng nói: “Anh Nhị Lang Thần, phòng anh sắp xếp thật hợp ý em nha ~”



Dương Nghiên vừa dọn dẹp vừa tức giận hừ hừ: “Nhìn qua mi cùng thằng nhãi họ Đường kia đúng là một đôi do ông trời tác hợp.” Một kẻ ham mê nghiên cứu độc, một kẻ thích ăn độc, vừa hay chồng tung vợ hứng, vợ chồng hòa hợp.



Dọn dẹp xong hết những vật phẩm khả nghi, đóng gói đem vứt ra ngoài, rắn nhỏ nhìn Dương Nghiên muốn vứt vội lao ra: “Cho em, cho em! Anh không cần nữa thì cho em!”



Phong Tiểu Tiểu còn ở trong phòng khách, thấy một người một rắn đi ra, nhìn túi đồ thuận miệng nói: “Thu hoạch phong phú ha?”



“Đâu chỉ là phong phú, thằng nhóc kia cơ hồ là bỏ hết vốn liếng luôn ấy chứ.” Dương Nghiên vứt hết vào thùng rác, thuận tiện vứt luôn bao tay và khẩu trang. Rắn nhỏ lập tức tuyệt vọng, tốt xấu gì nó cũng là một con rắn có phẩm giá, dù thích độc cũng không thể vào thùng rác lăn lộn được.



Phong Tiểu Tiểu trầm ngâm trong chốc lát: “Cứ như vậy cũng không phải là cách, tuy rằng để bên người tiện cho việc giám sát, nhưng thủ đoạn của người này cũng có chút khó chơi. Chúng ta lại không thể làm cho người ta bốc hơi khỏi thế gian được.”



“Hoặc là nghĩ cách hủy bỏ cuộc giao dịch này, hoặc là làm cho anh ta không dám ra tay.” Dương Nghiên lau tay, vò vò tóc nhíu mày, “Vòng vo như vậy mãi thật đáng ghét, hay là ngả bài?”



“Lúc trước tôi có nói một chút với Tiểu Khương rồi, nhưng chưa nói Đường Cần kia là sát thủ tự do.” Phong Tiểu Tiểu lắc đầu giải thích, “Ý của Tiểu Khương là nếu chúng ta đụng phải sát thủ, chuyện sau cứ để cho bọn họ giải quyết thì tốt hơn. Sát thủ gần như đều là loại người coi thường pháp luật, tuy rằng dưới tình huống bình thường bọn họ vẫn sẽ tuân thủ đầy đủ quy tắc nhưng vẫn khác với người thường. Lời nói của chúng ta chắc gì anh ta đã nghe, trừ phi anh nói thẳng anh là Nhị Lang Thần... Nhưng Khương Lễ thì khác, gia tộc cậu ấy có tính đặc thù để đứng trên đỉnh kim tự tháp, mà một trong những quy tắc của sát thủ tự do là không chủ động khiêu khích vào thế lực mình không có khả năng trêu chọc.” Dù sao có tiền cũng phải cần có mạng mà tiêu, đối với những tổ chức sát thủ lấy danh dự làm đầu, có lẽ bọn họ sẽ liều lĩnh vì nhiệm vụ, nhưng đổi lại là sát thủ tự do, họ càng dè dặt hơn trên đường ranh giữa hai thế giới. Bọn họ sẽ thận trọng trong việc nhận đơn hàng, khi phát hiện tình huống quá nguy hiểm cũng sẽ nhanh chóng dứt khoát hủy giao dịch.



Đối với những người này mà nói, điều họ theo đuổi là sự kích thích cao độ, hoặc là thành tựu, hoặc là tiền tài, cho nên bọn họ rất ít khi đập nồi dìm thuyền.



“Ý Tiểu Khương là cậu ta sẽ làm người trung gian?” Dương Nghiên trầm ngâm, “Chuyện này cô nên nói từ sớm mới phải, để Tiểu Khương đi hoãn binh trước khi đi công tác có phải là đã ổn thỏa rồi không. Bây giờ chờ cậu ta về còn chẳng biết mất bao nhiêu ngày nữa.”



Phong Tiểu Tiểu cảm thấy hết sức oan uổng: “Tôi đây chẳng phải sợ nếu ngay từ đầu đã tìm trợ giúp bên ngoài sẽ vũ nhục tôn nghiêm của Nhị Lang Thần anh sao.”



