Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-321
Chương 324: Nàng tiên ốc
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Hoàng Giam Ngôn dù sao vẫn có vài bệnh chung mà mọi thằng đàn ông đều có - ví dụ như sĩ diện hão chẳng hạn.
Ba chữ đám đàn ông khó nói ra miệng nhất cũng chỉ có “Tôi không được.”
Bất kể là phương diện nào, trường hợp nào, đã là đàn ông thì phải mạnh mẽ, răng có bị đánh rụng cũng phải nuốt cùng máu vào bụng. Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng điều duy nhất không thể là làm rùa rụt cổ khiến người ta chê cười.
Nhất là kiểu người từng được nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ của quần chúng như Hoàng Giam Ngôn, giờ phút này càng không thể chấp nhận việc bị người ngoài nhìn bằng vẻ mặt kinh ngạc hoặc chỉ trỏ đồng cảm.
Không phải là lực chân không đủ sao, cái này thì nhằm nhò gì!
Đánh nhau là dựa vào trí tuệ, kinh nghiệm, cho dù lực chân giảm mất hai phần ba, anh ta vẫn có thể gánh vác một phương như cũ...
Chính vì tâm lý dù chết cũng cần sĩ diện này, nên ngày hôm sau Hoàng Giam Ngôn quyết định giấu giếm anh Vũ về tình trạng mới nhất của thân thể mình thì chẳng có gì lạ cả.
Mà chính vì vậy, nên khi anh Vũ nhận được tin báo nghe nói có tội phạm bị truy nã lẻn vào thành phố này, chuyện anh ta tiện tay quyết định phái Hoàng Giam Ngôn có bản lĩnh không tệ như trong ấn tượng của mình ra ngoài thì cũng không có gì lạ hết...
“Vụ này có vẻ rất khó giải quyết.” Sau khi Hoàng Giam Ngôn nhận được mệnh lệnh thì việc đầu tiên là trở về tiệm gốm xin hoạt động tự do. Mà Dương Nghiên cũng không khách khí chút nào, lấy tư liệu trong tay người ta ra nhìn lướt qua rồi đánh giá một câu không mấy lạc quan.
“Khó giải quyết?!” Hoàng Giam Ngôn ngẩn người, “Không đến mức ấy chứ? Cứ cho là gần đây tôi đúng thật là hơi suy yếu thật, nhưng nói cho cùng vẫn còn có Bàn Cổ ở đây, chắc không đến nỗi ngay cả một tội phạm bị truy nã bình thường cũng...”
“Từ chối đi.” Dương Nghiên tiện tay ném tư liệu đi, cắt lời Hoàng Giam Ngôn mà nói thẳng, “Tôi cảm thấy với khả năng của anh bây giờ, lần này có khả năng sẽ ngã dập mặt.”
“...” Người này thật đúng là không hiểu gì về nghệ thuật nói giảm nói tránh cả.
Hoàng Giam Ngôn yên lặng phiền muộn một hồi lâu, sau đó bất mãn mở miệng: “Trước đây tôi đã từng trải qua nhiều trận chiến, sao tôi không thấy người này có chỗ nào khó giải quyết?!”
“Đó là do tin tức của anh lạc hậu.” Phong Tiểu Tiểu ôm điện thoại di động lướt lên lướt xuống, sau đó nhấn vào trang chủ của một tài khoản đã follow, kéo tới một dòng tweet rồi quay màn hình sang cho Hoàng Giam Ngôn tự xem: “Đây là tweet mà Tisiphone đã đăng trên Twitter vào hai năm trước. Anh tự xem gã đàn ông sau lưng cô ta với kẻ anh cần bắt có phải là cùng một người không?!”
Hoàng Giam Ngôn chồm người sang xem, người đăng tweet là một phụ nữ mắt sâu mũi cao, tóc xù, phong cách vô cùng phóng khoáng và hoang dã, dáng người nóng bỏng.
Trong bức ảnh, người phụ nữ này ngồi trong một nhà hằng ở nước nào đó, đôi môi đầy đặn đánh son đỏ thắm, khóe môi giương lên một nụ cười ngạo nghễ. Một tay cô ta cầm điện thoại di động chụp ảnh, tay kia tạo dáng như hình khẩu súng chĩa về phía người đàn ông đang ngồi đọc báo ở đối diện bàn. Kèm với đó là caption: [Đi công tác dài ngày, đang vòng quanh thế giới. Chụp chung một tấm ảnh để kỷ niệm trước khi bắt đầu công việc. Đây là đối tác mới của tôi, hy vọng có thể sớm cưa đổ anh ta.]
Hoàng Giam Ngôn nhận ra người đàn ông không phát hiện mình bị chụp lén trong hình và kẻ trên tài liệu là cùng một người. Nhưng anh ta không hiểu ý nghĩa của dòng tweet này, vì vậy ù ù cạc cạc ngẩng đầu hỏi: “Vậy là sao? Cái này thì có gì nguy hiểm?”
Kẻ không có văn hóa thật đáng sợ.
Phong Tiểu Tiểu thở dài, lấy điện thoại di động về, cô truy cập website nhấn tới nhấn lui thêm một hồi, tìm kiếm tư liệu về Tisiphone rồi lại đưa sang: “Tisiphone vốn ở nơi vực sâu Vô Tận trong địa ngục của thần thoại Hy Lạp, là nữ thần tượng trưng cho sự báo thù trong ba nữ thần Erinyes đại diện cho sự phục thù, hai chị em khác của cô ta tượng trưng cho sự tức giận và hằn học... Nhiệm vụ của nữ thần Erinyes là đuổi bắt và trừng phạt những kẻ hung tàn ác độc nhất cõi đời, trong đó những kẻ Tisiphone phải quản lý và phụ trách chính là những kẻ ác độc nhất trong những kẻ ác độc.”
Ý của việc đi công tác chính là cô ta đi theo tên tội phạm mình đã chọn, ba nữ thần Erinyes đứng bên cạnh những kẻ đầu têu gây tội ác, sau khi thấy những kẻ đó đạt được mục đích của mình thì bắt linh hồn bọn chúng về vực sâu Vô Tận và giam cầm mãi mãi.
Nói theo cách của phương Đông thì chính là cô ta mang những kẻ phạm tội này xuống tầng địa ngục thứ mười tám.
“Tisiphone nói đi vòng quanh thế giới chứng tỏ là gã đàn ông cô ta bám theo đã từng phạm tội trên toàn thế giới. Mặc dù có những vụ án chưa bị đưa ra ánh sáng, thế nhưng cũng không thoát khỏi mắt Tisiphone được.” Phong Tiểu Tiểu cất di động đi, nghiêm túc giải thích với Hoàng Giam Ngôn, “Dòng tweet này đăng hai năm trước, chứng tỏ từ hai năm trước gã này đã phạm tội ác tày trời, hơn nữa trong lúc đi theo hắn thì Tisiphone cũng đã thuận tay bắt được không ít những kẻ phạm tội khác, nhưng chỉ có gã này vẫn mãi chưa xảy ra chuyện gì... Vậy đầu tiên có thể thấy rõ phương thức gây án của đối phương vô cùng điêu luyện, tâm tính còn vô cùng ác nghiệt.”
Ba nữ thần Erinyes trừ việc đi theo đám tội phạm để bắt chúng ra thì còn một nhiệm vụ chính nữa trừng phạt. Hình phạt sau khi chết là ở trong vực sâu Vô Tận chịu phạt, mà hình phạt lúc còn sống là bị đe dọa, bọn họ sẽ khiến lương tâm kẻ đó bị giày vò, rối loạn trong sự giằng xé vô tận, cuối cùng là thất bại, hoặc mãi đến khi không chịu được áp lực tâm lý mà chết đi.
Bị nữ thần báo thù đi theo hai năm mà vẫn còn sống vui vẻ, khiến cho Tisiphone đến giờ vẫn không thể nào ngừng việc chạy quanh thế giới, chỉ bằng chuyện này thôi cũng đã đủ chứng mình sự đáng sợ của gã đàn ông kia.
Hắn ta không có quan niệm đạo đức, lại không biết sám hối và dao động vì tội ác của mình.
