Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-322
Chương 325: Sợi chỉ đỏ
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Cô em họ Tang cũng nhìn ra độ nông sâu của khu vực này rồi.
Cô thậm chí chẳng hiểu nổi lúc trước anh Vũ làm sao mà trấn áp được cái chỗ rồng rắn lẫn lộn này nữa. Dù sao thì với cái nhìn của cô em họ Tang, đừng nói là một người trong giang hồ bình thường hay Lục Phiến Môn, cho dù là minh chủ võ lâm đến, gặp phải cái khu vực đầy rẫy yêu ma này thì cũng phải lo mà cụp đuôi làm người.
Nhưng... bây giờ thấy dáng vẻ anh Vũ vẫn tung hoành như cá gặp nước giống trước đây, nếu nói là người ta để mặc anh thì tuyệt đối không có khả năng. Cho dù thuộc phái sử dụng trí tuệ, cô em họ Tang tốt xấu gì cũng hiểu được chuyện chỉ có sử dụng nắm đấm mới có thể đứng thẳng người được.
Tạm gác chuyện anh Vũ bị đánh giá thấp qua một bên thì vẫn còn một thứ khiến cho cô em họ Tang cảm thấy vướng mắc. Đó chính là bản thân người dân sống ở con phố này.
Một Hoàng Giam Ngôn không rõ lai lịch, hai gã ngoại quốc tựa hồ không phải nhân loại với khả năng phi thường, còn có kẻ bí ẩn ở tiệm đồ gốm có thể trấn áp cả hai gã ngoại quốc và Hoàng Giam Ngôn nữa.
Thế giới này biến hóa nhanh quá đi mất, mới thoáng chốc đã khiến người ta không kịp tiếp thu.
Vì nguyên nhân ấy, nên trong mắt cô em họ Tang, anh đẹp trai tóc dài này cũng trở nên bí hiểm hơn.
Cô có hơi lo rằng cách xưng hô này của mình liệu có bất kính quá không. Liệu quỳ xuống ôm đùi kêu lên “Đại sư” hay “Đại thần” gì gì đó thì có thích hợp hơn không nhỉ?!
Ở bên này, cô em họ Tang đang để trí tưởng tượng bay xa. Phía bên kia, sau khi có được đáp án xác thực thì Phục Hy khẽ gật đầu, mở miệng hỏi: “Cô ấy đi nơi nào rồi?”
Cô em họ Tang hơi trầm mặc, cái cách dùng từ cổ cổ này, vừa nghe đã thấy có mùi của văn vật cổ mới được khai quật ra... Có điều người ta hỏi rồi thì cần phải trả lời, vậy nên sau khi điều chỉnh lại suy nghĩ, cô em họ Tang bắt đầu báo cáo: “Có một kẻ áo đen người Hy Lạp sang đây mang cô gái ban nãy đi rồi. Gã cao tầm 1m87, tóc đen, uốn xoăn sát tai, dựa trên dấu giày có thể đoán được cân nặng khoảng trên dưới 90 kg. Trên tay gã cầm một chiếc roi ngựa bằng da, roi dài khoảng 2m, số đo ba vòng hẳn là...”
“Được rồi, bọn tôi biết hắn là ai rồi!” Phong Tiểu Tiểu vội ho khan vài tiếng, cắt đứt sự chuyên nghiệp quá mức của cô nàng họ Tang.
Đám người trong giang hồ xung quanh đều há hốc mồm vì kính nể cô nàng họ Tang này.
Anh Vũ không quá hài lòng mà liếc nhìn cô em họ Tang, chủ yếu là bởi cô nhân viên tình báo thuộc Lục Phiến Môn này chủ động phối hợp với người ngoài khiến anh ta bất mãn. Bỏ qua chuyện cấp trên là mình còn đang đứng đây thì hành động này của cô ít nhiều đã có vẻ không nể mặt nhau rồi. Cho dù chỉ xét từ góc độ công việc thì những tin tức nội bộ thế này cũng không thể tùy tiện để lộ ra được.