Nhị Lang Thần chạy show trong các truyền thuyết không phải là ít, sự tích đếm nhiều không xuể. Nhưng nếu muốn nói đến anh ta thì có một câu danh ngôn được lưu truyền rộng rãi nhất, Phong Tiểu Tiểu nhớ rất rõ ràng - Nếu ta bại bởi hắn, không cần tiến lên tương trợ. Nếu ta thắng hắn, cũng không cần tiến lên giúp vây trói...



Một lời kịch lý tưởng hào hùng oai phong trâu bò lại còn dễ đắc tội người khác làm sao... Phong Tiểu Tiểu cảm khái.



Dương Nghiên nghe xong lý do hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Đã sớm nói con nhóc cô đừng có xem mấy cái loại tiểu thuyết như thần thoại, nguyên lời Nhị Lang Thần rõ ràng còn có nội dung đằng sau nữa... Nếu ta bại bởi hắn, không cần tiến lên tương trợ, ta có huynh đệ giúp đỡ. Nếu ta thắng hắn, cũng không cần tiến lên giúp vây trói, ta đã có huynh đệ ra tay... Nghe chưa, người ta đánh nhau cũng kéo bè kéo lũ đó, không thích người khác nhúng tay là ý chỉ người ngoài thôi, không nhất định phải đơn thương độc mã chém giết đến máu chảy thành sông!”



Lại nói bản thân cũng chỉ là một luồng tàn hồn, một pho tượng pháp thân, tuy rằng sau này tu luyện thêm cũng có thể thay thế bản tôn chính chủ, nhưng rốt cuộc vẫn không phải bản gốc. Lời nói trước kia của Nhị Lang Thần thì liên quan cái khỉ gì đến anh ta!



Phong Tiểu Tiểu bất đắc dĩ: “Dù sao người đã đi rồi, so đo nữa cũng chẳng được gì, chúng ta vẫn nên thành thành thật thật nhịn thêm mấy ngày nữa chờ Tiểu Khương về đi.”



“Nhịn cái rắm mà nhịn, rõ ràng chỉ có một mình anh đây nhịn!” Dương Nghiên giận.



Rắn nhỏ xông lên bày tỏ thâm tình tranh thủ cảm giác tồn tại: “Anh Nhị Lang, em sẽ đồng cam cộng khổ với anh!”



Dương Nghiên không nói gì, mặt không đổi sắc liền trở về phòng, dập cửa cái rầm.



Phong Tiểu Tiểu cùng Tiểu Bạch Xà dưới đất nhìn nhau trong chốc lát, nhún vai bày tỏ bản thân cũng bất đắc dĩ, không có cách giúp nó tranh thủ tình yêu vĩ đại. Tuy nói khác biệt chủng tộc không thành vấn đề, kích cỡ không phải khoảng cách, nhưng ít nhất mi cũng đừng thái quá như vậy chứ!



...



Ngày hôm sau Phong Tiểu Tiểu bị một cuộc gọi của Ngao Tiềm đánh thức, vừa nói chuyện vừa đánh răng, ngáp mấy lần mới ra cửa, chỉ thấy Đường Cần đã áo quần chỉnh tề ngồi cầm ly nước trong phòng khách, vẻ mặt âm trầm nhìn về phía cửa sổ, bên chân là một túi hành lý đã sắp xếp xong.



“Chào buổi sáng.” Phong Tiểu Tiểu tùy ý gật đầu, “Dậy sớm thế?”



Đường Cần quay đầu nhìn Phong Tiểu Tiểu, mãi một lúc lâu sau mới mở miệng: “Đến lúc tôi nên đi rồi.”



“Đi? Đi đâu?” Phong Tiểu Tiểu ngồi xuống sô pha, ôm cái gối ánh mắt mơ hồ.



Đường Cần chần chừ một chút: “Thật ra chuyện của tôi đã xong từ hôm qua, cho nên hôm nay phải về...”



“Nhanh vậy? Hay là chúng ta mở bữa tiệc chia tay đã rồi hẵng đi?”



Nghĩ đến Dương Nghiên hẳn là đã yên lặng mà chết trong phòng, Đường Cần lựa chọn lắc đầu: “Không cần, sắp tới sợ cô bề bộn nhiều việc, tôi không quấy rầy...”



Còn chưa nói xong, Phong Tiểu Tiểu đã đến cửa phòng Dương Nghiên đập cửa: “Anh Nhị, Tiểu Đường nói phải đi, chúng ta cùng ăn bữa cơm tiễn người ta nào!”