Trái tim của người này còn cứng rắn và cay nghiệt hơn nham thạch. Đối với hắn ta, giết một người cũng chỉ như ăn cơm uống nước. Hắn ta không vì thế mà thấy đau khổ, cũng không vì thế mà thấy kích động hay sung sướng một cách biến thái.
Ngoại trừ nhận làm sát thủ giết người để lấy tiền tiêu ra, thậm chí hắn ta còn có thể ra tay giết chết một người chẳng vì lý do gì cả. Giống như đi đường thấy một đóa hoa, sau đó tự nhiên đưa tay ngắt lấy vậy.
Hoàng Giam Ngôn nhìn chằm chằm điện thoại di động trong tay Phong Tiểu Tiểu mà toát mồ hôi đầm đìa, ánh mắt hơi dại ra: “... Người như thế mà sao đến giờ vẫn chưa chết?!”
“Bởi vì độ nguy hiểm của hắn không lớn.” Phong Tiểu Tiểu cất điện thoại vào túi rồi thuận miệng đáp.
“Độ nguy hiểm không lớn?! Mức độ này á?!” Hoàng Giam Ngôn không thể tin được mà nhìn Phong Tiểu Tiểu, gần như hoài nghi phải chăng tâm lý người này cũng có phần biến thái: “... Tôi nhớ cô thức tỉnh cũng chưa được một năm rưỡi mà? Sao lại coi vạn vật như rơm như rạ hết thế?!”
Phong Tiểu Tiểu dùng ánh mắt nghi ngờ chỉ số thông minh của Hoàng Giam Ngôn để nhìn anh ta một cách đầy khinh bỉ. Cô yên lặng một hồi rồi mới đáp: “... Anh phải xem trường hợp cụ thể. Nếu dựa vào trình độ của anh mà đối đầu với hắn ta, thì hắn ta là một kẻ địch cực kỳ khó giải quyết. Thế nhưng nếu nhìn từ góc độ đại cục, thì điểm quan trọng nhất khiến mức độ nguy hiểm của tên này giảm bớt chính là hắn không có lập trường.”
“Không có lập trường cũng có nghĩa là hắn ta sẽ không đầu quân cho bất kỳ thế lực nào. Tuy là kẻ nào cũng có thể bị hắn đánh lén, thế nhưng bất kỳ kẻ nào cũng có thể mượn danh nghĩa hắn đi đánh lén người khác.” Cuối cùng Dương Nghiên cũng không chịu nổi nữa, bắt đầu lên tiếng chứng minh sự tồn tại, “Lập trường như vậy chí ít sẽ khiến cho sự đề phòng của mọi người đối với hắn ta được khống chế trong phạm vi nhất định. Hơn nữa, hành vi của hắn... Việc mà kẻ này thường làm nhất là hành hạ người khác đến chết, nhưng lại chưa từng có trường hợp lớn nào được ghi chép lại, thế nên nếu không xét đến mặt biến thái thì hắn ta cũng chỉ là một kẻ giết người bình thường mà thôi.”
“...” Kẻ giết người thì không thể dùng từ bình thường để hình dung được hiểu không...
Sau một hồi giải thích, cuối cùng Hoàng Giam Ngôn cũng hiểu được ý của hai người này.
Đối với người thường mà nói, mức độ nguy hiểm của kẻ này chắc chắn là cấp SSS. Nhưng đối với người cầm quyền hoặc kẻ đứng đầu một phương mà nói thì địa vị của tên này cũng không khắc gì một con tôm tép... Tuy là hắn ta sở hữu lực sát thương nguy hiểm tương đương với cá mập trắng.
“... Tôi vẫn còn Bàn Cổ.” Hoàng Giam Ngôn lí nhí giãy giụa lần nữa, cố gắng tìm ra một chút ưu thế.
“Bàn Cổ cũng không biến thái như hắn, tôi đang nói về phương diện tâm lý.” Phong Tiểu Tiểu nói thẳng, “Dựa vào tình trạng của anh và Bàn Cổ hiện giờ, Bàn Cổ bị tổn thương nguyên khí nặng nề không thể tùy ý xuất hiện, anh thì ở trạng thái sức mạnh giảm phân nửa kèm theo suy nhược... Cho dù có thể thành công giết địch thì cũng phải mất nửa cái mạng, anh có làm không?”
Hoàng Giam Ngôn trầm mặc một hồi, ngẩng đầu lên nước mắt lưng tròng mà bắt lấy tay Phong Tiểu Tiểu: “Thật sự đến nông nỗi đó thì phải nhờ cô cả rồi!”
“... Chỉ cần anh đừng có chết ở ngoài là được.”
Phong Tiểu Tiểu cạn cả lời.
Chỉ cần nằm trong phạm vi khu vực của mình, có chư thần, có anh Vũ, hẳn là cũng không đến nỗi không giữ được một Hoàng Giam Ngôn.
***
Cô em họ Tang, cũng tức là kẻ đứng sau màn thúc đẩy vận xui cho Hoàng Giam Ngôn, dù đã về thủ đô nhưng vẫn chú ý động tĩnh của tiệm gốm thông qua internet.
Nhất là Hoàng Giam Ngôn, nhân quãng thời gian trước đây mọi người hợp tác, cô em họ Tang cận thủy lâu đài(*), muốn giăng bao nhiêu bẫy thì giăng bấy nhiêu, nói gì chỉ là giám sát khơi khơi thế này.
(*) Cận thủy lâu đài: chỉ việc có lợi thế về cự ly nên đạt được kết quả trước, nghĩa bóng là có được sự ưu tiên, ưu đãi về một chuyện gì đó.
Ngay sau khi Hoàng Giam Ngôn nhận được nhiệm vụ anh Vũ giao cho, trong tay cô em họ Tang cũng lập tức có một phần tư liệu về người đàn ông đám người Phong Tiểu Tiểu đang thảo luận. Cô còn đăng ký một tài khoản mới trên Twitter, follow một loạt theo danh sách trên tài khoản của Hades, vì vậy tư liệu trong tay cũng được bổ sung không ít.
Khi biết mức độ nguy hiểm của gã đàn ông này còn nhiều hơn mình mong muốn đến mấy cấp, cô em họ Tang cũng có cảm giác hơi bị đau đầu.
Gã đối tác phía sau trung tâm giải trí kia có thể tìm được một kẻ tàn ác vậy tới, xem ra Hoàng Giam Ngôn gây thù kết oán khá là thành công đấy. Thế nhưng nếu cứ như vậy, liệu mọi chuyện có vượt tầm kiểm soát không?!
Cô em họ Tang cầm tư liệu của người đàn ông chăm chú phân tích một lượt với thái độ nghiêm túc, có trách nhiệm. Quan trọng hơn nữa là cô không muốn làm lớn chuyện kẻo sau này khó giải quyết.
Thân thủ cực tốt, tâm lý thuộc dạng biến thái... Tuy là hơi khó giải quyết, nhưng dựa vào tình trạng lúc tâm thần phân liệt của Hoàng Giam Ngôn thì hẳn cũng không vấn đề gì...
Cô em họ Tang vẫn chưa biết được trạng thái mới nhất của Hoàng Giam Ngôn nên thở phào nhẹ nhõm. Nếu xác định không có gì gặp nguy hiểm, vậy cô cũng không cần lo cho anh ta nữa.
Đối thủ biến thái một chút cũng tốt. Thứ nhất, tiện tay giải quyết được một chuyện phiền phức trong Lục Phiến Môn. Thứ hai, nói không chừng lần này có thể thuận lợi ép đám sinh vật thần kỳ kia lộ ra điểm đặc biệt. Chỉ cần để anh Vũ biết bộ mặt thật của bọn họ, vậy thì những chuyện đặt ra phương hướng hành xử gì đó đã là chuyện của cấp trên rồi.
Cô em họ Tang thấy chuyện lớn lấn cấn trong lòng sắp được giải quyết bèn ném tư liệu trên tay đi, thả lỏng tâm trạng. Cô ngâm nga một giai điệu rồi đi vào phòng tắm...
Cùng lúc đó, người đàn ông ngoại quốc được nhiều người cùng chú ý đến kia cũng đang nghe điện thoại: “Chuyển tiền công vào rồi?... Yên tâm, tôi không cần khoản tiền bị nuốt của ông... Không không, tôi không cần địa chỉ thằng nhãi kia... Tôi sẽ khiến nó chủ động tới tìm tôi...”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Ba chữ đám đàn ông khó nói ra miệng nhất cũng chỉ có “Tôi không được.”
Bất kể là phương diện nào, trường hợp nào, đã là đàn ông thì phải mạnh mẽ, răng có bị đánh rụng cũng phải nuốt cùng máu vào bụng. Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng điều duy nhất không thể là làm rùa rụt cổ khiến người ta chê cười.
Nhất là kiểu người từng được nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ của quần chúng như Hoàng Giam Ngôn, giờ phút này càng không thể chấp nhận việc bị người ngoài nhìn bằng vẻ mặt kinh ngạc hoặc chỉ trỏ đồng cảm.
Không phải là lực chân không đủ sao, cái này thì nhằm nhò gì!
Đánh nhau là dựa vào trí tuệ, kinh nghiệm, cho dù lực chân giảm mất hai phần ba, anh ta vẫn có thể gánh vác một phương như cũ...
Chính vì tâm lý dù chết cũng cần sĩ diện này, nên ngày hôm sau Hoàng Giam Ngôn quyết định giấu giếm anh Vũ về tình trạng mới nhất của thân thể mình thì chẳng có gì lạ cả.
Mà chính vì vậy, nên khi anh Vũ nhận được tin báo nghe nói có tội phạm bị truy nã lẻn vào thành phố này, chuyện anh ta tiện tay quyết định phái Hoàng Giam Ngôn có bản lĩnh không tệ như trong ấn tượng của mình ra ngoài thì cũng không có gì lạ hết...
“Vụ này có vẻ rất khó giải quyết.” Sau khi Hoàng Giam Ngôn nhận được mệnh lệnh thì việc đầu tiên là trở về tiệm gốm xin hoạt động tự do. Mà Dương Nghiên cũng không khách khí chút nào, lấy tư liệu trong tay người ta ra nhìn lướt qua rồi đánh giá một câu không mấy lạc quan.
“Khó giải quyết?!” Hoàng Giam Ngôn ngẩn người, “Không đến mức ấy chứ? Cứ cho là gần đây tôi đúng thật là hơi suy yếu thật, nhưng nói cho cùng vẫn còn có Bàn Cổ ở đây, chắc không đến nỗi ngay cả một tội phạm bị truy nã bình thường cũng...”
“Từ chối đi.” Dương Nghiên tiện tay ném tư liệu đi, cắt lời Hoàng Giam Ngôn mà nói thẳng, “Tôi cảm thấy với khả năng của anh bây giờ, lần này có khả năng sẽ ngã dập mặt.”
“...” Người này thật đúng là không hiểu gì về nghệ thuật nói giảm nói tránh cả.
Hoàng Giam Ngôn yên lặng phiền muộn một hồi lâu, sau đó bất mãn mở miệng: “Trước đây tôi đã từng trải qua nhiều trận chiến, sao tôi không thấy người này có chỗ nào khó giải quyết?!”
“Đó là do tin tức của anh lạc hậu.” Phong Tiểu Tiểu ôm điện thoại di động lướt lên lướt xuống, sau đó nhấn vào trang chủ của một tài khoản đã follow, kéo tới một dòng tweet rồi quay màn hình sang cho Hoàng Giam Ngôn tự xem: “Đây là tweet mà Tisiphone đã đăng trên Twitter vào hai năm trước. Anh tự xem gã đàn ông sau lưng cô ta với kẻ anh cần bắt có phải là cùng một người không?!”
Hoàng Giam Ngôn chồm người sang xem, người đăng tweet là một phụ nữ mắt sâu mũi cao, tóc xù, phong cách vô cùng phóng khoáng và hoang dã, dáng người nóng bỏng.
Trong bức ảnh, người phụ nữ này ngồi trong một nhà hằng ở nước nào đó, đôi môi đầy đặn đánh son đỏ thắm, khóe môi giương lên một nụ cười ngạo nghễ. Một tay cô ta cầm điện thoại di động chụp ảnh, tay kia tạo dáng như hình khẩu súng chĩa về phía người đàn ông đang ngồi đọc báo ở đối diện bàn. Kèm với đó là caption: [Đi công tác dài ngày, đang vòng quanh thế giới. Chụp chung một tấm ảnh để kỷ niệm trước khi bắt đầu công việc. Đây là đối tác mới của tôi, hy vọng có thể sớm cưa đổ anh ta.]
Hoàng Giam Ngôn nhận ra người đàn ông không phát hiện mình bị chụp lén trong hình và kẻ trên tài liệu là cùng một người. Nhưng anh ta không hiểu ý nghĩa của dòng tweet này, vì vậy ù ù cạc cạc ngẩng đầu hỏi: “Vậy là sao? Cái này thì có gì nguy hiểm?”
Kẻ không có văn hóa thật đáng sợ.
Phong Tiểu Tiểu thở dài, lấy điện thoại di động về, cô truy cập website nhấn tới nhấn lui thêm một hồi, tìm kiếm tư liệu về Tisiphone rồi lại đưa sang: “Tisiphone vốn ở nơi vực sâu Vô Tận trong địa ngục của thần thoại Hy Lạp, là nữ thần tượng trưng cho sự báo thù trong ba nữ thần Erinyes đại diện cho sự phục thù, hai chị em khác của cô ta tượng trưng cho sự tức giận và hằn học... Nhiệm vụ của nữ thần Erinyes là đuổi bắt và trừng phạt những kẻ hung tàn ác độc nhất cõi đời, trong đó những kẻ Tisiphone phải quản lý và phụ trách chính là những kẻ ác độc nhất trong những kẻ ác độc.”
Ý của việc đi công tác chính là cô ta đi theo tên tội phạm mình đã chọn, ba nữ thần Erinyes đứng bên cạnh những kẻ đầu têu gây tội ác, sau khi thấy những kẻ đó đạt được mục đích của mình thì bắt linh hồn bọn chúng về vực sâu Vô Tận và giam cầm mãi mãi.
Nói theo cách của phương Đông thì chính là cô ta mang những kẻ phạm tội này xuống tầng địa ngục thứ mười tám.
“Tisiphone nói đi vòng quanh thế giới chứng tỏ là gã đàn ông cô ta bám theo đã từng phạm tội trên toàn thế giới. Mặc dù có những vụ án chưa bị đưa ra ánh sáng, thế nhưng cũng không thoát khỏi mắt Tisiphone được.” Phong Tiểu Tiểu cất di động đi, nghiêm túc giải thích với Hoàng Giam Ngôn, “Dòng tweet này đăng hai năm trước, chứng tỏ từ hai năm trước gã này đã phạm tội ác tày trời, hơn nữa trong lúc đi theo hắn thì Tisiphone cũng đã thuận tay bắt được không ít những kẻ phạm tội khác, nhưng chỉ có gã này vẫn mãi chưa xảy ra chuyện gì... Vậy đầu tiên có thể thấy rõ phương thức gây án của đối phương vô cùng điêu luyện, tâm tính còn vô cùng ác nghiệt.”
Ba nữ thần Erinyes trừ việc đi theo đám tội phạm để bắt chúng ra thì còn một nhiệm vụ chính nữa trừng phạt. Hình phạt sau khi chết là ở trong vực sâu Vô Tận chịu phạt, mà hình phạt lúc còn sống là bị đe dọa, bọn họ sẽ khiến lương tâm kẻ đó bị giày vò, rối loạn trong sự giằng xé vô tận, cuối cùng là thất bại, hoặc mãi đến khi không chịu được áp lực tâm lý mà chết đi.
Bị nữ thần báo thù đi theo hai năm mà vẫn còn sống vui vẻ, khiến cho Tisiphone đến giờ vẫn không thể nào ngừng việc chạy quanh thế giới, chỉ bằng chuyện này thôi cũng đã đủ chứng mình sự đáng sợ của gã đàn ông kia.
Hắn ta không có quan niệm đạo đức, lại không biết sám hối và dao động vì tội ác của mình.
Trái tim của người này còn cứng rắn và cay nghiệt hơn nham thạch. Đối với hắn ta, giết một người cũng chỉ như ăn cơm uống nước. Hắn ta không vì thế mà thấy đau khổ, cũng không vì thế mà thấy kích động hay sung sướng một cách biến thái.
Ngoại trừ nhận làm sát thủ giết người để lấy tiền tiêu ra, thậm chí hắn ta còn có thể ra tay giết chết một người chẳng vì lý do gì cả. Giống như đi đường thấy một đóa hoa, sau đó tự nhiên đưa tay ngắt lấy vậy.
Hoàng Giam Ngôn nhìn chằm chằm điện thoại di động trong tay Phong Tiểu Tiểu mà toát mồ hôi đầm đìa, ánh mắt hơi dại ra: “... Người như thế mà sao đến giờ vẫn chưa chết?!”
“Bởi vì độ nguy hiểm của hắn không lớn.” Phong Tiểu Tiểu cất điện thoại vào túi rồi thuận miệng đáp.
“Độ nguy hiểm không lớn?! Mức độ này á?!” Hoàng Giam Ngôn không thể tin được mà nhìn Phong Tiểu Tiểu, gần như hoài nghi phải chăng tâm lý người này cũng có phần biến thái: “... Tôi nhớ cô thức tỉnh cũng chưa được một năm rưỡi mà? Sao lại coi vạn vật như rơm như rạ hết thế?!”
Phong Tiểu Tiểu dùng ánh mắt nghi ngờ chỉ số thông minh của Hoàng Giam Ngôn để nhìn anh ta một cách đầy khinh bỉ. Cô yên lặng một hồi rồi mới đáp: “... Anh phải xem trường hợp cụ thể. Nếu dựa vào trình độ của anh mà đối đầu với hắn ta, thì hắn ta là một kẻ địch cực kỳ khó giải quyết. Thế nhưng nếu nhìn từ góc độ đại cục, thì điểm quan trọng nhất khiến mức độ nguy hiểm của tên này giảm bớt chính là hắn không có lập trường.”
“Không có lập trường cũng có nghĩa là hắn ta sẽ không đầu quân cho bất kỳ thế lực nào. Tuy là kẻ nào cũng có thể bị hắn đánh lén, thế nhưng bất kỳ kẻ nào cũng có thể mượn danh nghĩa hắn đi đánh lén người khác.” Cuối cùng Dương Nghiên cũng không chịu nổi nữa, bắt đầu lên tiếng chứng minh sự tồn tại, “Lập trường như vậy chí ít sẽ khiến cho sự đề phòng của mọi người đối với hắn ta được khống chế trong phạm vi nhất định. Hơn nữa, hành vi của hắn... Việc mà kẻ này thường làm nhất là hành hạ người khác đến chết, nhưng lại chưa từng có trường hợp lớn nào được ghi chép lại, thế nên nếu không xét đến mặt biến thái thì hắn ta cũng chỉ là một kẻ giết người bình thường mà thôi.”
“...” Kẻ giết người thì không thể dùng từ bình thường để hình dung được hiểu không...
Sau một hồi giải thích, cuối cùng Hoàng Giam Ngôn cũng hiểu được ý của hai người này.
Đối với người thường mà nói, mức độ nguy hiểm của kẻ này chắc chắn là cấp SSS. Nhưng đối với người cầm quyền hoặc kẻ đứng đầu một phương mà nói thì địa vị của tên này cũng không khắc gì một con tôm tép... Tuy là hắn ta sở hữu lực sát thương nguy hiểm tương đương với cá mập trắng.
“... Tôi vẫn còn Bàn Cổ.” Hoàng Giam Ngôn lí nhí giãy giụa lần nữa, cố gắng tìm ra một chút ưu thế.
“Bàn Cổ cũng không biến thái như hắn, tôi đang nói về phương diện tâm lý.” Phong Tiểu Tiểu nói thẳng, “Dựa vào tình trạng của anh và Bàn Cổ hiện giờ, Bàn Cổ bị tổn thương nguyên khí nặng nề không thể tùy ý xuất hiện, anh thì ở trạng thái sức mạnh giảm phân nửa kèm theo suy nhược... Cho dù có thể thành công giết địch thì cũng phải mất nửa cái mạng, anh có làm không?”
Hoàng Giam Ngôn trầm mặc một hồi, ngẩng đầu lên nước mắt lưng tròng mà bắt lấy tay Phong Tiểu Tiểu: “Thật sự đến nông nỗi đó thì phải nhờ cô cả rồi!”
“... Chỉ cần anh đừng có chết ở ngoài là được.”
Phong Tiểu Tiểu cạn cả lời.
Chỉ cần nằm trong phạm vi khu vực của mình, có chư thần, có anh Vũ, hẳn là cũng không đến nỗi không giữ được một Hoàng Giam Ngôn.
***
Cô em họ Tang, cũng tức là kẻ đứng sau màn thúc đẩy vận xui cho Hoàng Giam Ngôn, dù đã về thủ đô nhưng vẫn chú ý động tĩnh của tiệm gốm thông qua internet.
Nhất là Hoàng Giam Ngôn, nhân quãng thời gian trước đây mọi người hợp tác, cô em họ Tang cận thủy lâu đài(*), muốn giăng bao nhiêu bẫy thì giăng bấy nhiêu, nói gì chỉ là giám sát khơi khơi thế này.
(*) Cận thủy lâu đài: chỉ việc có lợi thế về cự ly nên đạt được kết quả trước, nghĩa bóng là có được sự ưu tiên, ưu đãi về một chuyện gì đó.
Ngay sau khi Hoàng Giam Ngôn nhận được nhiệm vụ anh Vũ giao cho, trong tay cô em họ Tang cũng lập tức có một phần tư liệu về người đàn ông đám người Phong Tiểu Tiểu đang thảo luận. Cô còn đăng ký một tài khoản mới trên Twitter, follow một loạt theo danh sách trên tài khoản của Hades, vì vậy tư liệu trong tay cũng được bổ sung không ít.
Khi biết mức độ nguy hiểm của gã đàn ông này còn nhiều hơn mình mong muốn đến mấy cấp, cô em họ Tang cũng có cảm giác hơi bị đau đầu.
Gã đối tác phía sau trung tâm giải trí kia có thể tìm được một kẻ tàn ác vậy tới, xem ra Hoàng Giam Ngôn gây thù kết oán khá là thành công đấy. Thế nhưng nếu cứ như vậy, liệu mọi chuyện có vượt tầm kiểm soát không?!
Cô em họ Tang cầm tư liệu của người đàn ông chăm chú phân tích một lượt với thái độ nghiêm túc, có trách nhiệm. Quan trọng hơn nữa là cô không muốn làm lớn chuyện kẻo sau này khó giải quyết.
Thân thủ cực tốt, tâm lý thuộc dạng biến thái... Tuy là hơi khó giải quyết, nhưng dựa vào tình trạng lúc tâm thần phân liệt của Hoàng Giam Ngôn thì hẳn cũng không vấn đề gì...
Cô em họ Tang vẫn chưa biết được trạng thái mới nhất của Hoàng Giam Ngôn nên thở phào nhẹ nhõm. Nếu xác định không có gì gặp nguy hiểm, vậy cô cũng không cần lo cho anh ta nữa.
Đối thủ biến thái một chút cũng tốt. Thứ nhất, tiện tay giải quyết được một chuyện phiền phức trong Lục Phiến Môn. Thứ hai, nói không chừng lần này có thể thuận lợi ép đám sinh vật thần kỳ kia lộ ra điểm đặc biệt. Chỉ cần để anh Vũ biết bộ mặt thật của bọn họ, vậy thì những chuyện đặt ra phương hướng hành xử gì đó đã là chuyện của cấp trên rồi.
Cô em họ Tang thấy chuyện lớn lấn cấn trong lòng sắp được giải quyết bèn ném tư liệu trên tay đi, thả lỏng tâm trạng. Cô ngâm nga một giai điệu rồi đi vào phòng tắm...
Cùng lúc đó, người đàn ông ngoại quốc được nhiều người cùng chú ý đến kia cũng đang nghe điện thoại: “Chuyển tiền công vào rồi?... Yên tâm, tôi không cần khoản tiền bị nuốt của ông... Không không, tôi không cần địa chỉ thằng nhãi kia... Tôi sẽ khiến nó chủ động tới tìm tôi...”
Bình luận facebook