Phong Tiểu Tiểu không chú ý tới vẻ mặt khó coi của anh Vũ, cô quay đầu tổng kết lại với Phục Hy: “Anh Hy, nghe miêu tả chắc hẳn là gã đánh xe ngựa kia nhỉ?!”
“Là hắn!” Vẻ mặt của Phục Hy cũng rất khó coi, hắn dám giở trò ngay trước mặt mình.
Người này chân trước mới vừa đưa mình trở về, mặc dù biết mình chắc chắn sẽ truy cứu mà vẫn ngậm miệng không nói, chân sau đã đón người chuồn mất... Cho dù người phụ nữ kia là tình yêu đích thực của Hades thì cũng tuyệt không thể nhẫn nhịn cho qua đối với hành vi này được.
Phong Tiểu Tiểu hít sâu một hơi, lặng lẽ thắp một hàng nến cho tinh thần can đảm tự tìm đường chết của tên đánh xe ngựa: “Vậy chúng ta...” Có cần lập tức trở về gọi gã đánh xe ngựa dám can đảm lén đưa tội phạm đi kia ra đây không...
Lời cô còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, anh Vũ đã không thể nhịn được nữa. Anh ta nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: “Ai giải thích cho hộ tôi cái!”
Anh Vũ bị ngó lơ nãy giờ, tâm trạng bực dọc kìm nén từ khi mới nghe được cái gọi là cứu binh, đến lúc này đã bạo phát.
Phong Tiểu Tiểu, Hoàng Giam Ngôn, cộng thêm cô nàng họ Tang - người dường như vừa trông thấy cánh cửa thế giới mới - đều cảm thấy căng thẳng.
Chính ngay lúc bọn họ còn chưa nghĩ xong lý do giải thích, Phục Hy đã thản nhiên liếc sang, hừ lạnh trả lời như chuyện hiển nhiên: “Chỉ là một tên tép riu to gan phá hoại quy tắc mà thôi, tôi sẽ cho bọn họ biết hậu quả của việc động đến pháp tắc.”
Giọng điệu của anh cực kỳ kiêu ngạo, vẻ mặt cũng cực kỳ kiêu ngạo.
Thật ra Phong Tiểu Tiểu đã làm xong công tác chuẩn bị can gián, thế nhưng anh Vũ lại không lập tức nổi giận, ngược lại còn liếc nhìn Phục Hy một cách kỳ quái.
Nếu đối phương nói đấy là ân oán cá nhân, anh Vũ có thể sẽ trói đối phương lại ngay lập tức. Cho dù là thêm vào cái mác thay trời hành đạo thì cũng chỉ có thể đổi lấy thêm mấy cú đá từ chỗ anh Vũ mà thôi.
Nhưng Phục Hy nhắc tới quy tắc... cái này lại gãi trúng chỗ ngứa trong lòng anh Vũ.
Đương nhiên đó là vì anh Vũ tạm thời chưa biết nửa câu đầu của đối phương là “Ta chính là quy tắc” mà chỉ biết đến nửa câu sau đã được nói ra, “Kẻ vi phạm quy tắc phải bị diệt trừ”!
Thế nên trong mắt anh Vũ, Phục Hy vẫn là một kẻ gây đau đầu, nhưng tốt xấu gì cũng là kẻ gây đau đầu có nguyên tắc.
Chí ít là tốt hơn đám rác rưởi trong chốn giang hồ này!
Nghĩ tới đây, anh Vũ trưng ra một vẻ mặt hòa nhã hiếm thấy: “Anh... giác ngộ tốt đấy, nhưng những chuyện thế này cứ giao cho ban ngành liên quan là được rồi.” Nếu thật sự có lòng tuân thủ và bảo vệ pháp luật thì có thể gia nhập Lục Phiến Môn, đừng có đắm chìm trong chủ nghĩa anh hùng cá nhân làm gì. Cứ tiếp tục như vậy thì đẳng cấp của bản thân dễ bị kéo xuống ngang hàng với đám hỗn tạp trong giang hồ kia lắm.
“...” Phong Tiểu Tiểu cảm thấy hình như có một sự hiểu lầm vi diệu nào đó ở đây.
Cô em họ Tang thấy Phục Hy hơi nhíu mày, bèn vội vã nhanh trí tổng kết lại: “Ý của anh Vũ là sức mạnh của tập thể tương đối lớn, hiệu quả giữ gìn trật tự xã hội cũng sẽ lớn hơn... Nếu như có thông tin gì, chúng ta còn có thể chia sẻ với nhau.”
Hai bên hiểu theo ý của mình, nên đều cảm thấy lời của cô em họ Tang này không tính là khó nghe.
Anh Vũ thì khỏi phải nói, còn Phục Hy thì cảm thấy hoàn toàn không cần nhờ vả người khác, cùng lắm nghe rồi cũng chỉ cảm thấy người kia không biết tự lượng sức mình, lo chuyện bao đồng mà thôi. Anh hoàn toàn không nghĩ đến chuyện đối phương đang nói mát mình.
Phong Tiểu Tiểu kéo tay áo Phục Hy: “Chúng ta mau về gọi xe ngựa ra, nói không chừng vẫn kịp để bắt người lại.”
Phục Hy yên lặng tán thành ý kiến của vợ. Anh khẽ gật đầu, không nói thêm gì bèn quay người rời đi.
Tuy anh Vũ hơi sửng sốt vì không rõ những người này bỗng nhiên rời đi là có ý gì, nhưng ngẫm lại những lời vừa rồi của đối phương cũng rất giống với suy nghĩ của mình, vì vậy cũng không dây dưa thêm nữa. Anh ta kéo Hoàng Giam Ngôn lại: “Đi đâu đó?”
“Ơ? Tất nhiên là tôi đi về, mọi người đều đi cả rồi, tôi...”
“Vẫn chưa tuần tra xong!” Anh Vũ dứt khoát bắt Hoàng Giam Ngôn đứng lại, rồi thuận tay xách người đi theo: “Còn chuyện vừa rồi cậu vẫn chưa giải thích đâu. Vấn đề của cô gái kia, cậu cũng phải làm báo cáo... Tiểu Tang!”
Cô em họ Tang lanh lảnh đáp: “Có mặt!”
“Đưa thêm cho cậu ta cây bút ghi âm!” Vẻ mặt anh Vũ không chút khoan dung: “Trước mắt ở lại tổ quan sát, điều tra rõ chuyện này rồi nhắc đến chuyện bái sư và vào Lục Phiến Môn sau!”
“Không muốn đâu, tôi bị oan mà!!!” Hoàng Giam Ngôn nói mà lệ rơi đầy mặt.
Nhìn Phục Hy ở đằng xa người ra đi đầu không ngoảnh đầu lại, còn cả Phong Tiểu Tiểu có quay đầu nhưng chỉ là để vẫy tay hả hê rồi bỏ đi.
Lần đầu tiên trong lòng Hoàng Giam Ngôn vang lên tiếng kêu gần như giống hệt với Bàn Cổ: Đệch! Đôi cẩu nam nữ trời đánh!!!
***
Lúc trở lại tiệm gốm, Phục Hy không nói một lời đã lập tức đi ra vườn, nhấc tay ngắt một bó hoa thủy tiên xuống.
Phong Tiểu Tiểu vốn còn cho rằng chiến xa của Minh giới hết 80% là không dám trở lại, không ngờ tiếng “ầm ầm” dưới lòng đất vẫn truyền đến.
Mặt đất nứt ra một khe hở thật lớn. Ngay sau đó, trước ánh mắt kinh ngạc của Phong Tiểu Tiểu, một chiếc chiến xa màu vàng lấp lánh rực rỡ hơn những chiến xa trước đây rất nhiều chạy ra khỏi mặt đất, hơn nữa chiến mã kéo xe cũng không phải là giống ngựa màu đen tuyền nữa, mà là tuấn mã màu trắng đạp sóng dưới chân.
“Ặc...”
Phong Tiểu Tiểu nghẹn lời, nhất thời không hiểu tình hình ra sao.
Kẻ đánh xe ngựa cũng đã đổi thành người khác. Người này mặc một chiếc áo choàng dài màu trắng, mái tóc mềm mại xanh thẳm như màu đại dương rủ xuống bên tai, thoạt nhìn hoàn toàn không giống với những kẻ u ám ở Minh giới.
Bỏ trốn rồi à?!
Sắc mặt Phục Hy lập tức trầm xuống.
Sau khi Phong Tiểu Tiểu hoàn hồn mới thấy có gì đó là lạ. Cô vội hỏi người đánh xe ngựa kia: “Anh là ai?! Chúng tôi triệu hoán chiến xa của Minh vương cơ mà...”
Kẻ đánh xe ngựa nhảy xuống xe, khom người cung kính nhận lỗi: “Tôi là người hầu hạ cho ngài Poseidon. Thật xin lỗi, chiến xa của ngài Hades không biết bị vị dũng sĩ nào làm hỏng, toàn bộ càng xe đều bị chém gãy, một cái bánh xe cũng rơi ra. Vậy cho nên sau khi ngài Hades cảm ứng được lời kêu gọi đã mượn xe ngựa của chủ nhân chúng tôi...”
Phong Tiểu Tiểu nghĩ đến mấy mảnh gỗ vỡ nát trên mặt đường mình nhìn thấy ban nãy thì im lặng không nói gì nữa.
Sắc mặt Phục Hy vẫn không khó ở như trước. Bất kể là có lý do thật hay kiếm cớ cho xong chuyện thì sự thật vẫn là không bắt được gã đánh xe ngựa kia. Anh còn lâu mới thèm quan tâm xem vấn đề là ở xe hay ở người.
Phục Hy ôm eo Phong Tiểu Tiểu cùng nhảy lên chiến xa, miệng lạnh lùng phun ra bốn chữ: “Mau tới Minh giới!”
Người đánh xe ngựa nhảy lên càng xe, vung roi lên. Bốn con tuấn mã trước xe liền đạp chân chạy thật nhanh vào khe hở giữa lòng đất... Có điều vẫn chậm hơn xe ngựa của Minh giới khá nhiều.
Sau khi khe hở khép lại, Phong Tiểu Tiểu cảm nhận được dường như Phục Hy đang bên cạnh mình càng lúc càng tức giận. Cô im lặng thở dài một hơi, không thể không chủ động mở miệng: “Tôi nói này người anh em, xe ngựa của cậu có phải là chạy hơi bị chậm không?!”
Nếu người này cố ý câu giờ, vậy cũng đồng nghĩa với việc muốn chết.
Người đánh xe ngựa nhận lỗi: “Xe ngựa của ngài Poseidon có thể đạp gió rẽ sóng nơi đại dương, nhưng tốc độ chạy ở Minh giới thì... Xin lỗi hai vị, tôi sẽ cố hết sức tăng tốc.”
“Hừ!”
Phục Hy hừ lạnh một tiếng, sau khi biết đối phương cũng không phải cố ý thì cũng dịu đi đôi phần. Phong Tiểu Tiểu thở phào, vội hỏi lại: “Vấn đề tốc độ tạm không nói nữa, tôi muốn hỏi một chút, có phải vừa rồi chiến xa của Minh giới đã kéo người nào đó từ trần gian xuống không?”
Câu hỏi này... quả là vô cùng nhạy cảm.
Người đánh xe ngựa rõ ràng cứng người lại, sau khi hơi do dự vẫn ngập ngừng đáp: “Vừa rồi chiến xa Minh giới đón Minh hậu tương lai về...” Sau khi ngừng lại một chút để suy nghĩ, cậu ta lại bổ sung: “Hai vị, trước đó ngài Poseidon cũng không biết chuyện, thế nên...”
Phục Hy thản nhiên nói: “Bản tôn không so đo chuyện việc này có được biết trước hay không.”
Người đánh xe ngựa mới thở phào một cái thì chợt nghe Phục Hy bình tĩnh nói tiếp: “Nhưng lát nữa nếu có người dám cản trở, vậy đừng trách bản tôn không nể tình.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Cô thậm chí chẳng hiểu nổi lúc trước anh Vũ làm sao mà trấn áp được cái chỗ rồng rắn lẫn lộn này nữa. Dù sao thì với cái nhìn của cô em họ Tang, đừng nói là một người trong giang hồ bình thường hay Lục Phiến Môn, cho dù là minh chủ võ lâm đến, gặp phải cái khu vực đầy rẫy yêu ma này thì cũng phải lo mà cụp đuôi làm người.
Nhưng... bây giờ thấy dáng vẻ anh Vũ vẫn tung hoành như cá gặp nước giống trước đây, nếu nói là người ta để mặc anh thì tuyệt đối không có khả năng. Cho dù thuộc phái sử dụng trí tuệ, cô em họ Tang tốt xấu gì cũng hiểu được chuyện chỉ có sử dụng nắm đấm mới có thể đứng thẳng người được.
Tạm gác chuyện anh Vũ bị đánh giá thấp qua một bên thì vẫn còn một thứ khiến cho cô em họ Tang cảm thấy vướng mắc. Đó chính là bản thân người dân sống ở con phố này.
Một Hoàng Giam Ngôn không rõ lai lịch, hai gã ngoại quốc tựa hồ không phải nhân loại với khả năng phi thường, còn có kẻ bí ẩn ở tiệm đồ gốm có thể trấn áp cả hai gã ngoại quốc và Hoàng Giam Ngôn nữa.
Thế giới này biến hóa nhanh quá đi mất, mới thoáng chốc đã khiến người ta không kịp tiếp thu.
Vì nguyên nhân ấy, nên trong mắt cô em họ Tang, anh đẹp trai tóc dài này cũng trở nên bí hiểm hơn.
Cô có hơi lo rằng cách xưng hô này của mình liệu có bất kính quá không. Liệu quỳ xuống ôm đùi kêu lên “Đại sư” hay “Đại thần” gì gì đó thì có thích hợp hơn không nhỉ?!
Ở bên này, cô em họ Tang đang để trí tưởng tượng bay xa. Phía bên kia, sau khi có được đáp án xác thực thì Phục Hy khẽ gật đầu, mở miệng hỏi: “Cô ấy đi nơi nào rồi?”
Cô em họ Tang hơi trầm mặc, cái cách dùng từ cổ cổ này, vừa nghe đã thấy có mùi của văn vật cổ mới được khai quật ra... Có điều người ta hỏi rồi thì cần phải trả lời, vậy nên sau khi điều chỉnh lại suy nghĩ, cô em họ Tang bắt đầu báo cáo: “Có một kẻ áo đen người Hy Lạp sang đây mang cô gái ban nãy đi rồi. Gã cao tầm 1m87, tóc đen, uốn xoăn sát tai, dựa trên dấu giày có thể đoán được cân nặng khoảng trên dưới 90 kg. Trên tay gã cầm một chiếc roi ngựa bằng da, roi dài khoảng 2m, số đo ba vòng hẳn là...”
“Được rồi, bọn tôi biết hắn là ai rồi!” Phong Tiểu Tiểu vội ho khan vài tiếng, cắt đứt sự chuyên nghiệp quá mức của cô nàng họ Tang.
Đám người trong giang hồ xung quanh đều há hốc mồm vì kính nể cô nàng họ Tang này.
Anh Vũ không quá hài lòng mà liếc nhìn cô em họ Tang, chủ yếu là bởi cô nhân viên tình báo thuộc Lục Phiến Môn này chủ động phối hợp với người ngoài khiến anh ta bất mãn. Bỏ qua chuyện cấp trên là mình còn đang đứng đây thì hành động này của cô ít nhiều đã có vẻ không nể mặt nhau rồi. Cho dù chỉ xét từ góc độ công việc thì những tin tức nội bộ thế này cũng không thể tùy tiện để lộ ra được.
Phong Tiểu Tiểu không chú ý tới vẻ mặt khó coi của anh Vũ, cô quay đầu tổng kết lại với Phục Hy: “Anh Hy, nghe miêu tả chắc hẳn là gã đánh xe ngựa kia nhỉ?!”
“Là hắn!” Vẻ mặt của Phục Hy cũng rất khó coi, hắn dám giở trò ngay trước mặt mình.
Người này chân trước mới vừa đưa mình trở về, mặc dù biết mình chắc chắn sẽ truy cứu mà vẫn ngậm miệng không nói, chân sau đã đón người chuồn mất... Cho dù người phụ nữ kia là tình yêu đích thực của Hades thì cũng tuyệt không thể nhẫn nhịn cho qua đối với hành vi này được.
Phong Tiểu Tiểu hít sâu một hơi, lặng lẽ thắp một hàng nến cho tinh thần can đảm tự tìm đường chết của tên đánh xe ngựa: “Vậy chúng ta...” Có cần lập tức trở về gọi gã đánh xe ngựa dám can đảm lén đưa tội phạm đi kia ra đây không...
Lời cô còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, anh Vũ đã không thể nhịn được nữa. Anh ta nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: “Ai giải thích cho hộ tôi cái!”
Anh Vũ bị ngó lơ nãy giờ, tâm trạng bực dọc kìm nén từ khi mới nghe được cái gọi là cứu binh, đến lúc này đã bạo phát.
Phong Tiểu Tiểu, Hoàng Giam Ngôn, cộng thêm cô nàng họ Tang - người dường như vừa trông thấy cánh cửa thế giới mới - đều cảm thấy căng thẳng.
Chính ngay lúc bọn họ còn chưa nghĩ xong lý do giải thích, Phục Hy đã thản nhiên liếc sang, hừ lạnh trả lời như chuyện hiển nhiên: “Chỉ là một tên tép riu to gan phá hoại quy tắc mà thôi, tôi sẽ cho bọn họ biết hậu quả của việc động đến pháp tắc.”
Giọng điệu của anh cực kỳ kiêu ngạo, vẻ mặt cũng cực kỳ kiêu ngạo.
Thật ra Phong Tiểu Tiểu đã làm xong công tác chuẩn bị can gián, thế nhưng anh Vũ lại không lập tức nổi giận, ngược lại còn liếc nhìn Phục Hy một cách kỳ quái.
Nếu đối phương nói đấy là ân oán cá nhân, anh Vũ có thể sẽ trói đối phương lại ngay lập tức. Cho dù là thêm vào cái mác thay trời hành đạo thì cũng chỉ có thể đổi lấy thêm mấy cú đá từ chỗ anh Vũ mà thôi.
Nhưng Phục Hy nhắc tới quy tắc... cái này lại gãi trúng chỗ ngứa trong lòng anh Vũ.
Đương nhiên đó là vì anh Vũ tạm thời chưa biết nửa câu đầu của đối phương là “Ta chính là quy tắc” mà chỉ biết đến nửa câu sau đã được nói ra, “Kẻ vi phạm quy tắc phải bị diệt trừ”!
Thế nên trong mắt anh Vũ, Phục Hy vẫn là một kẻ gây đau đầu, nhưng tốt xấu gì cũng là kẻ gây đau đầu có nguyên tắc.
Chí ít là tốt hơn đám rác rưởi trong chốn giang hồ này!
Nghĩ tới đây, anh Vũ trưng ra một vẻ mặt hòa nhã hiếm thấy: “Anh... giác ngộ tốt đấy, nhưng những chuyện thế này cứ giao cho ban ngành liên quan là được rồi.” Nếu thật sự có lòng tuân thủ và bảo vệ pháp luật thì có thể gia nhập Lục Phiến Môn, đừng có đắm chìm trong chủ nghĩa anh hùng cá nhân làm gì. Cứ tiếp tục như vậy thì đẳng cấp của bản thân dễ bị kéo xuống ngang hàng với đám hỗn tạp trong giang hồ kia lắm.
“...” Phong Tiểu Tiểu cảm thấy hình như có một sự hiểu lầm vi diệu nào đó ở đây.
Cô em họ Tang thấy Phục Hy hơi nhíu mày, bèn vội vã nhanh trí tổng kết lại: “Ý của anh Vũ là sức mạnh của tập thể tương đối lớn, hiệu quả giữ gìn trật tự xã hội cũng sẽ lớn hơn... Nếu như có thông tin gì, chúng ta còn có thể chia sẻ với nhau.”
Hai bên hiểu theo ý của mình, nên đều cảm thấy lời của cô em họ Tang này không tính là khó nghe.
Anh Vũ thì khỏi phải nói, còn Phục Hy thì cảm thấy hoàn toàn không cần nhờ vả người khác, cùng lắm nghe rồi cũng chỉ cảm thấy người kia không biết tự lượng sức mình, lo chuyện bao đồng mà thôi. Anh hoàn toàn không nghĩ đến chuyện đối phương đang nói mát mình.
Phong Tiểu Tiểu kéo tay áo Phục Hy: “Chúng ta mau về gọi xe ngựa ra, nói không chừng vẫn kịp để bắt người lại.”
Phục Hy yên lặng tán thành ý kiến của vợ. Anh khẽ gật đầu, không nói thêm gì bèn quay người rời đi.
Tuy anh Vũ hơi sửng sốt vì không rõ những người này bỗng nhiên rời đi là có ý gì, nhưng ngẫm lại những lời vừa rồi của đối phương cũng rất giống với suy nghĩ của mình, vì vậy cũng không dây dưa thêm nữa. Anh ta kéo Hoàng Giam Ngôn lại: “Đi đâu đó?”
“Ơ? Tất nhiên là tôi đi về, mọi người đều đi cả rồi, tôi...”
“Vẫn chưa tuần tra xong!” Anh Vũ dứt khoát bắt Hoàng Giam Ngôn đứng lại, rồi thuận tay xách người đi theo: “Còn chuyện vừa rồi cậu vẫn chưa giải thích đâu. Vấn đề của cô gái kia, cậu cũng phải làm báo cáo... Tiểu Tang!”
Cô em họ Tang lanh lảnh đáp: “Có mặt!”
“Đưa thêm cho cậu ta cây bút ghi âm!” Vẻ mặt anh Vũ không chút khoan dung: “Trước mắt ở lại tổ quan sát, điều tra rõ chuyện này rồi nhắc đến chuyện bái sư và vào Lục Phiến Môn sau!”
“Không muốn đâu, tôi bị oan mà!!!” Hoàng Giam Ngôn nói mà lệ rơi đầy mặt.
Nhìn Phục Hy ở đằng xa người ra đi đầu không ngoảnh đầu lại, còn cả Phong Tiểu Tiểu có quay đầu nhưng chỉ là để vẫy tay hả hê rồi bỏ đi.
Lần đầu tiên trong lòng Hoàng Giam Ngôn vang lên tiếng kêu gần như giống hệt với Bàn Cổ: Đệch! Đôi cẩu nam nữ trời đánh!!!
***
Lúc trở lại tiệm gốm, Phục Hy không nói một lời đã lập tức đi ra vườn, nhấc tay ngắt một bó hoa thủy tiên xuống.
Phong Tiểu Tiểu vốn còn cho rằng chiến xa của Minh giới hết 80% là không dám trở lại, không ngờ tiếng “ầm ầm” dưới lòng đất vẫn truyền đến.
Mặt đất nứt ra một khe hở thật lớn. Ngay sau đó, trước ánh mắt kinh ngạc của Phong Tiểu Tiểu, một chiếc chiến xa màu vàng lấp lánh rực rỡ hơn những chiến xa trước đây rất nhiều chạy ra khỏi mặt đất, hơn nữa chiến mã kéo xe cũng không phải là giống ngựa màu đen tuyền nữa, mà là tuấn mã màu trắng đạp sóng dưới chân.
“Ặc...”
Phong Tiểu Tiểu nghẹn lời, nhất thời không hiểu tình hình ra sao.
Kẻ đánh xe ngựa cũng đã đổi thành người khác. Người này mặc một chiếc áo choàng dài màu trắng, mái tóc mềm mại xanh thẳm như màu đại dương rủ xuống bên tai, thoạt nhìn hoàn toàn không giống với những kẻ u ám ở Minh giới.
Bỏ trốn rồi à?!
Sắc mặt Phục Hy lập tức trầm xuống.
Sau khi Phong Tiểu Tiểu hoàn hồn mới thấy có gì đó là lạ. Cô vội hỏi người đánh xe ngựa kia: “Anh là ai?! Chúng tôi triệu hoán chiến xa của Minh vương cơ mà...”
Kẻ đánh xe ngựa nhảy xuống xe, khom người cung kính nhận lỗi: “Tôi là người hầu hạ cho ngài Poseidon. Thật xin lỗi, chiến xa của ngài Hades không biết bị vị dũng sĩ nào làm hỏng, toàn bộ càng xe đều bị chém gãy, một cái bánh xe cũng rơi ra. Vậy cho nên sau khi ngài Hades cảm ứng được lời kêu gọi đã mượn xe ngựa của chủ nhân chúng tôi...”
Phong Tiểu Tiểu nghĩ đến mấy mảnh gỗ vỡ nát trên mặt đường mình nhìn thấy ban nãy thì im lặng không nói gì nữa.
Sắc mặt Phục Hy vẫn không khó ở như trước. Bất kể là có lý do thật hay kiếm cớ cho xong chuyện thì sự thật vẫn là không bắt được gã đánh xe ngựa kia. Anh còn lâu mới thèm quan tâm xem vấn đề là ở xe hay ở người.
Phục Hy ôm eo Phong Tiểu Tiểu cùng nhảy lên chiến xa, miệng lạnh lùng phun ra bốn chữ: “Mau tới Minh giới!”
Người đánh xe ngựa nhảy lên càng xe, vung roi lên. Bốn con tuấn mã trước xe liền đạp chân chạy thật nhanh vào khe hở giữa lòng đất... Có điều vẫn chậm hơn xe ngựa của Minh giới khá nhiều.
Sau khi khe hở khép lại, Phong Tiểu Tiểu cảm nhận được dường như Phục Hy đang bên cạnh mình càng lúc càng tức giận. Cô im lặng thở dài một hơi, không thể không chủ động mở miệng: “Tôi nói này người anh em, xe ngựa của cậu có phải là chạy hơi bị chậm không?!”
Nếu người này cố ý câu giờ, vậy cũng đồng nghĩa với việc muốn chết.
Người đánh xe ngựa nhận lỗi: “Xe ngựa của ngài Poseidon có thể đạp gió rẽ sóng nơi đại dương, nhưng tốc độ chạy ở Minh giới thì... Xin lỗi hai vị, tôi sẽ cố hết sức tăng tốc.”
“Hừ!”
Phục Hy hừ lạnh một tiếng, sau khi biết đối phương cũng không phải cố ý thì cũng dịu đi đôi phần. Phong Tiểu Tiểu thở phào, vội hỏi lại: “Vấn đề tốc độ tạm không nói nữa, tôi muốn hỏi một chút, có phải vừa rồi chiến xa của Minh giới đã kéo người nào đó từ trần gian xuống không?”
Câu hỏi này... quả là vô cùng nhạy cảm.
Người đánh xe ngựa rõ ràng cứng người lại, sau khi hơi do dự vẫn ngập ngừng đáp: “Vừa rồi chiến xa Minh giới đón Minh hậu tương lai về...” Sau khi ngừng lại một chút để suy nghĩ, cậu ta lại bổ sung: “Hai vị, trước đó ngài Poseidon cũng không biết chuyện, thế nên...”
Phục Hy thản nhiên nói: “Bản tôn không so đo chuyện việc này có được biết trước hay không.”
Người đánh xe ngựa mới thở phào một cái thì chợt nghe Phục Hy bình tĩnh nói tiếp: “Nhưng lát nữa nếu có người dám cản trở, vậy đừng trách bản tôn không nể tình.”
Bình luận facebook