Đường Cần thở dài, không đành lòng nhìn bộ dáng khiếp sợ tuyệt vọng sắp xảy ra của Phong Tiểu Tiểu, yên lặng xách túi hành lý bên chân chuẩn bị đi. Không ngờ vừa bước hai bước, một tiếng đập cửa dữ dội vang lên, âm thanh như bị huyết áp thấp do bị gọi dậy sớm của Dương Nghiên gầm gừ vang lên sau đó: “Kêu gào cái gì! Muốn ăn tự đi mà ăn, hóa đơn nhét vào khe cửa!” Nói xong lại “rầm” một tiếng, cửa phòng đóng lại.



Thật không lễ phép! Phong Tiểu Tiểu bất đắc dĩ quay đầu lại, muốn mở miệng giải thích hai câu, lại nhìn đến Đường Cần giữ nguyên một bộ dạng khiếp sợ trợn mắt há mồm, hóa đá tại chỗ.



Nghĩ nghĩ một lúc, Phong Tiểu Tiểu mới mở miệng: “Hay là hai chúng ta đi thôi? A, phải rồi, gọi cả Y Y nữa.”



“...” Đường Cần vẫn đang hóa đá như cũ.



***



Dương Nghiên ngủ thẳng cẳng đến giữa trưa mới dậy, khi anh ta ra cửa, Y Y đã sớm bận việc trong tiệm, Phong Tiểu Tiểu đang chán đến chết xem ti vi, Đường Cần như chưa có chuyện gì xảy ra, vừa gọt hoa quả vừa nhìn ti vi. Ngoài hai người này, có thêm một con rối thật thà trầm mặc dọn dẹp phòng... Nó mới đến mấy ngày, mang theo đồ dùng trong nhà của Phong Tiểu Tiểu tới rồi dọn dẹp, thuận tiện tiếp tục kiếp sống nô tài hầu hạ mấy vị đại thần lười biếng.



“Có gì ăn không?” Dương Nghiên vò vò tóc ngồi xuống hỏi một câu, con rối tiếp thu mệnh lệnh mấu chốt đến phòng bếp bưng cơm ra. Trong quá trình chờ cơm tới mồm, Dương Nghiên nhìn Đường Cần hỏi: “Không phải Tiểu Đường phải đi sao? Chẳng lẽ tôi ngủ mớ?”



Đường Cần xấu hổ siết trái cây: “À… Ờ, tôi đột nhiên nhớ ra chuyện của mình hình như chưa xong.”



Dương Nghiên không còn gì để nói, cũng hiểu được chuyện người ta nói là việc ám sát mình là vẫn chưa xong… Chẳng lẽ trước đây thằng nhóc này giết người nhưng chưa từng kiểm tra thi thể?



Đúng lúc này con rối đã đưa cơm lên, Dương Nghiên bỏ qua đề tài vừa rồi đi tới ngồi ăn. Phong Tiểu Tiểu quay đầu la hét: “Anh Nhị, ăn nhanh lên, chúng ta còn có việc đấy, sáng nay Ngao Tiềm gọi sang nhờ chúng ta qua chỗ anh ta.”



Dương Nghiên vừa ăn cơm vừa nâng mắt: “Tiền không đủ à?”



“Không phải chuyện tiền nong.” Phong Tiểu Tiểu khoát tay, “Là hàng xóm nhà anh ấy xảy ra vấn đề... Chính là em gái kia ấy, anh còn ấn tượng chứ hả?”



Đương nhiên nhớ, mới gặp tối qua mà, sao quên nhanh như vậy được… Dương Nghiên bất đắc dĩ: “Cản đào hoa hẳn là không nằm trong phạm vi nghiệp vụ của chúng ta chứ nhỉ!”



“Không phải đào hoa đến.” Phong Tiểu Tiểu có vẻ cũng bất đắc dĩ, “Thái giám Hồ gây sự với cô ta, cô ta lại ở lì trong nhà anh Ngao không chịu đi, anh Ngao cũng hết cách, đành gọi cho chúng ta.”



Chuyện cô nàng vợ bé mang thai đã lan truyền khắp khu chung cư. ù sao cũng là phụ nữ có thai,



không dám mạnh tay, da mặt anh ta đến bây giờ còn chưa làm được loại chuyện kinh bạo như vậy. Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có thể tìm đến mấy người Phong Tiểu Tiểu, phỏng chừng còn muốn dựa vào mối quan hệ giữa Dương Nghiên cùng lão Hồ để điều hòa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom