• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhật Ký Trưởng Thành Của Nữ Oa(Bản Mới) (2 Viewers)

  • nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-350

Chương 353: Lại cấm




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
72543.png

Xem ảnh 2
72543_2.png
Chuông cửa phòng khách sạn không có vấn đề, tên xã hội đen còn lại đang xem ti vi dĩ nhiên cũng biết là có người đến. Nghe đồng bọn nói như vậy, hắn ta hơi ngây người nhíu mày: “Phục vụ phòng? Tao nhớ chúng ta đâu có gọi điện…”



“Không phải, trông ăn mặc có vẻ đẹp, không giống phục vụ phòng.” Tên canh ở cửa lắc đầu nhỏ giọng đáp, nghĩ chút lại liếc một cái rồi hâm mộ bổ sung một câu, “Là đàn ông, trông cũng được, rất trẻ, trên người toàn hàng hiệu, chỉ một cái kẹp cà vạt thôi cũng bằng anh em mình làm cả mười năm rồi.”



Người xem ti vi “ồ” lên một tiếng, nhưng không để tâm mà xua tay: “Có thể là đi nhầm phòng, kệ nó, nhấn một hồi không ai trả lời cũng sẽ tự đi thôi.”



Gã không lo Dương Nghiên đến để gây sự, bởi vì theo gã thì thứ nhất, người đến gây chuyện không thể ăn mặc xa xỉ như vậy. Thứ hai, đến gây chuyện thì không thể chỉ đi một mình.



Nhưng rõ ràng là cả hai người bọn họ đều đã đoán sai, Dương Nghiên thật sự là đến tìm hai người bọn họ, ấn chuông một lần không thấy có động tĩnh gì, dứt khoát đưa tay lên ấn lần thứ hai, liên tục quấy rầy không ngừng, đồng thời dùng một tay lôi điện thoại ra để đọc truyện giết thời gian.



Hai người trong phòng dường như đã phát điên, trước hết là vì âm thanh quá phiền nhiễu, thứ hai là vì sắp đến thời gian tụ tập, lỡ như người này gặp phải đồng bọn của bọn họ, hoặc là đồng bọn không tới thì hai người phải ra ngoài và thể nào cũng phải đối mặt với người đó, nói chung thế nào cũng có phiền phức.



“Ra đuổi người đi đi!” Tên xem ti vi tỏ ra bực bội, “Tám phần là thằng ngốc kia tìm nhầm phòng.”



Cửa phòng mở ra, tên xã hội đen mặt mày cau có mắng Dương Nghiên: “Ấn cái rắm gì mà ấn hả.”



Chỉ trong tức khắc, mắt Thông Thiên đã đọc được toàn bộ thông tin, xác nhận cái bình đúng là đang ở trong phòng, thế là Dương Nghiên chẳng nói chẳng rằng liền chen chân vào cửa, đấm thẳng một cú vào mặt tên kia.



“Này! Mày làm cái gì thế hả!” Tên xem ti vi thấy đồng bọn bị đánh liền đứng phắt dậy.



“Không có gì.” Dương Nghiên nhẹ nhàng giãn gân cốt, nghiêng đầu tránh được viên đạn mà tên xã hội đen xem ti vi bắn tới. Tên xã hội đen sửng sốt, động tác vừa rồi của đối phương còn nhanh hơn súng của gã một giây, làm sao nó biết mình sẽ nổ súng mà tránh?!



Tên bị đấm đã ngã lăn trên đất, một tay ôm mũi đồng thời cúi đầu nhào đến muốn thúc vào bụng Dương Nghiên, nhưng lại bị người sau nhấc chân đá văng ra mười mét, đập mạnh lên cửa sổ rồi ngã xuống. Ánh mắt tên xem ti vi lóe lên, giơ súng chuẩn bị bắn lần nữa. Nhưng Dương Nghiên đã vọt đến, xoay người nâng khủy tay đập mạnh vào ngực đối phương, sau đó cong chân bồi thêm một cú và nhanh chóng K.O tên thứ hai một cách đơn giản và gọn lẹ.



Thời gian cả quá trình phát sinh không quá mười giây, hai tên xã hội đen không ngờ rằng sẽ có người trực tiếp tới tìm chúng, lại còn nói đánh liền đánh, đã thế còn ra tay ác như vậy… Đây cũng chính là lý do tại sao đám người Phong Tiểu Tiểu không đi theo Dương Nghiên tới đây.



Ngoài việc có camera ở hành lang, nếu có quá nhiều người cùng tới dễ khiến người của khách sạn và bọn xã hội đen cảnh giác ra thì nguyên nhân khác chính là Phong Tiểu Tiểu vô cùng tin tưởng vào khả năng đánh đấm của Dương Nghiên. Vốn dĩ là một tên hung hãn và là chiến thần của thiên đình, cộng thêm mắt Thông Thiên có thể nắm rõ tiên cơ thì tạm thời số người có khả năng đơn độc đấu với anh ta chưa vượt quá một bàn tay.



Sau khi lấy thắt lưng của hai tên xã hội đen ra rồi trói bọn chúng vào bên giường, Dương Nghiên bình tĩnh đi vào toilet, vặn nắp ống thông gió trên trần rồi gỡ ra, sau đó đưa tay lên và dễ dàng tìm được một cái va ly nhỏ.



Anh chẳng cần tốn sức cũng đã lấy được mật mã, trong tiếng hít sâu kinh ngạc của hai tên xã hội đen, Dương Nghiên dễ dàng nhập một dãy số sau đó lấy được cái bình gốm của Phục Hy trong truyền thuyết.



Hai tên xã hội đen kinh hãi nhìn nhau, sau khi thấy đối phương mở va ly một cách dễ dàng, tự nhiên thì phản ứng đầu tiên chính là có nội gián… Ơ, cũng không giống, hai người đều bị đánh rất thảm, hơn nữa cả hai vẫn luôn ở cùng nhau, hình như cũng không có thời gian và động cơ để cấu kết với bên đối phương.



***



Dương Nghiên ôm cái bình đi ra, vừa lên xe đã nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt của đồng bọn.



“Làm xong rồi sao?! Đơn giản vậy thôi ấy hả?” Đường Cần kinh ngạc đánh giá Dương Nghiên, hoàn toàn không thể tưởng tượng được rốt cuộc người này làm thế nào mà có thể thu phục được hai tên xã hội đen nhanh như thế.



“Tất nhiên là đơn giản rồi.” Phong Tiểu Tiểu tự hào, “Lúc trước anh Nhị là chiến thần thiên đình, ngoài anh Hầu ra thì chắc chẳng có ai là đối thủ của anh ta nữa đâu… À, còn Tiểu Khương có thể là đánh ngang cơ.”



Đường Cần buồn bực vì bản thân hoàn toàn không có cơ hội và cũng chẳng cần thiết phải ra mặt, “Vậy Chúng ta đến nhiều người như thế để làm gì?”



“Đi cho đủ quân số, hóng hớt.” Phong Tiểu Tiểu tự cho mình có lý nên chẳng ngần ngại mà “phang” một câu, sau đó chỉ một ngón tay vào tên ngoại quốc cùng hai tên xã hội đen ngồi ở sau cùng, “Tiểu Đường, anh đưa ba tên này lên trả lại cho người ta.”



Đường Cần lẩm bẩm tỏ vẻ không vui khi phải làm nhân viên giao hàng nhưng vân phải đưa ba người kia xuống khỏi xe. Dương Nghiên đưa cái bình cho Phong Tiểu Tiểu, hai tay xoa xoa, nhướng mày hỏi: “Tôi không nhìn ra được cái bình này có gì đặc biệt, cô xem xem có thể cảm ứng được gì với chồng trước không?”



Phong Tiểu Tiểu giơ ngón giữa khinh bỉ, nhận lấy cái bình rồi cẩn thận quan sát.



Thật ra, lúc trước khi cậu em họ của Đường Cần nhờ làm đồ giả thì cô đã nắm rõ hình dáng đại khái của bình và hoa văn, ít nhất là nhìn từ bên ngoài sẽ không nhìn ra huyền cơ gì. Vậy nếu thực sự có chỗ nào không bình thường thì bí mật chắc cũng chỉ ở bộ phận hoặc chi tiết nào đó của cái bình.



Xem đáy bình, không có con dấu cũng không có ký hiệu gì, xem trong bình, bóng loáng không có gì đặc biệt.



Manh mối ở đâu chứ?!



Đang tự hỏi, tiếng kêu khóc của tên ngoại quốc ở ngoài xe vang lên, Phong Tiểu Tiểu quay ra nhìn liền thấy Đường Cần đang cố hết sức túm tên ngoại quốc để kéo gã đi, đằng sau còn hai tên xã hội đen ngu ngốc đang nghiêm túc đứng ngó. Mà tên ngoại quốc thì đang liều mạng bám víu lấy cửa xe, nước mắt nước mũi tèm lem rồi hướng về ghế lái cũng chính là hai người ngồi ở hàng ghế trước mà thảm thiết kêu to: “Help, help…”



Ừm, những từ đơn giản này thì Phong Tiểu Tiểu vẫn nghe hiểu được.



Phong Tiểu Tiểu đau đầu hạ cửa kính xuống: “Anh làm gì gã ta vậy?”



“Không làm gì hết, chỉ dẫn gã đi lên…” Đường Cần còn chưa nói xong, tên ngoại quốc đã mở cửa xe ôm chầm lấy cổ Phong Tiểu Tiểu: “Help, help…” vừa hét vừa lau nước mắt nước mũi lên áo người ta.



Cả đám đồng loạt im bặt, trong chốc lát Dương Nghiên nghẹn lời: “… Tôi thấy hình như gã ta không muốn đi?”



Vừa dứt lời, tên ngoại quốc ôm lấy Phong Tiểu Tiểu khóc lại hét thêm một câu càng kích thích hơn: “Help, mammy!”



Mọi người lại câm nín lần nữa, sau đó toát mồ hôi, lúc này đến Dương Nghiên cũng cạn lời.



Phong Tiểu Tiểu như bị sét đánh kinh ngạc một trận mới hoàn hồn, gỡ cánh tay đầy lông trên cổ ra: “Anh, anh Nhị, chắc không phải tên này bị hội trứng chim non đấy chứ?!” Vì sau khi bị cắn nuốt mất hồn phách, hồi phục tinh thần rồi nhìn thấy người đầu tiên là mình, cho nên mới coi mình là mẹ?!



Dương Nghiên toát mồ hôi: “…”



Thấy “mammy” mình quay đầu nói chuyện với người bên cạnh, hai mắt thuần khiết đẫm lệ mông lung của tên người nước ngoài chuyển hướng sang Dương Nghiên, vẻ mặt cầu xin tràn ngập chờ mong: “Daddy~~”



Dương Nghiên đổ mồ hôi như tắm: “…”



Tay Đường Cần sớm đã buông ra từ lúc nào, há hốc mồm ngây ngốc nhìn hai người không nói nên lời.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom